- Ảnh bìa
- Tác giả
- Lưu Diên Trường Ngưng
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 106
- Nguồn
- vongtinhgiang.wordpress.com
- Lượt đọc
- 24,963
- Cập nhật
Trở lại Đại Đường những năm khói lửa, khuynh tẫn một đời chỉ vì muốn được gần nhau.
Biến động bất ngờ, hồng nhan bi ca, cuộc đời phù du, bao giờ mới yên vui.
Im lặng chờ đợi, yêu không dám nói, bước cuối cùng, muốn thế nào mới dám bước ra?.
Xuyên qua gió lửa, bỗng nhiên quay đầu lại, ngươi có còn tại nơi đó xướng [Tử Dạ ca] không?
Ôn nhu của ngươi mềm mại như mây, phản chiếu tại trái tim vốn đã vong tình của ta.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, có thể lại đem tóc xanh đổi một đời?.
Không hối hận, trải qua quanh co ngoặt ngoèo cũng là say.
Trong chỗ tình sâu mới hiểu hết bi thương.
Tây tiến đường rất xa, nhìn lại chỉ mây khói.
Ai giữ chân chợt bừng tỉnh.
Tìm tìm kiếm kiếm, không thể quên.
Chúng ta đã từng ước định.
Lúc đó trăng sáng, mây nhẹ nhàng trôi.
Không thể quên được phần tình cảm này
[Đã từng ước định]
Bao nhiêu rêu xanh mới phủ kín hết tường?.
Mưa to cỡ nào mới cần dù?.
Ngoài đình hoa lại lơ đãng rơi.
Dòng nước tiễn đưa gọi ta không nỡ muốn.
Gió thổi bên bờ xốn xanh hai hàng liễu.
Ngươi cúi đầu khóc tiếc những ngày qua.
Chiều tà rọi chiếu mái hiên ánh nơi cửa sổ.
Ngày trước thản nhiên giờ buồn bã.
Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói.
Ngươi ngồi nhìn duyên phận kết thúc.
Lúc đổi ý lòng nhiều tiếc nuối.
Cũng chỉ là nói xuông.
Ta đứng dậy an tĩnh thắp hương.
Ta ngừng nhớ của ngươi hình dáng.
Nhắm mắt lại quật cường.
[Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói]
Từng cảm động qua là đã trọn vẹn.
Biến động bất ngờ, hồng nhan bi ca, cuộc đời phù du, bao giờ mới yên vui.
Im lặng chờ đợi, yêu không dám nói, bước cuối cùng, muốn thế nào mới dám bước ra?.
Xuyên qua gió lửa, bỗng nhiên quay đầu lại, ngươi có còn tại nơi đó xướng [Tử Dạ ca] không?
Ôn nhu của ngươi mềm mại như mây, phản chiếu tại trái tim vốn đã vong tình của ta.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, có thể lại đem tóc xanh đổi một đời?.
Không hối hận, trải qua quanh co ngoặt ngoèo cũng là say.
Trong chỗ tình sâu mới hiểu hết bi thương.
Tây tiến đường rất xa, nhìn lại chỉ mây khói.
Ai giữ chân chợt bừng tỉnh.
Tìm tìm kiếm kiếm, không thể quên.
Chúng ta đã từng ước định.
Lúc đó trăng sáng, mây nhẹ nhàng trôi.
Không thể quên được phần tình cảm này
[Đã từng ước định]
Bao nhiêu rêu xanh mới phủ kín hết tường?.
Mưa to cỡ nào mới cần dù?.
Ngoài đình hoa lại lơ đãng rơi.
Dòng nước tiễn đưa gọi ta không nỡ muốn.
Gió thổi bên bờ xốn xanh hai hàng liễu.
Ngươi cúi đầu khóc tiếc những ngày qua.
Chiều tà rọi chiếu mái hiên ánh nơi cửa sổ.
Ngày trước thản nhiên giờ buồn bã.
Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói.
Ngươi ngồi nhìn duyên phận kết thúc.
Lúc đổi ý lòng nhiều tiếc nuối.
Cũng chỉ là nói xuông.
Ta đứng dậy an tĩnh thắp hương.
Ta ngừng nhớ của ngươi hình dáng.
Nhắm mắt lại quật cường.
[Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói]
Từng cảm động qua là đã trọn vẹn.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook