Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 299: Diệt Thanh Y Đường
Nửa đêm hôm sau, khi quan binh dưới núi còn đang say giấc, đột nhiên một lượng lớn binh sĩ từ trên núi Mặc ùa xuống, bọn họ đeo mặt nạ chống độc đặc biệt, hùng dũng như sư tử xông vào lều trại.
Bom độc, lửa, bom nổi!
Bọn họ lách qua các binh linh hoảng loạn như những con thoi, họ mang theo những con dao nhọn, như một hung thần tàn bạo, xé rách vòng vây mở ra một lối lớn.
Vô số người đóng giả làm dân thường, chạy từ lối đó ra, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đầu.
Khi các binh lính lấy lại tinh thần, tập trung lực lượng đánh trả, những người của núi Mặc mang mặt nạ phòng độc đã nhanh chóng rút về núi Mặc rồi, những đầu người bị treo ở cổng núi Mặc cũng biến mất.
App
Trần Siêu điểm lại quân số, có đến sáu nghìn lính thương vong trong cuộc hỗn chiến.
Hắn vô cùng phẫn nộ, một mặt sai người lập tức đuổi theo những đệ tử của Thanh Y đường, một mặt tập hợp mọi người tấn công núi Mặc.
Ngọn lửa tích tụ trong lòng suốt thời gian qua bùng cháy dữ dội.
Những tảng đá lăn xuống, mũi tên rơi xuống núi như mưa, thậm chí còn có những có những con dê mang sương mù độc hại trên người, cứ thế lặn xuống dưới chân núi.
Người của Trần Siêu gần như không thể xông lên, hai bên giằng co cầm cự.
Trần Siêu miễn cưỡng dừng tấn công, rút lui.
Lần tấn công lần này, hai bên đều có thương vong, thi thể chất đống trên đường lên núi.
Cả đội nghỉ ngơi, ngày hôm sau, Trần Hách Nhiên phát hiện con đường phía trước núi Mặc có một chiến hào rộng khoảng hai trượng, bên trong chứa đầy nước.
Núi Mặc, xem ra phải liều chết rồi.
Khi nhận được tin tức tình hình chiến trận trên núi Mặc, Nhiếp Lăng Hàn vô cùng kinh ngạc, hắn ném tấu chương đến trước mặt Cổ Phàm: “Ngươi nhìn xem."
Nhiếp Lăng Hàn khẽ cười: “Có phải nàng quay về rồi không?”
Cố Phàm hỏi: “Nàng? Tử Vi sao?”
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Thuốc độc, đạn pháo, còn có dễ rừng mang sương độc, người không cảm thấy những thứ đó quen thuộc sao?”
Cổ Phàm cầm tấu sở, gật đầu: “Đúng, đúng là nàng quay về rồi.
Núi Mặc sai người đến chỗ dân thường, giết chết người chúng ta giả mạo làm người của bọn họ, bây giờ người dân đã không còn tin lời của chúng ta nữa rồi..."
Nhiếp Lăng Hàn đứng dậy, chậm rãi nói: “Lập tức phải người đi khắp nơi tìm kiếm phản quân, Cổ Phàm ngươi tự mình dẫn binh, nội trong ba ngày phải hạ được núi Mặc, tiêu diệt Thanh Y đường núi Mặc!”
Cổ Phàm lĩnh chỉ, hỏi: “Vậy vi thần không cần về núi Phú Lệ nữa?”
Nhiếp Lăng Hàn lắc đầu: “Vốn tưởng rằng, núi Mặc bé cỏn con con kia không cần tốn sức, chỉ cần vây khó bọn chúng là được, nào ngờ bọn chúng lại chủ động tấn công làm tổn hại binh sĩ của chúng ta! Núi Mặc, không thể giữ được nữa!” App
Cổ Phàm lại hỏi: “Vậy những người trên bố trí như thế nào?”
Nhiếp Lăng Hãn khẽ chau mày: “Nhưng tên không nghe lời giữ lại trong quân đội chỉ tốn công tổn sức, để ngăn ngừa hậu hoạn cắt lương thực, giết hết."
Cổ Phàm lại hỏi: “Còn, nếu là nàng ấy thì sao?”
Nhiếp Lăng Hàn bật cười: “Ngươi nói xem?”
Cổ Phàm không hiểu ý trong câu nói của Nhiếp Lăng Hàn, chỉ đành dập đầu tuân lệnh lệnh: “Xin nghe theo lệnh của Hoàng thượng."
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Trẫm tấn công núi Mặc, vốn là để ép nàng ấy phải xuất hiện, chỉ là không ngờ, núi Mặc bây giờ đã trở thành hiểm họa, không thể giữ được nữa.
Nàng ấy, phải đưa nàng ấy trở về nguyên vẹn!”
Cổ Phàm lên núi Mặc ba ngày, nhưng không hạ được núi Mặc.
Mỗi ngày chuyện đầu tiên Nhiếp Lăng Hàn hỏi là tình hình chiến sự núi Mặc, năm hôm liền, không thể tấn công lên núi.
Nhiếp Lăng Hàn xem xét lại cách nhìn của hắn về núi Mặc.
Núi Mặc hóa ra thực sự trở thành mở rắc rối lớn.
Mặc dù Thanh Y đường ở bên ngoài đã bị Trần Siêu đã bị đổi thành Tử Y đường, cũng cử người của chính mình đi tham gia và quản lý.
Nhưng, còn có thể giữ được không?
Nhiếp Lăng Hàn nói với Trương Sơn: “Hủy bỏ lệnh đại quân tấn công nước Nam Chiêu!”
Trương Sơn hỏi: “Không đánh nước Nam Chiêu nữa?”
Nhiếp Lăng Hàn đứng lên nói: “Đương nhiên phải đánh, hạ được núi Mặc, dẫn người của Tử Y đường tấn công nước Nam Chiêu, có phải càng thích hợp!”
Tử Vi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một chiến binh!
Khoảng thời gian này, nàng dẫn mọi người đi sửa chữa chiến hào, đào hào, chôn bom nổ và giấu thuốc độc, thiết lập các lớp trạm kiểm soát xung quanh núi Mặc và núi Thanh Long.
Quan binh tấn công mấy lần, nhưng vì thương vong lớn mà đành rút lui.
Địa hình núi Mặc phức tạp, trên núi dự trữ nhiều lương thảo, hơn nữa suốt nhiều năm qua, người trên núi đã tự trồng lương thực, trong vòng một năm không sợ thiếu lương thực.
Đêm hôm đó bọn họ đã yểm trợ cho một số người thoát khỏi vòng vây, tất cả đến nhờ cậy những chỗ đáng tin cậy khác.
Gia quyền của mọi người, Tử Vi đã chuyển họ đến vách đá ở Thiện Cốc trên núi Thanh Long.
Những người ở lại giữ núi không có gì lo lắng, càng tập trung đối phó với quan binh.
Tấn công núi, vốn dĩ đã rất khó.
Tiến đánh mười ngày, nhưng vẫn không hạ được núi Mặc.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, tình thế chuyển dần từ vây hãm đến tấn công rồi cầm chừng.
Cổ Phàm và Trần Siêu như cưỡi trên lưng cọp, tiến lên đánh không được, lui quân, mặt mũi không biết để đâu!
Núi Mặc dần dần trở thành một truyền kỳ.
Mọi người đều đang đồn, thủ lĩnh dẫn dắt núi Mặc sống chết giữ núi là một nữ tử xinh đẹp, có đôi cánh, tóc đỏ, nàng vừa nhìn ai cười, người đó lập tức đau đầu chuyển hướng.
Truyền tới truyền lui, Tử Vi bị đồn là yêu, có người nói nàng là hồ ly tinh, có người nói nàng là yếu hoa, thậm chí còn có người cho rằng nàng là thần tiên.
Ngày thứ mười một, Nhiếp Lăng Hàn đích thân đến chân núi Mặc.
Núi Mặc hiện tại đã đổi màu, dưới núi là khe núi hoang tàn, một đống hỗn độn, cây cối bị chặt phá, nhà cửa bị cháy, thậm chí hoa cỏ cây cỏ cũng bị thiêu rụi.
Trên sườn núi, có rất nhiều xác chết, một số không kịp chôn cất đã phân hủy.
Thời tiết cuối tháng ba lẽ ra phải cỏ xanh hoa đỏ, nhưng bây giờ, một cảnh hoang vu tiêu điều.
Tử Vi nhìn đồng đội càng ngày càng ít, nàng tự hỏi kết quả cuối cùng sẽ ra sao? Nhiếp Lăng Hàn sẽ vây hãm núi Mặc bao lâu? Nàng cũng đang tính toán, bọn họ có thể kiên trì giữ được bao lâu.
Lưu huỳnh làm bom nổ đã gần hết.
Nàng tìm thấy tiêu thạch dưới chân núi, nhưng lưu huỳnh thì phải xuống núi mới mua được.
Những thứ khác, núi Mặc không thiếu, nơi đây dự trữ đồ suốt bao năm lúc này đã phát huy tác dụng.
Bây giờ mọi người đều biết không thể đầu hàng, đầu hàng chỉ có một con đường chết.
Nhiếp Lăng Hàn lần này chỉ mang theo một nghìn người.
Một nghìn người này là binh lính được huấn luyện đặc biệt ở núi Lục Hợp, do phụ thân Nhiếp Trậm huấn luyện đặc biệt.
Những người này, một đánh mười, rất am hiểu chiến đấu nơi rừng núi.
Nhiếp Lăng Hàn đích thân chỉ huy.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Hắn chưa từng nghĩ trận chiến ở núi Mặc sẽ khó khăn như vậy, càng không không muốn nhìn thấy kết quả này, núi Mặc bé con con những tấn công đã lâu mà vẫn không hạ được.
Đa số người ở Thanh Y đường đều đã quy thuận triều đình, những người còn lại, vốn cho rằng chỉ cần đánh một cái là tan, nào ngờ lại có thể chống lại một đợt tấn công ác liệt như vậy trong hơn mười ngày, thậm chí còn khiến hắn tổn thất mấy vạn binh sĩ!
Bây giờ con mắt đang trông vào đây, không còn đường lui!
Vừa qua ban trưa trời đã đổi mưa, Trần Siêu dẫn hàng ngàn người của Thanh Y đường tấn công trực diện, mũi tên trên núi bắn xuống như mưa, đá lặn lũ lượt rơi xuống, những kẻ tấn công lũ lượt ngã xuống, lại có người xông lên, mọi đường bước lên cây cầu do người dân dựng đi qua chiến hào, ào ào xông lên trước.
Cố Phàm dẫn theo năm trăm binh lính được huấn luyện đặc biệt, tấn công từ phía bên phải của núi Mặc, còn Lương Hồng Tụ dẫn năm trăm tên được huấn luyện đặc biệt xông lên từ phía bên trái của núi Mặc.
Những mũi tên nhiều như châu chấu từ trên núi bắn về phía các binh sĩ của Tử Y đường, Trần Vũ rơm rớm nước mắt: “Tử Vi, những người xông lên núi đều không phải là quan binh, đều là người của Thanh Y đường trước kia!”
Tử Vi thấy mưa lớn như trút nước, bọn họ vẫn liều mạng lao về phía trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.
Mây thấp dày đặc, mưa càng lúc càng lớn, phía xa là một mảng tối đen sì.
“Cữu cữu, bây giờ chúng ta đang tự tàn sát lẫn nhau, có lẽ đây là lúc bỏ núi Mặc rồi.” Tử Vi trầm mặc một lát.
Đêm tất cả những người già yếu bệnh qua, tật và đồ vật có giá trị trên núi Mặc đã được chuyển đến vách đá ở Thiện cốc, một phần binh lực cũng đã được chuyển đến núi Thanh Long.
Hôm qua, bọn họ đã thương lượng sẽ bỏ núi Mặc.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Trần Vũ nói: “Nhiếp Lăng Hàn chính là muốn người của Thanh Y đường đánh người của Thanh Y đường.
Có lẽ hắn từ lâu đã muốn diệt Thanh Y đường rồi.”
Trong lòng Tử Vi xao động, chỗ đứng của Thanh Y đường bây giờ quả thực không tốt.
Quy mô của Thanh Y đường những năm gần đây càng lúc càng lớn, Hoàng đế nào cũng có chút kiêng dè, Lê Hiên không động đến Thanh Y đường, một phần là vì nàng, hơn nữa hắn cũng phát triển Thanh Y đường thành lực lượng dự bị của riêng mình.
Còn Nhiếp Lăng Hàn thì sao? Hắn hiểu rất rõ Thanh Y đường, nếu như không có chỗ cho hắn dùng, nhất định sẽ phải tiêu diệt
Tử Vĩ nhìn mưa giăng khắp trời, loại thời tiết này, quả thực là cơ hội thuận lợi để đánh lén, Nhiếp Lăng Hàn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này! Nàng nhìn quanh và nói to với những người xung quanh: “Mọi người nhất định phải cẩn thận!”.
Bom độc, lửa, bom nổi!
Bọn họ lách qua các binh linh hoảng loạn như những con thoi, họ mang theo những con dao nhọn, như một hung thần tàn bạo, xé rách vòng vây mở ra một lối lớn.
Vô số người đóng giả làm dân thường, chạy từ lối đó ra, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đầu.
Khi các binh lính lấy lại tinh thần, tập trung lực lượng đánh trả, những người của núi Mặc mang mặt nạ phòng độc đã nhanh chóng rút về núi Mặc rồi, những đầu người bị treo ở cổng núi Mặc cũng biến mất.
App
Trần Siêu điểm lại quân số, có đến sáu nghìn lính thương vong trong cuộc hỗn chiến.
Hắn vô cùng phẫn nộ, một mặt sai người lập tức đuổi theo những đệ tử của Thanh Y đường, một mặt tập hợp mọi người tấn công núi Mặc.
Ngọn lửa tích tụ trong lòng suốt thời gian qua bùng cháy dữ dội.
Những tảng đá lăn xuống, mũi tên rơi xuống núi như mưa, thậm chí còn có những có những con dê mang sương mù độc hại trên người, cứ thế lặn xuống dưới chân núi.
Người của Trần Siêu gần như không thể xông lên, hai bên giằng co cầm cự.
Trần Siêu miễn cưỡng dừng tấn công, rút lui.
Lần tấn công lần này, hai bên đều có thương vong, thi thể chất đống trên đường lên núi.
Cả đội nghỉ ngơi, ngày hôm sau, Trần Hách Nhiên phát hiện con đường phía trước núi Mặc có một chiến hào rộng khoảng hai trượng, bên trong chứa đầy nước.
Núi Mặc, xem ra phải liều chết rồi.
Khi nhận được tin tức tình hình chiến trận trên núi Mặc, Nhiếp Lăng Hàn vô cùng kinh ngạc, hắn ném tấu chương đến trước mặt Cổ Phàm: “Ngươi nhìn xem."
Nhiếp Lăng Hàn khẽ cười: “Có phải nàng quay về rồi không?”
Cố Phàm hỏi: “Nàng? Tử Vi sao?”
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Thuốc độc, đạn pháo, còn có dễ rừng mang sương độc, người không cảm thấy những thứ đó quen thuộc sao?”
Cổ Phàm cầm tấu sở, gật đầu: “Đúng, đúng là nàng quay về rồi.
Núi Mặc sai người đến chỗ dân thường, giết chết người chúng ta giả mạo làm người của bọn họ, bây giờ người dân đã không còn tin lời của chúng ta nữa rồi..."
Nhiếp Lăng Hàn đứng dậy, chậm rãi nói: “Lập tức phải người đi khắp nơi tìm kiếm phản quân, Cổ Phàm ngươi tự mình dẫn binh, nội trong ba ngày phải hạ được núi Mặc, tiêu diệt Thanh Y đường núi Mặc!”
Cổ Phàm lĩnh chỉ, hỏi: “Vậy vi thần không cần về núi Phú Lệ nữa?”
Nhiếp Lăng Hàn lắc đầu: “Vốn tưởng rằng, núi Mặc bé cỏn con con kia không cần tốn sức, chỉ cần vây khó bọn chúng là được, nào ngờ bọn chúng lại chủ động tấn công làm tổn hại binh sĩ của chúng ta! Núi Mặc, không thể giữ được nữa!” App
Cổ Phàm lại hỏi: “Vậy những người trên bố trí như thế nào?”
Nhiếp Lăng Hãn khẽ chau mày: “Nhưng tên không nghe lời giữ lại trong quân đội chỉ tốn công tổn sức, để ngăn ngừa hậu hoạn cắt lương thực, giết hết."
Cổ Phàm lại hỏi: “Còn, nếu là nàng ấy thì sao?”
Nhiếp Lăng Hàn bật cười: “Ngươi nói xem?”
Cổ Phàm không hiểu ý trong câu nói của Nhiếp Lăng Hàn, chỉ đành dập đầu tuân lệnh lệnh: “Xin nghe theo lệnh của Hoàng thượng."
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Trẫm tấn công núi Mặc, vốn là để ép nàng ấy phải xuất hiện, chỉ là không ngờ, núi Mặc bây giờ đã trở thành hiểm họa, không thể giữ được nữa.
Nàng ấy, phải đưa nàng ấy trở về nguyên vẹn!”
Cổ Phàm lên núi Mặc ba ngày, nhưng không hạ được núi Mặc.
Mỗi ngày chuyện đầu tiên Nhiếp Lăng Hàn hỏi là tình hình chiến sự núi Mặc, năm hôm liền, không thể tấn công lên núi.
Nhiếp Lăng Hàn xem xét lại cách nhìn của hắn về núi Mặc.
Núi Mặc hóa ra thực sự trở thành mở rắc rối lớn.
Mặc dù Thanh Y đường ở bên ngoài đã bị Trần Siêu đã bị đổi thành Tử Y đường, cũng cử người của chính mình đi tham gia và quản lý.
Nhưng, còn có thể giữ được không?
Nhiếp Lăng Hàn nói với Trương Sơn: “Hủy bỏ lệnh đại quân tấn công nước Nam Chiêu!”
Trương Sơn hỏi: “Không đánh nước Nam Chiêu nữa?”
Nhiếp Lăng Hàn đứng lên nói: “Đương nhiên phải đánh, hạ được núi Mặc, dẫn người của Tử Y đường tấn công nước Nam Chiêu, có phải càng thích hợp!”
Tử Vi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một chiến binh!
Khoảng thời gian này, nàng dẫn mọi người đi sửa chữa chiến hào, đào hào, chôn bom nổ và giấu thuốc độc, thiết lập các lớp trạm kiểm soát xung quanh núi Mặc và núi Thanh Long.
Quan binh tấn công mấy lần, nhưng vì thương vong lớn mà đành rút lui.
Địa hình núi Mặc phức tạp, trên núi dự trữ nhiều lương thảo, hơn nữa suốt nhiều năm qua, người trên núi đã tự trồng lương thực, trong vòng một năm không sợ thiếu lương thực.
Đêm hôm đó bọn họ đã yểm trợ cho một số người thoát khỏi vòng vây, tất cả đến nhờ cậy những chỗ đáng tin cậy khác.
Gia quyền của mọi người, Tử Vi đã chuyển họ đến vách đá ở Thiện Cốc trên núi Thanh Long.
Những người ở lại giữ núi không có gì lo lắng, càng tập trung đối phó với quan binh.
Tấn công núi, vốn dĩ đã rất khó.
Tiến đánh mười ngày, nhưng vẫn không hạ được núi Mặc.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, tình thế chuyển dần từ vây hãm đến tấn công rồi cầm chừng.
Cổ Phàm và Trần Siêu như cưỡi trên lưng cọp, tiến lên đánh không được, lui quân, mặt mũi không biết để đâu!
Núi Mặc dần dần trở thành một truyền kỳ.
Mọi người đều đang đồn, thủ lĩnh dẫn dắt núi Mặc sống chết giữ núi là một nữ tử xinh đẹp, có đôi cánh, tóc đỏ, nàng vừa nhìn ai cười, người đó lập tức đau đầu chuyển hướng.
Truyền tới truyền lui, Tử Vi bị đồn là yêu, có người nói nàng là hồ ly tinh, có người nói nàng là yếu hoa, thậm chí còn có người cho rằng nàng là thần tiên.
Ngày thứ mười một, Nhiếp Lăng Hàn đích thân đến chân núi Mặc.
Núi Mặc hiện tại đã đổi màu, dưới núi là khe núi hoang tàn, một đống hỗn độn, cây cối bị chặt phá, nhà cửa bị cháy, thậm chí hoa cỏ cây cỏ cũng bị thiêu rụi.
Trên sườn núi, có rất nhiều xác chết, một số không kịp chôn cất đã phân hủy.
Thời tiết cuối tháng ba lẽ ra phải cỏ xanh hoa đỏ, nhưng bây giờ, một cảnh hoang vu tiêu điều.
Tử Vi nhìn đồng đội càng ngày càng ít, nàng tự hỏi kết quả cuối cùng sẽ ra sao? Nhiếp Lăng Hàn sẽ vây hãm núi Mặc bao lâu? Nàng cũng đang tính toán, bọn họ có thể kiên trì giữ được bao lâu.
Lưu huỳnh làm bom nổ đã gần hết.
Nàng tìm thấy tiêu thạch dưới chân núi, nhưng lưu huỳnh thì phải xuống núi mới mua được.
Những thứ khác, núi Mặc không thiếu, nơi đây dự trữ đồ suốt bao năm lúc này đã phát huy tác dụng.
Bây giờ mọi người đều biết không thể đầu hàng, đầu hàng chỉ có một con đường chết.
Nhiếp Lăng Hàn lần này chỉ mang theo một nghìn người.
Một nghìn người này là binh lính được huấn luyện đặc biệt ở núi Lục Hợp, do phụ thân Nhiếp Trậm huấn luyện đặc biệt.
Những người này, một đánh mười, rất am hiểu chiến đấu nơi rừng núi.
Nhiếp Lăng Hàn đích thân chỉ huy.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Hắn chưa từng nghĩ trận chiến ở núi Mặc sẽ khó khăn như vậy, càng không không muốn nhìn thấy kết quả này, núi Mặc bé con con những tấn công đã lâu mà vẫn không hạ được.
Đa số người ở Thanh Y đường đều đã quy thuận triều đình, những người còn lại, vốn cho rằng chỉ cần đánh một cái là tan, nào ngờ lại có thể chống lại một đợt tấn công ác liệt như vậy trong hơn mười ngày, thậm chí còn khiến hắn tổn thất mấy vạn binh sĩ!
Bây giờ con mắt đang trông vào đây, không còn đường lui!
Vừa qua ban trưa trời đã đổi mưa, Trần Siêu dẫn hàng ngàn người của Thanh Y đường tấn công trực diện, mũi tên trên núi bắn xuống như mưa, đá lặn lũ lượt rơi xuống, những kẻ tấn công lũ lượt ngã xuống, lại có người xông lên, mọi đường bước lên cây cầu do người dân dựng đi qua chiến hào, ào ào xông lên trước.
Cố Phàm dẫn theo năm trăm binh lính được huấn luyện đặc biệt, tấn công từ phía bên phải của núi Mặc, còn Lương Hồng Tụ dẫn năm trăm tên được huấn luyện đặc biệt xông lên từ phía bên trái của núi Mặc.
Những mũi tên nhiều như châu chấu từ trên núi bắn về phía các binh sĩ của Tử Y đường, Trần Vũ rơm rớm nước mắt: “Tử Vi, những người xông lên núi đều không phải là quan binh, đều là người của Thanh Y đường trước kia!”
Tử Vi thấy mưa lớn như trút nước, bọn họ vẫn liều mạng lao về phía trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.
Mây thấp dày đặc, mưa càng lúc càng lớn, phía xa là một mảng tối đen sì.
“Cữu cữu, bây giờ chúng ta đang tự tàn sát lẫn nhau, có lẽ đây là lúc bỏ núi Mặc rồi.” Tử Vi trầm mặc một lát.
Đêm tất cả những người già yếu bệnh qua, tật và đồ vật có giá trị trên núi Mặc đã được chuyển đến vách đá ở Thiện cốc, một phần binh lực cũng đã được chuyển đến núi Thanh Long.
Hôm qua, bọn họ đã thương lượng sẽ bỏ núi Mặc.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Trần Vũ nói: “Nhiếp Lăng Hàn chính là muốn người của Thanh Y đường đánh người của Thanh Y đường.
Có lẽ hắn từ lâu đã muốn diệt Thanh Y đường rồi.”
Trong lòng Tử Vi xao động, chỗ đứng của Thanh Y đường bây giờ quả thực không tốt.
Quy mô của Thanh Y đường những năm gần đây càng lúc càng lớn, Hoàng đế nào cũng có chút kiêng dè, Lê Hiên không động đến Thanh Y đường, một phần là vì nàng, hơn nữa hắn cũng phát triển Thanh Y đường thành lực lượng dự bị của riêng mình.
Còn Nhiếp Lăng Hàn thì sao? Hắn hiểu rất rõ Thanh Y đường, nếu như không có chỗ cho hắn dùng, nhất định sẽ phải tiêu diệt
Tử Vĩ nhìn mưa giăng khắp trời, loại thời tiết này, quả thực là cơ hội thuận lợi để đánh lén, Nhiếp Lăng Hàn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này! Nàng nhìn quanh và nói to với những người xung quanh: “Mọi người nhất định phải cẩn thận!”.