Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-139
CHƯƠNG 139: ĐI SỚM VỀ MUỘN
CHƯƠNG 139: ĐI SỚM VỀ MUỘN
Vì có chuyện đột xuất mà hai ngày liên tiếp Hiểu Nhi đều đi sớm về muộn, Phùng Dịch Phong cũng không để trong lòng, thêm việc cô đến tháng, hai người buổi tối cũng chỉ đơn giản ôm nhau ngủ, ngày tháng yên bình.
Chớp mắt đã tới thứ sáu, Hiểu Nhi đã sắp xếp xong mọi chuyện, lại kiểm tra thêm lần nữa, chuẩn bị đi làm thêm vào buổi tối. Vì không hiểu biết về nước hoa lắm, nên cô muốn lên mạng xem, nước tới chân mới nhảy.
Vừa mở trang mạng ra, đột nhiên có có tin tức nổi lên.
Đời sau xuất sắc của giới thiết kế, người kế nghiệp của nhà thiết kế nổi tiếng Cniva?
Là cô ta? Tô Nghê Hồng?
Ở trong ảnh, trên tay cô ta cầm cái gì đó giống như là giải thưởng và giấy chứng nhận, người đàn ông bên cạnh, là Phùng Dịch Phong! Nhìn ảnh của hai người, trong lòng Hiểu Nhi trùng xuống, sau đó vẫn nhấn chuột vào.
Tối qua sao?
Tối qua họ tham gia hoạt động trao giải, còn gặp cả cháu trai của nhà thiết kế Cniva, mấy người nói chuyện vô cùng thân thiết, còn muốn giới thiệu cô quen biết với nhà thiết kế Cniva?
Nhìn ảnh mấy người nói chuyện, cụng ly, Hiểu Nhi trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Người nhìn vào ảnh đều biết, cái gì mà cậu trai của nhà thiết kế lớn, nhìn anh ta cúi người nịnh nọt Phùng Dịch Phong như thế, còn không phải là cho anh mặt mũi?
Nếu như không phải vì anh và Thịnh Liên Thành, thì tập tranh kia đã là của cô rồi.
Móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, Hiểu Nhi khó chịu nhắm mắt.
Chẳng lẽ cô thật sự không có duyên với ngành thiết kế thời trang sao? Cô theo học chuyên ngành này bao năm như vậy, các giải thưởng nhỏ cũng lấy được không ít, trở thành nhà thiết kế đã từng là ước mơ của cả đời cô! Nhưng vì biến cố ba năm trước, một sinh viên vừa tốt nghiệp không có kinh nghiệm như cô, tác phẩm của cô không có được sự nổi tiếng, không có thị trường, cô không chịu đựng nổi, không còn cách nào khác mà phải đổi nghề. Mà bây giờ, cô chỉ muốn có được thứ có giá trị kỉ niệm, nhưng không ngờ đồ ăn đến miệng rồi còn bay mất!
Thời thượng vốn dĩ là thay đổi trong chớp mắt, đi được ở đỉnh trào lưu là điều vô cùng quan trọng.
Nhưng, cô lại đã rời khỏi ngành này quá lâu rồi.
Mà bây giờ đang có trào lưu gì, làm sao cô còn có thể cảm nhận được chứ? Có những thứ, một khi buông tay rồi, khoảng cách sẽ càng ngày càng xa.
Nếu như trong nhà không có biến cố, nếu như vẫn là một đại tiểu thư ở Phong Thành, bây giờ, dù cho thiết kế của cô không đứng được trên sân khấu thế giới, ít nhất cũng có thể giống như Tiếu Nhu, có phòng làm việc của riêng mình!
Nói không chừng có thể giống như cô ấy, có thương hiệu riêng, cũng có chút danh tiếng rồi!
Nhưng, lý tưởng này, bây giờ hơn một nửa lại trở thành sự hối tiếc, không biết cả đời này còn có thể tiếp tục không?
Không ngờ, một chút tâm nguyện nhỏ bé vào lúc này của cô, lại bị anh hủy hoại rồi!
Tại sao nhất định phải liên quan đến anh?
Nếu như Nghê Hồng thật sự trở thành đệ tử cuối cùng của nhà thiết kế lớn Cniva, cô nhất định sẽ càng hận anh!
Lẽ nào sự nghiệp và tình yêu không thể cùng đồng hành sao? Tại sao người đàn ông cô thân thương nhất, lại là một trong những người hủy hoại sư nghiệp của cô chứ?
Cảm giác này, thật sự quá kinh khủng!
Cô lập tức không còn chút tâm tình nào để tra cứu, tắt máy tính đi.
Lúc này điện thoại của cô lại reo lên: “Tiếu Nhu?”
Vừa nghe đến việc liên hệ giúp cô được một đơn hàng nhỏ, Hiểu Nhi lập tức hạ thấp giọng: “Nói chuyện qua facebook nhé, tớ vẫn đang ở công ty.”
Công ty có quy định, nhân viên không được làm thêm! Tuy rằng ngoài mặt đều là nhắm một mắt mở một mắt, nhưng mà trắng trợn quá cũng không tốt!
Nghe nói là giúp cô nhận được việc chụp ảnh bìa và trang chính, chụp một bộ ảnh lớn, thời gian là sáng ngày thứ bảy, chụp trong bao lâu còn phải xem độ ăn ý như thế nào, một bộ ảnh sẽ được 24 triệu, nhưng cô chỉ có tư cách ứng tuyển thôi, chưa chắc được chọn.
Liên lạc một chút, thấy thời gian không bị vướng, Hiểu Nhi liền đồng ý.
Hai người nói chuyện hết khoảng nửa tiếng, sau khi kết thúc, Hiểu Nhi nhanh chóng in báo cáo công ty, thu xếp chuẩn bị cho công việc buổi tối.
Vì là ngược hướng với nhà, cũng sợ đến muộn bị trừ tiền, Hiểu Nhi tùy tiện cầm lấy bánh mỳ vừa đi vừa ăn. Hiểu Nhi đến rồi mới biết, hôm nay ở gần đây có dựng sân khấu biểu diễn, đã có thêm bốn nhân viên tiếp thị tạm thời, đều là những cô gái trẻ tuổi, công ty còn cử hai nam quản lý xuống, mà một người phụ trách một hướng đường, ngoài ra, chính là ở trước sân khấu biểu diễn phát tờ rơi.
Đương nhiên, việc phát tờ rơi này, không có trích phần trăm!
Mà ba người làm công việc tiếp thị, mỗi người phải bán một bộ, mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, bằng không, cũng trừ đi 600 ngàn! Mà chia cho mỗi người 10 hộp, một hộp là 597 ngàn, là một bộ series nước hoa.
Hiểu Nhi cũng muốn liều một chút, chọn công việc tiếp thị, vì đang ở ngã ba đường, lượng người đi lại từ ba hướng vẫn khá đông đúc, hai người khác đã chiếm trước khu vực đông đúc, cô đành chọn con đường còn lại, theo cô thấy việc này không quan trọng người có đông hay không, quan trọng là gào có to không.
Hiếu Nhi mặc áo khoác đồng phục có thiết kế nhãn hiệu logo sản phẩm chuẩn bị ra mắt của cửa hàng, bắt đầu làm việc.
Tối nay, mọi thứ xem như là thuận lợi, lúc kết thúc, cô tổng cộng bán được 5 hộp, trừ đi 1 hộp, vẫn kiếm được thêm 1 triệu 2.
Cửa tiệm cũng rất uy tín, thanh toán lương ngay trong ngày, lúc rời đi, Hiểu Nhi vô cùng tự tin, tâm tình rất tốt!
Cô về nhà, Phùng Dịch Phong vẫn chưa về, cô cảm thấy hơi mất mát một chút rồi tâm trạng càng tốt hơn.
Cô tắm rửa, leo lên giường mệt mỏi ngủ ngon lành.
Hai người dường như một người trước một người theo sau vào nhà, cô vừa ngủ, Phùng Dịch Phong cũng gỡ cà vạt quay lại phòng, nhìn thấy cô, tâm tình tốt hẳn lên.
Chạy tới chạy lui cả một ngày, lại còn tham gia tiệc đến tận nửa đêm, anh cũng vô cùng mệt mỏi, tắm rửa rồi leo lên giường, giấc ngủ này, cả hai người đều ngủ thật sâu.
Ngày hôm sau là thứ 7, Hiếu Nhi vì phải đi casting, cho nên cô chừa trống khoảng thời gian buổi sáng, 9h bắt đầu, cô liền ngủ thành con heo lười. Còn Phùng Dịch Phong vì phải gặp khách hàng quan trọng, chưa đến 7h đã ra khỏi cửa rồi.
Hai người cũng không nói chuyện gì, thành công bỏ lỡ nhau.
Hiểu Nhi thức dậy, hâm nóng bữa sáng, vừa nhảy cường độ mạnh trong vòng 10 phút, theo kinh nghiệm của cô thì sau khi vận động xong, trạng thái của mặt sẽ căng nhất, đẹp nhất, sẽ có hiệu quả thon mặt rõ rệt, có thể nhìn rõ được khi soi gương.
Cô cảm thấy, trạng thái càng tốt sẽ có lợi cho lúc cạnh tranh casting.
Cho nên, bữa sáng, cô chuẩn bị cà phê đen có tác dụng lợi tiểu giảm sưng, chỉ ăn một chút ngô lót bụng, rồi lái xe đến chỗ quay.
Trên đường, Quách Tiếu Nhu gọi điện cho cô, bảo cô chụp ảnh xong có thời gian rảnh thì đi ăn trưa cùng với cô ta.
Cô vội vàng đến tòa đài truyền hình, không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc trước kiến trúc đồ sộ trước mắt. Sau khi bị tra hỏi một lúc lâu thì cô cũng thành công đi vào trong, sự cảnh giác trong lòng cô cũng buông xuống.
Một nơi chính quy như này, ban ngày ban mặt, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Thật sự là giống như đi vào trong mê cung, đi được hai vòng là cô liền thấy đau đầu, cô đi theo đúng hướng dẫn thế mà vẫn không tìm được thang máy, cô liền hỏi một nhân viên vệ sinh:
“Chào cô, cô cho cháu hỏi, thang máy ở đâu ạ? Cháu muốn lên tầng 16!”
Sau đó, Hiểu Nhi chạy bước nhỏ, rẻ trái rẽ phải, gần như là chạy bừa khắp nơi, cuối cùng cũng kịp xông vào thang máy vào giây cuối cùng, Phùng Nhất Đình bước ra từ một thang máy khác còn hoài nghi quay lại nhìn….
CHƯƠNG 139: ĐI SỚM VỀ MUỘN
Vì có chuyện đột xuất mà hai ngày liên tiếp Hiểu Nhi đều đi sớm về muộn, Phùng Dịch Phong cũng không để trong lòng, thêm việc cô đến tháng, hai người buổi tối cũng chỉ đơn giản ôm nhau ngủ, ngày tháng yên bình.
Chớp mắt đã tới thứ sáu, Hiểu Nhi đã sắp xếp xong mọi chuyện, lại kiểm tra thêm lần nữa, chuẩn bị đi làm thêm vào buổi tối. Vì không hiểu biết về nước hoa lắm, nên cô muốn lên mạng xem, nước tới chân mới nhảy.
Vừa mở trang mạng ra, đột nhiên có có tin tức nổi lên.
Đời sau xuất sắc của giới thiết kế, người kế nghiệp của nhà thiết kế nổi tiếng Cniva?
Là cô ta? Tô Nghê Hồng?
Ở trong ảnh, trên tay cô ta cầm cái gì đó giống như là giải thưởng và giấy chứng nhận, người đàn ông bên cạnh, là Phùng Dịch Phong! Nhìn ảnh của hai người, trong lòng Hiểu Nhi trùng xuống, sau đó vẫn nhấn chuột vào.
Tối qua sao?
Tối qua họ tham gia hoạt động trao giải, còn gặp cả cháu trai của nhà thiết kế Cniva, mấy người nói chuyện vô cùng thân thiết, còn muốn giới thiệu cô quen biết với nhà thiết kế Cniva?
Nhìn ảnh mấy người nói chuyện, cụng ly, Hiểu Nhi trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Người nhìn vào ảnh đều biết, cái gì mà cậu trai của nhà thiết kế lớn, nhìn anh ta cúi người nịnh nọt Phùng Dịch Phong như thế, còn không phải là cho anh mặt mũi?
Nếu như không phải vì anh và Thịnh Liên Thành, thì tập tranh kia đã là của cô rồi.
Móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, Hiểu Nhi khó chịu nhắm mắt.
Chẳng lẽ cô thật sự không có duyên với ngành thiết kế thời trang sao? Cô theo học chuyên ngành này bao năm như vậy, các giải thưởng nhỏ cũng lấy được không ít, trở thành nhà thiết kế đã từng là ước mơ của cả đời cô! Nhưng vì biến cố ba năm trước, một sinh viên vừa tốt nghiệp không có kinh nghiệm như cô, tác phẩm của cô không có được sự nổi tiếng, không có thị trường, cô không chịu đựng nổi, không còn cách nào khác mà phải đổi nghề. Mà bây giờ, cô chỉ muốn có được thứ có giá trị kỉ niệm, nhưng không ngờ đồ ăn đến miệng rồi còn bay mất!
Thời thượng vốn dĩ là thay đổi trong chớp mắt, đi được ở đỉnh trào lưu là điều vô cùng quan trọng.
Nhưng, cô lại đã rời khỏi ngành này quá lâu rồi.
Mà bây giờ đang có trào lưu gì, làm sao cô còn có thể cảm nhận được chứ? Có những thứ, một khi buông tay rồi, khoảng cách sẽ càng ngày càng xa.
Nếu như trong nhà không có biến cố, nếu như vẫn là một đại tiểu thư ở Phong Thành, bây giờ, dù cho thiết kế của cô không đứng được trên sân khấu thế giới, ít nhất cũng có thể giống như Tiếu Nhu, có phòng làm việc của riêng mình!
Nói không chừng có thể giống như cô ấy, có thương hiệu riêng, cũng có chút danh tiếng rồi!
Nhưng, lý tưởng này, bây giờ hơn một nửa lại trở thành sự hối tiếc, không biết cả đời này còn có thể tiếp tục không?
Không ngờ, một chút tâm nguyện nhỏ bé vào lúc này của cô, lại bị anh hủy hoại rồi!
Tại sao nhất định phải liên quan đến anh?
Nếu như Nghê Hồng thật sự trở thành đệ tử cuối cùng của nhà thiết kế lớn Cniva, cô nhất định sẽ càng hận anh!
Lẽ nào sự nghiệp và tình yêu không thể cùng đồng hành sao? Tại sao người đàn ông cô thân thương nhất, lại là một trong những người hủy hoại sư nghiệp của cô chứ?
Cảm giác này, thật sự quá kinh khủng!
Cô lập tức không còn chút tâm tình nào để tra cứu, tắt máy tính đi.
Lúc này điện thoại của cô lại reo lên: “Tiếu Nhu?”
Vừa nghe đến việc liên hệ giúp cô được một đơn hàng nhỏ, Hiểu Nhi lập tức hạ thấp giọng: “Nói chuyện qua facebook nhé, tớ vẫn đang ở công ty.”
Công ty có quy định, nhân viên không được làm thêm! Tuy rằng ngoài mặt đều là nhắm một mắt mở một mắt, nhưng mà trắng trợn quá cũng không tốt!
Nghe nói là giúp cô nhận được việc chụp ảnh bìa và trang chính, chụp một bộ ảnh lớn, thời gian là sáng ngày thứ bảy, chụp trong bao lâu còn phải xem độ ăn ý như thế nào, một bộ ảnh sẽ được 24 triệu, nhưng cô chỉ có tư cách ứng tuyển thôi, chưa chắc được chọn.
Liên lạc một chút, thấy thời gian không bị vướng, Hiểu Nhi liền đồng ý.
Hai người nói chuyện hết khoảng nửa tiếng, sau khi kết thúc, Hiểu Nhi nhanh chóng in báo cáo công ty, thu xếp chuẩn bị cho công việc buổi tối.
Vì là ngược hướng với nhà, cũng sợ đến muộn bị trừ tiền, Hiểu Nhi tùy tiện cầm lấy bánh mỳ vừa đi vừa ăn. Hiểu Nhi đến rồi mới biết, hôm nay ở gần đây có dựng sân khấu biểu diễn, đã có thêm bốn nhân viên tiếp thị tạm thời, đều là những cô gái trẻ tuổi, công ty còn cử hai nam quản lý xuống, mà một người phụ trách một hướng đường, ngoài ra, chính là ở trước sân khấu biểu diễn phát tờ rơi.
Đương nhiên, việc phát tờ rơi này, không có trích phần trăm!
Mà ba người làm công việc tiếp thị, mỗi người phải bán một bộ, mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, bằng không, cũng trừ đi 600 ngàn! Mà chia cho mỗi người 10 hộp, một hộp là 597 ngàn, là một bộ series nước hoa.
Hiểu Nhi cũng muốn liều một chút, chọn công việc tiếp thị, vì đang ở ngã ba đường, lượng người đi lại từ ba hướng vẫn khá đông đúc, hai người khác đã chiếm trước khu vực đông đúc, cô đành chọn con đường còn lại, theo cô thấy việc này không quan trọng người có đông hay không, quan trọng là gào có to không.
Hiếu Nhi mặc áo khoác đồng phục có thiết kế nhãn hiệu logo sản phẩm chuẩn bị ra mắt của cửa hàng, bắt đầu làm việc.
Tối nay, mọi thứ xem như là thuận lợi, lúc kết thúc, cô tổng cộng bán được 5 hộp, trừ đi 1 hộp, vẫn kiếm được thêm 1 triệu 2.
Cửa tiệm cũng rất uy tín, thanh toán lương ngay trong ngày, lúc rời đi, Hiểu Nhi vô cùng tự tin, tâm tình rất tốt!
Cô về nhà, Phùng Dịch Phong vẫn chưa về, cô cảm thấy hơi mất mát một chút rồi tâm trạng càng tốt hơn.
Cô tắm rửa, leo lên giường mệt mỏi ngủ ngon lành.
Hai người dường như một người trước một người theo sau vào nhà, cô vừa ngủ, Phùng Dịch Phong cũng gỡ cà vạt quay lại phòng, nhìn thấy cô, tâm tình tốt hẳn lên.
Chạy tới chạy lui cả một ngày, lại còn tham gia tiệc đến tận nửa đêm, anh cũng vô cùng mệt mỏi, tắm rửa rồi leo lên giường, giấc ngủ này, cả hai người đều ngủ thật sâu.
Ngày hôm sau là thứ 7, Hiếu Nhi vì phải đi casting, cho nên cô chừa trống khoảng thời gian buổi sáng, 9h bắt đầu, cô liền ngủ thành con heo lười. Còn Phùng Dịch Phong vì phải gặp khách hàng quan trọng, chưa đến 7h đã ra khỏi cửa rồi.
Hai người cũng không nói chuyện gì, thành công bỏ lỡ nhau.
Hiểu Nhi thức dậy, hâm nóng bữa sáng, vừa nhảy cường độ mạnh trong vòng 10 phút, theo kinh nghiệm của cô thì sau khi vận động xong, trạng thái của mặt sẽ căng nhất, đẹp nhất, sẽ có hiệu quả thon mặt rõ rệt, có thể nhìn rõ được khi soi gương.
Cô cảm thấy, trạng thái càng tốt sẽ có lợi cho lúc cạnh tranh casting.
Cho nên, bữa sáng, cô chuẩn bị cà phê đen có tác dụng lợi tiểu giảm sưng, chỉ ăn một chút ngô lót bụng, rồi lái xe đến chỗ quay.
Trên đường, Quách Tiếu Nhu gọi điện cho cô, bảo cô chụp ảnh xong có thời gian rảnh thì đi ăn trưa cùng với cô ta.
Cô vội vàng đến tòa đài truyền hình, không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc trước kiến trúc đồ sộ trước mắt. Sau khi bị tra hỏi một lúc lâu thì cô cũng thành công đi vào trong, sự cảnh giác trong lòng cô cũng buông xuống.
Một nơi chính quy như này, ban ngày ban mặt, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Thật sự là giống như đi vào trong mê cung, đi được hai vòng là cô liền thấy đau đầu, cô đi theo đúng hướng dẫn thế mà vẫn không tìm được thang máy, cô liền hỏi một nhân viên vệ sinh:
“Chào cô, cô cho cháu hỏi, thang máy ở đâu ạ? Cháu muốn lên tầng 16!”
Sau đó, Hiểu Nhi chạy bước nhỏ, rẻ trái rẽ phải, gần như là chạy bừa khắp nơi, cuối cùng cũng kịp xông vào thang máy vào giây cuối cùng, Phùng Nhất Đình bước ra từ một thang máy khác còn hoài nghi quay lại nhìn….