Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 334
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện: cập nhập nhanh tại Vietwriter.vn
Chương 334: Thẻ phụ, cho cô ấy cảm giác an toàn
Sau khi nghĩ lại, Giang Hiểu Nhi hiểu ra:
Sự thật không quan trọng, quan trọng là sự nghi ngờ, ghẻ lạnh, nghi ngờ và rạn nứt giữa cô và Phùng Dịch Phong! Hoặc là, cô không quan tâm Phùng Dịch Phong nghĩ gì, chỉ là giữa họ bất đồng, hiểu lầm hay cô – chết tâm!
Những suy nghĩ khiến Giang Hiểu Nhi cảm thấy tâm tình của mình giống như đang ở trong ván cờ, bị người khác thao túng, điều khiển. Cho thấy sợ hãi Phùng Dịch Phong nên đánh chủ ý lên người cô?
Hít sâu một hơi, Giang Hiểu Nhi cảm thấy mình chưa đủ lí trí, nếu tinh ý sẽ không xảy ra cãi nhau còn bị thư ký thấy được, nếu chẳng may là nhân viên khác thấy, chắc chắn sẽ bị lan truyền.
“Đang nghĩ gì vậy? Đói bụng không?” Kêu hai tiếng, nhưng không có phản ứng? Anh ôm cô rồi nói.
“Rửa tay rồi ăn!”
“Vòi nước không phải bị hỏng sao?” Giọng nói của Giang Hiểu Nhi bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, không biết nghĩ gì!
“Đúng vậy, nên chỉ có thể miễn cưỡng dùng đỡ!”
Sau đó Giang Hiểu Nhi nhìn thấy một cái chậu trên bồn rửa mặt, mỉm cười rồi rửa tay sau đó lau mặt, may mà hôm nay dậy muộn không dùng mascara, nếu không bây giờ sẽ xấu xí.
Giật khóe miệng trước gương, dụi dụi đôi mắt vẫn còn đỏ, Giang Hiểu Nhi chạy ra ngoài.
Trên bàn, Phùng Dịch Phong đã dọn sẵn, cầm lấy đũa cho cô: “An ủi em! Ăn nhiều một chút!”
Biểu hiện của cô hôm nay thật tuyệt vời!
Nhưng mình lại vô tình chọc cô ấy khóc, Phùng Dịch Phong khó chịu: “Em là người phụ nữ thông minh nhất mà anh từng thấy! Ở cạnh có một bảo bối thông minh, anh rất hạnh phúc!”
Cũng rất thoải mái!
Nhìn đĩa hải sản trên bàn có tôm, cua, ngao, hai món chay và một đĩa thịt heo xé phay sốt Bắc Kinh.
“Em muốn ăn cua!” Công ty có cua?
Lúc nãy nghe anh gọi điện cũng không nhớ anh nói gì, nhưng những món ăn này, cộng thêm lời nói của anh khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Chọn một con khá lớn, Phùng Dịch Phong mở vỏ đưa cho cô.
Giang Hiểu Nhi nhìn đến gạch cua, mắt sáng lên: “Chồng cùng ăn! Mỗingười một nửa!”
Đưa cho anh bên đầy gạch, Giang Hiểu Nhi nhét gạch cua từ thịt cua vào miệng, híp mắt hài lòng.
Anh không từ chối mà cầm lấy, anh tao nhã gắp mai cua và tinh hoa, bỏ vào bát nhỏ của cô một đống lớn, còn lại tự mình giải quyết, ánh mắt vẫn nhìn cô. Vừa ăn vừa nói chuyện:
“Những chuyện như vậy, thường xảy ra? Ý tôi là trong bộ phận thường hay … bắt nạt em?”
Anh lần đầu tiên đi tham quan, lại gặp phải cảnhnhư vậy, nghĩ cô bị vây ở một góc, yếu ớt, hung hãn nhưng đáng thương, Phùng Dịch Phong vẫn rất khó chịu!
Từ trên xuống dưới, rõ ràng rất bất công? Cô ấy không thường xuyên ủy khuất như vậy.
Cắn con cua, Giang Hiểu Nhi chớp mắt: Vốn dĩ đây là một cơ hội tốt, nếu cô muốn đi, có làm lớn, anh vẫn sẽ đồng ý!
Nhưng lúc này Giang Hiểu Nhi không muốn nhắc tới, không phải cô không muốn đi, mà là cô không muốn đi vào lúc này!
Để rời đi, cô phải ngay thẳng và vô tội, không phải thời điểm này.
Sau khi suy nghĩ, cô quyết định không đề cập đến, tốt hơn ít nhắc đến thì hơn: “Không! Thực ra là không sao!”
Ngoại trừ để cô chạy việc vặt, căn bản không làm gì, những thứ khác không sao cả.
“Lần này là xui xẻo! May là không nguy hiểm! Ăn cua nhiều chút sẽ không sao!”
Sau khi cắn được nửa con cua, lông mày của Giang Hiểu Nhi lại bắt đầu nhăn lại! Nhìn cô ăn một cách lãng phí, hiển nhiên cô rất sốt ruột, Phùng Dịch Phong biết thói quen ăn cua của cô, cầm lấy nửa con còn lại bóc. Đưa cô ấy phần thịt, phần còn lại anh lo.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt của cô, Phùng Dịch Phong nhói đau, đầu óc chỉ toàn là hình ảnh cô co mình trong góc mà khóc:
Cô ấy quá nhạy cảm. Đôi khi, sự nhạy cảm khiến người ta cảm thấy đau lòng! Cô ấy mang lại cho người khác sự thoải mái và hạnh phúc!
Sau khi đỡ thèm, Giang Hiểu Nhi hài lòng, cầm đũa lên bắt đầu ăn hải sản, thỉnh thoảng cùng anh trò chuyện, Phùng Dịch Phong cũng bóc rất nhiều tôm, cua cho cô.
Bữa ăn tuy muộn nhưng cả hai đã có một khoảng thời gian vui vẻ!
Ăn cơm xong, dọn dẹp xong cũng hơn một giờ.
Nhìn chằm chằm đồng hồ, khóe môi Giang Hiểu Nhi rũ xuống, lộ ra vẻ tiếc nuối: “Không thể chợp mắt–”
Nếu không chuyện này, nàng ít nhất cũng có thể ngủ nửa canh giờ, buổi trưa cũng quen chợp mắt một chút giữ vững tinh thần, hôm nay thật sự mệt muốn ngủ!
Kéo cô vào lòng, Phùng Dịch Phong không khỏi cười thầm:
“Chuyện này chồng em lo được! Chiều anh cho em nghỉ, muốn thì về nhà nghỉ ngơi đi, không muốn về thì cứ ngủ ở đây.”
Nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của cô, anh nhéo má cô: “Có chồng rồi thì không phải vất vả như vậy nữa! Anh lập tức kêu Mạc Ngôn mở thẻ phụ cho em.”
Anh cho cô ấy ít cảm giác an toàn vậy sao?
Phùng Dịch Phong không phải thân phận bình thường, thẻ phụ? Giang Hiểu Nhi thật sự không nghĩ tới, cô là kỹ năng Hoàng Thần, Phùng Dịch Phong nắm tay cô:
“Anh tìm người xem qua. Nửa đầu năm hơi gấp gáp. Ngày 10 tháng 10 là một ngày tốt lành. Thời tiết không nóng cũng không lạnh. Thật là hoàn hảo và anh thích! ANh chọn ngày đó tổ chức lễ cưới, khu nghỉ dưỡng ngoài trời. Chỉ mời những người thân và bạn bè có quan hệ tốt. Không có mời khách xã giao, thoải mái cui vẻ. Anh muốn cho em một danh phận! Gần đây, anh phải cai rượu, sau khi cai thuốc và rượu, chúng ta sẽ có em bé, được không?”
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà hôn, Phùng Dịch Phong vạch kế hoạch:
“Anh đã liên hệ với một số công ty thiết kế áo cưới. Bản vẽ thiết kế nên được gửi qua. Em còn nhiều thời gian từ từ lựa chọn! Chúng ta khởi đầu không bình thường. hôn lễ của chúng ta phải thật hạnh phúc. Cuộc sống về sau cũng vậy! ”
Giang Hiểu Nhi đã ươn ướt đôi mắt ôm cổ anh: “Nghe theo anh! Em muốn bảo dưỡng thật tốt, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh!”
Đọc truyện: cập nhập nhanh tại Vietwriter.vn
Chương 334: Thẻ phụ, cho cô ấy cảm giác an toàn
Sau khi nghĩ lại, Giang Hiểu Nhi hiểu ra:
Sự thật không quan trọng, quan trọng là sự nghi ngờ, ghẻ lạnh, nghi ngờ và rạn nứt giữa cô và Phùng Dịch Phong! Hoặc là, cô không quan tâm Phùng Dịch Phong nghĩ gì, chỉ là giữa họ bất đồng, hiểu lầm hay cô – chết tâm!
Những suy nghĩ khiến Giang Hiểu Nhi cảm thấy tâm tình của mình giống như đang ở trong ván cờ, bị người khác thao túng, điều khiển. Cho thấy sợ hãi Phùng Dịch Phong nên đánh chủ ý lên người cô?
Hít sâu một hơi, Giang Hiểu Nhi cảm thấy mình chưa đủ lí trí, nếu tinh ý sẽ không xảy ra cãi nhau còn bị thư ký thấy được, nếu chẳng may là nhân viên khác thấy, chắc chắn sẽ bị lan truyền.
“Đang nghĩ gì vậy? Đói bụng không?” Kêu hai tiếng, nhưng không có phản ứng? Anh ôm cô rồi nói.
“Rửa tay rồi ăn!”
“Vòi nước không phải bị hỏng sao?” Giọng nói của Giang Hiểu Nhi bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, không biết nghĩ gì!
“Đúng vậy, nên chỉ có thể miễn cưỡng dùng đỡ!”
Sau đó Giang Hiểu Nhi nhìn thấy một cái chậu trên bồn rửa mặt, mỉm cười rồi rửa tay sau đó lau mặt, may mà hôm nay dậy muộn không dùng mascara, nếu không bây giờ sẽ xấu xí.
Giật khóe miệng trước gương, dụi dụi đôi mắt vẫn còn đỏ, Giang Hiểu Nhi chạy ra ngoài.
Trên bàn, Phùng Dịch Phong đã dọn sẵn, cầm lấy đũa cho cô: “An ủi em! Ăn nhiều một chút!”
Biểu hiện của cô hôm nay thật tuyệt vời!
Nhưng mình lại vô tình chọc cô ấy khóc, Phùng Dịch Phong khó chịu: “Em là người phụ nữ thông minh nhất mà anh từng thấy! Ở cạnh có một bảo bối thông minh, anh rất hạnh phúc!”
Cũng rất thoải mái!
Nhìn đĩa hải sản trên bàn có tôm, cua, ngao, hai món chay và một đĩa thịt heo xé phay sốt Bắc Kinh.
“Em muốn ăn cua!” Công ty có cua?
Lúc nãy nghe anh gọi điện cũng không nhớ anh nói gì, nhưng những món ăn này, cộng thêm lời nói của anh khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Chọn một con khá lớn, Phùng Dịch Phong mở vỏ đưa cho cô.
Giang Hiểu Nhi nhìn đến gạch cua, mắt sáng lên: “Chồng cùng ăn! Mỗingười một nửa!”
Đưa cho anh bên đầy gạch, Giang Hiểu Nhi nhét gạch cua từ thịt cua vào miệng, híp mắt hài lòng.
Anh không từ chối mà cầm lấy, anh tao nhã gắp mai cua và tinh hoa, bỏ vào bát nhỏ của cô một đống lớn, còn lại tự mình giải quyết, ánh mắt vẫn nhìn cô. Vừa ăn vừa nói chuyện:
“Những chuyện như vậy, thường xảy ra? Ý tôi là trong bộ phận thường hay … bắt nạt em?”
Anh lần đầu tiên đi tham quan, lại gặp phải cảnhnhư vậy, nghĩ cô bị vây ở một góc, yếu ớt, hung hãn nhưng đáng thương, Phùng Dịch Phong vẫn rất khó chịu!
Từ trên xuống dưới, rõ ràng rất bất công? Cô ấy không thường xuyên ủy khuất như vậy.
Cắn con cua, Giang Hiểu Nhi chớp mắt: Vốn dĩ đây là một cơ hội tốt, nếu cô muốn đi, có làm lớn, anh vẫn sẽ đồng ý!
Nhưng lúc này Giang Hiểu Nhi không muốn nhắc tới, không phải cô không muốn đi, mà là cô không muốn đi vào lúc này!
Để rời đi, cô phải ngay thẳng và vô tội, không phải thời điểm này.
Sau khi suy nghĩ, cô quyết định không đề cập đến, tốt hơn ít nhắc đến thì hơn: “Không! Thực ra là không sao!”
Ngoại trừ để cô chạy việc vặt, căn bản không làm gì, những thứ khác không sao cả.
“Lần này là xui xẻo! May là không nguy hiểm! Ăn cua nhiều chút sẽ không sao!”
Sau khi cắn được nửa con cua, lông mày của Giang Hiểu Nhi lại bắt đầu nhăn lại! Nhìn cô ăn một cách lãng phí, hiển nhiên cô rất sốt ruột, Phùng Dịch Phong biết thói quen ăn cua của cô, cầm lấy nửa con còn lại bóc. Đưa cô ấy phần thịt, phần còn lại anh lo.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt của cô, Phùng Dịch Phong nhói đau, đầu óc chỉ toàn là hình ảnh cô co mình trong góc mà khóc:
Cô ấy quá nhạy cảm. Đôi khi, sự nhạy cảm khiến người ta cảm thấy đau lòng! Cô ấy mang lại cho người khác sự thoải mái và hạnh phúc!
Sau khi đỡ thèm, Giang Hiểu Nhi hài lòng, cầm đũa lên bắt đầu ăn hải sản, thỉnh thoảng cùng anh trò chuyện, Phùng Dịch Phong cũng bóc rất nhiều tôm, cua cho cô.
Bữa ăn tuy muộn nhưng cả hai đã có một khoảng thời gian vui vẻ!
Ăn cơm xong, dọn dẹp xong cũng hơn một giờ.
Nhìn chằm chằm đồng hồ, khóe môi Giang Hiểu Nhi rũ xuống, lộ ra vẻ tiếc nuối: “Không thể chợp mắt–”
Nếu không chuyện này, nàng ít nhất cũng có thể ngủ nửa canh giờ, buổi trưa cũng quen chợp mắt một chút giữ vững tinh thần, hôm nay thật sự mệt muốn ngủ!
Kéo cô vào lòng, Phùng Dịch Phong không khỏi cười thầm:
“Chuyện này chồng em lo được! Chiều anh cho em nghỉ, muốn thì về nhà nghỉ ngơi đi, không muốn về thì cứ ngủ ở đây.”
Nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của cô, anh nhéo má cô: “Có chồng rồi thì không phải vất vả như vậy nữa! Anh lập tức kêu Mạc Ngôn mở thẻ phụ cho em.”
Anh cho cô ấy ít cảm giác an toàn vậy sao?
Phùng Dịch Phong không phải thân phận bình thường, thẻ phụ? Giang Hiểu Nhi thật sự không nghĩ tới, cô là kỹ năng Hoàng Thần, Phùng Dịch Phong nắm tay cô:
“Anh tìm người xem qua. Nửa đầu năm hơi gấp gáp. Ngày 10 tháng 10 là một ngày tốt lành. Thời tiết không nóng cũng không lạnh. Thật là hoàn hảo và anh thích! ANh chọn ngày đó tổ chức lễ cưới, khu nghỉ dưỡng ngoài trời. Chỉ mời những người thân và bạn bè có quan hệ tốt. Không có mời khách xã giao, thoải mái cui vẻ. Anh muốn cho em một danh phận! Gần đây, anh phải cai rượu, sau khi cai thuốc và rượu, chúng ta sẽ có em bé, được không?”
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà hôn, Phùng Dịch Phong vạch kế hoạch:
“Anh đã liên hệ với một số công ty thiết kế áo cưới. Bản vẽ thiết kế nên được gửi qua. Em còn nhiều thời gian từ từ lựa chọn! Chúng ta khởi đầu không bình thường. hôn lễ của chúng ta phải thật hạnh phúc. Cuộc sống về sau cũng vậy! ”
Giang Hiểu Nhi đã ươn ướt đôi mắt ôm cổ anh: “Nghe theo anh! Em muốn bảo dưỡng thật tốt, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh!”