Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47-48
Chương 47: Cố ý cùng cô đối nghịch
“Chờ? Cô bảo tôi chờ? Ý cô là gì đây! Tôi lập tức có cảnh quay kết tiếp! Cô đi nói với đạo diễn chờ một chút, xem ông ta có chịu hay không rồi hãy kêu đợi a!” Đỗ Phi Phi này được nhất là khí thế mắng chửi người, cả tổ quay đều nghe rõ mồn một, ai nấy cũng nhìn nhau lắc đầu.
Sắc mặt JOY ửng đỏ, lúng túng đứng yên tại chỗ.
Mạc Oánh cũng không muốn chuyện nhỏ xé ra to, vội vàng đẩy JOY đi: “Cô giúp cô ta trang điểm lại, tôi tự mình làm được rồi.”
“Đúng là không biết xấu hổ.”
“Không sao.”
Mặc dù trong lòng JOY không phục lắm, tuy nhiên lại không dám đắc tội với Đỗ Phi Phi, không thể làm gì khác hơn là đi qua giúp cô ta.
Mạc Oánh thừa hiểu Đỗ Phi Phi chính là cố ý cùng cô đối nghịch! Hơn nữa không lúc nào là không cùng cô đối nghịch.
Khi cô đã chỉnh chu mọi thứ, Đỗ Phi Phi cũng trang điểm xong, JOY giúp cô ta xong liền đi nhanh, chỉ sợ nán lại một giây, quý cô Đỗ Phi Phi lại gây thêm chuyện cho mình .
“Hừ!” Đỗ Phi Phi đi ngang qua Mạc oánh, thái độ ngạo mạn vài phần hả hê, kiểu như mới vừa đánh thắng trận vậy.
Cô cũng không muốn cùng cô ta so đo bằng những hành động ấu trĩ này, chỉ có thể giả ngơ giả điếc
Mùa hè nóng bức, nhiệt độ tương đối cao, lại không máy điều hòa, chỉ vừa quay mấy cảnh, mồ hôi đầm đìa, lớp phấn trên mặt cũng muốn chảy hết theo mồ hôi, đành phải trang điểm lại, Mạc Oánh không nhớ rõ hôm nay đã thoa mỹ phẩm lên mặt bao nhiêu lần.
Đúng như câu vật cực tất phản, trên mặt da bắt đầu ngứa ngáy. Mạc Oánh lại không dám lấy tay bôi đi, chỉ sợ bắt trang điểm lần nữa.
Bản thân phải khó chịu nhẫn nhịn, mồ hôi trên mặt liên tục chảy.
“Mạc Oánh, cô làm sao vậy?” Tô Quân nhận thấy được chỗ khác thường của cô, lo lắng hỏi thăm “Cô không phải thoải mái sao? Có muốn tôi đi nói với đạo diễn nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần! Đã tới phân cảnh cuối rồi, chúng ta mau mau làm cho xong.” Mạc Oánh khẽ cắn răng, cố nén khó chịu trên mặt, tiếp tục quay phim.
“CUT!” Trương đạo diễn không vui hô to một tiếng, xông lại quát tháo: “Cô làm sao vậy? Vẻ mặt cứng ngắc như vậy! Cười so với khóc còn khó coi hơn, cảnh đơn giản như vậy lại quay hơn chục lần!”
“Thật xin lỗi đạo diễn, mặt của tôi. . . . . . Có chút không thoải mái. . . . . .” Mạc Oánh thật sự không chịu nổi, trên mặt lại nóng lại nhột, căn bản cười không nổi, làm sao có thể cười tự nhiên trong khi da mặt ngứa như vậy?
Chương 48: Da quá nhạy cảm
JOY đi tới nhìn mặt cô, khẽ kêu một tiếng: “Trời ạ, trên mặt cô nổi nhiều chấm đỏ như vậy, mới vừa rồi đâu có đâu, thế nào liền nổi. . . . . .”
Trương đạo diễn cũng lại gần nhìn một chút, “Hình như là da quá nhạy cảm, cô nhanh đi khám bác sĩ, đợi khi gương mặt lành rồi quay lại, hôm nay cứ để người khác đóng thế.”
“Tốt, cám ơn ông, đạo diễn.”
Trở lại phòng hóa trang, Mạc Oánh vội vàng lau sach gương mặt, lúc này mới thấy rõ mặt của mình.
Quả nhiên chằng chịt những vết đỏ, còn sưng phù, không khác gì với dị ứng trước kia cô từng bị.
JOY cũng đi vào, nhìn thấy mặt cô liền nhăn nhó: “Trời ạ, mặt của cô thế nào lại mẫn cảm đến vậy?”
“Tôi cũng không rõ nữa, chắc do khí trời quá nóng.”
“Hay do phấn lót không hợp với da của cô?”
“Làm sao biết chứ? Tôi vẫn luôn dùng loại phấn lót này mà, cũng dùng mấy năm rồi, không thể nào bây giờ mới dị ứng rồi.”
“Cũng có khả năng do má hồng của cô? Đưa tôi xem thử nhãn hiệu hộp phần hồng . . . . .” JOY lục đục mở hộp hóa trang.
Mạc Oánh cũng tùy tiện để cô ấy kiểm tra, cầm quần áo vào phòng thử đồ thay đổi lúc đi ra, JOY cầm một hộp phần bổ nhào tới cô: “Tại sao phấn cậu lại có bột trắng?”
“Cái gì bột trắng?” Mạc Oánh cầm xem thử phát hiện phía trên quả nhiên có dính một chút bột màu trắng, chăc chắn không phải phấn lót, phấn lót không thể nào lại trắng như vậy .
“Tôi cả giác đó là phấn trân châu?” Dường như JOY nhớ tới cái gì “Mới vừa rồi A Nhã bên đám trang điểm cho Đỗ Phi Phi chạy tới hỏi tôi mượn phấn trân châu, cô nói xem có phải hay không là. . . . . .”
JOY càng nghĩ càng khiếp sợ, thái độ cũng rất phức tạp.
Mạc Oánh đại khái đoán được suy nghĩ của cô ta, trong lòng bất ổn không yên, ngoài mặt vẫn cố trấn an: “Đang suy nghĩ gì đấy? Đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ phấn của tôi không cẩn thận bị dính thôi! Tôi đi gặp bác sĩ ngay đây, không thèm nghe cô nói nữa.”
Sau khi khám tổng quát, da của cô đúng là quá nhạy cảm, bác sĩ kê cho toa thuốc, nhằm để vết mẫn cảm mau lặn, cô cho bác sĩ châm cứu.
Trên mặt bớt sưng không ít, tuy nhiên vẫn còn chút chấm đỏ, cũng còn tương đối nhiều.
“Chờ? Cô bảo tôi chờ? Ý cô là gì đây! Tôi lập tức có cảnh quay kết tiếp! Cô đi nói với đạo diễn chờ một chút, xem ông ta có chịu hay không rồi hãy kêu đợi a!” Đỗ Phi Phi này được nhất là khí thế mắng chửi người, cả tổ quay đều nghe rõ mồn một, ai nấy cũng nhìn nhau lắc đầu.
Sắc mặt JOY ửng đỏ, lúng túng đứng yên tại chỗ.
Mạc Oánh cũng không muốn chuyện nhỏ xé ra to, vội vàng đẩy JOY đi: “Cô giúp cô ta trang điểm lại, tôi tự mình làm được rồi.”
“Đúng là không biết xấu hổ.”
“Không sao.”
Mặc dù trong lòng JOY không phục lắm, tuy nhiên lại không dám đắc tội với Đỗ Phi Phi, không thể làm gì khác hơn là đi qua giúp cô ta.
Mạc Oánh thừa hiểu Đỗ Phi Phi chính là cố ý cùng cô đối nghịch! Hơn nữa không lúc nào là không cùng cô đối nghịch.
Khi cô đã chỉnh chu mọi thứ, Đỗ Phi Phi cũng trang điểm xong, JOY giúp cô ta xong liền đi nhanh, chỉ sợ nán lại một giây, quý cô Đỗ Phi Phi lại gây thêm chuyện cho mình .
“Hừ!” Đỗ Phi Phi đi ngang qua Mạc oánh, thái độ ngạo mạn vài phần hả hê, kiểu như mới vừa đánh thắng trận vậy.
Cô cũng không muốn cùng cô ta so đo bằng những hành động ấu trĩ này, chỉ có thể giả ngơ giả điếc
Mùa hè nóng bức, nhiệt độ tương đối cao, lại không máy điều hòa, chỉ vừa quay mấy cảnh, mồ hôi đầm đìa, lớp phấn trên mặt cũng muốn chảy hết theo mồ hôi, đành phải trang điểm lại, Mạc Oánh không nhớ rõ hôm nay đã thoa mỹ phẩm lên mặt bao nhiêu lần.
Đúng như câu vật cực tất phản, trên mặt da bắt đầu ngứa ngáy. Mạc Oánh lại không dám lấy tay bôi đi, chỉ sợ bắt trang điểm lần nữa.
Bản thân phải khó chịu nhẫn nhịn, mồ hôi trên mặt liên tục chảy.
“Mạc Oánh, cô làm sao vậy?” Tô Quân nhận thấy được chỗ khác thường của cô, lo lắng hỏi thăm “Cô không phải thoải mái sao? Có muốn tôi đi nói với đạo diễn nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần! Đã tới phân cảnh cuối rồi, chúng ta mau mau làm cho xong.” Mạc Oánh khẽ cắn răng, cố nén khó chịu trên mặt, tiếp tục quay phim.
“CUT!” Trương đạo diễn không vui hô to một tiếng, xông lại quát tháo: “Cô làm sao vậy? Vẻ mặt cứng ngắc như vậy! Cười so với khóc còn khó coi hơn, cảnh đơn giản như vậy lại quay hơn chục lần!”
“Thật xin lỗi đạo diễn, mặt của tôi. . . . . . Có chút không thoải mái. . . . . .” Mạc Oánh thật sự không chịu nổi, trên mặt lại nóng lại nhột, căn bản cười không nổi, làm sao có thể cười tự nhiên trong khi da mặt ngứa như vậy?
Chương 48: Da quá nhạy cảm
JOY đi tới nhìn mặt cô, khẽ kêu một tiếng: “Trời ạ, trên mặt cô nổi nhiều chấm đỏ như vậy, mới vừa rồi đâu có đâu, thế nào liền nổi. . . . . .”
Trương đạo diễn cũng lại gần nhìn một chút, “Hình như là da quá nhạy cảm, cô nhanh đi khám bác sĩ, đợi khi gương mặt lành rồi quay lại, hôm nay cứ để người khác đóng thế.”
“Tốt, cám ơn ông, đạo diễn.”
Trở lại phòng hóa trang, Mạc Oánh vội vàng lau sach gương mặt, lúc này mới thấy rõ mặt của mình.
Quả nhiên chằng chịt những vết đỏ, còn sưng phù, không khác gì với dị ứng trước kia cô từng bị.
JOY cũng đi vào, nhìn thấy mặt cô liền nhăn nhó: “Trời ạ, mặt của cô thế nào lại mẫn cảm đến vậy?”
“Tôi cũng không rõ nữa, chắc do khí trời quá nóng.”
“Hay do phấn lót không hợp với da của cô?”
“Làm sao biết chứ? Tôi vẫn luôn dùng loại phấn lót này mà, cũng dùng mấy năm rồi, không thể nào bây giờ mới dị ứng rồi.”
“Cũng có khả năng do má hồng của cô? Đưa tôi xem thử nhãn hiệu hộp phần hồng . . . . .” JOY lục đục mở hộp hóa trang.
Mạc Oánh cũng tùy tiện để cô ấy kiểm tra, cầm quần áo vào phòng thử đồ thay đổi lúc đi ra, JOY cầm một hộp phần bổ nhào tới cô: “Tại sao phấn cậu lại có bột trắng?”
“Cái gì bột trắng?” Mạc Oánh cầm xem thử phát hiện phía trên quả nhiên có dính một chút bột màu trắng, chăc chắn không phải phấn lót, phấn lót không thể nào lại trắng như vậy .
“Tôi cả giác đó là phấn trân châu?” Dường như JOY nhớ tới cái gì “Mới vừa rồi A Nhã bên đám trang điểm cho Đỗ Phi Phi chạy tới hỏi tôi mượn phấn trân châu, cô nói xem có phải hay không là. . . . . .”
JOY càng nghĩ càng khiếp sợ, thái độ cũng rất phức tạp.
Mạc Oánh đại khái đoán được suy nghĩ của cô ta, trong lòng bất ổn không yên, ngoài mặt vẫn cố trấn an: “Đang suy nghĩ gì đấy? Đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ phấn của tôi không cẩn thận bị dính thôi! Tôi đi gặp bác sĩ ngay đây, không thèm nghe cô nói nữa.”
Sau khi khám tổng quát, da của cô đúng là quá nhạy cảm, bác sĩ kê cho toa thuốc, nhằm để vết mẫn cảm mau lặn, cô cho bác sĩ châm cứu.
Trên mặt bớt sưng không ít, tuy nhiên vẫn còn chút chấm đỏ, cũng còn tương đối nhiều.