Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223-226
Thì ra Kiếm Thánh nổi tiếng giang hồ có diện mạo thế này.
Tử Vi nói: “Sư huynh, sư phụ huynh thật là ưa nhìn, dung mạo của huynh rất giống sư phụ huynh.”
Nhiếp Lăng Hàn cười: “Muội đang khen ta sao? Có điều rất nhiều người đều nói ta rất giống sư phụ. Ta cũng cảm thấy vậy.”
Tử Vi nhìn vùng núi Lục Hợp hùng vĩ phía sau.
Núi rừng luôn đẹp nhất vào cuối thu. Có điều núi Lục Hợp nhìn như bình thường, nhưng Tử Vi luôn cảm thấy dường như nó cất giấu rất nhiều bí mật, khiến cho nàng thoáng thấy bất an song không biết nên nói thế nào.
Ngày hôm sau bọn họ đến Vân thành, Nhiếp Lăng Hàn địch thân đưa Tử Vi đến hoàng cung.
Bãi triều về Lê Hiên vẫn ở trong Lâm Hoa điện, không gặp ai cả.
Nhiếp Lăng Hàn dẫn Tử Vi đứng ở cửa Lâm Hoa điện, Lập Hạ cản bọn họ lại. “Hoàng thượng nói, công chúa Tử Vi biết trở về đúng hạn là được, bây giờ Hoàng thượng không gặp ai cả.”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Hoàng hậu thế nào rồi?”
Lập Hạ buồn bã đáp: “Không tốt. Sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, uống đủ loại thuốc đều không có tác dụng.” “Mấy ngày nay chăm sóc Hoàng thượng thật tốt nhé.” Tử Vi nói.
Lập Hạ nhìn thấy Tử Vi không hề tỏ vẻ bị thương thì rất oán hận: “Mời công chúa về cho, bây giờ Hoàng thượng đang ở bên Hoàng hậu.” “Ừm, Lập Hạ, ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe. Ngươi theo Hoàng hậu lâu nhất, có lẽ ngươi hiểu nàng ấy nhất. Nàng ấy là người khát vọng tự do như vậy, đối với nàng ấy mà nói sớm ngày giải thoát cũng không phải là chuyện xấu.” Tử Vi chân thành nhìn Lập Hạ.
Lập Hạ đóng rầm cửa lại.
Nhiếp Lăng Hàn trở về, Tử Vi trở lại Sấu Phương cung.
Tiểu Tỉnh nói: “Công chúa, hôm qua Thanh phi nương nương tới, đưa tới một ít nước trái cây bọn họ làm, bảo sau khi công chúa trở về nhất định phải nếm thử mùi vị.”
Tử Vi nhìn hai bình nước trái cây đặt trên bàn, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, nghĩ thầm Thanh phi vẫn rất có lòng.
Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh để ý chuyện Lâm Hoa điện, Tiểu Tỉnh sống trong cung Bắc Di nhiều năm nên am hiểu đạo lý sinh tồn trong cung. Nàng ấy kể lại cặn kẽ cho Tử Vi nghe mấy giờ Hoàng thượng ra khỏi Lâm Hoa điện, mấy giờ về Lâm Hoa điện, phi tử nào tặng đồ cho Hoàng thượng, thậm chí còn biết mỗi bữa Hoàng thượng dùng gì.
Nhìn Tiểu Tình nghiêm túc báo cáo lại cho nàng những chuyện này, suýt nữa nàng cười ra tiếng: “Tiểu Tỉnh, ngươi không làm thám tử thật quá đáng tiếc.”
Tiểu Tỉnh nghiêm túc nói: “Công chúa, về sau người muốn gả cho Hoàng thượng đấy, bây giờ trái tim Hoàng thượng đều đặt ở chỗ Hoàng hậu, chúng ta phải sớm chuẩn bị, bắt lấy trái tim Hoàng thượng.”
Từ khi Đại Hưng đánh chiếm Bắc Di, tình hình chung của đại lục bắc hoang đã định. Trong khoảng thời gian này Đại Hưng đều đang chỉnh đốn, Ninh vương cũng đang chỉnh đốn. Đột nhiên không tác chiến, lại sắp đến trung thu, mọi người dần buông lỏng cảnh giác.
Tất cả những người tài giỏi có năng lực mà Đại Hưng mới chiêu mộ liên tục được phái đi các nơi, tình cảnh lúc này, dường như đại lục bắc hoang đã thống nhất, thiên hạ thái bình.
Còn một ngày là đến trung thu. Đám nội thị bày rất nhiều hoa cúc trong hoa viên.
Từ lần đến Lâm Hoa điện vào mấy ngày trước khi vừa hồi cung, trong khoảng thời gian này Tử Vi không đến đó nữa. Nàng nhẩm tính, thời gian Lê Hiên ở bên Tuyết Yên không còn nhiều.
Nàng cũng không còn đưa đồ ăn cho Lê Hiên nữa. Hằn vẫn luôn không gặp nàng, có lẽ là áy náy, áy náy với Tuyết Yên.
Tử Vi ngủ suốt, nàng có cảm giác, cảm giác mình đang ở cùng Tuyết Yên, chậm rãi tiêu hao sinh mệnh của mình.
Hôm nay nàng ngủ đến giữa trưa mới rời giường, bữa trưa chỉ ăn một chút xíu, dùng xong bữa trưa, nàng nói với Tiểu Tỉnh: “Hôm nay ta mệt rã rời, có người tìm ta thì nói ta không ở đây, đi đâu ngươi cũng không biết.” Tử Vi dặn dò Tiểu Tỉnh xong thì ngủ tiếp.
Buổi chiều, Tử Vi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện.
Là Thanh phi, Thanh phi hỏi Tiểu Tỉnh: “Công chúa các ngươi đi đâu?”
Tiểu Tỉnh nói: “Ra ngoài ạ, không nói là đi đâu.”
Thanh phi hỏi: “Vậy nàng ấy uống nước trái cây chưa?”
Tiểu Tỉnh nói: “Công chúa nói rất ngon, bảo cảm tạ nương nương.”
Thanh phi rời đi.
Tử Vi đứng lên.
Tiểu Tỉnh nói: “Công chúa, đừng nằm trong phòng mãi thế, bên ngoài bày rất nhiều hoa cúc, chúng ta đi ra xem thử đi?”
Tử Vi nghe vậy thì vội dậy, rửa mặt một phen rồi đi ra hoa viên bên ngoài.
Nàng ngửi thấy mùi thơm đặc thù của hoa cúc, trong lòng thích thú, dẫn Tiểu Tỉnh ra sân ngoài nhìn nội thị và các cung nữ bày từng chậu hoa thành đủ loại hình dáng. Tử Vi thích xem những cái này, nàng bày chậu hoa cùng bọn họ.
Nàng nhìn thấy một đám người từ xa đi tới, Tử Vi vừa liếc đã nhìn ra, người đi phía trước chính là Lê Hiên. Hắn mặc cẩm y màu vàng đậm, nét mặt mỉm cười, mặt gầy đi rất nhiều, đang nói giỡn với người bên cạnh.
Tử Vi nhìn thấy Lưu Tuệ, Quan Duyệt, Thanh phi và Tĩnh phi đều ở đó. Duệ vương, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình, Hàn Chi Đào cũng có mặt.
Bọn họ đang dừng lại trước bồn hoa bày thành hình hoa mai, soi xét bình phẩm.
Thì ra bọn họ cũng đang thưởng thức hoa cúc.Tử Vi muốn tránh bọn họ, từ xa đã nhìn thấy Tiểu An dắt Phích Lịch đi dạo. Phích Lịch thấy nàng thì đột nhiên chạy tới, suýt nữa kéo ngã Tiểu An. “Phích Lịch, người dừng lại!” Tiểu An kêu.
Phích Lịch không hề dừng lại, trực tiếp tránh thoát Tiểu An, chạy đến bên cạnh Tử Vi, ngoan ngoãn lại gần, căn góc váy của Tử Vi, giống như là đang nũng nịu, nó ngoe nguẩy cái đuôi.
Bọn Lê Hiên đã đi tới, mọi người không nói lời nào, nhìn Phích Lịch và Tử Vi.
Tử Vi vỗ vỗ đầu Phích Lịch, Phích Lịch nằm lăn lộn trên mặt đất, lộn mấy vòng lại ngẩng đầu, rướn cổ lên nhìn Tử Vi, dường như đang chờ nàng trấn an.
Tiểu An nhìn thấy Hoàng thượng và các vị nương nương thì lập tức quỳ xuống hành lễ. Tiểu Tỉnh cũng vội vàng quỳ xuống.
Tử Vi thấy mọi người đang nhìn nàng thì cười gượng nói: “Con chó này dễ gần quá.”
Lê Hiên đi tới, đưa tay vỗ nhẹ Phích Lịch rồi nói: “Ta thấy công chúa Tử Vi dễ gần thì đúng hơn, mới vài ngày đã quen thuộc với chó của Vong Ưu cung rồi.”
Tử Vi không nghe ra ý tứ trong lời nói của hẳn, bèn không tiếp lời.
Trong khoảng thời gian này Lê Hiên không nhắc đến chuyện cưới nàng nữa, hôm nay Lưu Tuệ còn hỏi hắn: “Hoàng thượng, chuyện người muốn nạp công chúa Tử Vi làm An nhân, còn phải chuẩn bị không?”
Lê Hiên nói: “Không cần chuẩn bị.”
Bây giờ Tuyết Yên không tốt, sao hắn có thể nạp phi được. Hơn nữa, lúc ấy nói cưới nàng làm An nhân cũng là đang ép buộc nàng, bức Tân Đạt Nhĩ. Dù sao nàng cũng là công chúa Bắc Di, dù thế nào cũng không thể để nàng làm An nhân được. Huống chi, Tử Vi còn không giống người khác.
Lưu Tuệ không hiểu rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì. Không cưới nàng ấy, lại không thả nàng ấy đi, thậm chí nàng ấy đến phủ của Nhiếp Lăng Hàn ở mấy ngày, ngày nào Hoàng thượng cũng sẽ phái người đi hỏi xem lúc nào nàng ấy trở về.
Tử Vi không để ý đến hắn nữa, quay người đùa với Phích Lịch.
Lê Hiên đứng ở đó, hắn không tiếp tục ngắm hoa phía trước nữa, cũng không mời Tử Vi. Hắn không nhìn nàng nữa, chỉ đứng bên cạnh nàng nhìn về phía xa.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở bên Tuyết Yên. Khi ở cạnh Tuyết Yên, hắn không nghĩ tới bất cứ ai.
Hôm nay nhìn thấy Tử Vi, lạnh nhạt với nàng lâu như vậy, hắn cảm thấy nên nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì.
Hắn học cách dùng quyền mưu thao túng lòng người, lại quên làm sao để tiếp cận lòng một cách thật thà, hắn học cách dùng đủ loại thủ đoạn để đạt được mục đích, lại quên nên làm thế nào để tỏ rõ tấm lòng một cách chân thật.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Tiểu Quý Tử dẫn một tên thị vệ chạy vào, giọng hắn nghẹn ngào: “Hoàng thượng, người mau đi xem một chút, tiểu hoàng tử xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt Lê Hiên thay đổi: “Nó làm sao?”
Tiểu Quý Tử bật khóc.
Hai chân Tử Vi như nhũn ra, phía sau lung lạnh toát.
Lê Hiên đứng dậy chạy ra ngoài, mọi người hoảng hốt chạy theo.
Lê Tử An, đứa con trai duy nhất của Lê Hiện nằm trước cửa Phương cung, miệng mũi đổ máu.
Ba ngự y quỳ ở đó, còn có bốn cung nữ và nội thị chăm sóc Lê Tử An cũng quỳ ở đó.
Mặt đất còn có một thi thể, là bà già chăm sóc Hoàng tử. Bà ta nhìn thấy Hoàng tử xảy ra chuyện thì đập đầu vào tường tự sát.
Trong Phương cung, Nhan Hương đang không ngừng đập cửa: “Thả ta ra ngoài, con của ta thế nào? Thế nào rồi?”
Lê Hiên run rẩy đi lên trước, hắn ôm lấy cậu bé kia. Cậu mềm mại nằm trên người hắn, trên người vẫn còn ấm. “Ai làm!” Lê Hiên run giọng hỏi.
Tử Vi che miệng lại, yên lặng đi lên trước, triệu chứng của Lê Tử An là trúng độc.
Duệ vương, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu
Đình nhao nhao chạy tới.
Cung nữ Huệ Hương chăm sóc Hoàng tử khóc nói: “Hôm nay đi ngang qua nơi này, tiểu Hoàng tử nghe thấy trong Phương cung có tiếng chim hót bèn chạy tới, mấy ngày trước tiểu Hoàng tử cũng thích chơi ở đây, nô tỳ không cản tiểu Hoàng tử. Hôm nay hình như tiểu Hoàng tử lấy táo trên mặt đất ăn…”
Thị vệ canh cửa Phương cung quỳ rạp xuống đất, bọn họ nhìn thấy tiểu Hoàng tử tới, tưởng rằng là một đứa bé, không hề cản cậu, hắn nhìn thấy tiểu Hoàng tử cầm một quả táo rồi ăn, không ngờ một đứa bé đang chạy nhảy vui vẻ lập tức.. “Ngự y!” Lê Hiên kêu lên.
Ngự y dập đầu xuống đất: “Hoàng thượng, khi ty chức tiểu Hoàng tử đã, đã…”
Tử Vi đi tới, ngồi xổm bên cạnh Lê Hiên, nàng banh con mắt của tiểu Hoàng tử ra nhìn xem, bắt mạch cho cậu.
Tiểu Hoàng tử đã không còn hơi thở.
Tử Vi xụi lơ trên mặt đất, bật khóc: “Hoàng thượng, tiểu Hoàng tử thật sự đã…”
Cơ thể Lê Hiện run rẩy dữ dội, suýt nữa ngã sấp xuống, Tử Vi đỡ lấy hắn. Vừa rồi đầu Tử Vi giống như bị nổ tung, là ai, ai lại ác độc giết chết Hoàng tử như vậy.
Trong hoàng cung của Lê Hiên không nhiều phi tần, ai lại ra tay sát hại tiểu Hoàng tử?
Tử Vi cầm lấy tay tiểu Hoàng tử nhìn xem, trong tay đứa bé vẫn nắm chặt nửa quả táo xanh đỏ tươi rói.
Nàng ra hiệu cho Lê Hiên, Lê Hiên cầm lấy quả táo nhìn, sắc mặt tái nhợt, hắn cắn răng chậm rãi nói: “Duệ vương, Bạch Thiếu Đình, tra rõ, tra rõ!” Mắt Lê Hiên đỏ quạch.
Cổ họng Nhan Hương đã khàn đặc.
Lê Hiên buông thi thể tiểu Hoàng tử xuống rồi nói với Cố Phàm: “Để cho nàng ta đi ra xem một chút, bảo ngỗ tác khám nghiệm tử thi.”
Lê Hiên quay mặt đi.
Có người mở cửa Phương cung ra, Nhan Hương lảo đảo chạy đến. Tử Vi thấy nàng ta mặc y phục màu xám, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đã sung húp.
Nàng ta ôm lấy Lê Tử An trên mặt đất: “An Nhi, con chết thật sao? Làm sao có thể? Vì sao?”
Đứa con trai này vừa ra đời đã bị ôm ra ngoài, nàng ta không nhìn thấy cậu nữa, mấy ngày trước cậu theo mọi người vào rừng đẳng sau hái táo, nàng ta nhìn thấy cậu qua khe cửa.
Bây giờ cậu chết rồi, cậu cứ thế chết đi thật rồi. “Hoàng thượng, là ai ác độc như thế, là ai muốn hại chết đứa bé đáng thương này!” Nhan Hương quỳ gối bên chân Lê Hiện. “Yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ điều tra.” Lê Hiên không hề quay đầu.
Vừa rồi Tử Vi quệt một chút máu ở khóe miệng Lê Tử An rồi ngửi, loại độc này là thạch tín thường gặp nhất.
Ai lại dám trắng trợn hạ độc Hoàng tử như thế, xem ra trong cung này lại sắp nghênh đón một trận gió tanh mưa máu.
Tất cả nội thị, cung nữ và bà già từng tiếp xúc với tiểu hoàng tử đều bị đưa đi.
Ngỗ tác khám nghiệm quả táo còn lại trong tay tiểu hoàng tử, bên trong quả táo quả thật có thạch tín.
Duệ vương và Bạch Thiếu Đình thẩm vấn trong đêm, thẩm vấn suốt hai ngày.
Huệ Hương nói nhìn thấy tiểu hoàng tử nhặt quả táo trên mặt đất ăn, nàng ta phát hiện ra thì muốn cướp lại, Hoàng tử đã nuốt xuống, thị vệ nói chỉ thấy Hoàng tử cầm quả táo trong tay ăn, không thấy có phải là nhặt được hay không.
Huệ Hương nói tiểu hoàng tử nghe thấy trong Phương cung có tiếng chim hót mới chạy tới, Nhan Hương thừa nhận, trong sân nàng ta quả thật có một con chim, là nàng ta bắt, con chim này lọt vào trong sân, bị nàng ta bắt được.
Điểm đáng ngờ bây giờ là, rốt cuộc có người cho tiểu hoàng tử một quả táo độc hay là có người ném một quả táo độc trên mặt đất để tiểu hoàng tử nhặt?
Có người cho, chắc chắn là những cung nữ, bà già hoặc nội thị từng tiếp xúc với tiểu hoàng tử, nếu như là nhặt, không bài trừ khả năng của thị vệ, thị vệ có thể thừa dịp mọi người không chú ý ném cho cậu.
Nếu như có người cố ý đặt ở chỗ đó, vậy chắc chắn không chỉ có một quả táo. Bạch Thiếu Đình phái người đến trước cửa Phương cung tìm kiếm, quả nhiên lại lục soát được ba quả táo, có điều ba quả táo này, có hai quả bên trong chứa thạch tín, một quả bên trong chứa thuốc xông, thuốc xông là một loại thuốc độc mạn tính, chút ít sẽ khiến người ta tê liệt hôn mê, nhưng sẽ không mất mạng.
Tại sao có quả táo chứa thuốc xông, có quả lại chứa thạch tín?
Bạch Thiếu Đình suy đoán, người hạ độc là hai nhóm.
Lại một vòng thẩm vấn mới.
Về sau có một a hoàn tên là Song Phượng nói, từng thấy có người đi qua cửa Phương cũng nửa canh giờ trước. Nàng ta chỉ thấy bóng lưng, nhìn y phục thì không phải cung nữ.
Trong khoảng thời gian tiểu hoàng tử xảy ra chuyện, các phi tần khác đều cùng Hoàng thượng thưởng cúc, dạo chơi hoa viên. Chỉ có một người, không ai biết nàng đi đâu, đó là Tử Vi.
Duệ vương gọi Tử Vi và Tiểu Tỉnh cùng đi tra hỏi.
Khi Tử Vi vào cửa, nàng nhìn thấy Bạch Thiếu Đình nhíu lông mày lại, như có điều suy nghĩ nhìn nàng chăm chắm.
Duệ vương hỏi: “Công chúa Tử Vi, bản vương làm theo phép, mỗi người đều phải hỏi một chút. Trong thời gian tiểu hoàng tử xảy ra chuyện, cô ở đâu? Đang làm gì?”
Tử Vi nói: “Buổi sáng ta ngủ trong phòng suốt, dùng cơm trưa xong, vừa ra cửa đã gặp được đám người Hoàng thượng đang ngắm hoa.” “Có ai biết không?” Bạch Thiếu Đình hỏi. “Chỉ có Tiểu Tỉnh biết, người khác ta ngại loạn, để bọn họ về phòng của mình.” Tử Vi trả lời.
Bạch Thiếu Đình nói: “Tiểu Tỉnh là a hoàn thân cận của cô, lời làm chứng của nàng ta chỉ có thể tham khảo, không thể làm chứng cớ.”\
Tử Vi nhớ ra, Thanh phi còn đến Sấu Phương cung tìm nàng, thế nhưng nàng đang ngủ không gặp Thanh phi, còn bảo Tiểu Tỉnh nói với nàng ấy là mình ra ngoài.
Tử Vi nói chuyện này cho Duệ vương và Bạch Thiếu Đình.
Tử Vi cảm thấy hơi bất an, dường như đây là cái bẫy gài nàng. Có điều nghĩ lại, nàng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng sẽ không khủng hoảng nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.
Tử Vi trả lời xong câu hỏi của bọn họ, khi đi ra khỏi gian phòng, Duệ vương hỏi Song Phượng đứng ở phía sau: “Bóng lưng ngươi thấy có giống nàng ấy hay không?”
Song Phượng nói: “Quả thật rất giống, đúng vậy.”
Duệ vương và Bạch Thiếu Đình liếc nhau.
Lại qua một ngày, đến vòng thẩm vấn thứ ba, Tử Vi lại bị gọi đến.
Lần tra hỏi này, người ngồi trên bàn là Lê Hiên. Tử Vi thấy mắt hắn sâu thẳm, sắc mặt lạnh lùng, trên mặt mơ hồ có thể nhìn thấy râu cằm màu xanh.
Bạch Thiếu Đình trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Công chúa, có người phát hiện vào nửa canh giờ trước khi tiểu hoàng tử bị hại, cô từng tới trước cửa Phương cung, xin hỏi một chút, công chúa đến Phương cung làm gì?”
Tử Vi lập tức hiểu, thì ra thực sự có người đang vu oan cho nàng.
Tử Vi nói: “Ta nói rồi, ngày đó ta không đi đâu cả, buổi sáng đều ngủ suốt. Ta sợ có người quấy rầy, còn dặn dò Tiểu Tỉnh, nếu có người tìm ta thì nói ta ra ngoài.”
Duệ vương nói: “Vì sao công chúa ngủ cả buổi sáng? Cô bị bệnh sao?”
Tử Vi nói: “Không, chẳng qua là cảm thấy vô vị, không muốn làm gì cả, tâm trạng không tốt mà thôi.”
Duệ vương nói: “Còn có ai có thể chứng minh công chúa thật sự ngủ suốt không? Bây giờ Thanh phi nương nương cũng nói nàng ấy quả thực có đi tìm cô, nhưng a hoàn cô nói cô không ở đó.”
Tử Vi nói: “Ta không biết ai có thể chứng minh. Ta và tiểu hoàng tử hầu như không tiếp xúc gì, ta cũng không biết cậu bé sẽ đến Phương cung chơi.”
Lê Hiên nói: “Nàng cũng thích làm hương, làm độc, cũng hiểu dược lý đúng không? Lúc đầu trẫm cho rằng nàng làm để chơi thôi.”
Tử Vi nhìn Lê Hiên: “Hoàng thượng, ta có hại tiểu hoàng tử hay không, người hån phải biết chứ.”
Lê Hiện nhìn Tử Vi chằm chằm, không nói lời nào, khi tất cả chứng cứ hướng về một người, hắn càng phải mở to hai mắt, Lê Hiên âm thầm tự nhủ.
Nhưng Tử Vi có động cơ, nàng là công chúa Bắc Di, giết tiểu hoàng tử để báo thù cho Tân Đạt Nhĩ cũng không phải là không thể. Thế nhưng nàng sẽ làm thế sao?
Lê Hiên nói: “Nàng về trước đi.”
Cố Phàm dẫn Lưu Tuệ đi vào.
Lưu Tuệ nhìn thấy Lê Hiên đích thân ngồi ở đó, trong lòng không khỏi đau khổ: “Hoàng thượng, người hãy nén bi thương.”
Lê Hiện nói: “Tuệ quý phi, bọn Duệ vương muốn hỏi vài câu, tất cả những người tiếp xúc với tiểu hoàng tử đều phải hỏi.”
Duệ vương nói: “Cung nữ hầu hạ tiểu hoàng tử nói, là quý phi nương nương nói cho bọn họ rằng cây táo bên kia kết rất nhiều táo, nhìn thấy mọi người đều đihái táo, bọn họ mới dẫn tiểu hoàng tử qua, là thế phải không?”
Lưu Tuệ gật đầu: “Không sai, bản cung nhìn thấy Hoàng thượng thích uống nước táo công chúa Tử Vi làm, đằng sau lãnh cung có mấy cây táo, rất nhiều táo không có người hái, bản cung mới dẫn mọi người đi hái, cung nữ khác trông thấy, mọi người cũng nhao nhao qua đó. Tiểu hoàng tử muốn ăn táo tươi, chủ yếu là có thú vui. Bản cung mới bảo Huệ Hương dẫn Hoàng tử qua đó chơi một chút. Hơn nữa, bản cung vô cùng thích đứa bé này. Không biết ai nhẫn tâm như vậy.”
Lưu Tuệ nói rồi lại nổi lòng thương xót.
Nhìn có vẻ Lưu Tuệ không có động cơ.
Buổi tối, Duệ vương, Bạch Thiếu Đình và Nhiếp Lăng Hàn đến Cổ Hoa hiên, báo cáo vụ án với Hoàng thượng.
Căn cứ vào phân tích của bọn họ, mấy phi tần trong hậu cung cũng có khả năng.Lê Hiện nói: “Tuệ quý phi từng cầu xin trẫm cho nàng ấy nuôi dưỡng tiểu hoàng tử, trẫm không đồng ý. Nhưng nếu như Hoàng hậu mãi không tỉnh lại, trẫm sẽ đưa tiểu hoàng tử cho Tuệ quý phi nuôi dưỡng, Tuệ quý phi rất thông minh, nàng ấy sẽ không giết tiểu hoàng tử.”
Duệ vương nói: “Còn lại Đức phi, Tĩnh phi và Thanh phi. Đức phi bởi vì phụ thân mưu phản nên bị chém đầu cả nhà, mặc dù Hoàng thượng không giết nàng ta, không biết nàng ta có ghi hận trong lòng hay không.”
Bạch Thiếu Đình nhíu mày: “Bà già đập đầu chết kia rất khả nghi, thế nhưng theo điều tra, bà già kia không có người thân thiết, cũng không có người thân nào. Chứng cứ quan trọng bây giờ là những quả táo và thạch tín kia. Nếu như quả táo sớm được đặt ở đó, ai có thể chắc chắn tiểu hoàng tử nhất định sẽ đi qua nơi đó? Nhất định sẽ nhặt quả táo trên mặt đất rồi ăn? Chẳng lẽ không sợ người khác nhặt được sao?”
Nhiếp Lăng Hàn đột nhiên nói: “Vì saochỉ hoài nghi Đức phi, Tĩnh phi và Thanh phi? Còn có một người cũng cần phải tra thử.”
Duệ vương hỏi: “Còn có ai?”
“Nhan Hương.” Nhiếp Lăng Hàn lạnh nhạt nói.
Duệ vương biển sắc: “Sao có thể, đây chính là con của nàng ấy!”
Sau khi nói xong sắc mặt Duệ vương nặng nề, Nhan Hương từng giết chết con của chính mình, thai nhi hơn sáu tháng tuổi.
Lê Hiên nhíu mày hỏi Nhiếp Lăng Hàn: “Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Nếu là tra án thì nên tra tất cả mọi người, có đôi khi, hung thủ thường núp ở trong những người nhìn có vẻ là không thể nhất.”
Lê Hiên nói: “Thiếu Đình, ngươi và Lăng Hàn đi hỏi Nhan Hương một chút đi.”
Nhan Hương vẫn bị nhốt trong Phươngcung, khi bị đưa vào phòng thẩm vấn, sắc mặt nàng ta trắng xanh, bờ môi bong một lớp da, dưới miệng rách một vết sâu.
Bạch Thiếu Đình cung kính đưa cho nàng ta một chén nước. Bạch Thiếu Đình là người Nhan Hương giới thiệu cho Lê Hiên, lúc ấy Nhan Hương không quen biết hắn, cũng là nghe người khác giới thiệu, tình cờ gặp một lần, Nhan Hương cảm thấy người này có chí lớn, hơn nữa văn võ song toàn, là một nhân tài, đúng lúc triều đình thiếu người, lúc này mới giới thiệu cho Lê Hiên.
Nhan Hương có ơn tri ngộ với Bạch Thiếu Đình.
Bạch Thiếu Đình: “Xin Ý phi nén bi thương, vi thần có mấy câu muốn thỉnh giáo nương nương”
Nhan Hương: “Hỏi đi.”
Bạch Thiếu Đình: “Nương nương thường xuyên gặp tiểu hoàng tử không? Thần nói là qua khe cửa.”Nhan Hương: “Gặp tổng cộng ba lần, là lúc nó đi ngang qua Phương cung, chỉ cần nghe thấy tiếng của nó, ta sẽ ghé vào khe cửa nhìn.”
Bạch Thiếu Đình: “Lần cuối cùng cũng là nghe thấy tiếng của tiểu hoàng tử nên nương nương mới thả chim thu hút tiểu hoàng tử sao?”
Nhan Hương: “Không phải, chim vẫn luôn hót. Là tiểu hoàng tử nghe thấy tiếng chim nên chạy tới.”
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Nhan Hương, đột nhiên hỏi: “Nương nương quen biết Tử Vi công chúa không?”
Nhan Hương sững sờ, chợt lắc đầu: “Không biết.”
Nhiếp Lăng Hàn: “Chẳng phải nương nương cũng từng thấy công chúa Tử Vi qua khe cửa sao?”
Nhan Hương nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Chỉ có Nhiếp nguyên soái mới cảm thấy hứng thú với nữ nhân như thế. Tại sao ta phải đi xem nàng ta?”Nhiếp Lăng Hàn cười: “Nương nương, ta cảm thấy hứng thú với loại nữ nhân nào? Người có dáng dấp giống Tuyết Yên sao?”
Nhan Hương biến sắc, không chủ động nói chuyện nữa, khi trả lời câu hỏi cũng vô cùng cẩn thận.
Hỏi Nhan Hương xong, sắc mặt Nhiếp Lăng Hàn nặng nề.
Bạch Thiếu Đình nhìn hắn: “Ngươi có suy nghĩ gì?”
Nhiếp Lăng Hàn nói.”Nhan Hương quá bình tĩnh. Con ruột chết, chẳng phải nàng ta nên phẫn nộ sao?”
Bạch Thiếu Đình thở dài thườn thượt một hơi.
Tử Vi bị gọi đến hỏi mấy câu, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có lẽ cái chết của tiểu hoàng tử thật sự liên quan đến nàng.
Nàng nhìn hai bình nước táo trên bàn mà Thanh phi đưa tới, không nhìn ra manh mối gì, nhớ ra Lưu Tuệ bảo nàng đi dạy bọn họ làm nước trái cây, bọn họ thật sự thân thiện như thế sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Phàm dẫn người đến đưa Tiểu Tỉnh đi, đến buổi trưa, Tử Vi cũng bị đưa đi, nhốt trong một gian phòng đơn độc. Bên ngoài có từng lớp thị vệ canh giữ.
Trên đường đi, Tử Vi hỏi Cố Phàm tại sao phải giam giữ nàng, Cổ Phàm nói lại có người nhìn thấy Tử Vi từng tới Phương cung trước khi tiểu hoàng tử xảy ra chuyện.
Buổi tối Lê Hiên tới Lâm Hoa điện, hắn mớm thuốc cho Tuyết Yên như thường lệ, ôm nàng trước người.
Tử Vi lệnh trước ngực nàng lóe ra ánh sáng ôn hòa.
Hắn nhìn gương mặt không chút hồng hào của Tuyết Yên, rúc đầu vào sâu trong cổ nàng, thấp giọng hỏi: “Yên Nhi, chừng nào thì nàng mới tỉnh lại? Nói cho trẫm biết, rốt cuộc là ai hại chết An Nhi? Rốt cuộc trẫm có nên tin tưởngnàng ấy hay không?”
Những mưa tên gió đao trong cung còn phức tạp hơn nhiều so với chiến trường, trước kia hắn xem thường đấu đá trong cung, cho rằng mình có thể khống chế tất cả, do vậy mới mất đi Tuyết Yên.
Tử Vi bị nhốt trong phòng hai ngày, không có ai đến tra hỏi nàng, nhưng cũng không thả nàng đi, bọn thị vệ hầu hạ nàng ăn uống đầy đủ, không có ai làm khó nàng.
Buổi tối, cửa mở ra, Tử Vi ngẩng đầu, nhìn thấy Lê Hiên đứng ở đó. Hắn mặc y phục màu đen, thêu rồng bay vàng rực, kim tuyến tỏa sáng lập loè dưới ánh nến, Tử Vi nhìn thấy hắn gầy đi rất nhiều.
Lê Hiện phất phất tay, bọn thị vệ lui ra phía sau mấy bước, Tử Vi đứng lên, Lê Hiên nhìn nàng: “Nàng có gì muốn nói không?”
Tử Vi nói: “Không có.”
Lê Hiện: “Nàng không hỏi tại sao ta lạinhốt nàng sao?”
Tử Vi: “Ta tin tưởng Bạch đại ca và sư huynh của ta.”
Lê Hiên nhướng lông mày lên: “Nàng không tin trẫm?”
Tử Vi cười: “Chẳng phải Hoàng thượng cũng tin tưởng Bạch đại ca và sư huynh của ta sao? Tin tưởng bọn họ cũng là tin tưởng Hoàng thượng mà.”
Lê Hiên nói: “Miệng lưỡi nàng quả là sắc bén.”
Tử Vi nói: “Chắc chắn Hoàng thượng hiểu ta sẽ không hại tiểu hoàng tử. Nếu như ta hại chết tiểu hoàng tử bởi vì thù hận đất nước, vì sao ta còn muốn cứu Hoàng thượng? Có điều nhiều chứng cớ hướng vào ta như vậy chứng tỏ ta đang uy hiếp đến người khác.”
Lê Hiện: “Nàng cho rằng nàng uy hiếp đến ai?”
Tử Vi nói: “Nếu như Hoàng hậu không khỏe, Hoàng thượng nạp ta làm phi, tiểuhoàng tử sẽ giao cho ai nuôi dưỡng đây? Hoàng thượng chỉ có một vị Hoàng tử.”
Mắt Lê Hiện lập tức trở nên lạnh lẽo: “Nàng đang nguyền rủa Hoàng hậu à?”
Tử Vi nói: “Hoàng thượng, người muốn nghe lời nói thật, ta chỉ nói thật mà thôi.”
Lê Hiên cười khẩy: “Tử Vi, đừng xem trọng bản thân, nàng cho rằng trẫm sẽ giao Hoàng tử cho nàng sao?”
Hắn quay người phẩy tay áo bỏ đi.
Lại qua hai ngày nữa, trong cung xôn xao loan truyền rằng bởi vì Bắc Di bị Đại Hưng diệt quốc, công chúa Bắc Di ghi hận trong lòng, mượn cơ hội giết tiểu hoàng tử.
Còn có người truyền rằng thị vệ tìm được đồ vật của người hạ độc đánh rơi hiện trường, Hoàng thượng hạ lệnh, sau khi tra ra sẽ tru di cửu tộc.
Chương 226 Hậu cung hiểm ác
Lòng người trong cung bàng hoàng.
Hai ngày sau, Hoàn Nhi trong cung Thanh
phi bị đưa đi, đại cung nữ Nhị Phượng
trong cung Tĩnh phi cũng bị đưa đi.
Trong hình phòng trong cung truyền ra
từng tiếng kêu thê thảm của nữ nhân,
trong đêm đầu đông nghe khá khiếp
người.
Tử Vi bị giam trong phòng, lại có thêm mấy
lớp thị vệ nữa.
Trong Phương cung giam giữ Nhan Hương,
mọi người thường xuyên nghe thấy tiếng
nữ nhân khóc, mọi người đều biết vị nương
nương này vẫn luôn bị giam ở đây, bây giờ
nàng ta mất luôn cả con trai, cung nữ hoặc
thị vệ mới tới thường âm thâm cảm thán
Hoàng thượng quá tàn nhẫn với vị này.
Lại qua một ngày, San Hô của Trường
Nhạc cung đột nhiên rơi vào trong hồ nước
của Ngự hoa viên rồi chết đuối. San Hô
theo Lưu Tuệ rất nhiêu năm.
Lưu Tuệ hậu táng San Hô.
Vụ án tiểu hoàng tử càng thêm mù mịt.
Lại qua một ngày, Thanh phi và Tĩnh phi bị
chia ra giam lại. Bâu không khí kỳ lạ bao
trùm hậu cung.
Hình như gần đây Hoàng tượng không
quan tâm vụ án của tiểu hoàng tử lắm, vừa
bãi triều liên trở lại Lâm Hoa điện với
Hoàng hậu, hẳn không vui không giận,
giống như bình thường. Nhưng tiếng kêu
thảm thiết trong hình phòng không hề gián
đoạn dù chỉ một ngày.
Hắn vốn khinh thường sử dùng loại chiến
thuật tra tấn tâm lý này, cũng không muốn
dùng ở hậu cung, hẳn rất ít khi tàn nhẫn với
hậu cung của mình. Có điều chuyện Tuyết
Yên gặp phải khiến hẳn hiểu được, hậu
cung hiểm ác không kém gì chiến trường.
Một ngày nọ, Tử Vi dùng bữa tối rôi ngồi
trước bàn dài đọc sách, bên ngoài đột
nhiên vang lên tiếng ồn ào, nàng vừa muốn
đứng lên thì đột nhiên cảm thấy đầu
choáng váng, lập tức ngừng thở, nằm sấp
xuống bàn.
Một người đeo mặt nạ đi vào từ cửa sổ,
qua khe hở tay áo, Tử Ví nhìn thấy người
này có vóc dáng mảnh khảnh.
Người kia mang theo một con dao găm,
chậm rãi đến gân nàng.
Tử Vi đưa tay lặng lẽ sờ dao găm trên đùi,
chậm rãi rút ra, hơi thở của người kia đã tới
sau lưng.
Nàng nắm chặt dao găm, đâm vào bả vai
người kia, không chờ nàng quay người, gáy
đã bị đánh một chưởng, ngất đi.
Tử Vi bị bừng tỉnh bởi một tiếng thét chói
tai: “Không ổn rồi! Thanh phi nương nương
bị giết!”
Thanh phi bị giết? Tử Vi ngẩng đầu, nhìn
thấy mình máu me khäp người, trong tay
nắm lấy một con dao găm, có một người
nằm cách đó không xa, cũng máu me khắp
người.
Người vừa kêu là một bà già, bà ta bưng
hộp cơm tới, có vẻ là đưa cơm.
Mấy thị vệ chạy vào, sau khi đi vào hít sâu
một hơi.
Tử Vi vừa muốn cử động đã bị đè xuống
đất rồi trói lại.
Tử Vi bình tĩnh nhìn cảnh trước mắt, Thanh
phi bị giết, hiển nhiên hung thủ muốn giá
họa cho nàng.
Nàng đang nhìn xung quanh thì cửa mở, Lê
Hiên đi tới, Duệ vương, Bạch Thiếu Đình,
Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chỉ Đào đi theo đằng
sau.
Lê Hiên đi đến trước mặt Thanh phi nhìn
xem, lại đi đến bên cạnh Tử Vi rồi hỏi:
“Nàng muốn giết cả Thanh phi sao?”
Tử Vi nói: “Tại sao ta phải giết Thanh phi?
Sau khi ta tỉnh lại đã đến nơi này. Tối hôm
qua có một người đến gian phòng giam
giữ ta, đánh ta ngất xỉu, có điêu ta đã đâm
hắn một nhát. Đâm ở trên cánh tay trái ”
Lê Hiên nhíu mày nhìn nàng rôi vung tay
lên, Duệ vương và Bạch Thiếu Đình đi qua
xem xét thi thể Thanh phi.
Bạch Thiếu Đình nghe lời nói của Tử Vi thì
đứng dậy đi tới hỏi: “Công chúa nói là cô
đâm người kia một nhát sao?”
“Đúng vậy”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn
xộn, Lưu Tuệ che miệng đi tới.
“Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao lại xảy ra chuyện này? Công chúa,
mặc dù Thanh phi không ăn nói cung kính
Tử Vi nói: “Sư huynh, sư phụ huynh thật là ưa nhìn, dung mạo của huynh rất giống sư phụ huynh.”
Nhiếp Lăng Hàn cười: “Muội đang khen ta sao? Có điều rất nhiều người đều nói ta rất giống sư phụ. Ta cũng cảm thấy vậy.”
Tử Vi nhìn vùng núi Lục Hợp hùng vĩ phía sau.
Núi rừng luôn đẹp nhất vào cuối thu. Có điều núi Lục Hợp nhìn như bình thường, nhưng Tử Vi luôn cảm thấy dường như nó cất giấu rất nhiều bí mật, khiến cho nàng thoáng thấy bất an song không biết nên nói thế nào.
Ngày hôm sau bọn họ đến Vân thành, Nhiếp Lăng Hàn địch thân đưa Tử Vi đến hoàng cung.
Bãi triều về Lê Hiên vẫn ở trong Lâm Hoa điện, không gặp ai cả.
Nhiếp Lăng Hàn dẫn Tử Vi đứng ở cửa Lâm Hoa điện, Lập Hạ cản bọn họ lại. “Hoàng thượng nói, công chúa Tử Vi biết trở về đúng hạn là được, bây giờ Hoàng thượng không gặp ai cả.”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Hoàng hậu thế nào rồi?”
Lập Hạ buồn bã đáp: “Không tốt. Sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, uống đủ loại thuốc đều không có tác dụng.” “Mấy ngày nay chăm sóc Hoàng thượng thật tốt nhé.” Tử Vi nói.
Lập Hạ nhìn thấy Tử Vi không hề tỏ vẻ bị thương thì rất oán hận: “Mời công chúa về cho, bây giờ Hoàng thượng đang ở bên Hoàng hậu.” “Ừm, Lập Hạ, ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe. Ngươi theo Hoàng hậu lâu nhất, có lẽ ngươi hiểu nàng ấy nhất. Nàng ấy là người khát vọng tự do như vậy, đối với nàng ấy mà nói sớm ngày giải thoát cũng không phải là chuyện xấu.” Tử Vi chân thành nhìn Lập Hạ.
Lập Hạ đóng rầm cửa lại.
Nhiếp Lăng Hàn trở về, Tử Vi trở lại Sấu Phương cung.
Tiểu Tỉnh nói: “Công chúa, hôm qua Thanh phi nương nương tới, đưa tới một ít nước trái cây bọn họ làm, bảo sau khi công chúa trở về nhất định phải nếm thử mùi vị.”
Tử Vi nhìn hai bình nước trái cây đặt trên bàn, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, nghĩ thầm Thanh phi vẫn rất có lòng.
Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh để ý chuyện Lâm Hoa điện, Tiểu Tỉnh sống trong cung Bắc Di nhiều năm nên am hiểu đạo lý sinh tồn trong cung. Nàng ấy kể lại cặn kẽ cho Tử Vi nghe mấy giờ Hoàng thượng ra khỏi Lâm Hoa điện, mấy giờ về Lâm Hoa điện, phi tử nào tặng đồ cho Hoàng thượng, thậm chí còn biết mỗi bữa Hoàng thượng dùng gì.
Nhìn Tiểu Tình nghiêm túc báo cáo lại cho nàng những chuyện này, suýt nữa nàng cười ra tiếng: “Tiểu Tỉnh, ngươi không làm thám tử thật quá đáng tiếc.”
Tiểu Tỉnh nghiêm túc nói: “Công chúa, về sau người muốn gả cho Hoàng thượng đấy, bây giờ trái tim Hoàng thượng đều đặt ở chỗ Hoàng hậu, chúng ta phải sớm chuẩn bị, bắt lấy trái tim Hoàng thượng.”
Từ khi Đại Hưng đánh chiếm Bắc Di, tình hình chung của đại lục bắc hoang đã định. Trong khoảng thời gian này Đại Hưng đều đang chỉnh đốn, Ninh vương cũng đang chỉnh đốn. Đột nhiên không tác chiến, lại sắp đến trung thu, mọi người dần buông lỏng cảnh giác.
Tất cả những người tài giỏi có năng lực mà Đại Hưng mới chiêu mộ liên tục được phái đi các nơi, tình cảnh lúc này, dường như đại lục bắc hoang đã thống nhất, thiên hạ thái bình.
Còn một ngày là đến trung thu. Đám nội thị bày rất nhiều hoa cúc trong hoa viên.
Từ lần đến Lâm Hoa điện vào mấy ngày trước khi vừa hồi cung, trong khoảng thời gian này Tử Vi không đến đó nữa. Nàng nhẩm tính, thời gian Lê Hiên ở bên Tuyết Yên không còn nhiều.
Nàng cũng không còn đưa đồ ăn cho Lê Hiên nữa. Hằn vẫn luôn không gặp nàng, có lẽ là áy náy, áy náy với Tuyết Yên.
Tử Vi ngủ suốt, nàng có cảm giác, cảm giác mình đang ở cùng Tuyết Yên, chậm rãi tiêu hao sinh mệnh của mình.
Hôm nay nàng ngủ đến giữa trưa mới rời giường, bữa trưa chỉ ăn một chút xíu, dùng xong bữa trưa, nàng nói với Tiểu Tỉnh: “Hôm nay ta mệt rã rời, có người tìm ta thì nói ta không ở đây, đi đâu ngươi cũng không biết.” Tử Vi dặn dò Tiểu Tỉnh xong thì ngủ tiếp.
Buổi chiều, Tử Vi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện.
Là Thanh phi, Thanh phi hỏi Tiểu Tỉnh: “Công chúa các ngươi đi đâu?”
Tiểu Tỉnh nói: “Ra ngoài ạ, không nói là đi đâu.”
Thanh phi hỏi: “Vậy nàng ấy uống nước trái cây chưa?”
Tiểu Tỉnh nói: “Công chúa nói rất ngon, bảo cảm tạ nương nương.”
Thanh phi rời đi.
Tử Vi đứng lên.
Tiểu Tỉnh nói: “Công chúa, đừng nằm trong phòng mãi thế, bên ngoài bày rất nhiều hoa cúc, chúng ta đi ra xem thử đi?”
Tử Vi nghe vậy thì vội dậy, rửa mặt một phen rồi đi ra hoa viên bên ngoài.
Nàng ngửi thấy mùi thơm đặc thù của hoa cúc, trong lòng thích thú, dẫn Tiểu Tỉnh ra sân ngoài nhìn nội thị và các cung nữ bày từng chậu hoa thành đủ loại hình dáng. Tử Vi thích xem những cái này, nàng bày chậu hoa cùng bọn họ.
Nàng nhìn thấy một đám người từ xa đi tới, Tử Vi vừa liếc đã nhìn ra, người đi phía trước chính là Lê Hiên. Hắn mặc cẩm y màu vàng đậm, nét mặt mỉm cười, mặt gầy đi rất nhiều, đang nói giỡn với người bên cạnh.
Tử Vi nhìn thấy Lưu Tuệ, Quan Duyệt, Thanh phi và Tĩnh phi đều ở đó. Duệ vương, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình, Hàn Chi Đào cũng có mặt.
Bọn họ đang dừng lại trước bồn hoa bày thành hình hoa mai, soi xét bình phẩm.
Thì ra bọn họ cũng đang thưởng thức hoa cúc.Tử Vi muốn tránh bọn họ, từ xa đã nhìn thấy Tiểu An dắt Phích Lịch đi dạo. Phích Lịch thấy nàng thì đột nhiên chạy tới, suýt nữa kéo ngã Tiểu An. “Phích Lịch, người dừng lại!” Tiểu An kêu.
Phích Lịch không hề dừng lại, trực tiếp tránh thoát Tiểu An, chạy đến bên cạnh Tử Vi, ngoan ngoãn lại gần, căn góc váy của Tử Vi, giống như là đang nũng nịu, nó ngoe nguẩy cái đuôi.
Bọn Lê Hiên đã đi tới, mọi người không nói lời nào, nhìn Phích Lịch và Tử Vi.
Tử Vi vỗ vỗ đầu Phích Lịch, Phích Lịch nằm lăn lộn trên mặt đất, lộn mấy vòng lại ngẩng đầu, rướn cổ lên nhìn Tử Vi, dường như đang chờ nàng trấn an.
Tiểu An nhìn thấy Hoàng thượng và các vị nương nương thì lập tức quỳ xuống hành lễ. Tiểu Tỉnh cũng vội vàng quỳ xuống.
Tử Vi thấy mọi người đang nhìn nàng thì cười gượng nói: “Con chó này dễ gần quá.”
Lê Hiên đi tới, đưa tay vỗ nhẹ Phích Lịch rồi nói: “Ta thấy công chúa Tử Vi dễ gần thì đúng hơn, mới vài ngày đã quen thuộc với chó của Vong Ưu cung rồi.”
Tử Vi không nghe ra ý tứ trong lời nói của hẳn, bèn không tiếp lời.
Trong khoảng thời gian này Lê Hiên không nhắc đến chuyện cưới nàng nữa, hôm nay Lưu Tuệ còn hỏi hắn: “Hoàng thượng, chuyện người muốn nạp công chúa Tử Vi làm An nhân, còn phải chuẩn bị không?”
Lê Hiên nói: “Không cần chuẩn bị.”
Bây giờ Tuyết Yên không tốt, sao hắn có thể nạp phi được. Hơn nữa, lúc ấy nói cưới nàng làm An nhân cũng là đang ép buộc nàng, bức Tân Đạt Nhĩ. Dù sao nàng cũng là công chúa Bắc Di, dù thế nào cũng không thể để nàng làm An nhân được. Huống chi, Tử Vi còn không giống người khác.
Lưu Tuệ không hiểu rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì. Không cưới nàng ấy, lại không thả nàng ấy đi, thậm chí nàng ấy đến phủ của Nhiếp Lăng Hàn ở mấy ngày, ngày nào Hoàng thượng cũng sẽ phái người đi hỏi xem lúc nào nàng ấy trở về.
Tử Vi không để ý đến hắn nữa, quay người đùa với Phích Lịch.
Lê Hiên đứng ở đó, hắn không tiếp tục ngắm hoa phía trước nữa, cũng không mời Tử Vi. Hắn không nhìn nàng nữa, chỉ đứng bên cạnh nàng nhìn về phía xa.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở bên Tuyết Yên. Khi ở cạnh Tuyết Yên, hắn không nghĩ tới bất cứ ai.
Hôm nay nhìn thấy Tử Vi, lạnh nhạt với nàng lâu như vậy, hắn cảm thấy nên nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì.
Hắn học cách dùng quyền mưu thao túng lòng người, lại quên làm sao để tiếp cận lòng một cách thật thà, hắn học cách dùng đủ loại thủ đoạn để đạt được mục đích, lại quên nên làm thế nào để tỏ rõ tấm lòng một cách chân thật.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Tiểu Quý Tử dẫn một tên thị vệ chạy vào, giọng hắn nghẹn ngào: “Hoàng thượng, người mau đi xem một chút, tiểu hoàng tử xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt Lê Hiên thay đổi: “Nó làm sao?”
Tiểu Quý Tử bật khóc.
Hai chân Tử Vi như nhũn ra, phía sau lung lạnh toát.
Lê Hiên đứng dậy chạy ra ngoài, mọi người hoảng hốt chạy theo.
Lê Tử An, đứa con trai duy nhất của Lê Hiện nằm trước cửa Phương cung, miệng mũi đổ máu.
Ba ngự y quỳ ở đó, còn có bốn cung nữ và nội thị chăm sóc Lê Tử An cũng quỳ ở đó.
Mặt đất còn có một thi thể, là bà già chăm sóc Hoàng tử. Bà ta nhìn thấy Hoàng tử xảy ra chuyện thì đập đầu vào tường tự sát.
Trong Phương cung, Nhan Hương đang không ngừng đập cửa: “Thả ta ra ngoài, con của ta thế nào? Thế nào rồi?”
Lê Hiên run rẩy đi lên trước, hắn ôm lấy cậu bé kia. Cậu mềm mại nằm trên người hắn, trên người vẫn còn ấm. “Ai làm!” Lê Hiên run giọng hỏi.
Tử Vi che miệng lại, yên lặng đi lên trước, triệu chứng của Lê Tử An là trúng độc.
Duệ vương, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu
Đình nhao nhao chạy tới.
Cung nữ Huệ Hương chăm sóc Hoàng tử khóc nói: “Hôm nay đi ngang qua nơi này, tiểu Hoàng tử nghe thấy trong Phương cung có tiếng chim hót bèn chạy tới, mấy ngày trước tiểu Hoàng tử cũng thích chơi ở đây, nô tỳ không cản tiểu Hoàng tử. Hôm nay hình như tiểu Hoàng tử lấy táo trên mặt đất ăn…”
Thị vệ canh cửa Phương cung quỳ rạp xuống đất, bọn họ nhìn thấy tiểu Hoàng tử tới, tưởng rằng là một đứa bé, không hề cản cậu, hắn nhìn thấy tiểu Hoàng tử cầm một quả táo rồi ăn, không ngờ một đứa bé đang chạy nhảy vui vẻ lập tức.. “Ngự y!” Lê Hiên kêu lên.
Ngự y dập đầu xuống đất: “Hoàng thượng, khi ty chức tiểu Hoàng tử đã, đã…”
Tử Vi đi tới, ngồi xổm bên cạnh Lê Hiên, nàng banh con mắt của tiểu Hoàng tử ra nhìn xem, bắt mạch cho cậu.
Tiểu Hoàng tử đã không còn hơi thở.
Tử Vi xụi lơ trên mặt đất, bật khóc: “Hoàng thượng, tiểu Hoàng tử thật sự đã…”
Cơ thể Lê Hiện run rẩy dữ dội, suýt nữa ngã sấp xuống, Tử Vi đỡ lấy hắn. Vừa rồi đầu Tử Vi giống như bị nổ tung, là ai, ai lại ác độc giết chết Hoàng tử như vậy.
Trong hoàng cung của Lê Hiên không nhiều phi tần, ai lại ra tay sát hại tiểu Hoàng tử?
Tử Vi cầm lấy tay tiểu Hoàng tử nhìn xem, trong tay đứa bé vẫn nắm chặt nửa quả táo xanh đỏ tươi rói.
Nàng ra hiệu cho Lê Hiên, Lê Hiên cầm lấy quả táo nhìn, sắc mặt tái nhợt, hắn cắn răng chậm rãi nói: “Duệ vương, Bạch Thiếu Đình, tra rõ, tra rõ!” Mắt Lê Hiên đỏ quạch.
Cổ họng Nhan Hương đã khàn đặc.
Lê Hiên buông thi thể tiểu Hoàng tử xuống rồi nói với Cố Phàm: “Để cho nàng ta đi ra xem một chút, bảo ngỗ tác khám nghiệm tử thi.”
Lê Hiên quay mặt đi.
Có người mở cửa Phương cung ra, Nhan Hương lảo đảo chạy đến. Tử Vi thấy nàng ta mặc y phục màu xám, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đã sung húp.
Nàng ta ôm lấy Lê Tử An trên mặt đất: “An Nhi, con chết thật sao? Làm sao có thể? Vì sao?”
Đứa con trai này vừa ra đời đã bị ôm ra ngoài, nàng ta không nhìn thấy cậu nữa, mấy ngày trước cậu theo mọi người vào rừng đẳng sau hái táo, nàng ta nhìn thấy cậu qua khe cửa.
Bây giờ cậu chết rồi, cậu cứ thế chết đi thật rồi. “Hoàng thượng, là ai ác độc như thế, là ai muốn hại chết đứa bé đáng thương này!” Nhan Hương quỳ gối bên chân Lê Hiện. “Yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ điều tra.” Lê Hiên không hề quay đầu.
Vừa rồi Tử Vi quệt một chút máu ở khóe miệng Lê Tử An rồi ngửi, loại độc này là thạch tín thường gặp nhất.
Ai lại dám trắng trợn hạ độc Hoàng tử như thế, xem ra trong cung này lại sắp nghênh đón một trận gió tanh mưa máu.
Tất cả nội thị, cung nữ và bà già từng tiếp xúc với tiểu hoàng tử đều bị đưa đi.
Ngỗ tác khám nghiệm quả táo còn lại trong tay tiểu hoàng tử, bên trong quả táo quả thật có thạch tín.
Duệ vương và Bạch Thiếu Đình thẩm vấn trong đêm, thẩm vấn suốt hai ngày.
Huệ Hương nói nhìn thấy tiểu hoàng tử nhặt quả táo trên mặt đất ăn, nàng ta phát hiện ra thì muốn cướp lại, Hoàng tử đã nuốt xuống, thị vệ nói chỉ thấy Hoàng tử cầm quả táo trong tay ăn, không thấy có phải là nhặt được hay không.
Huệ Hương nói tiểu hoàng tử nghe thấy trong Phương cung có tiếng chim hót mới chạy tới, Nhan Hương thừa nhận, trong sân nàng ta quả thật có một con chim, là nàng ta bắt, con chim này lọt vào trong sân, bị nàng ta bắt được.
Điểm đáng ngờ bây giờ là, rốt cuộc có người cho tiểu hoàng tử một quả táo độc hay là có người ném một quả táo độc trên mặt đất để tiểu hoàng tử nhặt?
Có người cho, chắc chắn là những cung nữ, bà già hoặc nội thị từng tiếp xúc với tiểu hoàng tử, nếu như là nhặt, không bài trừ khả năng của thị vệ, thị vệ có thể thừa dịp mọi người không chú ý ném cho cậu.
Nếu như có người cố ý đặt ở chỗ đó, vậy chắc chắn không chỉ có một quả táo. Bạch Thiếu Đình phái người đến trước cửa Phương cung tìm kiếm, quả nhiên lại lục soát được ba quả táo, có điều ba quả táo này, có hai quả bên trong chứa thạch tín, một quả bên trong chứa thuốc xông, thuốc xông là một loại thuốc độc mạn tính, chút ít sẽ khiến người ta tê liệt hôn mê, nhưng sẽ không mất mạng.
Tại sao có quả táo chứa thuốc xông, có quả lại chứa thạch tín?
Bạch Thiếu Đình suy đoán, người hạ độc là hai nhóm.
Lại một vòng thẩm vấn mới.
Về sau có một a hoàn tên là Song Phượng nói, từng thấy có người đi qua cửa Phương cũng nửa canh giờ trước. Nàng ta chỉ thấy bóng lưng, nhìn y phục thì không phải cung nữ.
Trong khoảng thời gian tiểu hoàng tử xảy ra chuyện, các phi tần khác đều cùng Hoàng thượng thưởng cúc, dạo chơi hoa viên. Chỉ có một người, không ai biết nàng đi đâu, đó là Tử Vi.
Duệ vương gọi Tử Vi và Tiểu Tỉnh cùng đi tra hỏi.
Khi Tử Vi vào cửa, nàng nhìn thấy Bạch Thiếu Đình nhíu lông mày lại, như có điều suy nghĩ nhìn nàng chăm chắm.
Duệ vương hỏi: “Công chúa Tử Vi, bản vương làm theo phép, mỗi người đều phải hỏi một chút. Trong thời gian tiểu hoàng tử xảy ra chuyện, cô ở đâu? Đang làm gì?”
Tử Vi nói: “Buổi sáng ta ngủ trong phòng suốt, dùng cơm trưa xong, vừa ra cửa đã gặp được đám người Hoàng thượng đang ngắm hoa.” “Có ai biết không?” Bạch Thiếu Đình hỏi. “Chỉ có Tiểu Tỉnh biết, người khác ta ngại loạn, để bọn họ về phòng của mình.” Tử Vi trả lời.
Bạch Thiếu Đình nói: “Tiểu Tỉnh là a hoàn thân cận của cô, lời làm chứng của nàng ta chỉ có thể tham khảo, không thể làm chứng cớ.”\
Tử Vi nhớ ra, Thanh phi còn đến Sấu Phương cung tìm nàng, thế nhưng nàng đang ngủ không gặp Thanh phi, còn bảo Tiểu Tỉnh nói với nàng ấy là mình ra ngoài.
Tử Vi nói chuyện này cho Duệ vương và Bạch Thiếu Đình.
Tử Vi cảm thấy hơi bất an, dường như đây là cái bẫy gài nàng. Có điều nghĩ lại, nàng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng sẽ không khủng hoảng nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.
Tử Vi trả lời xong câu hỏi của bọn họ, khi đi ra khỏi gian phòng, Duệ vương hỏi Song Phượng đứng ở phía sau: “Bóng lưng ngươi thấy có giống nàng ấy hay không?”
Song Phượng nói: “Quả thật rất giống, đúng vậy.”
Duệ vương và Bạch Thiếu Đình liếc nhau.
Lại qua một ngày, đến vòng thẩm vấn thứ ba, Tử Vi lại bị gọi đến.
Lần tra hỏi này, người ngồi trên bàn là Lê Hiên. Tử Vi thấy mắt hắn sâu thẳm, sắc mặt lạnh lùng, trên mặt mơ hồ có thể nhìn thấy râu cằm màu xanh.
Bạch Thiếu Đình trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Công chúa, có người phát hiện vào nửa canh giờ trước khi tiểu hoàng tử bị hại, cô từng tới trước cửa Phương cung, xin hỏi một chút, công chúa đến Phương cung làm gì?”
Tử Vi lập tức hiểu, thì ra thực sự có người đang vu oan cho nàng.
Tử Vi nói: “Ta nói rồi, ngày đó ta không đi đâu cả, buổi sáng đều ngủ suốt. Ta sợ có người quấy rầy, còn dặn dò Tiểu Tỉnh, nếu có người tìm ta thì nói ta ra ngoài.”
Duệ vương nói: “Vì sao công chúa ngủ cả buổi sáng? Cô bị bệnh sao?”
Tử Vi nói: “Không, chẳng qua là cảm thấy vô vị, không muốn làm gì cả, tâm trạng không tốt mà thôi.”
Duệ vương nói: “Còn có ai có thể chứng minh công chúa thật sự ngủ suốt không? Bây giờ Thanh phi nương nương cũng nói nàng ấy quả thực có đi tìm cô, nhưng a hoàn cô nói cô không ở đó.”
Tử Vi nói: “Ta không biết ai có thể chứng minh. Ta và tiểu hoàng tử hầu như không tiếp xúc gì, ta cũng không biết cậu bé sẽ đến Phương cung chơi.”
Lê Hiên nói: “Nàng cũng thích làm hương, làm độc, cũng hiểu dược lý đúng không? Lúc đầu trẫm cho rằng nàng làm để chơi thôi.”
Tử Vi nhìn Lê Hiên: “Hoàng thượng, ta có hại tiểu hoàng tử hay không, người hån phải biết chứ.”
Lê Hiện nhìn Tử Vi chằm chằm, không nói lời nào, khi tất cả chứng cứ hướng về một người, hắn càng phải mở to hai mắt, Lê Hiên âm thầm tự nhủ.
Nhưng Tử Vi có động cơ, nàng là công chúa Bắc Di, giết tiểu hoàng tử để báo thù cho Tân Đạt Nhĩ cũng không phải là không thể. Thế nhưng nàng sẽ làm thế sao?
Lê Hiên nói: “Nàng về trước đi.”
Cố Phàm dẫn Lưu Tuệ đi vào.
Lưu Tuệ nhìn thấy Lê Hiên đích thân ngồi ở đó, trong lòng không khỏi đau khổ: “Hoàng thượng, người hãy nén bi thương.”
Lê Hiện nói: “Tuệ quý phi, bọn Duệ vương muốn hỏi vài câu, tất cả những người tiếp xúc với tiểu hoàng tử đều phải hỏi.”
Duệ vương nói: “Cung nữ hầu hạ tiểu hoàng tử nói, là quý phi nương nương nói cho bọn họ rằng cây táo bên kia kết rất nhiều táo, nhìn thấy mọi người đều đihái táo, bọn họ mới dẫn tiểu hoàng tử qua, là thế phải không?”
Lưu Tuệ gật đầu: “Không sai, bản cung nhìn thấy Hoàng thượng thích uống nước táo công chúa Tử Vi làm, đằng sau lãnh cung có mấy cây táo, rất nhiều táo không có người hái, bản cung mới dẫn mọi người đi hái, cung nữ khác trông thấy, mọi người cũng nhao nhao qua đó. Tiểu hoàng tử muốn ăn táo tươi, chủ yếu là có thú vui. Bản cung mới bảo Huệ Hương dẫn Hoàng tử qua đó chơi một chút. Hơn nữa, bản cung vô cùng thích đứa bé này. Không biết ai nhẫn tâm như vậy.”
Lưu Tuệ nói rồi lại nổi lòng thương xót.
Nhìn có vẻ Lưu Tuệ không có động cơ.
Buổi tối, Duệ vương, Bạch Thiếu Đình và Nhiếp Lăng Hàn đến Cổ Hoa hiên, báo cáo vụ án với Hoàng thượng.
Căn cứ vào phân tích của bọn họ, mấy phi tần trong hậu cung cũng có khả năng.Lê Hiện nói: “Tuệ quý phi từng cầu xin trẫm cho nàng ấy nuôi dưỡng tiểu hoàng tử, trẫm không đồng ý. Nhưng nếu như Hoàng hậu mãi không tỉnh lại, trẫm sẽ đưa tiểu hoàng tử cho Tuệ quý phi nuôi dưỡng, Tuệ quý phi rất thông minh, nàng ấy sẽ không giết tiểu hoàng tử.”
Duệ vương nói: “Còn lại Đức phi, Tĩnh phi và Thanh phi. Đức phi bởi vì phụ thân mưu phản nên bị chém đầu cả nhà, mặc dù Hoàng thượng không giết nàng ta, không biết nàng ta có ghi hận trong lòng hay không.”
Bạch Thiếu Đình nhíu mày: “Bà già đập đầu chết kia rất khả nghi, thế nhưng theo điều tra, bà già kia không có người thân thiết, cũng không có người thân nào. Chứng cứ quan trọng bây giờ là những quả táo và thạch tín kia. Nếu như quả táo sớm được đặt ở đó, ai có thể chắc chắn tiểu hoàng tử nhất định sẽ đi qua nơi đó? Nhất định sẽ nhặt quả táo trên mặt đất rồi ăn? Chẳng lẽ không sợ người khác nhặt được sao?”
Nhiếp Lăng Hàn đột nhiên nói: “Vì saochỉ hoài nghi Đức phi, Tĩnh phi và Thanh phi? Còn có một người cũng cần phải tra thử.”
Duệ vương hỏi: “Còn có ai?”
“Nhan Hương.” Nhiếp Lăng Hàn lạnh nhạt nói.
Duệ vương biển sắc: “Sao có thể, đây chính là con của nàng ấy!”
Sau khi nói xong sắc mặt Duệ vương nặng nề, Nhan Hương từng giết chết con của chính mình, thai nhi hơn sáu tháng tuổi.
Lê Hiên nhíu mày hỏi Nhiếp Lăng Hàn: “Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Nếu là tra án thì nên tra tất cả mọi người, có đôi khi, hung thủ thường núp ở trong những người nhìn có vẻ là không thể nhất.”
Lê Hiên nói: “Thiếu Đình, ngươi và Lăng Hàn đi hỏi Nhan Hương một chút đi.”
Nhan Hương vẫn bị nhốt trong Phươngcung, khi bị đưa vào phòng thẩm vấn, sắc mặt nàng ta trắng xanh, bờ môi bong một lớp da, dưới miệng rách một vết sâu.
Bạch Thiếu Đình cung kính đưa cho nàng ta một chén nước. Bạch Thiếu Đình là người Nhan Hương giới thiệu cho Lê Hiên, lúc ấy Nhan Hương không quen biết hắn, cũng là nghe người khác giới thiệu, tình cờ gặp một lần, Nhan Hương cảm thấy người này có chí lớn, hơn nữa văn võ song toàn, là một nhân tài, đúng lúc triều đình thiếu người, lúc này mới giới thiệu cho Lê Hiên.
Nhan Hương có ơn tri ngộ với Bạch Thiếu Đình.
Bạch Thiếu Đình: “Xin Ý phi nén bi thương, vi thần có mấy câu muốn thỉnh giáo nương nương”
Nhan Hương: “Hỏi đi.”
Bạch Thiếu Đình: “Nương nương thường xuyên gặp tiểu hoàng tử không? Thần nói là qua khe cửa.”Nhan Hương: “Gặp tổng cộng ba lần, là lúc nó đi ngang qua Phương cung, chỉ cần nghe thấy tiếng của nó, ta sẽ ghé vào khe cửa nhìn.”
Bạch Thiếu Đình: “Lần cuối cùng cũng là nghe thấy tiếng của tiểu hoàng tử nên nương nương mới thả chim thu hút tiểu hoàng tử sao?”
Nhan Hương: “Không phải, chim vẫn luôn hót. Là tiểu hoàng tử nghe thấy tiếng chim nên chạy tới.”
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Nhan Hương, đột nhiên hỏi: “Nương nương quen biết Tử Vi công chúa không?”
Nhan Hương sững sờ, chợt lắc đầu: “Không biết.”
Nhiếp Lăng Hàn: “Chẳng phải nương nương cũng từng thấy công chúa Tử Vi qua khe cửa sao?”
Nhan Hương nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Chỉ có Nhiếp nguyên soái mới cảm thấy hứng thú với nữ nhân như thế. Tại sao ta phải đi xem nàng ta?”Nhiếp Lăng Hàn cười: “Nương nương, ta cảm thấy hứng thú với loại nữ nhân nào? Người có dáng dấp giống Tuyết Yên sao?”
Nhan Hương biến sắc, không chủ động nói chuyện nữa, khi trả lời câu hỏi cũng vô cùng cẩn thận.
Hỏi Nhan Hương xong, sắc mặt Nhiếp Lăng Hàn nặng nề.
Bạch Thiếu Đình nhìn hắn: “Ngươi có suy nghĩ gì?”
Nhiếp Lăng Hàn nói.”Nhan Hương quá bình tĩnh. Con ruột chết, chẳng phải nàng ta nên phẫn nộ sao?”
Bạch Thiếu Đình thở dài thườn thượt một hơi.
Tử Vi bị gọi đến hỏi mấy câu, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có lẽ cái chết của tiểu hoàng tử thật sự liên quan đến nàng.
Nàng nhìn hai bình nước táo trên bàn mà Thanh phi đưa tới, không nhìn ra manh mối gì, nhớ ra Lưu Tuệ bảo nàng đi dạy bọn họ làm nước trái cây, bọn họ thật sự thân thiện như thế sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Phàm dẫn người đến đưa Tiểu Tỉnh đi, đến buổi trưa, Tử Vi cũng bị đưa đi, nhốt trong một gian phòng đơn độc. Bên ngoài có từng lớp thị vệ canh giữ.
Trên đường đi, Tử Vi hỏi Cố Phàm tại sao phải giam giữ nàng, Cổ Phàm nói lại có người nhìn thấy Tử Vi từng tới Phương cung trước khi tiểu hoàng tử xảy ra chuyện.
Buổi tối Lê Hiên tới Lâm Hoa điện, hắn mớm thuốc cho Tuyết Yên như thường lệ, ôm nàng trước người.
Tử Vi lệnh trước ngực nàng lóe ra ánh sáng ôn hòa.
Hắn nhìn gương mặt không chút hồng hào của Tuyết Yên, rúc đầu vào sâu trong cổ nàng, thấp giọng hỏi: “Yên Nhi, chừng nào thì nàng mới tỉnh lại? Nói cho trẫm biết, rốt cuộc là ai hại chết An Nhi? Rốt cuộc trẫm có nên tin tưởngnàng ấy hay không?”
Những mưa tên gió đao trong cung còn phức tạp hơn nhiều so với chiến trường, trước kia hắn xem thường đấu đá trong cung, cho rằng mình có thể khống chế tất cả, do vậy mới mất đi Tuyết Yên.
Tử Vi bị nhốt trong phòng hai ngày, không có ai đến tra hỏi nàng, nhưng cũng không thả nàng đi, bọn thị vệ hầu hạ nàng ăn uống đầy đủ, không có ai làm khó nàng.
Buổi tối, cửa mở ra, Tử Vi ngẩng đầu, nhìn thấy Lê Hiên đứng ở đó. Hắn mặc y phục màu đen, thêu rồng bay vàng rực, kim tuyến tỏa sáng lập loè dưới ánh nến, Tử Vi nhìn thấy hắn gầy đi rất nhiều.
Lê Hiện phất phất tay, bọn thị vệ lui ra phía sau mấy bước, Tử Vi đứng lên, Lê Hiên nhìn nàng: “Nàng có gì muốn nói không?”
Tử Vi nói: “Không có.”
Lê Hiện: “Nàng không hỏi tại sao ta lạinhốt nàng sao?”
Tử Vi: “Ta tin tưởng Bạch đại ca và sư huynh của ta.”
Lê Hiên nhướng lông mày lên: “Nàng không tin trẫm?”
Tử Vi cười: “Chẳng phải Hoàng thượng cũng tin tưởng Bạch đại ca và sư huynh của ta sao? Tin tưởng bọn họ cũng là tin tưởng Hoàng thượng mà.”
Lê Hiên nói: “Miệng lưỡi nàng quả là sắc bén.”
Tử Vi nói: “Chắc chắn Hoàng thượng hiểu ta sẽ không hại tiểu hoàng tử. Nếu như ta hại chết tiểu hoàng tử bởi vì thù hận đất nước, vì sao ta còn muốn cứu Hoàng thượng? Có điều nhiều chứng cớ hướng vào ta như vậy chứng tỏ ta đang uy hiếp đến người khác.”
Lê Hiện: “Nàng cho rằng nàng uy hiếp đến ai?”
Tử Vi nói: “Nếu như Hoàng hậu không khỏe, Hoàng thượng nạp ta làm phi, tiểuhoàng tử sẽ giao cho ai nuôi dưỡng đây? Hoàng thượng chỉ có một vị Hoàng tử.”
Mắt Lê Hiện lập tức trở nên lạnh lẽo: “Nàng đang nguyền rủa Hoàng hậu à?”
Tử Vi nói: “Hoàng thượng, người muốn nghe lời nói thật, ta chỉ nói thật mà thôi.”
Lê Hiên cười khẩy: “Tử Vi, đừng xem trọng bản thân, nàng cho rằng trẫm sẽ giao Hoàng tử cho nàng sao?”
Hắn quay người phẩy tay áo bỏ đi.
Lại qua hai ngày nữa, trong cung xôn xao loan truyền rằng bởi vì Bắc Di bị Đại Hưng diệt quốc, công chúa Bắc Di ghi hận trong lòng, mượn cơ hội giết tiểu hoàng tử.
Còn có người truyền rằng thị vệ tìm được đồ vật của người hạ độc đánh rơi hiện trường, Hoàng thượng hạ lệnh, sau khi tra ra sẽ tru di cửu tộc.
Chương 226 Hậu cung hiểm ác
Lòng người trong cung bàng hoàng.
Hai ngày sau, Hoàn Nhi trong cung Thanh
phi bị đưa đi, đại cung nữ Nhị Phượng
trong cung Tĩnh phi cũng bị đưa đi.
Trong hình phòng trong cung truyền ra
từng tiếng kêu thê thảm của nữ nhân,
trong đêm đầu đông nghe khá khiếp
người.
Tử Vi bị giam trong phòng, lại có thêm mấy
lớp thị vệ nữa.
Trong Phương cung giam giữ Nhan Hương,
mọi người thường xuyên nghe thấy tiếng
nữ nhân khóc, mọi người đều biết vị nương
nương này vẫn luôn bị giam ở đây, bây giờ
nàng ta mất luôn cả con trai, cung nữ hoặc
thị vệ mới tới thường âm thâm cảm thán
Hoàng thượng quá tàn nhẫn với vị này.
Lại qua một ngày, San Hô của Trường
Nhạc cung đột nhiên rơi vào trong hồ nước
của Ngự hoa viên rồi chết đuối. San Hô
theo Lưu Tuệ rất nhiêu năm.
Lưu Tuệ hậu táng San Hô.
Vụ án tiểu hoàng tử càng thêm mù mịt.
Lại qua một ngày, Thanh phi và Tĩnh phi bị
chia ra giam lại. Bâu không khí kỳ lạ bao
trùm hậu cung.
Hình như gần đây Hoàng tượng không
quan tâm vụ án của tiểu hoàng tử lắm, vừa
bãi triều liên trở lại Lâm Hoa điện với
Hoàng hậu, hẳn không vui không giận,
giống như bình thường. Nhưng tiếng kêu
thảm thiết trong hình phòng không hề gián
đoạn dù chỉ một ngày.
Hắn vốn khinh thường sử dùng loại chiến
thuật tra tấn tâm lý này, cũng không muốn
dùng ở hậu cung, hẳn rất ít khi tàn nhẫn với
hậu cung của mình. Có điều chuyện Tuyết
Yên gặp phải khiến hẳn hiểu được, hậu
cung hiểm ác không kém gì chiến trường.
Một ngày nọ, Tử Vi dùng bữa tối rôi ngồi
trước bàn dài đọc sách, bên ngoài đột
nhiên vang lên tiếng ồn ào, nàng vừa muốn
đứng lên thì đột nhiên cảm thấy đầu
choáng váng, lập tức ngừng thở, nằm sấp
xuống bàn.
Một người đeo mặt nạ đi vào từ cửa sổ,
qua khe hở tay áo, Tử Ví nhìn thấy người
này có vóc dáng mảnh khảnh.
Người kia mang theo một con dao găm,
chậm rãi đến gân nàng.
Tử Vi đưa tay lặng lẽ sờ dao găm trên đùi,
chậm rãi rút ra, hơi thở của người kia đã tới
sau lưng.
Nàng nắm chặt dao găm, đâm vào bả vai
người kia, không chờ nàng quay người, gáy
đã bị đánh một chưởng, ngất đi.
Tử Vi bị bừng tỉnh bởi một tiếng thét chói
tai: “Không ổn rồi! Thanh phi nương nương
bị giết!”
Thanh phi bị giết? Tử Vi ngẩng đầu, nhìn
thấy mình máu me khäp người, trong tay
nắm lấy một con dao găm, có một người
nằm cách đó không xa, cũng máu me khắp
người.
Người vừa kêu là một bà già, bà ta bưng
hộp cơm tới, có vẻ là đưa cơm.
Mấy thị vệ chạy vào, sau khi đi vào hít sâu
một hơi.
Tử Vi vừa muốn cử động đã bị đè xuống
đất rồi trói lại.
Tử Vi bình tĩnh nhìn cảnh trước mắt, Thanh
phi bị giết, hiển nhiên hung thủ muốn giá
họa cho nàng.
Nàng đang nhìn xung quanh thì cửa mở, Lê
Hiên đi tới, Duệ vương, Bạch Thiếu Đình,
Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chỉ Đào đi theo đằng
sau.
Lê Hiên đi đến trước mặt Thanh phi nhìn
xem, lại đi đến bên cạnh Tử Vi rồi hỏi:
“Nàng muốn giết cả Thanh phi sao?”
Tử Vi nói: “Tại sao ta phải giết Thanh phi?
Sau khi ta tỉnh lại đã đến nơi này. Tối hôm
qua có một người đến gian phòng giam
giữ ta, đánh ta ngất xỉu, có điêu ta đã đâm
hắn một nhát. Đâm ở trên cánh tay trái ”
Lê Hiên nhíu mày nhìn nàng rôi vung tay
lên, Duệ vương và Bạch Thiếu Đình đi qua
xem xét thi thể Thanh phi.
Bạch Thiếu Đình nghe lời nói của Tử Vi thì
đứng dậy đi tới hỏi: “Công chúa nói là cô
đâm người kia một nhát sao?”
“Đúng vậy”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn
xộn, Lưu Tuệ che miệng đi tới.
“Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao lại xảy ra chuyện này? Công chúa,
mặc dù Thanh phi không ăn nói cung kính