Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-462
CHƯƠNG 462: BẠI LỘ
CHƯƠNG 462: BẠI LỘ
Đồ khốn, anh quả nhiên đã bắt được Hắc Tử!
Thấy Lam Tuyết không đáp lại, Đông Phùng Lưu bắt đầu giở giọng dụ dỗ: "Dùng Đường Tinh Khanh để trao đổi, đây là một cuộc mua bán rất công bằng."
"Công bằng sao? Anh được người mà mình muốn, còn tôi ư, chỉ là giỏ tre múc nước, công dã tràng mà thôi."
"Nếu cô có thể chứng tỏ được thành ý của mình, tôi sẽ chấp nhận việc dùng tài liệu tình báo thực sự để trao đổi. Nhưng cô cứ giấu giấu diếm diếm như một con chuột vậy, sao tôi có thể yên tâm cho được?"
"Hừ, anh và Tịch Song đều là cá mè một lứa, ai biết anh có giở trò lừa bịp hay không."
"Hình như, cô hiểu lầm tôi khá sâu rồi thì phải." Đông Phùng Lưu than thở, nói tiếp: "Tinh Khanh rất đơn thuần, cô đối xử tốt với cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ xem cô như bạn bè. Mà một khi bạn bè nhờ cô ấy làm chuyện gì, trước giờ Tinh Khanh đều không hề từ chối. Vì vậy, cô hoàn toàn có thể để cho Tinh Khanh đến cầu xin tôi, mà như vậy thì cô cũng có thể lấy được tài liệu mình muốn cơ mà?"
Không thể không nói, Đông Phùng Lưu đã khiến Lam Tuyết động lòng.
Thông qua mấy ngày tiếp xúc, Lam Tuyết biết Đường Tinh Khanh là một người phụ nữ lương thiện, cô có thể vì giúp bạn mà không màng đến cả mạng sống.
Nhưng song song với điều đó, cô cũng ghét cái ác như kẻ thù, nếu để cho Đường Tinh Khanh biết mình chỉ đang bị lợi dụng, sao cô ta còn có thể xem mình là bạn được nữa chứ?
Lam Tuyết ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ trong phòng ngủ, không biết phải xử lý thế nào.
"Sao hả?"
Khẽ cắn môi, Lam Tuyết nói: "Thật không hổ là thương nhân, thủ đoạn mê hoặc lòng người vô cùng cao tay."
"Tôi chỉ đang nói sự thật, để cô có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt thôi. Giao Đường Tinh Khanh ra, chẳng những cô cứu được đồng đội của mình, mà còn có thể lấy được tài liệu mình muốn nữa, đây chính là chuyện rất có lời. Cho dù cô không tin tôi thì cũng nên tin tưởng Đường Tinh Khanh chứ, đúng không?"
Nhân lúc đối phương đang trầm mặc, Đông Phùng Lưu lại đưa ra một điều kiện mê người.
"Để chứng tỏ thành ý của mình, bây giờ tôi sẽ gửi một nửa tài liệu cho cô. Lần này là hàng thật một trăm phần trăm, cô xem qua thì sẽ rõ."
"Thật sao?"
"Là thật hay giả, chẳng phải cô xem rồi sẽ biết sao? À, nhớ bật wifi, nếu không thì cô không nhận được ảnh đâu."
Nói xong, Đông Phùng Lưu cúp điện thoại trước.
Lam Tuyết cầm di động, suy nghĩ một lát, mang tâm trạng nghi hoặc bật wifi lên.
Bên kia mới vừa bật wifi, máy theo dõi của Đường Ngũ Tuấn lập tức hiển thị.
Thấy trên đó có một điểm nhỏ màu đỏ không ngừng nhảy lên, Đông Phùng Lưu từ từ cong khóe miệng.
"Kỳ lạ." Đường Ngũ Tuấn nhìn bản đồ, ngoẹo cổ nói: "Bố, tọa độ của đối phương lại ở công ty MG."
Công ty MG... Văn kiện kế hoạch... Rất quen thuộc với Đường Tinh Khanh kia...
Tia sáng chợt lóe lên, Đông Phùng Lưu dường như đã nghĩ thông suốt hết tất cả.
"Thì ra người phụ nữ liên lạc với bố chính là Lam Tuyết!"
"A, trước đó bố đã điều tra người phụ nữ kia sao?"
"Không sai, bố lại bị cô ta chơi lâu như vậy, thật không hổ là..." Lời vừa mới nói được một nửa, Đông Phùng Lưu xoay người nhìn Hắc Tử đã bị trói lại, nở nụ cười gian trá, nói: "Nhìn đồng đội của mình từ từ bị bại lộ, cảm giác này chắc chắn là không dễ chịu đâu nhỉ."
Lúc này, đáy mắt của Hắc Tử lóe lên vẻ ưu tư, hắn rất lo lắng cho tình hình của Lam Tuyết.
Đông Phùng Lưu vội vàng dẫn theo thuộc hạ nhanh chóng xuất phát.
"Anh rất lo cho cô ta?"
Hắc Tử cười khổ, xem như là trả lời vấn đề của Đường Ngũ Tuấn.
"Không có tôi ở đó, tình huống của cô ấy rất bị động."
Đường Ngũ Tuấn chuyển ghế rồi ngồi đối diện Hắc Tử, cất giọng sâu cay: "Bố không phải là người xấu, chỉ cần mấy người đừng chống đối với ông ấy thì bố tôi sẽ không làm khó mấy người."
"Cậu chắc chắn sau này anh ta sẽ không tính sổ sao? Chúng tôi đã điều tra Đông Phùng Lưu mà anh ta lại chẳng phải là kẻ hiền lành gì."
"Không phải là có tôi ở đây sao, tôi sẽ xin bố giúp anh."
Hắc Tử ngước mắt nhìn Đường Ngũ Tuấn, nói: "Chúng ta chỉ mới biết nhau, sao cậu phải giúp tôi?"
"Bởi vì tôi khá xem trọng anh, còn muốn đấu với anh nữa kìa."
Hắc Tử lắc đầu bật cười, thầm nghĩ cậu vẫn chỉ là trẻ con nên mới có suy nghĩ không nghiêm chỉnh như thế.
...
Bởi vì có tâm sự nên Lam Tuyết không ngủ được, đã quá nửa đêm mà cô vẫn đang nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi đờ ra.
Chính bởi vì không ngủ, thế nên bên ngoài có tiếng động khác thường gì, cô đều nghe thấy hết.
Âm thanh của động cơ?
Lam Tuyết đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhíu mày nhìn xuống lầu, cô phát hiện ở chỗ đó có mấy chiếc xe màu đen đang đậu.
Cửa xe mở ra, mấy người mặc áo đen nối đuôi nhau đi xuống, khuôn mặt tàn khốc.
Không tốt!
Giác quan thứ sáu nói cho Lam Tuyết, những người này chắc chắn đến đây vì cô và Đường Tinh Khanh. Lam Tuyết lập tức kéo Đường Tinh Khanh đang ngủ say dậy, mở cửa chạy ngay.
"Sao vậy, động đất ư?"
Đường Tinh Khanh mơ mơ màng màng mà nhìn Lam Tuyết, cô vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
"Đi mau, có người tìm đến cửa rồi!"
Chỉ một câu nói, liền khiến Đường Tinh Khanh tỉnh cả ngủ.
"Là người của Tịch Song ư, là hắn tìm tới tớ rồi sao?"
Đối với chuyện này, Lam Tuyết hoàn toàn không biết có phải hay không.
Đường Tinh Khanh quá khiếp sợ, cô cũng không nhận ra sự khác thường của Lam Tuyết, cô chỉ đang nghĩ làm sao mới có thể rời khỏi đây một cách an toàn.
"Đi phía này!"
Lam Tuyết kéo Đường Tinh Khanh, từ thang lầu chạy xuống thông đạo dưới lòng đất, cô tiện tay chọn một chiếc xe đã cũ kỹ rách nát, sau đó lập tức ngồi lên.
Đối với chuyện này, Đường Tinh Khanh cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
"Sững sờ làm gì, mau lên đây!"
Nghe lời ngồi lên xe, Đường Tinh Khanh nhìn Lam Tuyết dùng dây điện đánh lửa, nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng mở thông đạo dưới lòng đất ra.
Đường phố vào lúc buổi tối, người đi đường và xe cộ đều rất ít, vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên, một loạt tiếng động cơ của xe hơi truyền đến như đang gào thét, chạy như bay xuyên qua đầu phố, rồi lại nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đường Tinh Khanh ngồi xe mà Lam Tuyết lái, thế nhưng cô thật sự hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng.
Chưa từng thấy ai lái xe như không muốn sống thế này, chỉ cần ghép thêm hai cái cánh, xe này cũng có thể bay luôn rồi đấy!
Thế nhưng Đường Tinh Khanh cũng biết, bây giờ ở đằng sau đang có kẻ đuổi theo, nếu không nhanh hơn một chút, sẽ bị tay sai của Tịch Song bắt được.
Hai tay nắm chặt tay vịn, Đường Tinh Khanh căng thẳng đến mức giọng nói của cô cũng run rẩy luôn, cô hỏi: "Bây giờ chúng ta đã an toàn chưa?"
"Phía trước có một con đường nhỏ, chỉ cần có thể thuận lợi lái qua đó, tạm thời chúng ta sẽ an toàn."
Lam Tuyết vẫn luôn có biểu hiện không sợ trời không sợ đất, mà lần này cô lại nhếch môi, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, Đường Tinh Khanh cũng càng căng thẳng hơn.
Sau khi xe rẽ được lần thứ hai, Đường Tinh Khanh nói: "Lam Tuyết, cậu nên để tớ đi thì hơn. Dù sao chuyện này cũng chẳng có liên quan gì đến cậu cả, cậu không cần vì tớ mà rơi vào nguy hiểm."
"Cậu đã nói sai rồi, giữa chúng ta có ngàn vạn mối quan hệ đấy." Lam Tuyết cầm chặt tay lái mà nói: "Bây giờ cậu chính là lá bài quan trọng nhất của tớ, tất cả đều nhờ vào cậu cả."
Quay đầu lại nhìn Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh cảm thấy cô ấy đang ám chỉ điều gì đó.
"Tớ... Có phải là tớ đã hiểu lầm điều gì rồi không?"
"Không, cậu không có hiểu lầm. Mạng sống của tớ và Hắc Tử đều gắn chặt trên người cậu."
"Tớ không hiểu ý của cậu."
"Cậu sẽ nhanh chóng rõ ràng thôi."
Chiếc xe được như ý muốn mà chạy đến con đường nhỏ kia, thế nhưng Lam Tuyết còn chưa kịp thở ra, cô ta đã thấy một đống đèn sáng đang đuổi tới từ phía sau qua cái kính xe.
"Chết tiệt, sao bọn họ có thể phát hiện ra con đường này chứ!"
Lam Tuyết nhíu chặt mày, cô ta giơ tay ra rồi đấm vào tay lái.
CHƯƠNG 462: BẠI LỘ
Đồ khốn, anh quả nhiên đã bắt được Hắc Tử!
Thấy Lam Tuyết không đáp lại, Đông Phùng Lưu bắt đầu giở giọng dụ dỗ: "Dùng Đường Tinh Khanh để trao đổi, đây là một cuộc mua bán rất công bằng."
"Công bằng sao? Anh được người mà mình muốn, còn tôi ư, chỉ là giỏ tre múc nước, công dã tràng mà thôi."
"Nếu cô có thể chứng tỏ được thành ý của mình, tôi sẽ chấp nhận việc dùng tài liệu tình báo thực sự để trao đổi. Nhưng cô cứ giấu giấu diếm diếm như một con chuột vậy, sao tôi có thể yên tâm cho được?"
"Hừ, anh và Tịch Song đều là cá mè một lứa, ai biết anh có giở trò lừa bịp hay không."
"Hình như, cô hiểu lầm tôi khá sâu rồi thì phải." Đông Phùng Lưu than thở, nói tiếp: "Tinh Khanh rất đơn thuần, cô đối xử tốt với cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ xem cô như bạn bè. Mà một khi bạn bè nhờ cô ấy làm chuyện gì, trước giờ Tinh Khanh đều không hề từ chối. Vì vậy, cô hoàn toàn có thể để cho Tinh Khanh đến cầu xin tôi, mà như vậy thì cô cũng có thể lấy được tài liệu mình muốn cơ mà?"
Không thể không nói, Đông Phùng Lưu đã khiến Lam Tuyết động lòng.
Thông qua mấy ngày tiếp xúc, Lam Tuyết biết Đường Tinh Khanh là một người phụ nữ lương thiện, cô có thể vì giúp bạn mà không màng đến cả mạng sống.
Nhưng song song với điều đó, cô cũng ghét cái ác như kẻ thù, nếu để cho Đường Tinh Khanh biết mình chỉ đang bị lợi dụng, sao cô ta còn có thể xem mình là bạn được nữa chứ?
Lam Tuyết ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ trong phòng ngủ, không biết phải xử lý thế nào.
"Sao hả?"
Khẽ cắn môi, Lam Tuyết nói: "Thật không hổ là thương nhân, thủ đoạn mê hoặc lòng người vô cùng cao tay."
"Tôi chỉ đang nói sự thật, để cô có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt thôi. Giao Đường Tinh Khanh ra, chẳng những cô cứu được đồng đội của mình, mà còn có thể lấy được tài liệu mình muốn nữa, đây chính là chuyện rất có lời. Cho dù cô không tin tôi thì cũng nên tin tưởng Đường Tinh Khanh chứ, đúng không?"
Nhân lúc đối phương đang trầm mặc, Đông Phùng Lưu lại đưa ra một điều kiện mê người.
"Để chứng tỏ thành ý của mình, bây giờ tôi sẽ gửi một nửa tài liệu cho cô. Lần này là hàng thật một trăm phần trăm, cô xem qua thì sẽ rõ."
"Thật sao?"
"Là thật hay giả, chẳng phải cô xem rồi sẽ biết sao? À, nhớ bật wifi, nếu không thì cô không nhận được ảnh đâu."
Nói xong, Đông Phùng Lưu cúp điện thoại trước.
Lam Tuyết cầm di động, suy nghĩ một lát, mang tâm trạng nghi hoặc bật wifi lên.
Bên kia mới vừa bật wifi, máy theo dõi của Đường Ngũ Tuấn lập tức hiển thị.
Thấy trên đó có một điểm nhỏ màu đỏ không ngừng nhảy lên, Đông Phùng Lưu từ từ cong khóe miệng.
"Kỳ lạ." Đường Ngũ Tuấn nhìn bản đồ, ngoẹo cổ nói: "Bố, tọa độ của đối phương lại ở công ty MG."
Công ty MG... Văn kiện kế hoạch... Rất quen thuộc với Đường Tinh Khanh kia...
Tia sáng chợt lóe lên, Đông Phùng Lưu dường như đã nghĩ thông suốt hết tất cả.
"Thì ra người phụ nữ liên lạc với bố chính là Lam Tuyết!"
"A, trước đó bố đã điều tra người phụ nữ kia sao?"
"Không sai, bố lại bị cô ta chơi lâu như vậy, thật không hổ là..." Lời vừa mới nói được một nửa, Đông Phùng Lưu xoay người nhìn Hắc Tử đã bị trói lại, nở nụ cười gian trá, nói: "Nhìn đồng đội của mình từ từ bị bại lộ, cảm giác này chắc chắn là không dễ chịu đâu nhỉ."
Lúc này, đáy mắt của Hắc Tử lóe lên vẻ ưu tư, hắn rất lo lắng cho tình hình của Lam Tuyết.
Đông Phùng Lưu vội vàng dẫn theo thuộc hạ nhanh chóng xuất phát.
"Anh rất lo cho cô ta?"
Hắc Tử cười khổ, xem như là trả lời vấn đề của Đường Ngũ Tuấn.
"Không có tôi ở đó, tình huống của cô ấy rất bị động."
Đường Ngũ Tuấn chuyển ghế rồi ngồi đối diện Hắc Tử, cất giọng sâu cay: "Bố không phải là người xấu, chỉ cần mấy người đừng chống đối với ông ấy thì bố tôi sẽ không làm khó mấy người."
"Cậu chắc chắn sau này anh ta sẽ không tính sổ sao? Chúng tôi đã điều tra Đông Phùng Lưu mà anh ta lại chẳng phải là kẻ hiền lành gì."
"Không phải là có tôi ở đây sao, tôi sẽ xin bố giúp anh."
Hắc Tử ngước mắt nhìn Đường Ngũ Tuấn, nói: "Chúng ta chỉ mới biết nhau, sao cậu phải giúp tôi?"
"Bởi vì tôi khá xem trọng anh, còn muốn đấu với anh nữa kìa."
Hắc Tử lắc đầu bật cười, thầm nghĩ cậu vẫn chỉ là trẻ con nên mới có suy nghĩ không nghiêm chỉnh như thế.
...
Bởi vì có tâm sự nên Lam Tuyết không ngủ được, đã quá nửa đêm mà cô vẫn đang nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi đờ ra.
Chính bởi vì không ngủ, thế nên bên ngoài có tiếng động khác thường gì, cô đều nghe thấy hết.
Âm thanh của động cơ?
Lam Tuyết đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhíu mày nhìn xuống lầu, cô phát hiện ở chỗ đó có mấy chiếc xe màu đen đang đậu.
Cửa xe mở ra, mấy người mặc áo đen nối đuôi nhau đi xuống, khuôn mặt tàn khốc.
Không tốt!
Giác quan thứ sáu nói cho Lam Tuyết, những người này chắc chắn đến đây vì cô và Đường Tinh Khanh. Lam Tuyết lập tức kéo Đường Tinh Khanh đang ngủ say dậy, mở cửa chạy ngay.
"Sao vậy, động đất ư?"
Đường Tinh Khanh mơ mơ màng màng mà nhìn Lam Tuyết, cô vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
"Đi mau, có người tìm đến cửa rồi!"
Chỉ một câu nói, liền khiến Đường Tinh Khanh tỉnh cả ngủ.
"Là người của Tịch Song ư, là hắn tìm tới tớ rồi sao?"
Đối với chuyện này, Lam Tuyết hoàn toàn không biết có phải hay không.
Đường Tinh Khanh quá khiếp sợ, cô cũng không nhận ra sự khác thường của Lam Tuyết, cô chỉ đang nghĩ làm sao mới có thể rời khỏi đây một cách an toàn.
"Đi phía này!"
Lam Tuyết kéo Đường Tinh Khanh, từ thang lầu chạy xuống thông đạo dưới lòng đất, cô tiện tay chọn một chiếc xe đã cũ kỹ rách nát, sau đó lập tức ngồi lên.
Đối với chuyện này, Đường Tinh Khanh cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
"Sững sờ làm gì, mau lên đây!"
Nghe lời ngồi lên xe, Đường Tinh Khanh nhìn Lam Tuyết dùng dây điện đánh lửa, nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng mở thông đạo dưới lòng đất ra.
Đường phố vào lúc buổi tối, người đi đường và xe cộ đều rất ít, vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên, một loạt tiếng động cơ của xe hơi truyền đến như đang gào thét, chạy như bay xuyên qua đầu phố, rồi lại nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đường Tinh Khanh ngồi xe mà Lam Tuyết lái, thế nhưng cô thật sự hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng.
Chưa từng thấy ai lái xe như không muốn sống thế này, chỉ cần ghép thêm hai cái cánh, xe này cũng có thể bay luôn rồi đấy!
Thế nhưng Đường Tinh Khanh cũng biết, bây giờ ở đằng sau đang có kẻ đuổi theo, nếu không nhanh hơn một chút, sẽ bị tay sai của Tịch Song bắt được.
Hai tay nắm chặt tay vịn, Đường Tinh Khanh căng thẳng đến mức giọng nói của cô cũng run rẩy luôn, cô hỏi: "Bây giờ chúng ta đã an toàn chưa?"
"Phía trước có một con đường nhỏ, chỉ cần có thể thuận lợi lái qua đó, tạm thời chúng ta sẽ an toàn."
Lam Tuyết vẫn luôn có biểu hiện không sợ trời không sợ đất, mà lần này cô lại nhếch môi, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, Đường Tinh Khanh cũng càng căng thẳng hơn.
Sau khi xe rẽ được lần thứ hai, Đường Tinh Khanh nói: "Lam Tuyết, cậu nên để tớ đi thì hơn. Dù sao chuyện này cũng chẳng có liên quan gì đến cậu cả, cậu không cần vì tớ mà rơi vào nguy hiểm."
"Cậu đã nói sai rồi, giữa chúng ta có ngàn vạn mối quan hệ đấy." Lam Tuyết cầm chặt tay lái mà nói: "Bây giờ cậu chính là lá bài quan trọng nhất của tớ, tất cả đều nhờ vào cậu cả."
Quay đầu lại nhìn Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh cảm thấy cô ấy đang ám chỉ điều gì đó.
"Tớ... Có phải là tớ đã hiểu lầm điều gì rồi không?"
"Không, cậu không có hiểu lầm. Mạng sống của tớ và Hắc Tử đều gắn chặt trên người cậu."
"Tớ không hiểu ý của cậu."
"Cậu sẽ nhanh chóng rõ ràng thôi."
Chiếc xe được như ý muốn mà chạy đến con đường nhỏ kia, thế nhưng Lam Tuyết còn chưa kịp thở ra, cô ta đã thấy một đống đèn sáng đang đuổi tới từ phía sau qua cái kính xe.
"Chết tiệt, sao bọn họ có thể phát hiện ra con đường này chứ!"
Lam Tuyết nhíu chặt mày, cô ta giơ tay ra rồi đấm vào tay lái.