Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-259
Chương 259: Gặp riêng vào đêm
Mùng mười tháng giêng, phiên vương các nước phụ thuộc nô nức đi đến Đại Hung.
Tử Vi biết phiên vương nước Phú Lệ Vu Bái Phu cũng tới Đại Hưng.
Vu Bái Phu có quan hệ sâu với Lê Hiên, quan hệ với Nhiếp Lăng Hàn cũng rất tốt, bây giờ hắn ta là vua nước Phú Lệ, Tử Vi không biết lúc này trong lòng hắn ta nghiêng về bên nào.
Vu Dung là muội muội của Vu Bái Phu, liệu hắn ta có giúp nàng cứu Vu Dung không?
Nhiếp Lăng Hàn không để Tử Vi đến Minh Quang điện tham gia tiệc chiêu đãi đại thần các quốc gia.
Tử Vi đang nghĩ xem nên gặp Vu Bái Phu thế nào, mà Vu Bái Phu không biết Tử Vi, càng không có khả năng biết Tử Vi chính là Tuyết Yên.
Tối hôm qua nàng để Tiểu Tỉnh đi tìm Cát Tường. Nàng bảo Cát Tường nghĩ cách tìm cơ hội đi Minh Quang điện hầuhạ, tìm một cơ hội đưa tin cho Vụ Bái Phu.
Buổi trưa, Cát Tường đến Vong Ưu cung. "Công chúa, đã đưa tờ giấy cho ngài ấy rồi." Cát Tường nói. "Đưa cho chính Vụ Bái Phu sao?" "Vâng, nô tỳ giả làm cung nữ hầu hạ, để tờ giấy trước mặt ngài ấy, nô tỳ tận mắt thấy ngài ấy bỏ tờ giấy vào trong túi." "Tốt, em hãy mau trở về đi, tránh bị người phát hiện."
Trên tờ giấy đó, Tử Vi viết "Sáng canh ba trong Vong Ưu cung, liên quan tới chuyện của lệnh muội Vu Dung.
Buổi tối, Tử Vi để đảm cung nữ và nội thị ngủ, chỉ giữ lại Tiểu Tỉnh.
Để cửa lớn.
Lúc gần đến sáng canh ba, Tử Vi để Tiểu Tỉnh chờ ở cửaNàng cảm thấy Vu Bái Phu sẽ tới, mặc dù hắn ta không biết Tử Vi, nhưng nhất định hắn ta biết quan hệ của Tử Vi và Lê Hiện, nàng là công chúa Bắc Di, mọi người đều biết câu chuyện của công chúa Bắc Di Tân Tử Vi và Hoàng đế Đại Hưng Lê Hiện.
Vừa tới canh ba, Tử Vi nghe thấy tiếng mở cửa rất khẽ.
Nàng chờ trong sảnh.
Lát sau, Tiểu Tỉnh đi đến, dẫn theo một người áo đen, thân hình hắn cao lớn, đeo mặt nạ hồ ly màu bạc, lộ ra hai con người sáng ngời có hồn.
Tử Vi nhìn thấy cặp mắt đó đã nhận ra, hắn chính là Vu Bái Phu, vua nước Phú Lệ. Vu Bái Phu nước Phú Lệ là mỹ nam nổi tiếng, có cặp mắt đào hoa đa tình mê người.
Lúc này hắn đứng đó, hơi cảnh giác nhìn Tử Vi: "Tử Vi công chúa?"
Tử Vi gật đầu, nàng biết quan hệ của Lê Hiện và hắn vô cùng tốt, năm đó là ĐạiHưng giúp hắn ngồi lên ngai vàng. Có điều người đi tác chiến cụ thể lại là Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình. "Không biết công chúa truyền tin cho vương thượng của ta làm gì?" Hắn không nói cho Tử Vi thân phận thật của hắn, Tử Vi cũng không vạch trần hắn. "Là thế này, Tử Vi muốn nhờ vương thượng của ngươi giúp ta một việc." "Giúp việc gì?" “Chắc ngươi cũng biết, đương kim Hoàng thượng bắt một số gia quyển đại thần, trong đó bao gồm phu nhân của Bạch Thiếu Đình, công chúa Vu Dung nước Phú Lệ. Ta muốn cứu bọn họ ra, cần sự giúp đỡ của bên ngươi."
Tử Vi đi thẳng vào vấn đề.
Hắn trầm ngâm một lát, hỏi: "Tại sao công chúa lại muốn cứu bọn họ?"
Tử Vi nói: "Bởi vì ta cũng muốn rời khỏi này, nhưng Hoàng thượng dùng tính mạng của bọn họ để uy hiếp ta, ta muốnrời đi, nhất định phải cam đoan bọn họ không sao."
Vu Bái Phu không ngờ Tử Vi có thể nói vậy: "Bây giờ Tử Vi công chúa đang được Hoàng thượng ưu ái, chẳng phải mùng tám tháng hai Hoàng thượng muốn cưới công chúa làm Hoàng hậu sao? Vì sao công chúa lại muốn rời đi?"
Tử Vi nói: "Chắc người cũng biết, người ta muốn gả không phải hắn, là Lê Hiên. Người có biết tung tích của Lê Hiến không?"
Vu Bải Phu lập tức cảnh giác nhìn nàng: "Không biết. Làm sao ta biết tung tích của ngài ấy được!"
Tử Vi nhìn thấy ánh mắt hắn thay đổi, giọng cũng xa cách: "Tử Vi công chúa, ta sẽ chuyển lời của cô cho vương thượng, có điều có lẽ vương thượng chúng ta không giúp được công chúa đầu, hơn nữa ngài ấy tin rằng đương kim Hoàng thượng sẽ không làm gì Vu Dung công chúa đâu."
Tử Vi hiểu rõ, hắn cho rằng nàng bẫyhắn. Không ngờ phản ứng của hắn lại mãnh liệt như thế, cho thấy khẳng định hắn biết tung tích của Lê Hiên.
Tử Vi nói: "Xin đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ rất muốn biết Lê Hiện thế nào, còn sống hay không thôi. Ta nhìn thấy người chàng thân thiết trước kia, không kìm được muốn hỏi một câu. Ta rất lo cho chàng. Xin hãy thông cảm."
Vụ Bái Phu nhìn nàng: "Cô đã nói như vậy, cô nên biết Lê Hiên là người cơ trí, lúc này, ngài ấy sẽ không tìm nơi nương tựa ở chỗ những người bạn bình thường."
Có vẻ Vu Bái Phu tin tưởng Tử Vi, hắn đi lên một bước thấp giọng hỏi: "Công chúa cần bọn ta giúp như nào?"
Tử Vi nói: "Tết Nguyên Tiêu hàng năm, kiểu gì trong cung cũng sẽ bắn pháo hoa. Tử Vi không biết vương thượng có thể ở lại Vân thành thêm mấy ngày được không? Liệu có thể vào cung vào ngày tết Nguyên Tiêu được không? Tử Vi sẽ cứu bọn họ ra vào ngày hôm đó, vương thượng chỉ cần nhân lúc hỗn loạnngày hôm đó đưa bọn họ ra khỏi cung là được, có điều không biết vương thượng có dám thu nhận bọn họ không?"
Vu Bái Phu im lặng một hồi rồi nói: "Ban đầu vương thượng cũng nghĩ ngày mai đi cầu xin Hoàng thượng đón Vu Dung công chúa về nước Phú Lệ."
Tử Vi nói: " Có lẽ Hoàng thượng sẽ không đồng ý."
Vu Bái Phu nói: "Như thế, vương thượng càng phải cầu xin Hoàng thượng, như vậy mới có cơ hội ở lại Đại Hưng. Tóm lại công chúa không cần lọ, cô có cách cứu đám Vu Dung ra, vương thượng bọn ta sẽ có cách mang bọn họ đi." "Được, vậy thì đã hẹn, giờ Tuất ba khắc buổi tối tết Nguyên Tiêu, cửa sau lãnh cung." "Được! Có điều vì sao lại sớm như vậy? Chẳng phải lúc đó có rất nhiều người sao?" Vu Bái Phu hỏi. "Nhiều người mới tốt, các ngươi đừngđể bị phát hiện là được." Tử Vi nói. “Được. Yên tâm đi."
Hắn nhìn Tử Vi: "Đêm đó, công chúa không đi cùng sao?"
Tử Vi nói: "Chỉ sợ hôm đó ta không đi được. Ta muốn bọn họ rời đi trước." "Được. Ta nhất định sẽ truyền đạt tâm tư của công chúa cho vương thượng, nếu có gì thay đổi cũng sẽ thông báo cho công chúa." Vụ Bái Phu nói xong lặng lẽ đi ra ngoài, mau chóng biến mất trong bóng đêm.
Tử Vi phái Tiểu Tỉnh đưa tin cho đám Vụ Dung.
Mấy ngày nay, ngày nào Nhiếp Lăng Hàn cũng sẽ phải người đưa các loại thuốc bổ thai tới, Tử Vi không biết tâm tư của Nhiếp Lăng Hàn, ngày nào nàng cũng ngồi trong sân một hồi, nét mặt ngơ ngác.
Ngay sau hôm Vu Bái Phu gặp Tử VỊ, đi cầu xin Hoàng thượng muốn gặp VuDung, Hoàng thượng đồng ý.
Bọn họ gặp nhau trong thư phòng Cổ Hoa hiện của Hoàng thượng.
Vu Dung ăn mặc vô cùng mộc mạc, xiêm y mỏng màu khỏi, thêu hình mấy nhánh cây tử đằng màu xanh biếc, váy xòe không hoa văn màu xanh ngọc, tóc không cài cây trầm hoa lệ nào, tóc xanh như mây búi lại chỉnh tề, chỉ cài một chiếc trâm bạc đỉnh mã não hồng làm trang sức. Dưới cằm đỉnh trân châu màu hồng.
Nàng là công chúa nước Phú Lệ, từ nhỏ trên người nữ tử nước Phú Lệ đã đeo đầy các loại trang sức, bây giờ nàng gả cho Bạch Thiếu Đình của Đại Hưng, tuy rằng phu thê tình thâm, Vu Bái Phu nhìn thấy muội muội như này, trong lòng vô cùng thương xót, hắn nắm chặt tay muội muội, đáy mắt nóng lên. "Vương huynh, ta không sao." Vu Dung an ủi hắn. Bây giờ nàng tù nhân, Bạch Thiếu Đình thuộc về kẻ chiến bại, xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, Nhiếp Lăng Hàn không giết nàng, một là vì tìnhnghĩa của hắn và Bạch Thiếu Đinh, hai là vì nàng là công chúa nước Phú Lệ.
Nhưng hắn không thả nàng, chỉ có một nguyên nhân, là muốn dùng nàng để khống chế Bạch Thiếu Đình.
Hai tay Vu Bái Phụ nằm tay Vu Dung, để một tờ giấy vào tay nàng.
Vu Dung vốn thông minh, bỏ tờ giấy vào tay áo mình.
Mùng mười tháng giêng, phiên vương các nước phụ thuộc nô nức đi đến Đại Hung.
Tử Vi biết phiên vương nước Phú Lệ Vu Bái Phu cũng tới Đại Hưng.
Vu Bái Phu có quan hệ sâu với Lê Hiên, quan hệ với Nhiếp Lăng Hàn cũng rất tốt, bây giờ hắn ta là vua nước Phú Lệ, Tử Vi không biết lúc này trong lòng hắn ta nghiêng về bên nào.
Vu Dung là muội muội của Vu Bái Phu, liệu hắn ta có giúp nàng cứu Vu Dung không?
Nhiếp Lăng Hàn không để Tử Vi đến Minh Quang điện tham gia tiệc chiêu đãi đại thần các quốc gia.
Tử Vi đang nghĩ xem nên gặp Vu Bái Phu thế nào, mà Vu Bái Phu không biết Tử Vi, càng không có khả năng biết Tử Vi chính là Tuyết Yên.
Tối hôm qua nàng để Tiểu Tỉnh đi tìm Cát Tường. Nàng bảo Cát Tường nghĩ cách tìm cơ hội đi Minh Quang điện hầuhạ, tìm một cơ hội đưa tin cho Vụ Bái Phu.
Buổi trưa, Cát Tường đến Vong Ưu cung. "Công chúa, đã đưa tờ giấy cho ngài ấy rồi." Cát Tường nói. "Đưa cho chính Vụ Bái Phu sao?" "Vâng, nô tỳ giả làm cung nữ hầu hạ, để tờ giấy trước mặt ngài ấy, nô tỳ tận mắt thấy ngài ấy bỏ tờ giấy vào trong túi." "Tốt, em hãy mau trở về đi, tránh bị người phát hiện."
Trên tờ giấy đó, Tử Vi viết "Sáng canh ba trong Vong Ưu cung, liên quan tới chuyện của lệnh muội Vu Dung.
Buổi tối, Tử Vi để đảm cung nữ và nội thị ngủ, chỉ giữ lại Tiểu Tỉnh.
Để cửa lớn.
Lúc gần đến sáng canh ba, Tử Vi để Tiểu Tỉnh chờ ở cửaNàng cảm thấy Vu Bái Phu sẽ tới, mặc dù hắn ta không biết Tử Vi, nhưng nhất định hắn ta biết quan hệ của Tử Vi và Lê Hiện, nàng là công chúa Bắc Di, mọi người đều biết câu chuyện của công chúa Bắc Di Tân Tử Vi và Hoàng đế Đại Hưng Lê Hiện.
Vừa tới canh ba, Tử Vi nghe thấy tiếng mở cửa rất khẽ.
Nàng chờ trong sảnh.
Lát sau, Tiểu Tỉnh đi đến, dẫn theo một người áo đen, thân hình hắn cao lớn, đeo mặt nạ hồ ly màu bạc, lộ ra hai con người sáng ngời có hồn.
Tử Vi nhìn thấy cặp mắt đó đã nhận ra, hắn chính là Vu Bái Phu, vua nước Phú Lệ. Vu Bái Phu nước Phú Lệ là mỹ nam nổi tiếng, có cặp mắt đào hoa đa tình mê người.
Lúc này hắn đứng đó, hơi cảnh giác nhìn Tử Vi: "Tử Vi công chúa?"
Tử Vi gật đầu, nàng biết quan hệ của Lê Hiện và hắn vô cùng tốt, năm đó là ĐạiHưng giúp hắn ngồi lên ngai vàng. Có điều người đi tác chiến cụ thể lại là Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình. "Không biết công chúa truyền tin cho vương thượng của ta làm gì?" Hắn không nói cho Tử Vi thân phận thật của hắn, Tử Vi cũng không vạch trần hắn. "Là thế này, Tử Vi muốn nhờ vương thượng của ngươi giúp ta một việc." "Giúp việc gì?" “Chắc ngươi cũng biết, đương kim Hoàng thượng bắt một số gia quyển đại thần, trong đó bao gồm phu nhân của Bạch Thiếu Đình, công chúa Vu Dung nước Phú Lệ. Ta muốn cứu bọn họ ra, cần sự giúp đỡ của bên ngươi."
Tử Vi đi thẳng vào vấn đề.
Hắn trầm ngâm một lát, hỏi: "Tại sao công chúa lại muốn cứu bọn họ?"
Tử Vi nói: "Bởi vì ta cũng muốn rời khỏi này, nhưng Hoàng thượng dùng tính mạng của bọn họ để uy hiếp ta, ta muốnrời đi, nhất định phải cam đoan bọn họ không sao."
Vu Bái Phu không ngờ Tử Vi có thể nói vậy: "Bây giờ Tử Vi công chúa đang được Hoàng thượng ưu ái, chẳng phải mùng tám tháng hai Hoàng thượng muốn cưới công chúa làm Hoàng hậu sao? Vì sao công chúa lại muốn rời đi?"
Tử Vi nói: "Chắc người cũng biết, người ta muốn gả không phải hắn, là Lê Hiên. Người có biết tung tích của Lê Hiến không?"
Vu Bải Phu lập tức cảnh giác nhìn nàng: "Không biết. Làm sao ta biết tung tích của ngài ấy được!"
Tử Vi nhìn thấy ánh mắt hắn thay đổi, giọng cũng xa cách: "Tử Vi công chúa, ta sẽ chuyển lời của cô cho vương thượng, có điều có lẽ vương thượng chúng ta không giúp được công chúa đầu, hơn nữa ngài ấy tin rằng đương kim Hoàng thượng sẽ không làm gì Vu Dung công chúa đâu."
Tử Vi hiểu rõ, hắn cho rằng nàng bẫyhắn. Không ngờ phản ứng của hắn lại mãnh liệt như thế, cho thấy khẳng định hắn biết tung tích của Lê Hiên.
Tử Vi nói: "Xin đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ rất muốn biết Lê Hiện thế nào, còn sống hay không thôi. Ta nhìn thấy người chàng thân thiết trước kia, không kìm được muốn hỏi một câu. Ta rất lo cho chàng. Xin hãy thông cảm."
Vụ Bái Phu nhìn nàng: "Cô đã nói như vậy, cô nên biết Lê Hiên là người cơ trí, lúc này, ngài ấy sẽ không tìm nơi nương tựa ở chỗ những người bạn bình thường."
Có vẻ Vu Bái Phu tin tưởng Tử Vi, hắn đi lên một bước thấp giọng hỏi: "Công chúa cần bọn ta giúp như nào?"
Tử Vi nói: "Tết Nguyên Tiêu hàng năm, kiểu gì trong cung cũng sẽ bắn pháo hoa. Tử Vi không biết vương thượng có thể ở lại Vân thành thêm mấy ngày được không? Liệu có thể vào cung vào ngày tết Nguyên Tiêu được không? Tử Vi sẽ cứu bọn họ ra vào ngày hôm đó, vương thượng chỉ cần nhân lúc hỗn loạnngày hôm đó đưa bọn họ ra khỏi cung là được, có điều không biết vương thượng có dám thu nhận bọn họ không?"
Vu Bái Phu im lặng một hồi rồi nói: "Ban đầu vương thượng cũng nghĩ ngày mai đi cầu xin Hoàng thượng đón Vu Dung công chúa về nước Phú Lệ."
Tử Vi nói: " Có lẽ Hoàng thượng sẽ không đồng ý."
Vu Bái Phu nói: "Như thế, vương thượng càng phải cầu xin Hoàng thượng, như vậy mới có cơ hội ở lại Đại Hưng. Tóm lại công chúa không cần lọ, cô có cách cứu đám Vu Dung ra, vương thượng bọn ta sẽ có cách mang bọn họ đi." "Được, vậy thì đã hẹn, giờ Tuất ba khắc buổi tối tết Nguyên Tiêu, cửa sau lãnh cung." "Được! Có điều vì sao lại sớm như vậy? Chẳng phải lúc đó có rất nhiều người sao?" Vu Bái Phu hỏi. "Nhiều người mới tốt, các ngươi đừngđể bị phát hiện là được." Tử Vi nói. “Được. Yên tâm đi."
Hắn nhìn Tử Vi: "Đêm đó, công chúa không đi cùng sao?"
Tử Vi nói: "Chỉ sợ hôm đó ta không đi được. Ta muốn bọn họ rời đi trước." "Được. Ta nhất định sẽ truyền đạt tâm tư của công chúa cho vương thượng, nếu có gì thay đổi cũng sẽ thông báo cho công chúa." Vụ Bái Phu nói xong lặng lẽ đi ra ngoài, mau chóng biến mất trong bóng đêm.
Tử Vi phái Tiểu Tỉnh đưa tin cho đám Vụ Dung.
Mấy ngày nay, ngày nào Nhiếp Lăng Hàn cũng sẽ phải người đưa các loại thuốc bổ thai tới, Tử Vi không biết tâm tư của Nhiếp Lăng Hàn, ngày nào nàng cũng ngồi trong sân một hồi, nét mặt ngơ ngác.
Ngay sau hôm Vu Bái Phu gặp Tử VỊ, đi cầu xin Hoàng thượng muốn gặp VuDung, Hoàng thượng đồng ý.
Bọn họ gặp nhau trong thư phòng Cổ Hoa hiện của Hoàng thượng.
Vu Dung ăn mặc vô cùng mộc mạc, xiêm y mỏng màu khỏi, thêu hình mấy nhánh cây tử đằng màu xanh biếc, váy xòe không hoa văn màu xanh ngọc, tóc không cài cây trầm hoa lệ nào, tóc xanh như mây búi lại chỉnh tề, chỉ cài một chiếc trâm bạc đỉnh mã não hồng làm trang sức. Dưới cằm đỉnh trân châu màu hồng.
Nàng là công chúa nước Phú Lệ, từ nhỏ trên người nữ tử nước Phú Lệ đã đeo đầy các loại trang sức, bây giờ nàng gả cho Bạch Thiếu Đình của Đại Hưng, tuy rằng phu thê tình thâm, Vu Bái Phu nhìn thấy muội muội như này, trong lòng vô cùng thương xót, hắn nắm chặt tay muội muội, đáy mắt nóng lên. "Vương huynh, ta không sao." Vu Dung an ủi hắn. Bây giờ nàng tù nhân, Bạch Thiếu Đình thuộc về kẻ chiến bại, xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, Nhiếp Lăng Hàn không giết nàng, một là vì tìnhnghĩa của hắn và Bạch Thiếu Đinh, hai là vì nàng là công chúa nước Phú Lệ.
Nhưng hắn không thả nàng, chỉ có một nguyên nhân, là muốn dùng nàng để khống chế Bạch Thiếu Đình.
Hai tay Vu Bái Phụ nằm tay Vu Dung, để một tờ giấy vào tay nàng.
Vu Dung vốn thông minh, bỏ tờ giấy vào tay áo mình.