Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-441
CHƯƠNG 441: BẮT ĐẦU HUẤN LUYỆN
CHƯƠNG 441: BẮT ĐẦU HUẤN LUYỆN
Người săn sao ngẩng đầu lên về phía gian phòng ra hiệu nói: "Được rồi, đi nghỉ trước đi. Cô bắt đầu muộn hơn mọi người nên huấn luyện của cô sẽ bắt đầu sớm hơn một chút. Bắt đầu từ ngày mai sẽ chính thức huấn luyện, chuẩn bị sẵn sàng đi."
"Tôi hiểu rồi."
Đẩy cửa phòng đi vào, Đường Tinh Khanh phát hiện bày biện trong phòng rất đơn giản, đồ dùng trong nhà cũng ít ỏi vô cùng.
Trong phòng có hai chiếc giường đơn, một ngay cửa chính, một bên cạnh cửa sổ.
Có lẽ đây là phòng hai người.
Đường Tinh Khanh thích yên tĩnh nên chọn chiếc giường sát cửa sổ.
Tiếp theo cô lại vào phòng tắm nhìn thử.
Tuy không gian bên trong khá nhỏ nhưng tủ đồ ở đây có đầy đủ vật dụng dùng để tắm giặt và rửa mặt hàng ngày. Đường Tinh Khanh thấy vậy không khỏi nhướn mày.
Tốt quá rồi! Suốt dọc đường chạy trốn, cô hết mò mẫm đến loay hoay khiến cả người ướt đẫm mồ hôi, từ lâu đã muốn tắm rửa thư giãn một chút.
Không thể đợi được nữa, cô cởi đồ ra, vặn vòi hoa sen để dòng nước ấm áp chảy dọc xuống làn da của Đường Tinh Khanh.
Chỉ lát sau đã thấy hơi nước bảng lảng bay lên bên trong..
Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, Đường Tinh Khanh bắt đầu suy nghĩ về tình hình ở bên ngoài.
Không biết bây giờ Lưu thế nào rồi, mình phải làm sao mới có thể liên lạc với Lưu để không bị phát hiện đây?
Còn Ngũ Tuấn nữa, chắc chắn thằng bé rất lo lắng cho mình.
Haizz, cô đúng là một người mẹ kém cỏi, luôn khiến con trai bảo bối phải lo lắng cho mình.
Đường Tinh Khanh siết tay lại, trong lòng có chút mỏi mệt.
Đêm đó cô ngủ rất say.
Đường Tinh Khanh còn tưởng rằng mình sẽ suy nghĩ lung tung đến mức mất ngủ. Nhưng thực tế vừa đặt lưng xuống, cô đã ngủ say như chết, chẳng chút mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, khi Đường Tinh Khanh còn đang mơ mơ màng màng ngủ đã nghe thấy có người gõ cửa.
Xoa xoa cái trán sưng lên, Đường Tinh Khanh đi ra mở cửa.
"Ai vậy?"
"Ai cái gì mà ai, không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi à, không phải cô muốn..."
Đứng ngoài cửa hiện tại là một người đàn ông mặc âu phục đeo kính mắt.
Vừa chớp mắt thấy Đường Tinh Khanh, người đàn ông kia lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ đành nuốt ngược lời còn dang dở vào trong.
Vẻ mặt khác thường của đối phương khiến lòng của Đường Tinh Khanh thít chặt lại, thầm nghĩ không biết người này có phải là tay sai của Tịch Song hay không.
Lúc Đường Tinh Khanh còn đang suy nghĩ có nên đánh ngất người đàn ông này rồi bỏ chạy hay không thì đối phương đã đi đến đưa tay ra với Đường Tinh Khanh, trong nét tươi cười còn mang theo vẻ lấy lòng: "Chào cô, tôi là quản lý Trương phụ trách việc huấn luyện các cô."
Tuy nụ cười của người đàn ông này rất hữu nghị nhưng Đường Tinh Khanh lại chẳng thấy thích người này chút nào cả, bởi vì trong đôi mắt của gã có quá nhiều tính toán và tham lam.
Hơi lùi người về sau nửa bước, Đường Tinh Khanh lễ phép nói: "Chào anh."
"Hì hì, hôm qua cô ở đây có thoải mái không?"
"Rất thoải mái."
"Nếu cần gì thì nhất định phải nói cho tôi biết nhé, tôi sẽ cố gắng khiến cô hài lòng."
Nhiệt tình của quản lý Trương khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy rất không dễ chịu, bây giờ cô chỉ muốn mau mau thoát khỏi người đàn ông này nên lập tức đáp lại một cách thiếu kiên nhẫn: "Không cần không cần, mọi thứ đều rất tốt, không cần phải phiền anh gì đâu."
"Không phiền không phiền, đây là chuyện nằm thuộc về trách nhiệm của tôi."
Quản lý Trương nói xong còn định đến gần Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh lại lùi ra sau thêm nửa bước, cười bảo: "Chuyện này, anh thấy đấy, tôi cũng vừa mới đến nên cần phải giữ khoảng cách với quản lý Trương một chút, miễn cho người ta bàn tán."
"Xem cô nói kìa, có tôi ở đây thì ai dám nói bậy nói bạ ở sau lưng cơ chứ?"
Quản lý Trương nói xong thì nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng bèn đưa tay khoác lên vai Đường Tinh Khanh, giọng điệu ám muội.
"Muốn sống tiếp ở chỗ này thì bắt buộc phải tìm cho mình chỗ dựa, chẳng những có thể bảo vệ cô mà còn tạo nhiều điều kiện hơn giúp cô. Phải biết rằng có rất nhiều mấy cô em muốn nổi, nếu cô không chộp lấy cơ hội này thì cơ hội sẽ bị người ta cướp đi đấy nhé."
Cho dù Đường Tinh Khanh có mù cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nói của người đàn ông này.
Gã ta đang trêu chọc mình ư?
Nụ cười của Đường Tinh Khanh cứng ngắc lại, làm bộ không nghe hiểu được ám chỉ của quản lý Trương, nói: "Cảm ơn quản lý Trương đã nhắc nhở, tôi sẽ nỗ lực."
"Chỉ nỗ lực không thì chưa đủ đâu, cô phải cẩn thận cân nhắc lại lời đề nghị của tôi. Đúng rồi, đúng mười giờ phải đến sảnh huấn luyện rèn luyện đấy. Hôm nay cô còn chưa rõ tình hình nên có thể xé nháp. Nhưng sau này mỗi ngày đều phải rời giường lúc sáu giờ đi tập luyện đấy, đừng có quên."
"Vâng, được rồi."
Quản lý Trương vừa rời đi thì Đường Tinh Khanh lập tức giơ ngón giữa lên với bóng lưng của gã.
Đệt, quái quỷ gì thế, chỉ vừa gặp mặt đã muốn chơi quy tắc ngầm với mình, đúng là tên cặn bã!
Nhưng mấy loại ti tiện này lại không thể làm phật lòng được, đặc biệt là trong tình cảnh bị động hiện tại, Đường Tinh Khanh càng phải khiêm tốn hơn một chút để tránh phát sinh xung đột với người khác.
Vì thế cho dù Đường Tinh Khanh có ghét cay ghét đắng gã kia đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải cố mà nhịn.
...
Ăn sáng xong, Đường Tinh Khanh đúng giờ đi đến phòng luyện tập.
Đường Tinh Khanh vốn tưởng phải học tập thứ có tính chuyên ngành cao, không ngờ lại được thông báo rằng phải tập tư thế đứng, hơn nữa còn phải tập một ngày!
Cái quái gì thế, luyện tư thế đứng, chẳng lẽ bọn họ đang tiến hành huấn luyện quân sự à?
Đường Tinh Khanh oán thầm ở trong lòng, nhưng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo, tựa vào vách tường đứng phải hơn nửa ngày trời.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Đường Tinh Khanh cảm thấy thân thể tựa như bị vắt sạch sức vậy, tay chân rã rời chẳng còn cảm giác gì.
Không được, mình phải bình tĩnh lại, bằng không buổi chiều đứng thêm mấy tiếng như thế nữa, chắc chắn sẽ bị ép đến phát điên mất.
Hít thở sâu vài hơi, Đường Tinh Khanh mau chân đi đến tầng cao nhất của cao ốc, dự định đi hóng mát một lát.
Nhưng muốn đến tầng cao nhất hóng mát lại không chỉ có mỗi Đường Tinh Khanh.
Một cô gái mặc đồ rất thời trang nhấc tách cà phê đứng dựa trên lan can híp mắt nhìn ra xa xăm.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái quay lại khẽ gật đầu với Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh biết cô gái kia, hôm qua lúc vừa đến cao ốc MG đã từng thấy cô ấy rồi, cô là nhân viên kỹ thuật của tòa cao ốc này.
Nhìn bóng người của cô gái, trong lòng Đường Tinh Khanh bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Chậm rãi bước tới bên cạnh cô gái, Đường Tinh Khanh cười cười chủ động mở lời.
"Tới đây giải sầu à?"
"Đúng vậy, mỗi ngày đều phải nhìn người qua kẻ lại trong công ty, phình cả đầu lên rồi, muốn tìm một chỗ không người để thả lỏng một chút."
"Hình như tôi quấy rối không gian yên tĩnh của chị rồi."
"Không sao cả, chỗ này cũng không phải không gian của riêng ai mà."
Dăm ba câu đã khiến hai người có chút quen biết nhau.
Ánh mắt Đường Tinh Khanh rơi trên cổ của cô gái, rồi cười nói: "Dây chuyền của chị đẹp lắm, sản phẩm mới của Issey Miyake nhỉ."
"Đúng đó, bỏ ra hơn ba tháng lương để mua, xót chết mất."
"Tuy có đắt một chút nhưng rất hợp với chị đấy. Nhà thiết kế dây chuyền này mỗi năm chỉ thiết kế ra vài mẫu trang sức mà thôi, sản phẩm của ông chỉ có thể gặp chứ không thể cầu đó."
Thấy Đường Tinh Khanh nói mạch lạc rõ ràng, cô gái không khỏi nghiêng đầu nhìn cô: "Hình như cô rất hiểu về nó?"
"Không có đâu, chẳng qua là khá thích những món đồ này thôi."
Cô gái thở dài một cái, nói: "Tôi cũng thích, chẳng qua tiền lương tôi có ba cọc ba đồng, căn bản không gánh nổi. Không giống cô, sau này muốn mua gì thì mua cái đó."
Chống một tay dưới cằm, Đường Tinh Khanh nói: "Đó cũng chỉ là tiền đề thôi, sau này tôi phải nổi đã mới được. Nhưng bây giờ nhìn lại thì chắc xa vời lắm đây."
"Ai mà biết được, điều kiện của cô rất tốt, cũng xinh xắn ưa nhìn nữa, còn có người chịu nâng đỡ cô, sẽ chẳng có vấn đề gì đâu."
CHƯƠNG 441: BẮT ĐẦU HUẤN LUYỆN
Người săn sao ngẩng đầu lên về phía gian phòng ra hiệu nói: "Được rồi, đi nghỉ trước đi. Cô bắt đầu muộn hơn mọi người nên huấn luyện của cô sẽ bắt đầu sớm hơn một chút. Bắt đầu từ ngày mai sẽ chính thức huấn luyện, chuẩn bị sẵn sàng đi."
"Tôi hiểu rồi."
Đẩy cửa phòng đi vào, Đường Tinh Khanh phát hiện bày biện trong phòng rất đơn giản, đồ dùng trong nhà cũng ít ỏi vô cùng.
Trong phòng có hai chiếc giường đơn, một ngay cửa chính, một bên cạnh cửa sổ.
Có lẽ đây là phòng hai người.
Đường Tinh Khanh thích yên tĩnh nên chọn chiếc giường sát cửa sổ.
Tiếp theo cô lại vào phòng tắm nhìn thử.
Tuy không gian bên trong khá nhỏ nhưng tủ đồ ở đây có đầy đủ vật dụng dùng để tắm giặt và rửa mặt hàng ngày. Đường Tinh Khanh thấy vậy không khỏi nhướn mày.
Tốt quá rồi! Suốt dọc đường chạy trốn, cô hết mò mẫm đến loay hoay khiến cả người ướt đẫm mồ hôi, từ lâu đã muốn tắm rửa thư giãn một chút.
Không thể đợi được nữa, cô cởi đồ ra, vặn vòi hoa sen để dòng nước ấm áp chảy dọc xuống làn da của Đường Tinh Khanh.
Chỉ lát sau đã thấy hơi nước bảng lảng bay lên bên trong..
Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, Đường Tinh Khanh bắt đầu suy nghĩ về tình hình ở bên ngoài.
Không biết bây giờ Lưu thế nào rồi, mình phải làm sao mới có thể liên lạc với Lưu để không bị phát hiện đây?
Còn Ngũ Tuấn nữa, chắc chắn thằng bé rất lo lắng cho mình.
Haizz, cô đúng là một người mẹ kém cỏi, luôn khiến con trai bảo bối phải lo lắng cho mình.
Đường Tinh Khanh siết tay lại, trong lòng có chút mỏi mệt.
Đêm đó cô ngủ rất say.
Đường Tinh Khanh còn tưởng rằng mình sẽ suy nghĩ lung tung đến mức mất ngủ. Nhưng thực tế vừa đặt lưng xuống, cô đã ngủ say như chết, chẳng chút mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, khi Đường Tinh Khanh còn đang mơ mơ màng màng ngủ đã nghe thấy có người gõ cửa.
Xoa xoa cái trán sưng lên, Đường Tinh Khanh đi ra mở cửa.
"Ai vậy?"
"Ai cái gì mà ai, không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi à, không phải cô muốn..."
Đứng ngoài cửa hiện tại là một người đàn ông mặc âu phục đeo kính mắt.
Vừa chớp mắt thấy Đường Tinh Khanh, người đàn ông kia lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ đành nuốt ngược lời còn dang dở vào trong.
Vẻ mặt khác thường của đối phương khiến lòng của Đường Tinh Khanh thít chặt lại, thầm nghĩ không biết người này có phải là tay sai của Tịch Song hay không.
Lúc Đường Tinh Khanh còn đang suy nghĩ có nên đánh ngất người đàn ông này rồi bỏ chạy hay không thì đối phương đã đi đến đưa tay ra với Đường Tinh Khanh, trong nét tươi cười còn mang theo vẻ lấy lòng: "Chào cô, tôi là quản lý Trương phụ trách việc huấn luyện các cô."
Tuy nụ cười của người đàn ông này rất hữu nghị nhưng Đường Tinh Khanh lại chẳng thấy thích người này chút nào cả, bởi vì trong đôi mắt của gã có quá nhiều tính toán và tham lam.
Hơi lùi người về sau nửa bước, Đường Tinh Khanh lễ phép nói: "Chào anh."
"Hì hì, hôm qua cô ở đây có thoải mái không?"
"Rất thoải mái."
"Nếu cần gì thì nhất định phải nói cho tôi biết nhé, tôi sẽ cố gắng khiến cô hài lòng."
Nhiệt tình của quản lý Trương khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy rất không dễ chịu, bây giờ cô chỉ muốn mau mau thoát khỏi người đàn ông này nên lập tức đáp lại một cách thiếu kiên nhẫn: "Không cần không cần, mọi thứ đều rất tốt, không cần phải phiền anh gì đâu."
"Không phiền không phiền, đây là chuyện nằm thuộc về trách nhiệm của tôi."
Quản lý Trương nói xong còn định đến gần Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh lại lùi ra sau thêm nửa bước, cười bảo: "Chuyện này, anh thấy đấy, tôi cũng vừa mới đến nên cần phải giữ khoảng cách với quản lý Trương một chút, miễn cho người ta bàn tán."
"Xem cô nói kìa, có tôi ở đây thì ai dám nói bậy nói bạ ở sau lưng cơ chứ?"
Quản lý Trương nói xong thì nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng bèn đưa tay khoác lên vai Đường Tinh Khanh, giọng điệu ám muội.
"Muốn sống tiếp ở chỗ này thì bắt buộc phải tìm cho mình chỗ dựa, chẳng những có thể bảo vệ cô mà còn tạo nhiều điều kiện hơn giúp cô. Phải biết rằng có rất nhiều mấy cô em muốn nổi, nếu cô không chộp lấy cơ hội này thì cơ hội sẽ bị người ta cướp đi đấy nhé."
Cho dù Đường Tinh Khanh có mù cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nói của người đàn ông này.
Gã ta đang trêu chọc mình ư?
Nụ cười của Đường Tinh Khanh cứng ngắc lại, làm bộ không nghe hiểu được ám chỉ của quản lý Trương, nói: "Cảm ơn quản lý Trương đã nhắc nhở, tôi sẽ nỗ lực."
"Chỉ nỗ lực không thì chưa đủ đâu, cô phải cẩn thận cân nhắc lại lời đề nghị của tôi. Đúng rồi, đúng mười giờ phải đến sảnh huấn luyện rèn luyện đấy. Hôm nay cô còn chưa rõ tình hình nên có thể xé nháp. Nhưng sau này mỗi ngày đều phải rời giường lúc sáu giờ đi tập luyện đấy, đừng có quên."
"Vâng, được rồi."
Quản lý Trương vừa rời đi thì Đường Tinh Khanh lập tức giơ ngón giữa lên với bóng lưng của gã.
Đệt, quái quỷ gì thế, chỉ vừa gặp mặt đã muốn chơi quy tắc ngầm với mình, đúng là tên cặn bã!
Nhưng mấy loại ti tiện này lại không thể làm phật lòng được, đặc biệt là trong tình cảnh bị động hiện tại, Đường Tinh Khanh càng phải khiêm tốn hơn một chút để tránh phát sinh xung đột với người khác.
Vì thế cho dù Đường Tinh Khanh có ghét cay ghét đắng gã kia đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải cố mà nhịn.
...
Ăn sáng xong, Đường Tinh Khanh đúng giờ đi đến phòng luyện tập.
Đường Tinh Khanh vốn tưởng phải học tập thứ có tính chuyên ngành cao, không ngờ lại được thông báo rằng phải tập tư thế đứng, hơn nữa còn phải tập một ngày!
Cái quái gì thế, luyện tư thế đứng, chẳng lẽ bọn họ đang tiến hành huấn luyện quân sự à?
Đường Tinh Khanh oán thầm ở trong lòng, nhưng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo, tựa vào vách tường đứng phải hơn nửa ngày trời.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Đường Tinh Khanh cảm thấy thân thể tựa như bị vắt sạch sức vậy, tay chân rã rời chẳng còn cảm giác gì.
Không được, mình phải bình tĩnh lại, bằng không buổi chiều đứng thêm mấy tiếng như thế nữa, chắc chắn sẽ bị ép đến phát điên mất.
Hít thở sâu vài hơi, Đường Tinh Khanh mau chân đi đến tầng cao nhất của cao ốc, dự định đi hóng mát một lát.
Nhưng muốn đến tầng cao nhất hóng mát lại không chỉ có mỗi Đường Tinh Khanh.
Một cô gái mặc đồ rất thời trang nhấc tách cà phê đứng dựa trên lan can híp mắt nhìn ra xa xăm.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái quay lại khẽ gật đầu với Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh biết cô gái kia, hôm qua lúc vừa đến cao ốc MG đã từng thấy cô ấy rồi, cô là nhân viên kỹ thuật của tòa cao ốc này.
Nhìn bóng người của cô gái, trong lòng Đường Tinh Khanh bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Chậm rãi bước tới bên cạnh cô gái, Đường Tinh Khanh cười cười chủ động mở lời.
"Tới đây giải sầu à?"
"Đúng vậy, mỗi ngày đều phải nhìn người qua kẻ lại trong công ty, phình cả đầu lên rồi, muốn tìm một chỗ không người để thả lỏng một chút."
"Hình như tôi quấy rối không gian yên tĩnh của chị rồi."
"Không sao cả, chỗ này cũng không phải không gian của riêng ai mà."
Dăm ba câu đã khiến hai người có chút quen biết nhau.
Ánh mắt Đường Tinh Khanh rơi trên cổ của cô gái, rồi cười nói: "Dây chuyền của chị đẹp lắm, sản phẩm mới của Issey Miyake nhỉ."
"Đúng đó, bỏ ra hơn ba tháng lương để mua, xót chết mất."
"Tuy có đắt một chút nhưng rất hợp với chị đấy. Nhà thiết kế dây chuyền này mỗi năm chỉ thiết kế ra vài mẫu trang sức mà thôi, sản phẩm của ông chỉ có thể gặp chứ không thể cầu đó."
Thấy Đường Tinh Khanh nói mạch lạc rõ ràng, cô gái không khỏi nghiêng đầu nhìn cô: "Hình như cô rất hiểu về nó?"
"Không có đâu, chẳng qua là khá thích những món đồ này thôi."
Cô gái thở dài một cái, nói: "Tôi cũng thích, chẳng qua tiền lương tôi có ba cọc ba đồng, căn bản không gánh nổi. Không giống cô, sau này muốn mua gì thì mua cái đó."
Chống một tay dưới cằm, Đường Tinh Khanh nói: "Đó cũng chỉ là tiền đề thôi, sau này tôi phải nổi đã mới được. Nhưng bây giờ nhìn lại thì chắc xa vời lắm đây."
"Ai mà biết được, điều kiện của cô rất tốt, cũng xinh xắn ưa nhìn nữa, còn có người chịu nâng đỡ cô, sẽ chẳng có vấn đề gì đâu."