Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 323
Chương 323: Bất ngờ kiếm tra
Gieo nhân nào gặp quả đó
Luôn vì phần ân tình mà đối với cô không đành lòng, đối tốt với cô, đêm nay nhìn thấy một màn kịch này khiến anh vô cùng thất vọng.
Thà rằng cô ấy đến cầu xin còn hơn xem anh là kẻ ngốc mà lợi dụng.
Có thể trụ nhiều năm như vậy, cho là anh ăn may sao?
“Dĩ Mạc —— ”
Mắt Lan Khuê ngận nước. Vì triển lãm này, cô rất dụng tâm.
Sâu trong lòng, cô nghĩ nam nhân đều thuộc dạng có mới nới cũ, vô thức lộ ra bộ dạng rẻ tiền, nghĩ rằng bị động sẽ được để mắt đến, không quản tốt xấu mà cứ làm.
cô tưởng mình đã thành công, vì cảm nhận được ánh mắt anh dừng lại bên mình.
Bây giờ lại từ trên mây rớt xuống.
Phùng Dịch Phong xoay người, nói: “Lan Khê, đừng lãng phí thời gian ở tôi, hiện tại tôi rất tốt, cô biết giữa cô và Giang Hiểu Nhi khác nhau thế nào không?”
Phùng Dịch Phong nhìn thằng cô:
“Em ấy thiếu tiền! Nhưng em ấy mặc kệ thân phận đi nhảy ở quán cơm, đi chào hàng, kiếm tiền bằng chính đôi tay mình, không chọn cách sử dụng danh phận lợi dụng tôi!”
Chính điểm này làm tâm anh lạnh đi.
Dường như Dung Lâm Khiết hiểu ra, cô quá tự tin, xem mọi chuyện là hiển nhiên
Siết chặt bàn tay, cô tức giận quát:
“Ả không tốt đến vậy, mưu đồ còn sâu và còn đáng sợ hơn em! Không tính toán mà thời gian ngắn như vậy làm anh động tâm? Em dùng tim phổi yêu ảnh để nhận lại những lời này sao? Không làm gì chẳng lẽ đứng đó nhìn người mình yêu bị cướp đi còn phải gửi lời chúc phúc? Ả tanhg được ta nào biết được sau lưng bao nhiêu âm mưu?”
Ý cô muốn nói hiện tại biến thành như vậy là do quá yêu anh, không thể trách.
Nhíu mày, anh không ngờ suy nghĩ cô ấy lại trở nên cực đoan như vậy, đột nhiên người phụ nữ trước mắt thật xa lạ, vì vậy anh không phản bác thêm nữa. Xoay người đi, Phùng Dịch Phong lặng lẽ nhắm mắt thở dài, vì kích động lại thấy anh định rời đi, Dung Lâm Khiết ôm chầm lấy anh:
“Dĩ Mạc! Xin lỗi, em thất thố! Em không muốn làm vậy nhưng do quá khổ sở! Đừng nghĩ xấu em! Hãy tha thứ cho em, em sợ gia đình phá sản sẽ không đủ tư cách gặp anh!”
Hành lang đầy người, cô khóc rất lớn, Phùng Dịch Phong vẫn đẩy cô ra và đưa khăn tay
“Đừng như vậy! Hôm nay là triển lãm tranh của cô, ddwungf để mất mặt! Đều đã đến đây, tôi sẽ không quan tâm? Chuyện này, dừng ở đây! Tôi cũng sẽ không thay đổi ý mình!”
Đây là lần cuối anh giúp cô ấy!
Mắt cồn động nước, nhưng xung quanh còn người, Phùng Dịch Phong từng chữ gõ vào tim cô, cô sợ thất bại.
Phùng Dịch Phong bước đi, đột nhiên nhớ gì anh xoay người ôm cô ấy: “Cái ôm cuối cùng.”
Một tay để ở eo, một tay vòng lên cổ, nhìn như lịch sự. Nhưng cô xịt chút nước hoa mới lấy từ giỏ ra lên tóc anh rồi cọ chút son lên cổ áo.
Doãn Lan Khuê làm nhanh lại nhẹ nhàng, Phùng Dịch Phong cũng không để ý.
Dứt ra, mơ hồ ngửi được chút mùi thơm, nhưng anh chỉ nghĩ người qua đường để lại, chuẩn bị tốt về báo cáo mặc nhiên không nghĩ nhiều.
Gặp lại Mặc Ngôn, thanh toán tiền tranh, sau đó cả hai cùng ra về.
***
Lúc này trong biệt thự, Giang Hiểu Nhi đã tắm rửa xong, vừa xem giờ, xem cà vạt thuê cô vừa lấy, cà vạt do cô thiết kế, phía trên nhãn hiệu, cô cố ý dặn xướng thuê thêm cành lê đại diện cho cô, L&M là tên viết tắt của hai người lại vừa nghĩa “LikeMe” – tựa như cố ấy – xinh đẹp
Bởi vì là thuê tay, lại làm lén nên có hơi lâu.
Nghe thấy tiếng xe ở cửa, cô chạy tới: “Còn chưa 10 giờ!”
Phùng Dịch Phong vừa mở cửa, liền đón một cái ôm cùng một nụ hôn: “Chồng à!”
Lập tức bao nhiêu bực tức đều tiêu tan, anh hỏi: “Sợ ta không về à?”
Không quá tin tưởng anh?
Giang Hiểu Nhi siết chặt cổ anh, cười: “Dĩ nhiên không phải, em sợ anh không về được, thật vui vẻ! Mệt không, em đi chuẩn bị nước tắm”
Cười hì hì, Giang Hiểu Nhi còn giúp anh cầm áo ngủ.
Phùng Dịch Phong đi vào tắm vòi sen, Giang Hiểu Nhi giúp anh gom quần áo, đột nhiên ngưởi được một mùi hương nhìn trên cổ áo còn vệt son, trái tim đột nhiên nhói lên.
Siết chặt đồng hồ trên tay che giấu tâm tình, bình tĩnh được bảy phần.
Đêm qua hai người còn rất nhiệt huyết, cô lựa chọn im lặng vì vậy Phùng Dịch Phong cũng không hay
***
Một tuần mới lại đến, trời thanh gió mát.
Sau khi kết thúc cuộc họp cấp cao, anh đột nhiên nhớ gì đó, Phùng Dịch Phong nói: “Sẵn đây, chúng ta đi kiểm tra các dự án sản phẩm mới của một số bộ phận!”
anh muốn xem vợ mình mỗi ngày bận cái gì!
Công ty sắp xếp các phòng ban khá gần, trước tiên là Tiêu thụ trong nước, sau đó Phùng Dịch Phong đi thẳng đến bộ phận Quốc tế, đến thang máy còn bị một đám người chặn lại.
Vừa đến nơi, trường bộ phận đã toát mồ hôi.
Lúc này, trong sảnh một đám quay quanh Giang Hiểu Nhi: “Thừa nhận đi, máy là do cô làm hư.”
Gieo nhân nào gặp quả đó
Luôn vì phần ân tình mà đối với cô không đành lòng, đối tốt với cô, đêm nay nhìn thấy một màn kịch này khiến anh vô cùng thất vọng.
Thà rằng cô ấy đến cầu xin còn hơn xem anh là kẻ ngốc mà lợi dụng.
Có thể trụ nhiều năm như vậy, cho là anh ăn may sao?
“Dĩ Mạc —— ”
Mắt Lan Khuê ngận nước. Vì triển lãm này, cô rất dụng tâm.
Sâu trong lòng, cô nghĩ nam nhân đều thuộc dạng có mới nới cũ, vô thức lộ ra bộ dạng rẻ tiền, nghĩ rằng bị động sẽ được để mắt đến, không quản tốt xấu mà cứ làm.
cô tưởng mình đã thành công, vì cảm nhận được ánh mắt anh dừng lại bên mình.
Bây giờ lại từ trên mây rớt xuống.
Phùng Dịch Phong xoay người, nói: “Lan Khê, đừng lãng phí thời gian ở tôi, hiện tại tôi rất tốt, cô biết giữa cô và Giang Hiểu Nhi khác nhau thế nào không?”
Phùng Dịch Phong nhìn thằng cô:
“Em ấy thiếu tiền! Nhưng em ấy mặc kệ thân phận đi nhảy ở quán cơm, đi chào hàng, kiếm tiền bằng chính đôi tay mình, không chọn cách sử dụng danh phận lợi dụng tôi!”
Chính điểm này làm tâm anh lạnh đi.
Dường như Dung Lâm Khiết hiểu ra, cô quá tự tin, xem mọi chuyện là hiển nhiên
Siết chặt bàn tay, cô tức giận quát:
“Ả không tốt đến vậy, mưu đồ còn sâu và còn đáng sợ hơn em! Không tính toán mà thời gian ngắn như vậy làm anh động tâm? Em dùng tim phổi yêu ảnh để nhận lại những lời này sao? Không làm gì chẳng lẽ đứng đó nhìn người mình yêu bị cướp đi còn phải gửi lời chúc phúc? Ả tanhg được ta nào biết được sau lưng bao nhiêu âm mưu?”
Ý cô muốn nói hiện tại biến thành như vậy là do quá yêu anh, không thể trách.
Nhíu mày, anh không ngờ suy nghĩ cô ấy lại trở nên cực đoan như vậy, đột nhiên người phụ nữ trước mắt thật xa lạ, vì vậy anh không phản bác thêm nữa. Xoay người đi, Phùng Dịch Phong lặng lẽ nhắm mắt thở dài, vì kích động lại thấy anh định rời đi, Dung Lâm Khiết ôm chầm lấy anh:
“Dĩ Mạc! Xin lỗi, em thất thố! Em không muốn làm vậy nhưng do quá khổ sở! Đừng nghĩ xấu em! Hãy tha thứ cho em, em sợ gia đình phá sản sẽ không đủ tư cách gặp anh!”
Hành lang đầy người, cô khóc rất lớn, Phùng Dịch Phong vẫn đẩy cô ra và đưa khăn tay
“Đừng như vậy! Hôm nay là triển lãm tranh của cô, ddwungf để mất mặt! Đều đã đến đây, tôi sẽ không quan tâm? Chuyện này, dừng ở đây! Tôi cũng sẽ không thay đổi ý mình!”
Đây là lần cuối anh giúp cô ấy!
Mắt cồn động nước, nhưng xung quanh còn người, Phùng Dịch Phong từng chữ gõ vào tim cô, cô sợ thất bại.
Phùng Dịch Phong bước đi, đột nhiên nhớ gì anh xoay người ôm cô ấy: “Cái ôm cuối cùng.”
Một tay để ở eo, một tay vòng lên cổ, nhìn như lịch sự. Nhưng cô xịt chút nước hoa mới lấy từ giỏ ra lên tóc anh rồi cọ chút son lên cổ áo.
Doãn Lan Khuê làm nhanh lại nhẹ nhàng, Phùng Dịch Phong cũng không để ý.
Dứt ra, mơ hồ ngửi được chút mùi thơm, nhưng anh chỉ nghĩ người qua đường để lại, chuẩn bị tốt về báo cáo mặc nhiên không nghĩ nhiều.
Gặp lại Mặc Ngôn, thanh toán tiền tranh, sau đó cả hai cùng ra về.
***
Lúc này trong biệt thự, Giang Hiểu Nhi đã tắm rửa xong, vừa xem giờ, xem cà vạt thuê cô vừa lấy, cà vạt do cô thiết kế, phía trên nhãn hiệu, cô cố ý dặn xướng thuê thêm cành lê đại diện cho cô, L&M là tên viết tắt của hai người lại vừa nghĩa “LikeMe” – tựa như cố ấy – xinh đẹp
Bởi vì là thuê tay, lại làm lén nên có hơi lâu.
Nghe thấy tiếng xe ở cửa, cô chạy tới: “Còn chưa 10 giờ!”
Phùng Dịch Phong vừa mở cửa, liền đón một cái ôm cùng một nụ hôn: “Chồng à!”
Lập tức bao nhiêu bực tức đều tiêu tan, anh hỏi: “Sợ ta không về à?”
Không quá tin tưởng anh?
Giang Hiểu Nhi siết chặt cổ anh, cười: “Dĩ nhiên không phải, em sợ anh không về được, thật vui vẻ! Mệt không, em đi chuẩn bị nước tắm”
Cười hì hì, Giang Hiểu Nhi còn giúp anh cầm áo ngủ.
Phùng Dịch Phong đi vào tắm vòi sen, Giang Hiểu Nhi giúp anh gom quần áo, đột nhiên ngưởi được một mùi hương nhìn trên cổ áo còn vệt son, trái tim đột nhiên nhói lên.
Siết chặt đồng hồ trên tay che giấu tâm tình, bình tĩnh được bảy phần.
Đêm qua hai người còn rất nhiệt huyết, cô lựa chọn im lặng vì vậy Phùng Dịch Phong cũng không hay
***
Một tuần mới lại đến, trời thanh gió mát.
Sau khi kết thúc cuộc họp cấp cao, anh đột nhiên nhớ gì đó, Phùng Dịch Phong nói: “Sẵn đây, chúng ta đi kiểm tra các dự án sản phẩm mới của một số bộ phận!”
anh muốn xem vợ mình mỗi ngày bận cái gì!
Công ty sắp xếp các phòng ban khá gần, trước tiên là Tiêu thụ trong nước, sau đó Phùng Dịch Phong đi thẳng đến bộ phận Quốc tế, đến thang máy còn bị một đám người chặn lại.
Vừa đến nơi, trường bộ phận đã toát mồ hôi.
Lúc này, trong sảnh một đám quay quanh Giang Hiểu Nhi: “Thừa nhận đi, máy là do cô làm hư.”