-
Chương 2
Mấy ngày sau, rốt cuộc ta cũng gặp được “Ha Nỗ Nhã” trong truyền thuyết.
Vào đêm săn bắn mùa xuân hôm trước, Đạt Huy đã gọi người trong tộc đến uống rượu cùng nhau. Hiếm khi hắn chịu đưa ta ra khỏi chăn lông cừu, lần đầu gặp mặt những người thân cận hắn.
Ha Nỗ Nhã cũng có mặt trong bữa tiệc ấy. Nàng mặc áo quần màu trắng, chân mang ủng bông cao đến đầu gối, dáng người cao gầy rắn rỏi. Nhìn nàng vừa đẹp vừa mạnh mẽ nên cảm xúc ta càng chùng xuống.
Ta vốn cho rằng bản thân tuy khác người ở nơi này nhưng sắc đẹp vẫn là hàng đầu. Kết quả hôm nay mới thấy người ta không hề thua kém mình. Ngược lại ta bị Đạt Huy bao bọc y như cái bánh chưng.
Ta nghĩ hôm nay bản thân đang mặc quần áo Đại Tống ở bên dưới da cừu, chất vải lụa mỏng rất tôn dáng. Thế nên ta vặn người, muốn cởi lớp áo khoác bên ngoài ra thì chúng ta có thể hòa nhau một ván.
Ai ngờ mới nhúc nhích một tí là Đạt Huy đang uống rượu với người khác quay đầu lại ngay.
Ánh mắt hắn ra vẻ dò hỏi: “Chuyện gì?”
Ta nhỏ giọng đáp: “Ta muốn cởi áo khoác này ra.”
“Không được.”
Vất vả lắm mới để lộ ra cần cổ thiên nga, giờ thì bị bàn tay to của hắn túm lại kín mít rồi.
Ta chống cự: “Ta nóng.”
“Nói dối, tay nàng lạnh.”
Ta còn muốn phản bác thì chợt nhận ra trong màn trướng lúc này im như thóc. Tất cả mọi người đều nhìn hai chúng ta, mặt mày còn tỏ ra không thể tin nổi. Họ làm như Đạt Huy làm ra chuyện chưa từng thấy bao giờ.
Ta không dám hé răng, yên lặng rụt đầu vào áo. Hình như Đạt Huy không cảm nhận được bầu không khí kỳ quái nên tiếp tục bắt chuyện với người bên cạnh.
Một lát sau, Ha Nỗ Nhã đi đến trước mặt hắn: “Ngươi ra đây, ta có đôi lời muốn nói với ngươi.”
Nàng mới uống rượu xong, mặt mày rực màu đỏ hồng. Xung quanh lại lặng im một mảnh, đợi đến khi bọn họ ra ngoài mới có người dùng tiếng Nữ Chân thì thầm.
“Nhất định là Ha Nỗ Nhã hối hận rồi, ta thấy tâm trạng nàng không ổn từ lúc Đạt Huy kết hôn đến nay.”
“Có thể không hối hận à, thằng nhóc nghèo năm xưa giờ đã là tộc trưởng. Nếu không phải nàng hủy bỏ hôn ước sau khi Đạt Huy bị thương thì bây giờ đã là vợ tộc trưởng rồi.”
“Nhưng mà Ha Nỗ Nhã có vốn liếng để bắt bẻ nha, cha nàng là tù trưởng mà, bản thân nàng lớn lên cũng đẹp, còn là hình mẫu lý tưởng của không ít người.”
Ta làm bộ không nghe hiểu tiếng Nữ Chân, cúi đầu ngồi một bên chờ Đạt Huy quay về. Trong đầu ta lại không nhịn được mà suy nghĩ miên man.
Ta sợ hãi, sợ Đạt Huy thật sự đồng ý với Ha Nỗ Nhã. Đến lúc đó ta biết phải làm sao?
Ta không muốn bị đưa về Vương phủ, càng không muốn chung chồng với người con gái khác.
Một lát sau nữa thì Đạt Huy bước vào trong, lúc này mọi người mới ngừng thảo luận.
Buổi tối Đạt Huy uống rượu nên động tác thô lỗ hơn trước nhiều lắm. Cơ thể ta không khỏe nên cố chịu đựng, nỗ lực đón ý hùa theo hắn. Nhưng rất nhanh Đạt Huy đã phát hiện ra điều kỳ lạ.
“Không thoải mái?”
“Không có!”
Đạt Huy đứng dậy, nương theo ánh nến xốc chăn lên mặc cho ta cản trở. Lúc hắn kéo được tay chân ta ra thì thái độ trở nên nghiêm túc.
“Bị rách.”
Ta sợ hắn nổi giận, ôm cổ hắn làm nũng nói: “Ta không có cảm giác gì hết, thật đấy.”
Chiêu này không có hiệu quả, Đạt Huy đẩy ta ra với nét mặt âm u: “Người Nữ Chân bị gọi là Man Di nhưng còn chưa tới mức đói khát đến thế. Chúng ta chưa tới mức ngay cả vợ của mình cũng không quan tâm.”
“Ta không có nghĩ như vậy...”
Hắn phủ thêm áo khoác rồi bước ra ngoài. Ta không nén nổi hai hàng nước mắt uất ức.
Bây giờ ta không biết phải làm thế nào mới níu kéo được hắn. Nghĩ tới nghĩ lui thì ta chỉ có mỗi cơ thể này thôi. Nếu chuyện này còn không được thì ta thật sự không biết nên làm gì nữa.
Đang cúi đầu lau nước mắt thì Đạt Huy lại quay về. Hắn thấy ta rơi nước mắt thì không vui nói: “Sao lại khóc?”
“Phu quân đừng chạm vào ta.”
“Yếu ớt.”
Lời của hắn chẳng khác gì kíp nổ. Ta bất chấp hắn là tấm ván duy nhất ta có thể bám lấy, cao giọng nói: “Ta yếu ớt thế đấy, ngươi không thích thì đi tìm tình nhân của ngươi đi, đừng tới làm phiền ta nữa!”
Đạt Huy nghe ra điểm mấu chốt: “Tình nhân của ta là ai?”
“Ha Nỗ Nhã!” Ta giận đến độ lôi cả chuyện này ra ngoài miệng.
Đúng như dự đoán, Đạt Huy nghe thấy tên nàng thì mặt đanh lại: “Ai nói với nàng?”
Việc đã đến nước này thì không cần phải sợ, ta bất chấp nói: “Ai cũng nói như vậy, không chỉ có thế, ta còn biết nàng là vị hôn thê tiền nhiệm của ngươi, mặt ngươi bị thương là vì cứu nàng.”
Nói xong thì ta không chịu đựng nổi “oa” một tiếng khóc lên.
“Sao nàng ta không biết lý lẽ gì hết vậy, phu quân ta đối xử tốt với nàng đến nỗi không màng mặt mũi, thế mà nàng còn từ chối...”
Càng nói càng thái quá, cuối cùng Đạt Huy dở khóc dở cười ôm ta vào lòng dỗ dành: “Ta và Ha Nỗ Nhã đúng là từng có hôn ước với nhau, nhưng không giống như nàng tưởng tượng đâu.”
“Cha Ha Nỗ Nhã là tù trưởng Cổ ấp Tù đời trước, năm đó ông cứu ta khỏi bị tuyết vùi nên có ân cứu mạng với ta. Lúc đó ta còn ăn nhờ ở đậu mọi người, sau này Ha Nỗ Nhã thích ta nên cha nàng mới làm chủ, đính hôn cho chúng ta.”
“Năm ấy có con gấu bị mù tiến vào Cổ ấp Tù, không chỉ ăn vụng thức ăn cho trâu, ngựa mà còn làm người trong tộc bị thương. Ta vật lộn với con gấu ấy không phải vì Ha Nỗ Nhã, đổi lại là bất kỳ người nào khác thì ta cũng không thể đứng xem mặc kệ.”
“Chẳng qua là bị thương quá nghiêm trọng, Ha Nỗ Nhã e ngại vết sẹo trên mặt ta nên hôn ước không đi đến đâu cả.”
Ta dẩu môi: “Ha Nỗ Nhã không giống người nhát gan lắm.”
“Ừ, không lớn gan bằng nàng.” Đạt Huy cười rộ lên, gương mặt không còn lạnh lùng như thường ngày.
Ta đoán lúc hắn chưa có vết sẹo này nhất định là một chàng trai có bề ngoài xuất chúng. Nếu không thì cha Ha Nỗ Nhã đã không chịu đính hôn con gái cho một đứa trẻ mồ côi.
Ta sáp lại gần, ngẩng đầu hôn lên vết sẹo trên mặt hắn: “Ta phải cảm ơn nó.”
“Tại sao?”
Ta cuộn tròn trong lòng hắn: “Nếu không phải nó làm nàng ta lùi bước thì không tới lượt ta gả cho phu quân.”
Đạt Huy nhìn ta chằm chằm, đáy mắt tối tăm không cách nào nhìn thấu. Ta cảm nhận được tình ái mãnh liệt bên trong hắn, không biết nghĩ thế nào mà lại mạnh mẽ đè nén xuống.
Một lát sau, hắn bôi thuốc lên lòng bàn tay, cúi người sờ vào chỗ ta bị thương đau đớn.
“Nàng biết tiếng Nữ Chân?”
Ta không phủ nhận: “Nghe nói phải gả đến đây nên ta đã chuẩn bị trước rất kỹ, trong đó bao gồm cả việc học ngôn ngữ ở nơi này.”
“Ngoại trừ chuyện này ra thì còn gì nữa?” Đây là lần đầu tiên chúng ta bàn luận đề tài khác với chuyện phòng the.
Ta ngồi thẳng lưng nói: “Còn mang theo các loại hạt ngũ cốc và một ít sách vở.”
Động tác Đạt Huy khựng lại, hai mắt sáng rực lên: “Nàng nói mang theo cái gì?”
“Hạt giống, ta nghe nói trước kia mọi người vẫn sống theo kiểu du mục, mấy năm gần đây mới lựa chọn định cư ở một chỗ. Cho nên ta suy đoán có lẽ mấy thứ này có chỗ dùng, thế nên mua trước một ít...”
Không ngờ là Đạt Huy nghe thế thì không thèm đi ngủ nữa: “Hạt giống để ở đâu, mau dẫn ta đi xem.”
Ta bất ngờ là thứ bản thân tùy tiện chuẩn bị lại có tác dụng thật sự.
Giống như ta suy đoán, người Nữ Chân chủ yếu sống du mục, ngày nào cũng đi săn, dự trữ thịt là chính. Sau khi Đạt Huy lên chức thủ lĩnh thì dẫn dắt người trong tộc mở mang, khai phá đất đai, dần dần mở rộng lãnh thổ. Từ đó bọn họ mới từ bỏ cuộc sống rày đây mai đó. Thế nhưng săn thú, đánh giặc là nghề thuận tay nhất của họ, còn gieo giống, dệt lụa thì dốt đặc cán mai.
Có thể mua được các loại hạt giống với giá cao ở khu vực biên cảnh, nhưng bất hạnh là bọn họ không biết trồng. Họ tùy tiện vùi hạt vào đất, thu hoạch được cũng không có năng suất cao.
Trước năm mười bốn ta luôn đi theo mẹ, sống tại nơi thôn quê dân dã, đối với mấy chuyện này thì chẳng có gì xa lạ. Hơn nữa ta còn mua sắm một ít sách về nghề nông, bên trong giảng giải rất là chi tiết.
Cả buổi tối hôm đó Đạt Huy cứ như một học trò giỏi lắng nghe ta giảng bài, từ giới thiệu các loại cây nông nghiệp, thời gian sinh trưởng đến kỹ năng trồng trọt. Mãi đến khi đường chân trời chuyển sang màu trắng, ta buồn ngủ ngáp không biết bao nhiêu lần thì hắn mới chịu thả ta lên giường.
“Nàng là kho báu của ta.”
Hắn hôn môi ta trước khi đi, sẵn tiện giúp ta ém chăn lại cho kỹ mới bước ra ngoài. Hôm đó không biết đã có chuyện gì xảy ra, khi ta xuất hiện thì người trong tộc không còn giữ thái độ như trước nữa.
Ngay cả hai người lúc đầu từng khuyên Đạt Huy đưa ta trở về cũng cung kính với ta vô cùng.
Có lần bọn họ còn hỏi ta: “Phu nhân, ươm giống thì ngâm hạt trong nước bao lâu, lớn đến chừng này có thể chia ra trồng xuống đất chưa?”
Ta cũng không ngờ là kinh nghiệm sống ở nông thôn có thể làm ta nhảy vọt thành người được tôn trọng nhất ở đây. Bây giờ ngoại trừ cung phụng Đạt Huy ra thì ta có thêm một công việc mới, đó là đi ra ngoài ruộng “tuần tra”, cung cấp và chỉ đạo các kỹ thuật trồng trọt cho cánh đàn ông.
Đạt Huy sợ ta vất vả, ngày nào cũng chỉ cho ta ra ruộng một lúc thôi. Nhưng ta cứ làm mãi không biết mệt, dần dà mọi người cũng đổi xưng hô từ “Cô nàng nước Tống” thành “phu nhân tộc trưởng”.
Khi biết ta hiểu một ít tiếng Nữ Chân thì có nhiều phụ nữ đã có chồng chủ động ôm con đến, bảo là muốn nói chuyện phiếm với ta. Có điều là người trong tộc càng chấp nhận ta thì người có lòng lại càng gấp gáp hơn.
Hôm nay Ha Nỗ Nhã trực tiếp bước vào màn trướng của ta, mở miệng là nói ngay: “Ta đã quyết định gả cho Đạt Huy.”
Ta: “?”
Nàng ngẩng đầu, cao ngạo nhìn ta nói: “Đạt Huy không thích ngươi, hắn hòa thân với Đại Tống là vì trả thù chuyện năm xưa ta vô tình với hắn. Chính hắn từng nói với ta là vĩnh viễn không thể yêu người Tống.”
Ta chưa bao giờ nghe Đạt Huy nhắc tới chuyện này nên hỏi: “Tại sao thế?”
Ha Nỗ Nhã thiếu điều viết mấy chữ “tất nhiên là ngươi không biết” lên mặt.
Nàng cười nhạo: “Mẹ Đạt Huy là người Tống, lúc trước vì bỏ trốn về Đại Tống mà nàng nhẫn tâm bỏ lại đứa con ruột giữa trời tuyết. Nếu không nhờ cha ta nhặt được thì hắn đã chết từ lâu rồi.”
“Hắn không nói với ngươi chuyện này tất nhiên là vì chưa tin tưởng ngươi đủ nhiều. Ngươi đừng mơ tưởng dùng mấy hạt giống đó mua chuộc lòng người trong tộc ta. Ai cũng biết người Tống các ngươi quỷ kế đa đoan, rồi sẽ có ngày gương mặt thật của ngươi bị lật tẩy.”
Vào đêm săn bắn mùa xuân hôm trước, Đạt Huy đã gọi người trong tộc đến uống rượu cùng nhau. Hiếm khi hắn chịu đưa ta ra khỏi chăn lông cừu, lần đầu gặp mặt những người thân cận hắn.
Ha Nỗ Nhã cũng có mặt trong bữa tiệc ấy. Nàng mặc áo quần màu trắng, chân mang ủng bông cao đến đầu gối, dáng người cao gầy rắn rỏi. Nhìn nàng vừa đẹp vừa mạnh mẽ nên cảm xúc ta càng chùng xuống.
Ta vốn cho rằng bản thân tuy khác người ở nơi này nhưng sắc đẹp vẫn là hàng đầu. Kết quả hôm nay mới thấy người ta không hề thua kém mình. Ngược lại ta bị Đạt Huy bao bọc y như cái bánh chưng.
Ta nghĩ hôm nay bản thân đang mặc quần áo Đại Tống ở bên dưới da cừu, chất vải lụa mỏng rất tôn dáng. Thế nên ta vặn người, muốn cởi lớp áo khoác bên ngoài ra thì chúng ta có thể hòa nhau một ván.
Ai ngờ mới nhúc nhích một tí là Đạt Huy đang uống rượu với người khác quay đầu lại ngay.
Ánh mắt hắn ra vẻ dò hỏi: “Chuyện gì?”
Ta nhỏ giọng đáp: “Ta muốn cởi áo khoác này ra.”
“Không được.”
Vất vả lắm mới để lộ ra cần cổ thiên nga, giờ thì bị bàn tay to của hắn túm lại kín mít rồi.
Ta chống cự: “Ta nóng.”
“Nói dối, tay nàng lạnh.”
Ta còn muốn phản bác thì chợt nhận ra trong màn trướng lúc này im như thóc. Tất cả mọi người đều nhìn hai chúng ta, mặt mày còn tỏ ra không thể tin nổi. Họ làm như Đạt Huy làm ra chuyện chưa từng thấy bao giờ.
Ta không dám hé răng, yên lặng rụt đầu vào áo. Hình như Đạt Huy không cảm nhận được bầu không khí kỳ quái nên tiếp tục bắt chuyện với người bên cạnh.
Một lát sau, Ha Nỗ Nhã đi đến trước mặt hắn: “Ngươi ra đây, ta có đôi lời muốn nói với ngươi.”
Nàng mới uống rượu xong, mặt mày rực màu đỏ hồng. Xung quanh lại lặng im một mảnh, đợi đến khi bọn họ ra ngoài mới có người dùng tiếng Nữ Chân thì thầm.
“Nhất định là Ha Nỗ Nhã hối hận rồi, ta thấy tâm trạng nàng không ổn từ lúc Đạt Huy kết hôn đến nay.”
“Có thể không hối hận à, thằng nhóc nghèo năm xưa giờ đã là tộc trưởng. Nếu không phải nàng hủy bỏ hôn ước sau khi Đạt Huy bị thương thì bây giờ đã là vợ tộc trưởng rồi.”
“Nhưng mà Ha Nỗ Nhã có vốn liếng để bắt bẻ nha, cha nàng là tù trưởng mà, bản thân nàng lớn lên cũng đẹp, còn là hình mẫu lý tưởng của không ít người.”
Ta làm bộ không nghe hiểu tiếng Nữ Chân, cúi đầu ngồi một bên chờ Đạt Huy quay về. Trong đầu ta lại không nhịn được mà suy nghĩ miên man.
Ta sợ hãi, sợ Đạt Huy thật sự đồng ý với Ha Nỗ Nhã. Đến lúc đó ta biết phải làm sao?
Ta không muốn bị đưa về Vương phủ, càng không muốn chung chồng với người con gái khác.
Một lát sau nữa thì Đạt Huy bước vào trong, lúc này mọi người mới ngừng thảo luận.
Buổi tối Đạt Huy uống rượu nên động tác thô lỗ hơn trước nhiều lắm. Cơ thể ta không khỏe nên cố chịu đựng, nỗ lực đón ý hùa theo hắn. Nhưng rất nhanh Đạt Huy đã phát hiện ra điều kỳ lạ.
“Không thoải mái?”
“Không có!”
Đạt Huy đứng dậy, nương theo ánh nến xốc chăn lên mặc cho ta cản trở. Lúc hắn kéo được tay chân ta ra thì thái độ trở nên nghiêm túc.
“Bị rách.”
Ta sợ hắn nổi giận, ôm cổ hắn làm nũng nói: “Ta không có cảm giác gì hết, thật đấy.”
Chiêu này không có hiệu quả, Đạt Huy đẩy ta ra với nét mặt âm u: “Người Nữ Chân bị gọi là Man Di nhưng còn chưa tới mức đói khát đến thế. Chúng ta chưa tới mức ngay cả vợ của mình cũng không quan tâm.”
“Ta không có nghĩ như vậy...”
Hắn phủ thêm áo khoác rồi bước ra ngoài. Ta không nén nổi hai hàng nước mắt uất ức.
Bây giờ ta không biết phải làm thế nào mới níu kéo được hắn. Nghĩ tới nghĩ lui thì ta chỉ có mỗi cơ thể này thôi. Nếu chuyện này còn không được thì ta thật sự không biết nên làm gì nữa.
Đang cúi đầu lau nước mắt thì Đạt Huy lại quay về. Hắn thấy ta rơi nước mắt thì không vui nói: “Sao lại khóc?”
“Phu quân đừng chạm vào ta.”
“Yếu ớt.”
Lời của hắn chẳng khác gì kíp nổ. Ta bất chấp hắn là tấm ván duy nhất ta có thể bám lấy, cao giọng nói: “Ta yếu ớt thế đấy, ngươi không thích thì đi tìm tình nhân của ngươi đi, đừng tới làm phiền ta nữa!”
Đạt Huy nghe ra điểm mấu chốt: “Tình nhân của ta là ai?”
“Ha Nỗ Nhã!” Ta giận đến độ lôi cả chuyện này ra ngoài miệng.
Đúng như dự đoán, Đạt Huy nghe thấy tên nàng thì mặt đanh lại: “Ai nói với nàng?”
Việc đã đến nước này thì không cần phải sợ, ta bất chấp nói: “Ai cũng nói như vậy, không chỉ có thế, ta còn biết nàng là vị hôn thê tiền nhiệm của ngươi, mặt ngươi bị thương là vì cứu nàng.”
Nói xong thì ta không chịu đựng nổi “oa” một tiếng khóc lên.
“Sao nàng ta không biết lý lẽ gì hết vậy, phu quân ta đối xử tốt với nàng đến nỗi không màng mặt mũi, thế mà nàng còn từ chối...”
Càng nói càng thái quá, cuối cùng Đạt Huy dở khóc dở cười ôm ta vào lòng dỗ dành: “Ta và Ha Nỗ Nhã đúng là từng có hôn ước với nhau, nhưng không giống như nàng tưởng tượng đâu.”
“Cha Ha Nỗ Nhã là tù trưởng Cổ ấp Tù đời trước, năm đó ông cứu ta khỏi bị tuyết vùi nên có ân cứu mạng với ta. Lúc đó ta còn ăn nhờ ở đậu mọi người, sau này Ha Nỗ Nhã thích ta nên cha nàng mới làm chủ, đính hôn cho chúng ta.”
“Năm ấy có con gấu bị mù tiến vào Cổ ấp Tù, không chỉ ăn vụng thức ăn cho trâu, ngựa mà còn làm người trong tộc bị thương. Ta vật lộn với con gấu ấy không phải vì Ha Nỗ Nhã, đổi lại là bất kỳ người nào khác thì ta cũng không thể đứng xem mặc kệ.”
“Chẳng qua là bị thương quá nghiêm trọng, Ha Nỗ Nhã e ngại vết sẹo trên mặt ta nên hôn ước không đi đến đâu cả.”
Ta dẩu môi: “Ha Nỗ Nhã không giống người nhát gan lắm.”
“Ừ, không lớn gan bằng nàng.” Đạt Huy cười rộ lên, gương mặt không còn lạnh lùng như thường ngày.
Ta đoán lúc hắn chưa có vết sẹo này nhất định là một chàng trai có bề ngoài xuất chúng. Nếu không thì cha Ha Nỗ Nhã đã không chịu đính hôn con gái cho một đứa trẻ mồ côi.
Ta sáp lại gần, ngẩng đầu hôn lên vết sẹo trên mặt hắn: “Ta phải cảm ơn nó.”
“Tại sao?”
Ta cuộn tròn trong lòng hắn: “Nếu không phải nó làm nàng ta lùi bước thì không tới lượt ta gả cho phu quân.”
Đạt Huy nhìn ta chằm chằm, đáy mắt tối tăm không cách nào nhìn thấu. Ta cảm nhận được tình ái mãnh liệt bên trong hắn, không biết nghĩ thế nào mà lại mạnh mẽ đè nén xuống.
Một lát sau, hắn bôi thuốc lên lòng bàn tay, cúi người sờ vào chỗ ta bị thương đau đớn.
“Nàng biết tiếng Nữ Chân?”
Ta không phủ nhận: “Nghe nói phải gả đến đây nên ta đã chuẩn bị trước rất kỹ, trong đó bao gồm cả việc học ngôn ngữ ở nơi này.”
“Ngoại trừ chuyện này ra thì còn gì nữa?” Đây là lần đầu tiên chúng ta bàn luận đề tài khác với chuyện phòng the.
Ta ngồi thẳng lưng nói: “Còn mang theo các loại hạt ngũ cốc và một ít sách vở.”
Động tác Đạt Huy khựng lại, hai mắt sáng rực lên: “Nàng nói mang theo cái gì?”
“Hạt giống, ta nghe nói trước kia mọi người vẫn sống theo kiểu du mục, mấy năm gần đây mới lựa chọn định cư ở một chỗ. Cho nên ta suy đoán có lẽ mấy thứ này có chỗ dùng, thế nên mua trước một ít...”
Không ngờ là Đạt Huy nghe thế thì không thèm đi ngủ nữa: “Hạt giống để ở đâu, mau dẫn ta đi xem.”
Ta bất ngờ là thứ bản thân tùy tiện chuẩn bị lại có tác dụng thật sự.
Giống như ta suy đoán, người Nữ Chân chủ yếu sống du mục, ngày nào cũng đi săn, dự trữ thịt là chính. Sau khi Đạt Huy lên chức thủ lĩnh thì dẫn dắt người trong tộc mở mang, khai phá đất đai, dần dần mở rộng lãnh thổ. Từ đó bọn họ mới từ bỏ cuộc sống rày đây mai đó. Thế nhưng săn thú, đánh giặc là nghề thuận tay nhất của họ, còn gieo giống, dệt lụa thì dốt đặc cán mai.
Có thể mua được các loại hạt giống với giá cao ở khu vực biên cảnh, nhưng bất hạnh là bọn họ không biết trồng. Họ tùy tiện vùi hạt vào đất, thu hoạch được cũng không có năng suất cao.
Trước năm mười bốn ta luôn đi theo mẹ, sống tại nơi thôn quê dân dã, đối với mấy chuyện này thì chẳng có gì xa lạ. Hơn nữa ta còn mua sắm một ít sách về nghề nông, bên trong giảng giải rất là chi tiết.
Cả buổi tối hôm đó Đạt Huy cứ như một học trò giỏi lắng nghe ta giảng bài, từ giới thiệu các loại cây nông nghiệp, thời gian sinh trưởng đến kỹ năng trồng trọt. Mãi đến khi đường chân trời chuyển sang màu trắng, ta buồn ngủ ngáp không biết bao nhiêu lần thì hắn mới chịu thả ta lên giường.
“Nàng là kho báu của ta.”
Hắn hôn môi ta trước khi đi, sẵn tiện giúp ta ém chăn lại cho kỹ mới bước ra ngoài. Hôm đó không biết đã có chuyện gì xảy ra, khi ta xuất hiện thì người trong tộc không còn giữ thái độ như trước nữa.
Ngay cả hai người lúc đầu từng khuyên Đạt Huy đưa ta trở về cũng cung kính với ta vô cùng.
Có lần bọn họ còn hỏi ta: “Phu nhân, ươm giống thì ngâm hạt trong nước bao lâu, lớn đến chừng này có thể chia ra trồng xuống đất chưa?”
Ta cũng không ngờ là kinh nghiệm sống ở nông thôn có thể làm ta nhảy vọt thành người được tôn trọng nhất ở đây. Bây giờ ngoại trừ cung phụng Đạt Huy ra thì ta có thêm một công việc mới, đó là đi ra ngoài ruộng “tuần tra”, cung cấp và chỉ đạo các kỹ thuật trồng trọt cho cánh đàn ông.
Đạt Huy sợ ta vất vả, ngày nào cũng chỉ cho ta ra ruộng một lúc thôi. Nhưng ta cứ làm mãi không biết mệt, dần dà mọi người cũng đổi xưng hô từ “Cô nàng nước Tống” thành “phu nhân tộc trưởng”.
Khi biết ta hiểu một ít tiếng Nữ Chân thì có nhiều phụ nữ đã có chồng chủ động ôm con đến, bảo là muốn nói chuyện phiếm với ta. Có điều là người trong tộc càng chấp nhận ta thì người có lòng lại càng gấp gáp hơn.
Hôm nay Ha Nỗ Nhã trực tiếp bước vào màn trướng của ta, mở miệng là nói ngay: “Ta đã quyết định gả cho Đạt Huy.”
Ta: “?”
Nàng ngẩng đầu, cao ngạo nhìn ta nói: “Đạt Huy không thích ngươi, hắn hòa thân với Đại Tống là vì trả thù chuyện năm xưa ta vô tình với hắn. Chính hắn từng nói với ta là vĩnh viễn không thể yêu người Tống.”
Ta chưa bao giờ nghe Đạt Huy nhắc tới chuyện này nên hỏi: “Tại sao thế?”
Ha Nỗ Nhã thiếu điều viết mấy chữ “tất nhiên là ngươi không biết” lên mặt.
Nàng cười nhạo: “Mẹ Đạt Huy là người Tống, lúc trước vì bỏ trốn về Đại Tống mà nàng nhẫn tâm bỏ lại đứa con ruột giữa trời tuyết. Nếu không nhờ cha ta nhặt được thì hắn đã chết từ lâu rồi.”
“Hắn không nói với ngươi chuyện này tất nhiên là vì chưa tin tưởng ngươi đủ nhiều. Ngươi đừng mơ tưởng dùng mấy hạt giống đó mua chuộc lòng người trong tộc ta. Ai cũng biết người Tống các ngươi quỷ kế đa đoan, rồi sẽ có ngày gương mặt thật của ngươi bị lật tẩy.”