Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-236
Chương 236: Nghi hoặc nơi quán rượu
Một tuần sau tang lễ của Tuyết Yên, Nhiếp Lăng Hàn xin nghỉ nửa tháng về nhà thăm phụ mẫu.
Công việc ở Bắc Di bộn bề, rất nhiều chuyện cần Hoàng thượng đích thân định đoạt. Vì vậy, Hoàng thượng cùng Bạch Thiếu Đình vội vã tới Bắc Di.
Trong khoảng thời gian này, Giang Duệ và Lê Đồng cũng rời khỏi Vân thành trở về Đại Hạ.
Cung điện dần dần lấy lại sự yên tĩnh trước đây.
Hôm nay, Tử Vi ở trong cung buồn chán vô cùng, bèn dẫn theo Tiểu Tỉnh và một thị vệ tên là Tiểu Thuyên Tử ra khỏi cung.
Tiểu Thuyên Tử là nội thị mới mà Lê Hiện sắp xếp cho Tử Vi, nghe nói võ nghệ cao cường, làm việc cẩn trọng, rất được Lê Hiện trọng dụng.
Khoảng thời gian trước, Tử Vi không thể tiết lộ thân phận thật sự của mình với mọi người, giờ đây mọi chuyện đã sángtỏ, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Song Tử Vĩ biết, con đường sau này của Lê Hiện còn rất dài, những lời Mạnh cô cô nói, nàng sẽ khắc ghi trong tim, chỉ có điều không thể nói với Lê Hiên.
Nhưng nàng chưa bao giờ lo lắng về Lê Hiên, sự khôn ngoan, mưu lược của hắn và cả những trợ thủ bên cạnh hắn luôn khiến Tử Vi cảm thấy rất an tâm.
Hôm nay, Tử Vi đưa Tiểu Tỉnh và Tiểu Thuyền Tử đến quán rượu Phúc Mãn Đường dùng cơm, đây là nơi nàng và sư huynh Nhiếp Lăng Hàn thường xuyên lui tới trước đây. Các món ăn ở đây rất ngón, đặc biệt là món vịt quay, khiến mọi người cảm nhận được dư vị vô tận.
sống trong cung điện ở Vân thành đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Tỉnh được đi dạo Vân thành một cách đúng nghĩa. Tiểu Thuyên Tử kiệm lời, dáng người cao dong dỏng, đi theo bảo vệ Tử Vì nửa bước không rời.
Thời gian hắn đi theo Hoàng thượng không dài, nhưng hắn đã cứu Hoàngthượng một lần, được Hoàng thượng điều đến phục dịch bên cạnh, sau này Nhiếp Lăng Hàn tình cờ thăm dò mới biết hóa ra hắn có võ công cao cường.
Hoàng thượng chỉ định hắn theo hầu công chúa Tử Vi, nhiệm vụ chính là bảo vệ an toàn cho công chúa.
Hắn biết câu chuyện giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhưng hắn cảm thấy tình cảm của Hoàng thượng dành cho công chúa Tử Vi không hề bình thường. Bởi vì khi hắn được cử đến đây, Hoàng thượng đã đích thân dặn dò hắn rất nhiều điều.
Khi đám người Tử Vi đến, phòng của Phúc Mãn Đường đã kín hết, Tiểu Tỉnh nói: “Vậy thì ăn ở đại sảnh đi, đại sảnh náo nhiệt.”
Bọn họ ngồi sau cây cột của đại sảnh.
Tử Vi gọi một vài món nổi danh của quán, và dĩ nhiên không thể thiếu món vịt nướng. Nàng bảo Tiểu Tỉnh và Tiểu Thuyên Tử ngồi xuống cùng ăn.Tiểu Tỉnh không khách khí, lập tức ngồi xuống, bởi lẽ ở cung Sấu Phương, bọn họ thường cùng công chúa ngồi chung bàn dùng cơm, nhưng Tiểu Thuyên Tử lại không đồng ý.
Tử Vi tức giận: “Tiểu Thuyên Tử, đây là mệnh lệnh, ta có còn là chủ nhân của người không?”
Tiểu Thuyên Tử đỏ mặt ngồi xuống, nét mặt thận trọng.
Tử Vi gọi một bình rượu, ba người cùng uống. Tử Vi dùng thẳng tay cầm lấy cảnh vịt đưa lên miệng gặm: “Ăn cái này, dùng tay xẻ ra ăn mới đúng cách Hai người các ngươi không cần phải dè dặt, dùng tay đi.”
Tiểu Tỉnh xé một miếng đưa cho Tiểu Thuyền Tử, rồi cũng dùng tay để ăn.
Tử Vi nói: “Ở Vân thành này, có thể tìm thấy đủ các món ăn nổi tiếng của khắp các vùng miền. Bây giờ Hoàng thượng cũng đã ra lệnh khuyến khích mở các quán ăn đặc sản của các nước khác ở Vân thành. Ta nghe nói phía trước còncó một con phố ăn vặt, bắt đầu từ hôm nay, ta đưa các ngươi đi thưởng thức món ngon của tất cả các quán!”
Tử Vi đang ăn uống vui vẻ thì nhìn thấy có mấy người đi ra từ phòng bao riêng kế bên, người đi đầu đang khoác một chiếc áo choàng màu xanh, đội mũ, dáng người cao lớn, phong thái hiện ngang, nhìn bóng lưng rất giống Nhiếp Lăng Hàn.
“Sư huynh!” Tử Vi gọi một tiếng.
Người đó không quay đầu, họ đi rất vội vã, hơn nữa Tử Vi thấy rõ ngoại hình hai người đi sau không giống người Đại Hưng.
“Sư huynh? Nhiếp Lăng Hàn?” Tử Vi lại gọi một tiếng nữa, nhưng họ đã đi xuống lầu rồi.
Tiểu Tỉnh nói: “Chủ tử nhìn nhầm rồi, chắc chắn đó không phải là Nhiếp nguyên soái. Người gọi lớn như vậy, nếu Nhiếp nguyên soái nghe thấy nhất định sẽ dừng lại.”Tử Vi gật đầu, nhưng khi họ rẽ xuống cầu thang, Tử Vi thấy rõ, người đi ở giữa phái trước đó, mặt mày anh tuấn, lông mày khẽ chau lại, nghe thấy tiếng gọi của Tử Vi, mặt hắn hơi quay sang một bên.
Hắn thực sự là Nhiếp Lăng Hàn.
Cổ áo hắn còn có một lớp lông cáo đen. Đó là đồ Tử Vi tặng hắn.
Sắc mặt Tử Vi thay đổi: “Các người ngồi đây, đừng đi đâu cả.” Nàng đi xuống cầu thang nhưng mấy người đó đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Tại sao sư huynh lại không có phản ứng gì khi nghe thấy mình gọi? Không phải huynh ấy về quê thăm phụ mẫu sao?
Tử Vi cảm thấy rất khó hiểu, nếu như đúng là Nhiếp Lăng Hàn, sao huynh ấy lại không để ý mình? Lẽ nào huynh ấy đang chấp hành nhiệm vụ? Hay là mình nhìn nhầm rồi?
Quay lại trên lầu, Tiểu Tỉnh hỏi: “Thực sự là Nhiếp nguyên soái?”Tử Vi lắc đầu: “Không phải, là ta nhìn nhầm”
Nàng tin chắc mình không nhìn nhầm, nàng cũng tin rằng, nếu thực sự là sự huynh, huynh ấy làm như vậy, chắc chắn là có lý do bất đắc dĩ.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Tử Vi lại đưa bọn họ đi xem kịch.
Bọn họ ra ngoài mua rất nhiều đồ chơi, đồ ăn, vật dụng, thảo mộc.
Tiểu Thuyên Tử vác một đống trên lưng, tay cũng ôm một bọc. Đang giữa đông mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu, phục vụ nữ nhân còn khó hơn cả đánh trận.
Tử Vi có lệnh thông hành, có thể ra vào cung tùy ý, đó là do Hoàng thượng ban cho nàng. Bởi vì thân phận bây giờ của nàng có chút khó xử, Hoàng hậu vừa qua đời, Lê Hiến hiện tại không thể lập tức lấy nàng. Vì thế Hoàng thượng bèn cho nàng lệnh thông hành để nàng tự do ra vào trong ngoài cung.Khi nhóm người Tử Vi hồi cung, phát hiện thấy Sấu Phương cung rất kì lạ, yên tĩnh một cách khác thường.
Nàng nghi hoặc bước vào cửa giữa của Sấu Phương cung, phát hiện Lê Hiền đang ngồi ở đó, khuôn mặt nghiêm túc.
Thấy Tử Vi ôm đồng đồ quay về, Lê Hiến vừa tức vừa buồn cười.
“Muốn thứ gì thì lập ra một danh sách, để bọn họ ra ngoài mua, sao lại tự mình đi ra ngoài?” Hôm nay Lê Hiên vừa trở về cung, vừa về là đến cung Sấu Phương luôn, nào ngờ Tử Vi lại xuất cung rồi.
Lê Hiện đã chờ ở đây một canh giờ rồi.
Tử Vi nói: “Mua đồ là thú vui của bản thần minh, cảm giác đó rất khác so với nhờ người khác mua cho. Hoàng thượng, có thời gian thiếp đưa người ra ngoài dạo chơi.”
Lê Hiền nói: “Trẫm ra ngoài đã hơn mười ngày, muốn ăn món nàng làm rồi.”Tử Vi nhìn người đàn ông vừa cao lớn vừa mạnh mẽ ấy, bình thường mặt mày nghiêm túc, bây giờ lại giống như đang làm nũng, nàng cảm thấy rất buồn cười nhưng trong tim lại ấm áp vô cùng: “Được, người đợi một chút, thiếp sẽ làm ngay lập tức.”
Tử Vi rất nhanh đã làm xong hàng loạt món cháo vàng, măng xé sợi xào, sườn cừu nướng, nộm tôm khô dưa chuột, ngoài ra còn có vịt quay nóng hổi mà nàng mang về. Nàng còn mang lên bình rượu thuốc nàng tự ngâm.
Khi Tử Vi bày biện bàn ăn xong, nàng thấy Lê Hiên đã ngủ gục tại chỗ.
Tử Vi không đánh tiếng gọi hắn dậy, nàng ngồi đó nhìn Lê Hiền ngủ.
Dáng vẻ hắn khi ngủ giống như một đứa trẻ, lông mày khẽ cau, tay đặt trên đỉnh đầu. Tử Vi nhớ Bắc Di Đại phi từng nói, nam nhân dù lớn đến đâu vẫn giống như đứa trẻ, con phải yêu thương hắn như yêu trẻ con vậy.
Tử Vi mang nước ấm lên, nhẹ nhàng lauđi bụi bặm trên mặt, sống mũi, trán và tại cho Lê Hiên. Tử Vi nhìn hắn, nhìn nam nhân này, giờ đây, hắn chỉ thuộc về nàng.
Nàng nhìn hắn chằm chằm, hắn bất ngờ mở mắt ra, Tử Vi giật mình, mặt đỏ bừng.
Lê Hiên nắm lấy tay nàng: “Nhìn gì vậy? Đỏ mặt cái gì? Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Mặt Tử Vi càng đỏ hơn: “Mau đi ăn cơm đi."
Lê Hiện ôm chầm lấy nàng, trong lòng cảm thấy xót xa: “Tử Vi, kể từ bây giờ, trẫm nhất định không để nàng phải chịu bất kì tủi khổ nào nữa. Trẫm chỉ có nàng, nàng cũng chỉ có trầm.”
Tử Vi cầm tay hắn và nói: “Ừm, thiếp hiểu.” Nước mắt lại tuôn rơi, tí tách nhỏ xuống.
Một tuần sau tang lễ của Tuyết Yên, Nhiếp Lăng Hàn xin nghỉ nửa tháng về nhà thăm phụ mẫu.
Công việc ở Bắc Di bộn bề, rất nhiều chuyện cần Hoàng thượng đích thân định đoạt. Vì vậy, Hoàng thượng cùng Bạch Thiếu Đình vội vã tới Bắc Di.
Trong khoảng thời gian này, Giang Duệ và Lê Đồng cũng rời khỏi Vân thành trở về Đại Hạ.
Cung điện dần dần lấy lại sự yên tĩnh trước đây.
Hôm nay, Tử Vi ở trong cung buồn chán vô cùng, bèn dẫn theo Tiểu Tỉnh và một thị vệ tên là Tiểu Thuyên Tử ra khỏi cung.
Tiểu Thuyên Tử là nội thị mới mà Lê Hiện sắp xếp cho Tử Vi, nghe nói võ nghệ cao cường, làm việc cẩn trọng, rất được Lê Hiện trọng dụng.
Khoảng thời gian trước, Tử Vi không thể tiết lộ thân phận thật sự của mình với mọi người, giờ đây mọi chuyện đã sángtỏ, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Song Tử Vĩ biết, con đường sau này của Lê Hiện còn rất dài, những lời Mạnh cô cô nói, nàng sẽ khắc ghi trong tim, chỉ có điều không thể nói với Lê Hiên.
Nhưng nàng chưa bao giờ lo lắng về Lê Hiên, sự khôn ngoan, mưu lược của hắn và cả những trợ thủ bên cạnh hắn luôn khiến Tử Vi cảm thấy rất an tâm.
Hôm nay, Tử Vi đưa Tiểu Tỉnh và Tiểu Thuyền Tử đến quán rượu Phúc Mãn Đường dùng cơm, đây là nơi nàng và sư huynh Nhiếp Lăng Hàn thường xuyên lui tới trước đây. Các món ăn ở đây rất ngón, đặc biệt là món vịt quay, khiến mọi người cảm nhận được dư vị vô tận.
sống trong cung điện ở Vân thành đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Tỉnh được đi dạo Vân thành một cách đúng nghĩa. Tiểu Thuyên Tử kiệm lời, dáng người cao dong dỏng, đi theo bảo vệ Tử Vì nửa bước không rời.
Thời gian hắn đi theo Hoàng thượng không dài, nhưng hắn đã cứu Hoàngthượng một lần, được Hoàng thượng điều đến phục dịch bên cạnh, sau này Nhiếp Lăng Hàn tình cờ thăm dò mới biết hóa ra hắn có võ công cao cường.
Hoàng thượng chỉ định hắn theo hầu công chúa Tử Vi, nhiệm vụ chính là bảo vệ an toàn cho công chúa.
Hắn biết câu chuyện giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhưng hắn cảm thấy tình cảm của Hoàng thượng dành cho công chúa Tử Vi không hề bình thường. Bởi vì khi hắn được cử đến đây, Hoàng thượng đã đích thân dặn dò hắn rất nhiều điều.
Khi đám người Tử Vi đến, phòng của Phúc Mãn Đường đã kín hết, Tiểu Tỉnh nói: “Vậy thì ăn ở đại sảnh đi, đại sảnh náo nhiệt.”
Bọn họ ngồi sau cây cột của đại sảnh.
Tử Vi gọi một vài món nổi danh của quán, và dĩ nhiên không thể thiếu món vịt nướng. Nàng bảo Tiểu Tỉnh và Tiểu Thuyên Tử ngồi xuống cùng ăn.Tiểu Tỉnh không khách khí, lập tức ngồi xuống, bởi lẽ ở cung Sấu Phương, bọn họ thường cùng công chúa ngồi chung bàn dùng cơm, nhưng Tiểu Thuyên Tử lại không đồng ý.
Tử Vi tức giận: “Tiểu Thuyên Tử, đây là mệnh lệnh, ta có còn là chủ nhân của người không?”
Tiểu Thuyên Tử đỏ mặt ngồi xuống, nét mặt thận trọng.
Tử Vi gọi một bình rượu, ba người cùng uống. Tử Vi dùng thẳng tay cầm lấy cảnh vịt đưa lên miệng gặm: “Ăn cái này, dùng tay xẻ ra ăn mới đúng cách Hai người các ngươi không cần phải dè dặt, dùng tay đi.”
Tiểu Tỉnh xé một miếng đưa cho Tiểu Thuyền Tử, rồi cũng dùng tay để ăn.
Tử Vi nói: “Ở Vân thành này, có thể tìm thấy đủ các món ăn nổi tiếng của khắp các vùng miền. Bây giờ Hoàng thượng cũng đã ra lệnh khuyến khích mở các quán ăn đặc sản của các nước khác ở Vân thành. Ta nghe nói phía trước còncó một con phố ăn vặt, bắt đầu từ hôm nay, ta đưa các ngươi đi thưởng thức món ngon của tất cả các quán!”
Tử Vi đang ăn uống vui vẻ thì nhìn thấy có mấy người đi ra từ phòng bao riêng kế bên, người đi đầu đang khoác một chiếc áo choàng màu xanh, đội mũ, dáng người cao lớn, phong thái hiện ngang, nhìn bóng lưng rất giống Nhiếp Lăng Hàn.
“Sư huynh!” Tử Vi gọi một tiếng.
Người đó không quay đầu, họ đi rất vội vã, hơn nữa Tử Vi thấy rõ ngoại hình hai người đi sau không giống người Đại Hưng.
“Sư huynh? Nhiếp Lăng Hàn?” Tử Vi lại gọi một tiếng nữa, nhưng họ đã đi xuống lầu rồi.
Tiểu Tỉnh nói: “Chủ tử nhìn nhầm rồi, chắc chắn đó không phải là Nhiếp nguyên soái. Người gọi lớn như vậy, nếu Nhiếp nguyên soái nghe thấy nhất định sẽ dừng lại.”Tử Vi gật đầu, nhưng khi họ rẽ xuống cầu thang, Tử Vi thấy rõ, người đi ở giữa phái trước đó, mặt mày anh tuấn, lông mày khẽ chau lại, nghe thấy tiếng gọi của Tử Vi, mặt hắn hơi quay sang một bên.
Hắn thực sự là Nhiếp Lăng Hàn.
Cổ áo hắn còn có một lớp lông cáo đen. Đó là đồ Tử Vi tặng hắn.
Sắc mặt Tử Vi thay đổi: “Các người ngồi đây, đừng đi đâu cả.” Nàng đi xuống cầu thang nhưng mấy người đó đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Tại sao sư huynh lại không có phản ứng gì khi nghe thấy mình gọi? Không phải huynh ấy về quê thăm phụ mẫu sao?
Tử Vi cảm thấy rất khó hiểu, nếu như đúng là Nhiếp Lăng Hàn, sao huynh ấy lại không để ý mình? Lẽ nào huynh ấy đang chấp hành nhiệm vụ? Hay là mình nhìn nhầm rồi?
Quay lại trên lầu, Tiểu Tỉnh hỏi: “Thực sự là Nhiếp nguyên soái?”Tử Vi lắc đầu: “Không phải, là ta nhìn nhầm”
Nàng tin chắc mình không nhìn nhầm, nàng cũng tin rằng, nếu thực sự là sự huynh, huynh ấy làm như vậy, chắc chắn là có lý do bất đắc dĩ.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Tử Vi lại đưa bọn họ đi xem kịch.
Bọn họ ra ngoài mua rất nhiều đồ chơi, đồ ăn, vật dụng, thảo mộc.
Tiểu Thuyên Tử vác một đống trên lưng, tay cũng ôm một bọc. Đang giữa đông mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu, phục vụ nữ nhân còn khó hơn cả đánh trận.
Tử Vi có lệnh thông hành, có thể ra vào cung tùy ý, đó là do Hoàng thượng ban cho nàng. Bởi vì thân phận bây giờ của nàng có chút khó xử, Hoàng hậu vừa qua đời, Lê Hiến hiện tại không thể lập tức lấy nàng. Vì thế Hoàng thượng bèn cho nàng lệnh thông hành để nàng tự do ra vào trong ngoài cung.Khi nhóm người Tử Vi hồi cung, phát hiện thấy Sấu Phương cung rất kì lạ, yên tĩnh một cách khác thường.
Nàng nghi hoặc bước vào cửa giữa của Sấu Phương cung, phát hiện Lê Hiền đang ngồi ở đó, khuôn mặt nghiêm túc.
Thấy Tử Vi ôm đồng đồ quay về, Lê Hiến vừa tức vừa buồn cười.
“Muốn thứ gì thì lập ra một danh sách, để bọn họ ra ngoài mua, sao lại tự mình đi ra ngoài?” Hôm nay Lê Hiên vừa trở về cung, vừa về là đến cung Sấu Phương luôn, nào ngờ Tử Vi lại xuất cung rồi.
Lê Hiện đã chờ ở đây một canh giờ rồi.
Tử Vi nói: “Mua đồ là thú vui của bản thần minh, cảm giác đó rất khác so với nhờ người khác mua cho. Hoàng thượng, có thời gian thiếp đưa người ra ngoài dạo chơi.”
Lê Hiền nói: “Trẫm ra ngoài đã hơn mười ngày, muốn ăn món nàng làm rồi.”Tử Vi nhìn người đàn ông vừa cao lớn vừa mạnh mẽ ấy, bình thường mặt mày nghiêm túc, bây giờ lại giống như đang làm nũng, nàng cảm thấy rất buồn cười nhưng trong tim lại ấm áp vô cùng: “Được, người đợi một chút, thiếp sẽ làm ngay lập tức.”
Tử Vi rất nhanh đã làm xong hàng loạt món cháo vàng, măng xé sợi xào, sườn cừu nướng, nộm tôm khô dưa chuột, ngoài ra còn có vịt quay nóng hổi mà nàng mang về. Nàng còn mang lên bình rượu thuốc nàng tự ngâm.
Khi Tử Vi bày biện bàn ăn xong, nàng thấy Lê Hiên đã ngủ gục tại chỗ.
Tử Vi không đánh tiếng gọi hắn dậy, nàng ngồi đó nhìn Lê Hiền ngủ.
Dáng vẻ hắn khi ngủ giống như một đứa trẻ, lông mày khẽ cau, tay đặt trên đỉnh đầu. Tử Vi nhớ Bắc Di Đại phi từng nói, nam nhân dù lớn đến đâu vẫn giống như đứa trẻ, con phải yêu thương hắn như yêu trẻ con vậy.
Tử Vi mang nước ấm lên, nhẹ nhàng lauđi bụi bặm trên mặt, sống mũi, trán và tại cho Lê Hiên. Tử Vi nhìn hắn, nhìn nam nhân này, giờ đây, hắn chỉ thuộc về nàng.
Nàng nhìn hắn chằm chằm, hắn bất ngờ mở mắt ra, Tử Vi giật mình, mặt đỏ bừng.
Lê Hiên nắm lấy tay nàng: “Nhìn gì vậy? Đỏ mặt cái gì? Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Mặt Tử Vi càng đỏ hơn: “Mau đi ăn cơm đi."
Lê Hiện ôm chầm lấy nàng, trong lòng cảm thấy xót xa: “Tử Vi, kể từ bây giờ, trẫm nhất định không để nàng phải chịu bất kì tủi khổ nào nữa. Trẫm chỉ có nàng, nàng cũng chỉ có trầm.”
Tử Vi cầm tay hắn và nói: “Ừm, thiếp hiểu.” Nước mắt lại tuôn rơi, tí tách nhỏ xuống.