Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-265
CHƯƠNG 265: TÔI GHÉT TẤT CẢ MỌI THỨ Ở ĐÂY.
CHƯƠNG 265: TÔI GHÉT TẤT CẢ MỌI THỨ Ở ĐÂY.
Không biết đã đứng ngây ngốc ở đó bao lâu, khi Hiểu Nhi hồi thần lại, đầu óc trống rỗng, trước mặt có rất ít ánh đèn.
Cửa hàng đều đã đóng cửa, cơ thể cũng lạnh như băng mất đi ý thức, xoay người trở lại xe, xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà, ngẩn ngẩn ngơ ngơ mà khởi động xe.
Xung quanh yên lặng đến nỗi gần như là không cần phải nhìn thời gian, Hiểu Nhi cũng biết đã rất muộn rồi.
Lái xe chạy hai vòng, không biết có thể đi đâu được nữa, đầu óc vẫn đang trong trạng thái hỗn độn, cũng không dám tuỳ tiện đi ở khách sạn, Hiểu Nhi vẫn lái xe về Bách Mạt Viên.
Xuống xe, mới phát hiện mình ngay cả túi xách cũng quên lấy, cô lại quay người lại đi lấy: Quả nhiên, về nhà vẫn là đúng! Cứ đi khách sạn như thế này, chắc cô thật sự sẽ quên khoá cả cửa phòng mất!
Nếu như lại bị người ta chiếm tiện nghi, cô thật sự có thể đi chết rồi?!
Cầm lấy túi xách, Hiểu Nhi lại nhớ tớ con gấu đồ chơi phần thưởng ở ghế sau, cô cũng ôm xuống, nhưng cũng bất giác nhếch khoé miệng tự giễu cợt:
“Nhà? Ha ha, đây là nhà sao?”
Lúc trước có thể thản nhiên xem đây là một cuộc gặp gỡ tình yêu trai gái bất ngờ, sự kết hợp tạm thời là để mạnh ai lấy được thứ mình cần, nhưng bây giờ, cái lý do này cũng không thể xoa dịu được sự thương tâm của cô, an ủi được cô, cô thật lập dị! Lập dị đến không thể chịu nổi!
Khi nghe thấy tiếng xe, Phùng Dịch Phong mừng rỡ như vừa trúng giải trăm ngàn tỷ, gần như là dùng tốc độ 100 m lao ra ngoài.
Hiểu Nhi đóng cửa xe, vừa quay người lại, cô liền rơi vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ.
Ôm chặt lấy cô, Phùng Dịch Phong vui sướng khôn xiết như lấy lại được thứ đã mất đi của mình, hồi nãy, anh thật sự đã không chỉ một lần nghĩ rằng, cô có thể sẽ không quay về nữa, anh phải mất đi cô rồi, trong một khoảng khắc, anh giống như là hận không thể dung hoà cô vào trong xương cốt của mình:
“Em đã đi đâu vậy? Sao không nghe máy? Em có biết anh lo lắng cho em lắm không?”
Thật lâu, đứng yên tại chỗ, Hiểu Nhi không hề nhúc nhích, đôi môi co giật, như cười mà cũng như không.
“Tiểu Nhi?”
Ý thức ra cái gì đó, từ từ buông cô ra, Phùng Dịch Phong mới chú ý thầy thần sắc lạnh nhạt của cô, toàn thân đều lạnh lẽo, cởi áo khoác ngoài ra, quấn lấy cơ thể cô, vừa kéo chặt một cái, Hiểu Nhi đột nhiên đẩy anh ra, hất tay, ném áo vest xuống đất:
“Anh muốn đóng kịch với tôi đến khi nào nữa? Anh nhìn cho kỹ đi! Tôi là Giang Hiểu Nhi! Giang Hiểu Nhi! Không phải là Jasmine mà anh ngày nhớ đêm mong! Tôi không muốn cãi nhau với anh! Tôi cũng không quan tâm anh có nỗi khổ gì, hay là lý do gì, tôi không muốn nghe cái gì hết, không muốn biết cái gì hết! Phùng Dịch Phong, chúng ta ly hôn! Ly hôn đi! Giang Hiểu Nhi tôi dù có nghèo, cả đời không ai cần, cũng không thèm làm đồ chơi của đàn ông, càng không làm thế thân của người khác!”
Tức giận hậm hực mà gào khóc, Hiểu Nhi ngay cả gấu bông cũng ném xuống dưới đất: “Anh chính là tên lừa gạt! Tên lừa gạt nói dối đầy miệng! Sau này tôi muốn gặp lại anh nữa!”
Nhặt gấu bông trên mặt đất lên, giẫm lên áo vest của anh, Hiểu Nhi chạy vào nhà.
Ở hơn nửa năm, rõ ràng là nơi đã sống rất quen rồi, nhưng vào giây phút này, Hiểu Nhi nhìn ở đâu, cũng cảm thấy nhức mắt.
Lần trước quần áo của cô đã bị Phùng Dịch Phong cắt gần hết rồi, cô lôi vali ra nhét hai bộ duy nhất vào, Hiểu Nhi đi ôm gấu bông của mình, ngoại trừ sổ ghi chép, một số sách thì chỉ có gấu bông do cô gắp về là của mình thôi!
Mỗi một thứ ở đây, ngay cả khí tức, vào giờ phút này đây, đều khiến cô chán ghét muốn rời đi ngay.
Đuổi đến phòng, Phùng Dịch Phong nhìn thấy bộ dạng cô điên cuồng đóng gói.
Đóng cửa lại, anh trực tiếp giật lấy con gấu trong tay cô: “Hiểu Nhi, em đừng như vậy! Anh không có gạt em! Cũng không có coi em là thế thân! Em đừng tức giận!”
Quay người, Hiểu Nhi tức giận rồi, túm lấy một cái gối ôm ném tới:
“Anh gạt nữa đi! Anh gạt tôi nữa đi! Có phải anh cho rằng tôi thật sự là tên ngốc, để mặc cho anh gạt đến xoay mòng mòng không? Tại sao chỗ này lại trồng nhiều hoa nhài như vậy, anh nói với tôi là anh thích đi! Chỗ này tại sao lại tên là Bách Mạt Viên, anh nói với tôi là không có bất kỳ ý nghĩa gì hết đi! Tại sao anh không cho tôi ngủ giường, tại sao anh lại ghét bỏ mùi trên người tôi, anh nói với tôi là anh có bệnh sạch sẽ nữa đi! Tất cả những thứ này, chẳng lẽ không phải hoàn toàn là vì Dung Lâm Khiết đó sao? Tất cả những thứ này, rõ là đều là thứ cô ta thích, đều là chuẩn bị cho cô ta! Ngoại trừ cô ta, anh có người phụ nữ nào là không chán ghét, không bị bệnh sạch sẽ đâu?”
Kéo lấy quần áo trên người, Hiểu Nhi cũng tức giận:
“Còn có cái này nữa, anh nói là anh chọn cho tôi, mua cho tôi nữa đi! Anh tiếp tục nói, tiếp tục gạt tôi đi! Phùng Dịch Phong, anh quá vũ nhục người khác rồi! Chiếc giường này, có phải là các người cũng đã ngủ qua rồi không? Cái ghế sofa này có phải cũng là cô ta thích không? Còn có hương hoa nhài khắp cái nhà này nữa, có phải chỉ khi anh ngửi cái mùi này, mới miễn cưỡng mà ôm tôi không? Trong văn phòng sạch sẽ gọn gàng, nhưng lại đặt hai chậu hoa nhài, anh nói với tôi là không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa đi! Phùng Dịch Phong, để tôi ngủ trong phòng các người, mặc quần áo cô ta thích, đi ăn cơm ở nhà hàng anh định cầu hôn với cô ta…anh làm tất cả những thứ này, không phải là vì muốn dựa vào một cái bóng tương tự là tôi để hồi ức lại quá khứ sao? Có một điểm nào là vì Giang Hiểu Nhi tôi không?”
Trong gào thét, Hiểu Nhi lại đánh lại đá, túm lấy đồ ném:
“Có phải anh thật sự tưởng tôi bị thiểu năng, bị anh dỗ hai câu là tin không! Tôi chọn tin tưởng anh, là bởi vì anh là chồng của tôi, anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, là người đàn ông duy nhất của tôi! Tôi có hảo cảm với anh, có tình cảm đặc biệt với anh! Tôi thích anh! Tôi nghĩ tình cảm của tôi có thể từ đây đi đến cuối đời! Tôi tưởng anh thương tôi, anh đối tốt với tôi, tôi muốn sống vui vẻ với anh! Tôi không muốn xoắn xuýt về quá khứ của anh! Cho dù hết lần này đến lần khác bị người ta kêu thành Lâm Khiết, tôi cũng không có từ bỏ!”
Tức giận cực kỳ, thanh âm Hiểu Nhi cất cao lên:
“Nhưng mà, tại sao anh phải gạt tôi? Về đến đây là lại nhu tình mật ý với tôi, sau lưng tôi thì thành đôi thành cặp với cô ta? Ở nơi mà anh cho tôi giấc mơ này, toàn bộ đều là thuộc về cô ta! Nếu như hôm nay không phải tình cờ gặp, bây giờ chắc tôi vẫn còn không biết gì nhỉ? Tôi ở đây là cái thá gì, đối diện với tôi, nhưng cái nhìn thấy cái nghĩ đến, cái mà anh đựng trong đầu đựng trong tim, có phải là tôi không? Tại sao phải để tôi biết tất cả những thứ này? Tại sao phải khiến cho giấc mộng này trở nên kinh tởm như vậy? Nghĩ đến việc mỗi ngày tôi đều sống trong hơi thở của người khác, còn ngu ngốc mà cười ha ha, là tôi lại muốn ói!”
Lau nước mắt, Hiểu Nhi khóc không thành tiếng mà ngồi xổm xuống:
“Tôi đối với anh thật tâm thật ý, tôi không tham lam bất kỳ thứ gì của anh…chỉ cần một câu nói của anh, tôi tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh, tại sao anh lại chơi đùa với tôi như vậy, lừa gạt tôi, tổn thương tôi như vậy chứ? Anh quan tâm cô ta như vậy, tại sao không để tôi đi? Tại sao lại nâng tôi lên đến trời rồi lại hung hăng đạp ngã tôi xuống như vậy? Tại sao phải giấu tôi thành đôi thành cặp với cô ta? Tôi chán ghét anh, tôi ghét nơi này, tôi ghét tất cả mọi thứ này! Tôi không làm thế thân, không làm bia đỡ đạn, càng không muốn để cô ta được hời! Thứ không thuộc về tôi, tôi không thèm, tôi không cần---”
Phát tiết xong, Hiểu Nhi vô lực mà mềm nhũn ở dưới đất, bỗng chốc khóc lóc dữ dội!
Không ngờ trong lòng cô vậy mà lại có nhiều suy nghĩ không thể lý giải nổi như vậy, mấy cái suy nghĩ kỳ quái này được xuất hiện và liên hệ với nhau như thế nào vậy?
Chấn kinh cả nửa ngày, Phùng Dịch Phong mới hồi thần, từ từ ngồi xổm xuống.
CHƯƠNG 265: TÔI GHÉT TẤT CẢ MỌI THỨ Ở ĐÂY.
Không biết đã đứng ngây ngốc ở đó bao lâu, khi Hiểu Nhi hồi thần lại, đầu óc trống rỗng, trước mặt có rất ít ánh đèn.
Cửa hàng đều đã đóng cửa, cơ thể cũng lạnh như băng mất đi ý thức, xoay người trở lại xe, xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà, ngẩn ngẩn ngơ ngơ mà khởi động xe.
Xung quanh yên lặng đến nỗi gần như là không cần phải nhìn thời gian, Hiểu Nhi cũng biết đã rất muộn rồi.
Lái xe chạy hai vòng, không biết có thể đi đâu được nữa, đầu óc vẫn đang trong trạng thái hỗn độn, cũng không dám tuỳ tiện đi ở khách sạn, Hiểu Nhi vẫn lái xe về Bách Mạt Viên.
Xuống xe, mới phát hiện mình ngay cả túi xách cũng quên lấy, cô lại quay người lại đi lấy: Quả nhiên, về nhà vẫn là đúng! Cứ đi khách sạn như thế này, chắc cô thật sự sẽ quên khoá cả cửa phòng mất!
Nếu như lại bị người ta chiếm tiện nghi, cô thật sự có thể đi chết rồi?!
Cầm lấy túi xách, Hiểu Nhi lại nhớ tớ con gấu đồ chơi phần thưởng ở ghế sau, cô cũng ôm xuống, nhưng cũng bất giác nhếch khoé miệng tự giễu cợt:
“Nhà? Ha ha, đây là nhà sao?”
Lúc trước có thể thản nhiên xem đây là một cuộc gặp gỡ tình yêu trai gái bất ngờ, sự kết hợp tạm thời là để mạnh ai lấy được thứ mình cần, nhưng bây giờ, cái lý do này cũng không thể xoa dịu được sự thương tâm của cô, an ủi được cô, cô thật lập dị! Lập dị đến không thể chịu nổi!
Khi nghe thấy tiếng xe, Phùng Dịch Phong mừng rỡ như vừa trúng giải trăm ngàn tỷ, gần như là dùng tốc độ 100 m lao ra ngoài.
Hiểu Nhi đóng cửa xe, vừa quay người lại, cô liền rơi vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ.
Ôm chặt lấy cô, Phùng Dịch Phong vui sướng khôn xiết như lấy lại được thứ đã mất đi của mình, hồi nãy, anh thật sự đã không chỉ một lần nghĩ rằng, cô có thể sẽ không quay về nữa, anh phải mất đi cô rồi, trong một khoảng khắc, anh giống như là hận không thể dung hoà cô vào trong xương cốt của mình:
“Em đã đi đâu vậy? Sao không nghe máy? Em có biết anh lo lắng cho em lắm không?”
Thật lâu, đứng yên tại chỗ, Hiểu Nhi không hề nhúc nhích, đôi môi co giật, như cười mà cũng như không.
“Tiểu Nhi?”
Ý thức ra cái gì đó, từ từ buông cô ra, Phùng Dịch Phong mới chú ý thầy thần sắc lạnh nhạt của cô, toàn thân đều lạnh lẽo, cởi áo khoác ngoài ra, quấn lấy cơ thể cô, vừa kéo chặt một cái, Hiểu Nhi đột nhiên đẩy anh ra, hất tay, ném áo vest xuống đất:
“Anh muốn đóng kịch với tôi đến khi nào nữa? Anh nhìn cho kỹ đi! Tôi là Giang Hiểu Nhi! Giang Hiểu Nhi! Không phải là Jasmine mà anh ngày nhớ đêm mong! Tôi không muốn cãi nhau với anh! Tôi cũng không quan tâm anh có nỗi khổ gì, hay là lý do gì, tôi không muốn nghe cái gì hết, không muốn biết cái gì hết! Phùng Dịch Phong, chúng ta ly hôn! Ly hôn đi! Giang Hiểu Nhi tôi dù có nghèo, cả đời không ai cần, cũng không thèm làm đồ chơi của đàn ông, càng không làm thế thân của người khác!”
Tức giận hậm hực mà gào khóc, Hiểu Nhi ngay cả gấu bông cũng ném xuống dưới đất: “Anh chính là tên lừa gạt! Tên lừa gạt nói dối đầy miệng! Sau này tôi muốn gặp lại anh nữa!”
Nhặt gấu bông trên mặt đất lên, giẫm lên áo vest của anh, Hiểu Nhi chạy vào nhà.
Ở hơn nửa năm, rõ ràng là nơi đã sống rất quen rồi, nhưng vào giây phút này, Hiểu Nhi nhìn ở đâu, cũng cảm thấy nhức mắt.
Lần trước quần áo của cô đã bị Phùng Dịch Phong cắt gần hết rồi, cô lôi vali ra nhét hai bộ duy nhất vào, Hiểu Nhi đi ôm gấu bông của mình, ngoại trừ sổ ghi chép, một số sách thì chỉ có gấu bông do cô gắp về là của mình thôi!
Mỗi một thứ ở đây, ngay cả khí tức, vào giờ phút này đây, đều khiến cô chán ghét muốn rời đi ngay.
Đuổi đến phòng, Phùng Dịch Phong nhìn thấy bộ dạng cô điên cuồng đóng gói.
Đóng cửa lại, anh trực tiếp giật lấy con gấu trong tay cô: “Hiểu Nhi, em đừng như vậy! Anh không có gạt em! Cũng không có coi em là thế thân! Em đừng tức giận!”
Quay người, Hiểu Nhi tức giận rồi, túm lấy một cái gối ôm ném tới:
“Anh gạt nữa đi! Anh gạt tôi nữa đi! Có phải anh cho rằng tôi thật sự là tên ngốc, để mặc cho anh gạt đến xoay mòng mòng không? Tại sao chỗ này lại trồng nhiều hoa nhài như vậy, anh nói với tôi là anh thích đi! Chỗ này tại sao lại tên là Bách Mạt Viên, anh nói với tôi là không có bất kỳ ý nghĩa gì hết đi! Tại sao anh không cho tôi ngủ giường, tại sao anh lại ghét bỏ mùi trên người tôi, anh nói với tôi là anh có bệnh sạch sẽ nữa đi! Tất cả những thứ này, chẳng lẽ không phải hoàn toàn là vì Dung Lâm Khiết đó sao? Tất cả những thứ này, rõ là đều là thứ cô ta thích, đều là chuẩn bị cho cô ta! Ngoại trừ cô ta, anh có người phụ nữ nào là không chán ghét, không bị bệnh sạch sẽ đâu?”
Kéo lấy quần áo trên người, Hiểu Nhi cũng tức giận:
“Còn có cái này nữa, anh nói là anh chọn cho tôi, mua cho tôi nữa đi! Anh tiếp tục nói, tiếp tục gạt tôi đi! Phùng Dịch Phong, anh quá vũ nhục người khác rồi! Chiếc giường này, có phải là các người cũng đã ngủ qua rồi không? Cái ghế sofa này có phải cũng là cô ta thích không? Còn có hương hoa nhài khắp cái nhà này nữa, có phải chỉ khi anh ngửi cái mùi này, mới miễn cưỡng mà ôm tôi không? Trong văn phòng sạch sẽ gọn gàng, nhưng lại đặt hai chậu hoa nhài, anh nói với tôi là không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa đi! Phùng Dịch Phong, để tôi ngủ trong phòng các người, mặc quần áo cô ta thích, đi ăn cơm ở nhà hàng anh định cầu hôn với cô ta…anh làm tất cả những thứ này, không phải là vì muốn dựa vào một cái bóng tương tự là tôi để hồi ức lại quá khứ sao? Có một điểm nào là vì Giang Hiểu Nhi tôi không?”
Trong gào thét, Hiểu Nhi lại đánh lại đá, túm lấy đồ ném:
“Có phải anh thật sự tưởng tôi bị thiểu năng, bị anh dỗ hai câu là tin không! Tôi chọn tin tưởng anh, là bởi vì anh là chồng của tôi, anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, là người đàn ông duy nhất của tôi! Tôi có hảo cảm với anh, có tình cảm đặc biệt với anh! Tôi thích anh! Tôi nghĩ tình cảm của tôi có thể từ đây đi đến cuối đời! Tôi tưởng anh thương tôi, anh đối tốt với tôi, tôi muốn sống vui vẻ với anh! Tôi không muốn xoắn xuýt về quá khứ của anh! Cho dù hết lần này đến lần khác bị người ta kêu thành Lâm Khiết, tôi cũng không có từ bỏ!”
Tức giận cực kỳ, thanh âm Hiểu Nhi cất cao lên:
“Nhưng mà, tại sao anh phải gạt tôi? Về đến đây là lại nhu tình mật ý với tôi, sau lưng tôi thì thành đôi thành cặp với cô ta? Ở nơi mà anh cho tôi giấc mơ này, toàn bộ đều là thuộc về cô ta! Nếu như hôm nay không phải tình cờ gặp, bây giờ chắc tôi vẫn còn không biết gì nhỉ? Tôi ở đây là cái thá gì, đối diện với tôi, nhưng cái nhìn thấy cái nghĩ đến, cái mà anh đựng trong đầu đựng trong tim, có phải là tôi không? Tại sao phải để tôi biết tất cả những thứ này? Tại sao phải khiến cho giấc mộng này trở nên kinh tởm như vậy? Nghĩ đến việc mỗi ngày tôi đều sống trong hơi thở của người khác, còn ngu ngốc mà cười ha ha, là tôi lại muốn ói!”
Lau nước mắt, Hiểu Nhi khóc không thành tiếng mà ngồi xổm xuống:
“Tôi đối với anh thật tâm thật ý, tôi không tham lam bất kỳ thứ gì của anh…chỉ cần một câu nói của anh, tôi tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh, tại sao anh lại chơi đùa với tôi như vậy, lừa gạt tôi, tổn thương tôi như vậy chứ? Anh quan tâm cô ta như vậy, tại sao không để tôi đi? Tại sao lại nâng tôi lên đến trời rồi lại hung hăng đạp ngã tôi xuống như vậy? Tại sao phải giấu tôi thành đôi thành cặp với cô ta? Tôi chán ghét anh, tôi ghét nơi này, tôi ghét tất cả mọi thứ này! Tôi không làm thế thân, không làm bia đỡ đạn, càng không muốn để cô ta được hời! Thứ không thuộc về tôi, tôi không thèm, tôi không cần---”
Phát tiết xong, Hiểu Nhi vô lực mà mềm nhũn ở dưới đất, bỗng chốc khóc lóc dữ dội!
Không ngờ trong lòng cô vậy mà lại có nhiều suy nghĩ không thể lý giải nổi như vậy, mấy cái suy nghĩ kỳ quái này được xuất hiện và liên hệ với nhau như thế nào vậy?
Chấn kinh cả nửa ngày, Phùng Dịch Phong mới hồi thần, từ từ ngồi xổm xuống.
Bình luận facebook