Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-61
CHƯƠNG 61: GHEN! CÔ CÙNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC?
CHƯƠNG 61: GHEN! CÔ CÙNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC?
Không ngờ cô sẽ nói ra lời thế này, quả nhiên cả người Phùng Dịch Phong máu huyết sôi trào. Hạ thấp tấm lưng gợi cảm của cô, hôn nhẹ, giọng nói cũng khàn hơn mấy phần:
“Sao? Châm lửa xong còn muốn chạy à?”
Cả người Hiểu Nhi run rẩy, trong nháy mắt, cô thật sự nói cũng không nói được. Cuối cùng, cô bị ôm lên lầu, vào trong phòng tắm.
Đêm nay, vì một câu của cô, bóng đêm quen thuộc lại nhuốm thêm mấy phần màu sắc khác lạ, vô cùng nóng bỏng.
Nhưng hôm nay, chắc là một lần mệt nhất cũng vui vẻ nhất của Hiểu Nhi từ trước đến nay, vì biểu hiện của Phùng Dịch Phong không chỉ gạt đi sự thiếu hụt và tự ti trong lòng cô, còn thật sự lấy lòng cô, cho cô vô tận tốt đẹp và tin tưởng…
Vì thế, ngày hôm sau, Hiểu Nhi lại tràn đầy lòng tin, bắt đầu kế hoạch giảm béo càng khắt khe hơn.
***
Liên tiếp vài ngày sau đó, trừ khi Hiểu Nhi đói đến không chịu nổi mới có thể bổ sung năng lượng một chút, uống chút sữa hoặc ăn chút dưa chuột. Thời gian rảnh mỗi ngày là không ngừng nhắc nhở mình “ăn ít vận động nhiều”, nhịn, cô phải khôi phục lại vóc dáng trong khoảng thời gian nhanh nhất, giảm đi thịt béo trên người.
Quá sợ hãi sẽ mất đi công việc và chức vụ hiện tại, cho nên với giảm cân, cô cũng có đầy niềm tin và kiên trì trước giờ chưa từng có.
Liên tục từ chối Phùng Dịch Phong mấy lần, chẳng mấy chốc lại sắp đến cuối tuần, hôm nay tan tầm, cô lại nhận được tin nhắn anh gửi đến, vẫn là muốn ăn cơm cùng cô.
Nghĩ cớ đến đầu óc đều trống rỗng rồi, cũng sợ từ chối quá mức sẽ bị anh phát hiện, có lẽ kỳ lạ quá sẽ làm hỏng ấn tượng của anh. Hiểu Nhi nhanh chóng gõ chữ “được” gửi đi, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Vì chỗ hẹn nằm ở giữa, cô cũng không bảo Phùng Dịch Phong đến đón mình, tan tầm xong bắt xe đến khách sạn.
Dù sao cũng là khách sạn cấp sao, ngoài cửa, Hiểu Nhi cũng không dám chọn vị trí bắt mắt, mà chỉ chọn một góc không vướng víu, vừa mới lấy điện thoại ra đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc từ từ chạy đến, cô lập tức nhấc chân chạy qua.
Há miệng, tiếng gọi “ông xã” đến bên miệng cô lại nuốt ngược về, chỉ cười mỉm với anh.
“Đi thôi!”
Theo thói quen, Phùng Dịch Phong đưa tay để lên eo cô, híp mắt, Hiểu Nhi dựa sát vào anh, nhỏ giọng hỏi:
“Em có thể gọi anh là ‘ông xã’ không? Hay gọi anh cái gì thì hợp? Tổng Giám đốc Phùng? Cậu Phùng? Ngài Phùng?”
Vì là ở bên ngoài, không chắc suy nghĩ của anh, lại sợ bị paparazzi chụp được xảy ra chuyện, cho nên dọc đường, Hiểu Nhi đều nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Phùng Dịch Phong trợn mắt liếc cô, thẳng thừng lộ ra hai chữ… “Ngu ngốc”!
Lúc đi đến phòng bao, cuối cùng Hiểu Nhi cũng đưa ra quyết định: “Ngài Phùng!”
Phùng Dịch Phong hơi cau mày, Hiểu Nhi lại nghịch ngợm cười nói: “Cảm ơn anh đã mời em ăn cơm tối, anh có thể gọi em là ‘bà Phùng’!”
Một câu lập tức làm chân mày anh giãn ra, nâng tay, vỗ nhẹ một cái bên hông cô: “Mời! Bà Phùng!”
Thật sự là một người phụ nữ thông minh,
Trong đầu Phùng Dịch Phong lại xuất hiện suy nghĩ này lần nữa, “không có quan hệ” trong mắt người ngoài, “quan hệ thân mật nhất” trong mắt anh!
Hai người ngồi xuống gọi vài món, Hiểu Nhi lại chỉ gọi salad và một ly sữa, Phùng Dịch Phong thì gọi món mặn món chay có đủ, kêu một chai vang đỏ.
Nhìn màu sắc món ăn tinh xảo trên bàn, còn có cỏ dại cả cừu cũng không ăn trong đĩa của cô, Phùng Dịch Phong nói: “Chỉ ăn cái này thôi?”
“Uh, đói sẽ gọi thêm!” Hiểu Nhi gật đầu, rót một ly nước nóng, muốn lót dạ một chút.
Đã cố gắng bao nhiêu ngày rồi, ít nhiều cũng thấy chút thành quả, cô nghĩ, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được. Nhưng ngồi ở đây nhìn thực đơn thật đúng là một loại đau khổ.
Cô rất hiếm có cơ hội ăn bữa tiệc lớn như vậy, bây giờ chỉ có thể trơ mắt lãng phí.
Rất kỳ lạ, cũng không biết lần này xảy ra chuyện gì, cân nặng đột nhiên tăng cực kỳ nhanh. Lúc trước cân nặng có lên xuống, cô chỉ cần chạy bộ một vòng, kiểm soát mấy ngày sẽ lập tức trở lại. Lần này cô tăng quá nhiều, hiệu quả lại ít thấy.
Nhưng vào lúc này, cô cũng không thấy “nhịn” khó chịu như ngày đầu tiên nữa.
Nghĩ đến ba đang nằm trên giường bệnh, có vất vả hơn nữa cô cũng không thấy đau khổ.
Một bữa cơm, Hiểu Nhi thật sự chỉ ăn một đĩa salad rau trộn, hơn nữa còn không kèm theo tương salad, chỉ để ở một bên. Phùng Dịch Phong chú ý tới cô hoàn toàn không chấm, chỉ ăn từng cọng rau, ăn xong một bữa cơm, đĩa salad chẳng khác gì chưa từng đụng vào.
Phùng Dịch Phong buông đũa, lại thêm món điểm tâm ngọt sau bữa cơm, anh biết cô thích ăn những món điểm tâm, đồ ăn vặt này, Hiểu Nhi cũng không đụng vào mà chỉ đưa mắt nhìn, cái miệng chép chép, rồi bắt đầu rót nước.
“Gọi cho em đó!” Nói xong, Phùng Dịch Phong bèn đẩy qua!
Nhưng không thể ăn được! Ăn bánh ngọt rất béo, còn là buổi tối nữa!
Hiểu Nhi cười cười: “Bây giờ không đói lắm, gói lại đi! Lúc nào đói thì em ăn!”
Lúc hai người đi ra, bánh ngọt tinh xảo kia thật sự được để vào một cái hộp nhỏ trong suốt, Phùng Dịch Phong xách túi giúp cô, Hiểu Nhi bưng cái bánh ngọt nhỏ kia, chỉ dính chút xíu bơ, dọc đường ngậm cái xiên nhỏ.
Trên đường, hai người đi tản bộ, Hiểu Nhi liên tục suy nghĩ phải giải quyết cái bánh ngọt chocolate này mới được.
Một món ăn vặt hơn ba trăm nghìn như thế, cầm về ném đi thật sự quá lãng phí!
Hiểu Nhi bèn xiên một chút cho vào miệng: “Wow, thơm quá! Ngọt mà không ngán, ông xã, hương vị của chocolate này thật ngon, anh thử xem?”
Cô xiên một miếng lớn cho đưa về phía miệng Phùng Dịch Phong.
“Đừng ầm ĩ, tự em ăn đi!” Thấy cô ăn như mèo thế kia, Phùng Dịch Phong chỉ cảm thấy với lượng cơm của cô trước kia, chắc chắn nửa đêm phải thức dậy tìm đồ ăn.
“Ông xã, anh nếm thử một miếng thôi! Tay nâng lên mỏi quá!”
Hiểu Nhi cọ người vào người anh làm nũng đủ kiểu: “Ngài Phùng, mở miệng ra nào, bà Phùng sắp tức giận rồi đó!”
Bị cô làm ầm ĩ mãi, cuối cùng Phùng Dịch Phong vẫn mở miệng ra, Hiểu Nhi rút khăn giấy lau khóe miệng giúp anh. Sau đó hai người tiếp tục đi về phía trước.
Thấy bánh ngọt trong tay còn rất nhiều, Hiểu Nhi cũng ngại phiền phức, xoay người, trực tiếp ôm lấy anh: “Ông xã, không muốn ăn đâu! Anh giải quyết giúp em đi! Đắt như vậy, vứt đi rất lãng phí…”
“Có phải cơ thể không thoải mái không? Ăn ít như vậy? Sắc mặt còn khó coi nữa?”
Lúc này mới chú ý tới, đi được một lát, dáng vẻ của cô hơi yếu ớt dựa vào người anh, Phùng Dịch Phong cảm thấy đây không phải làm nũng đơn giản, mà thật sự dựa lên người anh, tuy không đến mức đỡ cô đi, nhưng anh vẫn cảm thấy hình như tinh thần của cô không được tốt lắm.
“Có lẽ hơi mệt, không muốn ăn gì cả! Ném đi cũng lãng phí, ông xã, ăn thêm một miếng nữa thôi! Em đút anh, nha?”
Trên đường, hai người vui đùa ầm ĩ, trong xe, một đôi tay thon dài thoáng lộ gân xanh, nắm chặt bánh lái như sắp biến dạng.
CHƯƠNG 61: GHEN! CÔ CÙNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC?
Không ngờ cô sẽ nói ra lời thế này, quả nhiên cả người Phùng Dịch Phong máu huyết sôi trào. Hạ thấp tấm lưng gợi cảm của cô, hôn nhẹ, giọng nói cũng khàn hơn mấy phần:
“Sao? Châm lửa xong còn muốn chạy à?”
Cả người Hiểu Nhi run rẩy, trong nháy mắt, cô thật sự nói cũng không nói được. Cuối cùng, cô bị ôm lên lầu, vào trong phòng tắm.
Đêm nay, vì một câu của cô, bóng đêm quen thuộc lại nhuốm thêm mấy phần màu sắc khác lạ, vô cùng nóng bỏng.
Nhưng hôm nay, chắc là một lần mệt nhất cũng vui vẻ nhất của Hiểu Nhi từ trước đến nay, vì biểu hiện của Phùng Dịch Phong không chỉ gạt đi sự thiếu hụt và tự ti trong lòng cô, còn thật sự lấy lòng cô, cho cô vô tận tốt đẹp và tin tưởng…
Vì thế, ngày hôm sau, Hiểu Nhi lại tràn đầy lòng tin, bắt đầu kế hoạch giảm béo càng khắt khe hơn.
***
Liên tiếp vài ngày sau đó, trừ khi Hiểu Nhi đói đến không chịu nổi mới có thể bổ sung năng lượng một chút, uống chút sữa hoặc ăn chút dưa chuột. Thời gian rảnh mỗi ngày là không ngừng nhắc nhở mình “ăn ít vận động nhiều”, nhịn, cô phải khôi phục lại vóc dáng trong khoảng thời gian nhanh nhất, giảm đi thịt béo trên người.
Quá sợ hãi sẽ mất đi công việc và chức vụ hiện tại, cho nên với giảm cân, cô cũng có đầy niềm tin và kiên trì trước giờ chưa từng có.
Liên tục từ chối Phùng Dịch Phong mấy lần, chẳng mấy chốc lại sắp đến cuối tuần, hôm nay tan tầm, cô lại nhận được tin nhắn anh gửi đến, vẫn là muốn ăn cơm cùng cô.
Nghĩ cớ đến đầu óc đều trống rỗng rồi, cũng sợ từ chối quá mức sẽ bị anh phát hiện, có lẽ kỳ lạ quá sẽ làm hỏng ấn tượng của anh. Hiểu Nhi nhanh chóng gõ chữ “được” gửi đi, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Vì chỗ hẹn nằm ở giữa, cô cũng không bảo Phùng Dịch Phong đến đón mình, tan tầm xong bắt xe đến khách sạn.
Dù sao cũng là khách sạn cấp sao, ngoài cửa, Hiểu Nhi cũng không dám chọn vị trí bắt mắt, mà chỉ chọn một góc không vướng víu, vừa mới lấy điện thoại ra đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc từ từ chạy đến, cô lập tức nhấc chân chạy qua.
Há miệng, tiếng gọi “ông xã” đến bên miệng cô lại nuốt ngược về, chỉ cười mỉm với anh.
“Đi thôi!”
Theo thói quen, Phùng Dịch Phong đưa tay để lên eo cô, híp mắt, Hiểu Nhi dựa sát vào anh, nhỏ giọng hỏi:
“Em có thể gọi anh là ‘ông xã’ không? Hay gọi anh cái gì thì hợp? Tổng Giám đốc Phùng? Cậu Phùng? Ngài Phùng?”
Vì là ở bên ngoài, không chắc suy nghĩ của anh, lại sợ bị paparazzi chụp được xảy ra chuyện, cho nên dọc đường, Hiểu Nhi đều nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Phùng Dịch Phong trợn mắt liếc cô, thẳng thừng lộ ra hai chữ… “Ngu ngốc”!
Lúc đi đến phòng bao, cuối cùng Hiểu Nhi cũng đưa ra quyết định: “Ngài Phùng!”
Phùng Dịch Phong hơi cau mày, Hiểu Nhi lại nghịch ngợm cười nói: “Cảm ơn anh đã mời em ăn cơm tối, anh có thể gọi em là ‘bà Phùng’!”
Một câu lập tức làm chân mày anh giãn ra, nâng tay, vỗ nhẹ một cái bên hông cô: “Mời! Bà Phùng!”
Thật sự là một người phụ nữ thông minh,
Trong đầu Phùng Dịch Phong lại xuất hiện suy nghĩ này lần nữa, “không có quan hệ” trong mắt người ngoài, “quan hệ thân mật nhất” trong mắt anh!
Hai người ngồi xuống gọi vài món, Hiểu Nhi lại chỉ gọi salad và một ly sữa, Phùng Dịch Phong thì gọi món mặn món chay có đủ, kêu một chai vang đỏ.
Nhìn màu sắc món ăn tinh xảo trên bàn, còn có cỏ dại cả cừu cũng không ăn trong đĩa của cô, Phùng Dịch Phong nói: “Chỉ ăn cái này thôi?”
“Uh, đói sẽ gọi thêm!” Hiểu Nhi gật đầu, rót một ly nước nóng, muốn lót dạ một chút.
Đã cố gắng bao nhiêu ngày rồi, ít nhiều cũng thấy chút thành quả, cô nghĩ, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được. Nhưng ngồi ở đây nhìn thực đơn thật đúng là một loại đau khổ.
Cô rất hiếm có cơ hội ăn bữa tiệc lớn như vậy, bây giờ chỉ có thể trơ mắt lãng phí.
Rất kỳ lạ, cũng không biết lần này xảy ra chuyện gì, cân nặng đột nhiên tăng cực kỳ nhanh. Lúc trước cân nặng có lên xuống, cô chỉ cần chạy bộ một vòng, kiểm soát mấy ngày sẽ lập tức trở lại. Lần này cô tăng quá nhiều, hiệu quả lại ít thấy.
Nhưng vào lúc này, cô cũng không thấy “nhịn” khó chịu như ngày đầu tiên nữa.
Nghĩ đến ba đang nằm trên giường bệnh, có vất vả hơn nữa cô cũng không thấy đau khổ.
Một bữa cơm, Hiểu Nhi thật sự chỉ ăn một đĩa salad rau trộn, hơn nữa còn không kèm theo tương salad, chỉ để ở một bên. Phùng Dịch Phong chú ý tới cô hoàn toàn không chấm, chỉ ăn từng cọng rau, ăn xong một bữa cơm, đĩa salad chẳng khác gì chưa từng đụng vào.
Phùng Dịch Phong buông đũa, lại thêm món điểm tâm ngọt sau bữa cơm, anh biết cô thích ăn những món điểm tâm, đồ ăn vặt này, Hiểu Nhi cũng không đụng vào mà chỉ đưa mắt nhìn, cái miệng chép chép, rồi bắt đầu rót nước.
“Gọi cho em đó!” Nói xong, Phùng Dịch Phong bèn đẩy qua!
Nhưng không thể ăn được! Ăn bánh ngọt rất béo, còn là buổi tối nữa!
Hiểu Nhi cười cười: “Bây giờ không đói lắm, gói lại đi! Lúc nào đói thì em ăn!”
Lúc hai người đi ra, bánh ngọt tinh xảo kia thật sự được để vào một cái hộp nhỏ trong suốt, Phùng Dịch Phong xách túi giúp cô, Hiểu Nhi bưng cái bánh ngọt nhỏ kia, chỉ dính chút xíu bơ, dọc đường ngậm cái xiên nhỏ.
Trên đường, hai người đi tản bộ, Hiểu Nhi liên tục suy nghĩ phải giải quyết cái bánh ngọt chocolate này mới được.
Một món ăn vặt hơn ba trăm nghìn như thế, cầm về ném đi thật sự quá lãng phí!
Hiểu Nhi bèn xiên một chút cho vào miệng: “Wow, thơm quá! Ngọt mà không ngán, ông xã, hương vị của chocolate này thật ngon, anh thử xem?”
Cô xiên một miếng lớn cho đưa về phía miệng Phùng Dịch Phong.
“Đừng ầm ĩ, tự em ăn đi!” Thấy cô ăn như mèo thế kia, Phùng Dịch Phong chỉ cảm thấy với lượng cơm của cô trước kia, chắc chắn nửa đêm phải thức dậy tìm đồ ăn.
“Ông xã, anh nếm thử một miếng thôi! Tay nâng lên mỏi quá!”
Hiểu Nhi cọ người vào người anh làm nũng đủ kiểu: “Ngài Phùng, mở miệng ra nào, bà Phùng sắp tức giận rồi đó!”
Bị cô làm ầm ĩ mãi, cuối cùng Phùng Dịch Phong vẫn mở miệng ra, Hiểu Nhi rút khăn giấy lau khóe miệng giúp anh. Sau đó hai người tiếp tục đi về phía trước.
Thấy bánh ngọt trong tay còn rất nhiều, Hiểu Nhi cũng ngại phiền phức, xoay người, trực tiếp ôm lấy anh: “Ông xã, không muốn ăn đâu! Anh giải quyết giúp em đi! Đắt như vậy, vứt đi rất lãng phí…”
“Có phải cơ thể không thoải mái không? Ăn ít như vậy? Sắc mặt còn khó coi nữa?”
Lúc này mới chú ý tới, đi được một lát, dáng vẻ của cô hơi yếu ớt dựa vào người anh, Phùng Dịch Phong cảm thấy đây không phải làm nũng đơn giản, mà thật sự dựa lên người anh, tuy không đến mức đỡ cô đi, nhưng anh vẫn cảm thấy hình như tinh thần của cô không được tốt lắm.
“Có lẽ hơi mệt, không muốn ăn gì cả! Ném đi cũng lãng phí, ông xã, ăn thêm một miếng nữa thôi! Em đút anh, nha?”
Trên đường, hai người vui đùa ầm ĩ, trong xe, một đôi tay thon dài thoáng lộ gân xanh, nắm chặt bánh lái như sắp biến dạng.
Bình luận facebook