Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có người bị vả mặt thôi, nhưng Lão bản thích cái hình này ^_^
Edit + Beta: Cù lão bản
Trên quan đạo từ trấn Đông Bạch đến trấn Bình Đường, một chiếc xe ngựa chầm chậm chạy dọc theo bên đường. Chiếc xe ngựa này khá lớn, được che bởi lớp vải màu lam sậm, đằng trước cột ba con ngựa, kéo năm sáu người trưởng thành cũng không thành vấn đề. Đang ngồi bên trong chiếc xe ngựa này chính là một nhà Hoắc Nghiêm Đông.
Để tránh cho hai vị trưởng bối ngồi xe bị xóc nảy Hoắc Nghiêm Đông không bảo phu xe chạy quá nhanh. Y cùng phu xe ngồi phía trước, trong xe là Lương Hiểu Tài cùng hai vị trưởng bối. Phu xe là một đại thúc ước chừng bốn mươi tuổi, khá thích nói chuyện.
Ông cười nói: “Con đường này ta đi có ít cũng cỡ hai mươi, ba mươi lần, rất quen thuộc. Bây giờ đường khá tốt, chứ chờ mùa hè, này nha, không mưa còn đỡ, mưa xuống cả đường đều toàn là vũng bùn. Lúc ấy gấp rút lên đường có cho tiền gấp đôi ta cũng không đánh xe.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “A, vậy xem ra chúng ta đã chọn thời điểm tốt.”
Phu xe nói: “Đúng không? Bất quá đối với chúng ta là thời điểm tốt, nhưng đối với nông dân thì khó nói a. Mùa xuân năm nay mưa ít quá, chắc trời muốn hạn.”
Vào xuân đã được một thời gian thế nhưng trời vẫn luôn không hạ mưa xuống. Phu xe than thở, thấy Hoắc Nghiêm Đông không tiếp lời vẫn nói tiếp: “Đúng rồi tiểu huynh đệ, ngươi mang theo người nhà đi đâu a?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đi thăm người thân. Có một thân thích muốn tổ chức tiệc mừng thọ nên chúng ta đến thăm một chút.” Phu xe gật gật đầu, lại cùng Hoắc Nghiêm Đông câu được câu không nói chuyện phiếm.
Lý Thuận Liên cùng Quan Thải Y ở trong xe tự nhiên cũng nghe được, nhưng trước khi xuất phát hai bà đã được dặn dò, bất luận trên đường đi nghe thấy hài tử nói cái gì với người ngoài cũng đừng hỏi vội, bởi vì có một số việc không thể để cho người ngoài biết, bằng không sẽ không an toàn. Cái thời đại này phụ nhân nhà bình thường đều không hiểu biết quá nhiều, nhi tử nói thế nào các bà cứ nghe như vậy, cho nên dù có nghi hoặc nhưng cũng không vội vàng lên tiếng hỏi.
Lương Hiểu Tài lấy ra hạt dưa cho hai vị trưởng bối cắn đỡ buồn miệng, thuận tiện cùng với hai bà tán gẫu chút chuyện có thể tán gẫu, coi như giết thời gian, nếu không trên mặt hai người này vẫn sẽ có chút thần sắc bất an. Chủ yếu là từ nhỏ đến lớn chưa từng xa nhà, trong lòng có hơi mất mát.
“Nương, di nương, xe ngựa này rộng rãi, nếu mệt hai người cứ nói với con, muốn nằm cũng có thể nằm một lát.” Lương Hiểu Tài nói, “Chăn đều có mang theo, sợ hai người trên đường mệt nhọc.”
“Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến chỗ có thể nghỉ ngơi?” Lý Thuận Liên hỏi.
“Cái này cần hỏi phu xe một chút.” Lương Hiểu Tài nói, “Sư phụ, ấn theo tốc độ bây giờ còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đến?”
“Còn chừng năm canh giờ nữa.” Phu xe nói.
“Còn lâu như vậy a?” Lý Thuận Liên nhíu nhíu mày, bộ dáng có chút nóng nảy.
“Đây không phải là sợ các ngươi không chịu nổi, nếu nhanh hơn chạy ba canh giờ là có thể đến. Nhiều nhất ba canh rưỡi.”
“Chuyện này…” Lý Thuận Liên túm quần áo một cái.
“Nương, có phải là ngài…” Lương Hiểu Tài nhìn Lý Thuận Liên một lát, đột nhiên nói vọng ra bên ngoài, “Đương gia, dừng một chút đi! Ta dẫn nương và di nương xuống hít thở không khí một chút.”
“Bây giờ?” Hoắc Nghiêm Đông thầm nghĩ cũng không mất bao nhiêu thời gian.
“Đúng, ngay bây giờ! Chừng uống cạn chén trà liền đi.” Chuyện lão thái thái muốn đi vệ sinh đúng thật không tiện nói mà.
Hoắc Nghiêm Đông bảo phu xe dừng xe trước, sau đó Lương Hiểu Tài mang theo hai nương tiến trong rừng. Cánh rừng này trên cây không lá trên đất không cỏ, đứng gần quan lộ một chút vẫn có thể nhìn thấy, cho nên Lương Hiểu Tài chỉ đành dẫn hai người đi sâu vào rừng một chút.
Phu xe xuống xe cùng Hoắc Nghiêm Đông nói chuyện phiếm: “Tiểu huynh đệ, ngươi tìm được một tức phụ nhi thật tốt a. Dáng người đẹp, còn rất hiếu thuận. Ngươi nhìn nàng xem, mẫu thân ngươi còn lên tiếng nàng đã biết bà muốn gì. Ngươi là người có phúc khí a.”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
Phu xe thấy Hoắc Nghiêm Đông trầm mặc không nói: “Sao? Ta nói không đúng?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đúng.”
Phu xe cười cười: “Phải không? Xem tiểu huynh đệ ngươi chắc chắn là người tâm thô, nếu là ta, ta sẽ không yên lòng để ba người bọn họ đi vào trong rừng.”
Hoắc Nghiêm Đông: “…” Đó là ngươi không biết “tức phụ nhi” trong rừng kia dã cỡ nào.
Dã tức phụ nhi Lương Hiểu Tài đưa người tới chỗ xong liền lui về một khoảng rồi đưa lưng về phía hai vị trưởng bối, đợi đến khi hai bà giải quyết xong mới dẫn hai bà về xe.
Phu xe leo lên xe, xe ngựa tiếp tục lảo đảo đi tới. Ông quả thật có thể tự mình tìm niềm vui, phút chốc cùng Hoắc Nghiêm Đông kể lể mấy kinh nghiệm hành tẩu trước đây, phút chốc lại nói nói chuyện khi ông còn bé. Quả thật dịch vụ chăm sóc khách hàng làm rất tốt, bảo đảm xe ngựa vững vàng, đồng thời còn tận lực làm cho khách nhân không cảm thấy tẻ nhạt.
Lúc này phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa mơ hồ, vừa hỗn loạn vừa gấp gáp, trong đó còn có tiếng giục ngựa đầy cấp bách của người điều khiển.
“Giá!”
Tiếng vó ngựa kia càng ngày càng gần, vừa nghe đã biết là đuổi về phía bọn họ. Phu xe theo bản năng chỉnh xe ngựa chệch qua bên phải một chút, cười cười nói: “Nhất định là có việc gấp.”
Quả thế, nếu như là đám sơn tặc sẽ không đánh xe ngựa đi cướp, thế nhưng đánh xe ngựa mà vội vã vậy sao? Hoắc Nghiêm Đông nhìn về phía sau theo bản năng, Lương Hiểu Tài cũng xốc màn xe lên. Một giây sau Lương Hiểu Tài lập tức móc bình nhỏ trong ngực ra! Loáng một cái hắn đã huơ bình nhỏ trước mũi Quan Thải Y, rồi lại loáng một cái huơ trước mũi Lý Thuận Liên. Sau đó cũng làm thế với phu xe, động tác liền một mạch, cuối cùng nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Là người Lương gia.”
Thị lực của Lương Hiểu Tài rất tốt, cách một khoảng xa mà vẫn thấy phu xe bên kia có chút quen mắt. Trước kia nguyên thân cũng thường xuyên nhìn thấy Lưu lão đầu, cho nên ký ức còn chưa phai nhạt.
Phu xe dĩ nhiên có chút mơ hồ, vòng vo hỏi: “Sao Lương, Lương gia…” Không còn âm thanh nào nữa.
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Ngươi mới vừa cho ông ấy ngửi thứ gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Thần Tiên Túy, sẽ ngủ một quãng thời gian. Hai nương cũng đang ngủ.” Ít nhất không cần lo lắng hai nương sẽ nghe được chuyện không cần nghe.
Hoắc Nghiêm Đông thấy thế cười nói: “Ngươi ra tay rất nhanh nha.”
Nói xong hắn liền “Ô ~” một tiếng, bắt mấy con ngựa ngừng lại. Vốn xe đang đi sát lề bên phải, giờ cũng không cần đánh xe lại gần cánh rừng làm gì. Hoắc Nghiêm Đông trực tiếp buộc dây cương ngựa vòng quanh cây khô rồi quay người đón lấy ánh mắt của đám người đằng sau.
Lưu lão đầu thấy xe ngựa đằng trước ngừng, cũng hãm lại tốc độ. Lão chính là người đánh chiếc xe hai ngựa kéo, bên cạnh còn có hai người trẻ tuổi cưỡi ngựa đồng hành. Hai người trẻ tuổi này Lương Hiểu Tài chưa từng thấy, nhìn cách ăn mặc chắc là người Hùng gia.
“Cô gia, đi xa nhà vậy mà tức phụ cũng không mang theo, ngay cả bắt chuyện cũng không muốn, này không tốt lắm đi?” Lưu lão đầu trưng khuôn mặt bình tĩnh, tay cầm roi ngựa, liếc mắt nhìn lên xe. Trước kia hắn từng gặp Hoắc Nghiêm Đông, đương nhiên nhận ra khuôn mặt Hoắc thiếu gia.
“Tức phụ? Ý ngươi là ả Lương Nhiễu Âm không biết liêm sỉ bỏ rơi bà bà đi lấy lòng biểu ca, hay là đại tiểu thư ác độc của Lương gia bắt người lấy mạng uy hiếp đệ đệ đi lừa hôn?” Sắc mặt Hoắc Nghiêm Đông cũng không dễ nhìn, hừ lạnh một tiếng, “Bất kể là người nào lão tử cũng không quen!”
“Ngươi nói không quen là có thể không quen sao?” Trong xe đột nhiên vọng ra tiếng Lương Nhiễu Âm, “Hoắc Nghiêm Đông! Ngươi đừng quên ta chính là thê tử được làm mai được cưới hỏi đàng hoàng của ngươi! Còn nữa, ai nói ta đi lấy lòng biểu ca uy hiếp đệ đệ? Ngươi đừng nghe Lương Tiểu Tài nói bậy! Rõ ràng chính nó mới là người chủ động nói muốn đi hầu hạ mẫu thân ngươi.”
Ả ở lại nhà biểu ca nhưng chưa bao giờ đề cập tới việc này, hạ nhân bên nhà biểu ca cũng không biết! Hôm nay có người đi cùng, không thể để cho họ mang những lời này về được.
“Vậy ta càng phải cảm kích hắn. Còn ngươi, Lương Nhiễu Âm. Chúng ta đã hòa ly, sau này ngươi đi tìm người khác đi.” Nói xong Hoắc Nghiêm Đông lấy ra thư hòa ly, “Nữ nhân có mắt không tròng tâm như rắn rết giống ngươi, lão tử có độc thân cả đời cũng không thèm.”
“Hoắc Nghiêm Đông! Ngươi là cái thá gì mà dám nói thế với ta?” Lương Nhiễu Âm chưa bao giờ bị người khác nói thẳng mặt những lời khó nghe như vậy, lập tức nổi giận, nhảy xuống xe hòng cướp lấy thư hòa ly trong tay Hoắc Nghiêm Đông, “Đưa cho ta! Ta không đồng ý hòa ly!”
Đây chính là đường lui cuối cùng của ả. Gần đây biểu ca nhận thức nữ tử nhà quan, ả một lòng gấp gáp liền hạ thuốc biểu ca, nghĩ gạo nấu thành cơm rồi hãy bàn. Nào đâu biểu ca thông minh không trúng kế, ngược lại triệt để không nhìn tới ả nữa, còn đề nghị cữu cữu gả gấp ả ra ngoài. Nếu không phải Lưu lão đầu tìm ả nói Hoắc Nghiêm Đông trở lại ả cũng không hay biết mà vội vã đuổi tới.
Hoắc Nghiêm Đông đứng đó, đương nhiên sẽ không để Lương Nhiễu Âm đoạt được thư hòa ly. Y cẩn thận cất đồ: “Lương Nhiễu Âm, ngươi nghĩ kĩ cho ta. Ngươi lừa nương ta hơn ba năm, nếu ngươi thật sự dám đi theo ta ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi sống dễ chịu sao?”
Lúc này Lương Hiểu Tài ở trong xe thò đầu ra, đè cổ họng cười nói: “Đương gia, không bằng để nàng đi cùng đi? Đến lúc đó chúng ta tìm kỹ viện nào bẩn nhất bán nàng, làm cho nàng kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Trước đây nàng cùng với ca ca nàng còn lấy chuyện này ra uy hiếp ta nữa đó~. Ôi~, ta thực sự sợ muốn chết~”
Hoắc Nghiêm Đông còn bổ thêm: “Cũng được lắm.”
Lương Nhiễu Âm sợ đến mức lùi lại một bước, oán hận trừng Lương Hiểu Tài: “Ngươi đồ thấp hèn, dám nói thế với ta!” Nói xong quay đầu: “Lão Lưu, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau bắt nó xuống đây cho ta! Ngày hôm nay hai người bọn họ ai cũng không được đi!”
Lưu lão đầu tuân lệnh, đi về hướng Lương Hiểu Tài đang ngồi trên xe ngựa. Hoắc Nghiêm Đông thấy thế vung nhẹ tay, chỉ nghe “Chát!” một tiếng, roi dài trực tiếp đánh lên nóc chiếc xe ngựa phía sau, nhất thời nóc xe bị roi bổ nát tan. Con ngựa cả kinh cất vó hí dài, vụn gỗ rơi tung toé lên người Lưu lão đầu. Lão nghiêng người trốn tránh, nhưng trên mặt vẫn bị cứa chảy máu.
Lương Nhiễu Âm kêu một tiếng “A!” đầy sợ hãi, ôm đầu ngồi thụp xuống.
Hoắc Nghiêm Đông vững vàng đứng bên cạnh xe ngựa, trầm giọng nói: “Lưu quản sự, khuyên ngươi nghĩ kĩ rồi hãy hành động. Còn hai vị huynh đệ này nữa, làm phiền các ngươi sau khi trở về nói với vị cữu cữu nào đó ở Hùng gia. Ba năm nay là Lương gia gạt Hoắc gia ta trước, mà Tiểu Tài ở Hoắc gia phụng dưỡng mẫu thân ta coi như tận tâm, cho nên ta không tính toán với các ngươi. Nếu như các ngươi vẫn muốn để ta thu nhận nữ nhân không biết liêm sỉ Lương Nhiễu Âm này vậy đừng trách Hoắc Nghiêm Đông ta tính khí không tốt.”
Lưu lão đầu không hé răng. Lão nhìn thấy nóc xe bị đánh nát tan khuôn mặt tái mét rồi, cũng không biết có ghi thù hay không.
Lúc này một trong hai người trẻ tuổi xuống ngựa, đi tới ôm quyền với Hoắc Nghiêm Đông, nói: “Hoắc huynh, tại hạ Hùng Đắc Lực, là một quản sự nhỏ của Hùng gia. Quả thật biểu tiểu thư có chỗ làm không thỏa đáng, nhưng dù sao nàng cũng là người của huynh. Lần này trước khi ra cửa lão gia nhà ta có dặn dò, nếu ngươi chịu dẫn nàng đi lão gia nhà ta tự có hậu tạ.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không cần. Làm phiền huynh đệ trở lại chuyển cáo Hùng lão gia một tiếng, Hoắc mỗ ta không có thói quen nhặt giẻ rách.”
Hùng Đắc Lực: “…”
Lương Hiểu Tài nghe câu này thiếu chút nữa cười ngã xuống đất, quay đầu nói với Lương Hiểu Âm: “Này giẻ rách, ngươi xem nhà cữu cữu cũng ghét bỏ ngươi, sao ngươi kém cỏi vậy nha? Nếu không ngươi theo ta đi, bán ngươi xong còn có thể kiếm được món hời. Đến đến đến, mau lên xe.”
Lương Nhiễu Âm giận run người nhưng ả tuyệt đối không dám lên xe. Ả sống nhờ nhà biểu ca có bị khinh thường thì vẫn có ăn có mặc, hơn nữa còn là ăn ngon mặc đẹp, ít nhất ở phương diện này cữu cữu chưa bao giờ để ả chịu thiệt thòi, với lại bản thân ả cũng có nhà có cửa tiệm. Nhưng nếu như ra bên ngoài thì sao? Vạn nhất giống như Lương Hiểu Tài nói, bị bán đến một chỗ kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay vậy phải làm sao bây giờ? Ngay cả người để đi cầu xin giúp đỡ cũng không có!
Hoắc Nghiêm Đông thu roi cuộn lại treo bên hông, lên xe ngựa ngồi xong “Giá!” một tiếng. Lúc này không biết Lương Nhiễu Âm nghĩ đến cái gì, đột nhiên ở phía sau gọi: “Hoắc lão thái thái, con dâu của ngài là nam! Hắn ỷ ngài mù liền lừa ngài! Nếu để cho hắn làm con dâu Hoắc gia nhất định Hoắc gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn! Đoạn tử tuyệt tôn!!!”
Lương Hiểu Tài “Xììì” một tiếng, liếc mắt một cái rồi buông mành xuống, không thấy được ngón tay Lý Thuận Liên giật giật nhẹ.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Nghiêm Đông: Một đời phóng đãng bất kham chỉ yêu “tiểu tài” không yêu hậu lễ. Cảm tạ! (Cù: tác giả chơi chữ, “Tiểu Tài” = món lợi nhỏ = món tiền nhỏ = bạn “Tài” nào đó, hậu lễ = món lễ lớn)
Edit + Beta: Cù lão bản
Trên quan đạo từ trấn Đông Bạch đến trấn Bình Đường, một chiếc xe ngựa chầm chậm chạy dọc theo bên đường. Chiếc xe ngựa này khá lớn, được che bởi lớp vải màu lam sậm, đằng trước cột ba con ngựa, kéo năm sáu người trưởng thành cũng không thành vấn đề. Đang ngồi bên trong chiếc xe ngựa này chính là một nhà Hoắc Nghiêm Đông.
Để tránh cho hai vị trưởng bối ngồi xe bị xóc nảy Hoắc Nghiêm Đông không bảo phu xe chạy quá nhanh. Y cùng phu xe ngồi phía trước, trong xe là Lương Hiểu Tài cùng hai vị trưởng bối. Phu xe là một đại thúc ước chừng bốn mươi tuổi, khá thích nói chuyện.
Ông cười nói: “Con đường này ta đi có ít cũng cỡ hai mươi, ba mươi lần, rất quen thuộc. Bây giờ đường khá tốt, chứ chờ mùa hè, này nha, không mưa còn đỡ, mưa xuống cả đường đều toàn là vũng bùn. Lúc ấy gấp rút lên đường có cho tiền gấp đôi ta cũng không đánh xe.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “A, vậy xem ra chúng ta đã chọn thời điểm tốt.”
Phu xe nói: “Đúng không? Bất quá đối với chúng ta là thời điểm tốt, nhưng đối với nông dân thì khó nói a. Mùa xuân năm nay mưa ít quá, chắc trời muốn hạn.”
Vào xuân đã được một thời gian thế nhưng trời vẫn luôn không hạ mưa xuống. Phu xe than thở, thấy Hoắc Nghiêm Đông không tiếp lời vẫn nói tiếp: “Đúng rồi tiểu huynh đệ, ngươi mang theo người nhà đi đâu a?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đi thăm người thân. Có một thân thích muốn tổ chức tiệc mừng thọ nên chúng ta đến thăm một chút.” Phu xe gật gật đầu, lại cùng Hoắc Nghiêm Đông câu được câu không nói chuyện phiếm.
Lý Thuận Liên cùng Quan Thải Y ở trong xe tự nhiên cũng nghe được, nhưng trước khi xuất phát hai bà đã được dặn dò, bất luận trên đường đi nghe thấy hài tử nói cái gì với người ngoài cũng đừng hỏi vội, bởi vì có một số việc không thể để cho người ngoài biết, bằng không sẽ không an toàn. Cái thời đại này phụ nhân nhà bình thường đều không hiểu biết quá nhiều, nhi tử nói thế nào các bà cứ nghe như vậy, cho nên dù có nghi hoặc nhưng cũng không vội vàng lên tiếng hỏi.
Lương Hiểu Tài lấy ra hạt dưa cho hai vị trưởng bối cắn đỡ buồn miệng, thuận tiện cùng với hai bà tán gẫu chút chuyện có thể tán gẫu, coi như giết thời gian, nếu không trên mặt hai người này vẫn sẽ có chút thần sắc bất an. Chủ yếu là từ nhỏ đến lớn chưa từng xa nhà, trong lòng có hơi mất mát.
“Nương, di nương, xe ngựa này rộng rãi, nếu mệt hai người cứ nói với con, muốn nằm cũng có thể nằm một lát.” Lương Hiểu Tài nói, “Chăn đều có mang theo, sợ hai người trên đường mệt nhọc.”
“Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến chỗ có thể nghỉ ngơi?” Lý Thuận Liên hỏi.
“Cái này cần hỏi phu xe một chút.” Lương Hiểu Tài nói, “Sư phụ, ấn theo tốc độ bây giờ còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đến?”
“Còn chừng năm canh giờ nữa.” Phu xe nói.
“Còn lâu như vậy a?” Lý Thuận Liên nhíu nhíu mày, bộ dáng có chút nóng nảy.
“Đây không phải là sợ các ngươi không chịu nổi, nếu nhanh hơn chạy ba canh giờ là có thể đến. Nhiều nhất ba canh rưỡi.”
“Chuyện này…” Lý Thuận Liên túm quần áo một cái.
“Nương, có phải là ngài…” Lương Hiểu Tài nhìn Lý Thuận Liên một lát, đột nhiên nói vọng ra bên ngoài, “Đương gia, dừng một chút đi! Ta dẫn nương và di nương xuống hít thở không khí một chút.”
“Bây giờ?” Hoắc Nghiêm Đông thầm nghĩ cũng không mất bao nhiêu thời gian.
“Đúng, ngay bây giờ! Chừng uống cạn chén trà liền đi.” Chuyện lão thái thái muốn đi vệ sinh đúng thật không tiện nói mà.
Hoắc Nghiêm Đông bảo phu xe dừng xe trước, sau đó Lương Hiểu Tài mang theo hai nương tiến trong rừng. Cánh rừng này trên cây không lá trên đất không cỏ, đứng gần quan lộ một chút vẫn có thể nhìn thấy, cho nên Lương Hiểu Tài chỉ đành dẫn hai người đi sâu vào rừng một chút.
Phu xe xuống xe cùng Hoắc Nghiêm Đông nói chuyện phiếm: “Tiểu huynh đệ, ngươi tìm được một tức phụ nhi thật tốt a. Dáng người đẹp, còn rất hiếu thuận. Ngươi nhìn nàng xem, mẫu thân ngươi còn lên tiếng nàng đã biết bà muốn gì. Ngươi là người có phúc khí a.”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
Phu xe thấy Hoắc Nghiêm Đông trầm mặc không nói: “Sao? Ta nói không đúng?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đúng.”
Phu xe cười cười: “Phải không? Xem tiểu huynh đệ ngươi chắc chắn là người tâm thô, nếu là ta, ta sẽ không yên lòng để ba người bọn họ đi vào trong rừng.”
Hoắc Nghiêm Đông: “…” Đó là ngươi không biết “tức phụ nhi” trong rừng kia dã cỡ nào.
Dã tức phụ nhi Lương Hiểu Tài đưa người tới chỗ xong liền lui về một khoảng rồi đưa lưng về phía hai vị trưởng bối, đợi đến khi hai bà giải quyết xong mới dẫn hai bà về xe.
Phu xe leo lên xe, xe ngựa tiếp tục lảo đảo đi tới. Ông quả thật có thể tự mình tìm niềm vui, phút chốc cùng Hoắc Nghiêm Đông kể lể mấy kinh nghiệm hành tẩu trước đây, phút chốc lại nói nói chuyện khi ông còn bé. Quả thật dịch vụ chăm sóc khách hàng làm rất tốt, bảo đảm xe ngựa vững vàng, đồng thời còn tận lực làm cho khách nhân không cảm thấy tẻ nhạt.
Lúc này phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa mơ hồ, vừa hỗn loạn vừa gấp gáp, trong đó còn có tiếng giục ngựa đầy cấp bách của người điều khiển.
“Giá!”
Tiếng vó ngựa kia càng ngày càng gần, vừa nghe đã biết là đuổi về phía bọn họ. Phu xe theo bản năng chỉnh xe ngựa chệch qua bên phải một chút, cười cười nói: “Nhất định là có việc gấp.”
Quả thế, nếu như là đám sơn tặc sẽ không đánh xe ngựa đi cướp, thế nhưng đánh xe ngựa mà vội vã vậy sao? Hoắc Nghiêm Đông nhìn về phía sau theo bản năng, Lương Hiểu Tài cũng xốc màn xe lên. Một giây sau Lương Hiểu Tài lập tức móc bình nhỏ trong ngực ra! Loáng một cái hắn đã huơ bình nhỏ trước mũi Quan Thải Y, rồi lại loáng một cái huơ trước mũi Lý Thuận Liên. Sau đó cũng làm thế với phu xe, động tác liền một mạch, cuối cùng nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Là người Lương gia.”
Thị lực của Lương Hiểu Tài rất tốt, cách một khoảng xa mà vẫn thấy phu xe bên kia có chút quen mắt. Trước kia nguyên thân cũng thường xuyên nhìn thấy Lưu lão đầu, cho nên ký ức còn chưa phai nhạt.
Phu xe dĩ nhiên có chút mơ hồ, vòng vo hỏi: “Sao Lương, Lương gia…” Không còn âm thanh nào nữa.
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Ngươi mới vừa cho ông ấy ngửi thứ gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Thần Tiên Túy, sẽ ngủ một quãng thời gian. Hai nương cũng đang ngủ.” Ít nhất không cần lo lắng hai nương sẽ nghe được chuyện không cần nghe.
Hoắc Nghiêm Đông thấy thế cười nói: “Ngươi ra tay rất nhanh nha.”
Nói xong hắn liền “Ô ~” một tiếng, bắt mấy con ngựa ngừng lại. Vốn xe đang đi sát lề bên phải, giờ cũng không cần đánh xe lại gần cánh rừng làm gì. Hoắc Nghiêm Đông trực tiếp buộc dây cương ngựa vòng quanh cây khô rồi quay người đón lấy ánh mắt của đám người đằng sau.
Lưu lão đầu thấy xe ngựa đằng trước ngừng, cũng hãm lại tốc độ. Lão chính là người đánh chiếc xe hai ngựa kéo, bên cạnh còn có hai người trẻ tuổi cưỡi ngựa đồng hành. Hai người trẻ tuổi này Lương Hiểu Tài chưa từng thấy, nhìn cách ăn mặc chắc là người Hùng gia.
“Cô gia, đi xa nhà vậy mà tức phụ cũng không mang theo, ngay cả bắt chuyện cũng không muốn, này không tốt lắm đi?” Lưu lão đầu trưng khuôn mặt bình tĩnh, tay cầm roi ngựa, liếc mắt nhìn lên xe. Trước kia hắn từng gặp Hoắc Nghiêm Đông, đương nhiên nhận ra khuôn mặt Hoắc thiếu gia.
“Tức phụ? Ý ngươi là ả Lương Nhiễu Âm không biết liêm sỉ bỏ rơi bà bà đi lấy lòng biểu ca, hay là đại tiểu thư ác độc của Lương gia bắt người lấy mạng uy hiếp đệ đệ đi lừa hôn?” Sắc mặt Hoắc Nghiêm Đông cũng không dễ nhìn, hừ lạnh một tiếng, “Bất kể là người nào lão tử cũng không quen!”
“Ngươi nói không quen là có thể không quen sao?” Trong xe đột nhiên vọng ra tiếng Lương Nhiễu Âm, “Hoắc Nghiêm Đông! Ngươi đừng quên ta chính là thê tử được làm mai được cưới hỏi đàng hoàng của ngươi! Còn nữa, ai nói ta đi lấy lòng biểu ca uy hiếp đệ đệ? Ngươi đừng nghe Lương Tiểu Tài nói bậy! Rõ ràng chính nó mới là người chủ động nói muốn đi hầu hạ mẫu thân ngươi.”
Ả ở lại nhà biểu ca nhưng chưa bao giờ đề cập tới việc này, hạ nhân bên nhà biểu ca cũng không biết! Hôm nay có người đi cùng, không thể để cho họ mang những lời này về được.
“Vậy ta càng phải cảm kích hắn. Còn ngươi, Lương Nhiễu Âm. Chúng ta đã hòa ly, sau này ngươi đi tìm người khác đi.” Nói xong Hoắc Nghiêm Đông lấy ra thư hòa ly, “Nữ nhân có mắt không tròng tâm như rắn rết giống ngươi, lão tử có độc thân cả đời cũng không thèm.”
“Hoắc Nghiêm Đông! Ngươi là cái thá gì mà dám nói thế với ta?” Lương Nhiễu Âm chưa bao giờ bị người khác nói thẳng mặt những lời khó nghe như vậy, lập tức nổi giận, nhảy xuống xe hòng cướp lấy thư hòa ly trong tay Hoắc Nghiêm Đông, “Đưa cho ta! Ta không đồng ý hòa ly!”
Đây chính là đường lui cuối cùng của ả. Gần đây biểu ca nhận thức nữ tử nhà quan, ả một lòng gấp gáp liền hạ thuốc biểu ca, nghĩ gạo nấu thành cơm rồi hãy bàn. Nào đâu biểu ca thông minh không trúng kế, ngược lại triệt để không nhìn tới ả nữa, còn đề nghị cữu cữu gả gấp ả ra ngoài. Nếu không phải Lưu lão đầu tìm ả nói Hoắc Nghiêm Đông trở lại ả cũng không hay biết mà vội vã đuổi tới.
Hoắc Nghiêm Đông đứng đó, đương nhiên sẽ không để Lương Nhiễu Âm đoạt được thư hòa ly. Y cẩn thận cất đồ: “Lương Nhiễu Âm, ngươi nghĩ kĩ cho ta. Ngươi lừa nương ta hơn ba năm, nếu ngươi thật sự dám đi theo ta ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi sống dễ chịu sao?”
Lúc này Lương Hiểu Tài ở trong xe thò đầu ra, đè cổ họng cười nói: “Đương gia, không bằng để nàng đi cùng đi? Đến lúc đó chúng ta tìm kỹ viện nào bẩn nhất bán nàng, làm cho nàng kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Trước đây nàng cùng với ca ca nàng còn lấy chuyện này ra uy hiếp ta nữa đó~. Ôi~, ta thực sự sợ muốn chết~”
Hoắc Nghiêm Đông còn bổ thêm: “Cũng được lắm.”
Lương Nhiễu Âm sợ đến mức lùi lại một bước, oán hận trừng Lương Hiểu Tài: “Ngươi đồ thấp hèn, dám nói thế với ta!” Nói xong quay đầu: “Lão Lưu, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau bắt nó xuống đây cho ta! Ngày hôm nay hai người bọn họ ai cũng không được đi!”
Lưu lão đầu tuân lệnh, đi về hướng Lương Hiểu Tài đang ngồi trên xe ngựa. Hoắc Nghiêm Đông thấy thế vung nhẹ tay, chỉ nghe “Chát!” một tiếng, roi dài trực tiếp đánh lên nóc chiếc xe ngựa phía sau, nhất thời nóc xe bị roi bổ nát tan. Con ngựa cả kinh cất vó hí dài, vụn gỗ rơi tung toé lên người Lưu lão đầu. Lão nghiêng người trốn tránh, nhưng trên mặt vẫn bị cứa chảy máu.
Lương Nhiễu Âm kêu một tiếng “A!” đầy sợ hãi, ôm đầu ngồi thụp xuống.
Hoắc Nghiêm Đông vững vàng đứng bên cạnh xe ngựa, trầm giọng nói: “Lưu quản sự, khuyên ngươi nghĩ kĩ rồi hãy hành động. Còn hai vị huynh đệ này nữa, làm phiền các ngươi sau khi trở về nói với vị cữu cữu nào đó ở Hùng gia. Ba năm nay là Lương gia gạt Hoắc gia ta trước, mà Tiểu Tài ở Hoắc gia phụng dưỡng mẫu thân ta coi như tận tâm, cho nên ta không tính toán với các ngươi. Nếu như các ngươi vẫn muốn để ta thu nhận nữ nhân không biết liêm sỉ Lương Nhiễu Âm này vậy đừng trách Hoắc Nghiêm Đông ta tính khí không tốt.”
Lưu lão đầu không hé răng. Lão nhìn thấy nóc xe bị đánh nát tan khuôn mặt tái mét rồi, cũng không biết có ghi thù hay không.
Lúc này một trong hai người trẻ tuổi xuống ngựa, đi tới ôm quyền với Hoắc Nghiêm Đông, nói: “Hoắc huynh, tại hạ Hùng Đắc Lực, là một quản sự nhỏ của Hùng gia. Quả thật biểu tiểu thư có chỗ làm không thỏa đáng, nhưng dù sao nàng cũng là người của huynh. Lần này trước khi ra cửa lão gia nhà ta có dặn dò, nếu ngươi chịu dẫn nàng đi lão gia nhà ta tự có hậu tạ.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không cần. Làm phiền huynh đệ trở lại chuyển cáo Hùng lão gia một tiếng, Hoắc mỗ ta không có thói quen nhặt giẻ rách.”
Hùng Đắc Lực: “…”
Lương Hiểu Tài nghe câu này thiếu chút nữa cười ngã xuống đất, quay đầu nói với Lương Hiểu Âm: “Này giẻ rách, ngươi xem nhà cữu cữu cũng ghét bỏ ngươi, sao ngươi kém cỏi vậy nha? Nếu không ngươi theo ta đi, bán ngươi xong còn có thể kiếm được món hời. Đến đến đến, mau lên xe.”
Lương Nhiễu Âm giận run người nhưng ả tuyệt đối không dám lên xe. Ả sống nhờ nhà biểu ca có bị khinh thường thì vẫn có ăn có mặc, hơn nữa còn là ăn ngon mặc đẹp, ít nhất ở phương diện này cữu cữu chưa bao giờ để ả chịu thiệt thòi, với lại bản thân ả cũng có nhà có cửa tiệm. Nhưng nếu như ra bên ngoài thì sao? Vạn nhất giống như Lương Hiểu Tài nói, bị bán đến một chỗ kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay vậy phải làm sao bây giờ? Ngay cả người để đi cầu xin giúp đỡ cũng không có!
Hoắc Nghiêm Đông thu roi cuộn lại treo bên hông, lên xe ngựa ngồi xong “Giá!” một tiếng. Lúc này không biết Lương Nhiễu Âm nghĩ đến cái gì, đột nhiên ở phía sau gọi: “Hoắc lão thái thái, con dâu của ngài là nam! Hắn ỷ ngài mù liền lừa ngài! Nếu để cho hắn làm con dâu Hoắc gia nhất định Hoắc gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn! Đoạn tử tuyệt tôn!!!”
Lương Hiểu Tài “Xììì” một tiếng, liếc mắt một cái rồi buông mành xuống, không thấy được ngón tay Lý Thuận Liên giật giật nhẹ.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Nghiêm Đông: Một đời phóng đãng bất kham chỉ yêu “tiểu tài” không yêu hậu lễ. Cảm tạ! (Cù: tác giả chơi chữ, “Tiểu Tài” = món lợi nhỏ = món tiền nhỏ = bạn “Tài” nào đó, hậu lễ = món lễ lớn)