Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-465
CHƯƠNG 465: HỢP TÁC VỚI NHAU
CHƯƠNG 465: HỢP TÁC VỚI NHAU
Đông Phùng Lưu siết chặt nắm tay, ra lệnh cho cấp dưới nghĩ các để ép Lam Tuyết dừng xe.
Nhưng trước khi kịp hành động thì có một chiếc xe lao chếch lên, chặn đường đi của anh.
Khoảnh khắc này đã đủ để Lam Tuyết có cơ hội bỏ chạy, cô ta quay đầu xe, lái đi như bay.
Trước khi rời đi, Lam Tuyết nhìn chiếc xe bỗng dưng xuất hiện kia xuyên qua cửa kính, trong lòng trầm xuống.
Vào lúc này, Lam Tuyết đột nhiên nhớ tới một câu chuyện – Chó sói tới rồi.
Hai ngày này vẫn luôn nhắc Tịch Song đến rồi, Tịch Song đến rồi. Không ngờ, Tịch Song đã thực sự tới đây!
Hóa ra chiếc xe vừa xuất hiện là do Tịch Song lái.
Đối mặt với một đại ma đầu đã đủ khiến Lam Tuyết nhức não. Hiện giờ độ khó lại tăng gấp đôi, quả thực là muốn chơi chết người ta đây mà!
Nhưng mà, tình huống bết bát nhất cũng có khả năng biến thành tình huống có lợi nhất.
Đông Phùng Lưu và Tịch Song vốn là kẻ thù, có lẽ có thể lợi dụng cơ hội lần này để hai người bọn họ kiềm chế lẫn nhau, còn mình thì dẫn theo Đường Tinh Khanh trốn thật xa.
Nghĩ tới những điều này, mắt Lam Tuyết híp lại, đồng thời đạp mạnh chân ga, lái xe như bay.
Một bên khác, Đông Phùng Lưu và Tịch Song đối mặt với nhau, trong mắt lóe lên sát khí.
Không ngờ lại chạm mặt nhanh như vậy, vận mệnh đúng là rất ưu ái hai người, giúp bọn họ có cơ hội đấu một trận tranh thắng thua rồi.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại không có tâm trạng để chiến đấu, so với xử lý Tịch Song thì anh lại càng muốn tìm được Đường Tinh Khanh hơn.
“Đại ca, đây là cơ hội tuyệt vời để giết chết Đông Phùng Lưu, có muốn...”
“Chuyện xử lý Đông Phùng Lưu để những người khác làm, trước tiên đuổi theo Đường Tinh Khanh.”
Giọng điệu của Tịch Song đầy cứng rắn. Cho dù Đầu Trọc rất muốn ở lại để tự tay xử lý Đông Phùng Lưu nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc.
Chỉ là, vào lúc này, vẻ mặt của Đầu Trọc lại âm trầm đáng sợ một cách dị thường.
Không có Tịch Song ở đây thì mấy tên cấp dưới của gã căn bản không phải là đối thủ của Đông Phùng Lưu, sẽ bị Đông Phùng Lưu giải quyết rất nhanh chóng.
Nhìn xe của Đông Phùng Lưu càng lúc càng gần, gã trọc hỏi: “Đại ca, Đông Phùng Lưu lại đuổi theo rồi. Nếu không chúng ta cứ giải quyết hắn trước rồi lại đi tìm Đường Tinh Khanh nhé?”
Dứt lời rồi nhưng gã đàn ông đầu trọc cũng không có được câu trả lời của Tịch Song, gã không nén được, hỏi lại: “Đại ca?”
“Đông Phùng Lưu lái xe tới đây hình như cũng không công kích chúng ta.”
Gã đàn ông đầu trọc không hiểu Tịch Song nói những lời này để làm gì, không hiểu, nói: “Vâng.”
“Trước không tấn công, cùng Đông Phùng Lưu đuổi theo đi đã.”
Gã đàn ông đầu trọc giật mình, hỏi: “Đại ca, ý của anh là gì?!”
“Tranh cướp Đường Tinh Khanh với Đông Phùng Lưu là ở trong tình huống Đường Tinh Khanh được an toàn. Hiện giờ cô ta đang nằm trong tay người khác, tôi đấu với hắn để làm gì? Trước tiên, cứ tìm được Đường Tinh Khanh về rồi hẵng tính tới những chuyện khác.”
“Đại ca, anh... anh đây là muốn hợp tác với Đông Phùng Lưu sao?”
“Không coi là hợp tác, nhiều nhất chính là không can thiệp lẫn nhau, chờ tới khi xác định Đường Tinh Khanh được an toàn thì sẽ cùng đấu một trận tranh thắng thua.”
Những điều Tịch Song nói rất có lý nhưng gã đàn ông đầu trọc lại không tán đồng.
Đường Tinh Khanh khiến cho Tịch Song phải nhượng bộ từng bước một, làm gì còn khí thế tàn bạo, tràn ngập tham vọng cần có nữa? Chỉ vì một người đàn bà mà trở thành dáng vẻ như bây giờ, có còn là Tịch Song mà trước kia gã từng thề sống chết đi theo sao!?
...
Thấy Tịch Song sẽ không tiếp tục dây dưa với mình, Đông Phùng Lưu lộ ra ý cười, lẩm bẩm nói: “Tên này, cũng không coi là ngu ngốc lắm.”
Từ bỏ đối chọi, hai người nhanh chóng tìm được dấu vết của Lam Tuyết, một trước một sau bám sát theo xe của cô ta.
Dường như bọn họ cũng không vội đối phó với Lam Tuyết mà chỉ bám theo không xa không gần.
Lam Tuyết liều mạng lái xe, có ý định thoát khỏi hai người nhưng lại phát hiện ra, dù cô ta có cố gắng nhiều đến thế nào thì hai tên kia vẫn bám dai như đỉa đói.
Chết tiệt, cứ tưởng hai tên đàn ông này sẽ đánh nhau tới mức không thể tách ra được, không ngờ thế mà bọn họ lại cùng đuổi theo, dường như còn muốn hợp tác với nhau để bao vây mình.
Có thể làm cho hai tên tình địch hợp tác với nhau, xem ra vị trí của Đường Tinh Khanh trong lòng bọn họ không thấp nhưng đây chẳng phải là chuyện mà Lam Tuyết muốn thấy.
Nếu là bình thường, một mình cô ta đã khó có thể đối phó với một người, mà hiện giờ, cả hai người đều đang ở đây thì đúng là, có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được.
Nếu không được, đành phải bỏ Đường Tinh Khanh lại, rồi tự mình đi trước thôi.
Nhưng nếu như vậy thì tất cả những nỗ lực trước đó đều xôi hỏng bỏng không, thậm chí còn làm bại lộ mình và Hắc Tử.
Nhìn Đường Tinh Khanh ở bên cạnh, Lam Tuyết không cam lòng, cô ta cắn răng, quyết định chiến đấu một phen, dù như thế nào cũng phải đưa Đường Tinh Khanh cùng chạy trốn!
Thấy tốc độ xe của Lam Tuyết càng lúc càng nhanh, Đông Phùng Lưu nheo mắt lại, nói: “Trông có vẻ người phụ nữ kia không định chịu thua.”
“Vậy hiện giờ chúng ta phải làm thế nào? Vẫn tiếp tục đuổi theo sao?”
“Đương nhiên không.” Ánh mắt rơi vào trên xe của Tịch Song, Đông Phùng Lưu ra lệnh: “Lái tới gần xe của Tịch Song.”
“Vâng.”
Khi chạy song song với Tịch Song, Đông Phùng Lưu làm một dấu tay với hắn ta, ra hiệu hai người bọn họ một ở phía trước, một ở phía sau để ép Lam Tuyết dừng lại.
Tịch Song chỉ liếc mắt một cái đã hiểu rõ ý của Đông Phùng Lưu.
Thu hồi ánh mắt, hắn ta tăng tốc, sau đó ngoặt sang một con đường tránh khác.
Lam Tuyết vẫn quan sát phía sau bằng kính chiếu hậu, khi phát hiện thiếu mất một chiếc xe thì bắt đầu lo lắng.
Bọn họ đang làm cái gì?
Trong lúc hoảng hốt thì Tịch Song đã lái xe lao ra ở ngay phía trước, sau đó phanh lại, đuôi xe quay ngang ra.
Đây là một con đường hẹp, chỉ một chiếc xe có thể đi qua, Tịch Song dừng ở đây cũng có nghĩa, Lam Tuyết nhất định phải dừng lại, nếu không, sẽ là xe hư, người chết.
Trước có sói, sau có hổ, Lam Tuyết mà thật sự dừng lại thì trò chơi này sẽ kết thúc.
Nhưng Lam Tuyết không có ý định giảm tốc độ, mắt cô ta đỏ bừng, giẫm chân ga đến mức lớn nhất.
“Người phụ nữ này điên rồi...”
Rầm –
Lực va chạm cực lớn đẩy xe Tịch Song va vào cạnh tường, đầu xe bị biến dạng.
Mà phía Lam Tuyết cũng rất chật vật, tuy chiếc xe đã được sửa lại, càng thêm cứng rắn, chống được va chạm, nhưng thân vẫn bị lõm vào, cửa kính cũng bị vỡ nát.
Trong khoảnh khắc va chạm, Tịch Song không thèm quan tâm đến trạng huống của mình mà siết chặt lấy tay lái, âm thầm chửi một tiếng: “Chết tiệt!”
Bởi vì đang hôn mê nên Đường Tinh Khanh không tránh được, những mảnh kính vỡ rơi xuống mặt mũi cô, chẳng biết có bị thương không.
Tịch Song rất lo cho tình hình của Đường Tinh Khanh, muốn lái xe đi nhưng lại phát hiện xe của mình không thể nào di chuyển được nữa.
Mà phía Lam Tuyết chỉ khựng lại một chút rồi lại cố gắng nổ máy xe.
Rừ rừ hai tiếng, phía đuôi xe bốc lên khói đen, đồng thời, chiếc xe từ từ di chuyển, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, lách qua bên cạnh Tịch Song rồi lái đi.
“Đại ca, anh không sao chứ?”
Tịch Song không để ý tới tình trạng của mình, trầm mặt ra lệnh: “Bảo đám thuộc hạ lái một chiếc xe tới đây, ngay lập tức!”
“Vâng.”
Ngay khi gã đàn ông đầu trọc liên lạc với cấp dưới thì xe của Đông Phùng Lưu cũng lái lách qua bên cạnh.
Động cơ phát ra tiếng nổ vang rền, vô cùng chói tai làm Tịch Song mím chặt môi lại.
Gã đàn ông đầu trọc còn sợ mọi chuyện chưa đủ nát, kích thích thần kinh đang nhạy cảm của Tịch Song:
“Đại ca, đây có phải là kế hoạch của Đông Phùng Lưu không? Hắn cố ý để anh làm bia đỡ đạn, làm suy yếu thực lực của anh, còn hắn ta thì bình yên đuổi theo. Cái tên ghê tởm này, lý ra chúng ta đừng nên tin tưởng hắn, vẫn nên ra tay tiêu diệt sớm một chút thì hơn.”
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện
CHƯƠNG 465: HỢP TÁC VỚI NHAU
Đông Phùng Lưu siết chặt nắm tay, ra lệnh cho cấp dưới nghĩ các để ép Lam Tuyết dừng xe.
Nhưng trước khi kịp hành động thì có một chiếc xe lao chếch lên, chặn đường đi của anh.
Khoảnh khắc này đã đủ để Lam Tuyết có cơ hội bỏ chạy, cô ta quay đầu xe, lái đi như bay.
Trước khi rời đi, Lam Tuyết nhìn chiếc xe bỗng dưng xuất hiện kia xuyên qua cửa kính, trong lòng trầm xuống.
Vào lúc này, Lam Tuyết đột nhiên nhớ tới một câu chuyện – Chó sói tới rồi.
Hai ngày này vẫn luôn nhắc Tịch Song đến rồi, Tịch Song đến rồi. Không ngờ, Tịch Song đã thực sự tới đây!
Hóa ra chiếc xe vừa xuất hiện là do Tịch Song lái.
Đối mặt với một đại ma đầu đã đủ khiến Lam Tuyết nhức não. Hiện giờ độ khó lại tăng gấp đôi, quả thực là muốn chơi chết người ta đây mà!
Nhưng mà, tình huống bết bát nhất cũng có khả năng biến thành tình huống có lợi nhất.
Đông Phùng Lưu và Tịch Song vốn là kẻ thù, có lẽ có thể lợi dụng cơ hội lần này để hai người bọn họ kiềm chế lẫn nhau, còn mình thì dẫn theo Đường Tinh Khanh trốn thật xa.
Nghĩ tới những điều này, mắt Lam Tuyết híp lại, đồng thời đạp mạnh chân ga, lái xe như bay.
Một bên khác, Đông Phùng Lưu và Tịch Song đối mặt với nhau, trong mắt lóe lên sát khí.
Không ngờ lại chạm mặt nhanh như vậy, vận mệnh đúng là rất ưu ái hai người, giúp bọn họ có cơ hội đấu một trận tranh thắng thua rồi.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại không có tâm trạng để chiến đấu, so với xử lý Tịch Song thì anh lại càng muốn tìm được Đường Tinh Khanh hơn.
“Đại ca, đây là cơ hội tuyệt vời để giết chết Đông Phùng Lưu, có muốn...”
“Chuyện xử lý Đông Phùng Lưu để những người khác làm, trước tiên đuổi theo Đường Tinh Khanh.”
Giọng điệu của Tịch Song đầy cứng rắn. Cho dù Đầu Trọc rất muốn ở lại để tự tay xử lý Đông Phùng Lưu nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc.
Chỉ là, vào lúc này, vẻ mặt của Đầu Trọc lại âm trầm đáng sợ một cách dị thường.
Không có Tịch Song ở đây thì mấy tên cấp dưới của gã căn bản không phải là đối thủ của Đông Phùng Lưu, sẽ bị Đông Phùng Lưu giải quyết rất nhanh chóng.
Nhìn xe của Đông Phùng Lưu càng lúc càng gần, gã trọc hỏi: “Đại ca, Đông Phùng Lưu lại đuổi theo rồi. Nếu không chúng ta cứ giải quyết hắn trước rồi lại đi tìm Đường Tinh Khanh nhé?”
Dứt lời rồi nhưng gã đàn ông đầu trọc cũng không có được câu trả lời của Tịch Song, gã không nén được, hỏi lại: “Đại ca?”
“Đông Phùng Lưu lái xe tới đây hình như cũng không công kích chúng ta.”
Gã đàn ông đầu trọc không hiểu Tịch Song nói những lời này để làm gì, không hiểu, nói: “Vâng.”
“Trước không tấn công, cùng Đông Phùng Lưu đuổi theo đi đã.”
Gã đàn ông đầu trọc giật mình, hỏi: “Đại ca, ý của anh là gì?!”
“Tranh cướp Đường Tinh Khanh với Đông Phùng Lưu là ở trong tình huống Đường Tinh Khanh được an toàn. Hiện giờ cô ta đang nằm trong tay người khác, tôi đấu với hắn để làm gì? Trước tiên, cứ tìm được Đường Tinh Khanh về rồi hẵng tính tới những chuyện khác.”
“Đại ca, anh... anh đây là muốn hợp tác với Đông Phùng Lưu sao?”
“Không coi là hợp tác, nhiều nhất chính là không can thiệp lẫn nhau, chờ tới khi xác định Đường Tinh Khanh được an toàn thì sẽ cùng đấu một trận tranh thắng thua.”
Những điều Tịch Song nói rất có lý nhưng gã đàn ông đầu trọc lại không tán đồng.
Đường Tinh Khanh khiến cho Tịch Song phải nhượng bộ từng bước một, làm gì còn khí thế tàn bạo, tràn ngập tham vọng cần có nữa? Chỉ vì một người đàn bà mà trở thành dáng vẻ như bây giờ, có còn là Tịch Song mà trước kia gã từng thề sống chết đi theo sao!?
...
Thấy Tịch Song sẽ không tiếp tục dây dưa với mình, Đông Phùng Lưu lộ ra ý cười, lẩm bẩm nói: “Tên này, cũng không coi là ngu ngốc lắm.”
Từ bỏ đối chọi, hai người nhanh chóng tìm được dấu vết của Lam Tuyết, một trước một sau bám sát theo xe của cô ta.
Dường như bọn họ cũng không vội đối phó với Lam Tuyết mà chỉ bám theo không xa không gần.
Lam Tuyết liều mạng lái xe, có ý định thoát khỏi hai người nhưng lại phát hiện ra, dù cô ta có cố gắng nhiều đến thế nào thì hai tên kia vẫn bám dai như đỉa đói.
Chết tiệt, cứ tưởng hai tên đàn ông này sẽ đánh nhau tới mức không thể tách ra được, không ngờ thế mà bọn họ lại cùng đuổi theo, dường như còn muốn hợp tác với nhau để bao vây mình.
Có thể làm cho hai tên tình địch hợp tác với nhau, xem ra vị trí của Đường Tinh Khanh trong lòng bọn họ không thấp nhưng đây chẳng phải là chuyện mà Lam Tuyết muốn thấy.
Nếu là bình thường, một mình cô ta đã khó có thể đối phó với một người, mà hiện giờ, cả hai người đều đang ở đây thì đúng là, có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được.
Nếu không được, đành phải bỏ Đường Tinh Khanh lại, rồi tự mình đi trước thôi.
Nhưng nếu như vậy thì tất cả những nỗ lực trước đó đều xôi hỏng bỏng không, thậm chí còn làm bại lộ mình và Hắc Tử.
Nhìn Đường Tinh Khanh ở bên cạnh, Lam Tuyết không cam lòng, cô ta cắn răng, quyết định chiến đấu một phen, dù như thế nào cũng phải đưa Đường Tinh Khanh cùng chạy trốn!
Thấy tốc độ xe của Lam Tuyết càng lúc càng nhanh, Đông Phùng Lưu nheo mắt lại, nói: “Trông có vẻ người phụ nữ kia không định chịu thua.”
“Vậy hiện giờ chúng ta phải làm thế nào? Vẫn tiếp tục đuổi theo sao?”
“Đương nhiên không.” Ánh mắt rơi vào trên xe của Tịch Song, Đông Phùng Lưu ra lệnh: “Lái tới gần xe của Tịch Song.”
“Vâng.”
Khi chạy song song với Tịch Song, Đông Phùng Lưu làm một dấu tay với hắn ta, ra hiệu hai người bọn họ một ở phía trước, một ở phía sau để ép Lam Tuyết dừng lại.
Tịch Song chỉ liếc mắt một cái đã hiểu rõ ý của Đông Phùng Lưu.
Thu hồi ánh mắt, hắn ta tăng tốc, sau đó ngoặt sang một con đường tránh khác.
Lam Tuyết vẫn quan sát phía sau bằng kính chiếu hậu, khi phát hiện thiếu mất một chiếc xe thì bắt đầu lo lắng.
Bọn họ đang làm cái gì?
Trong lúc hoảng hốt thì Tịch Song đã lái xe lao ra ở ngay phía trước, sau đó phanh lại, đuôi xe quay ngang ra.
Đây là một con đường hẹp, chỉ một chiếc xe có thể đi qua, Tịch Song dừng ở đây cũng có nghĩa, Lam Tuyết nhất định phải dừng lại, nếu không, sẽ là xe hư, người chết.
Trước có sói, sau có hổ, Lam Tuyết mà thật sự dừng lại thì trò chơi này sẽ kết thúc.
Nhưng Lam Tuyết không có ý định giảm tốc độ, mắt cô ta đỏ bừng, giẫm chân ga đến mức lớn nhất.
“Người phụ nữ này điên rồi...”
Rầm –
Lực va chạm cực lớn đẩy xe Tịch Song va vào cạnh tường, đầu xe bị biến dạng.
Mà phía Lam Tuyết cũng rất chật vật, tuy chiếc xe đã được sửa lại, càng thêm cứng rắn, chống được va chạm, nhưng thân vẫn bị lõm vào, cửa kính cũng bị vỡ nát.
Trong khoảnh khắc va chạm, Tịch Song không thèm quan tâm đến trạng huống của mình mà siết chặt lấy tay lái, âm thầm chửi một tiếng: “Chết tiệt!”
Bởi vì đang hôn mê nên Đường Tinh Khanh không tránh được, những mảnh kính vỡ rơi xuống mặt mũi cô, chẳng biết có bị thương không.
Tịch Song rất lo cho tình hình của Đường Tinh Khanh, muốn lái xe đi nhưng lại phát hiện xe của mình không thể nào di chuyển được nữa.
Mà phía Lam Tuyết chỉ khựng lại một chút rồi lại cố gắng nổ máy xe.
Rừ rừ hai tiếng, phía đuôi xe bốc lên khói đen, đồng thời, chiếc xe từ từ di chuyển, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, lách qua bên cạnh Tịch Song rồi lái đi.
“Đại ca, anh không sao chứ?”
Tịch Song không để ý tới tình trạng của mình, trầm mặt ra lệnh: “Bảo đám thuộc hạ lái một chiếc xe tới đây, ngay lập tức!”
“Vâng.”
Ngay khi gã đàn ông đầu trọc liên lạc với cấp dưới thì xe của Đông Phùng Lưu cũng lái lách qua bên cạnh.
Động cơ phát ra tiếng nổ vang rền, vô cùng chói tai làm Tịch Song mím chặt môi lại.
Gã đàn ông đầu trọc còn sợ mọi chuyện chưa đủ nát, kích thích thần kinh đang nhạy cảm của Tịch Song:
“Đại ca, đây có phải là kế hoạch của Đông Phùng Lưu không? Hắn cố ý để anh làm bia đỡ đạn, làm suy yếu thực lực của anh, còn hắn ta thì bình yên đuổi theo. Cái tên ghê tởm này, lý ra chúng ta đừng nên tin tưởng hắn, vẫn nên ra tay tiêu diệt sớm một chút thì hơn.”
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện