Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 344
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện: cập nhập nhanh tại vietwriter.vn
Chương 344: Sai lầm, không tự chuốc họa vào thân
Lúc này, y tá thay băng đi ngang qua cũng khá ngạc nhiên và nói:
“Đang nói về Giang Hiểu Nhi trong phòng chăm sóc đặc biệt? Cô ấy không có thai. Cô ấy chỉ bị thương ngoài da, sẽ sớm được xuất viện!”
Bệnh viện đã xử lí vết thương do đạn bắn, y tá giải thích tình trạng bệnh nhân.
“Không mang thai?”
Giả Ngải kinh ngạc đến mức hiển nhiên thất kinh: Nếu không mang thai thì làm những chuyện này, chẳng phải thừa sao?
Ngay sau đó, nhận ra điều gì đó, bà mỉm cười: “Có lẽ tôi nhầm! Không sao cả, tôi yên tâm rồi -”
Lầm bầm, móng tay của bà cắm chặt vào thịt:
Mấy ngày nay bà trằn trọc, không tiện hỏi kết quả, cũng không dám nói thẳng, thật sự ăn không ngon ngủ không yên! Nếu không mang thai lần này, bà sẽ không đến!
Đây không phải là việc dư thừa sao?
Bà nhận ra rằng những gì bà làm là kê đá đập vào chân mình! Vô cùng bất lợi.
Không phải mang thai, sao lại có những phản ứng đó? Cô cũng thật may mắn, nạn lớn như thế cũng qua?
Hiểu lầm như đem bà đẩy vào hố, cố gắng nhiều năm như vậy lại bị hủy trong giây này.
Vô cùng tức giận, Giả Ngải mỉm cười, xoay người sải bước rời đi.
Từ chỗ khuất đi ra, đôi mắt Phùng Dịch Phong tối sầm lại–
***
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Giang Hiểu Nhi cũng khỏe hơn, sợ mẹ lo lắng, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là điện thoại với mẹ, bà cũng đem tình hình cha cô kể ra.
Biết được Phùng Dịch Phong phái người đến giúp họ đóng gói, còn cho rất nhiều đồ và tiền bạc, mẹ hiển nhiên rất hài lòng, sau cuộc điện thoại, bà không khỏi khen ngợi anh và tâm trạng cô cũng vui theo:
“Mẹ, con hiểu rồi, con sẽ đối tốt với anh ấy! Hình như con sắp ra rìa rồi! Hehe…”
Giúp anh nói chuyện!
Bất giác được chiều chuộng, Giang Hiểu Nhi đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc:
“Được rồi mẹ ơi, không nói nữa. Con sẽ về gặp mẹ sau! Mẹ phải tự lo cho bản thân, có chuyện gì cứ gọi con! Sau này chuyển về gần con sẽ thăm mẹ thường hơn!”
Đặt điện thoại xuống, Giang Hiểu Nhi có chút bất đắc dĩ, mỗi lần nhìn thấy cha mẹ, cô cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ, đặc biệt thoải mái, cha mẹ cô cũng đã già rồii!
Phùng Dịch Phong lấy điện thoại đặt sang một bên:
“Mấy ngày nữa khôi phục, anh sẽ để mẹ đến đay! Hiện tại sợ bà lo lắng, vừa sợ em kích động! Trước tiên chăm sóc thân thể! Đói bụng không?”
“Ừ!” Giang Hiểu Nhi gật đầu rồi đột nhiên nói: “Muốn ăn bánh ngọt!” Mỗi ngày ăn đồ vô vị, vị giác đều mất đi, đột nhiên muốn ăn đồ ngọt!
“Được rồi, sẽ cho người đến mua ngay cho em!”
Phùng Dịch Phong lấy điện thoại di động ra, Giang Hiểu Nhi nói địa chỉ, không bao lâu liền có người mang đồ ăn đến.
Sợ cô bị thương, bác sĩ cố định cánh tay, sau khi mở túi ra, Phùng Dịch Phong liền cầm một cái, nhét vào tay cô.
Cắn một miếng, nghĩ nghĩ, Giang Hiểu Nhi nói:
“Chồng à, anh có đắc tội ai không? Hay việc làm ăn? Sao lại có người muốn mạng anh? Chiếc xe hôm đó … là sát thủ chuyên nghiệp đúng không? Anh đã gọi cảnh sát chưa? Có bắt được không? Gần đây đừng đi ra ngoài, đừng đi một mình, cẩn thận chút! ”
Nếu không phải sát thủ chuyên nghiệp thì làm sao có thể phối hợp ăn ý được? Lái xe nổ súng? Chắc chắn đã nghiên cứu địa hình, không thì làm sao biết hôm đấy Phùng gia có tiệc?
Mấy ngày nay tỉnh lại cô đều nghĩ chuyện này! Nghĩ đến đây lại lo lắng!
Sợ làm cho cô lo lắng, Phùng Dịch Phong nói:
“Đã gọi cảnh sát! Anh làm ăn chính đáng. Sao có thể đẩy người ta vào đường cùng? Tôi đã xác định mục tiêu,có tiền án, ghét nhà giàu, trả thù xã hội trước khi chết. Xui xẻo chúng ta đụng phải! Đừng lo lắng, không có chuyện gì xảy ra! ”
“Làm em sợ muốn chết! Ta tưởng có người muốn … Có câu nói, không sợ bị trộm chỉ sợ trộm nhớ, ngày nào cũng có người nhìn chằm chằm mình, thật đáng sợ. Anh cũng nên cẩn thận.
Nếu không có hắn, cô phải làm sao, bị Phùng gia chèn ép?
Nghĩ tới đây, Giang Hiểu Nhi lại không khỏi rùng mình một cái, cắn lòng đỏ trứng, sầu muộn gục đầu xuống.
Phùng Dịch Phong nhẹ nhàng ôm cô, vuốt ve mái tóc:
“Ngốc! Anh sẽ không bỏ rơi em! Tương lai, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em một mình đối mặt với mọi chuyện! Bất luận kẻ nào bắt nạt em, em có thể đánh trả! Khi có nhiều người, bạn không thể tỏ ra yếu đuối, em phải học cách cầu cứu! Nếu không có anh, hãy tìm Mạc Ngôn! ”
Lần này anh sơ suất! Tưởng chỉ là tặng quà thôi, cùng lắm thì chế giễu hoặc thầm nói cô ấy. Cũng không thể quá đáng, nhưng không ngờ xảy ra việc lớn như vậy!
“À mà, đoạn video đó … có bị tung ra không? Không phải đã rất lâu sao? Còn những video đó, thật sự không phải em, em chỉ theo dõi Trương Việt Khánh thôi. Lúc quen hắn em không qua lại với ai khác, cũng không phải cùng hắn đến đó! Dù là quá khứ hay hiện tại, em đều không có lỗi với anh! Chồng, em khiêu vũ ở hộp đêm để kiếm tiền, không tìm quan hệ, sau khi xong việc em liền đi về, em biết bảo vệ mình! Dù em trông như thế nào, em không tùy tiện! Ảnh đó chắc chắn có kế hoạch! Em chưa bao giờ thân cận với đàn ông! Em ghét tiểu tam, sao có thể biến mình thành tiểu tam? Anh phải tin em! Em thích làm đẹp, thích diễn nhưng đơn giản chỉ là thích, cảm thấy vui vẻ, không phải muốn trở thành tiểu tam! Đừng nghi ngờ, em–”
Nghĩ đến những điều này, Giang Hiểu Nhi cũng cảm thấy rất phiền muộn, ba năm qua cô quả thực làm rất nhiều việc bình thường, ở nhiều sân khấu, công việc yêu cầu trang điểm đậm, ăn mặc đẹp. Thô tục, nhưng cô ấy cần tiền, dù bị hiểu lầm, cho dù lựa chọn lại, lúc ấy, vẫn sẽ làm điều đó!
Chỉ vì cái này mà bị hiểu lầm, cô cảm thấy đặc biệt oan uổng!
Đọc truyện: cập nhập nhanh tại vietwriter.vn
Chương 344: Sai lầm, không tự chuốc họa vào thân
Lúc này, y tá thay băng đi ngang qua cũng khá ngạc nhiên và nói:
“Đang nói về Giang Hiểu Nhi trong phòng chăm sóc đặc biệt? Cô ấy không có thai. Cô ấy chỉ bị thương ngoài da, sẽ sớm được xuất viện!”
Bệnh viện đã xử lí vết thương do đạn bắn, y tá giải thích tình trạng bệnh nhân.
“Không mang thai?”
Giả Ngải kinh ngạc đến mức hiển nhiên thất kinh: Nếu không mang thai thì làm những chuyện này, chẳng phải thừa sao?
Ngay sau đó, nhận ra điều gì đó, bà mỉm cười: “Có lẽ tôi nhầm! Không sao cả, tôi yên tâm rồi -”
Lầm bầm, móng tay của bà cắm chặt vào thịt:
Mấy ngày nay bà trằn trọc, không tiện hỏi kết quả, cũng không dám nói thẳng, thật sự ăn không ngon ngủ không yên! Nếu không mang thai lần này, bà sẽ không đến!
Đây không phải là việc dư thừa sao?
Bà nhận ra rằng những gì bà làm là kê đá đập vào chân mình! Vô cùng bất lợi.
Không phải mang thai, sao lại có những phản ứng đó? Cô cũng thật may mắn, nạn lớn như thế cũng qua?
Hiểu lầm như đem bà đẩy vào hố, cố gắng nhiều năm như vậy lại bị hủy trong giây này.
Vô cùng tức giận, Giả Ngải mỉm cười, xoay người sải bước rời đi.
Từ chỗ khuất đi ra, đôi mắt Phùng Dịch Phong tối sầm lại–
***
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Giang Hiểu Nhi cũng khỏe hơn, sợ mẹ lo lắng, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là điện thoại với mẹ, bà cũng đem tình hình cha cô kể ra.
Biết được Phùng Dịch Phong phái người đến giúp họ đóng gói, còn cho rất nhiều đồ và tiền bạc, mẹ hiển nhiên rất hài lòng, sau cuộc điện thoại, bà không khỏi khen ngợi anh và tâm trạng cô cũng vui theo:
“Mẹ, con hiểu rồi, con sẽ đối tốt với anh ấy! Hình như con sắp ra rìa rồi! Hehe…”
Giúp anh nói chuyện!
Bất giác được chiều chuộng, Giang Hiểu Nhi đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc:
“Được rồi mẹ ơi, không nói nữa. Con sẽ về gặp mẹ sau! Mẹ phải tự lo cho bản thân, có chuyện gì cứ gọi con! Sau này chuyển về gần con sẽ thăm mẹ thường hơn!”
Đặt điện thoại xuống, Giang Hiểu Nhi có chút bất đắc dĩ, mỗi lần nhìn thấy cha mẹ, cô cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ, đặc biệt thoải mái, cha mẹ cô cũng đã già rồii!
Phùng Dịch Phong lấy điện thoại đặt sang một bên:
“Mấy ngày nữa khôi phục, anh sẽ để mẹ đến đay! Hiện tại sợ bà lo lắng, vừa sợ em kích động! Trước tiên chăm sóc thân thể! Đói bụng không?”
“Ừ!” Giang Hiểu Nhi gật đầu rồi đột nhiên nói: “Muốn ăn bánh ngọt!” Mỗi ngày ăn đồ vô vị, vị giác đều mất đi, đột nhiên muốn ăn đồ ngọt!
“Được rồi, sẽ cho người đến mua ngay cho em!”
Phùng Dịch Phong lấy điện thoại di động ra, Giang Hiểu Nhi nói địa chỉ, không bao lâu liền có người mang đồ ăn đến.
Sợ cô bị thương, bác sĩ cố định cánh tay, sau khi mở túi ra, Phùng Dịch Phong liền cầm một cái, nhét vào tay cô.
Cắn một miếng, nghĩ nghĩ, Giang Hiểu Nhi nói:
“Chồng à, anh có đắc tội ai không? Hay việc làm ăn? Sao lại có người muốn mạng anh? Chiếc xe hôm đó … là sát thủ chuyên nghiệp đúng không? Anh đã gọi cảnh sát chưa? Có bắt được không? Gần đây đừng đi ra ngoài, đừng đi một mình, cẩn thận chút! ”
Nếu không phải sát thủ chuyên nghiệp thì làm sao có thể phối hợp ăn ý được? Lái xe nổ súng? Chắc chắn đã nghiên cứu địa hình, không thì làm sao biết hôm đấy Phùng gia có tiệc?
Mấy ngày nay tỉnh lại cô đều nghĩ chuyện này! Nghĩ đến đây lại lo lắng!
Sợ làm cho cô lo lắng, Phùng Dịch Phong nói:
“Đã gọi cảnh sát! Anh làm ăn chính đáng. Sao có thể đẩy người ta vào đường cùng? Tôi đã xác định mục tiêu,có tiền án, ghét nhà giàu, trả thù xã hội trước khi chết. Xui xẻo chúng ta đụng phải! Đừng lo lắng, không có chuyện gì xảy ra! ”
“Làm em sợ muốn chết! Ta tưởng có người muốn … Có câu nói, không sợ bị trộm chỉ sợ trộm nhớ, ngày nào cũng có người nhìn chằm chằm mình, thật đáng sợ. Anh cũng nên cẩn thận.
Nếu không có hắn, cô phải làm sao, bị Phùng gia chèn ép?
Nghĩ tới đây, Giang Hiểu Nhi lại không khỏi rùng mình một cái, cắn lòng đỏ trứng, sầu muộn gục đầu xuống.
Phùng Dịch Phong nhẹ nhàng ôm cô, vuốt ve mái tóc:
“Ngốc! Anh sẽ không bỏ rơi em! Tương lai, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em một mình đối mặt với mọi chuyện! Bất luận kẻ nào bắt nạt em, em có thể đánh trả! Khi có nhiều người, bạn không thể tỏ ra yếu đuối, em phải học cách cầu cứu! Nếu không có anh, hãy tìm Mạc Ngôn! ”
Lần này anh sơ suất! Tưởng chỉ là tặng quà thôi, cùng lắm thì chế giễu hoặc thầm nói cô ấy. Cũng không thể quá đáng, nhưng không ngờ xảy ra việc lớn như vậy!
“À mà, đoạn video đó … có bị tung ra không? Không phải đã rất lâu sao? Còn những video đó, thật sự không phải em, em chỉ theo dõi Trương Việt Khánh thôi. Lúc quen hắn em không qua lại với ai khác, cũng không phải cùng hắn đến đó! Dù là quá khứ hay hiện tại, em đều không có lỗi với anh! Chồng, em khiêu vũ ở hộp đêm để kiếm tiền, không tìm quan hệ, sau khi xong việc em liền đi về, em biết bảo vệ mình! Dù em trông như thế nào, em không tùy tiện! Ảnh đó chắc chắn có kế hoạch! Em chưa bao giờ thân cận với đàn ông! Em ghét tiểu tam, sao có thể biến mình thành tiểu tam? Anh phải tin em! Em thích làm đẹp, thích diễn nhưng đơn giản chỉ là thích, cảm thấy vui vẻ, không phải muốn trở thành tiểu tam! Đừng nghi ngờ, em–”
Nghĩ đến những điều này, Giang Hiểu Nhi cũng cảm thấy rất phiền muộn, ba năm qua cô quả thực làm rất nhiều việc bình thường, ở nhiều sân khấu, công việc yêu cầu trang điểm đậm, ăn mặc đẹp. Thô tục, nhưng cô ấy cần tiền, dù bị hiểu lầm, cho dù lựa chọn lại, lúc ấy, vẫn sẽ làm điều đó!
Chỉ vì cái này mà bị hiểu lầm, cô cảm thấy đặc biệt oan uổng!