Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngật đáp thang – Mì viên
Edit + Beta: Cù lão bản
**Chương này phần ghi chú sẽ để ở cuối**
Ngày thường Lương Đại Phú ở bên ngoài cả đêm không về quen rồi, khi thì cùng nhóm hồ bằng cẩu hữu ra ngoài chơi mấy ngày không về nhà cũng thường có, thế nên chuyện hắn chết nhất thời không có ai hay biết.
Trên đường đi không phải Lương Hiểu Tài không nghĩ tới việc cầm bạc bỏ đi, nhưng thế sẽ khiến người khác dễ nghĩ đến hắn là hung thủ bỏ trốn. Huống hồ nguyên thân kiến thức không nhiều, những chuyện hắn được kế thừa cũng có hạn, cho nên hắn sẽ không đổi chỗ ở. Đương nhiên chủ yếu là ở Hoắc gia còn một Lý Thuận Liên, Lương gia có một Quan Thải Y. Tuy bây giờ Lương Tiểu Tài đã đổi ruột, nhưng hắn cũng không thể thật sự bỏ đi không để ý tới hai người phụ nữ này.
Cũng không biết Quan Thải Y thế nào rồi.
Lương Hiểu Tài vừa nhóm lửa, vừa nhìn cái nồi trên kệ bếp. Chẳng mấy chốc trong nhà sẽ sơn cùng thủy tận. Trong hũ không có bao nhiêu gạo, bột cũng chẳng được mấy. Còn đồ ăn đều là rau khô, vẫn đủ ăn một trận, nhưng cá a thịt a thì đừng hòng mơ tới. Tức nhất chính là bây giờ còn chưa thể dùng bảy lượng bạc kia.
“Tiểu Âm a, con đang nấu bếp hả? Sao hôm nay dậy sớm thế?”
Lý Thuận Liên đi ra, đứng ở cửa phòng lớn hỏi. Đồng hồ sinh học của bà đã cố định, mỗi ngày vừa đến giờ Mão liền tỉnh. Mỗi lần bà tỉnh Lương Tiểu Tài đều sẽ thức dậy không chậm hơn bà bao lâu. Nhưng hôm nay bà ngửi thấy mùi thức ăn, cho nên bà đoán “con dâu” thức dậy từ rất sớm.
“Con ngủ không được, chào buổi sáng, nương.”
Lương Hiểu Tài thầm nghĩ, làm chuyện xấu có thể không vội sao. Hắn đem quần áo và giày mặc tối qua đều kiểm tra một lần, hai vết máu trên áo hắn đã giặt sạch, đế giày cũng xử lý qua, xong hết mới bắt đầu nhóm lửa.
“Nấu cái gì vậy? Thơm như thế.” Lý Thuận Liên hỏi.
“Mì viên ạ (*).” Lương Hiểu Tài nói.
“Ai, vậy con cẩn thận đừng để bị bỏng.” Lý Thuận Liên nói xong liền quay vào trong nhà.
Lương Hiểu Tài ngậm trong miệng một cọng rơm đã rửa sạch, không hút thuốc lá hắn thấy có chút khó chịu. Hắn nhấc nắp nồi bằng gỗ lên, thấy canh trong nồi còn đang sôi, đứng dậy nói:
“Nương, con lấy chút nước cho ngài rửa mặt nhé?”
Lý Thuận Liên nói: “Được, không cần vội.”
Trong quá khứ mỗi ngày sau khi thức dậy Lương Tiểu Tài đều múc nước rửa mặt cho Lý Thuận Liên, còn đỡ bà đi ra ngoài tắm nắng. Tuy ban đầu Lương Tiểu Tài rất chống cự, nhưng dù sao cũng là người sống dưới một mái nhà, thời gian lâu dài cậu ta cũng coi Lý Thuận Liên như nương, đối xử với Lý Thuận Liên rất tốt.
Lương Hiểu Tài nghĩ bản thân không thể làm ra biến hóa gì quá lớn, cũng làm theo như thế. Hắn giúp Lý Thuận Liên rửa mặt lau tay, xong rồi mang mì viên bưng để trên bàn, cũng đặt một cái thìa vào tay Lý Thuận Liên. Lý Thuận Liên cầm lấy thìa nhưng không ăn, bàn tay mò mò chạm vào cái bát một lúc rồi bật khóc.
Lương Hiểu Tài nhất thời có chút khó hiểu, ngồi xuống đối diện bà.
“Nương, ngài khóc cái gì?”
Lý Thuận Liên lau nước mắt nói: “Hồi trước lúc Nghiêm Nhi ở nhà thích ăn nhất là món mì viên này. Nếu nó biết con cũng biết nấu, còn nấu thơm như vậy sẽ vui vẻ biết bao nhiêu. Đáng tiếc nó không có phúc nếm thử.”
Lương Hiểu Tài: “…”
Hắn có thể nói hắn biết nấu món này là vì trước đây lúc ở trong quân hắn bị phạt phải xuống nhà bếp sao? Hắn không chỉ biết nấu mì viên còn biết nấu mấy món khác. Có cả cơm heo nữa đó, bởi vì hắn còn bị phạt đến sân nuôi heo một tháng, thực sự là kinh nghiệm sống vô cùng phong phú!
Chỉ là Hoắc Nghiêm Đông đã chết, quả thực không có cách nào để y ăn mì viên.
Lương Hiểu Tài nói: “Nương, không chừng y đã đến nơi còn tốt hơn, đồ ăn càng ngon hơn, ngài đừng thương tâm a. Mau ăn đi, để lát nữa sẽ nguội.”
Lý Thuận Liên “Ai” một tiếng, cầm bát từ từ ăn.
Lương Hiểu Tài nhìn đôi mắt có chút ướt của bà, đột nhiên nghĩ đến cha mẹ mình. Lúc này hắn có chút vui mừng vì cha mẹ hắn đã mất sớm, bằng không phát hiện hắn mất tích sẽ đau lòng đến mức nào đây?
Lương Hiểu Tài ăn bát canh mà không biết vị, không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên nói: “Nương, con muốn thương lượng chuyện này với ngài, không biết có được không?”
Lý Thuận Liên hỏi: “Chuyện gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Trong nhà có… Khụ, có quần áo cũ của Nghiêm Đông không? Quần áo của con mặc vào làm việc không tiện, con nghĩ nếu trong nhà có quần áo cũ của y có thể cho con mượn mặc được không? Ngài cảm thấy không thích hợp vậy thì coi như con chưa nói.”
Lý Thuận Liên không có lập tức tiếp lời, do dự một chút nói: “Con chờ một chút.”
Lương Hiểu Tài thừa lúc này thu dọn chén bát. Cũng chỉ có hai, ba cái. Một lát sau Lý Thuận Liên đi ra, trên tay là chiếc áo vải xám mỏng được gấp gọn. Có mấy miếng vá trên áo, nhưng nhìn rất sạch sẽ.
Lý Thuận Liên nói: “Bộ quần áo này là khi Nghiêm Nhi còn bé mặc, cũng không biết con có mặc vừa không. Trước kia ta hay may áo cho nó, còn may thật rộng, giờ con mắt này của ta không dùng được nữa nhưng vẫn còn giữ đến bây giờ. Nếu không con thử xem.”
Lương Hiểu Tài nói “dạ”, nhận lấy quần áo về phòng mặc thử. Cũng không biết rốt cuộc Hoắc Nghiêm Đông lớn bao nhiêu, quần áo mặc khi còn bé vậy hiện tại hắn mặc vào thế mà vừa! Cho dù nguyên thân không cao như hắn, song cũng hơn một mét bảy a, vậy mà mặc vẫn vừa.
Lý Thuận Liên hỏi: “Tiểu Âm a, vừa không con?”
Lương Hiểu Tài nói: “Vừa ạ.”
Đương nhiên lúc này không thể mặc. Lương Hiểu Tài cởi quần áo ra, đổi thành nữ trang của mình. Lương gia cũng thật là thất đức, sợ hắn mặc nam trang dễ bị nghi ngờ, thế nên ngay cả một bộ nam trang cũng không cho hắn mang đến Hoắc gia.
Lương Hiểu Tài mặc quần áo đàng hoàng, còn phí mất nửa ngày để quấn tóc. Hắn đã nỗ lực lắm rồi nhưng cái đầu vẫn như tổ ong vò vẽ. Ngược lại hắn rất muốn cắt tóc ngắn đi rồi cột đuôi ngựa, nhẹ nhàng khoan khoái còn gọn gàng, nhưng bây giờ tạm thời khó mà đưa ra thay đổi gì quá lớn.
“Nương, bên ngoài còn lạnh, lát nữa con sẽ dẫn ngài ra ngoài tắm nắng. Giờ con ra sân sau nhìn xem có gì có thể làm kế sinh nhai hay không.”
“Được.” Lý Thuận Liên nói, “Hai ngày nay còn chưa nhìn qua đâu, ngoại trừ nhổ cỏ dại chắc cũng không thể làm gì khác.”
“Được, vậy thì nhổ cỏ dại.” Hắn dừng một chút, “Đúng rồi nương, ngài nghĩ kỹ xem năm nay chúng ta trồng cái gì?”
“Con thích ăn cái gì thì chúng ta trồng cái đó đi. Đợi đến khi vào thu thì trồng thêm chút củ cải và bắp cải, hai thứ đó cất trong hầm giữ được lâu.”
“Vâng.” Tuy rằng khi đó không biết hắn có còn ở đây hay không, nhưng Lương Hiểu Tài vẫn sảng khoái đáp một tiếng.
Hoắc gia có một cái chuồng trâu. Hiện tại không có trâu, song trước đây khi Hoắc lão gia còn sống thì có. Sau này Hoắc lão gia sinh bệnh, trâu bị bán, bây giờ chỉ còn lại chuồng trâu rách nát, bên trong có thả chút rơm rạ và nông cụ. Lương Hiểu Tài qua đó lật lật tìm tìm, phát hiện có một cái xẻng sắt, còn có một cái liềm, chỉ là có chút sét. Hắn lấy ra chà rửa, tìm chỗ mài một chút, sau đó mang chúng đi ra sau vườn.
Lý Thuận Liên nói không sai, vào lúc này việc cần làm chính là diệt hết cỏ trong vườn trước. Đất còn chưa mềm ra, muốn làm gì cũng không thể. Tuy nhiên làm cỏ phải kịp lúc, bởi vì ở đây làm gì đều cần sức người, nếu như làm chậm lúc sau xới đất sẽ chịu ảnh hưởng. Dù gì bây giờ cũng rảnh rỗi, Lương Hiểu Tài coi chuyện này như giải trí.
“Tẩu tử Hoắc gia, đang dọn vườn hở?” Con trai út nhà Trương đại nương hàng xóm – Trương Dũng Thắng – thấy Lương Hiểu Tài đi ra làm việc, cười nói, “Sao năm nay tẩu dọn vườn sớm vậy?”
Lương Hiểu Tài quay đầu qua nhìn một chút rồi không để ý tới người này nữa, một bên tiếp tục dọn vườn một bên rủa thầm trong lòng: Phí lời, không làm sớm thì chừng nào mới xong?!
Trương Dũng Thắng không được đáp lời cũng không giận. Đây chỉ là một tiểu tử mới vừa mười bảy tuổi, nhìn qua rất phấn chấn bồng bột, chỉ là có chút phúc hắc, bất quá cũng không có ý đồ xấu gì. Hắn cảm thấy Lương Hiểu Tài thật xinh đẹp, cho nên nhìn nhiều chút. Có ai mà không thích nhìn người đẹp chứ.
Hắn cười nói: “Tẩu tử Hoắc gia năm nay làm việc tốt hơn năm ngoái nha.”
Lần này Lương Hiểu Tài cũng không ngẩng đầu, nghĩ thầm: Đương nhiên!
Trương Dũng Thắng bồi tiếp một câu: “Chỉ là có chút chậm.”
Lương Hiểu Tài: Xì, làm nhanh hơn sợ ngươi tự ti!
Trương Dũng Thắng: “Nếu không chờ lát nữa ta làm xong việc nhà rồi qua giúp tẩu?”
Lương Hiểu Tài nghĩ cũng không thèm nghĩ cắm xẻng xuống đất đứng thẳng lưng lên, thiếu chút nữa buột miệng nói “Đến đến đến, ngươi đưa hết đồ cho ta đi rồi ta xem ngươi làm tốt thế nào!” Chỉ là ngẫm lại chuyện này không thể được, vì vậy chỉ đành im lặng cầm xẻng lên, tiếp tục hự hự hự làm việc.
Lúc này Trương đại gia nhà hàng xóm đi ra. Trương đại gia quặm mặt lại, trừng tiểu nhi tử rồi liếc mắt một cái: “Cằn nhà cằn nhằn cái gì thế? Làm việc cũng không biết chuyên tâm chút xíu. Nàng là một tiểu quả phụ, ngươi nói chuyện với nàng làm gì!”
Tiểu… quả phụ?!
Lương Hiểu Tài chống xẻng đứng lên, khóe miệng trực tiếp giật giật. Chủ yếu là hắn sống hơn hai mươi năm, từng nghe người khác gọi mình rất nhiều kiểu, thế nhưng đây là lần đầu nghe loại xưng hô này.
Quả phụ!!!
Đờ mờ! Hoắc Nghiêm Đông đồ vô liêm sỉ, cái gì cũng không chừa cho ta, thế mà dám lưu lại cái xưng hô như vậy.
Lương Hiểu Tài vốn đang buồn chán, giờ thì trong lòng điên cuồng phun tào, lại không biết vị “phu quân” bị người trong thôn cho chết trận không biết bao nhiêu lần giờ khắc này cũng có chút để ý, bởi vì y liên tục hắt xì mấy tiếng thật lớn.
“Hắt xì! Hắt… xì!”
“Ôi trời cao ơi, đại ca mà cũng biết hắt xì?” Một tiểu tử cao gầy cưỡi ngựa đi bên cạnh Hoắc Nghiêm Đông trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, “Đừng nói là bệnh thương hàn nha?”
“Thương hàn cái rắm.” Một người khác vừa cao vừa lớn cười nói, “Phía nam nóng như vậy, thương hàn cái gì. Nhất định là đại tẩu của chúng ta ở nhà đang nhớ đại ca đó.”
“Có đạo lý có đạo lý!” Tiểu tử cao gầy nói, “Mẹ già vợ trẻ đều ngóng trông a. Đệ nói sao đại ca lại vội vã an bài hết mọi chuyện, thì ra là muốn mau mau hết bận chạy về xem đại tẩu. Hì hì hì hì… Ặc.” Tiểu tử cao gầy đang cười cười đột nhiên sững sờ, bởi vì hắn phát hiện vị đại ca trong miệng đang đen mặt nhìn hắn.
Người được gọi đại ca chỉnh lại roi ngựa, trên chuôi roi kia có ba cái đầu lâu nhỏ màu trắng. Y chậm rãi vuốt vuốt một cái đầu lâu, lạnh lùng cười nói: “Nói tiếp đi, sao không nói nữa?”
Hai tiểu đệ trong nháy mắt kinh sợ, dùng sức kẹp bụng ngựa hét lên: “Giá!”
Con ngựa đại khái đã quen tình huống như thế, giây trước ngoan ngoãn, giây sau vung vó chạy như điên. Bụi trên mặt đất lần thứ hai bay lên, Hoắc Nghiêm Đông mắng một tiếng “Tiểu tử chết tiệt” mới giơ roi chạy theo.
Y rời nhà đi cách xa chín trăm dặm, phải chờ đến khi trong tay không còn chuyện để bận mới có thể quay về. Hai năm trước mẹ già sai người đưa tin, y thế mới biết trong nhà đã cưới vợ cho y. Cũng không biết hiện tại thế nào rồi.
Lại nói vị “thê tử” trong nhà giờ khắc này đang đói sắp xỉu.
Lương Hiểu Tài hự hự cả buổi sáng mới dọn sạch hết vườn rau. Lục phủ ngũ tạng đã kêu réo kháng nghị từ lâu, nhưng lúc này còn chưa tới thời gian ăn cơm trưa. Mùa này ở nông thôn đều là ăn hai bữa cơm, cho nên hắn không thể tìm ít đồ ăn một bữa ngon.
Trương Dũng Thắng bị cha hắn quở trách xong, nhất thời cũng không dám cùng Lương Hiểu Tài nói nữa, thế nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn nhìn về phía Lương Hiểu Tài. Hắn phát hiện năm nay tẩu tử Hoắc gia có thể làm việc thật, chỉ là không biết sau khi dọn cỏ xong tại sao lại cầm sọt tre rổ tre đi ra, miệng rổ hình như còn cột sợi dây thừng.
(*) 疙 瘩 汤 – ngật đáp thang: Geda soup, một loại canh thập cẩm gồm trứng gà, cà chua, bột được ngắt thành cục nhỏ giống Gnocchi và vài thành phần khác tùy ý thích. Lúc nấu món này Tài ca vo viên cục bột chứ không ngắt đại giống trong video và để thống nhất với các chương sau, editor sẽ để là mì viên. Nếu bạn nào biết tên thuần việt chính xác của món này xin chỉ giáo cho tại hạ, tại hạ cảm ơn nhiều nhiều!
Link video cách nấu:
– Tiếng trung:https://baike.baidu.com/item/疙瘩汤
– Tiếng Anh:https://chinesefoodbymissliu.wordpress.com/2011/09/20/ge-da-soup/
Edit + Beta: Cù lão bản
**Chương này phần ghi chú sẽ để ở cuối**
Ngày thường Lương Đại Phú ở bên ngoài cả đêm không về quen rồi, khi thì cùng nhóm hồ bằng cẩu hữu ra ngoài chơi mấy ngày không về nhà cũng thường có, thế nên chuyện hắn chết nhất thời không có ai hay biết.
Trên đường đi không phải Lương Hiểu Tài không nghĩ tới việc cầm bạc bỏ đi, nhưng thế sẽ khiến người khác dễ nghĩ đến hắn là hung thủ bỏ trốn. Huống hồ nguyên thân kiến thức không nhiều, những chuyện hắn được kế thừa cũng có hạn, cho nên hắn sẽ không đổi chỗ ở. Đương nhiên chủ yếu là ở Hoắc gia còn một Lý Thuận Liên, Lương gia có một Quan Thải Y. Tuy bây giờ Lương Tiểu Tài đã đổi ruột, nhưng hắn cũng không thể thật sự bỏ đi không để ý tới hai người phụ nữ này.
Cũng không biết Quan Thải Y thế nào rồi.
Lương Hiểu Tài vừa nhóm lửa, vừa nhìn cái nồi trên kệ bếp. Chẳng mấy chốc trong nhà sẽ sơn cùng thủy tận. Trong hũ không có bao nhiêu gạo, bột cũng chẳng được mấy. Còn đồ ăn đều là rau khô, vẫn đủ ăn một trận, nhưng cá a thịt a thì đừng hòng mơ tới. Tức nhất chính là bây giờ còn chưa thể dùng bảy lượng bạc kia.
“Tiểu Âm a, con đang nấu bếp hả? Sao hôm nay dậy sớm thế?”
Lý Thuận Liên đi ra, đứng ở cửa phòng lớn hỏi. Đồng hồ sinh học của bà đã cố định, mỗi ngày vừa đến giờ Mão liền tỉnh. Mỗi lần bà tỉnh Lương Tiểu Tài đều sẽ thức dậy không chậm hơn bà bao lâu. Nhưng hôm nay bà ngửi thấy mùi thức ăn, cho nên bà đoán “con dâu” thức dậy từ rất sớm.
“Con ngủ không được, chào buổi sáng, nương.”
Lương Hiểu Tài thầm nghĩ, làm chuyện xấu có thể không vội sao. Hắn đem quần áo và giày mặc tối qua đều kiểm tra một lần, hai vết máu trên áo hắn đã giặt sạch, đế giày cũng xử lý qua, xong hết mới bắt đầu nhóm lửa.
“Nấu cái gì vậy? Thơm như thế.” Lý Thuận Liên hỏi.
“Mì viên ạ (*).” Lương Hiểu Tài nói.
“Ai, vậy con cẩn thận đừng để bị bỏng.” Lý Thuận Liên nói xong liền quay vào trong nhà.
Lương Hiểu Tài ngậm trong miệng một cọng rơm đã rửa sạch, không hút thuốc lá hắn thấy có chút khó chịu. Hắn nhấc nắp nồi bằng gỗ lên, thấy canh trong nồi còn đang sôi, đứng dậy nói:
“Nương, con lấy chút nước cho ngài rửa mặt nhé?”
Lý Thuận Liên nói: “Được, không cần vội.”
Trong quá khứ mỗi ngày sau khi thức dậy Lương Tiểu Tài đều múc nước rửa mặt cho Lý Thuận Liên, còn đỡ bà đi ra ngoài tắm nắng. Tuy ban đầu Lương Tiểu Tài rất chống cự, nhưng dù sao cũng là người sống dưới một mái nhà, thời gian lâu dài cậu ta cũng coi Lý Thuận Liên như nương, đối xử với Lý Thuận Liên rất tốt.
Lương Hiểu Tài nghĩ bản thân không thể làm ra biến hóa gì quá lớn, cũng làm theo như thế. Hắn giúp Lý Thuận Liên rửa mặt lau tay, xong rồi mang mì viên bưng để trên bàn, cũng đặt một cái thìa vào tay Lý Thuận Liên. Lý Thuận Liên cầm lấy thìa nhưng không ăn, bàn tay mò mò chạm vào cái bát một lúc rồi bật khóc.
Lương Hiểu Tài nhất thời có chút khó hiểu, ngồi xuống đối diện bà.
“Nương, ngài khóc cái gì?”
Lý Thuận Liên lau nước mắt nói: “Hồi trước lúc Nghiêm Nhi ở nhà thích ăn nhất là món mì viên này. Nếu nó biết con cũng biết nấu, còn nấu thơm như vậy sẽ vui vẻ biết bao nhiêu. Đáng tiếc nó không có phúc nếm thử.”
Lương Hiểu Tài: “…”
Hắn có thể nói hắn biết nấu món này là vì trước đây lúc ở trong quân hắn bị phạt phải xuống nhà bếp sao? Hắn không chỉ biết nấu mì viên còn biết nấu mấy món khác. Có cả cơm heo nữa đó, bởi vì hắn còn bị phạt đến sân nuôi heo một tháng, thực sự là kinh nghiệm sống vô cùng phong phú!
Chỉ là Hoắc Nghiêm Đông đã chết, quả thực không có cách nào để y ăn mì viên.
Lương Hiểu Tài nói: “Nương, không chừng y đã đến nơi còn tốt hơn, đồ ăn càng ngon hơn, ngài đừng thương tâm a. Mau ăn đi, để lát nữa sẽ nguội.”
Lý Thuận Liên “Ai” một tiếng, cầm bát từ từ ăn.
Lương Hiểu Tài nhìn đôi mắt có chút ướt của bà, đột nhiên nghĩ đến cha mẹ mình. Lúc này hắn có chút vui mừng vì cha mẹ hắn đã mất sớm, bằng không phát hiện hắn mất tích sẽ đau lòng đến mức nào đây?
Lương Hiểu Tài ăn bát canh mà không biết vị, không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên nói: “Nương, con muốn thương lượng chuyện này với ngài, không biết có được không?”
Lý Thuận Liên hỏi: “Chuyện gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Trong nhà có… Khụ, có quần áo cũ của Nghiêm Đông không? Quần áo của con mặc vào làm việc không tiện, con nghĩ nếu trong nhà có quần áo cũ của y có thể cho con mượn mặc được không? Ngài cảm thấy không thích hợp vậy thì coi như con chưa nói.”
Lý Thuận Liên không có lập tức tiếp lời, do dự một chút nói: “Con chờ một chút.”
Lương Hiểu Tài thừa lúc này thu dọn chén bát. Cũng chỉ có hai, ba cái. Một lát sau Lý Thuận Liên đi ra, trên tay là chiếc áo vải xám mỏng được gấp gọn. Có mấy miếng vá trên áo, nhưng nhìn rất sạch sẽ.
Lý Thuận Liên nói: “Bộ quần áo này là khi Nghiêm Nhi còn bé mặc, cũng không biết con có mặc vừa không. Trước kia ta hay may áo cho nó, còn may thật rộng, giờ con mắt này của ta không dùng được nữa nhưng vẫn còn giữ đến bây giờ. Nếu không con thử xem.”
Lương Hiểu Tài nói “dạ”, nhận lấy quần áo về phòng mặc thử. Cũng không biết rốt cuộc Hoắc Nghiêm Đông lớn bao nhiêu, quần áo mặc khi còn bé vậy hiện tại hắn mặc vào thế mà vừa! Cho dù nguyên thân không cao như hắn, song cũng hơn một mét bảy a, vậy mà mặc vẫn vừa.
Lý Thuận Liên hỏi: “Tiểu Âm a, vừa không con?”
Lương Hiểu Tài nói: “Vừa ạ.”
Đương nhiên lúc này không thể mặc. Lương Hiểu Tài cởi quần áo ra, đổi thành nữ trang của mình. Lương gia cũng thật là thất đức, sợ hắn mặc nam trang dễ bị nghi ngờ, thế nên ngay cả một bộ nam trang cũng không cho hắn mang đến Hoắc gia.
Lương Hiểu Tài mặc quần áo đàng hoàng, còn phí mất nửa ngày để quấn tóc. Hắn đã nỗ lực lắm rồi nhưng cái đầu vẫn như tổ ong vò vẽ. Ngược lại hắn rất muốn cắt tóc ngắn đi rồi cột đuôi ngựa, nhẹ nhàng khoan khoái còn gọn gàng, nhưng bây giờ tạm thời khó mà đưa ra thay đổi gì quá lớn.
“Nương, bên ngoài còn lạnh, lát nữa con sẽ dẫn ngài ra ngoài tắm nắng. Giờ con ra sân sau nhìn xem có gì có thể làm kế sinh nhai hay không.”
“Được.” Lý Thuận Liên nói, “Hai ngày nay còn chưa nhìn qua đâu, ngoại trừ nhổ cỏ dại chắc cũng không thể làm gì khác.”
“Được, vậy thì nhổ cỏ dại.” Hắn dừng một chút, “Đúng rồi nương, ngài nghĩ kỹ xem năm nay chúng ta trồng cái gì?”
“Con thích ăn cái gì thì chúng ta trồng cái đó đi. Đợi đến khi vào thu thì trồng thêm chút củ cải và bắp cải, hai thứ đó cất trong hầm giữ được lâu.”
“Vâng.” Tuy rằng khi đó không biết hắn có còn ở đây hay không, nhưng Lương Hiểu Tài vẫn sảng khoái đáp một tiếng.
Hoắc gia có một cái chuồng trâu. Hiện tại không có trâu, song trước đây khi Hoắc lão gia còn sống thì có. Sau này Hoắc lão gia sinh bệnh, trâu bị bán, bây giờ chỉ còn lại chuồng trâu rách nát, bên trong có thả chút rơm rạ và nông cụ. Lương Hiểu Tài qua đó lật lật tìm tìm, phát hiện có một cái xẻng sắt, còn có một cái liềm, chỉ là có chút sét. Hắn lấy ra chà rửa, tìm chỗ mài một chút, sau đó mang chúng đi ra sau vườn.
Lý Thuận Liên nói không sai, vào lúc này việc cần làm chính là diệt hết cỏ trong vườn trước. Đất còn chưa mềm ra, muốn làm gì cũng không thể. Tuy nhiên làm cỏ phải kịp lúc, bởi vì ở đây làm gì đều cần sức người, nếu như làm chậm lúc sau xới đất sẽ chịu ảnh hưởng. Dù gì bây giờ cũng rảnh rỗi, Lương Hiểu Tài coi chuyện này như giải trí.
“Tẩu tử Hoắc gia, đang dọn vườn hở?” Con trai út nhà Trương đại nương hàng xóm – Trương Dũng Thắng – thấy Lương Hiểu Tài đi ra làm việc, cười nói, “Sao năm nay tẩu dọn vườn sớm vậy?”
Lương Hiểu Tài quay đầu qua nhìn một chút rồi không để ý tới người này nữa, một bên tiếp tục dọn vườn một bên rủa thầm trong lòng: Phí lời, không làm sớm thì chừng nào mới xong?!
Trương Dũng Thắng không được đáp lời cũng không giận. Đây chỉ là một tiểu tử mới vừa mười bảy tuổi, nhìn qua rất phấn chấn bồng bột, chỉ là có chút phúc hắc, bất quá cũng không có ý đồ xấu gì. Hắn cảm thấy Lương Hiểu Tài thật xinh đẹp, cho nên nhìn nhiều chút. Có ai mà không thích nhìn người đẹp chứ.
Hắn cười nói: “Tẩu tử Hoắc gia năm nay làm việc tốt hơn năm ngoái nha.”
Lần này Lương Hiểu Tài cũng không ngẩng đầu, nghĩ thầm: Đương nhiên!
Trương Dũng Thắng bồi tiếp một câu: “Chỉ là có chút chậm.”
Lương Hiểu Tài: Xì, làm nhanh hơn sợ ngươi tự ti!
Trương Dũng Thắng: “Nếu không chờ lát nữa ta làm xong việc nhà rồi qua giúp tẩu?”
Lương Hiểu Tài nghĩ cũng không thèm nghĩ cắm xẻng xuống đất đứng thẳng lưng lên, thiếu chút nữa buột miệng nói “Đến đến đến, ngươi đưa hết đồ cho ta đi rồi ta xem ngươi làm tốt thế nào!” Chỉ là ngẫm lại chuyện này không thể được, vì vậy chỉ đành im lặng cầm xẻng lên, tiếp tục hự hự hự làm việc.
Lúc này Trương đại gia nhà hàng xóm đi ra. Trương đại gia quặm mặt lại, trừng tiểu nhi tử rồi liếc mắt một cái: “Cằn nhà cằn nhằn cái gì thế? Làm việc cũng không biết chuyên tâm chút xíu. Nàng là một tiểu quả phụ, ngươi nói chuyện với nàng làm gì!”
Tiểu… quả phụ?!
Lương Hiểu Tài chống xẻng đứng lên, khóe miệng trực tiếp giật giật. Chủ yếu là hắn sống hơn hai mươi năm, từng nghe người khác gọi mình rất nhiều kiểu, thế nhưng đây là lần đầu nghe loại xưng hô này.
Quả phụ!!!
Đờ mờ! Hoắc Nghiêm Đông đồ vô liêm sỉ, cái gì cũng không chừa cho ta, thế mà dám lưu lại cái xưng hô như vậy.
Lương Hiểu Tài vốn đang buồn chán, giờ thì trong lòng điên cuồng phun tào, lại không biết vị “phu quân” bị người trong thôn cho chết trận không biết bao nhiêu lần giờ khắc này cũng có chút để ý, bởi vì y liên tục hắt xì mấy tiếng thật lớn.
“Hắt xì! Hắt… xì!”
“Ôi trời cao ơi, đại ca mà cũng biết hắt xì?” Một tiểu tử cao gầy cưỡi ngựa đi bên cạnh Hoắc Nghiêm Đông trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, “Đừng nói là bệnh thương hàn nha?”
“Thương hàn cái rắm.” Một người khác vừa cao vừa lớn cười nói, “Phía nam nóng như vậy, thương hàn cái gì. Nhất định là đại tẩu của chúng ta ở nhà đang nhớ đại ca đó.”
“Có đạo lý có đạo lý!” Tiểu tử cao gầy nói, “Mẹ già vợ trẻ đều ngóng trông a. Đệ nói sao đại ca lại vội vã an bài hết mọi chuyện, thì ra là muốn mau mau hết bận chạy về xem đại tẩu. Hì hì hì hì… Ặc.” Tiểu tử cao gầy đang cười cười đột nhiên sững sờ, bởi vì hắn phát hiện vị đại ca trong miệng đang đen mặt nhìn hắn.
Người được gọi đại ca chỉnh lại roi ngựa, trên chuôi roi kia có ba cái đầu lâu nhỏ màu trắng. Y chậm rãi vuốt vuốt một cái đầu lâu, lạnh lùng cười nói: “Nói tiếp đi, sao không nói nữa?”
Hai tiểu đệ trong nháy mắt kinh sợ, dùng sức kẹp bụng ngựa hét lên: “Giá!”
Con ngựa đại khái đã quen tình huống như thế, giây trước ngoan ngoãn, giây sau vung vó chạy như điên. Bụi trên mặt đất lần thứ hai bay lên, Hoắc Nghiêm Đông mắng một tiếng “Tiểu tử chết tiệt” mới giơ roi chạy theo.
Y rời nhà đi cách xa chín trăm dặm, phải chờ đến khi trong tay không còn chuyện để bận mới có thể quay về. Hai năm trước mẹ già sai người đưa tin, y thế mới biết trong nhà đã cưới vợ cho y. Cũng không biết hiện tại thế nào rồi.
Lại nói vị “thê tử” trong nhà giờ khắc này đang đói sắp xỉu.
Lương Hiểu Tài hự hự cả buổi sáng mới dọn sạch hết vườn rau. Lục phủ ngũ tạng đã kêu réo kháng nghị từ lâu, nhưng lúc này còn chưa tới thời gian ăn cơm trưa. Mùa này ở nông thôn đều là ăn hai bữa cơm, cho nên hắn không thể tìm ít đồ ăn một bữa ngon.
Trương Dũng Thắng bị cha hắn quở trách xong, nhất thời cũng không dám cùng Lương Hiểu Tài nói nữa, thế nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn nhìn về phía Lương Hiểu Tài. Hắn phát hiện năm nay tẩu tử Hoắc gia có thể làm việc thật, chỉ là không biết sau khi dọn cỏ xong tại sao lại cầm sọt tre rổ tre đi ra, miệng rổ hình như còn cột sợi dây thừng.
(*) 疙 瘩 汤 – ngật đáp thang: Geda soup, một loại canh thập cẩm gồm trứng gà, cà chua, bột được ngắt thành cục nhỏ giống Gnocchi và vài thành phần khác tùy ý thích. Lúc nấu món này Tài ca vo viên cục bột chứ không ngắt đại giống trong video và để thống nhất với các chương sau, editor sẽ để là mì viên. Nếu bạn nào biết tên thuần việt chính xác của món này xin chỉ giáo cho tại hạ, tại hạ cảm ơn nhiều nhiều!
Link video cách nấu:
– Tiếng trung:https://baike.baidu.com/item/疙瘩汤
– Tiếng Anh:https://chinesefoodbymissliu.wordpress.com/2011/09/20/ge-da-soup/