Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Đại Hoàng, mau lên!
Hôm nay Tuyên Trác không được may mắn lắm.
Cậu lần đầu tiên đi săn đương nhiên là muốn thể hiện bản thân để được hoàng đế khen ngợi. Chỉ là vẫn còn nhỏ, tài bắn cung chưa đủ, con mồi cũng chỉ thấy có vài con nhưng lại chẳng bắn trúng con nào.
Thấy sắp hết ngày, bắt đầu có chút nóng vội đứng lên.
Đừng nói là muốn được hoàng đế khích lệ, ngay cả bắt cho Diệu Diệu một con thỏ cũng không có.
Thị vệ bên cạnh đề nghị: "Điện hạ, hay là..."
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Tuyên Trác chặn lại: "Hôm nay là lần đầu cô tham gia săn bắn, sao có thể làm ra mấy chuyện lừa gạt? Cô đã hứa với phụ hoàng, nếu để phụ hoàng biết, người sẽ nhìn cô như thế nào?"
Thị vệ lo lắng nói: "Nhưng hôm nay vẫn chưa bắt được con mồi nào..."
Sắc mặt Tuyên Trác càng trầm xuống.
Đúng lúc này, từ xa xa nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Tuyên Trác lập tức quay đầu nhìn lại. Tuyên Trác nghe ra đó là tiếng của Diệu Diệu thanh âm, nhất thời nhíu mày.
Khu vực săn bắn nguy hiểm như vậy, Diệu Diệu sao lại chạy đến đây. Muội ấy vẫn còn nhỏ, cưỡi ngựa vào sao?
Thấy người chạy gần lại, Tuyên Trác mới nhìn rõ, Diệu Diệu cưỡi không phải ngựa mà là Đại Hoàng! Khả năng cưỡi của Diệu Diệu thuần thục, không hề thua kém gì so với người cưỡi ngựa.
Bọn thị vệ vội vàng tránh ra để Diệu Diệu tiến lại. Mọi người đều cưỡi ngựa lớn, cao hơn Đại Hoàng rất nhiều, Diệu Diệu vừa vào, thân ảnh lập tức bị che khuất trong đó. Nhưng Diệu Diệu ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hừng hực đi lại chỗ Tuyên Trác.
"Thái tử ca ca, huynh bắt được con gì rồi?" Diệu Diệu giơ cung tên, đắc ý nói: "Muội hôm nay bắt được rất nhiều đấy."
Nguyên Định Dã theo ở phía sau, bổ sung thêm: "Là Đại Hoàng đánh."
Tuyên Trác hâm mộ: "Diệu Diệu thật lợi hại"
"Thái tử ca ca, vậy còn huynh?"
Tuyên Trác có chút nan kham không muốn nói. Cậu muốn mình ở trước mặt Diệu Diệu phải là một người lợi hại, không muốn Diệu Diệu coi khinh nhưng tình hình thực tế thậm chí còn không bằng Diệu Diệu.
Cậu không nói, Diệu Diệu cũng thấy bao tải của cậu trống rỗng, nhất thời đồng cảm.
"Thái tử ca ca, thì ra là huynh chưa bắt được." Diệu Diệu an ủi: "Hay là muội chia cho huynh một con?"
Tuyên Trác lắc đầu: "Ta đi theo Nguyên tướng quân học kỵ xạ lâu như vậy, nếu làm ra mấy chuyện lừa dối này thì thật sự hổ thẹn với công dạy dỗ của Nguyên tướng quân."
Diệu Diệu vỗ vỗ Đại Hoàng dưới thân, nói: "Muội cho huynh mượn Đại Hoàng?"
"Đại Hoàng?"
"Đại Hoàng rất lợi hại a, bắt được nhiều hơn cả phụ thân!" Diệu Diệu kiêu ngạo: "Muội cho huynh mượn Đại Hoàng, cho dù là đánh gấu lớn cũng không có vấn đề gì!"
Đại Hoàng: "Gâu!"
Nguyên Định Dã: "..."
Lấy Nguyên tướng quân ra so sánh với một con chó, Tuyên Trác có chút dở khóc dở cười, nhưng cậu còn chưa kịp cự tuyệt thì Diệu Diệu đã đứng xuống, giao Đại Hoàng cho Tuyên Trác.
Đại Hoàng là bằng hữu quan trọng nhất của cô, lúc nào cũng ở cùng nhau, lúc này thấy cô hào phóng cho mình mượn Đại Hoàng, cảm động không thôi.
Diệu Diệu vỗ vỗ nó: "Đại Hoàng, đi tìm con mồi!"
Đại Hoàng "Gâu" một tiếng, cúi đầu ngửi trên mặt đất.
Nguyên Định Dã lập tức đi đến cạnh nữ nhi, ngạc nhiên nhìn Đại Hoàng. Hắn mới vừa rồi đã biết Đại Hoàng rất lợi hại, chỉ là không biết nó giỏi thật hay là ăn may.
Rất nhanh, Đại Hoàng tìm ra phương hướng, một bên ngửi, một bên chui ra ngoài, nhanh chóng chạy về phía trước. Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn là Diệu Diệu thúc giục một tiếng, Tuyên Trác mới thử đi theo Đại Hoàng.
Sắc trời đã vào hoàng hôn, ánh sáng mập mờ, người đi săn hôm này đều đã bắt đầu tìm đường về.
Mấy người đuổi theo Đại Hoàng mãi mà không thấy gì. Ngoại trừ Diệu Diệu, tâm tình tất cả mọi người bắt đầu đi xuống.
Diệu Diệu hồn nhiên không biết, được phụ thân ôm vào trong ngực, lớn tiếng nói với Đại Hoàng: "Đại Hoàng, nhất định phải tìm một con thật to!"
"Gâu!"
Tiếng chó hoà cùng với tiếng gió lan xa khắp khu săn, thân hình hóa thành một đạo lưu quang. Thân hình nó nhẹ nhàng, giống như đã phát hiện ra cái gì, lập tức chạy như điên.
Tuyên Trác hơi mím môi, trong lòng càng trầm trọng. Thị vệ cũng đuổi theo, nói: "Điện hạ, trời sắp tối rồi, thật sự quá nguy hiểm, hay là cứ về trước đi."
Tuyên Trác ngẩng đầu, đang muốn mở miệng gọi Đại Hoàng lại thì thấy nó đang chạy bỗng nhiên ngừng lại.
Mọi người kéo chặt dây cương, bốn phía nhìn lại, chung quanh chỉ có cỏ dại khô vàng, cái gì cũng không có.
"Gâu!"
"Không, có cái gì đó." Thị lực của Nguyên Định Dã rất tốt, ngưng thần nhìn xa xa: "Bờ sông có cái gì đó."
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn lại.
Sắc trời bắt đầu tối vì thế mà tầm nhìn bị hạn chế, mọi người cố gắng căng mắt ra nhìn, cuối cùng thấy ở bờ sông có một cái bóng đen. Không phải là gà rừng hay thỏ hoang mà là con gì đó rất lớn.
Bởi vì sợ đến quá gần sẽ quấy nhiễu đến con mồi nên mọi người đều đứng ở xa quan sát. Ai nấy cũng ngạc nhiên nhìn Đại Hoàng, Diệu Diệu ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo không thôi.
Tuyên Trác không hỏi nhiều, vội vàng dẫn thị vệ lặng lẽ tiến lên.
Đi lại gần, mới có thể nhìn rõ được, đó là một con hươu.
Sừng hươu hùng tráng cực đại, còn to hơn con lúc hoàng đế bắn mở màn rất nhiều.
Tuyên Trác mắt sáng lên, lặng lẽ rút tên trong túi, đáp cung ngưng thần. Sau đó rất nhanh liền nhíu mày lại.
Chưa nói đến tài bắn cung của cậu vốn chưa điêu luyện, lúc này sắc trời dần tối làm cản trở đến thị lực vì vậy mà cung tên cầm trên tay hồi lâu mà mãi chưa bắn.
Diệu Diệu đợi mãi vẫn không thấy gì, không nhịn được bắt đầu bối rối.
Cô không dám quấy rầy Tuyên Trác, bèn nhỏ giọng nói: "Phụ thân, mau đánh a!"
"Đừng nóng vội." Nguyên Định Dã khẽ ấn đầu nhỏ của cô xuống: "Không được quấy rầy điện hạ."
Nhưng so với Diệu Diệu đang sốt ruột, thì có vẻ như con hươu kia đã nhận ra nguy hiểm tới gần, nó uống nước xong thì lập tức rời đi. Con hươu vừa cử động, Tuyên Trác cũng cả kinh theo, mũi tên trên cung bắn ra.
Mũi tên nhọn không bắn trúng mà chỉ lướt qua chân con hươu nhưng đã làm quấy nhiễu đến nó, con hươu lập tức chạy đi như điên.
Mọi người đến cả Diệu Diệu cũng khẩn trương: "Đại Hoàng, mau lên!"
Nhất thời, đàn mã phi nước đại, Đại Hoàng dẫn đầu phía trước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hướng chạy của con hươu.
Diệu Diệu ôm chặt phụ thân, vươn tay chỉ về phía con hươu.
Sắc trời dần tối, ngay cả đường cũng bắt đầu không nhìn rõ.
Đây là con mồi của thái tử cho nên Nguyên Định Dã vẫn chưa nhúng tay, chỉ ôm nữ nhi đứng ở một bên. Đúng lúc hỗn loạn này, Tuyên Trác vẫn bình tĩnh, trấn định chỉ huy thị vệ, bảo bọn họ chạy nhanh lên phía trước ngăn bốn phía con hươu lại, còn mình thì bắt đầu giương cung lên nhắm về phía con mồi.
Vút một tiếng, Diệu Diệu không nhịn ngóc cao đầu lên.
Dưới ánh hoàng hôn mập mờ, Diệu Diệu thấy một mũi tên bắn trúng vào người con hươu.
Có lẽ là lực đạo không đủ, con hươu kêu to một tiếng nhưng không ngã xuống mà ngược lại như bị công kích chọc giận. Nó dùng cặp sừng của mình trực tiếp đẩy vũ khí của thị vệ, thuận thế đẩy ngã cả một thị vệ ngồi trên ngựa, con ngựa bị chấn kinh chạy đi, mà con hươu thấy vậy cũng lập tức chạy theo hướng đó.
Diệu Diệu mở to hai mắt, khẩn trương vô cùng.
Mãi đến khi nhìn thấy con hươu đang chạy về phía mình càng ngày càng gần, Diệu Diệu lập tức ôm chặt lấy phụ thân.
Nguyên Định Dã một tay ôm cô, một tay kéo chặt dây cương để con ngựa tránh ra.
Con hươu dường như chạy thẳng về chỗ bọn họ, Diệu Diệu được phụ thân ôm trong ngực, có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào mình, như ngửi thấy mùi máu tanh của bản thân.
Con hươu không hề bỏ chạy, nó đỏ mắt lên, coi Nguyên Định Dã cùng Diệu Diệu là kẻ địch, thấy mình đánh trượt bèn vội vàng dừng lại, thay đổi thân thể, sừng hươu hùng tráng hung mãnh nhắm ngay về phía hai người.
Mặt Tuyên Trác lộ vẻ hoảng sợ, rút kiếm, lập tức cưỡi ngựa chạy lại: "Diệu Diệu -- "
"Gâu --!"
Diệu Diệu cũng bị dọa đến ngây ngốc, mắt còn không kịp chớp thì con hươu đã hung dữ lao nhanh gần đến mình.
Nguyên Định Dã đã rút kiếm bên hông ra, dao sắc ra khỏi vỏ, hàn quang lăng liệt, hắn còn đang ôm nữ nhi, bị hạn chế hành động nên mọi việc đều phải cẩn trọng.
Diệu Diệu chỉ thấy con hươu càng ngày càng gần đến mức cô có thể nhìn thấy cả bụng lông tơ của nó, Diệu Diệu theo bản năng nhắm hai mắt lại, sau đó thấy một trận đầu váng mắt hoa, thiên toàn địa chuyển, không biết đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác bị phụ thân dùng sức ôm chặt.
Hơn nửa ngày, Diệu Diệu mới mở mắt.
Đại Hoàng đi tới, đầu lưỡi liếm liếm gương mặt cô. Diệu Diệu còn chưa phản ứng lại, theo bản năng đẩy nó ra: "Đại Hoàng, bẩn quá -- "
Cô mở mắt nhìn lại, chỉ thấy Tuyên Trác không biết đứng trước mặt mình từ khi nào, thở hổn hển, cậu cưỡi trên lưng ngựa, mặt còn dính cả máu.
Diệu Diệu cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn đối diện với ánh mắt của con hươu.
Con hươu gầm gừ hồi lâu, cuối cùng không cam lòng thở mạnh một hơi, hai mắt mở rất to, trong ánh mắt còn có hận ý chưa tiêu tan.
Diệu Diệu quay đầu, Nguyên Định Dã cầm kiếm đứng bên cạnh, mũi kiếm còn dính vết máu đỏ tươi, hô hấp dồn dập, hai tay hơi mềm ra. Diệu Diệu vừa động, liền chui ra khỏi lòng hắn.
Hắn theo bản năng muốn bắt lại, Diệu Diệu nhảy xuống, cười cười đi lại chỗ con hươu.
Diệu Diệu cầm lấy sừng hươu, hít một hơi thật sâu, không dám tin nói: "Ta... Ta đánh chết sao?"
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, nghe xong trong lòng đều dở khóc dở cười.
Thế này là cần phải thưởng công lao?
Cậu lần đầu tiên đi săn đương nhiên là muốn thể hiện bản thân để được hoàng đế khen ngợi. Chỉ là vẫn còn nhỏ, tài bắn cung chưa đủ, con mồi cũng chỉ thấy có vài con nhưng lại chẳng bắn trúng con nào.
Thấy sắp hết ngày, bắt đầu có chút nóng vội đứng lên.
Đừng nói là muốn được hoàng đế khích lệ, ngay cả bắt cho Diệu Diệu một con thỏ cũng không có.
Thị vệ bên cạnh đề nghị: "Điện hạ, hay là..."
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Tuyên Trác chặn lại: "Hôm nay là lần đầu cô tham gia săn bắn, sao có thể làm ra mấy chuyện lừa gạt? Cô đã hứa với phụ hoàng, nếu để phụ hoàng biết, người sẽ nhìn cô như thế nào?"
Thị vệ lo lắng nói: "Nhưng hôm nay vẫn chưa bắt được con mồi nào..."
Sắc mặt Tuyên Trác càng trầm xuống.
Đúng lúc này, từ xa xa nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Tuyên Trác lập tức quay đầu nhìn lại. Tuyên Trác nghe ra đó là tiếng của Diệu Diệu thanh âm, nhất thời nhíu mày.
Khu vực săn bắn nguy hiểm như vậy, Diệu Diệu sao lại chạy đến đây. Muội ấy vẫn còn nhỏ, cưỡi ngựa vào sao?
Thấy người chạy gần lại, Tuyên Trác mới nhìn rõ, Diệu Diệu cưỡi không phải ngựa mà là Đại Hoàng! Khả năng cưỡi của Diệu Diệu thuần thục, không hề thua kém gì so với người cưỡi ngựa.
Bọn thị vệ vội vàng tránh ra để Diệu Diệu tiến lại. Mọi người đều cưỡi ngựa lớn, cao hơn Đại Hoàng rất nhiều, Diệu Diệu vừa vào, thân ảnh lập tức bị che khuất trong đó. Nhưng Diệu Diệu ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hừng hực đi lại chỗ Tuyên Trác.
"Thái tử ca ca, huynh bắt được con gì rồi?" Diệu Diệu giơ cung tên, đắc ý nói: "Muội hôm nay bắt được rất nhiều đấy."
Nguyên Định Dã theo ở phía sau, bổ sung thêm: "Là Đại Hoàng đánh."
Tuyên Trác hâm mộ: "Diệu Diệu thật lợi hại"
"Thái tử ca ca, vậy còn huynh?"
Tuyên Trác có chút nan kham không muốn nói. Cậu muốn mình ở trước mặt Diệu Diệu phải là một người lợi hại, không muốn Diệu Diệu coi khinh nhưng tình hình thực tế thậm chí còn không bằng Diệu Diệu.
Cậu không nói, Diệu Diệu cũng thấy bao tải của cậu trống rỗng, nhất thời đồng cảm.
"Thái tử ca ca, thì ra là huynh chưa bắt được." Diệu Diệu an ủi: "Hay là muội chia cho huynh một con?"
Tuyên Trác lắc đầu: "Ta đi theo Nguyên tướng quân học kỵ xạ lâu như vậy, nếu làm ra mấy chuyện lừa dối này thì thật sự hổ thẹn với công dạy dỗ của Nguyên tướng quân."
Diệu Diệu vỗ vỗ Đại Hoàng dưới thân, nói: "Muội cho huynh mượn Đại Hoàng?"
"Đại Hoàng?"
"Đại Hoàng rất lợi hại a, bắt được nhiều hơn cả phụ thân!" Diệu Diệu kiêu ngạo: "Muội cho huynh mượn Đại Hoàng, cho dù là đánh gấu lớn cũng không có vấn đề gì!"
Đại Hoàng: "Gâu!"
Nguyên Định Dã: "..."
Lấy Nguyên tướng quân ra so sánh với một con chó, Tuyên Trác có chút dở khóc dở cười, nhưng cậu còn chưa kịp cự tuyệt thì Diệu Diệu đã đứng xuống, giao Đại Hoàng cho Tuyên Trác.
Đại Hoàng là bằng hữu quan trọng nhất của cô, lúc nào cũng ở cùng nhau, lúc này thấy cô hào phóng cho mình mượn Đại Hoàng, cảm động không thôi.
Diệu Diệu vỗ vỗ nó: "Đại Hoàng, đi tìm con mồi!"
Đại Hoàng "Gâu" một tiếng, cúi đầu ngửi trên mặt đất.
Nguyên Định Dã lập tức đi đến cạnh nữ nhi, ngạc nhiên nhìn Đại Hoàng. Hắn mới vừa rồi đã biết Đại Hoàng rất lợi hại, chỉ là không biết nó giỏi thật hay là ăn may.
Rất nhanh, Đại Hoàng tìm ra phương hướng, một bên ngửi, một bên chui ra ngoài, nhanh chóng chạy về phía trước. Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn là Diệu Diệu thúc giục một tiếng, Tuyên Trác mới thử đi theo Đại Hoàng.
Sắc trời đã vào hoàng hôn, ánh sáng mập mờ, người đi săn hôm này đều đã bắt đầu tìm đường về.
Mấy người đuổi theo Đại Hoàng mãi mà không thấy gì. Ngoại trừ Diệu Diệu, tâm tình tất cả mọi người bắt đầu đi xuống.
Diệu Diệu hồn nhiên không biết, được phụ thân ôm vào trong ngực, lớn tiếng nói với Đại Hoàng: "Đại Hoàng, nhất định phải tìm một con thật to!"
"Gâu!"
Tiếng chó hoà cùng với tiếng gió lan xa khắp khu săn, thân hình hóa thành một đạo lưu quang. Thân hình nó nhẹ nhàng, giống như đã phát hiện ra cái gì, lập tức chạy như điên.
Tuyên Trác hơi mím môi, trong lòng càng trầm trọng. Thị vệ cũng đuổi theo, nói: "Điện hạ, trời sắp tối rồi, thật sự quá nguy hiểm, hay là cứ về trước đi."
Tuyên Trác ngẩng đầu, đang muốn mở miệng gọi Đại Hoàng lại thì thấy nó đang chạy bỗng nhiên ngừng lại.
Mọi người kéo chặt dây cương, bốn phía nhìn lại, chung quanh chỉ có cỏ dại khô vàng, cái gì cũng không có.
"Gâu!"
"Không, có cái gì đó." Thị lực của Nguyên Định Dã rất tốt, ngưng thần nhìn xa xa: "Bờ sông có cái gì đó."
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn lại.
Sắc trời bắt đầu tối vì thế mà tầm nhìn bị hạn chế, mọi người cố gắng căng mắt ra nhìn, cuối cùng thấy ở bờ sông có một cái bóng đen. Không phải là gà rừng hay thỏ hoang mà là con gì đó rất lớn.
Bởi vì sợ đến quá gần sẽ quấy nhiễu đến con mồi nên mọi người đều đứng ở xa quan sát. Ai nấy cũng ngạc nhiên nhìn Đại Hoàng, Diệu Diệu ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo không thôi.
Tuyên Trác không hỏi nhiều, vội vàng dẫn thị vệ lặng lẽ tiến lên.
Đi lại gần, mới có thể nhìn rõ được, đó là một con hươu.
Sừng hươu hùng tráng cực đại, còn to hơn con lúc hoàng đế bắn mở màn rất nhiều.
Tuyên Trác mắt sáng lên, lặng lẽ rút tên trong túi, đáp cung ngưng thần. Sau đó rất nhanh liền nhíu mày lại.
Chưa nói đến tài bắn cung của cậu vốn chưa điêu luyện, lúc này sắc trời dần tối làm cản trở đến thị lực vì vậy mà cung tên cầm trên tay hồi lâu mà mãi chưa bắn.
Diệu Diệu đợi mãi vẫn không thấy gì, không nhịn được bắt đầu bối rối.
Cô không dám quấy rầy Tuyên Trác, bèn nhỏ giọng nói: "Phụ thân, mau đánh a!"
"Đừng nóng vội." Nguyên Định Dã khẽ ấn đầu nhỏ của cô xuống: "Không được quấy rầy điện hạ."
Nhưng so với Diệu Diệu đang sốt ruột, thì có vẻ như con hươu kia đã nhận ra nguy hiểm tới gần, nó uống nước xong thì lập tức rời đi. Con hươu vừa cử động, Tuyên Trác cũng cả kinh theo, mũi tên trên cung bắn ra.
Mũi tên nhọn không bắn trúng mà chỉ lướt qua chân con hươu nhưng đã làm quấy nhiễu đến nó, con hươu lập tức chạy đi như điên.
Mọi người đến cả Diệu Diệu cũng khẩn trương: "Đại Hoàng, mau lên!"
Nhất thời, đàn mã phi nước đại, Đại Hoàng dẫn đầu phía trước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hướng chạy của con hươu.
Diệu Diệu ôm chặt phụ thân, vươn tay chỉ về phía con hươu.
Sắc trời dần tối, ngay cả đường cũng bắt đầu không nhìn rõ.
Đây là con mồi của thái tử cho nên Nguyên Định Dã vẫn chưa nhúng tay, chỉ ôm nữ nhi đứng ở một bên. Đúng lúc hỗn loạn này, Tuyên Trác vẫn bình tĩnh, trấn định chỉ huy thị vệ, bảo bọn họ chạy nhanh lên phía trước ngăn bốn phía con hươu lại, còn mình thì bắt đầu giương cung lên nhắm về phía con mồi.
Vút một tiếng, Diệu Diệu không nhịn ngóc cao đầu lên.
Dưới ánh hoàng hôn mập mờ, Diệu Diệu thấy một mũi tên bắn trúng vào người con hươu.
Có lẽ là lực đạo không đủ, con hươu kêu to một tiếng nhưng không ngã xuống mà ngược lại như bị công kích chọc giận. Nó dùng cặp sừng của mình trực tiếp đẩy vũ khí của thị vệ, thuận thế đẩy ngã cả một thị vệ ngồi trên ngựa, con ngựa bị chấn kinh chạy đi, mà con hươu thấy vậy cũng lập tức chạy theo hướng đó.
Diệu Diệu mở to hai mắt, khẩn trương vô cùng.
Mãi đến khi nhìn thấy con hươu đang chạy về phía mình càng ngày càng gần, Diệu Diệu lập tức ôm chặt lấy phụ thân.
Nguyên Định Dã một tay ôm cô, một tay kéo chặt dây cương để con ngựa tránh ra.
Con hươu dường như chạy thẳng về chỗ bọn họ, Diệu Diệu được phụ thân ôm trong ngực, có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào mình, như ngửi thấy mùi máu tanh của bản thân.
Con hươu không hề bỏ chạy, nó đỏ mắt lên, coi Nguyên Định Dã cùng Diệu Diệu là kẻ địch, thấy mình đánh trượt bèn vội vàng dừng lại, thay đổi thân thể, sừng hươu hùng tráng hung mãnh nhắm ngay về phía hai người.
Mặt Tuyên Trác lộ vẻ hoảng sợ, rút kiếm, lập tức cưỡi ngựa chạy lại: "Diệu Diệu -- "
"Gâu --!"
Diệu Diệu cũng bị dọa đến ngây ngốc, mắt còn không kịp chớp thì con hươu đã hung dữ lao nhanh gần đến mình.
Nguyên Định Dã đã rút kiếm bên hông ra, dao sắc ra khỏi vỏ, hàn quang lăng liệt, hắn còn đang ôm nữ nhi, bị hạn chế hành động nên mọi việc đều phải cẩn trọng.
Diệu Diệu chỉ thấy con hươu càng ngày càng gần đến mức cô có thể nhìn thấy cả bụng lông tơ của nó, Diệu Diệu theo bản năng nhắm hai mắt lại, sau đó thấy một trận đầu váng mắt hoa, thiên toàn địa chuyển, không biết đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác bị phụ thân dùng sức ôm chặt.
Hơn nửa ngày, Diệu Diệu mới mở mắt.
Đại Hoàng đi tới, đầu lưỡi liếm liếm gương mặt cô. Diệu Diệu còn chưa phản ứng lại, theo bản năng đẩy nó ra: "Đại Hoàng, bẩn quá -- "
Cô mở mắt nhìn lại, chỉ thấy Tuyên Trác không biết đứng trước mặt mình từ khi nào, thở hổn hển, cậu cưỡi trên lưng ngựa, mặt còn dính cả máu.
Diệu Diệu cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn đối diện với ánh mắt của con hươu.
Con hươu gầm gừ hồi lâu, cuối cùng không cam lòng thở mạnh một hơi, hai mắt mở rất to, trong ánh mắt còn có hận ý chưa tiêu tan.
Diệu Diệu quay đầu, Nguyên Định Dã cầm kiếm đứng bên cạnh, mũi kiếm còn dính vết máu đỏ tươi, hô hấp dồn dập, hai tay hơi mềm ra. Diệu Diệu vừa động, liền chui ra khỏi lòng hắn.
Hắn theo bản năng muốn bắt lại, Diệu Diệu nhảy xuống, cười cười đi lại chỗ con hươu.
Diệu Diệu cầm lấy sừng hươu, hít một hơi thật sâu, không dám tin nói: "Ta... Ta đánh chết sao?"
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, nghe xong trong lòng đều dở khóc dở cười.
Thế này là cần phải thưởng công lao?