Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-474
CHƯƠNG 474: PHƯƠNG MINH RA TAY
CHƯƠNG 474: PHƯƠNG MINH RA TAY
Hôm nay là cuối tuần, bên ngoài thời tiết cũng khá là đẹp.
Đường Tinh Khanh còn nhớ rõ lần trước Lam Tuyết từng nói ở lỳ trong phòng sắp mốc meo luôn rồi, bèn quyết định nhân dịp hôm nay đẹp trời, dẫn cô ta đi dạo vườn hoa.
Tuy rằng chỉ là từ phòng ngủ đi tới vườn hoa, nhưng cũng đủ để khiến Lam Tuyết cực kỳ vui vẻ, bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm.
Ra khỏi phòng, Đường Tinh Khanh đang định đi cùng với Lam Tuyết thì bị Đường Ngũ Tuấn cản lại.
“Mẹ đang định đi đâu vậy?”
“À, thừa dịp trời đẹp nên mẹ muốn dẫn dì Lam Tuyết đi vườn hoa phơi nắng ấy mà.”
“Thế à? Vậy mẹ chờ tí nữa rồi hẵng đi.”
“Tại sao?”
“Tại vì hôm nay bổn cô nương đến thăm nhà ngươi chứ sao!”
Chưa chờ cho Đường Ngũ Tuấn đáp lại thì đã có một giọng nói nhanh nhẹn vang lên, trả lời cho câu hỏi của Đường Tinh Khanh.
Phương Minh đi đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, nâng tay đấm lên vai cô, nói bằng giọng oán trách: “Cậu có lương tâm không hả? Trở về lâu như vậy rồi mà không chịu liên lạc với mình gì cả. Nếu không phải mình tới tìm cậu thì có phải là cậu sẽ vẫn tàng hình không hả?”
“Đâu có đâu, chẳng qua gần đây mình… Hơi bận rộn tí xíu.”
“Mình cũng có nghe nói về chuyện của cậu rồi. Tinh Khanh, mình nói chứ khi nào cậu mới sửa được cái thói thích ôm trách nhiệm vào người thế hả?”
Đường Tinh Khanh lắc đầu: “Cậu không hiểu được đâu. Chuyện lần này thật sự là tại mình, mình không thể bỏ mặc nó không quan tâm được. Mọi người đều cảm thấy mình quá bao đồng, nhưng mình lại cảm thấy mình vẫn còn chưa làm đủ đâu.”
Hầy, thế không phải là tự ôm trách nhiệm vào người hay sao? Con nhóc này, thật sự là khiến người ta không yên lòng tí nào!
Đường Tinh Khanh lại nở nụ cười, nắm tay Phương Minh nói: “Mình giới thiệu cho các cậu làm quen đi. Tính Lam Tuyết vừa sòng phẳng vừa ngay thẳng, mình thấy hai người sẽ trở thành bạn tốt của nhau đấy.”
Vẻ mặt Phương Minh rất kháng cự, nói: “Ừm… Chưa chắc đâu, mình lại không phải đức mẹ như cậu.”
“Hả?”
Đường Ngũ Tuấn đụng vào tay Phương Minh, cô bất đắc dĩ nói lại: “Không phải nói là muốn dẫn mình đi làm quen bạn mới sao? Đi thôi!”
“À, mình phải xem thử Lam Tuyết dậy chưa đã. Cậu chờ mình chút.”
Nói rồi, Đường Tinh Khanh xoay người nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Đường Tinh Khanh, Phương Minh bĩu môi oán giận: “Con nhóc này chưa từng kiên nhẫn với dì như vậy đâu!”
“Được rồi mà dì Phương Minh, bây giờ không phải lúc so đo chuyện đó. Dì còn nhớ cháu đã từng nói gì với dì không?”
“Nhớ rồi, trông chừng nhỏ Lam Tuyết kia, thuận tiện khiến mẹ cháu đừng có moi tim móc phổi nữa chứ gì.” Phương Minh vẫy tay nói: “Hôm nay cháu đã nói mấy câu đó trên năm lần rồi, dì nhớ kỹ.”
“Còn nữa, phải…”
“Phải thông não cho mẹ cháu, để mẹ cháu giải hòa với bố cháu chứ gì?” Phương Minh bất đắc dĩ, thầm nghĩ chẳng lẽ nhìn mặt mình giống đứa não cá vàng hay sao mà Đường Ngũ Tuấn cứ phải lặp đi lặp lại nhiều lần như thế.
Đường Ngũ Tuấn không phải là không yên lòng Phương Minh, mà là không yên lòng người phụ nữ tên Lam Tuyết kia.
Cậu bé cũng từng nghe nói chuyện Lam Tuyết bị thương lần nữa. Đường Ngũ Tuấn không tin bố mình sẽ hại Lam Tuyết giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, cũng không tin cái cớ bị thương do té vớ vẩn như thế.
Vậy thì giả thiết còn lại chính là cô ta đang giở trò ma mãnh.
Sao có thể yên tâm bỏ mặc một kẻ mưu mô như vậy ở bên cạnh mẹ mình được chứ?
Đường Ngũ Tuấn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định khiến Phương Minh ra tay.
Phương Minh là bạn thân của Đường Tinh Khanh, có lẽ lời nói của dì ấy sẽ có chút trọng lượng trong lòng mẹ.
…
Đường Tinh Khanh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mỉm cười với cô gái trong phòng, nói: “Lam Tuyết, tụi mình vào nhé.”
Lam Tuyết quay đầu nhìn hai người bước vào phòng, mỉm cười hiền hòa.
Phương Minh vừa vào, lập tức bắt đầu quan sát Lam Tuyết.
Thấy Phương Minh đang nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, Lam Tuyết cũng không lộ vẻ bất mãn, mà thẳng thắn nhìn lại.
Người phụ nữ này quả là kẻ lợi hại!
Phương Minh nhướn mày. Mà Đường Tinh Khanh thì vẫn đang cật lực tác hợp cho hai người.
“Lam Tuyết, đây là Phương Minh, người bạn thân nhất mà tớ vẫn kể cho cậu nghe.”
Lam Tuyết gật đầu, cười chào hỏi: “Xin chào, tên tôi là Lam Tuyết.”
Phương Minh nói bằng giọng thản nhiên: “Chào cô.”
“Xin lỗi, lần đầu tiên gặp mặt lại phải nằm trên giường nói chuyện với cô.”
“Không sao đâu, tình huống của cô đặc thù mà.”
“Còn nhiều dịp khác. Sau này có cơ hội, nhất định phải nói chuyện với cô một phen.”
Còn nhiều dịp khác? Thật đúng là đáng suy ngẫm đấy…
Ánh mắt va chạm vào nhau, hai người phụ nữ nhìn nhau cười. Mà nụ cười ấy lại đều không thật lòng.
“Được rồi, rõ ràng hai người các cậu đều hào phóng, đừng giả vờ mình là thục nữ mà nói mấy câu nho nhã đó nữa. Phương Minh, mình ngồi xuống nói chuyện đi.”
Đường Tinh Khanh nói, cầm ghế tới, ấn vai Phương Minh để cô ngồi xuống.
Phương Minh ngồi trên ghế, tư thái thoải mái nói: “Nói thật, tôi thật sự không ngờ Tinh Khanh có thể trà trộn vào công ty giải trí làm thực tập sinh gì gì đó cơ. Chỉ bằng tư chất hát lạc giọng, tay chân không phối hợp như thế thì sao còn không bị đuổi nhỉ?”
Đường Tinh Khanh đẩy Phương Minh một phát, nhíu mày lại: “Có cô bạn nào như cậu không hả? Chê bai mình không đáng một đồng như thế!”
“Mình nói thế tức là mình hiểu cậu, cho nên mới không có khen cậu búa lua xua. Có hiểu đạo lý trèo càng cao té càng đau không hả?”
“Nói huyên thuyên gì thế?”
Đường Tinh Khanh không hiểu, nhưng Lam Tuyết lại rất rõ ràng.
Lam Tuyết nhìn chằm chằm Phương Minh, nói: “Thực ra Tinh Khanh rất vĩ đại. Cô ấy có khí chất rất hiếm thấy, hơn nữa học tập rất nhanh.”
“Nghe mà xem, xem người ta khen mình như thế nào.”
Con nhỏ ngốc này, người ta khen cổ mấy câu, cổ coi là thật luôn à?
Phương Minh lén lườm nguýt một cái, nói: “Nói thật, tôi với Tinh Khanh quen biết bao nhiêu năm, còn chưa bao giờ phát hiện cô ấy có phẩm chất này đấy. Không biết là tại cô ấy che giấu quá sâu hay là tại tôi mù nữa.”
“Có lẽ là do Tinh Khanh cảm thấy không cần thiết nên không thể hiện ra trước mặt cậu thôi.”
Phương Minh ngước mắt nhìn Lam Tuyết, phát hiện tia sáng lạnh chợt lóe trong mắt cô ta.
Ánh mắt lạnh lẽo ấy chỉ lướt qua trong giây lát. Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy rõ ràng, Phương Minh còn tưởng là mình hoa mắt nữa cơ.
Đó là gì? Khiêu khích à?
Tốt lắm, không ngờ cô ta lại to gan như thế đấy. Vậy thì nếu mình không tiếp chiêu thì giống như là mình sợ cô ta ấy.
Phương Minh nâng cằm lên, đang định phản kích thì bị Đường Tinh Khanh kéo lại.
“Rồi, Lam Tuyết không thể nói chuyện lâu lắm, cần nghỉ ngơi. Mình đi trước thôi.”
Phương Minh nén đầy khí, còn chưa xì ra thì đã bị bịt lại, khiến Phương Minh bực bội tới mức muốn hộc máu.
“Ê, cậu có nhất thiết phải bảo vệ cô ta tới mức đó không hả? Mình thấy cô Lam rất khỏe mạnh mà.”
“Cô ấy cố chịu đựng đó, kiên cường quá cũng không phải là chuyện tốt đâu.”
Nói rồi, Đường Tinh Khanh cảnh cáo nhìn Lam Tuyết, yêu cầu cô ta đừng cố chịu đựng nữa.
Lam Tuyết lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Vâng vâng vâng, ngài nói gì cũng đúng, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài.”
“Thế mới đúng chứ.”
CHƯƠNG 474: PHƯƠNG MINH RA TAY
Hôm nay là cuối tuần, bên ngoài thời tiết cũng khá là đẹp.
Đường Tinh Khanh còn nhớ rõ lần trước Lam Tuyết từng nói ở lỳ trong phòng sắp mốc meo luôn rồi, bèn quyết định nhân dịp hôm nay đẹp trời, dẫn cô ta đi dạo vườn hoa.
Tuy rằng chỉ là từ phòng ngủ đi tới vườn hoa, nhưng cũng đủ để khiến Lam Tuyết cực kỳ vui vẻ, bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm.
Ra khỏi phòng, Đường Tinh Khanh đang định đi cùng với Lam Tuyết thì bị Đường Ngũ Tuấn cản lại.
“Mẹ đang định đi đâu vậy?”
“À, thừa dịp trời đẹp nên mẹ muốn dẫn dì Lam Tuyết đi vườn hoa phơi nắng ấy mà.”
“Thế à? Vậy mẹ chờ tí nữa rồi hẵng đi.”
“Tại sao?”
“Tại vì hôm nay bổn cô nương đến thăm nhà ngươi chứ sao!”
Chưa chờ cho Đường Ngũ Tuấn đáp lại thì đã có một giọng nói nhanh nhẹn vang lên, trả lời cho câu hỏi của Đường Tinh Khanh.
Phương Minh đi đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, nâng tay đấm lên vai cô, nói bằng giọng oán trách: “Cậu có lương tâm không hả? Trở về lâu như vậy rồi mà không chịu liên lạc với mình gì cả. Nếu không phải mình tới tìm cậu thì có phải là cậu sẽ vẫn tàng hình không hả?”
“Đâu có đâu, chẳng qua gần đây mình… Hơi bận rộn tí xíu.”
“Mình cũng có nghe nói về chuyện của cậu rồi. Tinh Khanh, mình nói chứ khi nào cậu mới sửa được cái thói thích ôm trách nhiệm vào người thế hả?”
Đường Tinh Khanh lắc đầu: “Cậu không hiểu được đâu. Chuyện lần này thật sự là tại mình, mình không thể bỏ mặc nó không quan tâm được. Mọi người đều cảm thấy mình quá bao đồng, nhưng mình lại cảm thấy mình vẫn còn chưa làm đủ đâu.”
Hầy, thế không phải là tự ôm trách nhiệm vào người hay sao? Con nhóc này, thật sự là khiến người ta không yên lòng tí nào!
Đường Tinh Khanh lại nở nụ cười, nắm tay Phương Minh nói: “Mình giới thiệu cho các cậu làm quen đi. Tính Lam Tuyết vừa sòng phẳng vừa ngay thẳng, mình thấy hai người sẽ trở thành bạn tốt của nhau đấy.”
Vẻ mặt Phương Minh rất kháng cự, nói: “Ừm… Chưa chắc đâu, mình lại không phải đức mẹ như cậu.”
“Hả?”
Đường Ngũ Tuấn đụng vào tay Phương Minh, cô bất đắc dĩ nói lại: “Không phải nói là muốn dẫn mình đi làm quen bạn mới sao? Đi thôi!”
“À, mình phải xem thử Lam Tuyết dậy chưa đã. Cậu chờ mình chút.”
Nói rồi, Đường Tinh Khanh xoay người nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Đường Tinh Khanh, Phương Minh bĩu môi oán giận: “Con nhóc này chưa từng kiên nhẫn với dì như vậy đâu!”
“Được rồi mà dì Phương Minh, bây giờ không phải lúc so đo chuyện đó. Dì còn nhớ cháu đã từng nói gì với dì không?”
“Nhớ rồi, trông chừng nhỏ Lam Tuyết kia, thuận tiện khiến mẹ cháu đừng có moi tim móc phổi nữa chứ gì.” Phương Minh vẫy tay nói: “Hôm nay cháu đã nói mấy câu đó trên năm lần rồi, dì nhớ kỹ.”
“Còn nữa, phải…”
“Phải thông não cho mẹ cháu, để mẹ cháu giải hòa với bố cháu chứ gì?” Phương Minh bất đắc dĩ, thầm nghĩ chẳng lẽ nhìn mặt mình giống đứa não cá vàng hay sao mà Đường Ngũ Tuấn cứ phải lặp đi lặp lại nhiều lần như thế.
Đường Ngũ Tuấn không phải là không yên lòng Phương Minh, mà là không yên lòng người phụ nữ tên Lam Tuyết kia.
Cậu bé cũng từng nghe nói chuyện Lam Tuyết bị thương lần nữa. Đường Ngũ Tuấn không tin bố mình sẽ hại Lam Tuyết giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, cũng không tin cái cớ bị thương do té vớ vẩn như thế.
Vậy thì giả thiết còn lại chính là cô ta đang giở trò ma mãnh.
Sao có thể yên tâm bỏ mặc một kẻ mưu mô như vậy ở bên cạnh mẹ mình được chứ?
Đường Ngũ Tuấn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định khiến Phương Minh ra tay.
Phương Minh là bạn thân của Đường Tinh Khanh, có lẽ lời nói của dì ấy sẽ có chút trọng lượng trong lòng mẹ.
…
Đường Tinh Khanh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mỉm cười với cô gái trong phòng, nói: “Lam Tuyết, tụi mình vào nhé.”
Lam Tuyết quay đầu nhìn hai người bước vào phòng, mỉm cười hiền hòa.
Phương Minh vừa vào, lập tức bắt đầu quan sát Lam Tuyết.
Thấy Phương Minh đang nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, Lam Tuyết cũng không lộ vẻ bất mãn, mà thẳng thắn nhìn lại.
Người phụ nữ này quả là kẻ lợi hại!
Phương Minh nhướn mày. Mà Đường Tinh Khanh thì vẫn đang cật lực tác hợp cho hai người.
“Lam Tuyết, đây là Phương Minh, người bạn thân nhất mà tớ vẫn kể cho cậu nghe.”
Lam Tuyết gật đầu, cười chào hỏi: “Xin chào, tên tôi là Lam Tuyết.”
Phương Minh nói bằng giọng thản nhiên: “Chào cô.”
“Xin lỗi, lần đầu tiên gặp mặt lại phải nằm trên giường nói chuyện với cô.”
“Không sao đâu, tình huống của cô đặc thù mà.”
“Còn nhiều dịp khác. Sau này có cơ hội, nhất định phải nói chuyện với cô một phen.”
Còn nhiều dịp khác? Thật đúng là đáng suy ngẫm đấy…
Ánh mắt va chạm vào nhau, hai người phụ nữ nhìn nhau cười. Mà nụ cười ấy lại đều không thật lòng.
“Được rồi, rõ ràng hai người các cậu đều hào phóng, đừng giả vờ mình là thục nữ mà nói mấy câu nho nhã đó nữa. Phương Minh, mình ngồi xuống nói chuyện đi.”
Đường Tinh Khanh nói, cầm ghế tới, ấn vai Phương Minh để cô ngồi xuống.
Phương Minh ngồi trên ghế, tư thái thoải mái nói: “Nói thật, tôi thật sự không ngờ Tinh Khanh có thể trà trộn vào công ty giải trí làm thực tập sinh gì gì đó cơ. Chỉ bằng tư chất hát lạc giọng, tay chân không phối hợp như thế thì sao còn không bị đuổi nhỉ?”
Đường Tinh Khanh đẩy Phương Minh một phát, nhíu mày lại: “Có cô bạn nào như cậu không hả? Chê bai mình không đáng một đồng như thế!”
“Mình nói thế tức là mình hiểu cậu, cho nên mới không có khen cậu búa lua xua. Có hiểu đạo lý trèo càng cao té càng đau không hả?”
“Nói huyên thuyên gì thế?”
Đường Tinh Khanh không hiểu, nhưng Lam Tuyết lại rất rõ ràng.
Lam Tuyết nhìn chằm chằm Phương Minh, nói: “Thực ra Tinh Khanh rất vĩ đại. Cô ấy có khí chất rất hiếm thấy, hơn nữa học tập rất nhanh.”
“Nghe mà xem, xem người ta khen mình như thế nào.”
Con nhỏ ngốc này, người ta khen cổ mấy câu, cổ coi là thật luôn à?
Phương Minh lén lườm nguýt một cái, nói: “Nói thật, tôi với Tinh Khanh quen biết bao nhiêu năm, còn chưa bao giờ phát hiện cô ấy có phẩm chất này đấy. Không biết là tại cô ấy che giấu quá sâu hay là tại tôi mù nữa.”
“Có lẽ là do Tinh Khanh cảm thấy không cần thiết nên không thể hiện ra trước mặt cậu thôi.”
Phương Minh ngước mắt nhìn Lam Tuyết, phát hiện tia sáng lạnh chợt lóe trong mắt cô ta.
Ánh mắt lạnh lẽo ấy chỉ lướt qua trong giây lát. Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy rõ ràng, Phương Minh còn tưởng là mình hoa mắt nữa cơ.
Đó là gì? Khiêu khích à?
Tốt lắm, không ngờ cô ta lại to gan như thế đấy. Vậy thì nếu mình không tiếp chiêu thì giống như là mình sợ cô ta ấy.
Phương Minh nâng cằm lên, đang định phản kích thì bị Đường Tinh Khanh kéo lại.
“Rồi, Lam Tuyết không thể nói chuyện lâu lắm, cần nghỉ ngơi. Mình đi trước thôi.”
Phương Minh nén đầy khí, còn chưa xì ra thì đã bị bịt lại, khiến Phương Minh bực bội tới mức muốn hộc máu.
“Ê, cậu có nhất thiết phải bảo vệ cô ta tới mức đó không hả? Mình thấy cô Lam rất khỏe mạnh mà.”
“Cô ấy cố chịu đựng đó, kiên cường quá cũng không phải là chuyện tốt đâu.”
Nói rồi, Đường Tinh Khanh cảnh cáo nhìn Lam Tuyết, yêu cầu cô ta đừng cố chịu đựng nữa.
Lam Tuyết lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Vâng vâng vâng, ngài nói gì cũng đúng, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài.”
“Thế mới đúng chứ.”