Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111: Sau khi lớn lên (4): Ai dám tranh người với Thái Tử điện hạ chứ?
Học viện có người mới, lúc đầu không ít người tò mò, còn chủ động đến làm quen nhưng chỉ vài ngày sau, hứng thú dần phai nhạt.
Lục Việt đi nghe ngóng mới biết: "Trình cô nương này tuy rằng lớn lên xinh đẹp, nhưng là người lạnh lùng, lúc đầu còn tưởng rằng do tính tình thẹn thùng, sau đó ai ai nàng ta cũng phản ứng như vậy. Bản thân cũng đâu phải tiên nữ trên trời, bày đặt thanh cao cho ai xem."
Mọi đệ tử trong học viện đều không câu nệ xuất thân, chỉ đánh giá nhau qua học vấn, gia cảnh bần hàn mà tài học xuất chúng thì sẽ luôn được mọi người kính trọng, giống như Lục Việt dù ngày thường không chịu học hành tử tế nhưng hắn lại là người hoà đồng, hay giúp đỡ mọi người cho nên càng không tán đồng cách hành xử của Trình cô nương.
Diệu Diệu nghe hắn nhắc đến Trình cô nương, không khỏi quay sang nhìn.
Lục Việt thấy vậy bèn sờ sờ mặt mình: "Diệu Diệu muội muội, muội nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ là ta hôm nay trông rất anh tuấn?"
Đường Nguyệt Xu trừng hắn một cái: "Diệu Diệu là nghe thấy ngươi nhắc tới Trình cô nương."
Sau khi Trình gia tới kinh thành thì thường xuyên đi các nhà làm quen, nàng biết Trình phu nhân có tới bái phỏng phủ tướng quân, Diệu Diệu thích nhất là kết giao bằng hữu, chắc chắn hôm đó đã gặp Trình cô nương nhưng bây giờ lại không hề thấy thân gì với nàng ta, đúng là chuyện hiếm lạ.
Phải biết rằng, trong kinh thành này đâu đâu cũng có bằng hữu của Diệu Diệu, thậm chí xa xôi như biên quan hay Giang Nam còn có, bọn họ mỗi năm đều gửi những món quà mới lạ hấp dẫn từ đó về đây. Hơn nữa nàng còn hay qua lại với các quý nữ, nếu không thấy Diệu Diệu, có khi mọi người còn phải hỏi mấy câu.
Đường Nguyệt Xu: "Diệu Diệu, Trình cô nương có phải nói với muội cái gì không?"
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang Diệu Diệu.
Lục Việt lập tức xụ mặt, ngay cả Nguyễn Vân Hoành cũng nói: "Có phải cái Trình cô nương đấy ức hiếp ngươi? Ngươi nói đi, ta......" Nguyễn Vân Hoành nghĩ nghĩ "Ta đi nói cho huynh trưởng."
Nhiều năm qua, Nguyễn công tử đã đứng vững trong triều, cũng đã lấy lại được tước vị Tín Dương hầu, cả nhà sau đó lại chuyển vào ở hầu phủ, bây giờ chính là một nhân vật có tiếng nói trong triều. Nếu nói cho hắn thì vị Trình đại nhân mới chân ướt chân ráo vào kinh thành kia có thêm không ít phiền toái.
Diệu Diệu vội vàng nói: "Nàng ta không có bắt nạt ta."
Diệu Diệu nhìn trái rồi nhìn phải, bọn họ bốn người ngồi trong đình dùng bữa trưa, thấy xung quanh không có ai mới dám hạ giọng nói: "Là Trình cô nương nói cho ta, nàng ấy muốn gả cho Thái Tử ca ca."
Diệu Diệu chống khuỷu tay trên bàn, nâng khuôn mặt nhỏ, ưu sầu cực kỳ. "Nàng ta không phải người kinh thành, trước kia chưa từng gặp Thái Tử ca ca, sao bỗng nhiên lại muốn gả cho huynh ấy? Nhất định không phải thiệt lòng."
Mọi người ngẩn ngơ, theo bản năng quay sang nhìn nhau.
Diệu Diệu hồn nhiên không phát giác, nói tiếp:, "Hơn nữa, Thái Tử ca ca còn nói cho ta, trong lòng huynh ấy đã có người mình yêu. Ta tuy không biết người nọ là ai, nhưng nếu Thái Tử ca ca đã để ý thì chắc chắn là người tốt. Nhưng người trong kinh thành này ta đều có quen biết mà chưa thấy ai qua lại thân thiết với Thái Tử ca ca. Chẳng lẽ huynh ấy quen cô nương ở xa sao?"
Diệu Diệu sắp gấp gần chết rồi.
Nhưng Tuyên Trác đã hứa về sau sẽ cho nàng biết, Diệu Diệu chỉ đành nghẹn trong bụng, không truy vấn chuyện Thái Tử Phi nữa. Nàng trong chốc lát vì cô nương thần bí này mà vò đầu bứt tai rồi lại vì Trình cô nương kia mà tức giận bất bình. Nàng cảm thấy Trình cô nương không xứng với "Thần tiên" Thái Tử, lại sợ Tuyên Trác thật sự coi trọng một "Phàm nhân" nhưng vẫn nghĩ không ra là cô nương tốt đến thế nào mới xứng với hắn. Diệu Diệu chỉ cảm thấy mình như bị hoàng hậu nương nương nhập vào người, suốt mấy ngày qua, trong đầu chỉ toàn là chung thân đại sự của Thái Tử.
Mọi người lại quay ra nhìn nhau.
Lục Việt chần chừ nói: "Thái Tử và muội không phải......"
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Đường Nguyệt Xu tùy tay nhét một miếng bánh vào mồm.
Đường Nguyệt Xu cũng thử hỏi: "Thái Tử điện hạ chính miệng nói như vậy? Ngài ấy đã có người trong lòng?"
"Đúng thế." Diệu Diệu nghĩ nghĩ, lại sửa miệng: "Huynh ấy viết thư nói cho muội."
"Vậy muội nghĩ thế nào?"
Diệu Diệu nói: "Đây không phải chuyện tốt sao?"
Nguyễn Vân Hoành cũng chần chừ hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không có nghĩ......"
Lại một miếng bánh nữa bay thẳng vào miệng.
Đường Nguyệt Xu hỏi tiếp: "Nhưng sau khi Thái Tử điện hạ thành thân thì sẽ không thể xuất cung chơi với muội nữa. Muội không phải lúc nào dính lấy Thái Tử điện hạ sao?"
Diệu Diệu thở dài một hơi, nói: "Không còn cách nào mà, huynh ấy cũng rất bận. Muội còn có Đại hoàng, còn có Xu Xu tỷ tỷ mọi người, cho dù Thái Tử ca ca thành thân thì mọi người cũng sẽ chơi với muội."
Tuy nói như thế nhưng ba người nhìn thoáng qua nhau, đều có mấy câu muốn nói lại thôi.
Có người tản bộ đi ngang qua, nhìn thấy bọn họ bèn nói: "Nguyên Diệu Quỳnh, ta vừa mới gặp phu tử, hình như người đang có việc tìm ngươi."
Diệu Diệu lên tiếng, tạm biệt bạn bè rồi vội vã rời đi.
Nhìn bóng người biến mất ở chỗ rẽ, xác định người đã đi xa, cái gì cũng nghe không thấy, Lục Việt mới nuốt miếng bánh xuống, không dám tin những gì vừa xảy ra: "Thái Tử điện hạ chẳng lẽ không cưới Diệu Diệu sao?"
Nguyễn Vân Hoành cũng hoảng hốt nói: "Thái Tử điện hạ công vụ bận rộn nhưng vẫn thường xuyên dẫn Diệu Diệu đi chơi, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, ta còn tưởng bọn họ là ván đã đóng thuyền......"
Chơi với Diệu Diệu có ai mà không biết tình cảm giữa nàng và Thái Tử điện hạ, tuổi còn nhỏ thì có thể không hiểu, bây giờ lớn rồi, dù có là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Trong học viện không ít người để ý tới Diệu Diệu nhưng còn chưa kịp bày tỏ thì đã bọn họ chạy ra ngăn cản. Ai dám tranh người với Thái Tử điện hạ chứ?
Thế mà kết quả là...... là Diệu Diệu mơ màng hồ đồ không hề hay biết?
Đường Nguyệt Xu nhắc nhở: "Các ngươi đừng có nói gì với Diệu Diệu đấy, Thái Tử điện hạ chắc đã có chủ trương. Hơn nữa, không phải còn có Nguyên tướng quân sao?"
Nhắc tới Nguyên Định Dã, hai người thần sắc rùng mình, quả nhiên không dám nói cái gì.
......
Diệu Diệu đếm lùi từng ngày, cuối cùng cũng chờ được Tuyên Trác trở về.
Tuyên Trác hồi kinh, trước đi về giao lại công vụ đã làm xong, hắn rời kinh nhiều ngày nên bây giờ xử lý công việc phải tốn một ít thời gian. Khó khăn lắm mới làm xong, lập tức xuất cung đi tìm Diệu Diệu.
Diệu Diệu biết hắn sẽ tới, nàng bảo nha hoàn giúp mình búi kiểu tóc đẹp nhất, còn đeo toàn bộ trang sức mới, xiêm y cũng là đồ mới may, lúc ra ngoài còn xoay xoay mấy vòng cho mọi người ngắm thử, thấy ai ai cũng gật đầu mới vui sướng chạy ra ngoài.
Xe ngựa quen thuộc dừng ở cửa phủ tướng quân, Diệu Diệu vừa chạy ra thì Tuyên Trác bèn vén màn xe lên. Hắn hôm nay mặc một bộ thường phục, đầu đội ngọc quan, mặt mày tuấn lãng, từ xa xa mỉm cười gọi một tiếng: "Diệu Diệu."
Diệu Diệu bỗng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng giảm tốc độ đi nhưng trong lòng lại rất gấp gáp, rụt rè lại sốt ruột mà bước nhanh đến xe ngựa, nắm lấy cánh tay hắn rồi đi vào trong xe ngựa.
Mọi người ngồi ổn định, xa phu giơ roi lên, xe ngựa bắt đầu di chuyển.
"Diệu Diệu, để muội chờ lâu rồi." Tuyên Trác lấy ra một hộp gấm: "Ta lúc đi khảo sát có mua thứ này, cảm thấy có lẽ muội sẽ thích."
Diệu Diệu cũng không khách khí, cầm lấy rồi mở ra.
Trong hộp gấm là một cây trâm, hoa văn được khắc vô cùng tinh xảo, Diệu Diệu là cô nương thích làm đẹp, lúc này quả nhiên ánh mắt sáng lên, yêu thích không thôi. Từ nhỏ, quà Thái Tử tặng vô cùng nhiều nên hắn đương nhiên biết Diệu Diệu thích thứ gì, bây giờ bàn trang điểm của Diệu Diệu có một nửa trang sức là hắn tặng.
Diệu Diệu nâng niu cây trâm trong lòng bàn tay, lăn qua lộn lại ngắm ngắm nghía nghía, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại cất vào trong hộp rồi đưa cho hắn.
Tuyên Trác nhất thời ngẩn ra, không biết nên cầm hộp gấm như thế nào: "Muội không thích sao?"
"Muội không thể nhận." Diệu Diệu thở dài nói: "Huynh đã có cô nương trong lòng, quà mua về đáng lẽ không nên tặng muội, nên tặng cho Thái Tử Phi tương lai mới đúng."
Tuyên Trác sửng sốt.
Diệu Diệu lại hỏi: "Thái Tử ca ca, huynh đã trở lại kinh thành rồi thì có phải cũng nên mang muội đi gặp cái cô nương kia không?"
Diệu Diệu vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Hôm nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, Thái Tử ca ca là người tốt như vậy nhưng ngoài kia có không ít người chỉ nhìn vào quyền thế giống Trình cô nương, nàng sợ hắn sẽ bị người ta lừa. Vì vậy chắc chắn phải đi xem thử là người như thế nào.
Nghĩ xong, Diệu Diệu bèn thúc giục nói: "Thôi đừng chọn ngày nữa, hôm nay huynh dẫn muội đi luôn đi."
Tuyên Trác: "......"
Lục Việt đi nghe ngóng mới biết: "Trình cô nương này tuy rằng lớn lên xinh đẹp, nhưng là người lạnh lùng, lúc đầu còn tưởng rằng do tính tình thẹn thùng, sau đó ai ai nàng ta cũng phản ứng như vậy. Bản thân cũng đâu phải tiên nữ trên trời, bày đặt thanh cao cho ai xem."
Mọi đệ tử trong học viện đều không câu nệ xuất thân, chỉ đánh giá nhau qua học vấn, gia cảnh bần hàn mà tài học xuất chúng thì sẽ luôn được mọi người kính trọng, giống như Lục Việt dù ngày thường không chịu học hành tử tế nhưng hắn lại là người hoà đồng, hay giúp đỡ mọi người cho nên càng không tán đồng cách hành xử của Trình cô nương.
Diệu Diệu nghe hắn nhắc đến Trình cô nương, không khỏi quay sang nhìn.
Lục Việt thấy vậy bèn sờ sờ mặt mình: "Diệu Diệu muội muội, muội nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ là ta hôm nay trông rất anh tuấn?"
Đường Nguyệt Xu trừng hắn một cái: "Diệu Diệu là nghe thấy ngươi nhắc tới Trình cô nương."
Sau khi Trình gia tới kinh thành thì thường xuyên đi các nhà làm quen, nàng biết Trình phu nhân có tới bái phỏng phủ tướng quân, Diệu Diệu thích nhất là kết giao bằng hữu, chắc chắn hôm đó đã gặp Trình cô nương nhưng bây giờ lại không hề thấy thân gì với nàng ta, đúng là chuyện hiếm lạ.
Phải biết rằng, trong kinh thành này đâu đâu cũng có bằng hữu của Diệu Diệu, thậm chí xa xôi như biên quan hay Giang Nam còn có, bọn họ mỗi năm đều gửi những món quà mới lạ hấp dẫn từ đó về đây. Hơn nữa nàng còn hay qua lại với các quý nữ, nếu không thấy Diệu Diệu, có khi mọi người còn phải hỏi mấy câu.
Đường Nguyệt Xu: "Diệu Diệu, Trình cô nương có phải nói với muội cái gì không?"
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang Diệu Diệu.
Lục Việt lập tức xụ mặt, ngay cả Nguyễn Vân Hoành cũng nói: "Có phải cái Trình cô nương đấy ức hiếp ngươi? Ngươi nói đi, ta......" Nguyễn Vân Hoành nghĩ nghĩ "Ta đi nói cho huynh trưởng."
Nhiều năm qua, Nguyễn công tử đã đứng vững trong triều, cũng đã lấy lại được tước vị Tín Dương hầu, cả nhà sau đó lại chuyển vào ở hầu phủ, bây giờ chính là một nhân vật có tiếng nói trong triều. Nếu nói cho hắn thì vị Trình đại nhân mới chân ướt chân ráo vào kinh thành kia có thêm không ít phiền toái.
Diệu Diệu vội vàng nói: "Nàng ta không có bắt nạt ta."
Diệu Diệu nhìn trái rồi nhìn phải, bọn họ bốn người ngồi trong đình dùng bữa trưa, thấy xung quanh không có ai mới dám hạ giọng nói: "Là Trình cô nương nói cho ta, nàng ấy muốn gả cho Thái Tử ca ca."
Diệu Diệu chống khuỷu tay trên bàn, nâng khuôn mặt nhỏ, ưu sầu cực kỳ. "Nàng ta không phải người kinh thành, trước kia chưa từng gặp Thái Tử ca ca, sao bỗng nhiên lại muốn gả cho huynh ấy? Nhất định không phải thiệt lòng."
Mọi người ngẩn ngơ, theo bản năng quay sang nhìn nhau.
Diệu Diệu hồn nhiên không phát giác, nói tiếp:, "Hơn nữa, Thái Tử ca ca còn nói cho ta, trong lòng huynh ấy đã có người mình yêu. Ta tuy không biết người nọ là ai, nhưng nếu Thái Tử ca ca đã để ý thì chắc chắn là người tốt. Nhưng người trong kinh thành này ta đều có quen biết mà chưa thấy ai qua lại thân thiết với Thái Tử ca ca. Chẳng lẽ huynh ấy quen cô nương ở xa sao?"
Diệu Diệu sắp gấp gần chết rồi.
Nhưng Tuyên Trác đã hứa về sau sẽ cho nàng biết, Diệu Diệu chỉ đành nghẹn trong bụng, không truy vấn chuyện Thái Tử Phi nữa. Nàng trong chốc lát vì cô nương thần bí này mà vò đầu bứt tai rồi lại vì Trình cô nương kia mà tức giận bất bình. Nàng cảm thấy Trình cô nương không xứng với "Thần tiên" Thái Tử, lại sợ Tuyên Trác thật sự coi trọng một "Phàm nhân" nhưng vẫn nghĩ không ra là cô nương tốt đến thế nào mới xứng với hắn. Diệu Diệu chỉ cảm thấy mình như bị hoàng hậu nương nương nhập vào người, suốt mấy ngày qua, trong đầu chỉ toàn là chung thân đại sự của Thái Tử.
Mọi người lại quay ra nhìn nhau.
Lục Việt chần chừ nói: "Thái Tử và muội không phải......"
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Đường Nguyệt Xu tùy tay nhét một miếng bánh vào mồm.
Đường Nguyệt Xu cũng thử hỏi: "Thái Tử điện hạ chính miệng nói như vậy? Ngài ấy đã có người trong lòng?"
"Đúng thế." Diệu Diệu nghĩ nghĩ, lại sửa miệng: "Huynh ấy viết thư nói cho muội."
"Vậy muội nghĩ thế nào?"
Diệu Diệu nói: "Đây không phải chuyện tốt sao?"
Nguyễn Vân Hoành cũng chần chừ hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không có nghĩ......"
Lại một miếng bánh nữa bay thẳng vào miệng.
Đường Nguyệt Xu hỏi tiếp: "Nhưng sau khi Thái Tử điện hạ thành thân thì sẽ không thể xuất cung chơi với muội nữa. Muội không phải lúc nào dính lấy Thái Tử điện hạ sao?"
Diệu Diệu thở dài một hơi, nói: "Không còn cách nào mà, huynh ấy cũng rất bận. Muội còn có Đại hoàng, còn có Xu Xu tỷ tỷ mọi người, cho dù Thái Tử ca ca thành thân thì mọi người cũng sẽ chơi với muội."
Tuy nói như thế nhưng ba người nhìn thoáng qua nhau, đều có mấy câu muốn nói lại thôi.
Có người tản bộ đi ngang qua, nhìn thấy bọn họ bèn nói: "Nguyên Diệu Quỳnh, ta vừa mới gặp phu tử, hình như người đang có việc tìm ngươi."
Diệu Diệu lên tiếng, tạm biệt bạn bè rồi vội vã rời đi.
Nhìn bóng người biến mất ở chỗ rẽ, xác định người đã đi xa, cái gì cũng nghe không thấy, Lục Việt mới nuốt miếng bánh xuống, không dám tin những gì vừa xảy ra: "Thái Tử điện hạ chẳng lẽ không cưới Diệu Diệu sao?"
Nguyễn Vân Hoành cũng hoảng hốt nói: "Thái Tử điện hạ công vụ bận rộn nhưng vẫn thường xuyên dẫn Diệu Diệu đi chơi, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, ta còn tưởng bọn họ là ván đã đóng thuyền......"
Chơi với Diệu Diệu có ai mà không biết tình cảm giữa nàng và Thái Tử điện hạ, tuổi còn nhỏ thì có thể không hiểu, bây giờ lớn rồi, dù có là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Trong học viện không ít người để ý tới Diệu Diệu nhưng còn chưa kịp bày tỏ thì đã bọn họ chạy ra ngăn cản. Ai dám tranh người với Thái Tử điện hạ chứ?
Thế mà kết quả là...... là Diệu Diệu mơ màng hồ đồ không hề hay biết?
Đường Nguyệt Xu nhắc nhở: "Các ngươi đừng có nói gì với Diệu Diệu đấy, Thái Tử điện hạ chắc đã có chủ trương. Hơn nữa, không phải còn có Nguyên tướng quân sao?"
Nhắc tới Nguyên Định Dã, hai người thần sắc rùng mình, quả nhiên không dám nói cái gì.
......
Diệu Diệu đếm lùi từng ngày, cuối cùng cũng chờ được Tuyên Trác trở về.
Tuyên Trác hồi kinh, trước đi về giao lại công vụ đã làm xong, hắn rời kinh nhiều ngày nên bây giờ xử lý công việc phải tốn một ít thời gian. Khó khăn lắm mới làm xong, lập tức xuất cung đi tìm Diệu Diệu.
Diệu Diệu biết hắn sẽ tới, nàng bảo nha hoàn giúp mình búi kiểu tóc đẹp nhất, còn đeo toàn bộ trang sức mới, xiêm y cũng là đồ mới may, lúc ra ngoài còn xoay xoay mấy vòng cho mọi người ngắm thử, thấy ai ai cũng gật đầu mới vui sướng chạy ra ngoài.
Xe ngựa quen thuộc dừng ở cửa phủ tướng quân, Diệu Diệu vừa chạy ra thì Tuyên Trác bèn vén màn xe lên. Hắn hôm nay mặc một bộ thường phục, đầu đội ngọc quan, mặt mày tuấn lãng, từ xa xa mỉm cười gọi một tiếng: "Diệu Diệu."
Diệu Diệu bỗng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng giảm tốc độ đi nhưng trong lòng lại rất gấp gáp, rụt rè lại sốt ruột mà bước nhanh đến xe ngựa, nắm lấy cánh tay hắn rồi đi vào trong xe ngựa.
Mọi người ngồi ổn định, xa phu giơ roi lên, xe ngựa bắt đầu di chuyển.
"Diệu Diệu, để muội chờ lâu rồi." Tuyên Trác lấy ra một hộp gấm: "Ta lúc đi khảo sát có mua thứ này, cảm thấy có lẽ muội sẽ thích."
Diệu Diệu cũng không khách khí, cầm lấy rồi mở ra.
Trong hộp gấm là một cây trâm, hoa văn được khắc vô cùng tinh xảo, Diệu Diệu là cô nương thích làm đẹp, lúc này quả nhiên ánh mắt sáng lên, yêu thích không thôi. Từ nhỏ, quà Thái Tử tặng vô cùng nhiều nên hắn đương nhiên biết Diệu Diệu thích thứ gì, bây giờ bàn trang điểm của Diệu Diệu có một nửa trang sức là hắn tặng.
Diệu Diệu nâng niu cây trâm trong lòng bàn tay, lăn qua lộn lại ngắm ngắm nghía nghía, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại cất vào trong hộp rồi đưa cho hắn.
Tuyên Trác nhất thời ngẩn ra, không biết nên cầm hộp gấm như thế nào: "Muội không thích sao?"
"Muội không thể nhận." Diệu Diệu thở dài nói: "Huynh đã có cô nương trong lòng, quà mua về đáng lẽ không nên tặng muội, nên tặng cho Thái Tử Phi tương lai mới đúng."
Tuyên Trác sửng sốt.
Diệu Diệu lại hỏi: "Thái Tử ca ca, huynh đã trở lại kinh thành rồi thì có phải cũng nên mang muội đi gặp cái cô nương kia không?"
Diệu Diệu vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Hôm nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, Thái Tử ca ca là người tốt như vậy nhưng ngoài kia có không ít người chỉ nhìn vào quyền thế giống Trình cô nương, nàng sợ hắn sẽ bị người ta lừa. Vì vậy chắc chắn phải đi xem thử là người như thế nào.
Nghĩ xong, Diệu Diệu bèn thúc giục nói: "Thôi đừng chọn ngày nữa, hôm nay huynh dẫn muội đi luôn đi."
Tuyên Trác: "......"