Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
Diệu Diệu vui vẻ chơi với Tuyên Trác cả ngày, mãi đến khi trời tối mới lưu luyến vẫy vẫy tay tạm biệt.
Nhưng buổi tối vừa nhắm mắt lại, hai người lại gặp nhau trong mộng.
Ban ngày hay buổi tối đều có bạn để chơi, cho dù là bạn bè trên lớp, thái tử ca ca ở trong cung không ra được, trong nhà cũng có rất nhiều cún con. Có lẽ là biết cô sinh bệnh nên mấy chú cún đều trở nên rất ngoan, không đứa nào nằm lên giường, chỉ còn lại một mình Diệu Diệu.
Còn có phụ thân, gia gia và nãi nãi, Chúc cô nương cũng thường xuyên tới thăm. Diệu Diệu mỗi ngày được người người vây quanh, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, ngoan ngoãn ăn thuốc, đi ngủ đúng giờ, tâm trạng sung sướng, rất nhanh, thân thể dần khoẻ lại.
Trong lòng cô luôn nhớ tới chuyện Chúc cô nương, chỉ là Chúc cô nương đến mấy lần nhưng lại không hề nói gì tới, Diệu Diệu cũng ngại hỏi sợ làm nàng thương tâm. Chờ bệnh khỏi hẳn, phụ thân cho phép cô ra ngoài, Diệu Diệu lại càng suy nghĩ.
Cô không đi học ngay mà đi làm một đại sự.
Diệu Diệu muốn đi tìm Nguyễn công tử.
Trong lòng nghĩ: Nguyễn công tử là người ngu ngốc, làm Chúc tỷ tỷ đau lòng như vậy, nếu không đi nhắc nhở thì huynh ấy sẽ luôn luôn không ngộ ra, về sau hối hận không kịp a!
Vì thế Diệu Diệu quàng khăn và đeo bao tay lông thỏ vào, ăn mặc thật ấm áp, sau đó đi nói với phụ thân một tiếng rồi cầm theo điểm tâm, dắt Đại Mực và Đại Hoàng lên xe ngựa đến phủ Tín Dương hầu. Diệu Diệu đã tới Nguyễn gia nhiều lần nên đã thuộc lối đi vòng ra cửa sau, vào trong tiểu viện của Nguyễn gia.
Diệu Diệu gõ gõ cửa, một lát sau thấy Nguyễn mẫu bước ra. Vừa nhìn thấy Nguyễn mẫu bèn ngọt ngào nói một tiếng: "Nguyễn bá mẫu."
Nguyễn mẫu có chút kinh hỉ: "Hoành Nhi hôm nay phải đi học rồi."
Diệu Diệu ngoan ngoãn nói: "Cháu không phải tới tìm cậu ấy, cháu tìm Nguyễn đại ca."
"Nó có việc ra ngoài rồi, ta cũng không biết khi nào thì trở về." Nguyễn mẫu ôn hoà nói: "Hay là cứ vào nhà chờ đi."
Diệu Diệu vui vẻ dắt chó qua cửa, đặt điểm tâm mình mang đến lên bàn, hai chú chó cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Nguyễn mẫu ho khan vài tiếng, rót cho cô một chén trà nóng, cười nói: "Ta nghe Hoành Nhi nói cháu sinh bệnh, hiện tại thân thể thế nào rồi?"
"Cháu đã khoẻ lại rồi." Diệu Diệu ngoan ngoãn trả lời, quan tâm hỏi: "Thế còn thân thể người thì sao?"
"Ta cũng khá hơn nhiều."
Diệu Diệu cẩn thận quan sát bà một lượt. Nguyễn mẫu vốn rất gầy, hiện tại giống như biến thành trang giấy, áo bông dày mặc trên người cũng không làm người mập hơn là bao, ngược lại làm người ta có cảm giác như giá treo quần áo. Hai gò má hơi lõm xuống, Diệu Diệu đau lòng sờ sờ tay, lại sờ sờ mặt bà.
Đôi tay nhỏ ấm áp áp lên má, Nguyễn mẫu ngẩn người, nghe thấy cô khẩn trương hỏi: "Ngài gần đây có ăn cơm no không?"
Nguyễn mẫu bật cười, nói: "Ăn no."
Diệu Diệu vẫn không tin lắm.
Cô nghĩ thầm: Nếu không đói bụng thì sao có thể gầy như vậy!
Diệu Diệu kéo hộp điểm tâm lại, cô mở tầng đầu tiên ra, cầm lấy một miếng bánh thơm ngào ngạt nhét vào tay Nguyễn mẫu, thái độ vô cùng cương quyết.
Nguyễn mẫu bèn thuận theo cô mà há miệng ăn điểm tâm. Điểm tâm là của ngự trù trong phủ tướng quân làm, xốp mềm thơm ngọt, Diệu Diệu tự mình đứng ở cửa bếp để quan sát cả quá trình, từ lúc còn nóng bỏng để cho vào hộp mang đến đây, bây giờ mở ra vẫn còn hơi ấm.
Nguyễn mẫu bị cô yêu cầu ăn một miếng, hai miếng, đến miếng thứ ba thì thực sự ăn không vô.
Bà đẩy tay tiểu cô nương ra, nói: "Ta ăn no rồi."
Diệu Diệu cúi đầu nhìn điểm tâm, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt còn tràn đầy kinh ngạc: "Chỉ ăn hai miếng thôi mà."
Đầu bếp nhà cô lúc nào cũng làm rất nhiều điểm tâm để ăn, dù cô mới chỉ là đứa trẻ con nhưng cũng có thể một hơi ăn hết cả đĩa bánh, huống chi Nguyễn mẫu là người lớn.
Nguyễn mẫu nhẹ nhàng nói: "Ta lúc trước đã ăn rồi."
Mũi Diệu Diệu khẽ nhúc nhích, ngửa đầu ngửi ngửi, nghi ngờ nói: "Nhưng sao trong nhà ngài không có chút mùi thức ăn gì vậy?"
Nguyễn mẫu: "..."
Diệu Diệu là tiểu cô nương rất cẩn thận, nhìn rõ mọi việc, vừa kiểm tra độ ấm của bếp là biết nó cháy lúc nào. Bị đôi mắt trong suốt, đen nháy của tiểu cô nương nhìn không chớp, Nguyễn mẫu mấp máy môi, cuối cùng không giấu nữa.
Bà nói: "Ta gần đây hay ăn ít."
"Sao lại ăn ít đi ạ?" Theo Diệu Diệu, ăn cơm thì phải thật đầy bụng, cảm giác đói thật sự không dễ chịu chút nào, ai cũng không chịu nổi. Cô vừa nghe lời này lại càng thêm lo lắng.
Nguyễn mẫu: "Trời lạnh nên ăn ít đi một chút."
"Thế ngài muốn ăn thịt nướng không? Sườn thì sao? Chân giò nữa?"
Nguyễn mẫu liên tục lắc đầu.
Ăn không vô chính là chuyện lớn đấy!
Cho dù lúc cô bị ốm thì khi đói bụng vẫn sẽ kêu ùng ục, muốn ăn thịt heo với điểm tâm, vừa rồi bị bệnh, phụ thân đều rất dung túng, Diệu Diệu cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tròn lên một vòng, trở nên mập mạp hơn lúc trước.
Diệu Diệu không còn quan tâm đến cái chuyện giữa Nguyễn công tử và Chúc cô nương nữa, bảo Nguyễn mẫu ở nhà chờ, sau đó dặn Đại Mực và Đại Hoàng ở lại, còn mình ngồi lên xe ngựa trở về nhà.
Lúc cô quay lại thì có dẫn theo đại phu trong nhà đến.
Đại phu cẩn thận bắt mạch cho Nguyễn mẫu, cau mày, thần sắc có chút lo lắng: "Tình hình của phu nhân không ổn lắm."
Nguyễn mẫu còn chưa nói gì, tim Diệu Diệu như treo lên cao: "Sao có thể không ổn? Không ổn chỗ nào? Có thể trị được không?"
Nguyễn mẫu cũng vội vàng nói: "Đại phu, ta luôn uống thuốc đầy đủ, không có gì đáng lo đâu."
Đại phu xem phương thuốc bà hay uống, trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Thuốc này không có gì sai, chỉ là thân thể phu nhân đã có vấn đề từ sâu bên trong rồi, phương thuốc này là trị ngọn mà không trị gốc, giống như một cái bình nước bị thủng đáy, cho dù có cố gắng thêm nước vào thì nó vẫn sẽ chảy ra, về lâu về dài, phu nhân chỉ sợ là..."
Diệu Diệu lo lắng đến cảm giác như lạnh cả người, sốt ruột hỏi: "Thế phải chữa như thế nào?"
"Nếu muốn chữa khỏi, thật ra cũng không phải là quá khó, ngày thường cố gắng bồi bổ nhiều nhân sâm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, bệnh tình sẽ dần khá lên."
Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Có thể trị là được rồi!
Diệu Diệu không còn là Diệu Diệu trước kia, hiện tại Diệu Diệu đã có tiền riêng của mình, còn có phụ thân gia gia cùng nãi nãi, đã không còn là Diệu Diệu thiếu tiền bạc nữa!
Cô vui mừng không thôi, vừa định nói gì đó thì Nguyễn mẫu lại đè tay cô lại. Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nguyễn mẫu lắc lắc đầu. Diệu Diệu: "Ngài..."
Nguyễn mẫu nhẹ nhàng nói: "Ta không có bạc."
Diệu Diệu sửng sốt "Nhưng cháu..."
Tay Nguyễn mẫu đặt trên đầu cô, mềm nhẹ mà sờ sờ. Bà lại lắc lắc đầu, không nói gì
Chính là ý từ chối.
Đại phu nhìn một lúc rồi nói: "Ta kê cho phu nhân một phương thuốc, phu nhân cứ theo nó mà đun thuốc uống, khí sắc chắc chắn sẽ tốt lên rất nhiều." Hắn viết phương thuốc, rất nhanh bước ra ngoài.
Diệu Diệu giương mắt nhìn bà, thấy Nguyễn mẫu cẩn thận cất tờ giấy kê thuốc đi, cũng không nói gì.
Diệu Diệu nhắm mắt theo đuôi sau lưng, bà cầm lấy cái gì, Diệu Diệu đều đoạt lấy muốn giúp đỡ. Bọn họ quét sân, dọn nhà, cho gà con ăn. Cái gì cũng đều làm hết, Nguyễn mẫu ho khan vài tiếng, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai mắt tiểu cô nương hồng hồng, nước mắt rưng rưng như sắp chảy ra nhưng vẫn là quật cường nín nhịn.
Nguyễn mẫu bất đắc dĩ: "Không thể trị được đâu."
"Vì sao không ạ?" Diệu Diệu sốt ruột nói: "Đại phu nói có thể trị! Có thể chữa khỏi!"
"Cháu có biết một cây nhân sâm tốn bao nhiêu bạc không?"
Diệu Diệu lau nước mắt lắc đầu.
Cô không biết nhân sâm hết bao nhiêu tiền nhưng chắc chắn là rất nhiều. Nhưng Diệu Diệu hiện tại có bạc a.
Cô có rất rất nhiều, tiền bạc đầy cả hòm, phụ thân, gia gia vào nãi nãi mỗi tháng đều cho tiền tiêu vặt, Diệu Diệu chưa bao giờ tiêu linh tinh, tất cả đều tích cóp lại. Hiện tại không phải lúc lấy ra dùng sao?
"cháu có thể cho người mượn." Diệu Diệu sốt ruột nói: "Nếu không đủ, cháu sẽ đi tìm phụ thân, có thể chữa khỏi mà!"
"Hài tử ngoan." Nguyễn mẫu thở dài một hơi, nói: "Nhưng thân mình này của ta cũng chỉ có thể như vậy thôi."
"Không phải đâu!" Diệu Diệu lớn tiếng phản bác: "Đại phu nói, có thể chữa khỏi!"
Dùng thuốc bổ trân quý, sau này cũng phải cẩn thận tĩnh dưỡng, chắc chắn tốn không ít tiền, nếu Nguyễn mẫu vẫn còn là phu nhân Tín Dương hầu thì nhất định sẽ không lo nghĩ mấy cái này. Nhưng nay xưa đâu bằng nay, sinh kế còn gian nan, càng đừng nói đến chữa bệnh.
Cho nên bà cũng chỉ đành lắc đầu, mặc cho Diệu Diệu nói thế nào, vẫn không lay chuyển được.
Diệu Diệu không khuyên nổi, đành phải tức giận lau mặt, thở mạnh ngồi ngoài cửa. Cô lớn tiếng nói: "Cháu chờ Nguyễn đại ca trở về, còn, còn có Nguyễn Vân Hoành, cháu nói với bọn họ!"
Cô nghĩ thầm: Nguyễn bá mẫu không chịu nghe, nhưng Nguyễn đại ca chắc chắn sẽ hiểu ra vấn đề.
Nguyễn mẫu lắc đầu không nói gì.
Mùa đông ở kinh thành rất lạnh, Diệu Diệu ngồi ngoài cửa, hai chú chó đứng bên cạnh, dùng bộ lông dày của mình tạo hơi ấm cho cô. Diệu Diệu hai tay xoa xoa vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cảm giác chỗ lông thỏ ươn ướt, Diệu Diệu ủy khuất cực kỳ.
Có phải tất cả mẫu thân đều như vậy?
Nếu mẫu thân Nguyễn Vân Hoành không còn, nhất định Nguyễn Vân Hoành sẽ rất đau khổ a. Diệu Diệu từng trải qua cảm giác này, cô không muốn bạn của mình cũng phải chịu đựng. Nhưng dù là mẫu thân của cô hay của Nguyễn Vân Hoành thì đều không nghĩ cho bản thân sao?
Lúc Nguyễn công tử trở về thì nhìn thấy chỗ cửa nhà mình có một tiểu cô nương đang khóc đến mắt mũi đỏ hồng.
Nguyễn công tử đầu đầy mờ mịt, Diệu Diệu vội vàng ngăn lại, nói rõ ràng tiền căn hậu quả xong hắn cũng lập tức trầm mặc.
Diệu Diệu khóc nấc lên, nghiêm túc nói: "Phải, phải chữa bệnh!"
Nguyễn công tử sắc mặt ủ rũ nhưng cũng kiên định: "Đúng, phải trị."
Nguyễn mẫu vội vàng nói: "Nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, chưa nói đến mua nhân sâm, ngày sau sinh sống thế nào đã là cả một vấn đề rồi."
Diệu Diệu: "Cháu! Cháu có bạc, cháu..."
Nguyễn công tử không nhìn cô, chỉ buồn rầu nói: "Con không tham gia khoa cử nữa."
Diệu Diệu ngây cả người ra.
Nguyễn mẫu cũng kinh ngạc, sắc mặt lập tức nghiêm khắc: "Không được."
"Con chớ có làm bậy, con không phải đã chuẩn bị rất lâu rồi sao, sang đầu năm sau chính là kỳ thi mùa xuân rồi, đây là chuyện gần ngay trước mắt, bây giờ lại nói từ bỏ là thế nào?" Nguyễn mẫu tức đến khó thở, nặng nề mà ho khan đứng lên, Diệu Diệu vội vàng xoa xoa lưng bà, ánh mắt kinh hoảng nhìn Nguyễn công tử. Nguyễn mẫu gắt gao cầm chặt tay cô, lớn tiếng trách mắng: "Nhà chúng ta đã biến thành như vậy, con nếu không tham gia khoa cử, không lấy được công danh thì chẳng lẽ muốn cả đời này ở đây, cả đời sống bằng sắc mặt bọn hắn sao? Con... Con lúc trước đã nói như thế nào? Phụ thân đi sớm, chẳng lẽ con muốn cả đời không ngóc nổi đầu dậy?"
Nguyễn công tử cúi đầu, thấp giọng nói: "Mẫu thân, ta thi không đỗ..."
Nguyễn mẫu lạnh lùng nói: "Làm sao có thể..."
Lời này bà mới nói đến một nửa, hai mắt mở to, bỗng nhiên ý thức được câu hắn vừa nói.
Có sĩ tử nào mà không ở nhà cày đầu ngày đêm vào đèn sách, nhưng hắn lại bận rộn đi kiếm sống, trên có mẫu thân bệnh tật, dưới có đệ đệ còn nhỏ, một mình gánh vác cơm ăn áo mặc cho cả nhà. Thậm chí có lúc hắn muốn dừng lại để ôn thi nhưng chưa bao giờ có thể làm được.
Bọn họ vui vì có người giúp nhưng không thể mãi như vậy được. Lúc trước Nguyễn Vân Hoành đã mượn một lần, chỉ có thể một lần đấy thôi.
Cho dù lúc này không có bệnh tình của Nguyễn mẫu thì trong lòng Nguyễn công tử cũng có suy nghĩ này.
Nguyễn mẫu nghiêm mặt, chậm rãi mím môi lại, hai mẫu tử trầm mặc xuống, nhất thời cảm xúc lẫn lộn.
Đúng lúc này có một tiếng kêu khóc cắt đứt sự yên tĩnh.
Diệu Diệu khóc lớn: "Các người sao đều ngu ngốc vậy!"
Thật sự làm tức chết Diệu Diệu!!!
Nhưng buổi tối vừa nhắm mắt lại, hai người lại gặp nhau trong mộng.
Ban ngày hay buổi tối đều có bạn để chơi, cho dù là bạn bè trên lớp, thái tử ca ca ở trong cung không ra được, trong nhà cũng có rất nhiều cún con. Có lẽ là biết cô sinh bệnh nên mấy chú cún đều trở nên rất ngoan, không đứa nào nằm lên giường, chỉ còn lại một mình Diệu Diệu.
Còn có phụ thân, gia gia và nãi nãi, Chúc cô nương cũng thường xuyên tới thăm. Diệu Diệu mỗi ngày được người người vây quanh, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, ngoan ngoãn ăn thuốc, đi ngủ đúng giờ, tâm trạng sung sướng, rất nhanh, thân thể dần khoẻ lại.
Trong lòng cô luôn nhớ tới chuyện Chúc cô nương, chỉ là Chúc cô nương đến mấy lần nhưng lại không hề nói gì tới, Diệu Diệu cũng ngại hỏi sợ làm nàng thương tâm. Chờ bệnh khỏi hẳn, phụ thân cho phép cô ra ngoài, Diệu Diệu lại càng suy nghĩ.
Cô không đi học ngay mà đi làm một đại sự.
Diệu Diệu muốn đi tìm Nguyễn công tử.
Trong lòng nghĩ: Nguyễn công tử là người ngu ngốc, làm Chúc tỷ tỷ đau lòng như vậy, nếu không đi nhắc nhở thì huynh ấy sẽ luôn luôn không ngộ ra, về sau hối hận không kịp a!
Vì thế Diệu Diệu quàng khăn và đeo bao tay lông thỏ vào, ăn mặc thật ấm áp, sau đó đi nói với phụ thân một tiếng rồi cầm theo điểm tâm, dắt Đại Mực và Đại Hoàng lên xe ngựa đến phủ Tín Dương hầu. Diệu Diệu đã tới Nguyễn gia nhiều lần nên đã thuộc lối đi vòng ra cửa sau, vào trong tiểu viện của Nguyễn gia.
Diệu Diệu gõ gõ cửa, một lát sau thấy Nguyễn mẫu bước ra. Vừa nhìn thấy Nguyễn mẫu bèn ngọt ngào nói một tiếng: "Nguyễn bá mẫu."
Nguyễn mẫu có chút kinh hỉ: "Hoành Nhi hôm nay phải đi học rồi."
Diệu Diệu ngoan ngoãn nói: "Cháu không phải tới tìm cậu ấy, cháu tìm Nguyễn đại ca."
"Nó có việc ra ngoài rồi, ta cũng không biết khi nào thì trở về." Nguyễn mẫu ôn hoà nói: "Hay là cứ vào nhà chờ đi."
Diệu Diệu vui vẻ dắt chó qua cửa, đặt điểm tâm mình mang đến lên bàn, hai chú chó cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Nguyễn mẫu ho khan vài tiếng, rót cho cô một chén trà nóng, cười nói: "Ta nghe Hoành Nhi nói cháu sinh bệnh, hiện tại thân thể thế nào rồi?"
"Cháu đã khoẻ lại rồi." Diệu Diệu ngoan ngoãn trả lời, quan tâm hỏi: "Thế còn thân thể người thì sao?"
"Ta cũng khá hơn nhiều."
Diệu Diệu cẩn thận quan sát bà một lượt. Nguyễn mẫu vốn rất gầy, hiện tại giống như biến thành trang giấy, áo bông dày mặc trên người cũng không làm người mập hơn là bao, ngược lại làm người ta có cảm giác như giá treo quần áo. Hai gò má hơi lõm xuống, Diệu Diệu đau lòng sờ sờ tay, lại sờ sờ mặt bà.
Đôi tay nhỏ ấm áp áp lên má, Nguyễn mẫu ngẩn người, nghe thấy cô khẩn trương hỏi: "Ngài gần đây có ăn cơm no không?"
Nguyễn mẫu bật cười, nói: "Ăn no."
Diệu Diệu vẫn không tin lắm.
Cô nghĩ thầm: Nếu không đói bụng thì sao có thể gầy như vậy!
Diệu Diệu kéo hộp điểm tâm lại, cô mở tầng đầu tiên ra, cầm lấy một miếng bánh thơm ngào ngạt nhét vào tay Nguyễn mẫu, thái độ vô cùng cương quyết.
Nguyễn mẫu bèn thuận theo cô mà há miệng ăn điểm tâm. Điểm tâm là của ngự trù trong phủ tướng quân làm, xốp mềm thơm ngọt, Diệu Diệu tự mình đứng ở cửa bếp để quan sát cả quá trình, từ lúc còn nóng bỏng để cho vào hộp mang đến đây, bây giờ mở ra vẫn còn hơi ấm.
Nguyễn mẫu bị cô yêu cầu ăn một miếng, hai miếng, đến miếng thứ ba thì thực sự ăn không vô.
Bà đẩy tay tiểu cô nương ra, nói: "Ta ăn no rồi."
Diệu Diệu cúi đầu nhìn điểm tâm, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt còn tràn đầy kinh ngạc: "Chỉ ăn hai miếng thôi mà."
Đầu bếp nhà cô lúc nào cũng làm rất nhiều điểm tâm để ăn, dù cô mới chỉ là đứa trẻ con nhưng cũng có thể một hơi ăn hết cả đĩa bánh, huống chi Nguyễn mẫu là người lớn.
Nguyễn mẫu nhẹ nhàng nói: "Ta lúc trước đã ăn rồi."
Mũi Diệu Diệu khẽ nhúc nhích, ngửa đầu ngửi ngửi, nghi ngờ nói: "Nhưng sao trong nhà ngài không có chút mùi thức ăn gì vậy?"
Nguyễn mẫu: "..."
Diệu Diệu là tiểu cô nương rất cẩn thận, nhìn rõ mọi việc, vừa kiểm tra độ ấm của bếp là biết nó cháy lúc nào. Bị đôi mắt trong suốt, đen nháy của tiểu cô nương nhìn không chớp, Nguyễn mẫu mấp máy môi, cuối cùng không giấu nữa.
Bà nói: "Ta gần đây hay ăn ít."
"Sao lại ăn ít đi ạ?" Theo Diệu Diệu, ăn cơm thì phải thật đầy bụng, cảm giác đói thật sự không dễ chịu chút nào, ai cũng không chịu nổi. Cô vừa nghe lời này lại càng thêm lo lắng.
Nguyễn mẫu: "Trời lạnh nên ăn ít đi một chút."
"Thế ngài muốn ăn thịt nướng không? Sườn thì sao? Chân giò nữa?"
Nguyễn mẫu liên tục lắc đầu.
Ăn không vô chính là chuyện lớn đấy!
Cho dù lúc cô bị ốm thì khi đói bụng vẫn sẽ kêu ùng ục, muốn ăn thịt heo với điểm tâm, vừa rồi bị bệnh, phụ thân đều rất dung túng, Diệu Diệu cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tròn lên một vòng, trở nên mập mạp hơn lúc trước.
Diệu Diệu không còn quan tâm đến cái chuyện giữa Nguyễn công tử và Chúc cô nương nữa, bảo Nguyễn mẫu ở nhà chờ, sau đó dặn Đại Mực và Đại Hoàng ở lại, còn mình ngồi lên xe ngựa trở về nhà.
Lúc cô quay lại thì có dẫn theo đại phu trong nhà đến.
Đại phu cẩn thận bắt mạch cho Nguyễn mẫu, cau mày, thần sắc có chút lo lắng: "Tình hình của phu nhân không ổn lắm."
Nguyễn mẫu còn chưa nói gì, tim Diệu Diệu như treo lên cao: "Sao có thể không ổn? Không ổn chỗ nào? Có thể trị được không?"
Nguyễn mẫu cũng vội vàng nói: "Đại phu, ta luôn uống thuốc đầy đủ, không có gì đáng lo đâu."
Đại phu xem phương thuốc bà hay uống, trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Thuốc này không có gì sai, chỉ là thân thể phu nhân đã có vấn đề từ sâu bên trong rồi, phương thuốc này là trị ngọn mà không trị gốc, giống như một cái bình nước bị thủng đáy, cho dù có cố gắng thêm nước vào thì nó vẫn sẽ chảy ra, về lâu về dài, phu nhân chỉ sợ là..."
Diệu Diệu lo lắng đến cảm giác như lạnh cả người, sốt ruột hỏi: "Thế phải chữa như thế nào?"
"Nếu muốn chữa khỏi, thật ra cũng không phải là quá khó, ngày thường cố gắng bồi bổ nhiều nhân sâm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, bệnh tình sẽ dần khá lên."
Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Có thể trị là được rồi!
Diệu Diệu không còn là Diệu Diệu trước kia, hiện tại Diệu Diệu đã có tiền riêng của mình, còn có phụ thân gia gia cùng nãi nãi, đã không còn là Diệu Diệu thiếu tiền bạc nữa!
Cô vui mừng không thôi, vừa định nói gì đó thì Nguyễn mẫu lại đè tay cô lại. Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nguyễn mẫu lắc lắc đầu. Diệu Diệu: "Ngài..."
Nguyễn mẫu nhẹ nhàng nói: "Ta không có bạc."
Diệu Diệu sửng sốt "Nhưng cháu..."
Tay Nguyễn mẫu đặt trên đầu cô, mềm nhẹ mà sờ sờ. Bà lại lắc lắc đầu, không nói gì
Chính là ý từ chối.
Đại phu nhìn một lúc rồi nói: "Ta kê cho phu nhân một phương thuốc, phu nhân cứ theo nó mà đun thuốc uống, khí sắc chắc chắn sẽ tốt lên rất nhiều." Hắn viết phương thuốc, rất nhanh bước ra ngoài.
Diệu Diệu giương mắt nhìn bà, thấy Nguyễn mẫu cẩn thận cất tờ giấy kê thuốc đi, cũng không nói gì.
Diệu Diệu nhắm mắt theo đuôi sau lưng, bà cầm lấy cái gì, Diệu Diệu đều đoạt lấy muốn giúp đỡ. Bọn họ quét sân, dọn nhà, cho gà con ăn. Cái gì cũng đều làm hết, Nguyễn mẫu ho khan vài tiếng, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai mắt tiểu cô nương hồng hồng, nước mắt rưng rưng như sắp chảy ra nhưng vẫn là quật cường nín nhịn.
Nguyễn mẫu bất đắc dĩ: "Không thể trị được đâu."
"Vì sao không ạ?" Diệu Diệu sốt ruột nói: "Đại phu nói có thể trị! Có thể chữa khỏi!"
"Cháu có biết một cây nhân sâm tốn bao nhiêu bạc không?"
Diệu Diệu lau nước mắt lắc đầu.
Cô không biết nhân sâm hết bao nhiêu tiền nhưng chắc chắn là rất nhiều. Nhưng Diệu Diệu hiện tại có bạc a.
Cô có rất rất nhiều, tiền bạc đầy cả hòm, phụ thân, gia gia vào nãi nãi mỗi tháng đều cho tiền tiêu vặt, Diệu Diệu chưa bao giờ tiêu linh tinh, tất cả đều tích cóp lại. Hiện tại không phải lúc lấy ra dùng sao?
"cháu có thể cho người mượn." Diệu Diệu sốt ruột nói: "Nếu không đủ, cháu sẽ đi tìm phụ thân, có thể chữa khỏi mà!"
"Hài tử ngoan." Nguyễn mẫu thở dài một hơi, nói: "Nhưng thân mình này của ta cũng chỉ có thể như vậy thôi."
"Không phải đâu!" Diệu Diệu lớn tiếng phản bác: "Đại phu nói, có thể chữa khỏi!"
Dùng thuốc bổ trân quý, sau này cũng phải cẩn thận tĩnh dưỡng, chắc chắn tốn không ít tiền, nếu Nguyễn mẫu vẫn còn là phu nhân Tín Dương hầu thì nhất định sẽ không lo nghĩ mấy cái này. Nhưng nay xưa đâu bằng nay, sinh kế còn gian nan, càng đừng nói đến chữa bệnh.
Cho nên bà cũng chỉ đành lắc đầu, mặc cho Diệu Diệu nói thế nào, vẫn không lay chuyển được.
Diệu Diệu không khuyên nổi, đành phải tức giận lau mặt, thở mạnh ngồi ngoài cửa. Cô lớn tiếng nói: "Cháu chờ Nguyễn đại ca trở về, còn, còn có Nguyễn Vân Hoành, cháu nói với bọn họ!"
Cô nghĩ thầm: Nguyễn bá mẫu không chịu nghe, nhưng Nguyễn đại ca chắc chắn sẽ hiểu ra vấn đề.
Nguyễn mẫu lắc đầu không nói gì.
Mùa đông ở kinh thành rất lạnh, Diệu Diệu ngồi ngoài cửa, hai chú chó đứng bên cạnh, dùng bộ lông dày của mình tạo hơi ấm cho cô. Diệu Diệu hai tay xoa xoa vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cảm giác chỗ lông thỏ ươn ướt, Diệu Diệu ủy khuất cực kỳ.
Có phải tất cả mẫu thân đều như vậy?
Nếu mẫu thân Nguyễn Vân Hoành không còn, nhất định Nguyễn Vân Hoành sẽ rất đau khổ a. Diệu Diệu từng trải qua cảm giác này, cô không muốn bạn của mình cũng phải chịu đựng. Nhưng dù là mẫu thân của cô hay của Nguyễn Vân Hoành thì đều không nghĩ cho bản thân sao?
Lúc Nguyễn công tử trở về thì nhìn thấy chỗ cửa nhà mình có một tiểu cô nương đang khóc đến mắt mũi đỏ hồng.
Nguyễn công tử đầu đầy mờ mịt, Diệu Diệu vội vàng ngăn lại, nói rõ ràng tiền căn hậu quả xong hắn cũng lập tức trầm mặc.
Diệu Diệu khóc nấc lên, nghiêm túc nói: "Phải, phải chữa bệnh!"
Nguyễn công tử sắc mặt ủ rũ nhưng cũng kiên định: "Đúng, phải trị."
Nguyễn mẫu vội vàng nói: "Nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, chưa nói đến mua nhân sâm, ngày sau sinh sống thế nào đã là cả một vấn đề rồi."
Diệu Diệu: "Cháu! Cháu có bạc, cháu..."
Nguyễn công tử không nhìn cô, chỉ buồn rầu nói: "Con không tham gia khoa cử nữa."
Diệu Diệu ngây cả người ra.
Nguyễn mẫu cũng kinh ngạc, sắc mặt lập tức nghiêm khắc: "Không được."
"Con chớ có làm bậy, con không phải đã chuẩn bị rất lâu rồi sao, sang đầu năm sau chính là kỳ thi mùa xuân rồi, đây là chuyện gần ngay trước mắt, bây giờ lại nói từ bỏ là thế nào?" Nguyễn mẫu tức đến khó thở, nặng nề mà ho khan đứng lên, Diệu Diệu vội vàng xoa xoa lưng bà, ánh mắt kinh hoảng nhìn Nguyễn công tử. Nguyễn mẫu gắt gao cầm chặt tay cô, lớn tiếng trách mắng: "Nhà chúng ta đã biến thành như vậy, con nếu không tham gia khoa cử, không lấy được công danh thì chẳng lẽ muốn cả đời này ở đây, cả đời sống bằng sắc mặt bọn hắn sao? Con... Con lúc trước đã nói như thế nào? Phụ thân đi sớm, chẳng lẽ con muốn cả đời không ngóc nổi đầu dậy?"
Nguyễn công tử cúi đầu, thấp giọng nói: "Mẫu thân, ta thi không đỗ..."
Nguyễn mẫu lạnh lùng nói: "Làm sao có thể..."
Lời này bà mới nói đến một nửa, hai mắt mở to, bỗng nhiên ý thức được câu hắn vừa nói.
Có sĩ tử nào mà không ở nhà cày đầu ngày đêm vào đèn sách, nhưng hắn lại bận rộn đi kiếm sống, trên có mẫu thân bệnh tật, dưới có đệ đệ còn nhỏ, một mình gánh vác cơm ăn áo mặc cho cả nhà. Thậm chí có lúc hắn muốn dừng lại để ôn thi nhưng chưa bao giờ có thể làm được.
Bọn họ vui vì có người giúp nhưng không thể mãi như vậy được. Lúc trước Nguyễn Vân Hoành đã mượn một lần, chỉ có thể một lần đấy thôi.
Cho dù lúc này không có bệnh tình của Nguyễn mẫu thì trong lòng Nguyễn công tử cũng có suy nghĩ này.
Nguyễn mẫu nghiêm mặt, chậm rãi mím môi lại, hai mẫu tử trầm mặc xuống, nhất thời cảm xúc lẫn lộn.
Đúng lúc này có một tiếng kêu khóc cắt đứt sự yên tĩnh.
Diệu Diệu khóc lớn: "Các người sao đều ngu ngốc vậy!"
Thật sự làm tức chết Diệu Diệu!!!