Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Đả Thông Tư Tưởng
" Ahhhh..... "
Tiếng hét thất thanh lúc 5h sáng quả thật có khả năng đánh thức con người ta hiệu quả cực kì.
Là tiếng của Mặc Kỳ Phong.....
"......". Mặc Kỳ Hàn và Tử Kỳ bật dậy, nhìn nhau rồi nhanh chóng bước xuống giường, khoác áo bông dài lên rồi đi xuống lầu ba.
Hai người chưa đi tới cửa phòng của Mặc Kỳ Phong thì đã nghe thấy tiếng của anh ta la oai oái:
" Mẹ....mẹ làm gì ở đây giờ này vậy???"
Hả???? Mặc Lão phu nhân???? Bà ở trong phòng Mặc Kỳ Phong vào lúc 5h sáng để làm gì????
Cô nhìn sang Mặc Kỳ Hàn, chỉ thấy anh lắc đầu bất lực. Hai người chưa đi tới cửa thì anh đã kéo cô quay người đi. Tuy nhiên, xui xẻo là đã bị Mặc Kỳ Phong nhìn thấy.
" Anh.... anh phải xử lý cho em" Anh ta hướng ra cửa mà gọi to.
" Con đừng hòng hù mẹ... phòng nhà này cách âm tốt lắm..." Bà trừng mắt nhìn anh ta.
Đúng.... phòng nhà này cách âm khá tốt... nhưng mà sáng sớm thanh vắng... tiếng hét kia lại lớn như thế.... haizz.... không muốn nghe cũng phải nghe....
" Con... hù mẹ làm gì... mẹ không hù chết con thì thôi chứ..." Anh ta bực dọc lẩm bẩm.
Tú Viên thì đã sớm bị làm cho tỉnh, lò mò ngồi dậy bên cạnh Mặc Kỳ Phong.
Mặc Kỳ Hàn nghe Mặc Kỳ Phong gọi liền thở dài thườn thượt...
Ra hiệu cho người làm cũng bị đánh thức đang khép nép đứng bên cửa phòng lui xuống hết. Anh đi lại, dựa vào cửa phòng.
" Mẹ... mẹ làm gì trong phòng Kỳ Phong?"
" Uầy... mẹ có làm gì đâu... chỉ là...." Bà đang nói một tràng bỗng nhiên thấy có gì sai sai.... chợt rùng mình một cái, không cam tâm quay lại đằng sau.
" Chỉ là.... nhớ hình ảnh lúc bé Phong Phong ngủ rất dễ thương nên muốn đến coi thử.... bây giờ...." Bà cười cười nhìn Mặc Kỳ Hàn.
" Mẹ..." Mặc Kỳ Phong gọi to. Nghe thấy hai chữ " Phong Phong" thì anh ta bỗng nhiên muốn đập đầu vào gối vô cùng.
" Nhưng mẹ đâu biết... hai đứa con ngủ chung đâu...." Bà nhìn Mặc Kỳ Phong và Tú Viên, vẻ mặt vô cùng vô tội.
Bốn người bất lực nhìn nhau.
Lừa nhau sao? Mẫu thân đại nhân à? Nói không biết họ ngủ cùng nhau.... bọn họ tin thì tên họ viết ngược hết rồi.
Bà chỉ muốn thăm dò mối quan hệ của hai cặp bọn họ... nhưng phòng Mặc Kỳ Hàn bà không có gan vào... nên Mặc Kỳ Phong liền trở thành mục tiêu của bà. Mặc Kỳ Phong anh thật có số hưởng nha...
" Thế.... hai đứa ngủ cùng nhau thật sao...hai con cũng thế luôn à?" Đó là câu đầu tiên Bạch Băng hỏi khi bà ngồi xuống bàn ăn sáng.
" Khụ... khụ... " Tử Kỳ và Tú Viên sặc sữa mất rồi....
" Mẹ... đừng giả vờ nữa..." Mặc Kỳ Phong nói, giọng vẫn còn chút bực dọc dư âm từ chuyện lúc sáng sớm.
" Hứ.... thế... khi nào thì cưới?" Bà hết nhìn Mặc Kỳ Hàn rồi lại nhìn Tử Kỳ, Mặc Kỳ Phong rồi tới Tú Viên.
" Khụ... khụ..." Lần này là sặc thức ăn. Thêm nữa, Bạch Hổ và Huyền Vũ cũng gia nhập team bị sặc.
" Mẹ mong lắm à?" Nhắc tới chuyện cưới hỏi thì hai mắt Mặc Kỳ Phong sáng rỡ lên.
" Tất nhiên.... con tính rồi sao?" Bạch Băng mừng rỡ... ôi... cuối cùng bà cũng có tiếng nói chung với thằng con này rồi.
" Haha.... chỉ đợi cô ấy gật đầu thôi" Anh hất cằm chỉ về Tú Viên.
Tú Viên thì xấu hổ đến đỏ mặt, chỉ hận không thể nhận đầu anh vào đĩa bít tết trước mặt.
Tử Kỳ nhìn tình cảnh trước mặt, tâm trạng có chút khẩn trương. Cô sợ bà sẽ hỏi đến cô, cô với anh không là gì của nhau, nếu hỏi đến việc đó... thì sẽ rất khó xử.
May mắn đã mỉm cười với cô. Bà không hề đả động tới cô và Mặc Kỳ Hàn.
Ăn sáng xong, Mặc Kỳ Phong và Tú Viên vội vã đi đến công ty. Mặc Kỳ Hàn đi ra ngoài xử lý công việc.
Tất nhiên Mặc Kỳ Hàn muốn dẫn theo Tử Kỳ... nhưng mà ai đó đã năn nỉ ỉ ôi rằng mình ở nhà một mình quá đỗi buồn chán... thế là... trong một phút mềm lòng... Tử Kỳ đã nhanh chóng bị Mẫu thân đại nhân của anh chiếm hữu. Lúc anh lên xe chợt gọi cô lại và tặng một câu: " Chịu không nổi thì cứ giả vờ ngất".
Ôiii.... chiến lược đây sao? Cô cảm thấy rõ ràng huyệt thái dương của mình co giật liên hồi....
Nhưng khác với suy nghĩ của anh lẫn của cô, bà không hề hành hạ tinh thần lẫn thể xác của cô. Hai trò chuyện thâm tình khá lâu và ăn ý. Cô thật không ngờ người phụ nữ này lại có lúc nghiêm túc như thế này. Cuối cùng cô đã hiểu vì sao bà lại nổi danh trong thế giới Hắc Bạch này như vậy. Một người phụ nữ không nắm bắt được.
Cả buổi chiều Tử Kỳ ngồi thẩn thơ trong phòng suy nghĩ về cuộc trò chuyện của hai người.
*******
" Kỳ Hàn và con... rốt cuộc là như thế nào?" Vẫn nụ cười thoải mái như cũ nhưng ánh mắt bà lại nghiêm túc vô cùng.
" Con... ". Tử Kỳ thật khó trả lời. Đây cũng chính là câu hỏi mà cô đang đi tìm câu trả lời.
" Haizz.... Bác thấy Kỳ Hàn đối với con rất đặc biệt... thậm chí.. khác với Trầm Tuyết..."
" Khác với Trầm Tuyết..."
" Ừ... Kỳ Hàn vốn không thích tiếp xúc gần gũi người khác.... nhưng con lại là ngoại lệ... Trầm Tuyết đúng là Kỳ Hàn có tình cảm với cô ấy nhưng ta chưa từng thấy nó đối xử với Trầm Tuyết như với con... từ việc nó để con lại bên cạnh nó 24/24 là đã quá rõ còn gì..."
" Rõ ạ... nhưng anh ấy vẫn im lặng thì đâu khẳng định được gì đâu bác..."
" Con muốn nó bày tỏ với con? Haha... Tử Kỳ à Tử Kỳ... Kỳ Hàn tính tình nó con còn không rõ à? Chờ nó nói câu ngọt ngào yêu đương... quên đi... nghe còn đáng sợ hơn sao chổi đâm vào Trái Đất..."
"......" Tử Kỳ gật gù... đúng là chờ con người kia nói được câu yêu thương chắc cũng tới lúc con người lên sao Hỏa ở được nha.
" Nói thật với con... để làm người phụ nữ bên cạnh Lão đại một gia tộc thì không hề dễ dàng... nguy hiểm luôn kề cận... con thích hợp bởi vì con có thể tự bảo vệ bản thân mình... con có năng lực... có bản lĩnh... ta rất hài lòng... "
" Con... vẫn chưa bảo vệ được mình..." Cô bỗng nhiên nghĩ đến tổ chức X.. bây giờ vẫn là anh bảo vệ cô đấy thôi.
" Con có yêu Kỳ Hàn không?"
" Có... con yêu anh ấy" Tử Kỳ không hề do dự.
" Tốt lắm... ".Bà nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
" Con có biết Huyết Phượng tượng trưng cho cái gì không?" Bà đột nhiên hỏi cô về sợi dây mang tên Huyết Phượng đó.
" Dạ... không.... hôm qua con mới đeo lần đầu"
" Huyết Phượng tượng trưng cho quyền lực của người phụ nữ bên cạnh Lão đại... "
"......." Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn bà. Anh đã làm như vậy tại sao lại không nói gì với cô cả. Không cho cô một cái gì rõ ràng.
Hai người tiếp tục nói chuyện về bà về cô về cuộc sống trước đây.
**********
Mặc Kỳ Hàn trở về Mặc gia đã là xế chiều. Nghe Chu Tước báo lại là không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì anh yên tâm đi thẳng lên thư phòng.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc thì đã nghe tiếng gõ cửa. Thanh Long bước ra mở cửa thì thấy Bạch Băng đang tươi cười đứng trước phòng.
" Lão phu nhân... mời vào"
" Ừm..."
Bạch Băng bước vào ngồi xuống sofa liền nói: " Có thể nói chuyện với mẹ vài câu không?"
Thấy anh không có ý phản đối, Thanh Long thức thời liền khom người chào rồi đi ra ngoài.
" Mẹ nói đi...." Anh đứng lên cởi áo vest treo lên mắc áo bên cạnh, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, đi lại sofa ngồi đối diện với bà.
" Con với Tử Kỳ là như thế nào?" Bà vào thẳng vấn đề.
" Sao mẹ lại hỏi vậy?" Anh hơi ngạc nhiên khi bà đề cập vấn đề này.
" Con xử lý việc tình cảm không ổn tí nào..." Bà lắc đầu thất vọng. Thằng con này của bà chuyện gì cũng hoàn hảo trừ giải quyết chuyện tình cảm.
"......" Anh nhìn bà chờ đợi điều bà nói tiếp theo.
" Con gần gũi cô ấy một cách bất bình thường nhưng lại không cho cô ấy bất kì một danh phận nào... nói cô ấy là thuộc hạ.. có thuộc hạ nào lại được ngủ chung với Lão đại?... tình nhân? con cũng không thừa nhận không phủ nhận... cô ấy là con gái... không nói ra không phải là không để bụng... không quan tâm"
"......." Anh im lặng nhìn chằm chằm mẹ mình.
" Rồi... nếu cô ấy không là gì của con tại sao con lại giao Huyết Phượng cho cô ấy rồi còn dẫn theo ra bên ngoài... "
"......." Lại im lặng.
" Khắp trên dưới Mặc gia và thậm chí là người bên ngoài đều nói Tử Kỳ là cái này của con là cái kia của con nhưng con không hề đưa ra ý của mình... con đừng nghĩ mình quan tâm đối xử như thế là đã đủ chứng minh được mọi chuyện... cái cần là cho cô ấy một danh phận đúng nghĩa để ở bên cạnh con... con hiểu không?"
" Con hiểu.... "
" Nói cho con biết... phụ nữ dễ bất mãn lắm... mà khi bất mãn rồi thì tình cảm sẽ bị ảnh hưởng...."
Nói rồi bà đứng lên, đi ra cửa, vừa đi vừa nói thêm: " Mẹ chỉ nói như vậy thôi.. không can thiệp hai đứa nữa... mẹ phải tập trung lo cho hôn sự của Phong Phong.... haha.. mẹ đi nhé... con trai"
Ôi... đây có phải là cùng một người vừa nói chuyện với anh năm giây trước?
Quả thật nếu tâm lý yếu hẳn sẽ không đối phó nổi với Lão phu nhân này rồi.
Mặc Kỳ Hàn thở dài một cái rồi đi lại bàn làm việc. Đi ngang cửa sổ nhìn thẳng xuống vườn hoa, anh vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc.
Tử Kỳ đang chăm chú tưới hoa, tiểu Cát ở bên cạnh không chịu đứng yên cứ dụi dụi đầu vào người cô. Cô nhịn không được liền cười cười quay sang vuốt ve nó. Chờ nó nằm yên rồi cô lại tiếp tục tưới hoa, nhưng tiểu Cát vẫn đâu lại vào đấy.
Mặc Kỳ Hàn nhìn cô chăm chú, chính anh cũng không biết môi của mình vô thức vẽ lên một nụ cười. Quay người ngồi xuống bàn làm việc, anh thoáng nghĩ điều gì đó rồi bất ngờ đứng lên đi ra ngoài.
Nghĩ kĩ lại thì cô ở bên anh cũng gần nửa năm nhưng hầu như chưa bao giờ có được một cuộc nói chuyện nghiêm túc về mối quan hệ của hai người nhỉ? À không.... cuộc nói chuyện xác lập mối quan hệ chủ - tớ lúc trước có thể miễn cưỡng tính là một à nha.
Vừa nhắc người người tới...
Từ xa Tử Kỳ dắt tiểu Cát hình như sẽ đi về hướng của anh. Và hình như cô cũng đã thấy anh, nét ngạc nhiên và lúng túng thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của cô khiến cho tâm trạng anh bỗng nhiên tốt lên.
" Lão đại...."
" Ừ...."
" À... ừm... em dắt tiểu Cát đi dạo chút... nó không chịu ở yên tí nào..." Cô cảm thấy không được tự nhiên khi bị anh nhìn chằm chằm đầy thâm ý như vậy.
" Anh đi với em... chúng ta cần nói chuyện?" Anh cười cười rồi cầm lấy sợi dây dắt tiểu Cát.
Tử Kỳ cảm thấy vô cùng căng thẳng, không dám lề mề, vội đi theo anh.
Hai bóng người một to lớn một nhỏ nhắn sóng bước bên nhau, nắng chiều rơi trên vai cả hai tạo ra khung cảnh ấm áp đầy ý vị.
" Tử Kỳ...." Anh đột nhiên lên tiếng gọi cô. Chân vẫn bước chầm chậm đều đều.
" Dạ....?" Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng vừa vặn nhìn cô.
Sao cô có cảm giác gương mặt anh càng lúc càng gần cô vậy?
Ai nhaa... hơi gần quá rồi... gần quá rồi....
Không lẽ anh định làm cái hành động cô đang nghĩ?????
Tiếng hét thất thanh lúc 5h sáng quả thật có khả năng đánh thức con người ta hiệu quả cực kì.
Là tiếng của Mặc Kỳ Phong.....
"......". Mặc Kỳ Hàn và Tử Kỳ bật dậy, nhìn nhau rồi nhanh chóng bước xuống giường, khoác áo bông dài lên rồi đi xuống lầu ba.
Hai người chưa đi tới cửa phòng của Mặc Kỳ Phong thì đã nghe thấy tiếng của anh ta la oai oái:
" Mẹ....mẹ làm gì ở đây giờ này vậy???"
Hả???? Mặc Lão phu nhân???? Bà ở trong phòng Mặc Kỳ Phong vào lúc 5h sáng để làm gì????
Cô nhìn sang Mặc Kỳ Hàn, chỉ thấy anh lắc đầu bất lực. Hai người chưa đi tới cửa thì anh đã kéo cô quay người đi. Tuy nhiên, xui xẻo là đã bị Mặc Kỳ Phong nhìn thấy.
" Anh.... anh phải xử lý cho em" Anh ta hướng ra cửa mà gọi to.
" Con đừng hòng hù mẹ... phòng nhà này cách âm tốt lắm..." Bà trừng mắt nhìn anh ta.
Đúng.... phòng nhà này cách âm khá tốt... nhưng mà sáng sớm thanh vắng... tiếng hét kia lại lớn như thế.... haizz.... không muốn nghe cũng phải nghe....
" Con... hù mẹ làm gì... mẹ không hù chết con thì thôi chứ..." Anh ta bực dọc lẩm bẩm.
Tú Viên thì đã sớm bị làm cho tỉnh, lò mò ngồi dậy bên cạnh Mặc Kỳ Phong.
Mặc Kỳ Hàn nghe Mặc Kỳ Phong gọi liền thở dài thườn thượt...
Ra hiệu cho người làm cũng bị đánh thức đang khép nép đứng bên cửa phòng lui xuống hết. Anh đi lại, dựa vào cửa phòng.
" Mẹ... mẹ làm gì trong phòng Kỳ Phong?"
" Uầy... mẹ có làm gì đâu... chỉ là...." Bà đang nói một tràng bỗng nhiên thấy có gì sai sai.... chợt rùng mình một cái, không cam tâm quay lại đằng sau.
" Chỉ là.... nhớ hình ảnh lúc bé Phong Phong ngủ rất dễ thương nên muốn đến coi thử.... bây giờ...." Bà cười cười nhìn Mặc Kỳ Hàn.
" Mẹ..." Mặc Kỳ Phong gọi to. Nghe thấy hai chữ " Phong Phong" thì anh ta bỗng nhiên muốn đập đầu vào gối vô cùng.
" Nhưng mẹ đâu biết... hai đứa con ngủ chung đâu...." Bà nhìn Mặc Kỳ Phong và Tú Viên, vẻ mặt vô cùng vô tội.
Bốn người bất lực nhìn nhau.
Lừa nhau sao? Mẫu thân đại nhân à? Nói không biết họ ngủ cùng nhau.... bọn họ tin thì tên họ viết ngược hết rồi.
Bà chỉ muốn thăm dò mối quan hệ của hai cặp bọn họ... nhưng phòng Mặc Kỳ Hàn bà không có gan vào... nên Mặc Kỳ Phong liền trở thành mục tiêu của bà. Mặc Kỳ Phong anh thật có số hưởng nha...
" Thế.... hai đứa ngủ cùng nhau thật sao...hai con cũng thế luôn à?" Đó là câu đầu tiên Bạch Băng hỏi khi bà ngồi xuống bàn ăn sáng.
" Khụ... khụ... " Tử Kỳ và Tú Viên sặc sữa mất rồi....
" Mẹ... đừng giả vờ nữa..." Mặc Kỳ Phong nói, giọng vẫn còn chút bực dọc dư âm từ chuyện lúc sáng sớm.
" Hứ.... thế... khi nào thì cưới?" Bà hết nhìn Mặc Kỳ Hàn rồi lại nhìn Tử Kỳ, Mặc Kỳ Phong rồi tới Tú Viên.
" Khụ... khụ..." Lần này là sặc thức ăn. Thêm nữa, Bạch Hổ và Huyền Vũ cũng gia nhập team bị sặc.
" Mẹ mong lắm à?" Nhắc tới chuyện cưới hỏi thì hai mắt Mặc Kỳ Phong sáng rỡ lên.
" Tất nhiên.... con tính rồi sao?" Bạch Băng mừng rỡ... ôi... cuối cùng bà cũng có tiếng nói chung với thằng con này rồi.
" Haha.... chỉ đợi cô ấy gật đầu thôi" Anh hất cằm chỉ về Tú Viên.
Tú Viên thì xấu hổ đến đỏ mặt, chỉ hận không thể nhận đầu anh vào đĩa bít tết trước mặt.
Tử Kỳ nhìn tình cảnh trước mặt, tâm trạng có chút khẩn trương. Cô sợ bà sẽ hỏi đến cô, cô với anh không là gì của nhau, nếu hỏi đến việc đó... thì sẽ rất khó xử.
May mắn đã mỉm cười với cô. Bà không hề đả động tới cô và Mặc Kỳ Hàn.
Ăn sáng xong, Mặc Kỳ Phong và Tú Viên vội vã đi đến công ty. Mặc Kỳ Hàn đi ra ngoài xử lý công việc.
Tất nhiên Mặc Kỳ Hàn muốn dẫn theo Tử Kỳ... nhưng mà ai đó đã năn nỉ ỉ ôi rằng mình ở nhà một mình quá đỗi buồn chán... thế là... trong một phút mềm lòng... Tử Kỳ đã nhanh chóng bị Mẫu thân đại nhân của anh chiếm hữu. Lúc anh lên xe chợt gọi cô lại và tặng một câu: " Chịu không nổi thì cứ giả vờ ngất".
Ôiii.... chiến lược đây sao? Cô cảm thấy rõ ràng huyệt thái dương của mình co giật liên hồi....
Nhưng khác với suy nghĩ của anh lẫn của cô, bà không hề hành hạ tinh thần lẫn thể xác của cô. Hai trò chuyện thâm tình khá lâu và ăn ý. Cô thật không ngờ người phụ nữ này lại có lúc nghiêm túc như thế này. Cuối cùng cô đã hiểu vì sao bà lại nổi danh trong thế giới Hắc Bạch này như vậy. Một người phụ nữ không nắm bắt được.
Cả buổi chiều Tử Kỳ ngồi thẩn thơ trong phòng suy nghĩ về cuộc trò chuyện của hai người.
*******
" Kỳ Hàn và con... rốt cuộc là như thế nào?" Vẫn nụ cười thoải mái như cũ nhưng ánh mắt bà lại nghiêm túc vô cùng.
" Con... ". Tử Kỳ thật khó trả lời. Đây cũng chính là câu hỏi mà cô đang đi tìm câu trả lời.
" Haizz.... Bác thấy Kỳ Hàn đối với con rất đặc biệt... thậm chí.. khác với Trầm Tuyết..."
" Khác với Trầm Tuyết..."
" Ừ... Kỳ Hàn vốn không thích tiếp xúc gần gũi người khác.... nhưng con lại là ngoại lệ... Trầm Tuyết đúng là Kỳ Hàn có tình cảm với cô ấy nhưng ta chưa từng thấy nó đối xử với Trầm Tuyết như với con... từ việc nó để con lại bên cạnh nó 24/24 là đã quá rõ còn gì..."
" Rõ ạ... nhưng anh ấy vẫn im lặng thì đâu khẳng định được gì đâu bác..."
" Con muốn nó bày tỏ với con? Haha... Tử Kỳ à Tử Kỳ... Kỳ Hàn tính tình nó con còn không rõ à? Chờ nó nói câu ngọt ngào yêu đương... quên đi... nghe còn đáng sợ hơn sao chổi đâm vào Trái Đất..."
"......" Tử Kỳ gật gù... đúng là chờ con người kia nói được câu yêu thương chắc cũng tới lúc con người lên sao Hỏa ở được nha.
" Nói thật với con... để làm người phụ nữ bên cạnh Lão đại một gia tộc thì không hề dễ dàng... nguy hiểm luôn kề cận... con thích hợp bởi vì con có thể tự bảo vệ bản thân mình... con có năng lực... có bản lĩnh... ta rất hài lòng... "
" Con... vẫn chưa bảo vệ được mình..." Cô bỗng nhiên nghĩ đến tổ chức X.. bây giờ vẫn là anh bảo vệ cô đấy thôi.
" Con có yêu Kỳ Hàn không?"
" Có... con yêu anh ấy" Tử Kỳ không hề do dự.
" Tốt lắm... ".Bà nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
" Con có biết Huyết Phượng tượng trưng cho cái gì không?" Bà đột nhiên hỏi cô về sợi dây mang tên Huyết Phượng đó.
" Dạ... không.... hôm qua con mới đeo lần đầu"
" Huyết Phượng tượng trưng cho quyền lực của người phụ nữ bên cạnh Lão đại... "
"......." Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn bà. Anh đã làm như vậy tại sao lại không nói gì với cô cả. Không cho cô một cái gì rõ ràng.
Hai người tiếp tục nói chuyện về bà về cô về cuộc sống trước đây.
**********
Mặc Kỳ Hàn trở về Mặc gia đã là xế chiều. Nghe Chu Tước báo lại là không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì anh yên tâm đi thẳng lên thư phòng.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc thì đã nghe tiếng gõ cửa. Thanh Long bước ra mở cửa thì thấy Bạch Băng đang tươi cười đứng trước phòng.
" Lão phu nhân... mời vào"
" Ừm..."
Bạch Băng bước vào ngồi xuống sofa liền nói: " Có thể nói chuyện với mẹ vài câu không?"
Thấy anh không có ý phản đối, Thanh Long thức thời liền khom người chào rồi đi ra ngoài.
" Mẹ nói đi...." Anh đứng lên cởi áo vest treo lên mắc áo bên cạnh, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, đi lại sofa ngồi đối diện với bà.
" Con với Tử Kỳ là như thế nào?" Bà vào thẳng vấn đề.
" Sao mẹ lại hỏi vậy?" Anh hơi ngạc nhiên khi bà đề cập vấn đề này.
" Con xử lý việc tình cảm không ổn tí nào..." Bà lắc đầu thất vọng. Thằng con này của bà chuyện gì cũng hoàn hảo trừ giải quyết chuyện tình cảm.
"......" Anh nhìn bà chờ đợi điều bà nói tiếp theo.
" Con gần gũi cô ấy một cách bất bình thường nhưng lại không cho cô ấy bất kì một danh phận nào... nói cô ấy là thuộc hạ.. có thuộc hạ nào lại được ngủ chung với Lão đại?... tình nhân? con cũng không thừa nhận không phủ nhận... cô ấy là con gái... không nói ra không phải là không để bụng... không quan tâm"
"......." Anh im lặng nhìn chằm chằm mẹ mình.
" Rồi... nếu cô ấy không là gì của con tại sao con lại giao Huyết Phượng cho cô ấy rồi còn dẫn theo ra bên ngoài... "
"......." Lại im lặng.
" Khắp trên dưới Mặc gia và thậm chí là người bên ngoài đều nói Tử Kỳ là cái này của con là cái kia của con nhưng con không hề đưa ra ý của mình... con đừng nghĩ mình quan tâm đối xử như thế là đã đủ chứng minh được mọi chuyện... cái cần là cho cô ấy một danh phận đúng nghĩa để ở bên cạnh con... con hiểu không?"
" Con hiểu.... "
" Nói cho con biết... phụ nữ dễ bất mãn lắm... mà khi bất mãn rồi thì tình cảm sẽ bị ảnh hưởng...."
Nói rồi bà đứng lên, đi ra cửa, vừa đi vừa nói thêm: " Mẹ chỉ nói như vậy thôi.. không can thiệp hai đứa nữa... mẹ phải tập trung lo cho hôn sự của Phong Phong.... haha.. mẹ đi nhé... con trai"
Ôi... đây có phải là cùng một người vừa nói chuyện với anh năm giây trước?
Quả thật nếu tâm lý yếu hẳn sẽ không đối phó nổi với Lão phu nhân này rồi.
Mặc Kỳ Hàn thở dài một cái rồi đi lại bàn làm việc. Đi ngang cửa sổ nhìn thẳng xuống vườn hoa, anh vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc.
Tử Kỳ đang chăm chú tưới hoa, tiểu Cát ở bên cạnh không chịu đứng yên cứ dụi dụi đầu vào người cô. Cô nhịn không được liền cười cười quay sang vuốt ve nó. Chờ nó nằm yên rồi cô lại tiếp tục tưới hoa, nhưng tiểu Cát vẫn đâu lại vào đấy.
Mặc Kỳ Hàn nhìn cô chăm chú, chính anh cũng không biết môi của mình vô thức vẽ lên một nụ cười. Quay người ngồi xuống bàn làm việc, anh thoáng nghĩ điều gì đó rồi bất ngờ đứng lên đi ra ngoài.
Nghĩ kĩ lại thì cô ở bên anh cũng gần nửa năm nhưng hầu như chưa bao giờ có được một cuộc nói chuyện nghiêm túc về mối quan hệ của hai người nhỉ? À không.... cuộc nói chuyện xác lập mối quan hệ chủ - tớ lúc trước có thể miễn cưỡng tính là một à nha.
Vừa nhắc người người tới...
Từ xa Tử Kỳ dắt tiểu Cát hình như sẽ đi về hướng của anh. Và hình như cô cũng đã thấy anh, nét ngạc nhiên và lúng túng thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của cô khiến cho tâm trạng anh bỗng nhiên tốt lên.
" Lão đại...."
" Ừ...."
" À... ừm... em dắt tiểu Cát đi dạo chút... nó không chịu ở yên tí nào..." Cô cảm thấy không được tự nhiên khi bị anh nhìn chằm chằm đầy thâm ý như vậy.
" Anh đi với em... chúng ta cần nói chuyện?" Anh cười cười rồi cầm lấy sợi dây dắt tiểu Cát.
Tử Kỳ cảm thấy vô cùng căng thẳng, không dám lề mề, vội đi theo anh.
Hai bóng người một to lớn một nhỏ nhắn sóng bước bên nhau, nắng chiều rơi trên vai cả hai tạo ra khung cảnh ấm áp đầy ý vị.
" Tử Kỳ...." Anh đột nhiên lên tiếng gọi cô. Chân vẫn bước chầm chậm đều đều.
" Dạ....?" Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng vừa vặn nhìn cô.
Sao cô có cảm giác gương mặt anh càng lúc càng gần cô vậy?
Ai nhaa... hơi gần quá rồi... gần quá rồi....
Không lẽ anh định làm cái hành động cô đang nghĩ?????