Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-480
CHƯƠNG 480: CÔNG KÍCH LIÊN TIẾP
CHƯƠNG 480: CÔNG KÍCH LIÊN TIẾP
"Không cần thiết, vì dù sao người của Tịch Song cũng sẽ chi viện cho cô."
Câu nói này khiến hô hấp của Lam Tuyết ngưng lại, cũng khiến Đường Tinh Khanh siết chặt hai tay.
"Cô, vẫn còn liên lạc với Tịch Song?"
"... Đúng vậy."
"Hờ, Lam Tuyết, hóa ra tôi vẫn luôn bị cô bịt mắt, chẳng hay biết gì."
Nụ cười của Đường Tinh Khanh vừa lạnh lẽo vừa trào phúng, mà Lam Tuyết vẫn cứ cắn chặt môi, không nói năng gì.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa cô Lam rời khỏi đây."
Các thuộc hạ nhanh chóng bước vào dẫn Lam Tuyết đi, trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh.
Tuy rằng vẫn còn cơn giận, nhưng nhìn Đường Tinh Khanh mất hồn mất vía, Đông Phùng Lưu không đành lòng, anh đi tới bên cạnh cô, giơ tay vỗ lên vai cô.
Nhưng vừa mới chạm tay vào, Đường Tinh Khanh đã hất tay anh ra.
"Từ đầu đến cuối, anh biết hết mọi chuyện, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Anh rõ ràng đã biết những tư liệu đó sẽ gây phiền phức cho mình, tại sao không ngăn cản em?"
"Anh chỉ muốn xem xem, rốt cuộc địa vị của anh trong lòng em là gì. Trước khi em giao chiếc USB đó ra, anh vẫn còn ôm tâm lý ăn may, nhưng kết quả là..."
Ánh mắt hơi hướng xuống, giọng điệu của Đông Phùng Lưu vẫn bình thản, nhưng đã lộ ra vẻ cô đơn.
Đường Tinh Khanh nở nụ cười lạnh lẽo thê lương: "Vậy gây ra thứ kết quả như này đây, anh đã hài lòng chưa? Trơ mắt nhìn em đưa ra quyết định sai lầm, sau đó đứng trên cao nhìn xuống phê phán em, cảm giấc ấy tốt lắm sao?"
"Nếu như anh nói với em chân tướng sớm hơn, em sẽ không giao tư liệu kia cho Lam Tuyết, càng không dẫn cô ấy tới nhà Đông Phùng, cũng không khiến quan hệ của chúng ta biến thành thế này!"
Đứng trước mặt Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu chỉ cách cô một khoảng bằng cánh tay, nhưng lại cảm thấy trái tim của đôi bên trở nên xa cách vô cùng.
"Em thất vọng là vì Lam Tuyết lừa dối em, thậm chí liên thủ cùng Tịch Song, chứ không phải vì đã giao tư liệu cho cô ta, đúng không?"
Đường Tinh Khanh muốn phủ nhận lời Đông Phùng Lưu, nhưng đôi môi mấp máy mà không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Đường Tinh Khanh, có phải em cảm thấy anh sở hữu cơ thể bất tử, những công kích kia, suy sụp ấy, căn bản không thể làm gì được anh?"
Giơ tay nghịch những lọn tóc rối, Đường Tinh Khanh nghiêng đầu đi: "Em không hề nghĩ như vậy."
"Anh hi vọng em có thể biết được rằng, anh chỉ là một người bình thường, cũng thấy suy sụp, cũng bị hãm hại, thậm chí cũng sẽ... chết, anh không phải kẻ vạn năng."
Nói xong, Đông Phùng Lưu rời khỏi căn phòng, mà Đường Tinh Khanh bất lực ngồi bệt xuống sô pha, đau khổ nhắm mắt lại.
...
Đường Ngũ Tuấn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, thấy Đường Tinh Khanh đi ra ngoài, lập tức chạy tới.
"Mẹ ơi?"
Đường Tinh Khanh liếc nhìn Đường Ngũ Tuấn với vẻ lạnh nhạt dửng dưng: "Có việc gì không?"
Đưa tay lên qua tai, Đường Ngũ Tuấn trịnh trọng nói: "Con phải nói rõ trước, con không hề biết những việc mà bố muốn làm, tất cả đều là ý định của riêng bố, con cũng rất vô tội."
"Con là con trai của Đông Phùng Lưu, con giúp bố con cũng rất bình thường."
"Không bình thường, không bình thường một chút nào, con thực sự không hề ra tay giúp bố, mẹ phải tin tưởng con!"
"Được, mẹ tin con."
Giọng nói nhẹ bẫng của Đường Tinh Khanh căn bản không hề có sức thuyết phục.
"Được rồi, chuyện của người lớn, con đừng kết luận lung tung. Không phải con bảo gần đây trường con có hoạt động gì à, chuẩn bị cho tốt đi."
"Hội thi thể thao của gia đình, mẹ với bố có thể cùng tham gia không?"
Đường Tinh Khanh lắc đầu và bảo: "Gần đây mẹ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi đầy đủ, con tìm người khác tham gia hộ đi."
"Mẹ cứ việc nghỉ ngơi, đại hội thể thao còn nửa tháng nữa mới tổ chức cơ. Các bạn nhỏ khác đều có cả bố và mẹ cùng tham gia, con không muốn mình thành kẻ lạc loài đâu."
"Đến lúc đó hẵng tính tiếp."
Nói xong, Đường Tinh Khanh quay người rời đi, để lại Đường Ngũ Tuấn lo lắng vô cùng.
"Haizz, rõ ràng đã giải quyết xong Lam Tuyết, sao cứ cảm giác sự việc này trở nên gay go hơn thế nhỉ?"
...
Nam Cường Thịnh gọi điện thoại cho Phương Minh, yêu cầu cô tới nhà Đông Phùng gặp mặt.
Đến nhà Đông Phùng theo thời gian đã hẹn, Phương Minh phát hiện ra người đợi mình không chỉ có Nam Cường Thịnh mà còn có cả Đường Ngũ Tuấn.
"Dì Phương Minh, dì đến rồi, mau ngồi đi, ngồi đi!"
Thân thiện chào hỏi Phương Minh, Đường Ngũ Tuấn tự mình bưng trà rót nước, thái độ tốt đến mức sai trái.
Thằng nhóc xấu xa này không bị làm sao đấy chứ?
Phương Minh bán tín bán nghi mà ngồi xuống, đồng thời cũng nhìn về phía Nam Cường Thịnh, hỏi: "Thằng nhóc này bị làm sao thế?"
Nam Cường Thịnh bất đắc dĩ nhún vai: "Tất nhiên là có việc cần nhờ cô."
Quả nhiên là thế, nhưng mình thì có thể giúp gì được cho Đường Ngũ Tuấn?
Nghiêng đầu đánh giá Đường Ngũ Tuấn, Phương Minh cười cười hỏi: "Để dì đoán xem, con muốn học lái xe hả?"
"Tất nhiên là không, dì Phương Minh, dì không cảm thấy bầu không khí ở đây hơi kỳ lạ à?"
Kỳ lạ?
Phương Minh đánh giá một hồi từ trái sang phải, sau đó khẽ vỗ cánh tay, lầm bầm: "Vốn dĩ không có cảm giác gì đâu, nhưng con nói vậy, hình như hơi kỳ lạ thật. À phải rồi, Tinh Khanh đâu, sao không nhìn thấy cô ấy?"
"Mẹ con đang ở trong phòng."
"Nói với mẹ con là dì đến rồi, bảo mẹ con ra kiến giá."
"Cái này e là không được, mẹ con..."
"Mẹ con ốm hả?"
Đường Ngũ Tuấn lắc đầu: "Không, mẹ con rất khỏe, chỉ có điều mẹ với bố con..."
Đường Ngũ Tuấn không nói hết câu, nhưng Phương Minh đã hiểu được ý của thằng bé.
"Không phải chứ, hai cái người này, vẫn còn chiến tranh lạnh à?"
Đường Ngũ Tuấn vội vã gật đầu: "Đúng thế ạ, căn bản không có dấu hiệu ấm lên."
"Vậy để dì đi nói chuyện với Tinh Khanh, tiện thể khuyên bảo mẹ con."
Nghe Phương Minh nói vậy, Đường Ngũ Tuấn vội vã nắm chặt nắm đám, tỏ thái độ cổ vũ cho cô: "Cố lên, bây giờ dì đảm đương một nhiệm vụ vô cùng lớn lao, hạnh phúc của bố người chúng ta con phụ thuộc vào dì hết."
Phương Minh nhìn Đường Ngũ Tuấn với vẻ nghi ngờ, cô hỏi lại: "Hạnh phúc của con thì dì có thể hiểu được, nhưng chuyện này liên quan gì tới dì và Nam Cường Thịnh chứ?"
"Bố con không vui, chú Nam Cường không thể sống yên ổn, từ đó cũng sẽ ảnh hưởng tới chỉ số hạnh phúc của dì Phương Minh. Nói như vậy thì chẳng phải bố con có nguôi ngoai được hay không, chúng ta đều có liên quan đó sao?"
"Con nói như thế cũng rất có lý. Được rồi, dì cố gắng thử xem sao, chắc không có vấn đề gì đâu."
Phương Minh tràn ngập tự tin mà đi lên tầng, Đường Ngũ Tuấn ở bên dưới đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô, lẩm bẩm: "Hi vọng dì Phương Minh có thể giúp được mẹ."
Xoa xoa đầu Đường Ngũ Tuấn, Nam Cường Thịnh tặng cho thằng bé một nụ cười ấm áp.
Trên tầng---
Giơ tay gõ cửa, Phương Minh thò vào phòng, khẽ khàng hỏi, "Thưa mợ, bây giờ mợ có muốn dùng trà không?"
"Tôi không..." Quay đầu nhìn đằng sau, Đường Tinh Khanh nhìn thấy Phương Minh, bất đắc dĩ đặt quyển sách đang đọc xuống: "Là cậu à, đến từ bao giờ thế?"
"Vừa mới nãy thôi", đi tới bên cạnh Đường Tinh Khanh, Phương Minh cầm quyển sách Đường Tinh Khanh đang đọc lên mà lật giở vài trang: "Đọc sách một mình chán chết đi được, ra ngoài dạo vài vòng với tớ."
"Không muốn đâu, bên ngoài nóng lắm, ở trong phòng mát mẻ hơn."
"Tuy là nóng, nhưng hoa trong vườn nở đẹp lắm rồi, chúng ta hái ít cánh hoa làm hoa ngào đường được không?"
"Không có hứng thú, cậu tự đi đi."
"Này, đừng có trầm trầm như thế được không, có phải chuyện gì to tát lắm đâu. Đời người ấy mà, kiểu gì cũng gặp phải một ít bạn bè xấu, phát hiện kịp thời, bỏ lại thật xa là được rồi, cần gì phải để họ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu chứ."
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
CHƯƠNG 480: CÔNG KÍCH LIÊN TIẾP
"Không cần thiết, vì dù sao người của Tịch Song cũng sẽ chi viện cho cô."
Câu nói này khiến hô hấp của Lam Tuyết ngưng lại, cũng khiến Đường Tinh Khanh siết chặt hai tay.
"Cô, vẫn còn liên lạc với Tịch Song?"
"... Đúng vậy."
"Hờ, Lam Tuyết, hóa ra tôi vẫn luôn bị cô bịt mắt, chẳng hay biết gì."
Nụ cười của Đường Tinh Khanh vừa lạnh lẽo vừa trào phúng, mà Lam Tuyết vẫn cứ cắn chặt môi, không nói năng gì.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa cô Lam rời khỏi đây."
Các thuộc hạ nhanh chóng bước vào dẫn Lam Tuyết đi, trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh.
Tuy rằng vẫn còn cơn giận, nhưng nhìn Đường Tinh Khanh mất hồn mất vía, Đông Phùng Lưu không đành lòng, anh đi tới bên cạnh cô, giơ tay vỗ lên vai cô.
Nhưng vừa mới chạm tay vào, Đường Tinh Khanh đã hất tay anh ra.
"Từ đầu đến cuối, anh biết hết mọi chuyện, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Anh rõ ràng đã biết những tư liệu đó sẽ gây phiền phức cho mình, tại sao không ngăn cản em?"
"Anh chỉ muốn xem xem, rốt cuộc địa vị của anh trong lòng em là gì. Trước khi em giao chiếc USB đó ra, anh vẫn còn ôm tâm lý ăn may, nhưng kết quả là..."
Ánh mắt hơi hướng xuống, giọng điệu của Đông Phùng Lưu vẫn bình thản, nhưng đã lộ ra vẻ cô đơn.
Đường Tinh Khanh nở nụ cười lạnh lẽo thê lương: "Vậy gây ra thứ kết quả như này đây, anh đã hài lòng chưa? Trơ mắt nhìn em đưa ra quyết định sai lầm, sau đó đứng trên cao nhìn xuống phê phán em, cảm giấc ấy tốt lắm sao?"
"Nếu như anh nói với em chân tướng sớm hơn, em sẽ không giao tư liệu kia cho Lam Tuyết, càng không dẫn cô ấy tới nhà Đông Phùng, cũng không khiến quan hệ của chúng ta biến thành thế này!"
Đứng trước mặt Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu chỉ cách cô một khoảng bằng cánh tay, nhưng lại cảm thấy trái tim của đôi bên trở nên xa cách vô cùng.
"Em thất vọng là vì Lam Tuyết lừa dối em, thậm chí liên thủ cùng Tịch Song, chứ không phải vì đã giao tư liệu cho cô ta, đúng không?"
Đường Tinh Khanh muốn phủ nhận lời Đông Phùng Lưu, nhưng đôi môi mấp máy mà không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Đường Tinh Khanh, có phải em cảm thấy anh sở hữu cơ thể bất tử, những công kích kia, suy sụp ấy, căn bản không thể làm gì được anh?"
Giơ tay nghịch những lọn tóc rối, Đường Tinh Khanh nghiêng đầu đi: "Em không hề nghĩ như vậy."
"Anh hi vọng em có thể biết được rằng, anh chỉ là một người bình thường, cũng thấy suy sụp, cũng bị hãm hại, thậm chí cũng sẽ... chết, anh không phải kẻ vạn năng."
Nói xong, Đông Phùng Lưu rời khỏi căn phòng, mà Đường Tinh Khanh bất lực ngồi bệt xuống sô pha, đau khổ nhắm mắt lại.
...
Đường Ngũ Tuấn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, thấy Đường Tinh Khanh đi ra ngoài, lập tức chạy tới.
"Mẹ ơi?"
Đường Tinh Khanh liếc nhìn Đường Ngũ Tuấn với vẻ lạnh nhạt dửng dưng: "Có việc gì không?"
Đưa tay lên qua tai, Đường Ngũ Tuấn trịnh trọng nói: "Con phải nói rõ trước, con không hề biết những việc mà bố muốn làm, tất cả đều là ý định của riêng bố, con cũng rất vô tội."
"Con là con trai của Đông Phùng Lưu, con giúp bố con cũng rất bình thường."
"Không bình thường, không bình thường một chút nào, con thực sự không hề ra tay giúp bố, mẹ phải tin tưởng con!"
"Được, mẹ tin con."
Giọng nói nhẹ bẫng của Đường Tinh Khanh căn bản không hề có sức thuyết phục.
"Được rồi, chuyện của người lớn, con đừng kết luận lung tung. Không phải con bảo gần đây trường con có hoạt động gì à, chuẩn bị cho tốt đi."
"Hội thi thể thao của gia đình, mẹ với bố có thể cùng tham gia không?"
Đường Tinh Khanh lắc đầu và bảo: "Gần đây mẹ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi đầy đủ, con tìm người khác tham gia hộ đi."
"Mẹ cứ việc nghỉ ngơi, đại hội thể thao còn nửa tháng nữa mới tổ chức cơ. Các bạn nhỏ khác đều có cả bố và mẹ cùng tham gia, con không muốn mình thành kẻ lạc loài đâu."
"Đến lúc đó hẵng tính tiếp."
Nói xong, Đường Tinh Khanh quay người rời đi, để lại Đường Ngũ Tuấn lo lắng vô cùng.
"Haizz, rõ ràng đã giải quyết xong Lam Tuyết, sao cứ cảm giác sự việc này trở nên gay go hơn thế nhỉ?"
...
Nam Cường Thịnh gọi điện thoại cho Phương Minh, yêu cầu cô tới nhà Đông Phùng gặp mặt.
Đến nhà Đông Phùng theo thời gian đã hẹn, Phương Minh phát hiện ra người đợi mình không chỉ có Nam Cường Thịnh mà còn có cả Đường Ngũ Tuấn.
"Dì Phương Minh, dì đến rồi, mau ngồi đi, ngồi đi!"
Thân thiện chào hỏi Phương Minh, Đường Ngũ Tuấn tự mình bưng trà rót nước, thái độ tốt đến mức sai trái.
Thằng nhóc xấu xa này không bị làm sao đấy chứ?
Phương Minh bán tín bán nghi mà ngồi xuống, đồng thời cũng nhìn về phía Nam Cường Thịnh, hỏi: "Thằng nhóc này bị làm sao thế?"
Nam Cường Thịnh bất đắc dĩ nhún vai: "Tất nhiên là có việc cần nhờ cô."
Quả nhiên là thế, nhưng mình thì có thể giúp gì được cho Đường Ngũ Tuấn?
Nghiêng đầu đánh giá Đường Ngũ Tuấn, Phương Minh cười cười hỏi: "Để dì đoán xem, con muốn học lái xe hả?"
"Tất nhiên là không, dì Phương Minh, dì không cảm thấy bầu không khí ở đây hơi kỳ lạ à?"
Kỳ lạ?
Phương Minh đánh giá một hồi từ trái sang phải, sau đó khẽ vỗ cánh tay, lầm bầm: "Vốn dĩ không có cảm giác gì đâu, nhưng con nói vậy, hình như hơi kỳ lạ thật. À phải rồi, Tinh Khanh đâu, sao không nhìn thấy cô ấy?"
"Mẹ con đang ở trong phòng."
"Nói với mẹ con là dì đến rồi, bảo mẹ con ra kiến giá."
"Cái này e là không được, mẹ con..."
"Mẹ con ốm hả?"
Đường Ngũ Tuấn lắc đầu: "Không, mẹ con rất khỏe, chỉ có điều mẹ với bố con..."
Đường Ngũ Tuấn không nói hết câu, nhưng Phương Minh đã hiểu được ý của thằng bé.
"Không phải chứ, hai cái người này, vẫn còn chiến tranh lạnh à?"
Đường Ngũ Tuấn vội vã gật đầu: "Đúng thế ạ, căn bản không có dấu hiệu ấm lên."
"Vậy để dì đi nói chuyện với Tinh Khanh, tiện thể khuyên bảo mẹ con."
Nghe Phương Minh nói vậy, Đường Ngũ Tuấn vội vã nắm chặt nắm đám, tỏ thái độ cổ vũ cho cô: "Cố lên, bây giờ dì đảm đương một nhiệm vụ vô cùng lớn lao, hạnh phúc của bố người chúng ta con phụ thuộc vào dì hết."
Phương Minh nhìn Đường Ngũ Tuấn với vẻ nghi ngờ, cô hỏi lại: "Hạnh phúc của con thì dì có thể hiểu được, nhưng chuyện này liên quan gì tới dì và Nam Cường Thịnh chứ?"
"Bố con không vui, chú Nam Cường không thể sống yên ổn, từ đó cũng sẽ ảnh hưởng tới chỉ số hạnh phúc của dì Phương Minh. Nói như vậy thì chẳng phải bố con có nguôi ngoai được hay không, chúng ta đều có liên quan đó sao?"
"Con nói như thế cũng rất có lý. Được rồi, dì cố gắng thử xem sao, chắc không có vấn đề gì đâu."
Phương Minh tràn ngập tự tin mà đi lên tầng, Đường Ngũ Tuấn ở bên dưới đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô, lẩm bẩm: "Hi vọng dì Phương Minh có thể giúp được mẹ."
Xoa xoa đầu Đường Ngũ Tuấn, Nam Cường Thịnh tặng cho thằng bé một nụ cười ấm áp.
Trên tầng---
Giơ tay gõ cửa, Phương Minh thò vào phòng, khẽ khàng hỏi, "Thưa mợ, bây giờ mợ có muốn dùng trà không?"
"Tôi không..." Quay đầu nhìn đằng sau, Đường Tinh Khanh nhìn thấy Phương Minh, bất đắc dĩ đặt quyển sách đang đọc xuống: "Là cậu à, đến từ bao giờ thế?"
"Vừa mới nãy thôi", đi tới bên cạnh Đường Tinh Khanh, Phương Minh cầm quyển sách Đường Tinh Khanh đang đọc lên mà lật giở vài trang: "Đọc sách một mình chán chết đi được, ra ngoài dạo vài vòng với tớ."
"Không muốn đâu, bên ngoài nóng lắm, ở trong phòng mát mẻ hơn."
"Tuy là nóng, nhưng hoa trong vườn nở đẹp lắm rồi, chúng ta hái ít cánh hoa làm hoa ngào đường được không?"
"Không có hứng thú, cậu tự đi đi."
"Này, đừng có trầm trầm như thế được không, có phải chuyện gì to tát lắm đâu. Đời người ấy mà, kiểu gì cũng gặp phải một ít bạn bè xấu, phát hiện kịp thời, bỏ lại thật xa là được rồi, cần gì phải để họ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu chứ."
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện