Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 321
Chương 321: Mục đích của Dung Lâm Khiết
Đảo mắt chính là cuối tuần, Phùng Dịch Phong cố ý dành thời gian, chở Giang Hiểu Nhi cùng mẹ tới những cảnh đẹp ở Thanh Thành đi dạo, sau đó mới về khách sạn, mà trong phòng, Mạc Ngôn đã ở đang chờ..
Vốn dĩ hai mẹ con đang bàn bạc chuyện muốn bàn bạc với Phùng Dịch Phong về chuyện gia đình, nhưng vì sự xuất hiện của Mạc Ngôn nên họ đành gác lại. Sau bữa ăn, mấy người trò chuyện rất vui vẻ. Khi họ đến nơi, Giang Hiểu Nhi biết rằng anh đã chọn nhà cho mẹ mình và đã làm mọi thứ. Chỉ đợi mẹ cung cấp giấy tờ và ký nhận nhà là anh đã có thể sang tên.
Đột nhiên dọn đến khu cao cấp, nhìn thấy phòng ở lộng lẫy, lại nhìn vị trí, hai người đều có chút giật mình, Giang Hiểu Nhi tại chỗ đỏ cả vành mắt, Giang mẫu lại tựa hồ như cũng không muốn nhận
Nhìn ra được, Phùng Dịch Phong nói:
“Mẹ, đây là việc nên làm! Ngài không nên cảm thấy có gánh vác, liền ký tên đi! Nói đến, ta còn chưa đưa tiêu Lê bất kì lễ vật nào, coi như ta cho Tiểu Lê sính lễ! Tiểu Lê nhớ nhà, ở gần cũng tiện đến, có thể chiếu cố lẫn nhau! Việc này đáng ra làm sớm hơn, là ta suy nghĩ chưa chu toàn! Lại nói, qua ít ngày, ta cũng muốn bổ sung một hôn lễ, dù sao cũng phải có nơi thích hợp rước dâu – ”
Phùng Dịch Phong vừa nói xong, Giang Hiểu Nhi lại là giật mình, sợ anh chỉ là dỗ mẫu thân vui vẻ, cuối cùng để lão nhân gia thất vọng, ánh mắt giao nhau nháy mắt, thấy anh nghiêm túc gật gật đầu.
Sau đó, hai người thuyết phục, Giang mẫu mới đáp ứng, đi theo Mạc Ngôn đi làm thủ tục sang tên..
Giang Hiểu Nhi thật sự là quá cảm động, mấy lần muốn khóc đều nhịn xuống. Đem mẹ đưa về nhà, Giang Hiểu Nhi liền nhào vào lòng Phùng Dịch Phong, chăm chú ôm lấy anh, nhịn không được hít mũi một cái.
“Nha đầu ngốc!”
Đột nhiên, Phùng Dịch Phong cảm thấy là có chút thua thiệt cô! Chút chuyện như thế, đều để cô cảm động như vậy!
“chồng, cám ơn ngươi! Ban đêm, chúng ta đi hẹn hò đi!” Bởi vì anh nói muốn mời mẫu thân ăn cơm, cô đem Thiên Ngữ vứt một bên, đột nhiên, Giang Hiểu Nhi liền rất muốn cùng anh trải qua thế giới hai người.
Vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới chỗ nào Phùng Dịch Phong nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nanh của cô: “Buổi tối hôm nay không được, tối nay phải tham gia triển lãm tranh!”
“Triển lãm tranh?”
Giang Hiểu Nhi ánh mắt lóe lên, Phùng Dịch Phong lại mở miệng trước: “Hôm nay không thể mang theo ngươi!”
Do dự một chút, anh vẫn là nói: “Là triển lãm của Lan Khuê!”
Tiếng nói của anh vừa rơi xuống, Giang Hiểu Nhi tay liền nhanh chóng rút về, trở lại ghế phụ lái, không mấy vui vẻ
anh ban ngày làm những việc này, sẽ không là vì có cái cớ chặn trước cô chứ? Quả nhiên, cắn người miệng mềm!
Vuốt vuốt tóc của cô, Phùng Dịch Phong nói:
“Không cho phép lòng dạ hẹp hòi! Ta mang Mạc Ngôn đi! Không mang ngươi đi, chỉ là bởi vì không quá phù hợp! cô vừa trở về, sự nghiệp cần bước khởi đầu! Ta đi tham dự, không có ý nghĩ khác, cũng sẽ không có những công chuyện khác! Liền sợ ngươi suy nghĩ ghen tị, nên không muốn nói cho ngươi biết —— ”
Hơi thở dài, Phùng Dịch Phong cưng chiều khó xử.
Quay đầu, Giang Hiểu Nhi dò xét anh một chút, nhưng vẫn là dẫu miệng đáp: “Ta mới không thèm!”
Mặc dù, trong lòng có chút thoải mái, nhưng anh chịu thẳng tanh, Giang Hiểu Nhi lại cảm thấy mình không nên quá hà khắc.
Dù sao, thân phận địa vị của anh, có nhiều cơ hội tiếp xúc với mỹ nhân, coi như không có Dung Lâm Khiết cũng sẽ có người khác, một đoạn tình cảm gắn bó, nếu như không nhờ mình yêu cầu, đoán chừng cũng gắn bó không được bao lâu.
Điểm này, Giang Hiểu Nhi rất rõ ràng, mà lại, cô cũng biết, nếu như không có tình yêu, lại miễn cưỡng, đều là uổng công.
Nhưng bất kể thế nào minh lý, tim còn giống như là bị cái gì canh.
Nâng lấy khuôn mặt nhỏ nanh của cô, Phùng Dịch Phong cúi đầu cho cô một cái hôn sâu triền miêng: “Ừm, bảo bối nhất hiểu chuyện! Trước hết cùng ngươi ăn cơm tối?”
“Được!”
Ôm lấy cổ của anh, Giang Hiểu Nhi một mặt ý cười: “Ăn hay không cũng không cần thiết, chồng ban đêm phải nhớ phải về nhà! Mà lại hừ hừ– ”
Ánh mắt ngạo kiều vẩy một cái, Giang Hiểu Nhi trêu chọc hôn anh khắp nơi, tay còn ám chỉ đặt ở thắt lưng của anh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Không tự giác phát lên âm thanh, Phùng Dịch Phong đưa tay nhéo nhẹ cằm cô một cái: “Tinh nghịch! Ta biết rồi!”
Sau đó giọng trầm thấp mập mờ kích động màng nhĩ: “Ban đêm nhất định trở về, hầu hạ hết mực!”
Hướng trong ngực anh ủi ủi, Giang Hiểu Nhi vẫn là không chịu được toàn bộ bên tai đều đỏ thấu ——
***
Grand Hotel, Phùng Dịch Phong vừa mới xuống xe, liền gặp một đám tụ họp. thỉnh thoảng còn có ảnh đèn nháy lên
Ánh mắt liếc nhìn, Phùng Dịch Phong khóe môi khẽ mím môi: “Không phải triển lãm tranh sao?” Làm sao làm giống tiệc rượu của minh tinh thế này? Cổng còn trải thảm đỏ?
Lắc đầu, Mạc Ngôn cũng cảm thấy kinh ngạc: “Chắc là hôm nay không có hoạt động khác.”
Rõ ràng là một phòng trưng bày nghệ thuật tao nhã, nơi cửa, lại liền ngửi được không khí đầy tiền, nháy mắt hai người không hẹn mà cùng sinh ra chút phản cảm.
Tiến vào sảnh triển lãm, không có gì ngạc nhiên khi trên tường được bao phủ bởi một mảng tranh rực rỡ, trong đại sảnh lại là quần áo. Trong số những người đến, mười trên tám người là những gương mặt quen thuộc, phần lớn là doanh nhân.
Mà cũng không ngoài dự liệu, Dung Lâm Khiết khoác tay Dung Chính Chí đi ra, một thân trang phục như đóng vai cô công chúa chói lóa, đứng giữa đài, tiếp nhận microphone, Dung Chính Chí chậm rãi mà nói:
“Cảm tạ các vị đến ủng hộ buổi triển lãm của tiểu nữ nhà ta, tiểu nữ từ tiểu học đã được học vẽ từng đi đến Mỹ đào tạo sâu, được vô số thưởng lớn, những bức họa này đều là cô những năm gần đây đi du lịch mà vẽ, lần này triển lãm tranh, một mặt là cùng mọi người chia sẻ, một mặt khác cũng muốn hết mình với lợi ích cộng đồng , tất cả, những bức họa mọi người có thể mua về, nửa số tiền ta sẽ dùng cho việc bồi đắp chuyên môn, một nửa khác, đem thành lập thành quỹ ban thưởng hội họa, để hỗ trợ các bạn học sinh tài năng trong xưởng vẽ của cô gái nhỏ yêu hội họa nhưng chưa có điều kiện!”
Một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt, bất giác, Phùng Dịch Phong cùng Mạc Ngôn liếc mắt nhìn nhau: “Thì ra đây mới là mục đích!”
Công ích đoán chừng cũng chỉ là danh mục, càng nhiều là vì vơ vét của cải đi!
Tùy tiện nhìn lướt qua, Phùng Dịch Phong liền chú ý tới những bức ảnh tầm thường giá là hai mươi vạn!
Ánh mắt đảo một vòng, thấy Dung Chính Chí cùng Dung Lâm Khiết đi xuống, liền tiến vào vòng một đám nam nhân, Mạc Ngôn hướng Phùng Dịch Phong bên người nhích lại gần:
“Chỉ sợ không chỉ v! Ngươi nhìn đối diện. . . Mấy công tử kia, người tóc vàng chính là Thiếu Đông cổ đông của Tống thị, đã ly hôn, cũng gần 40 đi,tính tình phong lưu, còn nam nữ đều ăn, nhỏ thì 17, lớn đến 50, khả năng có quan hệ nên trai gái thay đổi liên hồi. Bên cạnh anh mấy cái kia, đều có một cái điểm giống nhau, hoa hoa công tử, ra tay xa xỉ, hầu như đều là ngươi độc thân!”
Đang nói chuyện, thấy hai người đã đi tới bên mình.
“Phong Thiếu đại giá quang lâm, thật sự là có phúc ba đời, rồng đến nhà tôm ——”
Đảo mắt chính là cuối tuần, Phùng Dịch Phong cố ý dành thời gian, chở Giang Hiểu Nhi cùng mẹ tới những cảnh đẹp ở Thanh Thành đi dạo, sau đó mới về khách sạn, mà trong phòng, Mạc Ngôn đã ở đang chờ..
Vốn dĩ hai mẹ con đang bàn bạc chuyện muốn bàn bạc với Phùng Dịch Phong về chuyện gia đình, nhưng vì sự xuất hiện của Mạc Ngôn nên họ đành gác lại. Sau bữa ăn, mấy người trò chuyện rất vui vẻ. Khi họ đến nơi, Giang Hiểu Nhi biết rằng anh đã chọn nhà cho mẹ mình và đã làm mọi thứ. Chỉ đợi mẹ cung cấp giấy tờ và ký nhận nhà là anh đã có thể sang tên.
Đột nhiên dọn đến khu cao cấp, nhìn thấy phòng ở lộng lẫy, lại nhìn vị trí, hai người đều có chút giật mình, Giang Hiểu Nhi tại chỗ đỏ cả vành mắt, Giang mẫu lại tựa hồ như cũng không muốn nhận
Nhìn ra được, Phùng Dịch Phong nói:
“Mẹ, đây là việc nên làm! Ngài không nên cảm thấy có gánh vác, liền ký tên đi! Nói đến, ta còn chưa đưa tiêu Lê bất kì lễ vật nào, coi như ta cho Tiểu Lê sính lễ! Tiểu Lê nhớ nhà, ở gần cũng tiện đến, có thể chiếu cố lẫn nhau! Việc này đáng ra làm sớm hơn, là ta suy nghĩ chưa chu toàn! Lại nói, qua ít ngày, ta cũng muốn bổ sung một hôn lễ, dù sao cũng phải có nơi thích hợp rước dâu – ”
Phùng Dịch Phong vừa nói xong, Giang Hiểu Nhi lại là giật mình, sợ anh chỉ là dỗ mẫu thân vui vẻ, cuối cùng để lão nhân gia thất vọng, ánh mắt giao nhau nháy mắt, thấy anh nghiêm túc gật gật đầu.
Sau đó, hai người thuyết phục, Giang mẫu mới đáp ứng, đi theo Mạc Ngôn đi làm thủ tục sang tên..
Giang Hiểu Nhi thật sự là quá cảm động, mấy lần muốn khóc đều nhịn xuống. Đem mẹ đưa về nhà, Giang Hiểu Nhi liền nhào vào lòng Phùng Dịch Phong, chăm chú ôm lấy anh, nhịn không được hít mũi một cái.
“Nha đầu ngốc!”
Đột nhiên, Phùng Dịch Phong cảm thấy là có chút thua thiệt cô! Chút chuyện như thế, đều để cô cảm động như vậy!
“chồng, cám ơn ngươi! Ban đêm, chúng ta đi hẹn hò đi!” Bởi vì anh nói muốn mời mẫu thân ăn cơm, cô đem Thiên Ngữ vứt một bên, đột nhiên, Giang Hiểu Nhi liền rất muốn cùng anh trải qua thế giới hai người.
Vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới chỗ nào Phùng Dịch Phong nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nanh của cô: “Buổi tối hôm nay không được, tối nay phải tham gia triển lãm tranh!”
“Triển lãm tranh?”
Giang Hiểu Nhi ánh mắt lóe lên, Phùng Dịch Phong lại mở miệng trước: “Hôm nay không thể mang theo ngươi!”
Do dự một chút, anh vẫn là nói: “Là triển lãm của Lan Khuê!”
Tiếng nói của anh vừa rơi xuống, Giang Hiểu Nhi tay liền nhanh chóng rút về, trở lại ghế phụ lái, không mấy vui vẻ
anh ban ngày làm những việc này, sẽ không là vì có cái cớ chặn trước cô chứ? Quả nhiên, cắn người miệng mềm!
Vuốt vuốt tóc của cô, Phùng Dịch Phong nói:
“Không cho phép lòng dạ hẹp hòi! Ta mang Mạc Ngôn đi! Không mang ngươi đi, chỉ là bởi vì không quá phù hợp! cô vừa trở về, sự nghiệp cần bước khởi đầu! Ta đi tham dự, không có ý nghĩ khác, cũng sẽ không có những công chuyện khác! Liền sợ ngươi suy nghĩ ghen tị, nên không muốn nói cho ngươi biết —— ”
Hơi thở dài, Phùng Dịch Phong cưng chiều khó xử.
Quay đầu, Giang Hiểu Nhi dò xét anh một chút, nhưng vẫn là dẫu miệng đáp: “Ta mới không thèm!”
Mặc dù, trong lòng có chút thoải mái, nhưng anh chịu thẳng tanh, Giang Hiểu Nhi lại cảm thấy mình không nên quá hà khắc.
Dù sao, thân phận địa vị của anh, có nhiều cơ hội tiếp xúc với mỹ nhân, coi như không có Dung Lâm Khiết cũng sẽ có người khác, một đoạn tình cảm gắn bó, nếu như không nhờ mình yêu cầu, đoán chừng cũng gắn bó không được bao lâu.
Điểm này, Giang Hiểu Nhi rất rõ ràng, mà lại, cô cũng biết, nếu như không có tình yêu, lại miễn cưỡng, đều là uổng công.
Nhưng bất kể thế nào minh lý, tim còn giống như là bị cái gì canh.
Nâng lấy khuôn mặt nhỏ nanh của cô, Phùng Dịch Phong cúi đầu cho cô một cái hôn sâu triền miêng: “Ừm, bảo bối nhất hiểu chuyện! Trước hết cùng ngươi ăn cơm tối?”
“Được!”
Ôm lấy cổ của anh, Giang Hiểu Nhi một mặt ý cười: “Ăn hay không cũng không cần thiết, chồng ban đêm phải nhớ phải về nhà! Mà lại hừ hừ– ”
Ánh mắt ngạo kiều vẩy một cái, Giang Hiểu Nhi trêu chọc hôn anh khắp nơi, tay còn ám chỉ đặt ở thắt lưng của anh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Không tự giác phát lên âm thanh, Phùng Dịch Phong đưa tay nhéo nhẹ cằm cô một cái: “Tinh nghịch! Ta biết rồi!”
Sau đó giọng trầm thấp mập mờ kích động màng nhĩ: “Ban đêm nhất định trở về, hầu hạ hết mực!”
Hướng trong ngực anh ủi ủi, Giang Hiểu Nhi vẫn là không chịu được toàn bộ bên tai đều đỏ thấu ——
***
Grand Hotel, Phùng Dịch Phong vừa mới xuống xe, liền gặp một đám tụ họp. thỉnh thoảng còn có ảnh đèn nháy lên
Ánh mắt liếc nhìn, Phùng Dịch Phong khóe môi khẽ mím môi: “Không phải triển lãm tranh sao?” Làm sao làm giống tiệc rượu của minh tinh thế này? Cổng còn trải thảm đỏ?
Lắc đầu, Mạc Ngôn cũng cảm thấy kinh ngạc: “Chắc là hôm nay không có hoạt động khác.”
Rõ ràng là một phòng trưng bày nghệ thuật tao nhã, nơi cửa, lại liền ngửi được không khí đầy tiền, nháy mắt hai người không hẹn mà cùng sinh ra chút phản cảm.
Tiến vào sảnh triển lãm, không có gì ngạc nhiên khi trên tường được bao phủ bởi một mảng tranh rực rỡ, trong đại sảnh lại là quần áo. Trong số những người đến, mười trên tám người là những gương mặt quen thuộc, phần lớn là doanh nhân.
Mà cũng không ngoài dự liệu, Dung Lâm Khiết khoác tay Dung Chính Chí đi ra, một thân trang phục như đóng vai cô công chúa chói lóa, đứng giữa đài, tiếp nhận microphone, Dung Chính Chí chậm rãi mà nói:
“Cảm tạ các vị đến ủng hộ buổi triển lãm của tiểu nữ nhà ta, tiểu nữ từ tiểu học đã được học vẽ từng đi đến Mỹ đào tạo sâu, được vô số thưởng lớn, những bức họa này đều là cô những năm gần đây đi du lịch mà vẽ, lần này triển lãm tranh, một mặt là cùng mọi người chia sẻ, một mặt khác cũng muốn hết mình với lợi ích cộng đồng , tất cả, những bức họa mọi người có thể mua về, nửa số tiền ta sẽ dùng cho việc bồi đắp chuyên môn, một nửa khác, đem thành lập thành quỹ ban thưởng hội họa, để hỗ trợ các bạn học sinh tài năng trong xưởng vẽ của cô gái nhỏ yêu hội họa nhưng chưa có điều kiện!”
Một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt, bất giác, Phùng Dịch Phong cùng Mạc Ngôn liếc mắt nhìn nhau: “Thì ra đây mới là mục đích!”
Công ích đoán chừng cũng chỉ là danh mục, càng nhiều là vì vơ vét của cải đi!
Tùy tiện nhìn lướt qua, Phùng Dịch Phong liền chú ý tới những bức ảnh tầm thường giá là hai mươi vạn!
Ánh mắt đảo một vòng, thấy Dung Chính Chí cùng Dung Lâm Khiết đi xuống, liền tiến vào vòng một đám nam nhân, Mạc Ngôn hướng Phùng Dịch Phong bên người nhích lại gần:
“Chỉ sợ không chỉ v! Ngươi nhìn đối diện. . . Mấy công tử kia, người tóc vàng chính là Thiếu Đông cổ đông của Tống thị, đã ly hôn, cũng gần 40 đi,tính tình phong lưu, còn nam nữ đều ăn, nhỏ thì 17, lớn đến 50, khả năng có quan hệ nên trai gái thay đổi liên hồi. Bên cạnh anh mấy cái kia, đều có một cái điểm giống nhau, hoa hoa công tử, ra tay xa xỉ, hầu như đều là ngươi độc thân!”
Đang nói chuyện, thấy hai người đã đi tới bên mình.
“Phong Thiếu đại giá quang lâm, thật sự là có phúc ba đời, rồng đến nhà tôm ——”