Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 324
Chương 324: Đau lòng, em ấy bị ức hiếp
“Cô thật ngoan cố, thừa nhận thì sao? Cùng lắm kiểm điểm, bắt cô bồi thường sao?”
“Đúng vậy, hôm qua chỉ có cô và Jennifer vào đây, không phải cô chẳng lẽ Jennifer, còn không chịu kiểm tra trước khi sử dụng, cắm ngược nguồn âm dương?”
“Đúng vậy, máy móc đều bảo hành hàng tháng, chắc canh do cô cắm bậy chạy ngược nên phát nổ!”
“Công ty chỉ có cô mới tới, chính là cô!”
“Bình thường không làm việc đã sai, cô nhanh chóng xin lỗi, hướng Jennifer xin lỗi, viết kiểm điểm, nhận phạt một mình đừng liên lụy bọn tôi!”
“Ngươi sao vào được bộ phận vậy? Thật là tai họa, máy móc hơn một triệu yên, trước đây chưa từng xảy ra việc này, chắc canh là cô – người thiếu chuyên môn.”
“Nhất định phải làm sáng tỏ, nhất định phải xin lỗi!”
. . .
Những hình ảnh cay đắng lướt qua cô, tất cả đều chĩa vào mũi cô, ngay cả khi cô bị vây quanh chỉ một mình và bất lực, Giang Hiểu Nhi vẫn không hề tỏ ra yếu đuối
“Tôi không sai! Không phải tôi làm! Tôi chỉ vào lấy tài liệu, máy móc chưa hề chạm qua. Càng không biết nó tốt hay xấu. Tôi đã giải thích! Là các ngươi ép tôi nhận tội! Đừng nghĩ tôi là người mới sẽ dễ ức hiếp! Tôi không thừa nhận! Nếu có bằng chứng thì đưa ra, một trăm triệu ta cũng trả. Không có bằng chứng Jennifer phải xin lỗi tôi. Rõ ràng cả hai đều là nghi phạm tại sao chỉ tung tin đồn khắp nơi hủy danh tiếng tôi? Không đưa ra được chứng cứ, không ai có thể vu khống tôi, tôi cũng sẽ không đi đâu!”
Dù có chút ủy khuất, nhưng cô vẫn cứng rắn chống lại, nghếch cao chiếc cằm nhỏ:
Cô không làm, không sợ.
Cho dù có phải rời khỏi đây, cũng phải một thân ngay thẳng không mang theo xấu hổ và kỳ thị. Không ai có quyền vu khống cô.
“Cô còn lý do? Cô là lương tâm cắn rứt, tưởng rằng không có bằng chứng à? Camera giám sát chỉ thấy được một mình cô, tôi làm nhiều năm như vậy không lẽ tôi lại tự phá hủy? Chỉ có thể là cô.”
“Cô cũng đi vào đây tại sao không thể là cô? Nếu nói là tôi mang bằng chứng ra đây, không thì lập tức đi chứng minh sự trong sạch lại cho tôi và xin lỗi tôi.”
Giang Hiểu Nhi cùng Jennifer đều kêu ngạo, không ai nhường ai!
“Đồ của công ty, cũng chẳng bồi thường, nhường nhau rồi viết kiểm điểm là xong chuyện.”
“Đúng vậy! Ngươi thật phách lối? Về sau công ty còn dám giữ cô sao?”
“Đúng rồi! Nhận sai, chẳng phải xong rồi?”
. . .
Xung quanh không ngừng chỉ trích, cô tức giận siết nắm tay. Cô có nguyên tắc của mình, về sau cái gì sai lại đổ lên người cô thì sao! Công việc có thể bỏ nhưng nhân phẩm thì không!
Cát quản lý nhìn hai người: “Được rồi, chỉ cần đi viết kiểm điểm, chuyện liền qua!”
Trong câu nói đều mang ý tứ thiên vị, bắt Giang Hiểu Nhi nhận lỗi.
Không ai đứng ra nói một lời công bằng. Một nhóm người xem trò cười, Giang Hiểu Nhi cũng mệt mỏi. Nếu cô ấy viết, có nghĩa là cô ấy đã thừa nhận sai lầm của mình. Người ngoài cuộc sẽ nghĩ gì?, Jennifer khắp nơi nói cô là bình hoa bao cỏ, làm hư máy mới còn không thừa nhận, hiện tại cô nếu viết kiểm điểm, cô sẽ uất ức mình.
Giang Hiểu Nhi cắn răng quật cường nói:
“Ta không làm, không viết, không nhận lỗi! Muốn tôi viết, xin lỗi và đi lấy lại trong sạch cho tôi từ mấy lời đồn, nếu không tôi sẽ không viết. Máy móc không phải tôi làm hư!”
Cô không tin, mình không sai lại bị đổ lên đầu! Đạo lý đâu? Chuyện này có nháo đến thế nào cô cũng chấp nhận.
Cát quản lý cùng Jennifer đều biến sắc, cục diện lại lâm vào bế tắc
Jennifer nghiến răng nghiến lợi: “Cô đừng mơ! Chính là cô làm hư!”
Nếu viết thư xin lỗi chẳng phải thừa nhận lỗi ở mình sao? Hai người thà cắn chết nhau cũng không nhượng bộ..
Đúng lúc này, Phùng Dịch Phong dẫn đầu một nhóm giám đốc điều hành đến phía trước. Nhìn thoáng qua, anh thấy cô đỏ bừng mặt đáng thương ở giữa đám đông. Mặt anh cũng đen lại:
“Chuyện gì xảy ra?”
Mọi người đều ùn ùn kéo đến đây, còn có người từ các phòng ban khác đang xem náo nhiệt ở ngoài cửa? Nếu có khách, công ty sẽ mất mặt!
Không nghĩ tới Phùng Dịch Phong đột nhiên đến, nhường đường anh, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ lui sang một bên, lúc này, Cát quản lý trên mặt cũng lộ bối rối:
“Tổng. . . Tổng giám đốc?”
Phùng Dịch Phong lạnh lùng lên tiếng: “Đều ở đây làm gì?”
Hiển nhiên, anh đã tức giận!
Gần như cùng lúc đó, Mộ Ngôn ở một bên nhíu mày, bên cạnh anh một đám giám đốc điều hành nhìn mặt đoán ra được tâm tình của anh, tất cả đều nín thở trong chốc lát không dám động.
Bước lên, giọng Cát quản lý run rẩy:
“Tổng giám đốc, là nhân viên mới làm hư sản phẩm mới, phát sinh mâu thuẫn, lập tức sẽ giải quyết!”
Nghe ra là đẩy trách nhiệm lên người cô, Giang Hiểu Nhi không phục lên tiếng:
“Không phải tôi làm, đừng đổ oan tôi! Đưa chứng cứ ra, đền hay rời ông ty tôi đều sẽ nếu không hãy cho tôi một câu công bằng.!”
Nhìn cô, anh thật đau lòng nhưng bây giờ càng không thể nói ra thân phận cô được.
Siết tay lại tức giận, anh nhìn cô rồi thoáng nhìn đám người chờ xem kịch đều đang đổ về phía cô.
cô là thân phận gì mà dám cãi quản lý còn tức giận nói chuyện cùng Tổng giám đốc? Mọi người là đang chờ Phùng Dịch Phong tức giận đuổi người!
Không nắm rõ tình huống, không biết Giang Hiểu Nhi bị oan hay vô tình làm hư, anh hỏi
“Quá trình sự việc như thế nào?”
“Cô thật ngoan cố, thừa nhận thì sao? Cùng lắm kiểm điểm, bắt cô bồi thường sao?”
“Đúng vậy, hôm qua chỉ có cô và Jennifer vào đây, không phải cô chẳng lẽ Jennifer, còn không chịu kiểm tra trước khi sử dụng, cắm ngược nguồn âm dương?”
“Đúng vậy, máy móc đều bảo hành hàng tháng, chắc canh do cô cắm bậy chạy ngược nên phát nổ!”
“Công ty chỉ có cô mới tới, chính là cô!”
“Bình thường không làm việc đã sai, cô nhanh chóng xin lỗi, hướng Jennifer xin lỗi, viết kiểm điểm, nhận phạt một mình đừng liên lụy bọn tôi!”
“Ngươi sao vào được bộ phận vậy? Thật là tai họa, máy móc hơn một triệu yên, trước đây chưa từng xảy ra việc này, chắc canh là cô – người thiếu chuyên môn.”
“Nhất định phải làm sáng tỏ, nhất định phải xin lỗi!”
. . .
Những hình ảnh cay đắng lướt qua cô, tất cả đều chĩa vào mũi cô, ngay cả khi cô bị vây quanh chỉ một mình và bất lực, Giang Hiểu Nhi vẫn không hề tỏ ra yếu đuối
“Tôi không sai! Không phải tôi làm! Tôi chỉ vào lấy tài liệu, máy móc chưa hề chạm qua. Càng không biết nó tốt hay xấu. Tôi đã giải thích! Là các ngươi ép tôi nhận tội! Đừng nghĩ tôi là người mới sẽ dễ ức hiếp! Tôi không thừa nhận! Nếu có bằng chứng thì đưa ra, một trăm triệu ta cũng trả. Không có bằng chứng Jennifer phải xin lỗi tôi. Rõ ràng cả hai đều là nghi phạm tại sao chỉ tung tin đồn khắp nơi hủy danh tiếng tôi? Không đưa ra được chứng cứ, không ai có thể vu khống tôi, tôi cũng sẽ không đi đâu!”
Dù có chút ủy khuất, nhưng cô vẫn cứng rắn chống lại, nghếch cao chiếc cằm nhỏ:
Cô không làm, không sợ.
Cho dù có phải rời khỏi đây, cũng phải một thân ngay thẳng không mang theo xấu hổ và kỳ thị. Không ai có quyền vu khống cô.
“Cô còn lý do? Cô là lương tâm cắn rứt, tưởng rằng không có bằng chứng à? Camera giám sát chỉ thấy được một mình cô, tôi làm nhiều năm như vậy không lẽ tôi lại tự phá hủy? Chỉ có thể là cô.”
“Cô cũng đi vào đây tại sao không thể là cô? Nếu nói là tôi mang bằng chứng ra đây, không thì lập tức đi chứng minh sự trong sạch lại cho tôi và xin lỗi tôi.”
Giang Hiểu Nhi cùng Jennifer đều kêu ngạo, không ai nhường ai!
“Đồ của công ty, cũng chẳng bồi thường, nhường nhau rồi viết kiểm điểm là xong chuyện.”
“Đúng vậy! Ngươi thật phách lối? Về sau công ty còn dám giữ cô sao?”
“Đúng rồi! Nhận sai, chẳng phải xong rồi?”
. . .
Xung quanh không ngừng chỉ trích, cô tức giận siết nắm tay. Cô có nguyên tắc của mình, về sau cái gì sai lại đổ lên người cô thì sao! Công việc có thể bỏ nhưng nhân phẩm thì không!
Cát quản lý nhìn hai người: “Được rồi, chỉ cần đi viết kiểm điểm, chuyện liền qua!”
Trong câu nói đều mang ý tứ thiên vị, bắt Giang Hiểu Nhi nhận lỗi.
Không ai đứng ra nói một lời công bằng. Một nhóm người xem trò cười, Giang Hiểu Nhi cũng mệt mỏi. Nếu cô ấy viết, có nghĩa là cô ấy đã thừa nhận sai lầm của mình. Người ngoài cuộc sẽ nghĩ gì?, Jennifer khắp nơi nói cô là bình hoa bao cỏ, làm hư máy mới còn không thừa nhận, hiện tại cô nếu viết kiểm điểm, cô sẽ uất ức mình.
Giang Hiểu Nhi cắn răng quật cường nói:
“Ta không làm, không viết, không nhận lỗi! Muốn tôi viết, xin lỗi và đi lấy lại trong sạch cho tôi từ mấy lời đồn, nếu không tôi sẽ không viết. Máy móc không phải tôi làm hư!”
Cô không tin, mình không sai lại bị đổ lên đầu! Đạo lý đâu? Chuyện này có nháo đến thế nào cô cũng chấp nhận.
Cát quản lý cùng Jennifer đều biến sắc, cục diện lại lâm vào bế tắc
Jennifer nghiến răng nghiến lợi: “Cô đừng mơ! Chính là cô làm hư!”
Nếu viết thư xin lỗi chẳng phải thừa nhận lỗi ở mình sao? Hai người thà cắn chết nhau cũng không nhượng bộ..
Đúng lúc này, Phùng Dịch Phong dẫn đầu một nhóm giám đốc điều hành đến phía trước. Nhìn thoáng qua, anh thấy cô đỏ bừng mặt đáng thương ở giữa đám đông. Mặt anh cũng đen lại:
“Chuyện gì xảy ra?”
Mọi người đều ùn ùn kéo đến đây, còn có người từ các phòng ban khác đang xem náo nhiệt ở ngoài cửa? Nếu có khách, công ty sẽ mất mặt!
Không nghĩ tới Phùng Dịch Phong đột nhiên đến, nhường đường anh, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ lui sang một bên, lúc này, Cát quản lý trên mặt cũng lộ bối rối:
“Tổng. . . Tổng giám đốc?”
Phùng Dịch Phong lạnh lùng lên tiếng: “Đều ở đây làm gì?”
Hiển nhiên, anh đã tức giận!
Gần như cùng lúc đó, Mộ Ngôn ở một bên nhíu mày, bên cạnh anh một đám giám đốc điều hành nhìn mặt đoán ra được tâm tình của anh, tất cả đều nín thở trong chốc lát không dám động.
Bước lên, giọng Cát quản lý run rẩy:
“Tổng giám đốc, là nhân viên mới làm hư sản phẩm mới, phát sinh mâu thuẫn, lập tức sẽ giải quyết!”
Nghe ra là đẩy trách nhiệm lên người cô, Giang Hiểu Nhi không phục lên tiếng:
“Không phải tôi làm, đừng đổ oan tôi! Đưa chứng cứ ra, đền hay rời ông ty tôi đều sẽ nếu không hãy cho tôi một câu công bằng.!”
Nhìn cô, anh thật đau lòng nhưng bây giờ càng không thể nói ra thân phận cô được.
Siết tay lại tức giận, anh nhìn cô rồi thoáng nhìn đám người chờ xem kịch đều đang đổ về phía cô.
cô là thân phận gì mà dám cãi quản lý còn tức giận nói chuyện cùng Tổng giám đốc? Mọi người là đang chờ Phùng Dịch Phong tức giận đuổi người!
Không nắm rõ tình huống, không biết Giang Hiểu Nhi bị oan hay vô tình làm hư, anh hỏi
“Quá trình sự việc như thế nào?”