Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Lỡ mà nổi điên thì chắc chắn chạy không kịp
Tiết học tạm kết thúc để đến giờ ra chơi, phu tử cũng rời đi một lát.
Lục Việt đã ngừng khóc, thấy phu tử vừa đi bèn vội vàng chạy đến chỗ Diệu Diệu.
"Diệu Diệu muội muội!"
Diệu Diệu nhíu mày, quay đầu lại.
"Diệu Diệu muội muội, muội hôm nay ngày đầu tiên đến đây, đã thích ứng kịp chưa?" Lục Việt đã quên hết chuyện vừa rồi, vui vẻ nói: "Muội nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ tới hỏi ta, ta học sớm hơn nên biết nhiều thứ hơn muội, phu tử giảng bài nếu muội có chỗ không rõ cũng có thể hỏi ta. . ."
Đường Nguyệt Xu đứng cạnh nói: "Lục Việt, phu tử hôm nay vừa giáo huấn ngươi đấy."
Lục Việt khoát tay, không để ý, nói: "Đây chẳng qua chỉ là ta quên làm bài tập thôi sao."
"Lục ca ca, huynh không phải nói mình là người thông minh nhất trong học đường, phu tử mỗi ngày đều khen huynh sao?" Diệu Diệu thất vọng hỏi: "Huynh tại sao lại đi gạt muội chứ?"
Lục Việt giật mình, lúc này mới nhớ tới chuyện mình vừa khóc, bèn vội vàng nói: "Ta không có lừa muội, ta đúng thật là rất thông minh rất lợi hại. . ."
"Lục Việt, ngươi đừng hòng lừa muội muội. Chúng ta đi tùy tiện tìm một người cũng giỏi hơn ngươi." Đường Nguyệt Xu chen miệng nói: "Lần trước phu tử cho chúng ta làm một bài kiểm tra ngắn, ngươi bèn trực tiếp ngủ một giấc, sau đó phu tử còn phạt ngươi đứng bên ngoài cả nửa ngày. Những chuyện này, ngươi đều đã quên?"
"Ai nha!" Lục Việt gấp gáp: "Đường Nguyệt Xu, ngươi đừng nói xấu ta trước mặt muội muội!"
"Ta đâu có nói xấu, đây đều là sự thật, là ngươi nói dối Diệu Diệu muội muội." Đường Nguyệt Xu quay đầu nhìn Diệu Diệu: "Cậu ta chính là bạn học hư nhất ở đây, có một lần còn dám thả một con côn trùng vào cặp của phu tử, phu tử vừa mở ra thì con côn trùng bên trong nhảy lên người phu tử, tất cả chúng ta đều nhìn thấy."
Cũng có mấy tiểu hài tử nhìn thấy thế bèn chạy lại, lúc này nghe xong cũng gật đầu nói: "Đúng vậy a, chúng ta đều nhìn thấy."
"Phu tử lúc đó còn bị kinh hách."
"Phu tử rất tức giận, đánh Lục Việt mấy cái vào lòng bàn tay."
"Lục Việt ngày thường cũng hay trêu cợt chúng ta."
Mọi người ngươi một câu ta một câu, kể hết mọi chuyện xấu của Lục Việt ra làm câu giải thích của cậu bị vùi lấp hết.
Diệu Diệu bị lừa gạt cùng phẫn nộ bao phủ, cảm giác như có một ngọn lửa bùng ở trên đầu, cô nhìn Lục ca ca đang sốt ruột luống cuống, tức giận vô cùng.
Lục Việt gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Diệu Diệu muội muội, muội đừng giận, ta nói. . . Ta nói mặc dù có chút khoa trương nhưng có một nửa là sự thật mà."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, chờ mong hỏi: "Vậy, vậy trong học đường có dạy nuôi gà không?"
Lục Việt: ". . ."
Đường Nguyệt Xu tò mò hỏi: "Nuôi gà gì vậy? Chúng ta ở trong học đường chỉ đọc sách, viết chữ, cần học cả nuôi gà nữa sao?"
Diệu Diệu cuối cùng cũng hiểu, càng tức giận hơn!
Khuôn mặt nhỏ giận dữ, Lục ca ca mà cô luôn một mực tin tưởng, luôn nghĩ huynh ấy là học sinh giỏi nhất trong học đường, ngày nào cũng được phu tử khen ngợi, còn nuôi gà giỏi nhất. Bản thân cô trước đó mặc dù không có bạn nào lợi hại như vậy, nhưng luận về nuôi gà, cô cũng rất lợi hại, như thế cũng sẽ không để những bạn học khác xem thường bản thân, kết quả. . . Kết quả cô bị lừa!
Diệu Diệu tức giận đến mặt nhỏ đỏ bừng, nói: "Huynh sao lại đi gạt ta chứ!"
Lục Việt đúng là không phải cố ý, nhìn thấy muội muội tức giận, cậu cũng không biết nên giải thích thế nào, vừa mới hé miệng thì Đường Nguyệt Xu đã dẫn Diệu Diệu đi rồi.
Mãi cho đến lúc phu tử trở về, Diệu Diệu cũng không thèm nói với cậu câu nào.
Muội muội không để ý tới cậu!
Ý thức được cái này, Lục Việt cả người đều ỉu xìu, cách rất xa, cậu liên tiếp quay đầu nhìn Diệu Diệu, nhưng Diệu Diệu căn bản không thèm liếc mắt một cái, cái này khiến Lục Việt càng thêm khổ sở, cho dù phu tử đang nghiêm khắc răn dạy cũng không giúp cậu lấy lại tinh thần.
Chờ đến khi tiết học kết thúc, Lục Việt không chờ nổi chạy đến chỗ Diệu Diệu.
"Diệu Diệu muội muội, hôm nay nhà ta có làm điểm tâm rất ngon, ta có bảo làm món bánh hạnh nhân xốp giòn, muội không phải thích bánh này nhất sao? Ta đem cho muội hết nhé."
Diệu Diệu hừ một tiếng, vẫn nhăn mặt như cũ, không thèm để ý tới cậu, nắm tay tỷ tỷ vừa mới quen đi ra ngoài.
Đến giữa trưa, nhà bếp học đường đã chuẩn bị xong đồ ăn cho phu tử và học sinh. Nhưng các học sinh ở đây đều xuất thân thế gia, từ nhỏ đã sống cẩm y ngọc thực, có rất nhiều nhà cho người hầu mang đồ ăn đến. Lục Việt và Đường Nguyệt Xu chính là như thế, mà lão phu nhân đương nhiên cũng sẽ không để tiểu tôn nữ của mình chịu thiệt thòi.
Ở cổng học đường đã có vài hạ nhân ở các phủ đứng chờ, ba đứa trẻ đi ra tìm hạ nhân nhà mình, mỗi hạ nhân đều cầm trong tay một cái hộp cơm rất to. Diệu Diệu cũng không vội trở về, mà vòng ra khỏi cổng tìm Đại Hoàng.
Đại Hoàng ngoan ngoãn ngồi dưới bóng cây, không khác mấy so với buổi sáng, chỉ có trên cổ là thêm một cái dây xích bằng da, đang được hạ nhân Nguyên phủ dắt trong tay. Lúc này nhìn thấy Diệu Diệu, nó lập tức đứng dậy, cao hứng sủa gâu gâu mấy tiếng.
"Đại Hoàng!" Diệu Diệu bổ nhào vào người nó, thân thiết sờ lên bộ lông, tay chạm vào dây xích: "Đại Hoàng, có đau không?"
"Gâu gâu!" Đại Hoàng thân thiết liếm liếm gương mặt cô.
Dây xích cũng không chặt, còn có hơi lỏng nhưng không để đầu chó vươn ra, Diệu Diệu kiểm tra thấy không làm nó bị thương, lúc này mới thở phào.
Lục Việt ngạc nhiên nói: "Diệu Diệu muội muội, muội đem chó đến học đường sao!"
Đường Nguyệt Xu có hơi sợ nhìn con chó lớn. Con chó có hình thể cao lớn, răng sắc bén, ngày thường cô đều không dám đến gần, vừa rồi còn bị tiếng chó sủa doạ sợ, chưa kịp mang muội muội chạy đi thì Diệu Diệu đã đã lao đến trước làm cô sợ hết hồn.
Nhưng thấy Diệu Diệu với con chó đấy thân mật ôm nhau, mà nó lại dịu dàng ngoan ngoãn, lúc này mới thoáng an tâm một chút: "Diệu Diệu muội muội, đây là chó của muội sao?"
"Ngươi không biết sao? Đại Hoàng và Diệu Diệu muội muội rất thân nhau đấy." Lục Việt ngẩng đầu, đắc ý nói: "Nó rất lợi hại, bình thường còn giúp đuổi gà đuổi vịt, trong lòng Diệu Diệu muội muội còn quan trọng hơn cả ta!"
Đường Nguyệt Xu: ". . ."
Đem bản thân ra so với một con chó có gì hay sao?
Cô không thèm nhìn Lục Việt, thấy Diệu Diệu vẫn mải chơi với con chó, bèn nhắc nhở: "Diệu Diệu muội muội, đến giờ dùng bữa rồi."
Hạ nhân cầm hộp cơm chờ ở bên cạnh, mùi thơm của thức ăn bay ra từ trong hộp, Diệu Diệu bắt đầu cảm thấy đói bụng. Cô sờ lên cái bụng mềm mại của Đại Hoàng, lúc này mới nắm lấy cái dây xích từ tay hạ nhân.
Chó không thể mang vào học đường, cũng may học viện Thanh Tùng thanh u tao nhã, thường có văn nhân mặc khách ở đây ngắm cảnh làm thơ nên có không ít đình mát để nghỉ ngơi.
Lục Việt nói được thì làm được, quả thật đem cho Diệu Diệu hết bánh hạnh nhân xốp giòn.
Nhưng cậu lại không ngờ tới một chuyện, hôm nay là ngày đầu tiên Diệu Diệu đi học, lão phu nhân yêu thương tiểu tôn nữ nên đã sai người chuẩn bị rất nhiều bánh hạnh nhân xốp giòn mà Diệu Diệu thích nhất. Hộp cơm vừa mở ra, Lục Việt đã trợn tròn mắt.
"Diệu Diệu muội muội, cái này, ta cái này. . ." Cậu suýt nữa lại bật khóc.
Đại Hoàng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nó nhận ra Lục Việt, thấy cậu lâm vào tình thế khó xử bèn cọ cọ Diệu Diệu, như là muốn cầu tình, đôi mắt đen nháy nhìn hộp cơm sườn của Lục Việt.
Đầu bếp Lục gia dù không phải ngự trù nhưng cũng nấu ăn rất ngon, món thịt sườn thơm mê người, tiếng ùng ục ục kêu từ bụng chó truyền ra.
Lục Việt lấy lại tinh thần, lập tức gắp miếng thịt sườn bỏ vào trước mặt Đại Hoàng.
Đại Hoàng không chạm vào, lại ngửa đầu dùng ánh mắt ướt sũng nhìn Diệu Diệu.
Diệu Diệu: ". . ."
Diệu Diệu lúc này đã không còn giận nổi nữa.
Cô hờn dỗi xoa xoa cái đầu Đại Hoàng, lúc này mới nói: "Được, Đại Hoàng, ngươi ăn đi."
Lục Việt cười: "Diệu Diệu muội muội, muội có phải hết giận rồi không?"
"Lục ca ca, lần này là Đại Hoàng xin cho huynh nên ta mới tha thứ." Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Nhưng về sau huynh không được gạt ta nữa, cũng không được đi bắt nạt người khác."
Lục Việt vỗ ngực đáp ứng: "Diệu Diệu muội muội, muội yên tâm, ta về sau. . . Về sau nhất định hối cải làm người mới!"
"Còn phải đọc sách, làm bài tập nữa!" Diệu Diệu vẫn nhớ rõ lúc buổi sáng cậu bị phu tử đánh.
"Cái này. . . Cái này. . ." Lục Việt nhìn Diệu Diệu một lúc, cắn răng nói: "Được, được!"
Đường Nguyệt Xu mím môi bật cười, cô từ nhỏ đã được giáo dưỡng theo phong cách tiểu thư nhẹ nhàng từ tốn vì thế khi cười lên rất ấm áp, ôn nhu.
Ba đứa trẻ chia sẻ với nhau món ăn của mình, Đại Hoàng ngồi xổm ở bên cạnh cũng được ăn rất nhiều thứ.
Ăn uống no nê xong, hạ nhân tiến lên dọn dẹp hộp cơm rồi rời đi. Diệu Diệu nhảy xuống băng ghế đá, ôm Đại Hoàng, níu lấy lỗ tai nó rồi huyên thuyên nói thì thầm, sau đó, cả người nằm úp sấp lên Đại Hoàng.
Đường Nguyệt Xu tò mò đứng nhìn bên cạnh.
Cô vẫn còn hơi sợ Đại Hoàng, hình thể của nó lớn hơn họ rất nhiều, lỡ mà nổi điên thì chắc chắn chạy không kịp. Nhưng từ lúc nhìn thấy đến giờ, con chó này vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn nghe theo Diệu Diệu, ngay cả răng nanh cũng không lộ ra, bị Diệu Diệu đè lên người cũng không có biểu hiện tức giận gì, thoạt nhìn hẳn là một con chó ngoan.
Cô còn chưa kịp nói gì, Lục Việt đã chạy tới gần: "Diệu Diệu, ta có thể cưỡi Đại Hoàng không?"
Đường Nguyệt Xu vội nói: "Như vậy sao được?"
"Sao lại không." Lục Việt nói: "Ta trước kia từng thấy Diệu Diệu cưỡi Đại Hoàng, ngươi xem, ta không lớn hơn Diệu Diệu nhiều, Đại Hoàng nhất định có thể cõng được ta!"
Diệu Diệu là một tiểu cô nương rất hào phóng, chỉ cần yêu quý Đại Hoàng thì đều nguyện ý chia sẻ. Nhưng vẫn phải hỏi Đại Hoàng trước: "Đại Hoàng, có được không?"
Con chó nhu thuận" Gâu" một tiếng.
Lục Việt vui hẳn lên, lúc này kích động đứng dậy.
Đại Hoàng đi đến trước mặt cậu, Lục Việt nghiêng người để leo lên, dạng chân qua lưng nó. Lúc Đại Hoàng đứng lên, ngay cả tầm mắt cũng cao hơn không ít, Lục Việt kích động nắm lấy bộ lông, cũng không dám dùng sức, sợ nắm đau nó. Đại Hoàng cõng cậu đi vòng quanh bàn đá một vòng, Lục Việt cảm thấy mình lúc này uy phong vô cùng, giống như bản thân là đại tướng quân cưỡi đại mã vậy, chỉ còn thiếu đao kiếm đánh kẻ thù thôi!
Nhưng cũng không dám cưỡi quá lâu, đi xong một vòng, cậu bèn lập tức đi xuống.
Lục Việt vẫn chưa thỏa mãn, yêu thích không buông sờ lên bộ lông vàng óng ả.
Diệu Diệu lại hỏi: "Xu Xu tỷ tỷ có muốn cưỡi không?"
Đường Nguyệt Xu mới chỉ đứng ở một bên nhìn, bỗng nhiên bị hỏi, lập tức ngây người: "Ta?"
Diệu Diệu như đương nhiên đáp: "Đúng nha."
Đường Nguyệt Xu gia phong nghiêm cẩn, ngày thường cũng rất quy củ, cho tới bây giờ chưa từng cưỡi con chó nào, cũng không dám nghĩ, lại chưa từng nghe qua. Nhưng lúc nãy khi mới nhìn thấy Lục Việt cưỡi con chó, lại thấy hai người họ coi chuyện này là rất bình thường, lúc này bắt đầu bị lung lay.
Cô nghĩ nghĩ, quay ra nhìn con chó dịu dàng ngoan ngoãn lại nhìn bốn phía thấy không có ai mới nhẹ gật đầu.
Nhưng cô không dạng chân ra giống Lục Việt, làm thế trái với những gì cô được dạy bảo, bèn thục nữ ngồi lên bên cạnh lưng nó. Trong lòng có chút khẩn trương, cũng không dám nắm lấy bộ lông, Diệu Diệu đứng ở bên cạnh nắm lấy tay cô.
Đại Hoàng nhấc chân đi hai bước.
Đường Nguyệt Xu đầu tiên là hoảng hốt, vô thức nắm chặt Diệu Diệu, nhưng rất nhanh đã phát giác ra Đại Hoàng đi rất vững vàng, cô lúc này mới yên lòng, tò mò nhìn bốn phía. Rõ ràng chỉ là phong cảnh, nhưng khi ngồi trên lưng nó thì lại có chút khác biệt.
Cô nhếch khoé môi, mắt hạnh cong cong.
Một tiếng vui đùa ầm ĩ từ xa truyền đến, có mấy đứa trẻ chạy tới.
"A? Con chó ở đâu đây?"
Diệu Diệu quay đầu nhìn lại, là mấy bạn học chưa từng gặp mặt, có mặc đồng phục của học viện Thanh Tùng, có lẽ là đồng học.
Diệu Diệu vô thức muốn cười với bọn họ, vậy mà cậu bé đứng đầu mắt sáng lên, chạy nhanh lên trước.
"Lục Việt, đây là chó của ngươi sao?"
Cậu ta nhận ra Lục Việt, lúc này vênh váo hung hăng nói với Đường Nguyệt Xu: "Tránh ra, ta cũng muốn cưỡi!"
Nụ cười của Diệu Diệu lập tức tắt đi.
Lục Việt đã ngừng khóc, thấy phu tử vừa đi bèn vội vàng chạy đến chỗ Diệu Diệu.
"Diệu Diệu muội muội!"
Diệu Diệu nhíu mày, quay đầu lại.
"Diệu Diệu muội muội, muội hôm nay ngày đầu tiên đến đây, đã thích ứng kịp chưa?" Lục Việt đã quên hết chuyện vừa rồi, vui vẻ nói: "Muội nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ tới hỏi ta, ta học sớm hơn nên biết nhiều thứ hơn muội, phu tử giảng bài nếu muội có chỗ không rõ cũng có thể hỏi ta. . ."
Đường Nguyệt Xu đứng cạnh nói: "Lục Việt, phu tử hôm nay vừa giáo huấn ngươi đấy."
Lục Việt khoát tay, không để ý, nói: "Đây chẳng qua chỉ là ta quên làm bài tập thôi sao."
"Lục ca ca, huynh không phải nói mình là người thông minh nhất trong học đường, phu tử mỗi ngày đều khen huynh sao?" Diệu Diệu thất vọng hỏi: "Huynh tại sao lại đi gạt muội chứ?"
Lục Việt giật mình, lúc này mới nhớ tới chuyện mình vừa khóc, bèn vội vàng nói: "Ta không có lừa muội, ta đúng thật là rất thông minh rất lợi hại. . ."
"Lục Việt, ngươi đừng hòng lừa muội muội. Chúng ta đi tùy tiện tìm một người cũng giỏi hơn ngươi." Đường Nguyệt Xu chen miệng nói: "Lần trước phu tử cho chúng ta làm một bài kiểm tra ngắn, ngươi bèn trực tiếp ngủ một giấc, sau đó phu tử còn phạt ngươi đứng bên ngoài cả nửa ngày. Những chuyện này, ngươi đều đã quên?"
"Ai nha!" Lục Việt gấp gáp: "Đường Nguyệt Xu, ngươi đừng nói xấu ta trước mặt muội muội!"
"Ta đâu có nói xấu, đây đều là sự thật, là ngươi nói dối Diệu Diệu muội muội." Đường Nguyệt Xu quay đầu nhìn Diệu Diệu: "Cậu ta chính là bạn học hư nhất ở đây, có một lần còn dám thả một con côn trùng vào cặp của phu tử, phu tử vừa mở ra thì con côn trùng bên trong nhảy lên người phu tử, tất cả chúng ta đều nhìn thấy."
Cũng có mấy tiểu hài tử nhìn thấy thế bèn chạy lại, lúc này nghe xong cũng gật đầu nói: "Đúng vậy a, chúng ta đều nhìn thấy."
"Phu tử lúc đó còn bị kinh hách."
"Phu tử rất tức giận, đánh Lục Việt mấy cái vào lòng bàn tay."
"Lục Việt ngày thường cũng hay trêu cợt chúng ta."
Mọi người ngươi một câu ta một câu, kể hết mọi chuyện xấu của Lục Việt ra làm câu giải thích của cậu bị vùi lấp hết.
Diệu Diệu bị lừa gạt cùng phẫn nộ bao phủ, cảm giác như có một ngọn lửa bùng ở trên đầu, cô nhìn Lục ca ca đang sốt ruột luống cuống, tức giận vô cùng.
Lục Việt gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Diệu Diệu muội muội, muội đừng giận, ta nói. . . Ta nói mặc dù có chút khoa trương nhưng có một nửa là sự thật mà."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, chờ mong hỏi: "Vậy, vậy trong học đường có dạy nuôi gà không?"
Lục Việt: ". . ."
Đường Nguyệt Xu tò mò hỏi: "Nuôi gà gì vậy? Chúng ta ở trong học đường chỉ đọc sách, viết chữ, cần học cả nuôi gà nữa sao?"
Diệu Diệu cuối cùng cũng hiểu, càng tức giận hơn!
Khuôn mặt nhỏ giận dữ, Lục ca ca mà cô luôn một mực tin tưởng, luôn nghĩ huynh ấy là học sinh giỏi nhất trong học đường, ngày nào cũng được phu tử khen ngợi, còn nuôi gà giỏi nhất. Bản thân cô trước đó mặc dù không có bạn nào lợi hại như vậy, nhưng luận về nuôi gà, cô cũng rất lợi hại, như thế cũng sẽ không để những bạn học khác xem thường bản thân, kết quả. . . Kết quả cô bị lừa!
Diệu Diệu tức giận đến mặt nhỏ đỏ bừng, nói: "Huynh sao lại đi gạt ta chứ!"
Lục Việt đúng là không phải cố ý, nhìn thấy muội muội tức giận, cậu cũng không biết nên giải thích thế nào, vừa mới hé miệng thì Đường Nguyệt Xu đã dẫn Diệu Diệu đi rồi.
Mãi cho đến lúc phu tử trở về, Diệu Diệu cũng không thèm nói với cậu câu nào.
Muội muội không để ý tới cậu!
Ý thức được cái này, Lục Việt cả người đều ỉu xìu, cách rất xa, cậu liên tiếp quay đầu nhìn Diệu Diệu, nhưng Diệu Diệu căn bản không thèm liếc mắt một cái, cái này khiến Lục Việt càng thêm khổ sở, cho dù phu tử đang nghiêm khắc răn dạy cũng không giúp cậu lấy lại tinh thần.
Chờ đến khi tiết học kết thúc, Lục Việt không chờ nổi chạy đến chỗ Diệu Diệu.
"Diệu Diệu muội muội, hôm nay nhà ta có làm điểm tâm rất ngon, ta có bảo làm món bánh hạnh nhân xốp giòn, muội không phải thích bánh này nhất sao? Ta đem cho muội hết nhé."
Diệu Diệu hừ một tiếng, vẫn nhăn mặt như cũ, không thèm để ý tới cậu, nắm tay tỷ tỷ vừa mới quen đi ra ngoài.
Đến giữa trưa, nhà bếp học đường đã chuẩn bị xong đồ ăn cho phu tử và học sinh. Nhưng các học sinh ở đây đều xuất thân thế gia, từ nhỏ đã sống cẩm y ngọc thực, có rất nhiều nhà cho người hầu mang đồ ăn đến. Lục Việt và Đường Nguyệt Xu chính là như thế, mà lão phu nhân đương nhiên cũng sẽ không để tiểu tôn nữ của mình chịu thiệt thòi.
Ở cổng học đường đã có vài hạ nhân ở các phủ đứng chờ, ba đứa trẻ đi ra tìm hạ nhân nhà mình, mỗi hạ nhân đều cầm trong tay một cái hộp cơm rất to. Diệu Diệu cũng không vội trở về, mà vòng ra khỏi cổng tìm Đại Hoàng.
Đại Hoàng ngoan ngoãn ngồi dưới bóng cây, không khác mấy so với buổi sáng, chỉ có trên cổ là thêm một cái dây xích bằng da, đang được hạ nhân Nguyên phủ dắt trong tay. Lúc này nhìn thấy Diệu Diệu, nó lập tức đứng dậy, cao hứng sủa gâu gâu mấy tiếng.
"Đại Hoàng!" Diệu Diệu bổ nhào vào người nó, thân thiết sờ lên bộ lông, tay chạm vào dây xích: "Đại Hoàng, có đau không?"
"Gâu gâu!" Đại Hoàng thân thiết liếm liếm gương mặt cô.
Dây xích cũng không chặt, còn có hơi lỏng nhưng không để đầu chó vươn ra, Diệu Diệu kiểm tra thấy không làm nó bị thương, lúc này mới thở phào.
Lục Việt ngạc nhiên nói: "Diệu Diệu muội muội, muội đem chó đến học đường sao!"
Đường Nguyệt Xu có hơi sợ nhìn con chó lớn. Con chó có hình thể cao lớn, răng sắc bén, ngày thường cô đều không dám đến gần, vừa rồi còn bị tiếng chó sủa doạ sợ, chưa kịp mang muội muội chạy đi thì Diệu Diệu đã đã lao đến trước làm cô sợ hết hồn.
Nhưng thấy Diệu Diệu với con chó đấy thân mật ôm nhau, mà nó lại dịu dàng ngoan ngoãn, lúc này mới thoáng an tâm một chút: "Diệu Diệu muội muội, đây là chó của muội sao?"
"Ngươi không biết sao? Đại Hoàng và Diệu Diệu muội muội rất thân nhau đấy." Lục Việt ngẩng đầu, đắc ý nói: "Nó rất lợi hại, bình thường còn giúp đuổi gà đuổi vịt, trong lòng Diệu Diệu muội muội còn quan trọng hơn cả ta!"
Đường Nguyệt Xu: ". . ."
Đem bản thân ra so với một con chó có gì hay sao?
Cô không thèm nhìn Lục Việt, thấy Diệu Diệu vẫn mải chơi với con chó, bèn nhắc nhở: "Diệu Diệu muội muội, đến giờ dùng bữa rồi."
Hạ nhân cầm hộp cơm chờ ở bên cạnh, mùi thơm của thức ăn bay ra từ trong hộp, Diệu Diệu bắt đầu cảm thấy đói bụng. Cô sờ lên cái bụng mềm mại của Đại Hoàng, lúc này mới nắm lấy cái dây xích từ tay hạ nhân.
Chó không thể mang vào học đường, cũng may học viện Thanh Tùng thanh u tao nhã, thường có văn nhân mặc khách ở đây ngắm cảnh làm thơ nên có không ít đình mát để nghỉ ngơi.
Lục Việt nói được thì làm được, quả thật đem cho Diệu Diệu hết bánh hạnh nhân xốp giòn.
Nhưng cậu lại không ngờ tới một chuyện, hôm nay là ngày đầu tiên Diệu Diệu đi học, lão phu nhân yêu thương tiểu tôn nữ nên đã sai người chuẩn bị rất nhiều bánh hạnh nhân xốp giòn mà Diệu Diệu thích nhất. Hộp cơm vừa mở ra, Lục Việt đã trợn tròn mắt.
"Diệu Diệu muội muội, cái này, ta cái này. . ." Cậu suýt nữa lại bật khóc.
Đại Hoàng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nó nhận ra Lục Việt, thấy cậu lâm vào tình thế khó xử bèn cọ cọ Diệu Diệu, như là muốn cầu tình, đôi mắt đen nháy nhìn hộp cơm sườn của Lục Việt.
Đầu bếp Lục gia dù không phải ngự trù nhưng cũng nấu ăn rất ngon, món thịt sườn thơm mê người, tiếng ùng ục ục kêu từ bụng chó truyền ra.
Lục Việt lấy lại tinh thần, lập tức gắp miếng thịt sườn bỏ vào trước mặt Đại Hoàng.
Đại Hoàng không chạm vào, lại ngửa đầu dùng ánh mắt ướt sũng nhìn Diệu Diệu.
Diệu Diệu: ". . ."
Diệu Diệu lúc này đã không còn giận nổi nữa.
Cô hờn dỗi xoa xoa cái đầu Đại Hoàng, lúc này mới nói: "Được, Đại Hoàng, ngươi ăn đi."
Lục Việt cười: "Diệu Diệu muội muội, muội có phải hết giận rồi không?"
"Lục ca ca, lần này là Đại Hoàng xin cho huynh nên ta mới tha thứ." Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Nhưng về sau huynh không được gạt ta nữa, cũng không được đi bắt nạt người khác."
Lục Việt vỗ ngực đáp ứng: "Diệu Diệu muội muội, muội yên tâm, ta về sau. . . Về sau nhất định hối cải làm người mới!"
"Còn phải đọc sách, làm bài tập nữa!" Diệu Diệu vẫn nhớ rõ lúc buổi sáng cậu bị phu tử đánh.
"Cái này. . . Cái này. . ." Lục Việt nhìn Diệu Diệu một lúc, cắn răng nói: "Được, được!"
Đường Nguyệt Xu mím môi bật cười, cô từ nhỏ đã được giáo dưỡng theo phong cách tiểu thư nhẹ nhàng từ tốn vì thế khi cười lên rất ấm áp, ôn nhu.
Ba đứa trẻ chia sẻ với nhau món ăn của mình, Đại Hoàng ngồi xổm ở bên cạnh cũng được ăn rất nhiều thứ.
Ăn uống no nê xong, hạ nhân tiến lên dọn dẹp hộp cơm rồi rời đi. Diệu Diệu nhảy xuống băng ghế đá, ôm Đại Hoàng, níu lấy lỗ tai nó rồi huyên thuyên nói thì thầm, sau đó, cả người nằm úp sấp lên Đại Hoàng.
Đường Nguyệt Xu tò mò đứng nhìn bên cạnh.
Cô vẫn còn hơi sợ Đại Hoàng, hình thể của nó lớn hơn họ rất nhiều, lỡ mà nổi điên thì chắc chắn chạy không kịp. Nhưng từ lúc nhìn thấy đến giờ, con chó này vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn nghe theo Diệu Diệu, ngay cả răng nanh cũng không lộ ra, bị Diệu Diệu đè lên người cũng không có biểu hiện tức giận gì, thoạt nhìn hẳn là một con chó ngoan.
Cô còn chưa kịp nói gì, Lục Việt đã chạy tới gần: "Diệu Diệu, ta có thể cưỡi Đại Hoàng không?"
Đường Nguyệt Xu vội nói: "Như vậy sao được?"
"Sao lại không." Lục Việt nói: "Ta trước kia từng thấy Diệu Diệu cưỡi Đại Hoàng, ngươi xem, ta không lớn hơn Diệu Diệu nhiều, Đại Hoàng nhất định có thể cõng được ta!"
Diệu Diệu là một tiểu cô nương rất hào phóng, chỉ cần yêu quý Đại Hoàng thì đều nguyện ý chia sẻ. Nhưng vẫn phải hỏi Đại Hoàng trước: "Đại Hoàng, có được không?"
Con chó nhu thuận" Gâu" một tiếng.
Lục Việt vui hẳn lên, lúc này kích động đứng dậy.
Đại Hoàng đi đến trước mặt cậu, Lục Việt nghiêng người để leo lên, dạng chân qua lưng nó. Lúc Đại Hoàng đứng lên, ngay cả tầm mắt cũng cao hơn không ít, Lục Việt kích động nắm lấy bộ lông, cũng không dám dùng sức, sợ nắm đau nó. Đại Hoàng cõng cậu đi vòng quanh bàn đá một vòng, Lục Việt cảm thấy mình lúc này uy phong vô cùng, giống như bản thân là đại tướng quân cưỡi đại mã vậy, chỉ còn thiếu đao kiếm đánh kẻ thù thôi!
Nhưng cũng không dám cưỡi quá lâu, đi xong một vòng, cậu bèn lập tức đi xuống.
Lục Việt vẫn chưa thỏa mãn, yêu thích không buông sờ lên bộ lông vàng óng ả.
Diệu Diệu lại hỏi: "Xu Xu tỷ tỷ có muốn cưỡi không?"
Đường Nguyệt Xu mới chỉ đứng ở một bên nhìn, bỗng nhiên bị hỏi, lập tức ngây người: "Ta?"
Diệu Diệu như đương nhiên đáp: "Đúng nha."
Đường Nguyệt Xu gia phong nghiêm cẩn, ngày thường cũng rất quy củ, cho tới bây giờ chưa từng cưỡi con chó nào, cũng không dám nghĩ, lại chưa từng nghe qua. Nhưng lúc nãy khi mới nhìn thấy Lục Việt cưỡi con chó, lại thấy hai người họ coi chuyện này là rất bình thường, lúc này bắt đầu bị lung lay.
Cô nghĩ nghĩ, quay ra nhìn con chó dịu dàng ngoan ngoãn lại nhìn bốn phía thấy không có ai mới nhẹ gật đầu.
Nhưng cô không dạng chân ra giống Lục Việt, làm thế trái với những gì cô được dạy bảo, bèn thục nữ ngồi lên bên cạnh lưng nó. Trong lòng có chút khẩn trương, cũng không dám nắm lấy bộ lông, Diệu Diệu đứng ở bên cạnh nắm lấy tay cô.
Đại Hoàng nhấc chân đi hai bước.
Đường Nguyệt Xu đầu tiên là hoảng hốt, vô thức nắm chặt Diệu Diệu, nhưng rất nhanh đã phát giác ra Đại Hoàng đi rất vững vàng, cô lúc này mới yên lòng, tò mò nhìn bốn phía. Rõ ràng chỉ là phong cảnh, nhưng khi ngồi trên lưng nó thì lại có chút khác biệt.
Cô nhếch khoé môi, mắt hạnh cong cong.
Một tiếng vui đùa ầm ĩ từ xa truyền đến, có mấy đứa trẻ chạy tới.
"A? Con chó ở đâu đây?"
Diệu Diệu quay đầu nhìn lại, là mấy bạn học chưa từng gặp mặt, có mặc đồng phục của học viện Thanh Tùng, có lẽ là đồng học.
Diệu Diệu vô thức muốn cười với bọn họ, vậy mà cậu bé đứng đầu mắt sáng lên, chạy nhanh lên trước.
"Lục Việt, đây là chó của ngươi sao?"
Cậu ta nhận ra Lục Việt, lúc này vênh váo hung hăng nói với Đường Nguyệt Xu: "Tránh ra, ta cũng muốn cưỡi!"
Nụ cười của Diệu Diệu lập tức tắt đi.