Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 340
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện: cập nhập nhanh tại Vietwriter.vn
Chương 340: Ai cho phép người động vào người của tôi?
“Ngươi còn giải thích! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Cùng anh cả thì ai bắt gian? Đây rõ ràng là hiện trường cưỡng gian, ngươi còn nhắc đến anh ấy!”
Sau khi đánh, sợ bị phụ thân quở trách, Phong Hàm Hương quay đầu lên tiếng trước:
“Cha, cô ta nói dối không chớp mắt! Ả xem trọng tiền của chúng ta! Nhà họ nghèo túng, nhà còn phải thuê. Gần đây, anh trai của con hình như đã mua cho bọn họ một căn nhà! Rõ ràng để ý tiền. Mấu chốt là tiền chứ không phải danh phận! Vợ người ta cũng nhận ra, còn mạnh mồm! ”
Dù sao cũng phải bảo vệ mình, sau này có gì liền tránh nói, cộng thêm có mẹ cô ta ở đó, nên cũng có chút kiêu ngạo!
Vốn dĩ nó khá âm u, cảnh quay vào ban đêm, cha Phong cũng nhìn thấy, nhưng bởi vì hiện trường có chút lộn xộn, khoảng cách lại xa nên chỉ nhìn thấy hai người quần áo rách rưới, kèm theo tiếng nữ nhân. Vì vậy, dù không hài lòng, cũng cảm thấy Phong Hàm Hương tức giận là có thể hiểu được.
“Cha, cô ta là hồ ly tinh! Anh trai của con đã bị cô ấy làm cho mê muội,anh ấy trở về lại bị làm cho ngơ ngác mất! Loại chuyện này truyền ra ngoài chúng ta còn mặt mũi sao? ”
“Cũng may không công khai! Nếu ai cũng biết, còn có con thì anh ấy phải làm sao? Nàng rất biết dụ người, không biết còn giấu bao nhiêu chuyện xấu! Cơ hội hiếm có! Với tính tình của anh ấy, chúng ta có tốt bụng cũng xem như lòng lang dạ sói muốn đuổi cô ta đi.
Nhìn chằm chằm Giang Hiểu Nhi, Phong Hàm Hương như một con rắn hung ác, dưới mắt có tia độc sáng lên.
Lắc đầu liên tục, Giang Hiểu Nhi cố lấy lại tỉnh táo, sợ đổ thêm dầu vào lửa nên nói:
“Cha, hãy cho tôi một cơ hội! Dù muốn kết tội tôi cũng phải có bằng chứng! Con yêu Phùng Dịch Phong, con thực sự không làm gì có lỗi với anh ấy, thề với Chúa ơi, tôi không muốn tài sản Phong gia, con có thể từ bỏ tất cả tài sản của Phùng Dịch Phong. Xin hãy tin con và đừng chia rẽ chúng con— ”
“Giả vờ! Nói thật hay, thật biết cách dối trá! Nhìn đồ hiệu, đồ trang sức đi, cô còn nói mình không cần tài sản hả? Cho là nhà ta ngu sao! Cha, không thể để cô ta ở lại, chẳng biết còn đang tính toán gì! Không chừng miệng thì không muốn, đầu thì nghĩ kế trộm! Người còn trộm được thì đồ vật còn khó sao! Rõ ràng là bỉ ổi! Vì tiền, làm tất cả! ”
Phong Hàm Hương muốn tiêu diệt cái gai trong mắt, nhớ tới vì nàng mà mình không thể nuôi thú cưng, bạn bè thì khoe chó, mèo tới lui lại càng hận
Phùng Dịch Phong vừa đến cửa đã thấy một màn này còn nghe như vậy sắc mặt liền thay đổi:
“Các người đang làm gì?”
“Phùng Dịch Phong?”
Như nghe được tiếng anh, Giang Hiểu Nhi lầm bầm, vô thức quay đầu lại, nước mắt lưng tròng.
Bước mấy bước, Phùng Dịch Phong không thể tin vào mắt mình, mọi người trong phòng đều đứng ngồi không yên, Giang Hiểu Nhi quỳ trên mặt đất, chỉ về muộn một chút, lại như thế này.
“Thiếu gia?”
Quản gia bước tới, vừa chào hỏi liền bị Phùng Dịch Phong đẩy ra: “Cút!”
Vội vàng đến bên cạnh Giang Hiểu Nhi đỡ lấy: “Đứng dậy!”
“Hừ -” Đứng dậy, Giang Hiểu Nhi bất giác khịt mũi, có chút bối rối: “Chồng?”
Cúi đầu xuống, nhìn thấy máu trên chân cô, ánh mắt Phùng Dịch Phong lạnh lùng quét qua
“Ai làm?”
Vô thức lui về phía sau hai bước, sắc mặt Phong Hàm Hương tái nhợt: “Là cô ấy…… Cô ấy sơ ý làm vỡ bình hoa! Tự mình làm sai….phải quỳ xuống!”
Phong Hàm Hương lắp bắp sợ tới mức chân run lên, chỉ có thể mềm nhũn trên mặt đất.
Mắt Phùng Dịch Phong thật đáng sợ, như muốn ăn thịt người!
Lúc này Phong Dĩ Tu cũng uể oải đứng lên, ậm ừ nói:
“Hung hăng cái gì! Còn không phải muốn tốt cho em! Cô ta cắm sừng em! Nhìn đi, ai cũng biết! Không đuổi đi chẳng lẽ giữ lại ăn Tết?”
Lúc này Giả Ngải cũng giả đức nói:
“Phùng Dịch Phong, con thật sự không thể trách cha con! Yến tiệc tuy nhỏ, nhưng cũng là mặt mũi Phong gia, đột nhiên xuất hiện video phá hủy ai không tức chứ? Cũng chỉ là quan tâm con thôi?
Tránh nặng tìm nhẹ, Giả Ngải đem chuyện này xem như uống trà đàm đạo
Giang Hiểu Nhi không ngừng lắc đầu, không thể phát ra tiếng, Phùng Dịch Phong đau lòng ôm cô vào lòng, ôm rất mạnh, không dám buông lỏng.
Quét mắt nhìn những tấm ảnh nằm rải rác trên bàn và sàn nhà, anh tự hiểu chuyện khách sạn ngày hôm đó, tuy không đứng đắn nhưng anh không tin, anh nói chuyện giọng lạnh như Thần Chết từ cõi địa ngục:
“Những thứ này ở đâu? Ai gửi?”
Mọi người im lặng, mọi người chỉ chú ý đến tội của Giang Hiểu Nhi, không có điều tra ngọn nguồn!
Phùng Dịch Phong cười nhạo:
“Không rõ từ đâu đến mà tin tưởng như vậy? Ai cho ngươi có quyền phán xét người của tôi? Giản Giang Hiểu Nhi là vợ của tôi, tài sản của tôi đều có của nàng! Phong gia, tôi không cần! Ai có ý định chia rẽ chúng tôi, vô tình hay cố ý cũng đừng trách tôi. Đừng ai quản tôi. Đụng đến cô ấy một, tôi trả mười.”
Ôm Giang Hiểu Nhi, Phùng Dịch Phong chỉ trầm giọng nói: “Đi thôi!”
Vừa quay đầu đi, cha Phong gọi: “Phùng Dịch Phong ——”
Cùng lúc đó, Phong Hàm Hương cũng không cam lòng:
“Cô ta ghê tởm, tất cả khách mời đều có thể nhìn thấy! Cô ta là người thứ ba không biết xấu hổ! Hồ ly quan hệ với đàn ông khác, anh còn muốn sao? Chuyện này mà truyền đi, Phong gia còn mặt mũi sao? Tôi còn ai thèm lấy sao? Cha— ”
Nhanh chóng quay lại, mắt Phùng Dịch Phong bao phủ một tầng mây đen:
“Cô giữ sạch miệng cho ta! Tôi thích ai liên quan gì cô? Tôi thích cưới tiểu tam, hồ ly! Ta thích nàng! Còn dám nói, tôi đập nát miệng! Dám động cô ấy, ta sẽ giết ngươi! ”
Đọc truyện: cập nhập nhanh tại Vietwriter.vn
Chương 340: Ai cho phép người động vào người của tôi?
“Ngươi còn giải thích! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Cùng anh cả thì ai bắt gian? Đây rõ ràng là hiện trường cưỡng gian, ngươi còn nhắc đến anh ấy!”
Sau khi đánh, sợ bị phụ thân quở trách, Phong Hàm Hương quay đầu lên tiếng trước:
“Cha, cô ta nói dối không chớp mắt! Ả xem trọng tiền của chúng ta! Nhà họ nghèo túng, nhà còn phải thuê. Gần đây, anh trai của con hình như đã mua cho bọn họ một căn nhà! Rõ ràng để ý tiền. Mấu chốt là tiền chứ không phải danh phận! Vợ người ta cũng nhận ra, còn mạnh mồm! ”
Dù sao cũng phải bảo vệ mình, sau này có gì liền tránh nói, cộng thêm có mẹ cô ta ở đó, nên cũng có chút kiêu ngạo!
Vốn dĩ nó khá âm u, cảnh quay vào ban đêm, cha Phong cũng nhìn thấy, nhưng bởi vì hiện trường có chút lộn xộn, khoảng cách lại xa nên chỉ nhìn thấy hai người quần áo rách rưới, kèm theo tiếng nữ nhân. Vì vậy, dù không hài lòng, cũng cảm thấy Phong Hàm Hương tức giận là có thể hiểu được.
“Cha, cô ta là hồ ly tinh! Anh trai của con đã bị cô ấy làm cho mê muội,anh ấy trở về lại bị làm cho ngơ ngác mất! Loại chuyện này truyền ra ngoài chúng ta còn mặt mũi sao? ”
“Cũng may không công khai! Nếu ai cũng biết, còn có con thì anh ấy phải làm sao? Nàng rất biết dụ người, không biết còn giấu bao nhiêu chuyện xấu! Cơ hội hiếm có! Với tính tình của anh ấy, chúng ta có tốt bụng cũng xem như lòng lang dạ sói muốn đuổi cô ta đi.
Nhìn chằm chằm Giang Hiểu Nhi, Phong Hàm Hương như một con rắn hung ác, dưới mắt có tia độc sáng lên.
Lắc đầu liên tục, Giang Hiểu Nhi cố lấy lại tỉnh táo, sợ đổ thêm dầu vào lửa nên nói:
“Cha, hãy cho tôi một cơ hội! Dù muốn kết tội tôi cũng phải có bằng chứng! Con yêu Phùng Dịch Phong, con thực sự không làm gì có lỗi với anh ấy, thề với Chúa ơi, tôi không muốn tài sản Phong gia, con có thể từ bỏ tất cả tài sản của Phùng Dịch Phong. Xin hãy tin con và đừng chia rẽ chúng con— ”
“Giả vờ! Nói thật hay, thật biết cách dối trá! Nhìn đồ hiệu, đồ trang sức đi, cô còn nói mình không cần tài sản hả? Cho là nhà ta ngu sao! Cha, không thể để cô ta ở lại, chẳng biết còn đang tính toán gì! Không chừng miệng thì không muốn, đầu thì nghĩ kế trộm! Người còn trộm được thì đồ vật còn khó sao! Rõ ràng là bỉ ổi! Vì tiền, làm tất cả! ”
Phong Hàm Hương muốn tiêu diệt cái gai trong mắt, nhớ tới vì nàng mà mình không thể nuôi thú cưng, bạn bè thì khoe chó, mèo tới lui lại càng hận
Phùng Dịch Phong vừa đến cửa đã thấy một màn này còn nghe như vậy sắc mặt liền thay đổi:
“Các người đang làm gì?”
“Phùng Dịch Phong?”
Như nghe được tiếng anh, Giang Hiểu Nhi lầm bầm, vô thức quay đầu lại, nước mắt lưng tròng.
Bước mấy bước, Phùng Dịch Phong không thể tin vào mắt mình, mọi người trong phòng đều đứng ngồi không yên, Giang Hiểu Nhi quỳ trên mặt đất, chỉ về muộn một chút, lại như thế này.
“Thiếu gia?”
Quản gia bước tới, vừa chào hỏi liền bị Phùng Dịch Phong đẩy ra: “Cút!”
Vội vàng đến bên cạnh Giang Hiểu Nhi đỡ lấy: “Đứng dậy!”
“Hừ -” Đứng dậy, Giang Hiểu Nhi bất giác khịt mũi, có chút bối rối: “Chồng?”
Cúi đầu xuống, nhìn thấy máu trên chân cô, ánh mắt Phùng Dịch Phong lạnh lùng quét qua
“Ai làm?”
Vô thức lui về phía sau hai bước, sắc mặt Phong Hàm Hương tái nhợt: “Là cô ấy…… Cô ấy sơ ý làm vỡ bình hoa! Tự mình làm sai….phải quỳ xuống!”
Phong Hàm Hương lắp bắp sợ tới mức chân run lên, chỉ có thể mềm nhũn trên mặt đất.
Mắt Phùng Dịch Phong thật đáng sợ, như muốn ăn thịt người!
Lúc này Phong Dĩ Tu cũng uể oải đứng lên, ậm ừ nói:
“Hung hăng cái gì! Còn không phải muốn tốt cho em! Cô ta cắm sừng em! Nhìn đi, ai cũng biết! Không đuổi đi chẳng lẽ giữ lại ăn Tết?”
Lúc này Giả Ngải cũng giả đức nói:
“Phùng Dịch Phong, con thật sự không thể trách cha con! Yến tiệc tuy nhỏ, nhưng cũng là mặt mũi Phong gia, đột nhiên xuất hiện video phá hủy ai không tức chứ? Cũng chỉ là quan tâm con thôi?
Tránh nặng tìm nhẹ, Giả Ngải đem chuyện này xem như uống trà đàm đạo
Giang Hiểu Nhi không ngừng lắc đầu, không thể phát ra tiếng, Phùng Dịch Phong đau lòng ôm cô vào lòng, ôm rất mạnh, không dám buông lỏng.
Quét mắt nhìn những tấm ảnh nằm rải rác trên bàn và sàn nhà, anh tự hiểu chuyện khách sạn ngày hôm đó, tuy không đứng đắn nhưng anh không tin, anh nói chuyện giọng lạnh như Thần Chết từ cõi địa ngục:
“Những thứ này ở đâu? Ai gửi?”
Mọi người im lặng, mọi người chỉ chú ý đến tội của Giang Hiểu Nhi, không có điều tra ngọn nguồn!
Phùng Dịch Phong cười nhạo:
“Không rõ từ đâu đến mà tin tưởng như vậy? Ai cho ngươi có quyền phán xét người của tôi? Giản Giang Hiểu Nhi là vợ của tôi, tài sản của tôi đều có của nàng! Phong gia, tôi không cần! Ai có ý định chia rẽ chúng tôi, vô tình hay cố ý cũng đừng trách tôi. Đừng ai quản tôi. Đụng đến cô ấy một, tôi trả mười.”
Ôm Giang Hiểu Nhi, Phùng Dịch Phong chỉ trầm giọng nói: “Đi thôi!”
Vừa quay đầu đi, cha Phong gọi: “Phùng Dịch Phong ——”
Cùng lúc đó, Phong Hàm Hương cũng không cam lòng:
“Cô ta ghê tởm, tất cả khách mời đều có thể nhìn thấy! Cô ta là người thứ ba không biết xấu hổ! Hồ ly quan hệ với đàn ông khác, anh còn muốn sao? Chuyện này mà truyền đi, Phong gia còn mặt mũi sao? Tôi còn ai thèm lấy sao? Cha— ”
Nhanh chóng quay lại, mắt Phùng Dịch Phong bao phủ một tầng mây đen:
“Cô giữ sạch miệng cho ta! Tôi thích ai liên quan gì cô? Tôi thích cưới tiểu tam, hồ ly! Ta thích nàng! Còn dám nói, tôi đập nát miệng! Dám động cô ấy, ta sẽ giết ngươi! ”