Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
Ban đầu Hoắc Nghiêm Đông còn tưởng rằng Lương Hiểu Tài đang nói mát, sau đó y mới biết Lương Hiểu Tài nói thật, chỉ có điều “phong cảnh” này không phải “phong cảnh” y đã nghĩ.
Cao không được mấy tấc, cũng không biết sắc tâm ở đâu ra mà lớn như vậy.
Hoắc Nghiêm Đông nhíu nhíu mày, dẫn Lương Hiểu Tài cùng hai vị trưởng bối tới cửa thành. Lương Hiểu Tài xuống xe ngựa đi bộ cùng y, hai người lớn thì ngồi trong xe không xuống.
Hôm nay người chịu nhiệm vụ canh gác gọi là Triệu Tam Canh, gầy nhưng khỏe, mặt mày đoan chính, cũng là binh lính dưới trướng Hoắc Nghiêm Đông. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra là Hoắc Nghiêm Đông đến, tiến lên đón: “Phó thống lĩnh, ngài trở lại.”
Hoắc Nghiêm Đông gật gật đầu: “Biết Đại Bằng đang ở đâu không?”
Triệu Tam Canh nói: “Chắc đang ở trong nhà ngài. Sau khi ngài đi được mấy ngày hắn liền mua lại tòa nhà ngài đã xem, mấy ngày nay đều bận rộn thu thập.” Nói xong tò mò nhìn sau lưng thượng cấp: “Vị này chính là đại tẩu?”
Hoắc Nghiêm Đông quay đầu liếc nhìn Lương Hiểu Tài: “Ừm.”
Triệu Tam sầu lo nói: “Chào đại tẩu.”
Lương Hiểu Tài cười: “Chào tiểu huynh đệ.”
Thanh âm nói chuyện của hắn được thả nhẹ, nghe như thanh âm của nữ tử, lại cũng không phải loại âm thanh đặc biệt lanh lảnh, thập phần nhu hòa êm tai, dẫn tới rất nhiều người nhìn qua phía bên này. Mỗi cặp mắt đều tỏa ánh sáng, cảm giác y hệt như thời điểm Lương Hiểu Tài nhìn thấy một đám nam nhân.
Đều nói làm lính ba năm heo nái già cũng hóa Điêu Thuyền, huống chi người nào đó lớn lên quả thực xinh đẹp. Chỉ là ánh mắt của đám đực rựa này cũng thật quá trắng trợn, xem ra mấy tên tiểu tử thúi này phải rèn luyện thêm thật nhiều.
Hoắc Nghiêm Đông lạnh mặt đảo mắt qua một đám, mãi đến khi đám tiểu tử thúi này dồn dập rụt cổ quay đầu đi y mới nói với Triệu Tam Canh: “Tiếp tục làm việc đi, ta qua bên kia nhìn xem.”
Triệu Tam Canh nghiêng người tránh ra. Hoắc Nghiêm Đông mang người qua ải, trực tiếp dẫn tới căn nhà vừa mới đề cập.
Đây là một căn nhà ba gian, diện tích lớn khoảng chừng gấp sáu lần phòng đất của Hoắc gia. Lớn thì đúng là có lớn, thế nhưng chất lượng lại không hơn căn phòng đất kia bao nhiêu, coi như vững chắc hơn chút cũng chỉ nhờ vật liệu xây dựng, trình độ cũ nát thì kẻ tám lạng người nửa cân. Điểm duy nhất tương đối tốt chính là có vườn rau giống như ở Hoắc gia. Bất quá đây là quan nội, cho nên không có diện tích rộng rãi giống ở nông thôn.
“Ngươi nói chiến sự vừa qua khỏi không bao lâu ta còn tưởng ngươi khách khí với ta, làm nửa ngày quả thật…” Lương Hiểu Tài sờ sờ khung cửa gỗ tróc sơn, nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Căn nhà này tính là của ngươi sao? Hay là của công? Nếu như là của ngươi thì tu bổ chút là xứng đáng, nếu như là của công vậy không cần nữa.”
“Của ta.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Về sau sẽ ở lại nơi này một thời gian dài cho nên ta bảo người mua căn nhà này lại. Lúc trước chủ nhà này có mở một quán rượu trên phố Phú Dương, sau đó chiến sự nổ ra hắn dẫn cả nhà đi tị nạn, có nói thế nào cũng không chịu ở lại, căn nhà này cũng bán lấy tiền. Vừa vặn ta có việc muốn làm nên kêu người chừa lại.”
“Thì ra là như vậy.”
“Vậy các con xem trước đi.” Quan Thải Y nói, “Ta dìu đại tỷ đi nghỉ.”
“Vâng ạ.” Lương Hiểu Tài gật gật đầu, sau nhìn một vòng trong phòng ngoài phòng một chút. Hắn phát hiện tuy nơi này cũ nát nhưng quét tước xong trông vẫn rất sạch sẽ. Kỳ quái nhất chính là có nhiều chỗ giống như từng được đặc biệt thu dọn, có một số đồ vật tương đối không hợp. Tỷ như giường trong phòng ngủ chính, tự nhiên có hai cặp chăn gối mới. Đồ trên giường chất liệu rất tốt, không phải loại vải thô như ở nông thôn mà là tơ lụa.
Chẳng lẽ cái này cũng là do Hoắc Nghiêm Đông sai người mua? Cảm giác không giống phong cách của Hoắc Nghiêm Đông lắm. Cái tên Hoắc Nghiêm Đông này tác phong gần giống người phương Bắc, đặc biệt thô lỗ không thích nói chuyện, yêu cầu đối với chất lượng cuộc sống cũng không cao như vậy.
Lương Hiểu Tài đang muốn hỏi, từ cửa lại truyền đến một giọng nữ thiếu kiên nhẫn: “Diệp Đại Bằng ngươi có thể đừng cằn nhằn lẩm bẩm không yên nữa được không?! Ta mua đồ cho Phó thống lĩnh chứ không phải mua cho ngươi, ngươi quản được sao?”
Người được gọi là Diệp Đại Bằng kìm nén một luồng khí: “Cô nương mua đồ vật cho ngài ấy ta không xen vào nhưng đừng có vứt đồ ta mua a. Ê ê ê chổi của ta! Còn dùng được đấy cô nương đừng có vứt a!”
Giọng nữ kia nói: “Nát đến mức này còn không chịu vứt, vứt ngay!” Nói xong “Ầm!” một tiếng, cô nương kia đá văng cửa, thấy tình hình bên trong, đầu tiên là sững sờ sau đó mỉm cười chạy vội qua chỗ Hoắc Nghiêm Đông: “Hoắc đại ca, huynh trở lại rồi!”
Hoắc Nghiêm Đông nhanh chóng né tránh, nói với Lương Hiểu Tài: “Nàng là muội muội của Phó đô thống, Thường Anh.” Nói xong liếc nhìn Lương Hiểu Tài: “Thường Anh cô nương, vị này là thê tử của ta, Lương… Nhiễu Âm.”
Lương Hiểu Tài cười cười: “Đa tạ Thường cô nương hỗ trợ thu thập nơi này. Ta đến trễ, cũng làm cho cô nương thêm rất nhiều phiền phức.”
Thường Anh đánh giá Lương Hiểu Tài từ trên xuống dưới. Vốn tưởng rằng người tới chỉ là một thôn nữ quê mùa, không nghĩ tới ăn mặc cũng khá tốt, hơn nữa còn rất dễ nhìn. Trong lòng nàng chua chua một hồi lâu, cứng ngắc nói: “Không phiền toái gì. Người ta giúp cũng không phải là ngươi, tạ ơn cũng không tới phiên ngươi tới tạ ơn!”
Lương Hiểu Tài nói: “Thật sao? Nếu như vậy cô nương muốn thu thập chỗ nào thì cứ tiếp tục thu thập đi. Tuy rằng về sau ta cũng ở lại chỗ này, thế nhưng cô nương đã nói tạ ơn cũng không tới phiên ta vậy ta không khách khí nữa.” Nói xong hắn quay sang Hoắc Nghiêm Đông: “Đương gia, ta đi xem nương bên kia có cái gì cần giúp đỡ hay không, ở đây nên nói cám ơn hay từ chối liền làm phiền huynh nha.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Thứ gì vốn có trong nhà thì giữ lại, còn không phải thì để Đại Bằng mang đi đi.”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Được, nghe lời huynh.”
Thường Anh trợn trắng mắt trừng bóng lưng Lương Hiểu Tài, nhỏ giọng thầm thì: “Một chút lễ nghi cũng không hiểu!”
Sắc mặt Hoắc Nghiêm Đông trầm xuống, càng cảm thấy thỉnh Lương Hiểu Tài đến là đúng. Nữ nhân tên Thường Anh này thật sự là mặt dày dầu muối không ăn, y lại không thể xuống tay ác độc.
Diệp Đại Bằng nhìn nhìn cái này, nhìn nhìn cái kia, một lát nói: “Phó thống lĩnh, vậy ta…”
Lúc này Lương Hiểu Tài vừa vặn ôm chăn gối đi ra: “Đương gia, chăn gối này là huynh tìm người mua sao? Bên trên thêu một đôi vẹt, thêu thật không tệ, chỉ là màu sắc không đẹp lắm.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không phải ta. Đại Bằng, ngươi mua hả?” Hoắc Nghiêm Đông biết rõ là từ đâu tới lại còn cố ý nói với Diệp Đại Bằng: “Do ngươi mua thì trả về, ta không quen đắp loại chăn này.”
Diệp Đại Bằng cẩn thận liếc mắt nhìn Thường Anh một cái, thấy viền mắt Thường Anh đỏ chót, ai oán nhìn Hoắc Nghiêm Đông. Hoắc Nghiêm Đông đương nhiên không hề lay động. Vì vậy Thường Anh oán hận giậm chân một cái, đoạt lấy chăn gối trong tay Lương Hiểu Tài rồi chạy ra ngoài.
Lương Hiểu Tài nhún nhún vai thu tay về, thấy người đi rồi nhỏ giọng hỏi Hoắc Nghiêm Đông: “Như vậy có thể đắc tội thượng cấp của ngươi không?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không sao. Ta có nói với Phó đô thống là ta đã có thê thất.”
Lương Hiểu Tài lại hỏi: “Một cô nương như nàng đuổi tới nhà cấp dưới mà hắn không quản sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Thường gia đời đời luyện võ cho nên người nhà nàng tính tình đều tương đối phóng khoáng. Hơn nữa dân phong phương Bắc dũng mãnh nữ nhi không câu nệ tiểu tiết, cho nên chỉ cần không quá mức đều nhắm một mắt mở một mắt.”
Lương Hiểu Tài cười: “Ngay cả vẹt cũng thêu thành đôi đưa tới trên giường ngươi còn không quá mức sao? Vậy làm sao mới tính quá mức? Trực tiếp bò lên giường?”
Hoắc Nghiêm Đông: “Nói chung trận này phải làm phiền ngươi nhiều rồi.”
Diệp Đại Bằng: “…” Thật coi hắn là gió tây bắc thiệt sao a, hắn đứng đối diện đây này, sao hai người cứ thì thà thì thầm như chốn không người vậy.
Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài thầm thì xong mới nhìn đến Diệp Đại Bằng còn đứng bên cạnh. Hoắc Nghiêm Đông giới thiệu cho Lương Hiểu Tài: “Hắn gọi là Diệp Đại Bằng, hiểu chút y thuật, là tiểu đồ đệ của quân y trong Hổ Đầu quân. Thời điểm có chiến sự hắn có thể giúp đỡ chữa trị binh sĩ bị thương, thời điểm không có chiến sự đều ở dưới trướng ta hỗ trợ làm chút việc.”
Diệp Đại Bằng cười nói: “Chào đại tẩu. Đại tẩu gọi ta Đại Bằng là được, sau này có chuyện gì xin cứ việc phân phó.”
Hắn nhìn ra rồi, vị đại tẩu này tuyệt đối không phải là quả hồng mềm đâu. Thường Anh cô nương kia dữ như vậy còn không vớt được chút lợi lộc, sau này có muốn diễn vai nửa chủ nhân trước mặt hắn cũng khó. Hắn phải tạo quan hệ thật tốt với vị đại tẩu này mới được!
Diệp Đại Bằng này lớn lên chẳng giống mấy tên binh lính đầu to bên ngoài kia. Tiểu tử này da dẻ trắng nõn gương mặt con nít còn có hai lúm đồng tiền, trông rất lanh lợi còn rất đòi hỉ. Lương Hiểu Tài cảm thấy rất hợp nhãn liền cười nói: “Đa tạ Đại Bằng huynh đệ. Ta vừa mới tới đây còn có nhiều chỗ không biết, sau này không thể không làm phiền ngươi.”
Diệp Đại Bằng liên tục xua tay: “Đại tẩu quá khách khí.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đại Bằng ngươi cực khổ thêm một chuyến nữa đi, giúp ta tìm một người làm công. Có thể hầu hạ nương ta và biết làm cơm. Một tháng có thể nghỉ ngơi bốn ngày, tiền công một tháng hai trăm văn, làm tốt ta sẽ trả thêm.”
Diệp Đại Bằng thầm nghĩ không phải tức phụ của ngài cũng theo tới sao, còn tìm đại nương làm công nhật đến hầu hạ làm gì… Bất quá lời này đương nhiên hắn sẽ không hỏi, chỉ đáp một tiếng “Được”, lại hỏi: “Phó thống lĩnh còn có việc cần giao gì nữa không?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không còn, đi đi.”
Diệp Đại Bằng đi rồi Lương Hiểu Tài mới nói: “Chúng ta có cần mua thêm chút đồ gia dụng không? Không nói những cái khác, bát đũa gì đó nhất định phải mua, còn gạo và bột cũng sắp hết rồi.”
Hoắc Nghiêm Đông không nói hai lời, trực tiếp cầm túi tiền của mình đưa cho Lương Hiểu Tài: “Nhìn rồi mua đi.”
Lương Hiểu Tài cười: “Có thể. Bất quá ngươi không sợ ta tiêu hết tiền của ngươi sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ta đây không có mười vạn cũng có năm vạn, chính xác bao nhiêu thì không dám chắc, nhưng nhiều ít vẫn có chút của cải. Lại nói… Nàng là nương tử của ta, tiêu tiền của ta thiên kinh địa nghĩa.”
“Hả?” Cái lời kịch não tàn gì đây?
Lương Hiểu Tài ngờ vực, xoay người nhìn lại, thì ra Lý Thuận Liên đang đi ra, khó trách. Hắn mỉm cười đi tới đỡ một cái: “Nương, sao nương không ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều một chút?”
Lý Thuận Liên nói: “Tự dưng ta cảm thấy có chút đứng ngồi không yên nên muốn đi ra tắm nắng chút.”
Lương Hiểu Tài nói: “Cũng đúng, bình thường ở nhà nương đều ra ngoài phơi nắng một lát. Nương chờ chút, con đi tìm cái ghế cho nương ngồi.”
Lý Thuận Liên cười nói: “Được.” Nụ cười này dường như đang cười với con gái ruột, lộ ra mười phần vui mừng.
Lương Hiểu Tài lấy cái ghế đặt vững: “Nương, nương ngồi ở đây phơi nắng.”
Lý Thuận Liên chậm rãi ngồi xuống: “Tiểu Âm, con muốn đi ra ngoài sao?” Mới vừa nãy lúc bà đi ra có nghe loáng thoáng chuyện mua bát đũa gì đó.
Lương Hiểu Tài nói: “Dạ vâng, nương. Bát đũa chúng ta mang từ nhà theo vẫn còn, bất quá không đủ dùng. Ở bên này Nghiêm Đông quen biết nhiều, sau này có thể sẽ có khách đến chơi cho nên con định mua thêm để dự trữ.”
Lý Thuận Liên cười vỗ vỗ tay Lương Hiểu Tài: “Con dâu ngoan, là con suy nghĩ chu đáo.”
Lương Hiểu Tài tựa như dỗ trẻ con xoa xoa lưng lão thái thái: “Nương cứ từ từ phơi nắng, con đi ra ngoài mua chút đồ xong sẽ trở lại.”
Lý Thuận Liên nói: “Nghiêm Nhi a, nếu không con bồi Tiểu Âm đi. Chúng ta mới vừa đến nơi này, để con bé đi ra ngoài một mình sao nương có thể yên tâm?”
Quan Thải Y cũng đi ra, nói thêm: “Đúng đó, dù sao vẫn còn lạ nước lạ cái.”
Hoắc Nghiêm Đông thầm nhủ hàng này có cái gì mà không yên lòng, với thân thủ của Lương Hiểu Tài không ức hiếp người khác đã là tốt lắm rồi. Bất quá vừa vặn lúc này Lưu Tiểu Lục cùng Ngưu Đại Vũ đưa ngựa về doanh xong trở lại, Hoắc Nghiêm Đông liền lên tiếng: “Cũng được.”
Lương Hiểu Tài lập tức nói tiếp: “Nương, tụi con có thể về trễ chút được không? Con muốn nói chuyện với Nghiêm Đông nhiều một chút.”
Lý Thuận Liên nói: “Được. Về trước giờ cơm trưa là được.”
Lương Hiểu Tài nghĩ thầm quá tốt rồi, hắn muốn đi mua bộ nam trang đường hoàng ra dáng, rồi lại nhìn xem nơi này có cái gì thích hợp để làm sinh ý hay không. Hắn không thể cứ ở mãi trong nhà Hoắc Nghiêm Đông cho nên vẫn nên bận rộn chút thì sau này mới mua biệt viện được.
Tiểu kịch trường:
Hoắc Nghiêm Đông hôm nay: Ta vì hảo huynh đệ mà tự tay vẽ ra một mảnh đại thảo nguyên. (Cù: ý bảo trong chương 13, Đông ca lấy 3000 binh sĩ làm mồi dụ vợ)
Hoắc Nghiêm Đông ngày mai: Thảo nguyên này có chút chướng mắt!
Hoắc Nghiêm Đông ngày mốt: Đậu phộng! Đốt sạch thảo nguyên cho lão tử! Đốt sạch!! Đốt sạch!!!
Edit + Beta: Cù lão bản
Ban đầu Hoắc Nghiêm Đông còn tưởng rằng Lương Hiểu Tài đang nói mát, sau đó y mới biết Lương Hiểu Tài nói thật, chỉ có điều “phong cảnh” này không phải “phong cảnh” y đã nghĩ.
Cao không được mấy tấc, cũng không biết sắc tâm ở đâu ra mà lớn như vậy.
Hoắc Nghiêm Đông nhíu nhíu mày, dẫn Lương Hiểu Tài cùng hai vị trưởng bối tới cửa thành. Lương Hiểu Tài xuống xe ngựa đi bộ cùng y, hai người lớn thì ngồi trong xe không xuống.
Hôm nay người chịu nhiệm vụ canh gác gọi là Triệu Tam Canh, gầy nhưng khỏe, mặt mày đoan chính, cũng là binh lính dưới trướng Hoắc Nghiêm Đông. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra là Hoắc Nghiêm Đông đến, tiến lên đón: “Phó thống lĩnh, ngài trở lại.”
Hoắc Nghiêm Đông gật gật đầu: “Biết Đại Bằng đang ở đâu không?”
Triệu Tam Canh nói: “Chắc đang ở trong nhà ngài. Sau khi ngài đi được mấy ngày hắn liền mua lại tòa nhà ngài đã xem, mấy ngày nay đều bận rộn thu thập.” Nói xong tò mò nhìn sau lưng thượng cấp: “Vị này chính là đại tẩu?”
Hoắc Nghiêm Đông quay đầu liếc nhìn Lương Hiểu Tài: “Ừm.”
Triệu Tam sầu lo nói: “Chào đại tẩu.”
Lương Hiểu Tài cười: “Chào tiểu huynh đệ.”
Thanh âm nói chuyện của hắn được thả nhẹ, nghe như thanh âm của nữ tử, lại cũng không phải loại âm thanh đặc biệt lanh lảnh, thập phần nhu hòa êm tai, dẫn tới rất nhiều người nhìn qua phía bên này. Mỗi cặp mắt đều tỏa ánh sáng, cảm giác y hệt như thời điểm Lương Hiểu Tài nhìn thấy một đám nam nhân.
Đều nói làm lính ba năm heo nái già cũng hóa Điêu Thuyền, huống chi người nào đó lớn lên quả thực xinh đẹp. Chỉ là ánh mắt của đám đực rựa này cũng thật quá trắng trợn, xem ra mấy tên tiểu tử thúi này phải rèn luyện thêm thật nhiều.
Hoắc Nghiêm Đông lạnh mặt đảo mắt qua một đám, mãi đến khi đám tiểu tử thúi này dồn dập rụt cổ quay đầu đi y mới nói với Triệu Tam Canh: “Tiếp tục làm việc đi, ta qua bên kia nhìn xem.”
Triệu Tam Canh nghiêng người tránh ra. Hoắc Nghiêm Đông mang người qua ải, trực tiếp dẫn tới căn nhà vừa mới đề cập.
Đây là một căn nhà ba gian, diện tích lớn khoảng chừng gấp sáu lần phòng đất của Hoắc gia. Lớn thì đúng là có lớn, thế nhưng chất lượng lại không hơn căn phòng đất kia bao nhiêu, coi như vững chắc hơn chút cũng chỉ nhờ vật liệu xây dựng, trình độ cũ nát thì kẻ tám lạng người nửa cân. Điểm duy nhất tương đối tốt chính là có vườn rau giống như ở Hoắc gia. Bất quá đây là quan nội, cho nên không có diện tích rộng rãi giống ở nông thôn.
“Ngươi nói chiến sự vừa qua khỏi không bao lâu ta còn tưởng ngươi khách khí với ta, làm nửa ngày quả thật…” Lương Hiểu Tài sờ sờ khung cửa gỗ tróc sơn, nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Căn nhà này tính là của ngươi sao? Hay là của công? Nếu như là của ngươi thì tu bổ chút là xứng đáng, nếu như là của công vậy không cần nữa.”
“Của ta.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Về sau sẽ ở lại nơi này một thời gian dài cho nên ta bảo người mua căn nhà này lại. Lúc trước chủ nhà này có mở một quán rượu trên phố Phú Dương, sau đó chiến sự nổ ra hắn dẫn cả nhà đi tị nạn, có nói thế nào cũng không chịu ở lại, căn nhà này cũng bán lấy tiền. Vừa vặn ta có việc muốn làm nên kêu người chừa lại.”
“Thì ra là như vậy.”
“Vậy các con xem trước đi.” Quan Thải Y nói, “Ta dìu đại tỷ đi nghỉ.”
“Vâng ạ.” Lương Hiểu Tài gật gật đầu, sau nhìn một vòng trong phòng ngoài phòng một chút. Hắn phát hiện tuy nơi này cũ nát nhưng quét tước xong trông vẫn rất sạch sẽ. Kỳ quái nhất chính là có nhiều chỗ giống như từng được đặc biệt thu dọn, có một số đồ vật tương đối không hợp. Tỷ như giường trong phòng ngủ chính, tự nhiên có hai cặp chăn gối mới. Đồ trên giường chất liệu rất tốt, không phải loại vải thô như ở nông thôn mà là tơ lụa.
Chẳng lẽ cái này cũng là do Hoắc Nghiêm Đông sai người mua? Cảm giác không giống phong cách của Hoắc Nghiêm Đông lắm. Cái tên Hoắc Nghiêm Đông này tác phong gần giống người phương Bắc, đặc biệt thô lỗ không thích nói chuyện, yêu cầu đối với chất lượng cuộc sống cũng không cao như vậy.
Lương Hiểu Tài đang muốn hỏi, từ cửa lại truyền đến một giọng nữ thiếu kiên nhẫn: “Diệp Đại Bằng ngươi có thể đừng cằn nhằn lẩm bẩm không yên nữa được không?! Ta mua đồ cho Phó thống lĩnh chứ không phải mua cho ngươi, ngươi quản được sao?”
Người được gọi là Diệp Đại Bằng kìm nén một luồng khí: “Cô nương mua đồ vật cho ngài ấy ta không xen vào nhưng đừng có vứt đồ ta mua a. Ê ê ê chổi của ta! Còn dùng được đấy cô nương đừng có vứt a!”
Giọng nữ kia nói: “Nát đến mức này còn không chịu vứt, vứt ngay!” Nói xong “Ầm!” một tiếng, cô nương kia đá văng cửa, thấy tình hình bên trong, đầu tiên là sững sờ sau đó mỉm cười chạy vội qua chỗ Hoắc Nghiêm Đông: “Hoắc đại ca, huynh trở lại rồi!”
Hoắc Nghiêm Đông nhanh chóng né tránh, nói với Lương Hiểu Tài: “Nàng là muội muội của Phó đô thống, Thường Anh.” Nói xong liếc nhìn Lương Hiểu Tài: “Thường Anh cô nương, vị này là thê tử của ta, Lương… Nhiễu Âm.”
Lương Hiểu Tài cười cười: “Đa tạ Thường cô nương hỗ trợ thu thập nơi này. Ta đến trễ, cũng làm cho cô nương thêm rất nhiều phiền phức.”
Thường Anh đánh giá Lương Hiểu Tài từ trên xuống dưới. Vốn tưởng rằng người tới chỉ là một thôn nữ quê mùa, không nghĩ tới ăn mặc cũng khá tốt, hơn nữa còn rất dễ nhìn. Trong lòng nàng chua chua một hồi lâu, cứng ngắc nói: “Không phiền toái gì. Người ta giúp cũng không phải là ngươi, tạ ơn cũng không tới phiên ngươi tới tạ ơn!”
Lương Hiểu Tài nói: “Thật sao? Nếu như vậy cô nương muốn thu thập chỗ nào thì cứ tiếp tục thu thập đi. Tuy rằng về sau ta cũng ở lại chỗ này, thế nhưng cô nương đã nói tạ ơn cũng không tới phiên ta vậy ta không khách khí nữa.” Nói xong hắn quay sang Hoắc Nghiêm Đông: “Đương gia, ta đi xem nương bên kia có cái gì cần giúp đỡ hay không, ở đây nên nói cám ơn hay từ chối liền làm phiền huynh nha.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Thứ gì vốn có trong nhà thì giữ lại, còn không phải thì để Đại Bằng mang đi đi.”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Được, nghe lời huynh.”
Thường Anh trợn trắng mắt trừng bóng lưng Lương Hiểu Tài, nhỏ giọng thầm thì: “Một chút lễ nghi cũng không hiểu!”
Sắc mặt Hoắc Nghiêm Đông trầm xuống, càng cảm thấy thỉnh Lương Hiểu Tài đến là đúng. Nữ nhân tên Thường Anh này thật sự là mặt dày dầu muối không ăn, y lại không thể xuống tay ác độc.
Diệp Đại Bằng nhìn nhìn cái này, nhìn nhìn cái kia, một lát nói: “Phó thống lĩnh, vậy ta…”
Lúc này Lương Hiểu Tài vừa vặn ôm chăn gối đi ra: “Đương gia, chăn gối này là huynh tìm người mua sao? Bên trên thêu một đôi vẹt, thêu thật không tệ, chỉ là màu sắc không đẹp lắm.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không phải ta. Đại Bằng, ngươi mua hả?” Hoắc Nghiêm Đông biết rõ là từ đâu tới lại còn cố ý nói với Diệp Đại Bằng: “Do ngươi mua thì trả về, ta không quen đắp loại chăn này.”
Diệp Đại Bằng cẩn thận liếc mắt nhìn Thường Anh một cái, thấy viền mắt Thường Anh đỏ chót, ai oán nhìn Hoắc Nghiêm Đông. Hoắc Nghiêm Đông đương nhiên không hề lay động. Vì vậy Thường Anh oán hận giậm chân một cái, đoạt lấy chăn gối trong tay Lương Hiểu Tài rồi chạy ra ngoài.
Lương Hiểu Tài nhún nhún vai thu tay về, thấy người đi rồi nhỏ giọng hỏi Hoắc Nghiêm Đông: “Như vậy có thể đắc tội thượng cấp của ngươi không?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không sao. Ta có nói với Phó đô thống là ta đã có thê thất.”
Lương Hiểu Tài lại hỏi: “Một cô nương như nàng đuổi tới nhà cấp dưới mà hắn không quản sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Thường gia đời đời luyện võ cho nên người nhà nàng tính tình đều tương đối phóng khoáng. Hơn nữa dân phong phương Bắc dũng mãnh nữ nhi không câu nệ tiểu tiết, cho nên chỉ cần không quá mức đều nhắm một mắt mở một mắt.”
Lương Hiểu Tài cười: “Ngay cả vẹt cũng thêu thành đôi đưa tới trên giường ngươi còn không quá mức sao? Vậy làm sao mới tính quá mức? Trực tiếp bò lên giường?”
Hoắc Nghiêm Đông: “Nói chung trận này phải làm phiền ngươi nhiều rồi.”
Diệp Đại Bằng: “…” Thật coi hắn là gió tây bắc thiệt sao a, hắn đứng đối diện đây này, sao hai người cứ thì thà thì thầm như chốn không người vậy.
Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài thầm thì xong mới nhìn đến Diệp Đại Bằng còn đứng bên cạnh. Hoắc Nghiêm Đông giới thiệu cho Lương Hiểu Tài: “Hắn gọi là Diệp Đại Bằng, hiểu chút y thuật, là tiểu đồ đệ của quân y trong Hổ Đầu quân. Thời điểm có chiến sự hắn có thể giúp đỡ chữa trị binh sĩ bị thương, thời điểm không có chiến sự đều ở dưới trướng ta hỗ trợ làm chút việc.”
Diệp Đại Bằng cười nói: “Chào đại tẩu. Đại tẩu gọi ta Đại Bằng là được, sau này có chuyện gì xin cứ việc phân phó.”
Hắn nhìn ra rồi, vị đại tẩu này tuyệt đối không phải là quả hồng mềm đâu. Thường Anh cô nương kia dữ như vậy còn không vớt được chút lợi lộc, sau này có muốn diễn vai nửa chủ nhân trước mặt hắn cũng khó. Hắn phải tạo quan hệ thật tốt với vị đại tẩu này mới được!
Diệp Đại Bằng này lớn lên chẳng giống mấy tên binh lính đầu to bên ngoài kia. Tiểu tử này da dẻ trắng nõn gương mặt con nít còn có hai lúm đồng tiền, trông rất lanh lợi còn rất đòi hỉ. Lương Hiểu Tài cảm thấy rất hợp nhãn liền cười nói: “Đa tạ Đại Bằng huynh đệ. Ta vừa mới tới đây còn có nhiều chỗ không biết, sau này không thể không làm phiền ngươi.”
Diệp Đại Bằng liên tục xua tay: “Đại tẩu quá khách khí.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đại Bằng ngươi cực khổ thêm một chuyến nữa đi, giúp ta tìm một người làm công. Có thể hầu hạ nương ta và biết làm cơm. Một tháng có thể nghỉ ngơi bốn ngày, tiền công một tháng hai trăm văn, làm tốt ta sẽ trả thêm.”
Diệp Đại Bằng thầm nghĩ không phải tức phụ của ngài cũng theo tới sao, còn tìm đại nương làm công nhật đến hầu hạ làm gì… Bất quá lời này đương nhiên hắn sẽ không hỏi, chỉ đáp một tiếng “Được”, lại hỏi: “Phó thống lĩnh còn có việc cần giao gì nữa không?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không còn, đi đi.”
Diệp Đại Bằng đi rồi Lương Hiểu Tài mới nói: “Chúng ta có cần mua thêm chút đồ gia dụng không? Không nói những cái khác, bát đũa gì đó nhất định phải mua, còn gạo và bột cũng sắp hết rồi.”
Hoắc Nghiêm Đông không nói hai lời, trực tiếp cầm túi tiền của mình đưa cho Lương Hiểu Tài: “Nhìn rồi mua đi.”
Lương Hiểu Tài cười: “Có thể. Bất quá ngươi không sợ ta tiêu hết tiền của ngươi sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ta đây không có mười vạn cũng có năm vạn, chính xác bao nhiêu thì không dám chắc, nhưng nhiều ít vẫn có chút của cải. Lại nói… Nàng là nương tử của ta, tiêu tiền của ta thiên kinh địa nghĩa.”
“Hả?” Cái lời kịch não tàn gì đây?
Lương Hiểu Tài ngờ vực, xoay người nhìn lại, thì ra Lý Thuận Liên đang đi ra, khó trách. Hắn mỉm cười đi tới đỡ một cái: “Nương, sao nương không ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều một chút?”
Lý Thuận Liên nói: “Tự dưng ta cảm thấy có chút đứng ngồi không yên nên muốn đi ra tắm nắng chút.”
Lương Hiểu Tài nói: “Cũng đúng, bình thường ở nhà nương đều ra ngoài phơi nắng một lát. Nương chờ chút, con đi tìm cái ghế cho nương ngồi.”
Lý Thuận Liên cười nói: “Được.” Nụ cười này dường như đang cười với con gái ruột, lộ ra mười phần vui mừng.
Lương Hiểu Tài lấy cái ghế đặt vững: “Nương, nương ngồi ở đây phơi nắng.”
Lý Thuận Liên chậm rãi ngồi xuống: “Tiểu Âm, con muốn đi ra ngoài sao?” Mới vừa nãy lúc bà đi ra có nghe loáng thoáng chuyện mua bát đũa gì đó.
Lương Hiểu Tài nói: “Dạ vâng, nương. Bát đũa chúng ta mang từ nhà theo vẫn còn, bất quá không đủ dùng. Ở bên này Nghiêm Đông quen biết nhiều, sau này có thể sẽ có khách đến chơi cho nên con định mua thêm để dự trữ.”
Lý Thuận Liên cười vỗ vỗ tay Lương Hiểu Tài: “Con dâu ngoan, là con suy nghĩ chu đáo.”
Lương Hiểu Tài tựa như dỗ trẻ con xoa xoa lưng lão thái thái: “Nương cứ từ từ phơi nắng, con đi ra ngoài mua chút đồ xong sẽ trở lại.”
Lý Thuận Liên nói: “Nghiêm Nhi a, nếu không con bồi Tiểu Âm đi. Chúng ta mới vừa đến nơi này, để con bé đi ra ngoài một mình sao nương có thể yên tâm?”
Quan Thải Y cũng đi ra, nói thêm: “Đúng đó, dù sao vẫn còn lạ nước lạ cái.”
Hoắc Nghiêm Đông thầm nhủ hàng này có cái gì mà không yên lòng, với thân thủ của Lương Hiểu Tài không ức hiếp người khác đã là tốt lắm rồi. Bất quá vừa vặn lúc này Lưu Tiểu Lục cùng Ngưu Đại Vũ đưa ngựa về doanh xong trở lại, Hoắc Nghiêm Đông liền lên tiếng: “Cũng được.”
Lương Hiểu Tài lập tức nói tiếp: “Nương, tụi con có thể về trễ chút được không? Con muốn nói chuyện với Nghiêm Đông nhiều một chút.”
Lý Thuận Liên nói: “Được. Về trước giờ cơm trưa là được.”
Lương Hiểu Tài nghĩ thầm quá tốt rồi, hắn muốn đi mua bộ nam trang đường hoàng ra dáng, rồi lại nhìn xem nơi này có cái gì thích hợp để làm sinh ý hay không. Hắn không thể cứ ở mãi trong nhà Hoắc Nghiêm Đông cho nên vẫn nên bận rộn chút thì sau này mới mua biệt viện được.
Tiểu kịch trường:
Hoắc Nghiêm Đông hôm nay: Ta vì hảo huynh đệ mà tự tay vẽ ra một mảnh đại thảo nguyên. (Cù: ý bảo trong chương 13, Đông ca lấy 3000 binh sĩ làm mồi dụ vợ)
Hoắc Nghiêm Đông ngày mai: Thảo nguyên này có chút chướng mắt!
Hoắc Nghiêm Đông ngày mốt: Đậu phộng! Đốt sạch thảo nguyên cho lão tử! Đốt sạch!! Đốt sạch!!!