Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-143
Chương 143
Chương 143
Mắt Lương Hồng Tụ đỏ lên: “Vậy chẳng phải Nhiếp đại ca rất nguy hiểm sao! Đi, chúng ta cùng đi tìm bọn họ!” “Nương nương yên tâm đừng vội, ti chức sẽ nhờ nước Đại Nguyệt phái người tới bảo vệ. Chúng ta cùng đi tìm nhóm Hoàng thượng.” Dương Thạc quay người, hơi lảo đảo.
Tuyết Yên đỡ hắn: “Ngươi cũng trúng độc, độc này không phát tác ngay lúc đó.” Dương Thạc cảm thấy choáng đầu, hai tay bất lực.
Tuyết Yên cầm thuốc giải.oio Dương Thạc uống: Lương Hồng Tụ và Trương Sơn không bị trúng độc, đêm đó, bọn họ không có mặt.
Tuyết Yên sai người mang cỏ hoa quế để trên bàn tối hôm qua cho nàng xem.
Chắc hẳn độc được giấu trong cỏ.
Tuyết Yên không biết bên trong bỏ độc gì. Có điều chắc hẳn thuốc của nàng giải được độc, bây giờ Tuyết Yên không cảm thấy choáng.
Tuyết Yên nhìn Dương Thạc nói: “Người này vô cùng giỏi về dùng độc, cổ họng công chúa cũng bị độc làm tổn thương. Dương Thạc, mang ít mặt nạ phòng độc và các loại thuốc giải độc đi, nói không chừng có thể dùng tới đấy.” Dương Thạc đồng ý.
Thu xếp cho công chúa và Vu Dung an toàn xong, Tuyết Yên và Dương Thạc, Lương Hồng Tụ, Trương Sơn vội vàng ra cửa phủ.
Nét mặt mấy người nôn nóng, cưỡi ngựa phi như bay.
Đám Lệ Hiên dẫn theo đội ngũ, sẽ không đi quá ñhanh, Tuyết Yên thầm cầu ñguyện, chỉ ong bọn họ chưa tới Tuyết thành.
Thì ra Tiêu Nhạn Quy thật sự không có lòng tốt, nàng nhớ tới Lê Hiên bảo nàng đề phòng Tiêu Nhạn Quy, tim càng như bị đao cát.
Rất rõ ràng, Tiêu Nhạn Quy đang lợi dụng nàng, bây giờ nghĩ đến tính cách hợp nhau hồi đó, thật ra nàng ta có ý khác.
Nếu như không phải mình tìm Lê Hiên, Lê Hiên sẽ không cho Tiêu Nhạn Quy cùng đi theo đến nước Đại Nguyệt, cũng sẽ không xảy ra mọi chuyện sau đó, bản thân Lê Đồng càng sẽ không bị thương nặng.
Tiêu Nhạn Quy có thể giết được bốn tên thị vệ, cho thấy bản lĩnh nàng ta rất mạnh.
Tuyết Yên nhớ tới người hôm đó Tiêu Nhạn Quy thả đi, chắc chắn người đó cùng phe với thích khách. Nàng không nói cho Lê Hiên, nàng đã bao che Tiêu Nhạn Quy.
Tuyết Yên càng nghĩ càng lo lắng, hai tay nắm chặt, móng tay bấm vào trong thịt! Tuyết Yên luôn tự cho mình thông minh, không ngờ cũng sẽ bị lợi dụng lại! Lê Hiên, sử huynh, Bạch đại ca, Điền Minh; Cổ Phàm… Mọi người tuyệt đối đừng có chuyện gì! Nàng càng nghĩ trong lòng càng bối rối, đột nhiên sợ hãi, cảm giác lạnh lẽo từ trong tim lan ra tứ chỉ.
Bây giờ nàng chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Lê Hiên.
“Lần này Hoàng thượng dẫn theo bao nhiêu người tiêu diệt Tuyết thành?” Tuyết Yên hỏi Dương Thạc.
“Năm vạn. Năm vạn tinh binh của Đại Hưng, nước Đại Nguyệt cũng sẽ ra hai vạn người, người của bọn họ đến sau.” Dương Thạc trả lời.
“Tuyết thành có bao nhiêu người?” “Bảy vạn.” “Nhiều người vậy sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng.” Nét mặt Dương Thạc nghiêm trọng.
Độc của nàng mới tái phát vào buổi trưa, mặc dù võ công của đám Lê Hiên thâm hậu, nhưng lúc này, độc chắc cũng đã phát tác rồi. Nếu như quân địch Tuyết thành nhân cơ hội tấn công… Tuyết ‘Yên không dám tưởng tượng.
Bọn họ chạy rất lâu, sắc trời dần tối.
Lúc này, phía trước thoáng truyền đến thanh âm đánh nhau, Dương Thạc nhìn qua Tuyết Yên: “Nương nương, phía trước là núi tuyết, chắc hẳn bọn họ ở ngay phía trước.” Tuyết Yên ra roi thúc ngựa.
“Nương nương, người nhất định phải đi theo sau †a, không thể có bất kỳ sơ thất nào được. Nếu không ta không thể ăn nói lại với Hoàng thượng.” Dương Thạc nhìn dáng vẻ Tuyết Yên đánh ngựa phi nước đại, vội nói.
Tuyết Yên không nói câu nàng, nàng như thể nhìn thấy dáng vẻ Lê Hiên lảo đảo bị người đuổi giết.
Đã là hoàng hôn. Hai bên trái phải nơi này đều là địa thế núi thấp thoải. Trên sườn núi, trong khe rãnh, thi thể khắp nơi. Có của Đại Hưng, cũng có của quân địch.
Hai bên vẫn đang hỗn chiến. Trên sườn núi có một rừng cây lê, hoa lê trắng tinh nở rộ, có dính vết máu đỏ tươi, trở nên vô cùng yêu diễm.
Dương Thạc nhíu chặt đôi mày, vừa tìm kiếm quan sát xung quanh, vừa nhìn thấy bóng Tuyết Yên điên cuống lay các thi thể.
Không nhìn thấy ñgười bọn họ muốn tìm: Phía trước là một rừng cây. Bên trong truyền đến tiếng đánh nhau chan chát.
Rừng nhiều cây, cành lá sum suê, lá cây lay rì rào.
Một tiếng rồng gầm, hơn mười người bị chấn động, hét lên lũ lượt ngã xuống đất.
“Nhất định sư huynh ta ở bên trong.” Tuyết Yên nói với Lương Hồng Tụ, tiếng binh khí này là của Nhiếp Lăng Hàn.
Sương mù trong rừng cây lượn lờ, từng đợt khói vàng khiến người ta đầu váng mắt hoa, Tuyết Yên ném cho mỗi người bọn họ cầm một chiếc khăn vuông phòng độc: “Khói này có độc, đeo lên đi.” Mấy người mau chóng đi đến khu rừng.
Nhiếp Lăng Hàn mặc áo giáp, dựa vào một cây đại thụ, một đám người vây xung quanh.
Phía sau hắn là một cửa hang, hắn đứng ở chỗ này, trông coi cửa hang. Tuyết Yên lập tức ý thức được, chắc chắn Lê Hiên ở trong hang núi.
Mấy người đánh ngựa vọt tới.
Đám người hỗn loạn. Lương Hồng Tụ và Trương Sơn đi mấy bước đến bên cạnh Nhiếp Lăng Hàn.
Tuyết Yên nhân cơ hội nhảy đến bên người Nhiếp Lăng Hàn, nhét thuốc vào miệng hán, cho hản đeo mặt nạ phòng khói.
“Sao mọi người lại tới đây?” Giọng Nhiếp Lăng Hàn khàn khàn, âm thanh trầm thấp.
“Sư huynh, chàng đâu?” Tuyết Yên sốt ruột hỏi.
Hình như Nhiếp Lăng Hàn đã không đứng thẳng nổi, dán chặt vào đại thụ phía sau, vai bên trái †rúng một tên, nhưng cùn kiếm trong tay không hề dừng lại, lần lượt phản kích kẻ địch tấn công. Sắc mặt hán tái xanh, cân chặt răng, trong mát khóe môi thấm ra tơ máu.
Tuyết Yên chưa từng nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn chật vật như thế.
Từ khi Tuyết Yên quen biết Nhiếp Lăng Hàn, hắn luôn trầm ổn không loạn, như thể chuyện gì cũng nằm trong sự khống chế của hắn. Mà bây giờ, ánh mắt hắn đầy giận dữ, còn có chút hoảng loạn.
“Hắn ở bên trong.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Tuyết Yên muốn lập tức đi tìm Lê Hiên, nhưng hình như sư huynh cũng Không đứng nổi nữa.
“Sư huynh sao vậy?” Tuyết Yên hỏi.
“Ta không sao, muội mau qua tìm hắn đi, hán…” Kiếm cùn của Nhiếp Lăng Hàn vung lên, một đám người phía trước lại ngã xuống.
“Yên tâm đi, Nhiếp đại ca có bọn ta, sẽ không có việc gì đâu.” Lương Hồng Tụ nói.
“Vậy giao sư huynh cho mọi ngươi.” Tuyết Yên buông hắn xuống, cùng Dương Thạc chạy ra sau.
Càng đi về phía trước, nhìn thấy Bạch Thiếu Đình và Cố Phàm lưng tựa lưng, đứng bên khác ở cửa hang đang đánh nhau, hai người cũng đứng không vững, như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bọn họ đang bảo vệ cửa hang.
Ánh mắt Cố Phàm đã rã rời, song vẫn đứng đó, dựa vào Bạch Thiếu Đình.
Trái tim Tuyết Yên như sắp vỡ ra, gần như không thể thở nổi.
Nàng nhét thuốc vào miệng mỗi người bọn họ: “Mau uống thuốc này đi, các ngươi trúng độc rồi.” Nàng cho bọn họ dùng thuốc, Dương Thạc đeo mặt nạ phồng khói ¿ho bọn họ.
Dùng thuốc xong cũng phải tốn nửa canh giờ mới có thể giải độc hoàn toàn, bọn họ phải chống đỡ được nửa canh giờ mới được.
Hai người họ lưng tựa lưng, có thể bảo vệ lẫn nhau.
Dương Thạc đã biến sắc, Hoàng thượng tuyệt đối không thể có chuyện gì.
Bên ngoài liên quân Đại Hưng và Đại Hạ có rất nhiều người trúng khói độc.
Chiến tranh này, cuộc chiến mà bọn họ không để vào mắt, xem ra đã thua.
Tuyết Yên lảo đảo chạy tới cửa hang, nàng đột nhiên trượt một phát, chật vật đứng lên, nhìn thấy người khiến mình trượt chân là Điền Minh.
Hắn nằm trong vũng máu, không còn tri giác.
Tay Tuyết Yên run run dò hơi thở của hắn, hắn vẫn còn thở.
Tuyết Yên nhét thuốc vào miệng Điền Minh. Điền Minh mím chặt môi, không nhét thuốc vào được.
Tuyết Yên võ hắn, dùng miệng đưa thuốc chø hán, nhìn hắn nuốt thuốc.
Trên người hán có rất nhiều vết đao, máu chảy khấp nơi.
Tuyết Yên đau lòng như cắt, nàng có thể tưởng tượng ra, Điền Minh đã liều mạng che chở Lê Hiên, Lê Hiên đó, võ công của hắn không kém Điền Minh, trước giờ tính cách của hắn cũng sẽ không trốn tránh để người khác bảo vệ. Bây giờ không nhìn thấy hắn chỉ có một lời giải thích, hắn đã bị thương nặng.
‘Vết máu tràn khắp tầng cỏ, lan đến sâu trong rừng cây.
Tuyết Yên kéo Điền Minh lên mặt đất sạch sẽ, để xuống, đứng dậy đi vào.
Sâu trong hang núi tối đen lại đi vào trong, đột nhiên sáng lên, thì ra đã đến đầu bên kia hang núi.
Nơi này nhiều người che chở như vậy, nhất định hắn ở bên trong. Tuyết Yên rất sợ.
Dương Thạc đã đi vào.
Tuyết Yên đi theo đằng sau Dương Thạc lên phía trước, nhìn thấy Dương Thạc dừng lại. Tuyết Yên cảm thấy đưới chân sền sệt; cúi đầu nhìn, một dòng đỏ thăm giương nanh múa vuốt lan tới.
Tuyết Yên chậm rãi đến gần.
Tới gần chỗ cửa hang này, trên một tảng đá lớn, một nam tử áo đen nằm ngang trên đó, tảng đá đã bị máu nhuộm đỏ.
Chương 143
Mắt Lương Hồng Tụ đỏ lên: “Vậy chẳng phải Nhiếp đại ca rất nguy hiểm sao! Đi, chúng ta cùng đi tìm bọn họ!” “Nương nương yên tâm đừng vội, ti chức sẽ nhờ nước Đại Nguyệt phái người tới bảo vệ. Chúng ta cùng đi tìm nhóm Hoàng thượng.” Dương Thạc quay người, hơi lảo đảo.
Tuyết Yên đỡ hắn: “Ngươi cũng trúng độc, độc này không phát tác ngay lúc đó.” Dương Thạc cảm thấy choáng đầu, hai tay bất lực.
Tuyết Yên cầm thuốc giải.oio Dương Thạc uống: Lương Hồng Tụ và Trương Sơn không bị trúng độc, đêm đó, bọn họ không có mặt.
Tuyết Yên sai người mang cỏ hoa quế để trên bàn tối hôm qua cho nàng xem.
Chắc hẳn độc được giấu trong cỏ.
Tuyết Yên không biết bên trong bỏ độc gì. Có điều chắc hẳn thuốc của nàng giải được độc, bây giờ Tuyết Yên không cảm thấy choáng.
Tuyết Yên nhìn Dương Thạc nói: “Người này vô cùng giỏi về dùng độc, cổ họng công chúa cũng bị độc làm tổn thương. Dương Thạc, mang ít mặt nạ phòng độc và các loại thuốc giải độc đi, nói không chừng có thể dùng tới đấy.” Dương Thạc đồng ý.
Thu xếp cho công chúa và Vu Dung an toàn xong, Tuyết Yên và Dương Thạc, Lương Hồng Tụ, Trương Sơn vội vàng ra cửa phủ.
Nét mặt mấy người nôn nóng, cưỡi ngựa phi như bay.
Đám Lệ Hiên dẫn theo đội ngũ, sẽ không đi quá ñhanh, Tuyết Yên thầm cầu ñguyện, chỉ ong bọn họ chưa tới Tuyết thành.
Thì ra Tiêu Nhạn Quy thật sự không có lòng tốt, nàng nhớ tới Lê Hiên bảo nàng đề phòng Tiêu Nhạn Quy, tim càng như bị đao cát.
Rất rõ ràng, Tiêu Nhạn Quy đang lợi dụng nàng, bây giờ nghĩ đến tính cách hợp nhau hồi đó, thật ra nàng ta có ý khác.
Nếu như không phải mình tìm Lê Hiên, Lê Hiên sẽ không cho Tiêu Nhạn Quy cùng đi theo đến nước Đại Nguyệt, cũng sẽ không xảy ra mọi chuyện sau đó, bản thân Lê Đồng càng sẽ không bị thương nặng.
Tiêu Nhạn Quy có thể giết được bốn tên thị vệ, cho thấy bản lĩnh nàng ta rất mạnh.
Tuyết Yên nhớ tới người hôm đó Tiêu Nhạn Quy thả đi, chắc chắn người đó cùng phe với thích khách. Nàng không nói cho Lê Hiên, nàng đã bao che Tiêu Nhạn Quy.
Tuyết Yên càng nghĩ càng lo lắng, hai tay nắm chặt, móng tay bấm vào trong thịt! Tuyết Yên luôn tự cho mình thông minh, không ngờ cũng sẽ bị lợi dụng lại! Lê Hiên, sử huynh, Bạch đại ca, Điền Minh; Cổ Phàm… Mọi người tuyệt đối đừng có chuyện gì! Nàng càng nghĩ trong lòng càng bối rối, đột nhiên sợ hãi, cảm giác lạnh lẽo từ trong tim lan ra tứ chỉ.
Bây giờ nàng chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Lê Hiên.
“Lần này Hoàng thượng dẫn theo bao nhiêu người tiêu diệt Tuyết thành?” Tuyết Yên hỏi Dương Thạc.
“Năm vạn. Năm vạn tinh binh của Đại Hưng, nước Đại Nguyệt cũng sẽ ra hai vạn người, người của bọn họ đến sau.” Dương Thạc trả lời.
“Tuyết thành có bao nhiêu người?” “Bảy vạn.” “Nhiều người vậy sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng.” Nét mặt Dương Thạc nghiêm trọng.
Độc của nàng mới tái phát vào buổi trưa, mặc dù võ công của đám Lê Hiên thâm hậu, nhưng lúc này, độc chắc cũng đã phát tác rồi. Nếu như quân địch Tuyết thành nhân cơ hội tấn công… Tuyết ‘Yên không dám tưởng tượng.
Bọn họ chạy rất lâu, sắc trời dần tối.
Lúc này, phía trước thoáng truyền đến thanh âm đánh nhau, Dương Thạc nhìn qua Tuyết Yên: “Nương nương, phía trước là núi tuyết, chắc hẳn bọn họ ở ngay phía trước.” Tuyết Yên ra roi thúc ngựa.
“Nương nương, người nhất định phải đi theo sau †a, không thể có bất kỳ sơ thất nào được. Nếu không ta không thể ăn nói lại với Hoàng thượng.” Dương Thạc nhìn dáng vẻ Tuyết Yên đánh ngựa phi nước đại, vội nói.
Tuyết Yên không nói câu nàng, nàng như thể nhìn thấy dáng vẻ Lê Hiên lảo đảo bị người đuổi giết.
Đã là hoàng hôn. Hai bên trái phải nơi này đều là địa thế núi thấp thoải. Trên sườn núi, trong khe rãnh, thi thể khắp nơi. Có của Đại Hưng, cũng có của quân địch.
Hai bên vẫn đang hỗn chiến. Trên sườn núi có một rừng cây lê, hoa lê trắng tinh nở rộ, có dính vết máu đỏ tươi, trở nên vô cùng yêu diễm.
Dương Thạc nhíu chặt đôi mày, vừa tìm kiếm quan sát xung quanh, vừa nhìn thấy bóng Tuyết Yên điên cuống lay các thi thể.
Không nhìn thấy ñgười bọn họ muốn tìm: Phía trước là một rừng cây. Bên trong truyền đến tiếng đánh nhau chan chát.
Rừng nhiều cây, cành lá sum suê, lá cây lay rì rào.
Một tiếng rồng gầm, hơn mười người bị chấn động, hét lên lũ lượt ngã xuống đất.
“Nhất định sư huynh ta ở bên trong.” Tuyết Yên nói với Lương Hồng Tụ, tiếng binh khí này là của Nhiếp Lăng Hàn.
Sương mù trong rừng cây lượn lờ, từng đợt khói vàng khiến người ta đầu váng mắt hoa, Tuyết Yên ném cho mỗi người bọn họ cầm một chiếc khăn vuông phòng độc: “Khói này có độc, đeo lên đi.” Mấy người mau chóng đi đến khu rừng.
Nhiếp Lăng Hàn mặc áo giáp, dựa vào một cây đại thụ, một đám người vây xung quanh.
Phía sau hắn là một cửa hang, hắn đứng ở chỗ này, trông coi cửa hang. Tuyết Yên lập tức ý thức được, chắc chắn Lê Hiên ở trong hang núi.
Mấy người đánh ngựa vọt tới.
Đám người hỗn loạn. Lương Hồng Tụ và Trương Sơn đi mấy bước đến bên cạnh Nhiếp Lăng Hàn.
Tuyết Yên nhân cơ hội nhảy đến bên người Nhiếp Lăng Hàn, nhét thuốc vào miệng hán, cho hản đeo mặt nạ phòng khói.
“Sao mọi người lại tới đây?” Giọng Nhiếp Lăng Hàn khàn khàn, âm thanh trầm thấp.
“Sư huynh, chàng đâu?” Tuyết Yên sốt ruột hỏi.
Hình như Nhiếp Lăng Hàn đã không đứng thẳng nổi, dán chặt vào đại thụ phía sau, vai bên trái †rúng một tên, nhưng cùn kiếm trong tay không hề dừng lại, lần lượt phản kích kẻ địch tấn công. Sắc mặt hán tái xanh, cân chặt răng, trong mát khóe môi thấm ra tơ máu.
Tuyết Yên chưa từng nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn chật vật như thế.
Từ khi Tuyết Yên quen biết Nhiếp Lăng Hàn, hắn luôn trầm ổn không loạn, như thể chuyện gì cũng nằm trong sự khống chế của hắn. Mà bây giờ, ánh mắt hắn đầy giận dữ, còn có chút hoảng loạn.
“Hắn ở bên trong.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Tuyết Yên muốn lập tức đi tìm Lê Hiên, nhưng hình như sư huynh cũng Không đứng nổi nữa.
“Sư huynh sao vậy?” Tuyết Yên hỏi.
“Ta không sao, muội mau qua tìm hắn đi, hán…” Kiếm cùn của Nhiếp Lăng Hàn vung lên, một đám người phía trước lại ngã xuống.
“Yên tâm đi, Nhiếp đại ca có bọn ta, sẽ không có việc gì đâu.” Lương Hồng Tụ nói.
“Vậy giao sư huynh cho mọi ngươi.” Tuyết Yên buông hắn xuống, cùng Dương Thạc chạy ra sau.
Càng đi về phía trước, nhìn thấy Bạch Thiếu Đình và Cố Phàm lưng tựa lưng, đứng bên khác ở cửa hang đang đánh nhau, hai người cũng đứng không vững, như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bọn họ đang bảo vệ cửa hang.
Ánh mắt Cố Phàm đã rã rời, song vẫn đứng đó, dựa vào Bạch Thiếu Đình.
Trái tim Tuyết Yên như sắp vỡ ra, gần như không thể thở nổi.
Nàng nhét thuốc vào miệng mỗi người bọn họ: “Mau uống thuốc này đi, các ngươi trúng độc rồi.” Nàng cho bọn họ dùng thuốc, Dương Thạc đeo mặt nạ phồng khói ¿ho bọn họ.
Dùng thuốc xong cũng phải tốn nửa canh giờ mới có thể giải độc hoàn toàn, bọn họ phải chống đỡ được nửa canh giờ mới được.
Hai người họ lưng tựa lưng, có thể bảo vệ lẫn nhau.
Dương Thạc đã biến sắc, Hoàng thượng tuyệt đối không thể có chuyện gì.
Bên ngoài liên quân Đại Hưng và Đại Hạ có rất nhiều người trúng khói độc.
Chiến tranh này, cuộc chiến mà bọn họ không để vào mắt, xem ra đã thua.
Tuyết Yên lảo đảo chạy tới cửa hang, nàng đột nhiên trượt một phát, chật vật đứng lên, nhìn thấy người khiến mình trượt chân là Điền Minh.
Hắn nằm trong vũng máu, không còn tri giác.
Tay Tuyết Yên run run dò hơi thở của hắn, hắn vẫn còn thở.
Tuyết Yên nhét thuốc vào miệng Điền Minh. Điền Minh mím chặt môi, không nhét thuốc vào được.
Tuyết Yên võ hắn, dùng miệng đưa thuốc chø hán, nhìn hắn nuốt thuốc.
Trên người hán có rất nhiều vết đao, máu chảy khấp nơi.
Tuyết Yên đau lòng như cắt, nàng có thể tưởng tượng ra, Điền Minh đã liều mạng che chở Lê Hiên, Lê Hiên đó, võ công của hắn không kém Điền Minh, trước giờ tính cách của hắn cũng sẽ không trốn tránh để người khác bảo vệ. Bây giờ không nhìn thấy hắn chỉ có một lời giải thích, hắn đã bị thương nặng.
‘Vết máu tràn khắp tầng cỏ, lan đến sâu trong rừng cây.
Tuyết Yên kéo Điền Minh lên mặt đất sạch sẽ, để xuống, đứng dậy đi vào.
Sâu trong hang núi tối đen lại đi vào trong, đột nhiên sáng lên, thì ra đã đến đầu bên kia hang núi.
Nơi này nhiều người che chở như vậy, nhất định hắn ở bên trong. Tuyết Yên rất sợ.
Dương Thạc đã đi vào.
Tuyết Yên đi theo đằng sau Dương Thạc lên phía trước, nhìn thấy Dương Thạc dừng lại. Tuyết Yên cảm thấy đưới chân sền sệt; cúi đầu nhìn, một dòng đỏ thăm giương nanh múa vuốt lan tới.
Tuyết Yên chậm rãi đến gần.
Tới gần chỗ cửa hang này, trên một tảng đá lớn, một nam tử áo đen nằm ngang trên đó, tảng đá đã bị máu nhuộm đỏ.