Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Không phản bội cuộc hôn nhân này
Âu Địch không biết nên trả lời như thế nào.
Ly hôn? Nửa có nửa không. Anh hiện tại cũng không biết mình thật sự thích Á Hoan hay chỉ là thói quen lâu ngày. Nếu bản thân chọn bừa, chắc chắn kết cục sẽ mù mịt không cách nào xoay chuyển được, nhất định sẽ hối hận. Thế nên anh phải đợi, đợi bản thân mình thật sự thông suốt, thật sự biết trong tim mình có ai mới đưa ra lựa chọn.
Nhưng điều anh không thể ngờ đến là mọi chuyện lại đi đến bước đường này, vì thế anh đã đề cập chuyện ly hôn với Á Hoan, cô cũng đã đồng ý, nhưng anh không muốn cho Phi Phi biết chuyện này, chỉ có thể thờ ơ:"Anh tạm thời chưa giải quyết chuyện này được."
"Vậy em thì sao hả?" Cô ta trước khi quyết định trở về đinh ninh rằng Âu Địch nhất định sẽ ly hôn cưới cô ta, thế nên cô ta mới vội vàng đặt vé vêt nước. Bây giờ nghe câu trả lời của Âu Địch khiến cô ta tám phần hoang mang:"Chẳng lẽ anh lại muốn em phải tiếp tục âm thầm làm người tình trong bóng tối của anh hay sao? Sao anh có thể?" "Anh sẽ không phản bội cuộc hôn nhân của mình"
Đây là sự kiên trì cuối cùng mà Âu Địch dành cho Phi Phi trong ngày hôm nay:"Thế nên mong em hãy giữ khảng cách chuẩn mực với anh trước khi anh ly hôn với vợ mình."
Lời nói vừa lãnh đạm, vừa xa xách khiến Phi Phi như bị một con dao đâm vào tim. Cô ta cắn chặt môi dưới của mình, một lát sau mới mở miệng:"Nhưng rõ ràng người anh yêu là em, phải không?" "Nếu em đến đây chỉ để nói với anh những điều vô nghĩa này, thì anh xin lỗi, anh đang rất bận, em nên đi về đi thì hơn"
Thế nhưng Phi Phi vẫn mặt dày chôn chân ở đấy, một bước cũng không chịu đi. Cô ta hiểu nếu bây giờ cô ta đi thì mối quan hệ này giữa cô ta và Âu Địch sẽ tan thành mây khói, cô ta không thể để chuyện này xảy ra được!
"Chắc chắn người anh yêu là em! Nếu không tại sao tối qua anh lại ngủ ở dưới nhà xe khách sạn cả đêm như thế!" Cô ta mù quáng tin vào tin tức trên mạng, bỏ qua bài viết công bố của văn phòng quan hệ công chúng trước đó.
"RP có biết bao nhiêu chi nhánh? Anh ở chi nhánh một, còn em ở chi nhánh ba, rõ ràng là chẳng liên quan gì cả." Âu Địch nói rõ ràng, tránh để cô ta hiểu lầm.
Phi Phi vẫn cố chấp, khó chịu nói:"Là do anh muốn gặp em quá, nên đã nhầm đường!" "Thế em đi hay là anh đi? Anh đã nói là mình không đi nhầm rồi, em đừng có mù mắt tin vào những lời trên mạng nữa!" Âu Địch bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Anh và vợ có chuyện, vợ ra khách sạn ở, anh lo cô ấy xảy ra chuyện nên đi theo, liên quan gì đến em?"
"Anh đang nói dối! Chắc chắn là do năm đó em ôm mộng làm giàu, bỏ anh ở lại bữa tiệc một mình nên anh mới như vậy. Nhưng bây giờ em quay về rồi, anh tha chứ cho em..." "Không liên quan đến chuyện năm đó!"
Đến giờ Âu Địch vẫn không hiểu, tại sao mình chẳng có chút cảm giác mặt đỏ tim rung với Á Hoan, mà lại lo lắng cho cô đến thế. Cô là người độc lập, có thể giải quyết mọi chuyện. Ngược lại là Phi Phi, không có chút kĩ năng sinh tồn độc lập nào cả. Lúc mà cô ta gọi cho anh, anh chẳng buồn nghe máy.
"Anh bây giờ là đàn ông có gia đình, anh tôn trọng cuộc hôn nhân này" "Nhưng những lời anh nói với em đã chứng tỏ anh đã buông bỏ thù hận năm đó em gây ra cho anh"-Phi Phi không thể để mất con vương bài duy nhất trong tay là Âu Địch. Nếu không, kết cục của cô ta chính là mất trắng không còn gì cả:"Ngày hôm qua em gọi cho anh nhưng anh không nghe máy, hôm nay lại làm như vậy với em."
Âu Địch im lặng, anh không biết nên nói thế nào với cô ta.
Đối với cô ta đây là chuyện giống như trả thù, nhưng thực sự chỉ là một chuyện rất bình thường nên làm.
"Em thật sự đã rất hối hận rồi, anh làm ơn, tha thứ cho em của năm đó được không? Anh?" Cô ta tỏ ra đáng thương nói với Âu Địch.
Chỉ một câu nhẹ tênh như thế mà muốn xoá bỏ là xoá bỏ sao? Đâu có dễ như thế? Âu Địch nhắm mắt lại, hít một hơi rồi trả lời:"Em về đi, anh còn có việc"
"Chẳng lẽ công việc của anh còn quan trọng hơn cả em à?" Coi ta gào lên, nước mắt rưng rưng. Câu nói của Âu Địch khiến cô ta sợ hãi, cô ta sẽ đứng trước nguy cơ mất trăng mọi thứ
Nhân viên đứng túm tụm với nhau ăn dưa nãy giờ, đang bàn tán sôi nổi, chỉ trỏ loạn xạ thì bị tiếng gào của Phi Phi làm cho giật mình, im bặt không nói tiếng nào. Được vài giây im lặng thì lại bàn tán xì
xào. Quả nhiên là con dân nhà mạng, có chuyện gì là phải hóng dưa đầu tiên. Bất chấp nhỡ có bị Âu Địch đuổi việc thì cũng có tin tức nóng hổi này làm bạn. Không thể lãng phí được.
Đa số nhân viên đều nhỉ tiếng nhận xét về Phi Phi. Cô ta như thế này quá khác so với hình tượng trên mạng của mình. Nào đâu ra dịu dàng hiền thục? Nào đâu ra khí chất ngời ngời? Đây rõ ràng là bà bán cá ngoài chợ, không thể sai được! Ngoài cái mặt với thân hình đẹp hơn bà bán cá ra thì cái gì cũng giống với bà bán cá, không sai lấy một li nào.
...----------------...
Góc TG: Làm gì có ai như mình, vừa ăn mì tôm vừa viết vừa ho, viết xong thì mì nguội hết...
Có cơ hội gặp liền nắm bắt
Âu Địch cảm thấy chán ngán không muốn nói chuyện với Phi Phi nữa, trực tiếp cầm điện thoại lên gọi bảo vệ đến "mời" cô ta ra ngoài.
Xung quanh dần trở nên im lặng, đến khi không còn nghe tiếng la của cô ta nữa, anh mới thở một hơi, đi về phòng làm việc.
Ngồi trên ghế nhàn nhạ uống cà phê. Công việc hôm nay của Âu Địch rất ít. Khoảng thời gian này anh ngoài ngồi ngẩn ra thì chẳng còn gì khác. Thà ngồi như thế còn hơn ôm ấp với Phi Phi.
Chắc có lẽ anh thật sự còn hận cô ta về chuyện năm đó, lúc anh cầu hôn thì lại bỏ anh một mình rồi đi ra nước ngoài.
Á Hoan hôm nay đi xem nhà, cảm thấy căn nhà này vô cùng ưng ý. Không to cũng không nhỏ,đối với một người ở thì hơi rộng, nhưng hai người ở thì sẽ rất vừa vặn. Cô đến biệt thự của Âu Địch, định cho người đem đi một vài đồ vật cỡ lớn và nặng mà hôm trước cô không tự mình mang đi được, nhưng chợt nhớ ra là hôm đó khi đi đã để lại chìa khoá, thế nên không mở cửa được.
Nhìn nhân viên công ty dọn nhà đứng chờ dưới trời nóng bức mồ hôi nhễ nhại, cô đành chạy xuống hỏi bảo vệ có chìa khoá dự phòng không, nhưng câu trả lời vẫn là không. Cũng phải, đây là biệt thự, làm gì có chuyện bảo vệ được cầm chìa khoá dự phòng, hơn nữa nếu có cũng chỉ có quản gia và một hai người có.
Cô cau mày, nhìn vào danh sách trong điện thoại, nghĩ một hồi rồi nhấn gọi cho Âu Địch.
Căn phòng làm việc vốn đang yên tĩnh thì tiếng điện thoại vang lên, xé toạc sự im ắng đến kinh người ấy. Âu Địch vốn đang mông lung phiền muộn, định tiện tay tắt bỏ, nhưng vừa nhìn thấy chữ "vợ" hiện lên trên màn hình, lập tức bắt máy.
Âu Địch bắt máy:[A lô? Á Hoan?"]
"Ừ, tôi có chuyện muốn nhờ anh."-Á Hoan không lằng nhằng, lập tức vào chủ đề chính.
[Ừ, nói đi]
"Anh biết chỗ nào có chìa khoá biệt thự dự phòng không?" Cô hỏi.
Âu Địch phút chốc ngây người. Tự nhiên hỏi đến chìa khoá dự phòng làm cái gì?
"[Chìa khóa dự phòng?]" "Ừ, tôi đến lấy đồ chuyển nhà." Cô khẽ gật đầu.
Á Hoan vốn không nghĩ tới sau khi kí đơn ly hôn lại vẫn còn có lần cần gọi nhờ vả Âu Địch như thế này, hơn nữa còn nói chuyện rất bình thường :"Nên tôi muốn hỏi anh có biết chỗ nào có chìa khoá dự phòng không, nói cho tôi, tôi đi lấy đồ xong liền trả."
"[Không có]" Âu Địch vội vàng trả lời. Cho dù có thì đánh chết anh cũng không nói cho cô biết ai đang cầm.
"Thế à? Vậy thôi, tôi gọi người đến mở khoá" Cô toan tắt máy thì Âu Địch lên tiếng.
"[Không cần đâu, tôi cũng đang chuẩn bị về, em chờ tôi một lát, tôi về sẽ mở cửa luôn cho em]" Âu Địch vội vã cầm lấy chìa khoá xe, khoác vội cái áo rồi đi thẳng xuống nhà xe, phóng về.
Á Hoan nhìn điện thoại không nói gì chỉ ừ một tiếng, rồi chạy đi mua nước cho mấy nhân viên dọn phòng.
"Mọi người qua đây uống nước cho đỡ mệt ạ" Cô mở túi nước ra gọi.
Mọi người nghe thấy thì cũng chạy lại, cô đưa mỗi người một chai rồi để túi vào thùng rác.
"Cô Âu đúng là tốt bụng thật, Âu tổng có cô vợ ngoan hiền đảm đang thế này thật có phúc." Một trong số nhân viên lên tiếng.
Nghe xong lời này cô nghẹn họng, rồi vẫn cố cười:"Vâng ạ, mà mọi người gọi cháu là Á Hoan được rồi, không cần gọi là cô Âu đâu ạ!"
"Vậy được sao?" Người kia hỏi lại.
"Được ạ, không sao hết" Cô gật đầu cười. Cả đám người cũng gật gù.
Một lúc sau thì Âu Địch về đến thì Dương Bảo cũng từ trong xe đi ra. Anh còn định tâm sự với cô một lúc, không ngờ lại xuất hiện một con kì đà nặng cân như vậy. Âu Địch đen mặt, mở cửa rồi đi lên lầu.
Dương Bảo thấy Âu Địch thì cũng vội vội vàng vàng đuổi theo.
Cửa được mở, nhân viên đi vào dọn đồ theo yêu cầu của Á Hoan. Á Hoan muốn nhanh chóng rời đi, nên cũng làm cùng những việc trong khả năng của mình.
Dương Bảo đứng cùng Âu Địch, nhìn Âu Địch một cái, rồi lại nhìn Á Hoan đang dọn dẹp:"Này, cô rảnh không?"
Cô giật mình, quay đầu lên nhìn:"Hả?"
Tên này bị mù sao? Không thấy cô đang dọn à mà còn hỏi có rảnh không, tất nhiên là không rảnh!.
"Tôi có vấn đề muốn nói với cô" Dương Bảo nhìn cô chằm chằm.
"Được."
Cô gật đầu, nói mấy câu với nhân viên dọn dẹp , rồi đi theo Dương Bảo vào phòng làm việc.
Cửa phòng dần đóng lại.
Dương Bảo ngồi trên ghế, chân vắt chéo, tay đan vào nhau, lạnh lùng hỏi:"Cô còn nhớ nội dung trên đơn ly hôn chứ?"
Cô thấy cậu ta hỏi, thì đoán ngay ra mấy cái điều kiện đó có công lao không nhỏ của Dương Bảo, thở dài:"Nhớ"
"Trong đó có một điều đó là cô phải diễn ngoại tình với tôi, và nói rằng cô đi quá giới hạn."
"Ừ" Cô gật đầu.
"Nếu chỉ nói miệng thì sẽ không ai tin" Thấy cô không có phản ứng gì khác biệt, Dương Bảo liền loé lên ý cười, thong thả gợi ý đồ.
Cô khẽ quay đầu nhìn Âu Địch, thấy anh không có phản ứng gì, đủ hiểu là điều này anh cũng biết. Lòng cô trầm xuống, nặng giọng:"Ý của hai người đang muốn nói với tôi là, muốn tôi thật sự vượt giới hạn của một người vợ sao?"
Lòng cô lạnh ngắt, đưa mắt nhìn về phía Dương Bảo. Thật sự muốn khóc, nhưng cô không thể khóc được, tuyệt đối không thể. Cô đã chấp nhận chuyện này, thì không thể chối bỏ được. Đơn đã kí xong, không quay đầu được nữa rồi.
Cô thích Âu Địch sao?
Mặt cô hiện lên tầng tầng bất mãn chưa bao giờ có.
Dương Bảo nhìn vào nét mặt đầy bất mãn chưa từng có trên khuôn mặt luôn rất trầm tĩnh của cô thì khẽ cười:"Bố cậu ấy thích cô như vậy, và gần như tất cả mọi người đều thích cô, để ly hôn được, thì nhất định phải dùng cách này khiến mọi người nghĩ cô phản bội cậu ấy, nếu không, ông ấy sẽ vẫn có lòng tin ở cô mà buộc cô với cậu ấy."
Á Hoan đã tức đến đỏ mặt, tay nắm chặt thành nắm đấm, không nói nên lời.
Chỉ vì để bố Âu hết lòng tin ở cô mà bảo cô vượt quá giới hạn, phát sinh không đứng đắn với người lạ như tên Dương Bảo này? Cô cố kìm nén cơn tức giận đã lớn đến mức chuẩn bị bùng phát ra của mình, cô quay đầu sang nhìn chằm chằm Âu Địch:"Ý này là do anh?"
Âu Địch trong vô thức cảm thấy sợ hãi người con gái trước mặt, vội vã giải thích:"Không, ý của 2 người bọn tôi là chỉ bảo em diễn kịch, chứ không phải bảo em thật sự làm mấy chuyện đó."
Diễn kịch? Hai người này cảm thấy việc này không có liên quan gì đến mình đấy à? Cô thất vọng vô cùng. Im lặng một lúc, cô cũng cất lên tiếng:"Muốn tôi diễn thế nào?"
Âu Địch giật mình, nhìn người con gái trước mặt mà khó tin. Không ngờ cô lại đồng ý chuyện này? Cả người Âu Địch chết đứng.
Dương Bảo ngồi nhìn từ nãy, thấy Âu Địch có phản ứng không bình thường. Trực giác liền mách bảo tình cảm của tên óc lợn Âu Địch này với Á Hoan không hề đơn giản chút nào. Nhưng giờ tên óc lợn này vẫn không nhận ra tình cảm của mình.
Thu lại ánh nhìn của mình, Dương Bảo không trêu chọc nữa, mà bắt đầu nghiêm túc giải thích:"Cô chỉ cần giả vờ qua lại với tôi là được rồi"
Bây giờ cho dù có muốn rút lại điều kiện cũng không thể, đã đâm lao thì phải theo lao, không còn cách nào khác.
Á Hoan trầm mặc một lúc lâu rồi quay người nhìn Âu Địch:"Chuyện này anh đồng ý không?"
Cho dù thế nào thì cô vẫn muốn xem ý của người đàn ông này
Âu Địch cổ họng khô cứng:"Nếu em không muốn, anh không ép em, chúng ta có thể đổi cách khác" "Ý anh là anh cũng không phản đối." Cô chen lời.
Tim cô thắt lại, tất cả dần trở nên u tối. Mọi sự chờ mong đặt trên người Âu Địch tan thành mây khói hết. (Còn đúng cái nịt hahaa)
Cô trùng mắt xuống:"Lúc nào hai người thấy có thể bắt đầu, thì tôi sẽ lập tức phối hợp, không sao cả."
Âu Địch vừa nghe thế thì tim không khỏi nhói lên. Chưa kịp làm gì thì Dương Bảo đứng dậy, tiến đến ôm vòng qua eo cô:"Cứ để mọi chuyện diễn ra thật sự nhiên là được. Nhưng mà tôi thấy bây giờ bắt đầu là tốt nhất"
Á Hoan trước nay không thích thân mật với người khá, lạnh nhạt vung tay, hất tay Dương Bảo ra:"Được. Đi thôi"
Dương Bảo nhướn mày:"Hừ, thật ghê gớm. Ôm có một cái cũng không cho, còn đánh tôi?"
"Hừ"
"Cô làm vậy là không có tình người gì cả"
"Tôi quản anh làm gì? Tôi cứ đánh đấy! Chưa có sự cho phép của tôi, một cọng tóc cũng không được phép sờ." Cô không thèm quay đầu nhìn, đẩy cửa đi ra ngoài, Dương Bảo cũng đi theo.
Còn một mình Âu Địch đứng trong phòng, mắt trừng trừng lên. Nhớ lại lúc Dương Bảo ôm lấy cô, ánh mắt anh thu hết lên cách tay ấy. Bỗng nhiên cảm thấy tay của Dương Bảo có lẽ nằm nguyên lâu quá rồi, vô cùng chướng mắt.
Á Hoan ra ngoài phòng khách trước. Trong khoảng thời gian bọn họ nói chuyện, nhân viên dọn dẹp đã thu dọn xong hết, để toàn bộ đồ lên xe chuẩn bị đem đi.
Lúc cô ra, tài xế nói cô kiểm lại, nếu thiếu sót cái gì có thể bổ sung ngay.
Cô gật đầu, từ từ kiểm tra, thấy không thiếu thứ gì, cô ừ một tiếng, rồi chủ động chào 2 kẻ kia.
Đang định lên xe của người dọn dẹp thì Dương Bảo lấy xe ra đến nơi, bíp còi một hồi dài khiến cô chú ý:"Để tôi chở cô"
"Không cần đâu" Cô không có thiện cảm với Dương Bảo,đại khái là cô không thích một kẻ lăng nhăng như Dương Bảo.Chính vì thế trước nay luôn né tránh ở riêng một chỗ với Dương Bảo.
"Tôi cũng chẳng muốn đưa cô đâu, nhưng vì tình anh em nên tôi phải hi sinh."
Đang nhắc nhở cô phải diễn đấy à? Cô bực dọc, đi sang ngồi vào ghế sau xe.
Dương Bảo nhìn gương chiếu hậu:"Hình như cô không thích tôi thì phải" "Ừ"Cô chống cằm trả lời.
"Ôi trời ơi, cô có ghét cũng đừng có thừa nhận trực tiếp như thế chứ? Thật là khiến tôi tổn thương hết sức" Dương Bảo thật sự há hốc miệng khi nghe cô trả lời ngắn gọn như thế.
"Không ghét anh thì tôi có thể bày ra bộ mặt này sao?" Cô nhếch môi.
Dương Bảo nhìn lén cô qua gương chiếu hậu.
Phải thật lòng là cô không phải là mỹ nữ đình đám, thế nhưng vẻ đẹp tự nhiên của cô khiến người khác bị thu hút.
"Biểu cảm này của cô quá rõ ràng rồi, nên đổi đi" "Đổi thế nào?"
"Vui vẻ"
Cô liếc Dương Bảo một cái rồi tiếp tục im lặng.
"Khắp cái thành phố này, duy nhất chỉ có cô là vẫn thờ ơ lạnh lùng khi nhìn thấy tôi đấy" Dương Bảo liếc cô qua gương chiếu hậu.
"Thì?"
"Nếu là những người phụ nữ khác, nhìn thấy tôi và có cơ hội thân mật với tôi thì khẳng định đã yêu thương nhung nhớ tôi lâu lắm rồi."
"Chắc chắn sẽ không phải chỉ có một mình tôi là không động tâm với anh" Cô bình tĩnh nói :"Chẳng qua là vừa khéo tôi gặp anh thôi"
"Vậy sao?" Cặp mắt tinh tế của Dương Bảo khẽ nhếch lên:"Nhưng tôi cứ cảm giác cô có địch ý với tôi là sao nhỉ?"
"Cảm giác của anh có vẻ rất tốt đấy!" Cô cười.
"Vậy là cô rất ghét tôi?" "Ờ"
Á Hoan thản nhiên trả lời :"Có thể giúp Âu Địch viết ra một cái đơn ly hôn tốt như vậy, anh thấy tôi có thể thích anh được à?"
"Cô bất mãn với đơn ly hôn sao?" Dương Bảo hơi bất ngờ, không nghĩ đến cô lại bất mãn sau tất cả.
"Ừ" Cô chẳng thèm để ý:"Chẳng phải chỉ cần thừa chận quá giới hạn là được rồi à? Lại còn diễn làm cái quái gì?" Cô ngừng lại một lát, rồi nói tiếp:"Thật khó mà tin được"
Dương Bảo thật sự không thể ngờ Á Hoan lại bình tĩnh xử lí được như thế :"Cô thích Âu Địch sao?" Cậu ta tò mò nhất chính là vấn đề này
Chờ giúp đỡ
"Đúng thế" Cô gật đầu.
Cô luôn là một người thẳng thắn trong vấn đề tình cảm, yêu ghét rõ ràng.
Có tình cảm với anh thì nói có tình cảm, trước giờ cô chưa bao giờ giấu diếm, chỉ là anh không hiểu, và cũng không muốn hiểu nên cô lại thôi.
Cô lại cười hỏi Dương Bảo:"Nếu không yêu, năm đó tôi từ bỏ tương lai cao cao tại thượng của mình để kết hôn với anh ấy để làm cái gì?"
"Tôi cứ tưởng cô vì tiền của cậu ấy chứ?" Dương Bảo nhìn chằm chằm vào cô
Cô vuốt tóc:"Không chỉ một mình anh, còn rất nhiều người khác nữa"
"Điều kiện gia đình cô và Âu Địch là quá lớn. Hơn nữa là lúc đó Âu Địch thích Phi Phi, cho nên ai cũng nghĩ cô muốn vào đào tiền nhà họ Âu " Dương Bảo nói.
"Năm đó người ta nói cô là đồ hám tiền, cô thấy sao?"
"Tôi không để tâm. Thứ duy nhất tôi quan tâm là tôi thật lòng yêu anh ấy, có thể gả cho người mình yêu không phải là điều hạnh phúc nhất à?" "Nhưng giờ cậu ấy muốn ly hôn với cô"-Dương Bảo cười lên một tiếng.
"Ừ." Tâm trạng cô trùng xuống. "Nhưng có thể giữ lấy anh ấy để anh ấy không vào tay Phi Phi từng ấy thời gian, tôi thoả mãn rồi" Môi cô khẽ nhếch lên rồi lập tức hạ xuống.
Việc kết hôn với Âu Địch vốn là điều mà cô chỉ có thể dám mơ ước, trở thành sự thật thì dù ngắn hay dài thì cũng là cả một quãng thời gian đẹp.
Xe của công ty dọn dẹp đã dừng lại, cô bước xuống mở cửa nhà cho bọn họ đem đồ vào trong.
Sau khi đã chuyển hết vào, cô đứng ra thanh toán cho họ. Bọn họ rất bận nên cũng chỉ vội vàng tạm biệt rồi đi.
Đồ đạc đặt khắp phòng còn chưa được sắp xếp. Cô xắn tay áo lên, chuẩn bị làm thì chợt nhớ ra còn có Dương Bảo vẫn đang ngồi trên ghế, lạnh nhạt hỏi:"Anh còn không về đi à?"
"Cô đây là đang đuổi tôi đấy à?" "Ừ"
"Nhưng chúng ta đang yêu đương đấy!" "Ai yêu đương với anh?"Cô hỏi vặn lại.
"Rồi rồi, thì là đang diễn. Cô cũng không thể đuổi tôi đi được. Nếu không người khác nhìn thấy sẽ nghĩ tôi là nhân viên của công ty dọn dẹp."
"Nếu vậy thì cứ ngồi đấy, chờ tôi thu xếp xong rồi đi về đi" Cô rạch thùng giấy, lấy đồ ra bắt đầu sắp xếp, không để ý đến Dương Bảo nữa.
"Cần tôi giúp không?" Dương Bảo thấy mình ngồi không để cô làm thì thật không phải phép.
"Tự tôi cũng làm được" Cô cười lịch sự. Một người phụ nữ quá độc lập sẽ khiến người ta không thích.
Nhưng bây giờ cô vốn là như thế. Dương Bảo đứng một bên nghĩ ngợi. Nếu lát nữa cô không chuyển được đồ gì, nhất định sẽ phải nhờ cậu ta giúp, đến lúc đó trêu chọc một phen, để cô biết thế nào là cái giá của phô trương.
Á Hoan hoàn toàn không biết ý nghĩ của Dương Bảo, cũng chẳng hơi đâu để mà biết, cứ thế chầm chậm làm từng thứ một.
Chẳng mất bao lâu, đồ nhỏ đã được xếp gọn, chỉ còn những thưa đồ to khó di chuyển.
Dương Bảo đứng bên cạnh đắc ý, chắc mẩm cô nhất định sẽ phải nhờ cậu ta giúp đỡ.
Thế nhưng tự cô sau hồi lâu cũng sắp xếp xong hết, chẳng cần nhờ đến Dương Bảo một chút nào. Do tóc bị rủ xuống nên cô khẽ vuốt lên, buộc túm lại.
Chỉ là hình ảnh rất đơn giản nhưng Dương Bảo lại thấy có chút quyến rũ lạ thường.
Cô đặt chiếc thùng rác nhỏ vào một góc, quay sang nhìn Dương Bảo:"Anh đi về được chưa vậy?"
Lúc nãy cậu ta nói không thể về trước vì sợ bị hiểu nhầm là nhân viên công ty dọn dẹp, bây giờ xong rồi, cô liền muốn cậu ta đi ngay tức khắc.
"Ừ" Dương Bảo đứng dậy. Không thể ngờ rằng cô có thể tự mình sắp xếp mà không cần đến sự giúp đỡ của cậu ta. Dương Bảo vô cùng hoài nghi, cô giỏi như thế, thật sự cần bạn trai sao? Nán lại một chút, Dương Bảo mở miệng hỏi:"Trông cô như vậy, bình thường tất cả đều do cô dọn dẹp à?" "Không phải tôi thì là ai? Không lẽ là anh à?" Cô thuận tiện đâm chọc. Đàn ông mà nghe phụ nữ nói không cần là thật sự ngồi chơi, đúng là hết nói.
Cô đi sang tủ lạnh, lấy trong tủ một chai nước mà cô vừa mua. Thuận tiện hỏi cậu ta muốn uống gì "Uống gì?" "Rượu vang" Dương Bảo chẳng khách khí gì.
"Cút đi" Cô nhếch môi, đuổi thẳng.
Dương Bảo yêu cầu rất cao về đồ ăn thức uống, đều phải là hàng cao cấp. Nhưng đang làm khách nhà người ta, không bị ăn một chậu nước rửa chân đã là may lắm rồi.
"Vậy bia thì sao" "Uống bia không được lái xe" Cô lạnh nhạt lấy một ly cà phê lạnh ném cho Dương Bảo.
"Nếu không lái được thì tôi ở lại đây, hoặc cô có thể chở tôi về mà" Dương Bảo trưng ra cái bộ mặt ghét bỏ
"Tôi không có thời gian. Đã tối như thế này rồi, đừng gây phiền phức cho tôi nữa." Cô chẳng thèm suy nghĩ, từ chối thẳng thừng.
"Hơn nữa ngày mai tôi còn phải đi làm"
"Vậy sao? Cũng chăm chỉ gớm nhỉ?"
"Ừ, mau mau uống rồi đi về đi" Cô lạnh nhạt.
"Tôi còn chưa ăn gì, cô nấu cho tôi ăn đi"
"Anh không ngại là được." Cô nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Dương Bảo cầm điện thoại lên, chụp cô một tấm đăng lên trang cá nhân với dòng chữ "có bạn gái đảm đang, ra ngoài mua đồ nấu cho ăn"
Vừa đăng lên đã lập tức có người hỏi :"Cậu đang ở đâu?" Dương Bảo mở ra xem, thì thật không thể ngờ người hỏi là Âu Địch. Cậu ta buồn cười muốn chết, mở tin nhắn riêng, gửi vị trí và biển số nhà cho Âu Địch. Có chuyện hay rồi đây.
...----------------...
Thiên tài trong thiên tài
Sau khi trả lời, Âu Địch không nhắn lại Dương Bảo nữa. Điều này khiến Dương Bảo càng khó tin.
Hôm đó bố cậu nói với cậu Á Hoan là một thiên tài, anh đồng ý. Thế nhưng vẫn khó mà tin được. Rõ ràng bố cậu là người nghiêm khắc đến mức khiến người người kinh hãi, làm sao có thể coi trọng một người ở nhà làm nội trợ lâu như thế? Mặc dù biểu hiện của cô rất tốt, rất chăm chỉ, nhưng cậu vẫn không thể nào tin được. Đành mở điện thoại, gọi cho bố mình :"A lô? Bố!"
"Chuyện gì đây?" "Mẹ con nói rảnh thì gọi cho bố, thắm thiết tình cảm" "Không có gì thì ta tắt đây, ta không rảnh nói nhảm với con đâu"
"Ấy đừng, bố, đừng vội. Con muốn hỏi bố, bố thật sự rất trọng dụng Á Hoan à?" Dương Bảo vội vã vào vấn đề.
"Ừ, thì sao?" "Con có thể biết lí do không?"
"Nó là một người có tiềm năng, khẳng định mang lại lợi ích cho công ty. Hơn nữa trước đây ta giành giật nó không thành, bây giờ có cơ hội, không lẽ lại bỏ qua?" Giọng bố Dương trầm trầm nói
"Nhưng..."
"Hơn nữa, việc nó đến công ty phỏng vấn không phải là ngẫu nhiên. Ta đã phải nhờ các mối quan hệ tìm ra bạn của nó, nhờ vả bạn nó nói tin phỏng vấn cho nó biết, nếu không sợ là nó đã lọt vào công ty khác rồi." Ông ngừng lại chút rồi lại nói :"Nếu muốn biết rõ hơn về con bé, thì lên mạng mà tìm, con sẽ phải bất ngờ đấy!"
Dương Bảo nghe xong thì đứng hình. Bố cậu ta vậy mà lại hạ mình nhờ vả người khác chỉ để kéo Á Hoan về công ty? Thật quá hoang đường rồi! Nhưng chính miệng ông ấy nói, thì một chữ cũng không thể sai .
"Vâng, con biết rồi" Dương Bảo gật đầu. Vừa dứt câu thì tiếng tút tút từ đầu dây bên kia truyền sang. Bố cậu thế này cũng quá là tuyệt tình rồi đi.
Dương Bảo vội vàng làm theo lời bố, lên mạng gõ tên cô, thật kinh hãi, vậy mà toàn bộ kết quả đều chung quy ra hai chữ "Thiên tài?"
Năm cô lên tiểu học, là một nữ thiên tài nhỏ bé của trường, không những thế, tất cả những môn đức-trí-thể-nghệ-lao đều rất giỏi, là một học sinh toàn diện.
Lên trung học, mọi kì thi đều dễ dàng lấy điểm tuyệt đối. Đương nhiên đây chỉ là phần nhỏ, vì đa số thời gian cô đều dành cho việc học chương trình của đại học.
Năm lên cao trung, ai cũng cày mặt vào học đến điên cuồng, duy chỉ có cô là nhàn nhạ thảnh thơi, bởi vốn dĩ khi đó cô đã hoàn thành gần hết chương trình đại học rồi. Thế nhưng ít ai biết điều này, nên đều nghĩ do cô tự tin quá mức, nhất định cao khảo sẽ tụt dốc. Nhưng không, điểm vẫn là tối đa.
Mảng học suất sắc thì mảng làm việc cũng không kém. Vì điều kiện gia đình, thế nên nhờ trí thông minh của mình, cô luôn chăm chỉ làm việc bán thời gian cho một vài công ty. Nhất là lúc cô học đại học năm hai. Khi đó cô làm bán thời gian cho một công ty thiết kế thời trang cũng có chút tiếng tăm, mà trùng hợp là dự án cô làm là để dự thi. Thế nên công ty đã đăng kí để góp vui, vì chẳng ai nghĩ cô tài năng đến thế. Không ngờ kết quả là vào thẳng vòng trong không tốt sức, đạt giải cao nhất trong nghề. Từ đó trở đi công ty nào cũng nhăm nhe giành giật cô về làm việc, trong đó có cả công ty nhà Dương Bảo.
Cô làm việc cho nhiều ngành nghề khác nhau, không có gì là không thể. Thậm chí có một thời gian cuối năm hai, cô làm việc cùng lúc cho 5 công ty, nhưng vẫn thoải mái hoàn thành vô cùng suất sắc.
Đọc xong đống thông tin trên mạng, Dương Bảo há mồm. Thật đấy à? Vốn chỉ nghĩ cô giỏi chút ít thôi, không ngờ là giỏi đến mức biến thái luôn. Trên thế giới này thật sự tồn tại một người con gái như thế này sao?
Nhớ kĩ lại thì hình như ba năm trước công ty nhà cậu ta cũng tuyển một nhân viên bán thời gian, điều này là do trực tiếp bố cậu ta phá lệ, vì là công ty lớn nên không bao giờ tuyển nhân viên bán thời gian, duy nhất chỉ có nhân viên đó được ông phá lệ tuyển vào. Ai cũng nghĩ là nhân viên bán thời gian sẽ làm ảnh hưởng công ty, nhưng không, thực lực của nhân viên này đã chứng minh tất cả.
Số tiền kiếm được từ dự án mà nhân viên này làm khi bán thời gian ở công ty nhà cậu ta cao hơn dự án cùng kì ít nhất là 50%, khi hoàn thành còn nhận toàn đánh giá tốt, không có đánh giá xấu.
Cả công ty bất ngờ đến bật ngửa, quyết tâm muốn giữ người này lại nhưng người này nhất quyết không ở, từ chối mọi đặc quyền trên trời, sau khi hoàn thành dự án liền rời công ty.
Lúc đó cậu ta còn thấy khó hiểu. Công ty của nhà họ Dương rất hiếm khi phá lệ, và cũng là lần đầu tiên vì để giữ chân một nhân viên bán thời gian mà chịu đưa ra những đãi ngộ chưa từng có mà ai cũng ham muốn dành được như vậy mà người đó vẫn rời đi? Đây là tỏ thái độ lên mặt sao?
Nhưng hiện tại bây giờ sau khi xem tất cả những tin này, biết người đó là Á Hoan thì mọi nghi vấn đều được làm rõ.
Đơn giản là khi đó cô còn quá trẻ, tương lai rộng mở, hơn nữa sắp sang năm ba đại học, cô còn chuẩn bị thi tốt nghiệp trước 1 năm.
Sau khi thi xong thì lễ kết hôn với Âu Địch được bắt đầu. Đây là điều mà không thể phủ nhận được.
...----------------...
Góc TG: Hehe, do tối qua mình ngủ có 4 tiếng, xong chiều ngủ thêm 2 tiếng rưỡi nữa nên tâm trạng khá hơn nhiều, lên thêm chap nx
Âu Địch không biết nên trả lời như thế nào.
Ly hôn? Nửa có nửa không. Anh hiện tại cũng không biết mình thật sự thích Á Hoan hay chỉ là thói quen lâu ngày. Nếu bản thân chọn bừa, chắc chắn kết cục sẽ mù mịt không cách nào xoay chuyển được, nhất định sẽ hối hận. Thế nên anh phải đợi, đợi bản thân mình thật sự thông suốt, thật sự biết trong tim mình có ai mới đưa ra lựa chọn.
Nhưng điều anh không thể ngờ đến là mọi chuyện lại đi đến bước đường này, vì thế anh đã đề cập chuyện ly hôn với Á Hoan, cô cũng đã đồng ý, nhưng anh không muốn cho Phi Phi biết chuyện này, chỉ có thể thờ ơ:"Anh tạm thời chưa giải quyết chuyện này được."
"Vậy em thì sao hả?" Cô ta trước khi quyết định trở về đinh ninh rằng Âu Địch nhất định sẽ ly hôn cưới cô ta, thế nên cô ta mới vội vàng đặt vé vêt nước. Bây giờ nghe câu trả lời của Âu Địch khiến cô ta tám phần hoang mang:"Chẳng lẽ anh lại muốn em phải tiếp tục âm thầm làm người tình trong bóng tối của anh hay sao? Sao anh có thể?" "Anh sẽ không phản bội cuộc hôn nhân của mình"
Đây là sự kiên trì cuối cùng mà Âu Địch dành cho Phi Phi trong ngày hôm nay:"Thế nên mong em hãy giữ khảng cách chuẩn mực với anh trước khi anh ly hôn với vợ mình."
Lời nói vừa lãnh đạm, vừa xa xách khiến Phi Phi như bị một con dao đâm vào tim. Cô ta cắn chặt môi dưới của mình, một lát sau mới mở miệng:"Nhưng rõ ràng người anh yêu là em, phải không?" "Nếu em đến đây chỉ để nói với anh những điều vô nghĩa này, thì anh xin lỗi, anh đang rất bận, em nên đi về đi thì hơn"
Thế nhưng Phi Phi vẫn mặt dày chôn chân ở đấy, một bước cũng không chịu đi. Cô ta hiểu nếu bây giờ cô ta đi thì mối quan hệ này giữa cô ta và Âu Địch sẽ tan thành mây khói, cô ta không thể để chuyện này xảy ra được!
"Chắc chắn người anh yêu là em! Nếu không tại sao tối qua anh lại ngủ ở dưới nhà xe khách sạn cả đêm như thế!" Cô ta mù quáng tin vào tin tức trên mạng, bỏ qua bài viết công bố của văn phòng quan hệ công chúng trước đó.
"RP có biết bao nhiêu chi nhánh? Anh ở chi nhánh một, còn em ở chi nhánh ba, rõ ràng là chẳng liên quan gì cả." Âu Địch nói rõ ràng, tránh để cô ta hiểu lầm.
Phi Phi vẫn cố chấp, khó chịu nói:"Là do anh muốn gặp em quá, nên đã nhầm đường!" "Thế em đi hay là anh đi? Anh đã nói là mình không đi nhầm rồi, em đừng có mù mắt tin vào những lời trên mạng nữa!" Âu Địch bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Anh và vợ có chuyện, vợ ra khách sạn ở, anh lo cô ấy xảy ra chuyện nên đi theo, liên quan gì đến em?"
"Anh đang nói dối! Chắc chắn là do năm đó em ôm mộng làm giàu, bỏ anh ở lại bữa tiệc một mình nên anh mới như vậy. Nhưng bây giờ em quay về rồi, anh tha chứ cho em..." "Không liên quan đến chuyện năm đó!"
Đến giờ Âu Địch vẫn không hiểu, tại sao mình chẳng có chút cảm giác mặt đỏ tim rung với Á Hoan, mà lại lo lắng cho cô đến thế. Cô là người độc lập, có thể giải quyết mọi chuyện. Ngược lại là Phi Phi, không có chút kĩ năng sinh tồn độc lập nào cả. Lúc mà cô ta gọi cho anh, anh chẳng buồn nghe máy.
"Anh bây giờ là đàn ông có gia đình, anh tôn trọng cuộc hôn nhân này" "Nhưng những lời anh nói với em đã chứng tỏ anh đã buông bỏ thù hận năm đó em gây ra cho anh"-Phi Phi không thể để mất con vương bài duy nhất trong tay là Âu Địch. Nếu không, kết cục của cô ta chính là mất trắng không còn gì cả:"Ngày hôm qua em gọi cho anh nhưng anh không nghe máy, hôm nay lại làm như vậy với em."
Âu Địch im lặng, anh không biết nên nói thế nào với cô ta.
Đối với cô ta đây là chuyện giống như trả thù, nhưng thực sự chỉ là một chuyện rất bình thường nên làm.
"Em thật sự đã rất hối hận rồi, anh làm ơn, tha thứ cho em của năm đó được không? Anh?" Cô ta tỏ ra đáng thương nói với Âu Địch.
Chỉ một câu nhẹ tênh như thế mà muốn xoá bỏ là xoá bỏ sao? Đâu có dễ như thế? Âu Địch nhắm mắt lại, hít một hơi rồi trả lời:"Em về đi, anh còn có việc"
"Chẳng lẽ công việc của anh còn quan trọng hơn cả em à?" Coi ta gào lên, nước mắt rưng rưng. Câu nói của Âu Địch khiến cô ta sợ hãi, cô ta sẽ đứng trước nguy cơ mất trăng mọi thứ
Nhân viên đứng túm tụm với nhau ăn dưa nãy giờ, đang bàn tán sôi nổi, chỉ trỏ loạn xạ thì bị tiếng gào của Phi Phi làm cho giật mình, im bặt không nói tiếng nào. Được vài giây im lặng thì lại bàn tán xì
xào. Quả nhiên là con dân nhà mạng, có chuyện gì là phải hóng dưa đầu tiên. Bất chấp nhỡ có bị Âu Địch đuổi việc thì cũng có tin tức nóng hổi này làm bạn. Không thể lãng phí được.
Đa số nhân viên đều nhỉ tiếng nhận xét về Phi Phi. Cô ta như thế này quá khác so với hình tượng trên mạng của mình. Nào đâu ra dịu dàng hiền thục? Nào đâu ra khí chất ngời ngời? Đây rõ ràng là bà bán cá ngoài chợ, không thể sai được! Ngoài cái mặt với thân hình đẹp hơn bà bán cá ra thì cái gì cũng giống với bà bán cá, không sai lấy một li nào.
...----------------...
Góc TG: Làm gì có ai như mình, vừa ăn mì tôm vừa viết vừa ho, viết xong thì mì nguội hết...
Có cơ hội gặp liền nắm bắt
Âu Địch cảm thấy chán ngán không muốn nói chuyện với Phi Phi nữa, trực tiếp cầm điện thoại lên gọi bảo vệ đến "mời" cô ta ra ngoài.
Xung quanh dần trở nên im lặng, đến khi không còn nghe tiếng la của cô ta nữa, anh mới thở một hơi, đi về phòng làm việc.
Ngồi trên ghế nhàn nhạ uống cà phê. Công việc hôm nay của Âu Địch rất ít. Khoảng thời gian này anh ngoài ngồi ngẩn ra thì chẳng còn gì khác. Thà ngồi như thế còn hơn ôm ấp với Phi Phi.
Chắc có lẽ anh thật sự còn hận cô ta về chuyện năm đó, lúc anh cầu hôn thì lại bỏ anh một mình rồi đi ra nước ngoài.
Á Hoan hôm nay đi xem nhà, cảm thấy căn nhà này vô cùng ưng ý. Không to cũng không nhỏ,đối với một người ở thì hơi rộng, nhưng hai người ở thì sẽ rất vừa vặn. Cô đến biệt thự của Âu Địch, định cho người đem đi một vài đồ vật cỡ lớn và nặng mà hôm trước cô không tự mình mang đi được, nhưng chợt nhớ ra là hôm đó khi đi đã để lại chìa khoá, thế nên không mở cửa được.
Nhìn nhân viên công ty dọn nhà đứng chờ dưới trời nóng bức mồ hôi nhễ nhại, cô đành chạy xuống hỏi bảo vệ có chìa khoá dự phòng không, nhưng câu trả lời vẫn là không. Cũng phải, đây là biệt thự, làm gì có chuyện bảo vệ được cầm chìa khoá dự phòng, hơn nữa nếu có cũng chỉ có quản gia và một hai người có.
Cô cau mày, nhìn vào danh sách trong điện thoại, nghĩ một hồi rồi nhấn gọi cho Âu Địch.
Căn phòng làm việc vốn đang yên tĩnh thì tiếng điện thoại vang lên, xé toạc sự im ắng đến kinh người ấy. Âu Địch vốn đang mông lung phiền muộn, định tiện tay tắt bỏ, nhưng vừa nhìn thấy chữ "vợ" hiện lên trên màn hình, lập tức bắt máy.
Âu Địch bắt máy:[A lô? Á Hoan?"]
"Ừ, tôi có chuyện muốn nhờ anh."-Á Hoan không lằng nhằng, lập tức vào chủ đề chính.
[Ừ, nói đi]
"Anh biết chỗ nào có chìa khoá biệt thự dự phòng không?" Cô hỏi.
Âu Địch phút chốc ngây người. Tự nhiên hỏi đến chìa khoá dự phòng làm cái gì?
"[Chìa khóa dự phòng?]" "Ừ, tôi đến lấy đồ chuyển nhà." Cô khẽ gật đầu.
Á Hoan vốn không nghĩ tới sau khi kí đơn ly hôn lại vẫn còn có lần cần gọi nhờ vả Âu Địch như thế này, hơn nữa còn nói chuyện rất bình thường :"Nên tôi muốn hỏi anh có biết chỗ nào có chìa khoá dự phòng không, nói cho tôi, tôi đi lấy đồ xong liền trả."
"[Không có]" Âu Địch vội vàng trả lời. Cho dù có thì đánh chết anh cũng không nói cho cô biết ai đang cầm.
"Thế à? Vậy thôi, tôi gọi người đến mở khoá" Cô toan tắt máy thì Âu Địch lên tiếng.
"[Không cần đâu, tôi cũng đang chuẩn bị về, em chờ tôi một lát, tôi về sẽ mở cửa luôn cho em]" Âu Địch vội vã cầm lấy chìa khoá xe, khoác vội cái áo rồi đi thẳng xuống nhà xe, phóng về.
Á Hoan nhìn điện thoại không nói gì chỉ ừ một tiếng, rồi chạy đi mua nước cho mấy nhân viên dọn phòng.
"Mọi người qua đây uống nước cho đỡ mệt ạ" Cô mở túi nước ra gọi.
Mọi người nghe thấy thì cũng chạy lại, cô đưa mỗi người một chai rồi để túi vào thùng rác.
"Cô Âu đúng là tốt bụng thật, Âu tổng có cô vợ ngoan hiền đảm đang thế này thật có phúc." Một trong số nhân viên lên tiếng.
Nghe xong lời này cô nghẹn họng, rồi vẫn cố cười:"Vâng ạ, mà mọi người gọi cháu là Á Hoan được rồi, không cần gọi là cô Âu đâu ạ!"
"Vậy được sao?" Người kia hỏi lại.
"Được ạ, không sao hết" Cô gật đầu cười. Cả đám người cũng gật gù.
Một lúc sau thì Âu Địch về đến thì Dương Bảo cũng từ trong xe đi ra. Anh còn định tâm sự với cô một lúc, không ngờ lại xuất hiện một con kì đà nặng cân như vậy. Âu Địch đen mặt, mở cửa rồi đi lên lầu.
Dương Bảo thấy Âu Địch thì cũng vội vội vàng vàng đuổi theo.
Cửa được mở, nhân viên đi vào dọn đồ theo yêu cầu của Á Hoan. Á Hoan muốn nhanh chóng rời đi, nên cũng làm cùng những việc trong khả năng của mình.
Dương Bảo đứng cùng Âu Địch, nhìn Âu Địch một cái, rồi lại nhìn Á Hoan đang dọn dẹp:"Này, cô rảnh không?"
Cô giật mình, quay đầu lên nhìn:"Hả?"
Tên này bị mù sao? Không thấy cô đang dọn à mà còn hỏi có rảnh không, tất nhiên là không rảnh!.
"Tôi có vấn đề muốn nói với cô" Dương Bảo nhìn cô chằm chằm.
"Được."
Cô gật đầu, nói mấy câu với nhân viên dọn dẹp , rồi đi theo Dương Bảo vào phòng làm việc.
Cửa phòng dần đóng lại.
Dương Bảo ngồi trên ghế, chân vắt chéo, tay đan vào nhau, lạnh lùng hỏi:"Cô còn nhớ nội dung trên đơn ly hôn chứ?"
Cô thấy cậu ta hỏi, thì đoán ngay ra mấy cái điều kiện đó có công lao không nhỏ của Dương Bảo, thở dài:"Nhớ"
"Trong đó có một điều đó là cô phải diễn ngoại tình với tôi, và nói rằng cô đi quá giới hạn."
"Ừ" Cô gật đầu.
"Nếu chỉ nói miệng thì sẽ không ai tin" Thấy cô không có phản ứng gì khác biệt, Dương Bảo liền loé lên ý cười, thong thả gợi ý đồ.
Cô khẽ quay đầu nhìn Âu Địch, thấy anh không có phản ứng gì, đủ hiểu là điều này anh cũng biết. Lòng cô trầm xuống, nặng giọng:"Ý của hai người đang muốn nói với tôi là, muốn tôi thật sự vượt giới hạn của một người vợ sao?"
Lòng cô lạnh ngắt, đưa mắt nhìn về phía Dương Bảo. Thật sự muốn khóc, nhưng cô không thể khóc được, tuyệt đối không thể. Cô đã chấp nhận chuyện này, thì không thể chối bỏ được. Đơn đã kí xong, không quay đầu được nữa rồi.
Cô thích Âu Địch sao?
Mặt cô hiện lên tầng tầng bất mãn chưa bao giờ có.
Dương Bảo nhìn vào nét mặt đầy bất mãn chưa từng có trên khuôn mặt luôn rất trầm tĩnh của cô thì khẽ cười:"Bố cậu ấy thích cô như vậy, và gần như tất cả mọi người đều thích cô, để ly hôn được, thì nhất định phải dùng cách này khiến mọi người nghĩ cô phản bội cậu ấy, nếu không, ông ấy sẽ vẫn có lòng tin ở cô mà buộc cô với cậu ấy."
Á Hoan đã tức đến đỏ mặt, tay nắm chặt thành nắm đấm, không nói nên lời.
Chỉ vì để bố Âu hết lòng tin ở cô mà bảo cô vượt quá giới hạn, phát sinh không đứng đắn với người lạ như tên Dương Bảo này? Cô cố kìm nén cơn tức giận đã lớn đến mức chuẩn bị bùng phát ra của mình, cô quay đầu sang nhìn chằm chằm Âu Địch:"Ý này là do anh?"
Âu Địch trong vô thức cảm thấy sợ hãi người con gái trước mặt, vội vã giải thích:"Không, ý của 2 người bọn tôi là chỉ bảo em diễn kịch, chứ không phải bảo em thật sự làm mấy chuyện đó."
Diễn kịch? Hai người này cảm thấy việc này không có liên quan gì đến mình đấy à? Cô thất vọng vô cùng. Im lặng một lúc, cô cũng cất lên tiếng:"Muốn tôi diễn thế nào?"
Âu Địch giật mình, nhìn người con gái trước mặt mà khó tin. Không ngờ cô lại đồng ý chuyện này? Cả người Âu Địch chết đứng.
Dương Bảo ngồi nhìn từ nãy, thấy Âu Địch có phản ứng không bình thường. Trực giác liền mách bảo tình cảm của tên óc lợn Âu Địch này với Á Hoan không hề đơn giản chút nào. Nhưng giờ tên óc lợn này vẫn không nhận ra tình cảm của mình.
Thu lại ánh nhìn của mình, Dương Bảo không trêu chọc nữa, mà bắt đầu nghiêm túc giải thích:"Cô chỉ cần giả vờ qua lại với tôi là được rồi"
Bây giờ cho dù có muốn rút lại điều kiện cũng không thể, đã đâm lao thì phải theo lao, không còn cách nào khác.
Á Hoan trầm mặc một lúc lâu rồi quay người nhìn Âu Địch:"Chuyện này anh đồng ý không?"
Cho dù thế nào thì cô vẫn muốn xem ý của người đàn ông này
Âu Địch cổ họng khô cứng:"Nếu em không muốn, anh không ép em, chúng ta có thể đổi cách khác" "Ý anh là anh cũng không phản đối." Cô chen lời.
Tim cô thắt lại, tất cả dần trở nên u tối. Mọi sự chờ mong đặt trên người Âu Địch tan thành mây khói hết. (Còn đúng cái nịt hahaa)
Cô trùng mắt xuống:"Lúc nào hai người thấy có thể bắt đầu, thì tôi sẽ lập tức phối hợp, không sao cả."
Âu Địch vừa nghe thế thì tim không khỏi nhói lên. Chưa kịp làm gì thì Dương Bảo đứng dậy, tiến đến ôm vòng qua eo cô:"Cứ để mọi chuyện diễn ra thật sự nhiên là được. Nhưng mà tôi thấy bây giờ bắt đầu là tốt nhất"
Á Hoan trước nay không thích thân mật với người khá, lạnh nhạt vung tay, hất tay Dương Bảo ra:"Được. Đi thôi"
Dương Bảo nhướn mày:"Hừ, thật ghê gớm. Ôm có một cái cũng không cho, còn đánh tôi?"
"Hừ"
"Cô làm vậy là không có tình người gì cả"
"Tôi quản anh làm gì? Tôi cứ đánh đấy! Chưa có sự cho phép của tôi, một cọng tóc cũng không được phép sờ." Cô không thèm quay đầu nhìn, đẩy cửa đi ra ngoài, Dương Bảo cũng đi theo.
Còn một mình Âu Địch đứng trong phòng, mắt trừng trừng lên. Nhớ lại lúc Dương Bảo ôm lấy cô, ánh mắt anh thu hết lên cách tay ấy. Bỗng nhiên cảm thấy tay của Dương Bảo có lẽ nằm nguyên lâu quá rồi, vô cùng chướng mắt.
Á Hoan ra ngoài phòng khách trước. Trong khoảng thời gian bọn họ nói chuyện, nhân viên dọn dẹp đã thu dọn xong hết, để toàn bộ đồ lên xe chuẩn bị đem đi.
Lúc cô ra, tài xế nói cô kiểm lại, nếu thiếu sót cái gì có thể bổ sung ngay.
Cô gật đầu, từ từ kiểm tra, thấy không thiếu thứ gì, cô ừ một tiếng, rồi chủ động chào 2 kẻ kia.
Đang định lên xe của người dọn dẹp thì Dương Bảo lấy xe ra đến nơi, bíp còi một hồi dài khiến cô chú ý:"Để tôi chở cô"
"Không cần đâu" Cô không có thiện cảm với Dương Bảo,đại khái là cô không thích một kẻ lăng nhăng như Dương Bảo.Chính vì thế trước nay luôn né tránh ở riêng một chỗ với Dương Bảo.
"Tôi cũng chẳng muốn đưa cô đâu, nhưng vì tình anh em nên tôi phải hi sinh."
Đang nhắc nhở cô phải diễn đấy à? Cô bực dọc, đi sang ngồi vào ghế sau xe.
Dương Bảo nhìn gương chiếu hậu:"Hình như cô không thích tôi thì phải" "Ừ"Cô chống cằm trả lời.
"Ôi trời ơi, cô có ghét cũng đừng có thừa nhận trực tiếp như thế chứ? Thật là khiến tôi tổn thương hết sức" Dương Bảo thật sự há hốc miệng khi nghe cô trả lời ngắn gọn như thế.
"Không ghét anh thì tôi có thể bày ra bộ mặt này sao?" Cô nhếch môi.
Dương Bảo nhìn lén cô qua gương chiếu hậu.
Phải thật lòng là cô không phải là mỹ nữ đình đám, thế nhưng vẻ đẹp tự nhiên của cô khiến người khác bị thu hút.
"Biểu cảm này của cô quá rõ ràng rồi, nên đổi đi" "Đổi thế nào?"
"Vui vẻ"
Cô liếc Dương Bảo một cái rồi tiếp tục im lặng.
"Khắp cái thành phố này, duy nhất chỉ có cô là vẫn thờ ơ lạnh lùng khi nhìn thấy tôi đấy" Dương Bảo liếc cô qua gương chiếu hậu.
"Thì?"
"Nếu là những người phụ nữ khác, nhìn thấy tôi và có cơ hội thân mật với tôi thì khẳng định đã yêu thương nhung nhớ tôi lâu lắm rồi."
"Chắc chắn sẽ không phải chỉ có một mình tôi là không động tâm với anh" Cô bình tĩnh nói :"Chẳng qua là vừa khéo tôi gặp anh thôi"
"Vậy sao?" Cặp mắt tinh tế của Dương Bảo khẽ nhếch lên:"Nhưng tôi cứ cảm giác cô có địch ý với tôi là sao nhỉ?"
"Cảm giác của anh có vẻ rất tốt đấy!" Cô cười.
"Vậy là cô rất ghét tôi?" "Ờ"
Á Hoan thản nhiên trả lời :"Có thể giúp Âu Địch viết ra một cái đơn ly hôn tốt như vậy, anh thấy tôi có thể thích anh được à?"
"Cô bất mãn với đơn ly hôn sao?" Dương Bảo hơi bất ngờ, không nghĩ đến cô lại bất mãn sau tất cả.
"Ừ" Cô chẳng thèm để ý:"Chẳng phải chỉ cần thừa chận quá giới hạn là được rồi à? Lại còn diễn làm cái quái gì?" Cô ngừng lại một lát, rồi nói tiếp:"Thật khó mà tin được"
Dương Bảo thật sự không thể ngờ Á Hoan lại bình tĩnh xử lí được như thế :"Cô thích Âu Địch sao?" Cậu ta tò mò nhất chính là vấn đề này
Chờ giúp đỡ
"Đúng thế" Cô gật đầu.
Cô luôn là một người thẳng thắn trong vấn đề tình cảm, yêu ghét rõ ràng.
Có tình cảm với anh thì nói có tình cảm, trước giờ cô chưa bao giờ giấu diếm, chỉ là anh không hiểu, và cũng không muốn hiểu nên cô lại thôi.
Cô lại cười hỏi Dương Bảo:"Nếu không yêu, năm đó tôi từ bỏ tương lai cao cao tại thượng của mình để kết hôn với anh ấy để làm cái gì?"
"Tôi cứ tưởng cô vì tiền của cậu ấy chứ?" Dương Bảo nhìn chằm chằm vào cô
Cô vuốt tóc:"Không chỉ một mình anh, còn rất nhiều người khác nữa"
"Điều kiện gia đình cô và Âu Địch là quá lớn. Hơn nữa là lúc đó Âu Địch thích Phi Phi, cho nên ai cũng nghĩ cô muốn vào đào tiền nhà họ Âu " Dương Bảo nói.
"Năm đó người ta nói cô là đồ hám tiền, cô thấy sao?"
"Tôi không để tâm. Thứ duy nhất tôi quan tâm là tôi thật lòng yêu anh ấy, có thể gả cho người mình yêu không phải là điều hạnh phúc nhất à?" "Nhưng giờ cậu ấy muốn ly hôn với cô"-Dương Bảo cười lên một tiếng.
"Ừ." Tâm trạng cô trùng xuống. "Nhưng có thể giữ lấy anh ấy để anh ấy không vào tay Phi Phi từng ấy thời gian, tôi thoả mãn rồi" Môi cô khẽ nhếch lên rồi lập tức hạ xuống.
Việc kết hôn với Âu Địch vốn là điều mà cô chỉ có thể dám mơ ước, trở thành sự thật thì dù ngắn hay dài thì cũng là cả một quãng thời gian đẹp.
Xe của công ty dọn dẹp đã dừng lại, cô bước xuống mở cửa nhà cho bọn họ đem đồ vào trong.
Sau khi đã chuyển hết vào, cô đứng ra thanh toán cho họ. Bọn họ rất bận nên cũng chỉ vội vàng tạm biệt rồi đi.
Đồ đạc đặt khắp phòng còn chưa được sắp xếp. Cô xắn tay áo lên, chuẩn bị làm thì chợt nhớ ra còn có Dương Bảo vẫn đang ngồi trên ghế, lạnh nhạt hỏi:"Anh còn không về đi à?"
"Cô đây là đang đuổi tôi đấy à?" "Ừ"
"Nhưng chúng ta đang yêu đương đấy!" "Ai yêu đương với anh?"Cô hỏi vặn lại.
"Rồi rồi, thì là đang diễn. Cô cũng không thể đuổi tôi đi được. Nếu không người khác nhìn thấy sẽ nghĩ tôi là nhân viên của công ty dọn dẹp."
"Nếu vậy thì cứ ngồi đấy, chờ tôi thu xếp xong rồi đi về đi" Cô rạch thùng giấy, lấy đồ ra bắt đầu sắp xếp, không để ý đến Dương Bảo nữa.
"Cần tôi giúp không?" Dương Bảo thấy mình ngồi không để cô làm thì thật không phải phép.
"Tự tôi cũng làm được" Cô cười lịch sự. Một người phụ nữ quá độc lập sẽ khiến người ta không thích.
Nhưng bây giờ cô vốn là như thế. Dương Bảo đứng một bên nghĩ ngợi. Nếu lát nữa cô không chuyển được đồ gì, nhất định sẽ phải nhờ cậu ta giúp, đến lúc đó trêu chọc một phen, để cô biết thế nào là cái giá của phô trương.
Á Hoan hoàn toàn không biết ý nghĩ của Dương Bảo, cũng chẳng hơi đâu để mà biết, cứ thế chầm chậm làm từng thứ một.
Chẳng mất bao lâu, đồ nhỏ đã được xếp gọn, chỉ còn những thưa đồ to khó di chuyển.
Dương Bảo đứng bên cạnh đắc ý, chắc mẩm cô nhất định sẽ phải nhờ cậu ta giúp đỡ.
Thế nhưng tự cô sau hồi lâu cũng sắp xếp xong hết, chẳng cần nhờ đến Dương Bảo một chút nào. Do tóc bị rủ xuống nên cô khẽ vuốt lên, buộc túm lại.
Chỉ là hình ảnh rất đơn giản nhưng Dương Bảo lại thấy có chút quyến rũ lạ thường.
Cô đặt chiếc thùng rác nhỏ vào một góc, quay sang nhìn Dương Bảo:"Anh đi về được chưa vậy?"
Lúc nãy cậu ta nói không thể về trước vì sợ bị hiểu nhầm là nhân viên công ty dọn dẹp, bây giờ xong rồi, cô liền muốn cậu ta đi ngay tức khắc.
"Ừ" Dương Bảo đứng dậy. Không thể ngờ rằng cô có thể tự mình sắp xếp mà không cần đến sự giúp đỡ của cậu ta. Dương Bảo vô cùng hoài nghi, cô giỏi như thế, thật sự cần bạn trai sao? Nán lại một chút, Dương Bảo mở miệng hỏi:"Trông cô như vậy, bình thường tất cả đều do cô dọn dẹp à?" "Không phải tôi thì là ai? Không lẽ là anh à?" Cô thuận tiện đâm chọc. Đàn ông mà nghe phụ nữ nói không cần là thật sự ngồi chơi, đúng là hết nói.
Cô đi sang tủ lạnh, lấy trong tủ một chai nước mà cô vừa mua. Thuận tiện hỏi cậu ta muốn uống gì "Uống gì?" "Rượu vang" Dương Bảo chẳng khách khí gì.
"Cút đi" Cô nhếch môi, đuổi thẳng.
Dương Bảo yêu cầu rất cao về đồ ăn thức uống, đều phải là hàng cao cấp. Nhưng đang làm khách nhà người ta, không bị ăn một chậu nước rửa chân đã là may lắm rồi.
"Vậy bia thì sao" "Uống bia không được lái xe" Cô lạnh nhạt lấy một ly cà phê lạnh ném cho Dương Bảo.
"Nếu không lái được thì tôi ở lại đây, hoặc cô có thể chở tôi về mà" Dương Bảo trưng ra cái bộ mặt ghét bỏ
"Tôi không có thời gian. Đã tối như thế này rồi, đừng gây phiền phức cho tôi nữa." Cô chẳng thèm suy nghĩ, từ chối thẳng thừng.
"Hơn nữa ngày mai tôi còn phải đi làm"
"Vậy sao? Cũng chăm chỉ gớm nhỉ?"
"Ừ, mau mau uống rồi đi về đi" Cô lạnh nhạt.
"Tôi còn chưa ăn gì, cô nấu cho tôi ăn đi"
"Anh không ngại là được." Cô nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Dương Bảo cầm điện thoại lên, chụp cô một tấm đăng lên trang cá nhân với dòng chữ "có bạn gái đảm đang, ra ngoài mua đồ nấu cho ăn"
Vừa đăng lên đã lập tức có người hỏi :"Cậu đang ở đâu?" Dương Bảo mở ra xem, thì thật không thể ngờ người hỏi là Âu Địch. Cậu ta buồn cười muốn chết, mở tin nhắn riêng, gửi vị trí và biển số nhà cho Âu Địch. Có chuyện hay rồi đây.
...----------------...
Thiên tài trong thiên tài
Sau khi trả lời, Âu Địch không nhắn lại Dương Bảo nữa. Điều này khiến Dương Bảo càng khó tin.
Hôm đó bố cậu nói với cậu Á Hoan là một thiên tài, anh đồng ý. Thế nhưng vẫn khó mà tin được. Rõ ràng bố cậu là người nghiêm khắc đến mức khiến người người kinh hãi, làm sao có thể coi trọng một người ở nhà làm nội trợ lâu như thế? Mặc dù biểu hiện của cô rất tốt, rất chăm chỉ, nhưng cậu vẫn không thể nào tin được. Đành mở điện thoại, gọi cho bố mình :"A lô? Bố!"
"Chuyện gì đây?" "Mẹ con nói rảnh thì gọi cho bố, thắm thiết tình cảm" "Không có gì thì ta tắt đây, ta không rảnh nói nhảm với con đâu"
"Ấy đừng, bố, đừng vội. Con muốn hỏi bố, bố thật sự rất trọng dụng Á Hoan à?" Dương Bảo vội vã vào vấn đề.
"Ừ, thì sao?" "Con có thể biết lí do không?"
"Nó là một người có tiềm năng, khẳng định mang lại lợi ích cho công ty. Hơn nữa trước đây ta giành giật nó không thành, bây giờ có cơ hội, không lẽ lại bỏ qua?" Giọng bố Dương trầm trầm nói
"Nhưng..."
"Hơn nữa, việc nó đến công ty phỏng vấn không phải là ngẫu nhiên. Ta đã phải nhờ các mối quan hệ tìm ra bạn của nó, nhờ vả bạn nó nói tin phỏng vấn cho nó biết, nếu không sợ là nó đã lọt vào công ty khác rồi." Ông ngừng lại chút rồi lại nói :"Nếu muốn biết rõ hơn về con bé, thì lên mạng mà tìm, con sẽ phải bất ngờ đấy!"
Dương Bảo nghe xong thì đứng hình. Bố cậu ta vậy mà lại hạ mình nhờ vả người khác chỉ để kéo Á Hoan về công ty? Thật quá hoang đường rồi! Nhưng chính miệng ông ấy nói, thì một chữ cũng không thể sai .
"Vâng, con biết rồi" Dương Bảo gật đầu. Vừa dứt câu thì tiếng tút tút từ đầu dây bên kia truyền sang. Bố cậu thế này cũng quá là tuyệt tình rồi đi.
Dương Bảo vội vàng làm theo lời bố, lên mạng gõ tên cô, thật kinh hãi, vậy mà toàn bộ kết quả đều chung quy ra hai chữ "Thiên tài?"
Năm cô lên tiểu học, là một nữ thiên tài nhỏ bé của trường, không những thế, tất cả những môn đức-trí-thể-nghệ-lao đều rất giỏi, là một học sinh toàn diện.
Lên trung học, mọi kì thi đều dễ dàng lấy điểm tuyệt đối. Đương nhiên đây chỉ là phần nhỏ, vì đa số thời gian cô đều dành cho việc học chương trình của đại học.
Năm lên cao trung, ai cũng cày mặt vào học đến điên cuồng, duy chỉ có cô là nhàn nhạ thảnh thơi, bởi vốn dĩ khi đó cô đã hoàn thành gần hết chương trình đại học rồi. Thế nhưng ít ai biết điều này, nên đều nghĩ do cô tự tin quá mức, nhất định cao khảo sẽ tụt dốc. Nhưng không, điểm vẫn là tối đa.
Mảng học suất sắc thì mảng làm việc cũng không kém. Vì điều kiện gia đình, thế nên nhờ trí thông minh của mình, cô luôn chăm chỉ làm việc bán thời gian cho một vài công ty. Nhất là lúc cô học đại học năm hai. Khi đó cô làm bán thời gian cho một công ty thiết kế thời trang cũng có chút tiếng tăm, mà trùng hợp là dự án cô làm là để dự thi. Thế nên công ty đã đăng kí để góp vui, vì chẳng ai nghĩ cô tài năng đến thế. Không ngờ kết quả là vào thẳng vòng trong không tốt sức, đạt giải cao nhất trong nghề. Từ đó trở đi công ty nào cũng nhăm nhe giành giật cô về làm việc, trong đó có cả công ty nhà Dương Bảo.
Cô làm việc cho nhiều ngành nghề khác nhau, không có gì là không thể. Thậm chí có một thời gian cuối năm hai, cô làm việc cùng lúc cho 5 công ty, nhưng vẫn thoải mái hoàn thành vô cùng suất sắc.
Đọc xong đống thông tin trên mạng, Dương Bảo há mồm. Thật đấy à? Vốn chỉ nghĩ cô giỏi chút ít thôi, không ngờ là giỏi đến mức biến thái luôn. Trên thế giới này thật sự tồn tại một người con gái như thế này sao?
Nhớ kĩ lại thì hình như ba năm trước công ty nhà cậu ta cũng tuyển một nhân viên bán thời gian, điều này là do trực tiếp bố cậu ta phá lệ, vì là công ty lớn nên không bao giờ tuyển nhân viên bán thời gian, duy nhất chỉ có nhân viên đó được ông phá lệ tuyển vào. Ai cũng nghĩ là nhân viên bán thời gian sẽ làm ảnh hưởng công ty, nhưng không, thực lực của nhân viên này đã chứng minh tất cả.
Số tiền kiếm được từ dự án mà nhân viên này làm khi bán thời gian ở công ty nhà cậu ta cao hơn dự án cùng kì ít nhất là 50%, khi hoàn thành còn nhận toàn đánh giá tốt, không có đánh giá xấu.
Cả công ty bất ngờ đến bật ngửa, quyết tâm muốn giữ người này lại nhưng người này nhất quyết không ở, từ chối mọi đặc quyền trên trời, sau khi hoàn thành dự án liền rời công ty.
Lúc đó cậu ta còn thấy khó hiểu. Công ty của nhà họ Dương rất hiếm khi phá lệ, và cũng là lần đầu tiên vì để giữ chân một nhân viên bán thời gian mà chịu đưa ra những đãi ngộ chưa từng có mà ai cũng ham muốn dành được như vậy mà người đó vẫn rời đi? Đây là tỏ thái độ lên mặt sao?
Nhưng hiện tại bây giờ sau khi xem tất cả những tin này, biết người đó là Á Hoan thì mọi nghi vấn đều được làm rõ.
Đơn giản là khi đó cô còn quá trẻ, tương lai rộng mở, hơn nữa sắp sang năm ba đại học, cô còn chuẩn bị thi tốt nghiệp trước 1 năm.
Sau khi thi xong thì lễ kết hôn với Âu Địch được bắt đầu. Đây là điều mà không thể phủ nhận được.
...----------------...
Góc TG: Hehe, do tối qua mình ngủ có 4 tiếng, xong chiều ngủ thêm 2 tiếng rưỡi nữa nên tâm trạng khá hơn nhiều, lên thêm chap nx