Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 291: Tự Mình Trị Thương
Tử Vi nói: “Muội có thể lượng thứ hay không không quan trọng, sự thật đúng là khi chàng cần muội nhất, muội lại không ở bên chàng Cái gọi là tình yêu, đều là thứ xa xỉ trong cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Khi sống đã là một vấn đề, thì sẽ không ai để ý đến tình yêu nữa.
Muội hiểu, cũng biết nỗi khổ tâm của Duệ vương.
Tử Vi nhấc chén trà lên uống cạn, lại rót một chén khác cho mình.
“Con người muội, kiếp này không muốn liên lụy đến người khác.
Huynh có biết, có một vị thần tiên cô cô nói muội và chàng có mối lương duyên, muội là người huynh ấy cần tìm, huynh ấy cũng là người muội cần nắm chặt trong tay.
Nói muội và chàng đang ở nhân gian lịch kiếp, nhưng kiếp này sao lịch mãi không hết? Bây giờ muội phát hiện, lời của thần tiên cũng không đáng tin.
Ai cũng không thể lường trước được tương lai.
Tử Vi tựa nhẹ vào ghế.
Bạch Thiếu Đình nói: “Muội có dự tính gì không?”
Tử Vi cười cười: “Chưa nghĩ xong, có điều huynh yên tâm đi Bạch đại ca, Tử Vi đã không phải là Tử Vị trước kia, mặc dù bây giờ muội vẫn khát vọng, khát có được vọng tình yêu thực sự, nhưng trước thâm thù đại hận quốc gia, những thứ này có tính là gì, muội không ích kỷ như thế.
Sao huynh không đi tìm Vu Dung?”
Bạch Thiếu Đình vỗ lên vai nàng: “Ta và Duệ vương cũng như vậy, ta rất nhớ Vu Dung, nhưng bây giờ, không thể cho nàng ấy bất kỳ đảm bảo nào, nàng ấy theo ta chỉ có lưu lạc khắp chốn”
Tử Vi thở dài: "Bạch đại ca, huynh sai rồi, có lẽ Vu Dung không hề nghĩ như vậy, về mặt tình cảm, suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân không hề giống nhau, đời người ngắn ngủi, huynh có biết, Vu Dung nguyện cùng huynh lưu lạc chân trời góc bể, nguyện cùng huynh vượt qua mọi sóng gió, ở bên cạnh người mình yêu những đau khổ đều thành ngọt ngào."
Bạch Thiếu Đình gật gù: “Đúng vậy, muội nói cũng đúng, không phải ai cũng như vậy, trước nên nghe theo trái tim mình mách bảo.
Nhưng, không có nam nhân nào muốn người mình yêu nhìn thấy bộ dạng sự sụp đổ của mình.
Họ chỉ muốn tự chữa lành vết thương cho mình, Hoàng thượng cũng là một nam nhân.
Muội suy nghĩ cho kỹ, cần bất cứ thứ gì trực tiếp tìm ta."
Tử Vi gật đầu.
Bạch Thiếu Đình đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Duệ vương đang đứng trong sân, hắn chậm rãi bước đến.
“Nàng ta sẽ nghĩ thông chứ?” Duệ vương hỏi.
Bạch Thiếu Đình nói: “Tử Vi không giống những nữ tử khác, đối với muội ấy, không thể giấu giếm, cũng không thể dùng cương, chỉ có thể đánh vào tình cảm.
Muội ấy rất yêu Hoàng thượng, vì ngài muội ấy có thể làm bất kì chuyện gì.
Hơn nữa, Hoàng thượng thông minh như thế chúng ta sao có thể lừa người được? Bây giờ hai người đã gặp nhau, chúng ta cũng không thể giấu được.
Chỉ có thể nói sự thật, đợi sự lựa chọn của Tử Vi.
"
Duệ vương gật đầu: “Nhịn thêm nửa năm nữa, chúng ta nhất định sẽ về lại Bắc Hoang!”
Bạch Thiếu Đình nhìn núi non trùng điệp núi chồng núi, nghĩ đến những lời Tử Vi nói, Vu Dung nàng có trách ta không?
Ngày hôm sau, sáng sớm Bạch Thiếu Đình đã đến nơi Tử Vi ở, mở cửa ra, phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, Tử Vi đã không còn ở đó.
Bạch Thiếu Đình lập tức đuổi theo.
Tử Vi thả bộ trên đường núi, có thị vệ nhìn thấy nàng rời đi nhưng không hề cản lại.
Tử Vi đã hiểu.
Nàng nhìn lên ngọn núi Lang Sơn âm u, nơi đây, đích thực phù hợp để Lê Hiến chiêu binh mãi mã xây dựng lực lượng.
Vừa rẽ, đã thấy Bạch Thiếu Đình dắt ngựa đứng đó.
“Sớm như vậy đã muốn đi rồi sao?” Bạch Thiếu Đình hỏi.
Tử Vi nói: “Cả núi Lang canh phòng nghiêm ngặt như vậy, muội đi cả đường nhưng không có ai ngăn muội lại, đây không phải điều các huynh hi vọng sao?”
Bạch Thiếu Đình chán nản: “Không, không phải chúng ta hi vọng, chỉ là Tử Vi...!ta muốn biết, muội dự tính thế nào?”
“Tử Vi sẽ cùng con sống thật tốt.
Yên tâm đi, muội sẽ không ảnh hưởng đến việc của mọi người, cũng sẽ sống thật tốt.” Tử Vi biết nỗi khổ trong lòng Bạch Thiếu Đình.
“Bạch đại ca, thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, Tử Vi sẽ không liên lụy đến Hoàng thượng.
Muội cũng hy vọng huynh sống như bây giờ.
Yên tâm đi, muội là Tử Vi, muội sẽ sống thật tốt.”
Bạch Thiếu Đình thở dài: “Muội không nói một lời đã đi rồi, muốn đi bộ ư? Cưỡi con ngựa này, trên đường cần dùng.
Tử Vi, bảo trọng!”
Tử Vi rơi nước mắt quay người lên ngựa, nàng sợ còn nói tiếp, nàng sẽ thay đổi chủ ý.
Chạy thẳng một đường, rời xa Lang Sơn.
Khi về trạm dịch, vừa hay nhìn thấy Tả Minh từ cửa đi ra, nhìn thấy Tử Vi hắn liền hô lên: “Ngươi, nữ nhân nhà người.
Người đã đi đâu? Đại ca chờ người bao lâu rồi, vừa ra ngoài tìm ngươi."
Tử Vi hỏi: “Huynh ấy đi đâu tìm ta?”
Tả Minh đáp: "Hôm qua đi Bắc Trái tìm người, nói chủ nhân không có, bây giờ lại đi tìm rồi! Vừa đi! Chúng ta vốn định hôm nay quay về.
Nhưng mãi không tìm thấy ngươi.”
Tử Vi quay đầu ngựa đuổi theo về Bắc Trái ở số mười tám đường Triều Vân.
Khi nàng sắp đến Bắc Trái nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ẩu đả, Tử Vi quất roi ngựa phi như bay đến, nhìn thấy cửa Bắc Trái, thị vệ đứng ở cửa Bắc Trái đang đẩy Tả Lãng: “Ngươi đã đến đây hai ngày rồi, thật sự không có ai tên là Tử Vi hết! Mau đi đi! Lát nữa Tứ gia về, thấy người thì hay rồi!”
Giọng nói của Tả Lãng rất dịu dàng, nhưng không hề có ý lùi bước: “Vậy ta ở đây đợi Tứ gia.”
Tử Vi gọi một tiếng: “Tả Lãng.”
Tả Lãng quay đầu lại nhìn Tử Vi, vui sướng vô cùng.
Niềm vui qua đi tức giận ập đến: “Cô đi đâu vậy?”
Tử Vi nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Giận rồi? Không phải người đồng ý với ta không được lớn tiếng sao?”
Nộ khí của Tả Lãng chưa nguôi: “Cái cô này, đúng là điên khùng.
Đi thôi.”
Tử Vi ở trên ngựa, Tả Lãng vẫn chưa lên ngựa, nhìn thấy một con hắc mã phi đến, trên ngựa có hai người đang cưỡi, chính là Lê Hiên và Hoa Nhan.
Đi theo sát phía sau là Hàn Chi Đào và Trương Dương.
Bọn họ đều nhìn thấy Tử Vi.
Hắn một tay cầm dây cương, tay còn lại tiếp tục giữ lấy Hoa Nhan, lạnh lùng nhìn Tử Vi nói: “Sao người lại ở đây?”
Tử Vi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang ôm chặt Hoa Nhan của hắn, trái tim đau như bị kim châm, nàng gắng sức kiềm chế nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, chăm chú nhìn hắn: "Ta, ta sẽ rời đi.”
Hắn vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng nhìn nàng “Ta nói là, không phải người nên ở núi Lang sao? Tại sao lại ở đây? Trương Dương!”
Trương Dương cưỡi ngựa đi lên tay cầm thanh kiếm, chần chừ nhìn Tử Vi.
Lúc này cả người Tử Vi vô lực, hắn cho rằng nàng bây giờ đang ở núi Lang Sơn.
Tử Vi nói: “Bạch Thiếu Đình để ta đi.”
Lời vừa dứt, phía trước đột nhiên xuất hiện một tia ánh sáng trắng.
Tử Vi ngây người, không biết từ bao giờ xung quanh xuất hiện rất nhiều tên cầm đao mặc áo đen.
Mục tiêu của chúng là Lê Hiền.
Hóa ra là thích khách, đám người áo đen này vừa nhìn đã biết được huấn luyện qua, hơn nữa còn là cao thủ.
Lê Hiến mặc dù lợi hại, nhưng vì còn phải bảo vệ Hoa Nhan, đâu đâu cũng bị khống chế, hiện giờ hắn rơi xuống thế hạ phong.
Không biết Hoa Nhan bị bệnh hay bị thương, trồng nàng ta rất yếu ớt, bộ dạng yếu đuối vô lực ấy đang nép vào người Lê Hiên.
Tử Vi không hề nghĩ ngợi mà rút thanh kiếm Thu Thủy ra xông lên trước.
Tả Lãng thấy Tử Vi ra tay, hắn cũng xông lên trước bảo vệ Tử Vi.
Động tác của đám người áo đen nhanh gọn chiêu thức lại thâm độc, thanh kiếm Thương Long của Lê Hiên lên lên xuống xuống như bay, nhanh như vũ bão, tỏa ra ánh sáng màu lạnh.
Bọn người áo đen tuy lợi hại, nhưng vẫn chưa chiếm được phần hơn, binh lính trong phủ Bắc Trái đã xông ra rồi.
Thích khách thậm chí còn điên cuồng hơn,Tử Vi nhìn thấy một tên mặc đồ đen với đôi mắt nhỏ, nhìn chằm chằm vào Lê Hiền, đôi mắt như con dã thú đó, Tử Vi nhìn thấy không khỏi rùng mình.
Tử Vi nhìn hắn chằm chằm, nàng nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong tay hắn, hướng về phía Lê Hiền!
“Cẩn thận!” Tử Vi hét lên một tiếng.
Chỉ là Lê Hiền quay lưng lại với hắn, Lê Hiến đang bảo vệ Hoa Nhan rất cẩn thận, hoàn toàn không chú ý.
Tử Vi vô thức lao đến lấy thân mình đỡ!
Đó là một cái phi tiêu nhỏ.
Phi tiêu bay đâm vào lưng nàng, Lê Hiến quay lưng lại với nàng, hắn ôm Hoa Nhan trong tay, nàng ta đang nằm dựa vào vai Lê Hiên, thấy nàng chặn phi đao cho mình đôi mắt hắn mở to.
Tả Lãng cũng mở mắt ra nhìn nàng, tức giận mắng một câu: "Nữ nhân điên rồ này!"
Phải, Tử Vi cũng nghĩ mình bị điên, nàng giống như nợ Lê Hiền.
Từng có một nhà thông thái làm một cuộc kiểm tra, hắn đã giúp đỡ rất nhiều người, khi hắn gặp khó khăn hắn nhờ sự giúp đỡ từ những người hắn đã giúp, chỉ có hai phần sẵn sàng giúp lại hắn, nhưng khi hắn hỏi những người đã từng giúp hắn, có đến tám phần sẵn sàng giúp lại hắn.
Vì vậy, mới có người nói, hai người yêu nhau thật lòng, ai yêu nhiều hơn, người ấy sẽ thua.
Cơn đau nhói lan khắp người Tử Vi.
Tên mặc đồ đen rất bực mình, phẫn nộ vì Tử Vi đã phá hỏng chuyện của hắn, con dao dài với ánh sáng chói lóa chém vào vai Tử Vi.
Tử Vi nhắm mắt lại và chờ nhát dao đó.
Ngay lúc đó, trong lòng nàng không có con trai, không có Lê Hiên, cũng không có Hoa Nhan.
Nàng hy vọng rằng con dao này sẽ giết chết nàng..
Khi sống đã là một vấn đề, thì sẽ không ai để ý đến tình yêu nữa.
Muội hiểu, cũng biết nỗi khổ tâm của Duệ vương.
Tử Vi nhấc chén trà lên uống cạn, lại rót một chén khác cho mình.
“Con người muội, kiếp này không muốn liên lụy đến người khác.
Huynh có biết, có một vị thần tiên cô cô nói muội và chàng có mối lương duyên, muội là người huynh ấy cần tìm, huynh ấy cũng là người muội cần nắm chặt trong tay.
Nói muội và chàng đang ở nhân gian lịch kiếp, nhưng kiếp này sao lịch mãi không hết? Bây giờ muội phát hiện, lời của thần tiên cũng không đáng tin.
Ai cũng không thể lường trước được tương lai.
Tử Vi tựa nhẹ vào ghế.
Bạch Thiếu Đình nói: “Muội có dự tính gì không?”
Tử Vi cười cười: “Chưa nghĩ xong, có điều huynh yên tâm đi Bạch đại ca, Tử Vi đã không phải là Tử Vị trước kia, mặc dù bây giờ muội vẫn khát vọng, khát có được vọng tình yêu thực sự, nhưng trước thâm thù đại hận quốc gia, những thứ này có tính là gì, muội không ích kỷ như thế.
Sao huynh không đi tìm Vu Dung?”
Bạch Thiếu Đình vỗ lên vai nàng: “Ta và Duệ vương cũng như vậy, ta rất nhớ Vu Dung, nhưng bây giờ, không thể cho nàng ấy bất kỳ đảm bảo nào, nàng ấy theo ta chỉ có lưu lạc khắp chốn”
Tử Vi thở dài: "Bạch đại ca, huynh sai rồi, có lẽ Vu Dung không hề nghĩ như vậy, về mặt tình cảm, suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân không hề giống nhau, đời người ngắn ngủi, huynh có biết, Vu Dung nguyện cùng huynh lưu lạc chân trời góc bể, nguyện cùng huynh vượt qua mọi sóng gió, ở bên cạnh người mình yêu những đau khổ đều thành ngọt ngào."
Bạch Thiếu Đình gật gù: “Đúng vậy, muội nói cũng đúng, không phải ai cũng như vậy, trước nên nghe theo trái tim mình mách bảo.
Nhưng, không có nam nhân nào muốn người mình yêu nhìn thấy bộ dạng sự sụp đổ của mình.
Họ chỉ muốn tự chữa lành vết thương cho mình, Hoàng thượng cũng là một nam nhân.
Muội suy nghĩ cho kỹ, cần bất cứ thứ gì trực tiếp tìm ta."
Tử Vi gật đầu.
Bạch Thiếu Đình đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Duệ vương đang đứng trong sân, hắn chậm rãi bước đến.
“Nàng ta sẽ nghĩ thông chứ?” Duệ vương hỏi.
Bạch Thiếu Đình nói: “Tử Vi không giống những nữ tử khác, đối với muội ấy, không thể giấu giếm, cũng không thể dùng cương, chỉ có thể đánh vào tình cảm.
Muội ấy rất yêu Hoàng thượng, vì ngài muội ấy có thể làm bất kì chuyện gì.
Hơn nữa, Hoàng thượng thông minh như thế chúng ta sao có thể lừa người được? Bây giờ hai người đã gặp nhau, chúng ta cũng không thể giấu được.
Chỉ có thể nói sự thật, đợi sự lựa chọn của Tử Vi.
"
Duệ vương gật đầu: “Nhịn thêm nửa năm nữa, chúng ta nhất định sẽ về lại Bắc Hoang!”
Bạch Thiếu Đình nhìn núi non trùng điệp núi chồng núi, nghĩ đến những lời Tử Vi nói, Vu Dung nàng có trách ta không?
Ngày hôm sau, sáng sớm Bạch Thiếu Đình đã đến nơi Tử Vi ở, mở cửa ra, phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, Tử Vi đã không còn ở đó.
Bạch Thiếu Đình lập tức đuổi theo.
Tử Vi thả bộ trên đường núi, có thị vệ nhìn thấy nàng rời đi nhưng không hề cản lại.
Tử Vi đã hiểu.
Nàng nhìn lên ngọn núi Lang Sơn âm u, nơi đây, đích thực phù hợp để Lê Hiến chiêu binh mãi mã xây dựng lực lượng.
Vừa rẽ, đã thấy Bạch Thiếu Đình dắt ngựa đứng đó.
“Sớm như vậy đã muốn đi rồi sao?” Bạch Thiếu Đình hỏi.
Tử Vi nói: “Cả núi Lang canh phòng nghiêm ngặt như vậy, muội đi cả đường nhưng không có ai ngăn muội lại, đây không phải điều các huynh hi vọng sao?”
Bạch Thiếu Đình chán nản: “Không, không phải chúng ta hi vọng, chỉ là Tử Vi...!ta muốn biết, muội dự tính thế nào?”
“Tử Vi sẽ cùng con sống thật tốt.
Yên tâm đi, muội sẽ không ảnh hưởng đến việc của mọi người, cũng sẽ sống thật tốt.” Tử Vi biết nỗi khổ trong lòng Bạch Thiếu Đình.
“Bạch đại ca, thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, Tử Vi sẽ không liên lụy đến Hoàng thượng.
Muội cũng hy vọng huynh sống như bây giờ.
Yên tâm đi, muội là Tử Vi, muội sẽ sống thật tốt.”
Bạch Thiếu Đình thở dài: “Muội không nói một lời đã đi rồi, muốn đi bộ ư? Cưỡi con ngựa này, trên đường cần dùng.
Tử Vi, bảo trọng!”
Tử Vi rơi nước mắt quay người lên ngựa, nàng sợ còn nói tiếp, nàng sẽ thay đổi chủ ý.
Chạy thẳng một đường, rời xa Lang Sơn.
Khi về trạm dịch, vừa hay nhìn thấy Tả Minh từ cửa đi ra, nhìn thấy Tử Vi hắn liền hô lên: “Ngươi, nữ nhân nhà người.
Người đã đi đâu? Đại ca chờ người bao lâu rồi, vừa ra ngoài tìm ngươi."
Tử Vi hỏi: “Huynh ấy đi đâu tìm ta?”
Tả Minh đáp: "Hôm qua đi Bắc Trái tìm người, nói chủ nhân không có, bây giờ lại đi tìm rồi! Vừa đi! Chúng ta vốn định hôm nay quay về.
Nhưng mãi không tìm thấy ngươi.”
Tử Vi quay đầu ngựa đuổi theo về Bắc Trái ở số mười tám đường Triều Vân.
Khi nàng sắp đến Bắc Trái nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ẩu đả, Tử Vi quất roi ngựa phi như bay đến, nhìn thấy cửa Bắc Trái, thị vệ đứng ở cửa Bắc Trái đang đẩy Tả Lãng: “Ngươi đã đến đây hai ngày rồi, thật sự không có ai tên là Tử Vi hết! Mau đi đi! Lát nữa Tứ gia về, thấy người thì hay rồi!”
Giọng nói của Tả Lãng rất dịu dàng, nhưng không hề có ý lùi bước: “Vậy ta ở đây đợi Tứ gia.”
Tử Vi gọi một tiếng: “Tả Lãng.”
Tả Lãng quay đầu lại nhìn Tử Vi, vui sướng vô cùng.
Niềm vui qua đi tức giận ập đến: “Cô đi đâu vậy?”
Tử Vi nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Giận rồi? Không phải người đồng ý với ta không được lớn tiếng sao?”
Nộ khí của Tả Lãng chưa nguôi: “Cái cô này, đúng là điên khùng.
Đi thôi.”
Tử Vi ở trên ngựa, Tả Lãng vẫn chưa lên ngựa, nhìn thấy một con hắc mã phi đến, trên ngựa có hai người đang cưỡi, chính là Lê Hiên và Hoa Nhan.
Đi theo sát phía sau là Hàn Chi Đào và Trương Dương.
Bọn họ đều nhìn thấy Tử Vi.
Hắn một tay cầm dây cương, tay còn lại tiếp tục giữ lấy Hoa Nhan, lạnh lùng nhìn Tử Vi nói: “Sao người lại ở đây?”
Tử Vi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang ôm chặt Hoa Nhan của hắn, trái tim đau như bị kim châm, nàng gắng sức kiềm chế nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, chăm chú nhìn hắn: "Ta, ta sẽ rời đi.”
Hắn vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng nhìn nàng “Ta nói là, không phải người nên ở núi Lang sao? Tại sao lại ở đây? Trương Dương!”
Trương Dương cưỡi ngựa đi lên tay cầm thanh kiếm, chần chừ nhìn Tử Vi.
Lúc này cả người Tử Vi vô lực, hắn cho rằng nàng bây giờ đang ở núi Lang Sơn.
Tử Vi nói: “Bạch Thiếu Đình để ta đi.”
Lời vừa dứt, phía trước đột nhiên xuất hiện một tia ánh sáng trắng.
Tử Vi ngây người, không biết từ bao giờ xung quanh xuất hiện rất nhiều tên cầm đao mặc áo đen.
Mục tiêu của chúng là Lê Hiền.
Hóa ra là thích khách, đám người áo đen này vừa nhìn đã biết được huấn luyện qua, hơn nữa còn là cao thủ.
Lê Hiến mặc dù lợi hại, nhưng vì còn phải bảo vệ Hoa Nhan, đâu đâu cũng bị khống chế, hiện giờ hắn rơi xuống thế hạ phong.
Không biết Hoa Nhan bị bệnh hay bị thương, trồng nàng ta rất yếu ớt, bộ dạng yếu đuối vô lực ấy đang nép vào người Lê Hiên.
Tử Vi không hề nghĩ ngợi mà rút thanh kiếm Thu Thủy ra xông lên trước.
Tả Lãng thấy Tử Vi ra tay, hắn cũng xông lên trước bảo vệ Tử Vi.
Động tác của đám người áo đen nhanh gọn chiêu thức lại thâm độc, thanh kiếm Thương Long của Lê Hiên lên lên xuống xuống như bay, nhanh như vũ bão, tỏa ra ánh sáng màu lạnh.
Bọn người áo đen tuy lợi hại, nhưng vẫn chưa chiếm được phần hơn, binh lính trong phủ Bắc Trái đã xông ra rồi.
Thích khách thậm chí còn điên cuồng hơn,Tử Vi nhìn thấy một tên mặc đồ đen với đôi mắt nhỏ, nhìn chằm chằm vào Lê Hiền, đôi mắt như con dã thú đó, Tử Vi nhìn thấy không khỏi rùng mình.
Tử Vi nhìn hắn chằm chằm, nàng nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong tay hắn, hướng về phía Lê Hiền!
“Cẩn thận!” Tử Vi hét lên một tiếng.
Chỉ là Lê Hiền quay lưng lại với hắn, Lê Hiến đang bảo vệ Hoa Nhan rất cẩn thận, hoàn toàn không chú ý.
Tử Vi vô thức lao đến lấy thân mình đỡ!
Đó là một cái phi tiêu nhỏ.
Phi tiêu bay đâm vào lưng nàng, Lê Hiến quay lưng lại với nàng, hắn ôm Hoa Nhan trong tay, nàng ta đang nằm dựa vào vai Lê Hiên, thấy nàng chặn phi đao cho mình đôi mắt hắn mở to.
Tả Lãng cũng mở mắt ra nhìn nàng, tức giận mắng một câu: "Nữ nhân điên rồ này!"
Phải, Tử Vi cũng nghĩ mình bị điên, nàng giống như nợ Lê Hiền.
Từng có một nhà thông thái làm một cuộc kiểm tra, hắn đã giúp đỡ rất nhiều người, khi hắn gặp khó khăn hắn nhờ sự giúp đỡ từ những người hắn đã giúp, chỉ có hai phần sẵn sàng giúp lại hắn, nhưng khi hắn hỏi những người đã từng giúp hắn, có đến tám phần sẵn sàng giúp lại hắn.
Vì vậy, mới có người nói, hai người yêu nhau thật lòng, ai yêu nhiều hơn, người ấy sẽ thua.
Cơn đau nhói lan khắp người Tử Vi.
Tên mặc đồ đen rất bực mình, phẫn nộ vì Tử Vi đã phá hỏng chuyện của hắn, con dao dài với ánh sáng chói lóa chém vào vai Tử Vi.
Tử Vi nhắm mắt lại và chờ nhát dao đó.
Ngay lúc đó, trong lòng nàng không có con trai, không có Lê Hiên, cũng không có Hoa Nhan.
Nàng hy vọng rằng con dao này sẽ giết chết nàng..