Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-2
Chương 1: Tôi cần vai diễn này
Trong căn phòng Tổng thống xa hoa, dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, mùi rượu tràn ngập cả căn phòng. Trong không khí còn ngập một mùi hoa cỏ nhàn nhạt.
Đó là mùi hoa hồng hảo hạng, mang theo công dụng kích tình, trong đó tràn ngập hơi thở ái muội không cần nói cũng biết.
Tôi mặc một bộ váy ren viền tơ thanh lịch đứng ngay trước mặt người đàn ông xa lạ, bình tĩnh mở miệng: “Tôi rất cần vai diễn này, chỉ cần có được nó, Lục tiên sinh muốn tôi làm gì đều được.”
Người đàn ông toàn thân tây trang hang hiệu tựa lưng vào ghế salon, vẻ mặt hơi mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày chau lại, cả người toát lên khí phách cao thượng!!!
Khuôn mặt góc cạnh đẹp tuyệt mĩ, đôi môi bạc, cặp mắt đen sâu hun hút như chú báo săn mồi nhìn chằm chằm vào cô gái tỏ vẻ thích thú.
Chỉ chốc lát sau, khóe môi nhếch nhẹ, tròng mắt đảo quanh, ngón tay lật lướt từng trang tài liệu, tựa hồ đã sớm nhìn ra ý đồ của đối phương:”Cô cảm thấy bản thân đáp ứng được gì cho tôi?”
“Tôi đã nghe nói qua cách thức làm việc của Lục tiên sinh, tất nhiên tôi cũng hướng tới điểm này!” Dứt lời liền hít một hơi thật sâu kế đó lấy tay kéo dây áo sau lưng, ngay tức thì hiện ra một thân thể trắng noãn không mảnh vải che thân.
Đôi mắt anh sáng lên dõi theo từng đường cong trên cơ thể cô gái, tựa như con sói đã nhìn trúng con thỏ trắng đang suy nghĩ nên thưởng thức như thế nào. . . . . .
Hơi thở từ lồng ngực nóng bừng, kéo theo cơn dục vọng cũng cháy bừng bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Cô cảm nhận được cái nhìn sắc bén của người đối diện, không khác gì con sói ẩn chứa sự bạo tàn sắp trỗi dậy xâu xé cô!
Người đàn ông này sẽ không dễ gì thưởng thức ngay.
Lục Minh Hiên – Tổng giám đốc tập đoàn Đông Á, vô số phụ nữ trăm phương ngàn kế muốn trèo lên giường hắn, ngay cả anh đũa bỡn phụ nữ đếm cũng không hết, làm sao lại không có kinh nghiệm trong chuyện này?
“Cô rất trực tiếp!” Anh chậm rãi nói bên môi thoáng qua nụ cười giảo hoạt.
Đột nhiên đứng lên, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon khiến thân thể mềm mại ngã vào lồng ngực anh.
Hơi thở đều dần dà gấp gáp, có loại kích thích càng làm cho hơi thở trở nên mập mờ hơn.
Khuôn mặt cô gái đỏ ửng, mặc dù đã sớm biết sẽ đến bước này để lấy lòng anh, nhưng ngay lúc này lại lo sợ run rẩy không ngừng.
Chương 2: Kiểm tra kỹ thuật diễn xuất của tôi à
“Thế nào? Cô sợ sao?” Tay anh ôm chặt bên eo tôi chậm rãi buông ra, “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, tôi không thích miễn cưỡng phụ nữ. . . . . .”
“Không!” Tôi đột nhiên ôm lấy anh, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Chuyện tôi đã quyết định thì chắc chắn sẽ không hối hận! Chỉ cần anh thực hiện đúng cam kết!”
Tôi thật sự rất cần vai diễn này!!!
Anh mím môi cười, ánh mắt nhìn tôi có chứa một loại cảm giác như thể đã bắt được con mồi, đôi môi bạc lướt từ xương quai xanh gợi cảm của tôi từ từ đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trên bộ ngực.
“Không phải đàn bà nào dùng thủ đọan này với tôi đều có tác dụng! Tuy nhiên ——”
Anh khẽ liếm môi dưới một chút, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt tôi: “Dáng dấp cô không tệ, thân hình cũng rất tuyệt! Loại báu vật như cô có khả năng hấp dẫn tôi cực kì hiếm thấy! Chỉ có điều, loại chuyện diễn xuất đó trừ diện mạo ra thì khả năng diễn xuất cũng quan trọng không kém. Nếu thiếu kỹ thuật diễn xuất thì cho dù tôi có bỏ tiền ra nâng đỡ, cũng chưa chắc có thể cho cô có chỗ đứng vững chắc!”
Cái này tôi đã biết!
“Nếu Lục tiên sinh muốn kiểm tra kỹ thuật diễn của tôi, cũng có thể thử một lần.” Tôi đưa tay choàng vào cổ anh, chủ động dâng tới nụ hôn nóng bỏng.
Kĩ thuật còn non nớt nhưng cố dây dưa làm lão luyện, cố dùng hết khí sức toàn thân ma sát, nhằm khơi dậy dục vọng to lớn trong anh.
Đầu tiên là anh hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, trong mắt thoáng qua thần sắc quỷ dị, bất chợt kéo khoảng cách giữa hai người ra!
Bị cự tuyệt rồi sao? Nội tâm tôi trầm xuống, thất vọng tràn trề, đủ loại tâm tình phức tạp dâng trào trong lòng, khẽ cắn môi không nói.
Thế nhưng anh lại cười nhẹ một tiếng, níu lấy cánh tay tôi nhấn xuống giường, bàn tay to thô bạo xé mở nội y của tôi: “Tôi cũng muốn nhìn thử, Mạc tiểu thư thanh thuần như nước sẽ làm thế nào để diễn một vai cô gái phong trần hấp dẫn, phong tình vạn chủng, nhớ biểu hiện tốt một chút, đừng để tôi thất vọng. . . . . .”
Tôi sợ ngây người, một hồi lâu mới phản ứng được, “Tốt, tôi sẽ cố hết sức. . . . . .” Vừa nói chuyện tôi vừa trở mình ngồi trên người anh, giống như biến thành người khác vậy, tháo cọng thun cột tóc ngay tức thì, mái tóc xõa dài quyến rũ.
Ánh đèn mờ mờ chiếu lên mặt, lưu lại nhiều điểm sáng. Tôi kéo tay anh đặt lên ngực mình, tay kia thì từ từ cởi từng nút áo sơ mi của anh.
Trong căn phòng Tổng thống xa hoa, dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, mùi rượu tràn ngập cả căn phòng. Trong không khí còn ngập một mùi hoa cỏ nhàn nhạt.
Đó là mùi hoa hồng hảo hạng, mang theo công dụng kích tình, trong đó tràn ngập hơi thở ái muội không cần nói cũng biết.
Tôi mặc một bộ váy ren viền tơ thanh lịch đứng ngay trước mặt người đàn ông xa lạ, bình tĩnh mở miệng: “Tôi rất cần vai diễn này, chỉ cần có được nó, Lục tiên sinh muốn tôi làm gì đều được.”
Người đàn ông toàn thân tây trang hang hiệu tựa lưng vào ghế salon, vẻ mặt hơi mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày chau lại, cả người toát lên khí phách cao thượng!!!
Khuôn mặt góc cạnh đẹp tuyệt mĩ, đôi môi bạc, cặp mắt đen sâu hun hút như chú báo săn mồi nhìn chằm chằm vào cô gái tỏ vẻ thích thú.
Chỉ chốc lát sau, khóe môi nhếch nhẹ, tròng mắt đảo quanh, ngón tay lật lướt từng trang tài liệu, tựa hồ đã sớm nhìn ra ý đồ của đối phương:”Cô cảm thấy bản thân đáp ứng được gì cho tôi?”
“Tôi đã nghe nói qua cách thức làm việc của Lục tiên sinh, tất nhiên tôi cũng hướng tới điểm này!” Dứt lời liền hít một hơi thật sâu kế đó lấy tay kéo dây áo sau lưng, ngay tức thì hiện ra một thân thể trắng noãn không mảnh vải che thân.
Đôi mắt anh sáng lên dõi theo từng đường cong trên cơ thể cô gái, tựa như con sói đã nhìn trúng con thỏ trắng đang suy nghĩ nên thưởng thức như thế nào. . . . . .
Hơi thở từ lồng ngực nóng bừng, kéo theo cơn dục vọng cũng cháy bừng bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Cô cảm nhận được cái nhìn sắc bén của người đối diện, không khác gì con sói ẩn chứa sự bạo tàn sắp trỗi dậy xâu xé cô!
Người đàn ông này sẽ không dễ gì thưởng thức ngay.
Lục Minh Hiên – Tổng giám đốc tập đoàn Đông Á, vô số phụ nữ trăm phương ngàn kế muốn trèo lên giường hắn, ngay cả anh đũa bỡn phụ nữ đếm cũng không hết, làm sao lại không có kinh nghiệm trong chuyện này?
“Cô rất trực tiếp!” Anh chậm rãi nói bên môi thoáng qua nụ cười giảo hoạt.
Đột nhiên đứng lên, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon khiến thân thể mềm mại ngã vào lồng ngực anh.
Hơi thở đều dần dà gấp gáp, có loại kích thích càng làm cho hơi thở trở nên mập mờ hơn.
Khuôn mặt cô gái đỏ ửng, mặc dù đã sớm biết sẽ đến bước này để lấy lòng anh, nhưng ngay lúc này lại lo sợ run rẩy không ngừng.
Chương 2: Kiểm tra kỹ thuật diễn xuất của tôi à
“Thế nào? Cô sợ sao?” Tay anh ôm chặt bên eo tôi chậm rãi buông ra, “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, tôi không thích miễn cưỡng phụ nữ. . . . . .”
“Không!” Tôi đột nhiên ôm lấy anh, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Chuyện tôi đã quyết định thì chắc chắn sẽ không hối hận! Chỉ cần anh thực hiện đúng cam kết!”
Tôi thật sự rất cần vai diễn này!!!
Anh mím môi cười, ánh mắt nhìn tôi có chứa một loại cảm giác như thể đã bắt được con mồi, đôi môi bạc lướt từ xương quai xanh gợi cảm của tôi từ từ đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trên bộ ngực.
“Không phải đàn bà nào dùng thủ đọan này với tôi đều có tác dụng! Tuy nhiên ——”
Anh khẽ liếm môi dưới một chút, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt tôi: “Dáng dấp cô không tệ, thân hình cũng rất tuyệt! Loại báu vật như cô có khả năng hấp dẫn tôi cực kì hiếm thấy! Chỉ có điều, loại chuyện diễn xuất đó trừ diện mạo ra thì khả năng diễn xuất cũng quan trọng không kém. Nếu thiếu kỹ thuật diễn xuất thì cho dù tôi có bỏ tiền ra nâng đỡ, cũng chưa chắc có thể cho cô có chỗ đứng vững chắc!”
Cái này tôi đã biết!
“Nếu Lục tiên sinh muốn kiểm tra kỹ thuật diễn của tôi, cũng có thể thử một lần.” Tôi đưa tay choàng vào cổ anh, chủ động dâng tới nụ hôn nóng bỏng.
Kĩ thuật còn non nớt nhưng cố dây dưa làm lão luyện, cố dùng hết khí sức toàn thân ma sát, nhằm khơi dậy dục vọng to lớn trong anh.
Đầu tiên là anh hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, trong mắt thoáng qua thần sắc quỷ dị, bất chợt kéo khoảng cách giữa hai người ra!
Bị cự tuyệt rồi sao? Nội tâm tôi trầm xuống, thất vọng tràn trề, đủ loại tâm tình phức tạp dâng trào trong lòng, khẽ cắn môi không nói.
Thế nhưng anh lại cười nhẹ một tiếng, níu lấy cánh tay tôi nhấn xuống giường, bàn tay to thô bạo xé mở nội y của tôi: “Tôi cũng muốn nhìn thử, Mạc tiểu thư thanh thuần như nước sẽ làm thế nào để diễn một vai cô gái phong trần hấp dẫn, phong tình vạn chủng, nhớ biểu hiện tốt một chút, đừng để tôi thất vọng. . . . . .”
Tôi sợ ngây người, một hồi lâu mới phản ứng được, “Tốt, tôi sẽ cố hết sức. . . . . .” Vừa nói chuyện tôi vừa trở mình ngồi trên người anh, giống như biến thành người khác vậy, tháo cọng thun cột tóc ngay tức thì, mái tóc xõa dài quyến rũ.
Ánh đèn mờ mờ chiếu lên mặt, lưu lại nhiều điểm sáng. Tôi kéo tay anh đặt lên ngực mình, tay kia thì từ từ cởi từng nút áo sơ mi của anh.