Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37-38
Chương 37: Nụ hôn đầu của anh
“Hiện tại anh không chở em bằng xe BMW, không cho em ở biệt thự, nhưng tương lai, anh nhất định làm được, tất cả anh sẽ làm vì em, bất kể muốn em cái gì. . . . . . Em cho anh chút thời gian được không?”
Mạc Oánh vốn quen biết anh đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói lời như vậy, cũng là lần đầu tiên, ở trước mặt cô rơi lệ.
Đúng vậy, anh khóc! Nước mắt của anh thấm ướt cổ của cô, Mạc Oánh cảm giác những giọt nước mắt lạnh lẽo đang chảy xuống hõm cổ, khiến lòng dạ cô đau nhói.
“Phong. . . . . .” Cô cũng khóc, lỗ mũi chua xót ê ẩm, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Anh là người đàn ông hiền lành đơn thuần, trước 18 tuổi, giữa chúng tôi chỉ là nắm tay nhau, hôn má, ngay cả hôn môi anh cũng không dám, anh nói vì sợ không khống chế được chính mình, sợ làm chuyện sai lầm.
Năm cô sinh nhật mười tám tuổi, anh đã hôn cô đó là nụ hôn đầu của anh, cũng là nụ hôn đầu của cô, Mạc Oánh từng nói, muốn trao lần đầu tiên cho anh, Diệp Phong lại nói, anh muốn trở thành người đàn ông có trách nhiệm, đợi đến khi hai người kết hôn, anh mới có thể làm việc đó.
Khoảnh khắc ấy cô cảm động trước sự chân thành của anh, cũng từ lúc đó, trái tim cô luôn khắc sâu hình bóng anh.
Mạc Oánh từng quyết định đời này ngoài anh không gả cho ai cả, bản thân nhất định trở thành người phụ nữ của anh.
Tuy nhiên, gặp phải Lục Minh Hiên, chính mình thực hiện cuộc giao dịch, bán đứng thân thể của mình, cô đã. . . . . . Không thuần khiết nữa rồi, cô không xứng với anh.
Đôi môi chợt lạnh lẽo, Mạc Oánh mở mắt liền hiện ra gương mặt phóng đại của anh.
Anh nâng mặt cô khẽ nhắm mắt trao cho cô nụ hôn.
Nụ hôn của anh, rất nhẹ nhàng như sưởi ấm lòng cô. Dần dà Mạc Oánh đắm chìm trong nụ hôn của anh không có ý định thoát ra.
Không biết hôn bao lâu, anh mới rời khỏi đôi môi cô.
“Đừng rời khỏi anh có được không?” Thanh âm anh trầm ấm làm sao, giống như có ma lực rót vào lòng cô.
Mạc Oánh thật sự không nhẫn tâm cự tuyệt a!
“Phong, em thật sự không còn là Mạc Oánh trước kia nữa rồi. . . . . .” Cô không biết anh có hiểu được ý của cô hay không, chính mình đã không còn là người con gái trong trắng.
“Anh nói rồi, bất kể em thay đổi thế nào, em mãi mãi là người trong tâm trí anh Mạc Oánh, dù cho trong lòng em có người đàn ông khác, chỉ cần em nguyện ý, anh vẫn đối với em như trước, ở lại bên cạnh em, che chở em cả đời. . . . . .”
Chương 38: Đột nhiên tắt máy
Lời đã nói đến mức này, không lẽ cô không hiểu được ý của anh?
“Diệp Phong, làm sao anh lại ngốc như vậy. . . . . .”
Cứ thế, cô cùng Diệp Phong hợp lại rồi, cũng chính thức tuyên bố ở chung một chỗ!
Ông ngoại biết cô cùng anh đang sống chung, cười đến không khép miệng, dặn dò Diệp Phong chăm sóc cô thật tốt, làm Mạc Oánh vô cùng cảm đông, cứ như cô sắp phải xuất giá không bằng.
Mỗi ngày quay phim xong, anh đều tới đón cô, bất kể rất trễ, cũng đưa cô đến bệnh viện thăm ông ngoại xong lại đưa về nhà.
Mạc Oánh lém lỉnh chọc: “Đều đã vợ chồng già rồi, không cần đưa đón em!”
Hắn nói: “Cũng vì vợ chồng già, mới chịu tiếp tục tiếp tục giữ vững, cho đến khi chúng ta bảy tám mươi tuổi, chúng ta vẫn yêu thương như lúc này, em nghĩ có hạnh phúc không?”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, hai tay nắm thật chặt.
Khoảnh khắc đó, Mạc Oánh ngây ngô cho là hạnh phúc đã bắt đầu đến bên cô, nhưng không biết, đây mới là bắt đầu của sóng gió! Sau này những khốn khổ cô trải qua trong cuộc sống là những ngày tháng tăm tối nhất. . . . . .
Ngày đó sau khi quay phim xong, đã hơn mười một giờ khuya rồi, ta giống như thường ngày ra khỏi cửa chính công ty chờ Diệp Phong, ngay lập tức đã có điện thoại gọi tới.
“Này, hôm nay anh bận à, thế nào còn chưa có tới rước em? Em đang đứng trước cửa công ty đấy.” Mạc Oánh hết nhìn đông tới nhìn tây, cảm giác giống như lần anh cho cô một bất ngờ lớn, đột nhiên từ đâu nhảy ra cho cô cái ôm thắm thiết.
“Thật xin lỗi, Mạc Oánh, hôm nay anh có chút chuyện không thể tới đón em, em tự về nhà trước được không? Tối nay anh gọi điện cho em.” Giọng nói có vẻ gấp gáp, dường như đang rất vội vã làm việc.
Lúc ấy cô cũng không có hỏi tới, càng không có suy nghĩ nhiều liền trả lời: “Vậy cũng tốt, tự em về nhà, chờ điện thoại của anh vậy.”
“Ừ!” Anh đáp một tiếng liền cúp máy.
Sau khi ngắt điện thoại, Mạc Oánh nhớ tới Nhược Hi, kể từ khi đi quay tới giờ, đã lâu không gặp mặt cô, đều liên lạc với nhau qua điện thoại, gần đây cùng Diệp Phong ở chung một chỗ, ngay cả cuộc gọi cũng thưa dần!
Không biết dạo gần đây Nhược Hi bận rộn gì nữa?
Cô gọi điện cho cô ta nhưng đều ngắt kết nối? Nha đầu này luôn luôn mở máy 24/24, thế nào đột nhiên tắt máy chứ? Đoán chừng là điện thoại mất sóng!
“Hiện tại anh không chở em bằng xe BMW, không cho em ở biệt thự, nhưng tương lai, anh nhất định làm được, tất cả anh sẽ làm vì em, bất kể muốn em cái gì. . . . . . Em cho anh chút thời gian được không?”
Mạc Oánh vốn quen biết anh đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói lời như vậy, cũng là lần đầu tiên, ở trước mặt cô rơi lệ.
Đúng vậy, anh khóc! Nước mắt của anh thấm ướt cổ của cô, Mạc Oánh cảm giác những giọt nước mắt lạnh lẽo đang chảy xuống hõm cổ, khiến lòng dạ cô đau nhói.
“Phong. . . . . .” Cô cũng khóc, lỗ mũi chua xót ê ẩm, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Anh là người đàn ông hiền lành đơn thuần, trước 18 tuổi, giữa chúng tôi chỉ là nắm tay nhau, hôn má, ngay cả hôn môi anh cũng không dám, anh nói vì sợ không khống chế được chính mình, sợ làm chuyện sai lầm.
Năm cô sinh nhật mười tám tuổi, anh đã hôn cô đó là nụ hôn đầu của anh, cũng là nụ hôn đầu của cô, Mạc Oánh từng nói, muốn trao lần đầu tiên cho anh, Diệp Phong lại nói, anh muốn trở thành người đàn ông có trách nhiệm, đợi đến khi hai người kết hôn, anh mới có thể làm việc đó.
Khoảnh khắc ấy cô cảm động trước sự chân thành của anh, cũng từ lúc đó, trái tim cô luôn khắc sâu hình bóng anh.
Mạc Oánh từng quyết định đời này ngoài anh không gả cho ai cả, bản thân nhất định trở thành người phụ nữ của anh.
Tuy nhiên, gặp phải Lục Minh Hiên, chính mình thực hiện cuộc giao dịch, bán đứng thân thể của mình, cô đã. . . . . . Không thuần khiết nữa rồi, cô không xứng với anh.
Đôi môi chợt lạnh lẽo, Mạc Oánh mở mắt liền hiện ra gương mặt phóng đại của anh.
Anh nâng mặt cô khẽ nhắm mắt trao cho cô nụ hôn.
Nụ hôn của anh, rất nhẹ nhàng như sưởi ấm lòng cô. Dần dà Mạc Oánh đắm chìm trong nụ hôn của anh không có ý định thoát ra.
Không biết hôn bao lâu, anh mới rời khỏi đôi môi cô.
“Đừng rời khỏi anh có được không?” Thanh âm anh trầm ấm làm sao, giống như có ma lực rót vào lòng cô.
Mạc Oánh thật sự không nhẫn tâm cự tuyệt a!
“Phong, em thật sự không còn là Mạc Oánh trước kia nữa rồi. . . . . .” Cô không biết anh có hiểu được ý của cô hay không, chính mình đã không còn là người con gái trong trắng.
“Anh nói rồi, bất kể em thay đổi thế nào, em mãi mãi là người trong tâm trí anh Mạc Oánh, dù cho trong lòng em có người đàn ông khác, chỉ cần em nguyện ý, anh vẫn đối với em như trước, ở lại bên cạnh em, che chở em cả đời. . . . . .”
Chương 38: Đột nhiên tắt máy
Lời đã nói đến mức này, không lẽ cô không hiểu được ý của anh?
“Diệp Phong, làm sao anh lại ngốc như vậy. . . . . .”
Cứ thế, cô cùng Diệp Phong hợp lại rồi, cũng chính thức tuyên bố ở chung một chỗ!
Ông ngoại biết cô cùng anh đang sống chung, cười đến không khép miệng, dặn dò Diệp Phong chăm sóc cô thật tốt, làm Mạc Oánh vô cùng cảm đông, cứ như cô sắp phải xuất giá không bằng.
Mỗi ngày quay phim xong, anh đều tới đón cô, bất kể rất trễ, cũng đưa cô đến bệnh viện thăm ông ngoại xong lại đưa về nhà.
Mạc Oánh lém lỉnh chọc: “Đều đã vợ chồng già rồi, không cần đưa đón em!”
Hắn nói: “Cũng vì vợ chồng già, mới chịu tiếp tục tiếp tục giữ vững, cho đến khi chúng ta bảy tám mươi tuổi, chúng ta vẫn yêu thương như lúc này, em nghĩ có hạnh phúc không?”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, hai tay nắm thật chặt.
Khoảnh khắc đó, Mạc Oánh ngây ngô cho là hạnh phúc đã bắt đầu đến bên cô, nhưng không biết, đây mới là bắt đầu của sóng gió! Sau này những khốn khổ cô trải qua trong cuộc sống là những ngày tháng tăm tối nhất. . . . . .
Ngày đó sau khi quay phim xong, đã hơn mười một giờ khuya rồi, ta giống như thường ngày ra khỏi cửa chính công ty chờ Diệp Phong, ngay lập tức đã có điện thoại gọi tới.
“Này, hôm nay anh bận à, thế nào còn chưa có tới rước em? Em đang đứng trước cửa công ty đấy.” Mạc Oánh hết nhìn đông tới nhìn tây, cảm giác giống như lần anh cho cô một bất ngờ lớn, đột nhiên từ đâu nhảy ra cho cô cái ôm thắm thiết.
“Thật xin lỗi, Mạc Oánh, hôm nay anh có chút chuyện không thể tới đón em, em tự về nhà trước được không? Tối nay anh gọi điện cho em.” Giọng nói có vẻ gấp gáp, dường như đang rất vội vã làm việc.
Lúc ấy cô cũng không có hỏi tới, càng không có suy nghĩ nhiều liền trả lời: “Vậy cũng tốt, tự em về nhà, chờ điện thoại của anh vậy.”
“Ừ!” Anh đáp một tiếng liền cúp máy.
Sau khi ngắt điện thoại, Mạc Oánh nhớ tới Nhược Hi, kể từ khi đi quay tới giờ, đã lâu không gặp mặt cô, đều liên lạc với nhau qua điện thoại, gần đây cùng Diệp Phong ở chung một chỗ, ngay cả cuộc gọi cũng thưa dần!
Không biết dạo gần đây Nhược Hi bận rộn gì nữa?
Cô gọi điện cho cô ta nhưng đều ngắt kết nối? Nha đầu này luôn luôn mở máy 24/24, thế nào đột nhiên tắt máy chứ? Đoán chừng là điện thoại mất sóng!