Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191-192
Tử Vi nhìn thấy sự tức giận lẫn kinh ngạc trong mắt Tân Đạt Nhĩ: “Đại ca, muội thực sự thích hắn! Muội muốn gả cho hắn! Để muội hòa thân được không! Muội gả đến Đại Hưng, Bắc Di và Đại Hưng hình thành liên minh, không có đánh giết lẫn nhau, bách tính cũng không cần chịu cảnh chiến tranh loạn lạc!”
“Nói bậy! Bắc Di đã liên minh với Ninh vương! Muội là con gái mà không biết xấu hổiI” Khuôn mặt giận dữ của Tân Đạt Nhĩ đỏ bừng. Mặc dù người Bắc Di rất hào phóng, đối với chuyện tình cảm dám yêu dám hận. Nhưng nữ tử chưa xuất giá mà lại đứng trước mặt người đàn ông xa lạ nói những lời như vậy, hơn nữa nàng còn là công chúa Bắc Di, nét mặt Tân Đạt Nhĩ đã không thể kìm chế được nữa.
“Đại ca, người mà muội chờ đợi bao nhiêu năm nay chính là hắn! Hôm qua,
hắn cứu muội một lần, hôm nay lại cứu muội, đây là duyên phận mà trời xanh cho muội!” Tử Vi kéo tay Tân Đạt Nhĩ không buông.
Tân Đạt Nhĩ giơ tay lên chuẩn bị đánh nàng một cái, nhưng tay giơ lên nửa chừng rồi lại dừng giữa không trung.
Cả Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn nghe thấy những lời Tử Vi nói đều đứng ngây người tại chỗ.
Nhân lúc Tân Đạt Nhĩ do dự, Tử Vi nháy mắt với Lê Hiên: “Lê Hiên, mau cầu thân với đại ca ta đi. Đại Hưng và Bắc Di liên hôn, từ nay không còn chiến tranh được không?”
Lê Hiên nhìn chằm chằm Tử Vi, không nói một lời.
Hàn Chỉ Đào rất lo lắng. Một là lo lắng cho sự an toàn của Lê Hiên, mặc dù
mấy người bọn họ đều là cao thủ, nhưng dẫu sao người của đối phương quá đông, hổ tốt cũng không thắng được cả bày sói.
Hơn nữa, Lê Hiên thích Tử Vi, hắn cũng có thể nhận thấy Lê Hiên thích nàng ấy. Tử Vi lại là công chúa Bắc Di, nếu liên
hôn, chắc chắn không phải là điều xấu.
“Vương Thượng, đại tướng quân trấn viễn Đại Hưng Hàn Chi Đào thay mặt chủ tử cầu thân, Hoàng thượng chúng ta có ý với công chúa, mong Vương Thượng thành toàn.” Hàn Chi Đào chẳng hỏi ý của Lê Hiên đã cầu thân với Tân Đạt Nhĩ.
“Đại ca, huynh không thể bắt bọn họ! Nếu như huynh bắt huynh ấy, muội sẽ hận huynh cả đời này!” Tử Vi đứng trước mặt Tân Đạt Nhĩ, chắn Lê Hiên đứng sau nàng. Đồng thời đưa mấy viên nhỏ tròn trong tay cho Lê Hiên.
Tân Đạt Nhĩ kéo Tử Vi quay lại, vung tay, cung thủ nhắm về phía Lê Hiên bọn họ.
Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời, Tân Đạt Nhĩ không muốn bỏ lỡ.
Lê Hiên rất ngạc nhiên, viên tròn nhỏ mà Tử Vi đưa cho hắn không ngờ lại là bom nổ. Đây là thứ chỉ Tuyết Yên mới làm ra được.
Bắc Di vốn không có những thứ này, người của Lê Kiệt biết làm bom nổ, khi Tuyết Yên mất trí nhớ đã từng dạy người Lê Kiệt làm. Nhưng Lê Kiệt không thể nào chỉ cho Bắc Di kĩ thuật chế tạo bom nổ.
Hơn nữa, trải qua vô số trận đánh với Bắc Di, bọn họ chưa tùng dùng qua bom nổ.
Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chỉ Đào, Cố Phàm trao đổi ánh mắt với nhau.
Hắn ném ra hai quả bom nhỏ, kèm theo đó là hai tiếng nổ kinh người, quân lính Bắc Di hỗn loạn.
Mấy người Lê Hiên đều là cao thủ, lúc này đồng thời dùng sức, xung quanh lập tức lộ ra một khoảng trống.
Thanh kiếm Xích Tiêu đỏ như luyện của ‘Tân Đạt Nhĩ đâm đến, đáng tiếc Lê Hiên đã xông ra ngoài.
Nhiếp Lăng Hàn theo sau, thanh kiếm trong tay hắn phát ra âm thanh như rồng gầm, sóng toát ra từ thanh kiếm khiến binh sĩ không dám xông lên.
Bọn họ đều là cao thủ, muốn bắt bọn họ cũng không hề dễ dàng.
Lê Hiên quay về lãnh thổ Đại Hưng. Hơn chục thị vệ đi theo đều không ai trở lại được.
Hàn Chỉ Đào trúng một tên, những người khác đều chỉ bị thương ngoài da.
Lê Hiên quay về nơi đóng quân tại Phù thành, trong tay hắn vẫn còn cầm một quả bom nổ.
Tử Vi tổng cộng đưa cho hắn ba quả.
Hắn đặt quả bom ở đó, tỉ mỉ quan sát, vỏ đạn màu xanh trầm, trông có vẻ rất tỉnh xảo, giống như một viên kẹo đường, nhìn bề ngoài, không ai biết được bên trong là bom nổ lấy mạng người.
“Đây chắc chắn là kĩ thuật của Tuyết Yên. Vỏ ngoài màu xanh, cách xử lý các mép nối, chắc chắc là của Tuyết Yên.” Nhiếp Lăng Hàn giọng trầm nói.
Lê Hiên nhớ đến Tuyết Yên, người đang nằm trong phòng ngủ của hắn.
Yên Nhi, nói cho trẫm biết, chuyện này cuối cùng là thế nào? Tử Vi này, sao lại giống nàng đến vậy?
“Hoàng thượng, cầu thân đi, phái người đến Bắc Di cầu thân đi.” Hàn Chi Đào nói.
Nhiếp Lăng Hàn liếc Hàn Chi Đào một cái.
Tình hình của Tuyết Yên bây giờ như vậy, Nhiếp Lăng Hàn vô cùng đau lòng. Nàng bị như vậy, có can hệ rất lớn đến Hoàng thượng. Tử Vi quả thực rất giống Tuyết Yên. Điều này khiến Nhiếp Lăng Hàn không có cách nào chịu đựng nổi.
Lấy Tử Vi, vậy Tuyết Yên phải làm sao?
Hàn Chi Đào mặc dù thích Tuyết Yên, nhưng so với tình cảm của Hoàng thượng, hắn hi vọng Hoàng thượng có thể vui vẻ.
Lê Hiên chỉ chăm chăm nhìn vào quả bom nổ trước mặt: “Lão Hàn, ngày mai chúng ta hồi cung.”
Nhiếp Lăng Hàn tiếp tục ở lại Phù thành, phái người theo sát Tân Đạt Nhĩ và Trường Phong.
Hắn biết rõ, Tân Đạt Nhĩ lần này sẽ không bỏ qua cho Trường Phòng. Mà Trường Phong, cũng chỉ là đèn đã hết đầu.
Đợi bọn chúng bắt đầu nội chiến, khi đó họ lại ra tay.
Lê Hiên dẫn Hàn Chi Đào, Cố Phàm và Trương Dương hồi cung.
Điều đầu tiên hắn làm sau khi hồi cung là đến điện Lâm Hoa.
Hắn vội vàng bước vào trong, khiến mọi người hết sức giật mình.
Lập Hạ đang lau người cho Tuyết Yên, nhìn thấy Hoàng thượng bước vào, giật mình làm đổ cả chậu nước.
“Dọn đẹp rồi lui xuống đi.” Lê Hiên lãnh đạm nói.
Lê Hiên ôm lấy Tuyết Yên, đặt nàng trên sập.
Sắc mặt nàng trắng ửng lên những đốm hồng, đôi môi hồng hào, như thể nàng vừa uống rượu.
“Yên Nhi, nàng định trừng phạt trẫm đến khi nào?” Hắn hôn lên môi nàng.
Tuyết Yên trông như đang ngủ say, ấm áp, ngọt ngào và mềm mại.
Nữ nhân đó chỉ là giống Tuyết Yên mà thôi, chỉ là giống nàng thôi. Nàng ta giống nàng như thế, xem ra cũng đã có sự chuẩn bị đầy đủ? Bắc Di cuối cùng
muốn làm gì? Nàng ta sao lại tự mình đề nghị hòa thân?
Lê Hiên cười lạnh.
Sau khi nhìn thấy Tuyết Yên, Lê Hiên từ từ xua tan cái bóng của Tử Vi ra khỏi tâm trí mình, trái tim bình tĩnh lại.
Lê Hiên ôm Tuyết Yên một lát, hắn đặt nàng xuống, giúp nàng chỉnh lại quần áo đâu và đấy rồi mới gọi Lập Hạ vào.
“Hồi còn ở núi Mặc Hoàng hậu còn có huynh đệ tỉ muội nào khác không?” Lê Hiên hỏi Lập Hạ.
“Không có. Chỉ có mình Hoàng hậu thôi. Nếu như có, chính là lúc trước ở Tuyết gia…” Lập Hạ tự hỏi sao Hoàng thượng lại hỏi như vậy.
“Kĩ thuật chết tạo bom nổ của nàng ấy là học từ sư phụ đúng không?”
“Vâng.
“Sư phụ của nàng ấy có mấy đệ tử nữ?” Lê Hiên hỏi tiếp.
“Theo như nô tỳ biết, chỉ có mình Hoàng hậu. Lúc đó sư phụ đã không còn thu nạp thêm đệ tử nữa rồi, chỉ là thi thoảng có cơ hội gặp Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu lanh lợi, cảm thấy có duyên với Hoàng hậu, bèn nhận người làm đồ đệ.” Lập Hạ nói.
“Ngoài Điền Minh và người của Lê Kiệt, nàng ấy còn dạy kĩ thuật chế tạo bom nổ cho ai khác không?”
“Không có. Theo lý mà nói cái này không truyền ra ngoài. Sau này Hoàng hậu cảm thấy, rất nhiều kĩ thuật được dùng mới có giá trị, vì thế mới dạy cho Điền thống lĩnh.” Nhắc đến Điền Minh, Lập Hạ lập tức ngậm miệng
Ở trong cung này, Điền Minh bây giờ là điều cấm ky.
Hoàng thượng không cho nhắc đến, bây giờ hắn lại nhắc đến cái tên này trước, khiến cho Lập Hạ cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Lê Hiên đưa quả bom đạn trong tay cho Lập Hạ: “Ngươi xem thử đây có phải là Hoàng hậu làm ra không?”
Lập Hạ cầm lên xem xét: “Đúng vây.”
“Làm sao ngươi chắc chắn như vậy?” Lê Hiên hỏi.
“Hoàng hậu thích dùng vỏ ngoài tinh xảo làm bom nổ, những nép nối này người thích dùng keo dính lại. Hoàng thượng người xem, quả bom nổ này chính là dán như thế đó.”
“Biết rồi, chăm sóc tốt cho Hoàng hậu.”
Lê Hiên rời cung điện. Xem ra, Tử Vi này không hề đơn giản. Hơn nữa, nàng ta tên là Tử Vi. Là tên nữ tử trong giấc mộng của hắn.
Tuyết Yên, trầm nên làm gì đây?
Lê Hiên đến cung Vĩnh An thăm tiểu Hoàng tử Lê Tử An một lát.
Hắn sắp xếp một bảo mẫu đến chăm sóc riêng cho Lê Tử An, hắn không giao đứa nhỏ cho Lưu Tuệ.
Lưu Tuệ từng đề nghị một lần. Tuy rằng nàng là Tuệ Quý phi, nhưng không có con cái, Hoàng thượng cũng không sống trong cung của nàng ấy. Khi nàng ta khẩn cầu Hoàng thượng phú dưỡng Lê Tử An, bị Hoàng thượng từ chối.
Hắn đang đợi Tuyết Yên tỉnh lại.
Lê Tử An dẫu sao cũng là do Nhan
Hương sinh ra, hắn không muốn sau này nó hận Tuyết Yên, hắn muốn để Tuyết Yên nuôi nấng nó.
Nhưng Tuyết Yên mãi vẫn không tỉnh lại. Nàng sẽ ngủ mãi như vậy ư?
Tử Vi bị Tân Đạt Nhĩ đưa về tộc Độc Long.
Trên đường đi, Tân Đạt Nhĩ luôn bày ra khuôn mặt lạnh tanh.
Tử Vi lo lắng không yên. Hôm nay vì nàng mà Hoàng đế Đại Hưng chạy thoát, đây vốn là cơ hội tốt để bắt hắn. Đương nhiên, còn do câu nói thích Lê Hiên của nàng.
Vị ca ca này yêu thương nàng trăm đường, nhưng không cho phép nàng gả cho Hoàng đế nước đối đầu, cho dù đó có là hòa thân đi chăng nữa.
Nàng cưỡi trên ngựa, Tân Đạt Nhĩ đi trước nàng một chút. Chân trái của nàng vẫn còn bị thương, đi một lúc, chân nàng đau, bắt đầu đi chậm lại.
Nhưng lần này, ca ca không hề đợi nàng.
Xem ra hắn thật sự tức giận rồi.
Vân cung của Tử Vi nằm trong đại điện của tộc Độc Long, rất gần với điện Trường Thánh của mẫu thân.
Đến cửa đại điện, Tân Đạt Nhĩ xuống ngựa, đứng từ xa nhìn Tử Vi chăm chậm đi đến.
Tử Vi dừng lại, mắt cá chân rất đau, nàng lóng ngóng xuống ngựa, chân vừa chạm đất đã đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tân Đạt Nhĩ chỉ lãnh đạm nhìn nàng. Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ qua đỡ nàng xuống ngựa.
Trước mặt những người thân yêu nhất của mình, Tử Vi cảm thấy nỗi đâu ở chân như khắc vào tim, nàng rưng rưng nước mắt nhìn Tân Đạt Nhĩ.
Tân Đạt Nhĩ không hề mềm lòng, hắn vẫy tay, hai thị vệ khiêng kiệu đi đến.
“Đưa công chúa về Vân cung.”
“Không, muội muốn đi gặp mẫu thân.” Tử Vi biết chắc hắn sẽ đi thỉnh an mẫu thân.
“Vậy khiêng công chúa đến điện Trường Thánh” Nói xong Tân Đạt Nhĩ không cả quay đầu lại mà đi về phía trước.
Đối với mẫu thân và vị ca ca này, Tử Vi vô cùng trân trọng.
Nàng vội vã lên kiệu, theo sau ca ca.
Đến cửa lớn điện Trường Thánh, mẫu thân Thánh Tuyết Đại phi đã đứng trước cửa chờ bọn họ.
Thánh Tuyết Đại phi mặt mũi hiền hậu, đôi mắt to, khuôn mặt cũng to, khóe
miệng luôn cong lên, nhìn rất xinh đẹp. Đôi mắt cũng là màu nâu vàng, làn da hơi đen. Mắt của Tân Đạt Nhĩ rất giống mắt mẫu thân.
Tử Vi cảm thấy tướng mạo của mình không giống mẫu thân chút nào, nàng thường tự nhìn mình trong gương mà phiền muộn, mặc dù nàng cũng xinh đẹp, nhưng làn da trắng ngần này, khuôn mặt nhỏ mỹ miều này không có nét nào là được kế thừa từ mẫu thân, vì thế luôn cảm thấy đáng tiếc.
Mẫu thân nói nàng giống tổ mẫu. Có lẽ vậy, dù sao thì nàng cũng không biết tổ mẫu trong như thế nào.
Tử Vi khập khà khập khiễng rời khỏi kiệu, mẫu thân đau lòng bước đến dìu nàng: “Sao con lại bị thành cái bộ dạng này?”
Sống mũi Tử Vi cay cay, nàng dựa vào
mẫu thân làm nũng: “Mẫu thân, chân con bị trẹo rồi. Sưng to như eo con lợn rừng vậy.”
Mẫu thân vén váy nàng lên xem một chút: “Đúng là sưng rất to, mau, truyền thái ý đến kiểm tra.”
Tân Đạt Nhĩ không hề nhìn nàng, thỉnh an mẫu thân xong, liền quay về đại điện của mình.
Tử Vi tức giận quay người theo mẫu thân vào trong phòng.
Ngự y đến đắp thuốc lên mắt cá chân của nàng, nàng líu ríu không hề muốn quay về cung của mình.
“Mẫu thân, ca ca đang giận con” Tử Vi thở dài.
Thánh Tuyết Đại phi mỉm cười nuông chiều: “Ca ca con sao lại giận con thật
mẫu thân làm nũng: “Mẫu thân, chân con bị trẹo rồi. Sưng to như eo con lợn rừng vậy.”
Mẫu thân vén váy nàng lên xem một chút: “Đúng là sưng rất to, mau, truyền thái ý đến kiểm tra.”
Tân Đạt Nhĩ không hề nhìn nàng, thỉnh an mẫu thân xong, liền quay về đại điện của mình.
Tử Vi tức giận quay người theo mẫu thân vào trong phòng.
Ngự y đến đắp thuốc lên mắt cá chân của nàng, nàng líu ríu không hề muốn quay về cung của mình.
“Mẫu thân, ca ca đang giận con” Tử Vi thở dài.
Thánh Tuyết Đại phi mỉm cười nuông chiều: “Ca ca con sao lại giận con thật
Loại tình thân này, không giống như với ngoại công và cữu cữu, cũng không giống với tình cảm mà phụ thân Tuyết Văn Hào dành cho nàng.
Tình cảm sâu sắc như vậy, tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng không vướng chút điều kiện nào thế này, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được. Không nồng nhiệt như tình yêu, nhưng khiến người ta an tâm hơn cả tình yêu, và cũng lâu bền hơn cả tình yêu.
“Không phải hắn không được sao?” Đại phi hỏi Tử Vi.
“Huynh ấy cứu con hai lần, hơn nữa, nữ nhi cảm thấy, gả cho huynh ấy, có lẽ sẽ tránh được một cuộc chiến. Con không muốn Đại Hưng và Bắc Di luôn luôn đối địch” Tử Vi nói.
“Chuyện giữa các nước đã có đại ca con, con không cần bận tâm. Con chỉ
cần nói, con có thích hăn không? Hoàng đế Đại Hưng đã có Hoàng hậu rồi.” Đại phi lo lắng nhìn nàng.
“Hoàng hậu của huynh ấy có lẽ sẽ không tỉnh lại nữa.” Tử Vi nói nhỏ. Mạnh cô cô nói, Lê Kiệt cho nàng uống Hoàn Hồn đan, nàng có thể sống ba năm. Đã hai năm rồi. Tử Vi lệnh luôn ở trên người Tuyết Yên bảo vệ nàng, tháo Tử Vi lệnh xuống, khí tức của Tuyết Yên lập tức sẽ biến mất…
Hai tay Thánh Tuyết Đại phi vén tóc Tử
Vi: “Bắc Di có nhiều nam nhân như thế, sao con lại ưng ý Hoàng đế Đại Hưng?
Con gả qua đó, không làm được Hoàng hậu, quy tắc trong cung Đại Hưng cũng rất nghiêm ngặt, với tính khí của con rất khó để sống vui vẻ.”
“Mẫu thân, lần trước con ngã từ trên ngựa xuống, quên đi rất nhiều chuyện trước đây, lần này con hiểu rõ, có rất
nhiều việc không phải bản thân muốn khống chế là được, chúng ta cần biết nội tâm của chính mình, biết bản thân mình cần gì, nắm chặt những gì đang có, làm những việc bản thân muốn làm. Con yêu mẫu thân, cũng yêu ca ca, con muốn cùng ca ca chia sẻ phiền muộn, con không muốn vì chiến tranh mà bách tính tan cửa mất nhà.”
Đôi mắt Thánh Tuyết Đại phi rưng rưng: “Con à, con có lòng rồi. Để ta tìm cơ hội thương lượng với ca ca con.”
Bữa tối, Tử Vi dùng tại cung điện của mẫu thân. Mẫu thân sai người đến mời Tân Đạt Nhĩ, nhưng mãi đến tối muộn hắn mới đến.
Tử Vi đói đến mức không chịu được. Len lén bốc vài miếng thịt dê.
Nàng nhân lúc mẫu thân không chú ý, lén lút lấy mấy miếng thịt cừu giữa đĩa,
sau đó lại sắp xếp lại đĩa, nhìn không ra ở giữa đĩa đã vơi đi không ít, Tân Đạt Nhĩ rảo bước tiến vào.
Tay của Tử Vi để trên đĩa, nàng có chút ngại ngùng, nháy mắt với Tân Đạt Nhĩ, Tân Đạt Nhĩ chỉ liếc nàng một cái, rồi nhìn về phía mẫu thân.
Tử Vi chột dạ cúi đầu, không biết là vì chuyện bản thân mình thích Lê Hiên hay là vì đợi hắn đến dùng cơm, tóm lại có chút không vững tâm.
Tân Đạt Nhĩ ngồi kế bên mẫu thân.
Hắn ôn hòa thêm canh cho mẫu thần, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn cũng không nhìn Tử Vi, giống như nàng không hề tồn tại.
Tử Vi không nhẫn nhịn được nữa, vội
vàng dùng bữa tối rồi quay về cung của mình.
Hình phạt nặng nhất là nuông chiều người đó đến tận xương tủy, sau đó lại thờ ơ không ngó ngàng.
Trong Vân cung, nô tỳ dáng người cao to kia tên là Tiểu Tỉnh, còn nô tỳ có dáng người nhỏ nhắn tên là Tiểu Nhạn.
Thấy Tử Vi quay về, Tiểu Tỉnh vui mừng chạy đến kéo lấy nàng.
“Công chúa, người cuối cùng cũng về, chúng nô tỳ sợ chết khiếp rồi!”
Bọn họ rất tất thân thiết, như Tuyết Yên và Lập Hạ.
“Công chúa vội quay về cho kịp tiết Thần Ưng sao?” Tiểu Tỉnh hỏi nàng.
“Tiết Thần Ưng?”
Thấy Tử Vi ngơ ngác, Tiểu Tỉnh kinh ngạc nói: “Công chúa không lẽ người
luôn quên tiết Thần Ưng rồi ư?”
Tử Vi không biết tiết Thần Ưng là gì cả. “Ngày mười tháng tư hàng năm, tộc chúng ta sẽ lên đỉnh núi Độc Long lễ bái các vị anh hùng đã tử trận, cho chim
ưng ăn, công chúa nhớ ra chưa?” Tiểu Nhạn nói.
“Ồ” Hóa ra là lễ bái vong hồn.
“Ta cũng phải tham gia chứ hả?”
“Tất nhiên, Đại phi đã cho người đưa y phục của người đến rồi.” Tiểu Tỉnh nói.
Khi dùng bữa tối, nàng không thấy mẫu phi và đại ca nhắc đến chuyện tiết Thần Ưng, nàng cũng không để tâm đến.
Sáng sớm hôm sau, Tử Vi được gọi dậy.
“Tại sao lại sớm như vậy?” Hai mắt Tử Vi
díp vào nhau.
“Công chúa, mau tắm rửa chải đầu đi, Đại phi đã giục rồi.”
Tử Vi nhìn một cái, mới có giờ Thân.
“Đến núi Độc Long mất một canh giờ. Công chúa nhanh lên.” Gấp lắm rồi.
Tử Vi khoác lên mình bộ quần áo tế màu trắng hoa lệ, trên đầu đội vòng hoa mộc nhã màu trắng, mái tóc dài xõa ra sau.
Khi Tử Vi đi ra, thấy Tân Đạt Nhĩ liếc nàng một cái, nhìn thấy nàng ngồi lên kiệu, Tân Đạt Nhĩ đánh ngựa đi về phía trước.
Núi Độc Long nàng đã leo lên vô số lần. Từ nhỏ nàng đã thích ngọn núi này.
Trên đỉnh núi, từng mộ phần của binh sĩ màu trắng, chỉ chỉ chít chít.
Tử Vi phát hiện, ở bên phải có một ngôi mộ lẻ loi trơ trọi.
Ngôi mộ lẻ loi này nằm cách xa những phần mộ khác của tộc Độc Long, nằm trong lớp cây bụi ở phía xa. xa. Không có ai cúng tế, trên mộ phủ đầy cỏ dại.
“Nói bậy! Bắc Di đã liên minh với Ninh vương! Muội là con gái mà không biết xấu hổiI” Khuôn mặt giận dữ của Tân Đạt Nhĩ đỏ bừng. Mặc dù người Bắc Di rất hào phóng, đối với chuyện tình cảm dám yêu dám hận. Nhưng nữ tử chưa xuất giá mà lại đứng trước mặt người đàn ông xa lạ nói những lời như vậy, hơn nữa nàng còn là công chúa Bắc Di, nét mặt Tân Đạt Nhĩ đã không thể kìm chế được nữa.
“Đại ca, người mà muội chờ đợi bao nhiêu năm nay chính là hắn! Hôm qua,
hắn cứu muội một lần, hôm nay lại cứu muội, đây là duyên phận mà trời xanh cho muội!” Tử Vi kéo tay Tân Đạt Nhĩ không buông.
Tân Đạt Nhĩ giơ tay lên chuẩn bị đánh nàng một cái, nhưng tay giơ lên nửa chừng rồi lại dừng giữa không trung.
Cả Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn nghe thấy những lời Tử Vi nói đều đứng ngây người tại chỗ.
Nhân lúc Tân Đạt Nhĩ do dự, Tử Vi nháy mắt với Lê Hiên: “Lê Hiên, mau cầu thân với đại ca ta đi. Đại Hưng và Bắc Di liên hôn, từ nay không còn chiến tranh được không?”
Lê Hiên nhìn chằm chằm Tử Vi, không nói một lời.
Hàn Chỉ Đào rất lo lắng. Một là lo lắng cho sự an toàn của Lê Hiên, mặc dù
mấy người bọn họ đều là cao thủ, nhưng dẫu sao người của đối phương quá đông, hổ tốt cũng không thắng được cả bày sói.
Hơn nữa, Lê Hiên thích Tử Vi, hắn cũng có thể nhận thấy Lê Hiên thích nàng ấy. Tử Vi lại là công chúa Bắc Di, nếu liên
hôn, chắc chắn không phải là điều xấu.
“Vương Thượng, đại tướng quân trấn viễn Đại Hưng Hàn Chi Đào thay mặt chủ tử cầu thân, Hoàng thượng chúng ta có ý với công chúa, mong Vương Thượng thành toàn.” Hàn Chi Đào chẳng hỏi ý của Lê Hiên đã cầu thân với Tân Đạt Nhĩ.
“Đại ca, huynh không thể bắt bọn họ! Nếu như huynh bắt huynh ấy, muội sẽ hận huynh cả đời này!” Tử Vi đứng trước mặt Tân Đạt Nhĩ, chắn Lê Hiên đứng sau nàng. Đồng thời đưa mấy viên nhỏ tròn trong tay cho Lê Hiên.
Tân Đạt Nhĩ kéo Tử Vi quay lại, vung tay, cung thủ nhắm về phía Lê Hiên bọn họ.
Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời, Tân Đạt Nhĩ không muốn bỏ lỡ.
Lê Hiên rất ngạc nhiên, viên tròn nhỏ mà Tử Vi đưa cho hắn không ngờ lại là bom nổ. Đây là thứ chỉ Tuyết Yên mới làm ra được.
Bắc Di vốn không có những thứ này, người của Lê Kiệt biết làm bom nổ, khi Tuyết Yên mất trí nhớ đã từng dạy người Lê Kiệt làm. Nhưng Lê Kiệt không thể nào chỉ cho Bắc Di kĩ thuật chế tạo bom nổ.
Hơn nữa, trải qua vô số trận đánh với Bắc Di, bọn họ chưa tùng dùng qua bom nổ.
Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chỉ Đào, Cố Phàm trao đổi ánh mắt với nhau.
Hắn ném ra hai quả bom nhỏ, kèm theo đó là hai tiếng nổ kinh người, quân lính Bắc Di hỗn loạn.
Mấy người Lê Hiên đều là cao thủ, lúc này đồng thời dùng sức, xung quanh lập tức lộ ra một khoảng trống.
Thanh kiếm Xích Tiêu đỏ như luyện của ‘Tân Đạt Nhĩ đâm đến, đáng tiếc Lê Hiên đã xông ra ngoài.
Nhiếp Lăng Hàn theo sau, thanh kiếm trong tay hắn phát ra âm thanh như rồng gầm, sóng toát ra từ thanh kiếm khiến binh sĩ không dám xông lên.
Bọn họ đều là cao thủ, muốn bắt bọn họ cũng không hề dễ dàng.
Lê Hiên quay về lãnh thổ Đại Hưng. Hơn chục thị vệ đi theo đều không ai trở lại được.
Hàn Chỉ Đào trúng một tên, những người khác đều chỉ bị thương ngoài da.
Lê Hiên quay về nơi đóng quân tại Phù thành, trong tay hắn vẫn còn cầm một quả bom nổ.
Tử Vi tổng cộng đưa cho hắn ba quả.
Hắn đặt quả bom ở đó, tỉ mỉ quan sát, vỏ đạn màu xanh trầm, trông có vẻ rất tỉnh xảo, giống như một viên kẹo đường, nhìn bề ngoài, không ai biết được bên trong là bom nổ lấy mạng người.
“Đây chắc chắn là kĩ thuật của Tuyết Yên. Vỏ ngoài màu xanh, cách xử lý các mép nối, chắc chắc là của Tuyết Yên.” Nhiếp Lăng Hàn giọng trầm nói.
Lê Hiên nhớ đến Tuyết Yên, người đang nằm trong phòng ngủ của hắn.
Yên Nhi, nói cho trẫm biết, chuyện này cuối cùng là thế nào? Tử Vi này, sao lại giống nàng đến vậy?
“Hoàng thượng, cầu thân đi, phái người đến Bắc Di cầu thân đi.” Hàn Chi Đào nói.
Nhiếp Lăng Hàn liếc Hàn Chi Đào một cái.
Tình hình của Tuyết Yên bây giờ như vậy, Nhiếp Lăng Hàn vô cùng đau lòng. Nàng bị như vậy, có can hệ rất lớn đến Hoàng thượng. Tử Vi quả thực rất giống Tuyết Yên. Điều này khiến Nhiếp Lăng Hàn không có cách nào chịu đựng nổi.
Lấy Tử Vi, vậy Tuyết Yên phải làm sao?
Hàn Chi Đào mặc dù thích Tuyết Yên, nhưng so với tình cảm của Hoàng thượng, hắn hi vọng Hoàng thượng có thể vui vẻ.
Lê Hiên chỉ chăm chăm nhìn vào quả bom nổ trước mặt: “Lão Hàn, ngày mai chúng ta hồi cung.”
Nhiếp Lăng Hàn tiếp tục ở lại Phù thành, phái người theo sát Tân Đạt Nhĩ và Trường Phong.
Hắn biết rõ, Tân Đạt Nhĩ lần này sẽ không bỏ qua cho Trường Phòng. Mà Trường Phong, cũng chỉ là đèn đã hết đầu.
Đợi bọn chúng bắt đầu nội chiến, khi đó họ lại ra tay.
Lê Hiên dẫn Hàn Chi Đào, Cố Phàm và Trương Dương hồi cung.
Điều đầu tiên hắn làm sau khi hồi cung là đến điện Lâm Hoa.
Hắn vội vàng bước vào trong, khiến mọi người hết sức giật mình.
Lập Hạ đang lau người cho Tuyết Yên, nhìn thấy Hoàng thượng bước vào, giật mình làm đổ cả chậu nước.
“Dọn đẹp rồi lui xuống đi.” Lê Hiên lãnh đạm nói.
Lê Hiên ôm lấy Tuyết Yên, đặt nàng trên sập.
Sắc mặt nàng trắng ửng lên những đốm hồng, đôi môi hồng hào, như thể nàng vừa uống rượu.
“Yên Nhi, nàng định trừng phạt trẫm đến khi nào?” Hắn hôn lên môi nàng.
Tuyết Yên trông như đang ngủ say, ấm áp, ngọt ngào và mềm mại.
Nữ nhân đó chỉ là giống Tuyết Yên mà thôi, chỉ là giống nàng thôi. Nàng ta giống nàng như thế, xem ra cũng đã có sự chuẩn bị đầy đủ? Bắc Di cuối cùng
muốn làm gì? Nàng ta sao lại tự mình đề nghị hòa thân?
Lê Hiên cười lạnh.
Sau khi nhìn thấy Tuyết Yên, Lê Hiên từ từ xua tan cái bóng của Tử Vi ra khỏi tâm trí mình, trái tim bình tĩnh lại.
Lê Hiên ôm Tuyết Yên một lát, hắn đặt nàng xuống, giúp nàng chỉnh lại quần áo đâu và đấy rồi mới gọi Lập Hạ vào.
“Hồi còn ở núi Mặc Hoàng hậu còn có huynh đệ tỉ muội nào khác không?” Lê Hiên hỏi Lập Hạ.
“Không có. Chỉ có mình Hoàng hậu thôi. Nếu như có, chính là lúc trước ở Tuyết gia…” Lập Hạ tự hỏi sao Hoàng thượng lại hỏi như vậy.
“Kĩ thuật chết tạo bom nổ của nàng ấy là học từ sư phụ đúng không?”
“Vâng.
“Sư phụ của nàng ấy có mấy đệ tử nữ?” Lê Hiên hỏi tiếp.
“Theo như nô tỳ biết, chỉ có mình Hoàng hậu. Lúc đó sư phụ đã không còn thu nạp thêm đệ tử nữa rồi, chỉ là thi thoảng có cơ hội gặp Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu lanh lợi, cảm thấy có duyên với Hoàng hậu, bèn nhận người làm đồ đệ.” Lập Hạ nói.
“Ngoài Điền Minh và người của Lê Kiệt, nàng ấy còn dạy kĩ thuật chế tạo bom nổ cho ai khác không?”
“Không có. Theo lý mà nói cái này không truyền ra ngoài. Sau này Hoàng hậu cảm thấy, rất nhiều kĩ thuật được dùng mới có giá trị, vì thế mới dạy cho Điền thống lĩnh.” Nhắc đến Điền Minh, Lập Hạ lập tức ngậm miệng
Ở trong cung này, Điền Minh bây giờ là điều cấm ky.
Hoàng thượng không cho nhắc đến, bây giờ hắn lại nhắc đến cái tên này trước, khiến cho Lập Hạ cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Lê Hiên đưa quả bom đạn trong tay cho Lập Hạ: “Ngươi xem thử đây có phải là Hoàng hậu làm ra không?”
Lập Hạ cầm lên xem xét: “Đúng vây.”
“Làm sao ngươi chắc chắn như vậy?” Lê Hiên hỏi.
“Hoàng hậu thích dùng vỏ ngoài tinh xảo làm bom nổ, những nép nối này người thích dùng keo dính lại. Hoàng thượng người xem, quả bom nổ này chính là dán như thế đó.”
“Biết rồi, chăm sóc tốt cho Hoàng hậu.”
Lê Hiên rời cung điện. Xem ra, Tử Vi này không hề đơn giản. Hơn nữa, nàng ta tên là Tử Vi. Là tên nữ tử trong giấc mộng của hắn.
Tuyết Yên, trầm nên làm gì đây?
Lê Hiên đến cung Vĩnh An thăm tiểu Hoàng tử Lê Tử An một lát.
Hắn sắp xếp một bảo mẫu đến chăm sóc riêng cho Lê Tử An, hắn không giao đứa nhỏ cho Lưu Tuệ.
Lưu Tuệ từng đề nghị một lần. Tuy rằng nàng là Tuệ Quý phi, nhưng không có con cái, Hoàng thượng cũng không sống trong cung của nàng ấy. Khi nàng ta khẩn cầu Hoàng thượng phú dưỡng Lê Tử An, bị Hoàng thượng từ chối.
Hắn đang đợi Tuyết Yên tỉnh lại.
Lê Tử An dẫu sao cũng là do Nhan
Hương sinh ra, hắn không muốn sau này nó hận Tuyết Yên, hắn muốn để Tuyết Yên nuôi nấng nó.
Nhưng Tuyết Yên mãi vẫn không tỉnh lại. Nàng sẽ ngủ mãi như vậy ư?
Tử Vi bị Tân Đạt Nhĩ đưa về tộc Độc Long.
Trên đường đi, Tân Đạt Nhĩ luôn bày ra khuôn mặt lạnh tanh.
Tử Vi lo lắng không yên. Hôm nay vì nàng mà Hoàng đế Đại Hưng chạy thoát, đây vốn là cơ hội tốt để bắt hắn. Đương nhiên, còn do câu nói thích Lê Hiên của nàng.
Vị ca ca này yêu thương nàng trăm đường, nhưng không cho phép nàng gả cho Hoàng đế nước đối đầu, cho dù đó có là hòa thân đi chăng nữa.
Nàng cưỡi trên ngựa, Tân Đạt Nhĩ đi trước nàng một chút. Chân trái của nàng vẫn còn bị thương, đi một lúc, chân nàng đau, bắt đầu đi chậm lại.
Nhưng lần này, ca ca không hề đợi nàng.
Xem ra hắn thật sự tức giận rồi.
Vân cung của Tử Vi nằm trong đại điện của tộc Độc Long, rất gần với điện Trường Thánh của mẫu thân.
Đến cửa đại điện, Tân Đạt Nhĩ xuống ngựa, đứng từ xa nhìn Tử Vi chăm chậm đi đến.
Tử Vi dừng lại, mắt cá chân rất đau, nàng lóng ngóng xuống ngựa, chân vừa chạm đất đã đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tân Đạt Nhĩ chỉ lãnh đạm nhìn nàng. Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ qua đỡ nàng xuống ngựa.
Trước mặt những người thân yêu nhất của mình, Tử Vi cảm thấy nỗi đâu ở chân như khắc vào tim, nàng rưng rưng nước mắt nhìn Tân Đạt Nhĩ.
Tân Đạt Nhĩ không hề mềm lòng, hắn vẫy tay, hai thị vệ khiêng kiệu đi đến.
“Đưa công chúa về Vân cung.”
“Không, muội muốn đi gặp mẫu thân.” Tử Vi biết chắc hắn sẽ đi thỉnh an mẫu thân.
“Vậy khiêng công chúa đến điện Trường Thánh” Nói xong Tân Đạt Nhĩ không cả quay đầu lại mà đi về phía trước.
Đối với mẫu thân và vị ca ca này, Tử Vi vô cùng trân trọng.
Nàng vội vã lên kiệu, theo sau ca ca.
Đến cửa lớn điện Trường Thánh, mẫu thân Thánh Tuyết Đại phi đã đứng trước cửa chờ bọn họ.
Thánh Tuyết Đại phi mặt mũi hiền hậu, đôi mắt to, khuôn mặt cũng to, khóe
miệng luôn cong lên, nhìn rất xinh đẹp. Đôi mắt cũng là màu nâu vàng, làn da hơi đen. Mắt của Tân Đạt Nhĩ rất giống mắt mẫu thân.
Tử Vi cảm thấy tướng mạo của mình không giống mẫu thân chút nào, nàng thường tự nhìn mình trong gương mà phiền muộn, mặc dù nàng cũng xinh đẹp, nhưng làn da trắng ngần này, khuôn mặt nhỏ mỹ miều này không có nét nào là được kế thừa từ mẫu thân, vì thế luôn cảm thấy đáng tiếc.
Mẫu thân nói nàng giống tổ mẫu. Có lẽ vậy, dù sao thì nàng cũng không biết tổ mẫu trong như thế nào.
Tử Vi khập khà khập khiễng rời khỏi kiệu, mẫu thân đau lòng bước đến dìu nàng: “Sao con lại bị thành cái bộ dạng này?”
Sống mũi Tử Vi cay cay, nàng dựa vào
mẫu thân làm nũng: “Mẫu thân, chân con bị trẹo rồi. Sưng to như eo con lợn rừng vậy.”
Mẫu thân vén váy nàng lên xem một chút: “Đúng là sưng rất to, mau, truyền thái ý đến kiểm tra.”
Tân Đạt Nhĩ không hề nhìn nàng, thỉnh an mẫu thân xong, liền quay về đại điện của mình.
Tử Vi tức giận quay người theo mẫu thân vào trong phòng.
Ngự y đến đắp thuốc lên mắt cá chân của nàng, nàng líu ríu không hề muốn quay về cung của mình.
“Mẫu thân, ca ca đang giận con” Tử Vi thở dài.
Thánh Tuyết Đại phi mỉm cười nuông chiều: “Ca ca con sao lại giận con thật
mẫu thân làm nũng: “Mẫu thân, chân con bị trẹo rồi. Sưng to như eo con lợn rừng vậy.”
Mẫu thân vén váy nàng lên xem một chút: “Đúng là sưng rất to, mau, truyền thái ý đến kiểm tra.”
Tân Đạt Nhĩ không hề nhìn nàng, thỉnh an mẫu thân xong, liền quay về đại điện của mình.
Tử Vi tức giận quay người theo mẫu thân vào trong phòng.
Ngự y đến đắp thuốc lên mắt cá chân của nàng, nàng líu ríu không hề muốn quay về cung của mình.
“Mẫu thân, ca ca đang giận con” Tử Vi thở dài.
Thánh Tuyết Đại phi mỉm cười nuông chiều: “Ca ca con sao lại giận con thật
Loại tình thân này, không giống như với ngoại công và cữu cữu, cũng không giống với tình cảm mà phụ thân Tuyết Văn Hào dành cho nàng.
Tình cảm sâu sắc như vậy, tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng không vướng chút điều kiện nào thế này, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được. Không nồng nhiệt như tình yêu, nhưng khiến người ta an tâm hơn cả tình yêu, và cũng lâu bền hơn cả tình yêu.
“Không phải hắn không được sao?” Đại phi hỏi Tử Vi.
“Huynh ấy cứu con hai lần, hơn nữa, nữ nhi cảm thấy, gả cho huynh ấy, có lẽ sẽ tránh được một cuộc chiến. Con không muốn Đại Hưng và Bắc Di luôn luôn đối địch” Tử Vi nói.
“Chuyện giữa các nước đã có đại ca con, con không cần bận tâm. Con chỉ
cần nói, con có thích hăn không? Hoàng đế Đại Hưng đã có Hoàng hậu rồi.” Đại phi lo lắng nhìn nàng.
“Hoàng hậu của huynh ấy có lẽ sẽ không tỉnh lại nữa.” Tử Vi nói nhỏ. Mạnh cô cô nói, Lê Kiệt cho nàng uống Hoàn Hồn đan, nàng có thể sống ba năm. Đã hai năm rồi. Tử Vi lệnh luôn ở trên người Tuyết Yên bảo vệ nàng, tháo Tử Vi lệnh xuống, khí tức của Tuyết Yên lập tức sẽ biến mất…
Hai tay Thánh Tuyết Đại phi vén tóc Tử
Vi: “Bắc Di có nhiều nam nhân như thế, sao con lại ưng ý Hoàng đế Đại Hưng?
Con gả qua đó, không làm được Hoàng hậu, quy tắc trong cung Đại Hưng cũng rất nghiêm ngặt, với tính khí của con rất khó để sống vui vẻ.”
“Mẫu thân, lần trước con ngã từ trên ngựa xuống, quên đi rất nhiều chuyện trước đây, lần này con hiểu rõ, có rất
nhiều việc không phải bản thân muốn khống chế là được, chúng ta cần biết nội tâm của chính mình, biết bản thân mình cần gì, nắm chặt những gì đang có, làm những việc bản thân muốn làm. Con yêu mẫu thân, cũng yêu ca ca, con muốn cùng ca ca chia sẻ phiền muộn, con không muốn vì chiến tranh mà bách tính tan cửa mất nhà.”
Đôi mắt Thánh Tuyết Đại phi rưng rưng: “Con à, con có lòng rồi. Để ta tìm cơ hội thương lượng với ca ca con.”
Bữa tối, Tử Vi dùng tại cung điện của mẫu thân. Mẫu thân sai người đến mời Tân Đạt Nhĩ, nhưng mãi đến tối muộn hắn mới đến.
Tử Vi đói đến mức không chịu được. Len lén bốc vài miếng thịt dê.
Nàng nhân lúc mẫu thân không chú ý, lén lút lấy mấy miếng thịt cừu giữa đĩa,
sau đó lại sắp xếp lại đĩa, nhìn không ra ở giữa đĩa đã vơi đi không ít, Tân Đạt Nhĩ rảo bước tiến vào.
Tay của Tử Vi để trên đĩa, nàng có chút ngại ngùng, nháy mắt với Tân Đạt Nhĩ, Tân Đạt Nhĩ chỉ liếc nàng một cái, rồi nhìn về phía mẫu thân.
Tử Vi chột dạ cúi đầu, không biết là vì chuyện bản thân mình thích Lê Hiên hay là vì đợi hắn đến dùng cơm, tóm lại có chút không vững tâm.
Tân Đạt Nhĩ ngồi kế bên mẫu thân.
Hắn ôn hòa thêm canh cho mẫu thần, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn cũng không nhìn Tử Vi, giống như nàng không hề tồn tại.
Tử Vi không nhẫn nhịn được nữa, vội
vàng dùng bữa tối rồi quay về cung của mình.
Hình phạt nặng nhất là nuông chiều người đó đến tận xương tủy, sau đó lại thờ ơ không ngó ngàng.
Trong Vân cung, nô tỳ dáng người cao to kia tên là Tiểu Tỉnh, còn nô tỳ có dáng người nhỏ nhắn tên là Tiểu Nhạn.
Thấy Tử Vi quay về, Tiểu Tỉnh vui mừng chạy đến kéo lấy nàng.
“Công chúa, người cuối cùng cũng về, chúng nô tỳ sợ chết khiếp rồi!”
Bọn họ rất tất thân thiết, như Tuyết Yên và Lập Hạ.
“Công chúa vội quay về cho kịp tiết Thần Ưng sao?” Tiểu Tỉnh hỏi nàng.
“Tiết Thần Ưng?”
Thấy Tử Vi ngơ ngác, Tiểu Tỉnh kinh ngạc nói: “Công chúa không lẽ người
luôn quên tiết Thần Ưng rồi ư?”
Tử Vi không biết tiết Thần Ưng là gì cả. “Ngày mười tháng tư hàng năm, tộc chúng ta sẽ lên đỉnh núi Độc Long lễ bái các vị anh hùng đã tử trận, cho chim
ưng ăn, công chúa nhớ ra chưa?” Tiểu Nhạn nói.
“Ồ” Hóa ra là lễ bái vong hồn.
“Ta cũng phải tham gia chứ hả?”
“Tất nhiên, Đại phi đã cho người đưa y phục của người đến rồi.” Tiểu Tỉnh nói.
Khi dùng bữa tối, nàng không thấy mẫu phi và đại ca nhắc đến chuyện tiết Thần Ưng, nàng cũng không để tâm đến.
Sáng sớm hôm sau, Tử Vi được gọi dậy.
“Tại sao lại sớm như vậy?” Hai mắt Tử Vi
díp vào nhau.
“Công chúa, mau tắm rửa chải đầu đi, Đại phi đã giục rồi.”
Tử Vi nhìn một cái, mới có giờ Thân.
“Đến núi Độc Long mất một canh giờ. Công chúa nhanh lên.” Gấp lắm rồi.
Tử Vi khoác lên mình bộ quần áo tế màu trắng hoa lệ, trên đầu đội vòng hoa mộc nhã màu trắng, mái tóc dài xõa ra sau.
Khi Tử Vi đi ra, thấy Tân Đạt Nhĩ liếc nàng một cái, nhìn thấy nàng ngồi lên kiệu, Tân Đạt Nhĩ đánh ngựa đi về phía trước.
Núi Độc Long nàng đã leo lên vô số lần. Từ nhỏ nàng đã thích ngọn núi này.
Trên đỉnh núi, từng mộ phần của binh sĩ màu trắng, chỉ chỉ chít chít.
Tử Vi phát hiện, ở bên phải có một ngôi mộ lẻ loi trơ trọi.
Ngôi mộ lẻ loi này nằm cách xa những phần mộ khác của tộc Độc Long, nằm trong lớp cây bụi ở phía xa. xa. Không có ai cúng tế, trên mộ phủ đầy cỏ dại.