Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25-26
Chương 25: Lái xe kiểu gì
Dứt lời, Mạc Oánh hất tay anh ra đi nhanh về phía trước.
“Mạc Oánh, em đừng đi, đừng đi. . . . . .”
Diệp Phong chạy đuổi theo, ngay cả cái ngoảnh mặt lại cô cũng không có, Mạc Oánh cố gắng để bản thân không quay đầu lại, chỉ sợ nhìn anh chỉ thêm mềm lòng, bản thân không thể mềm lòng, bản thân phải cứng rắn hơn nữa, đối với anh như vậy mới tốt cho đôi bên.
Gần tới làn đường dành cho người đi bộ, còn 5 giây nữa đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, chân Mạc Oánh vừa chạm vạch trắng, một chiếc Audi màu trắng A5 vọt tới ——
“Mạc Oánh cẩn thận!” Giọng nói của Diệp Phong vang lên sau lưng, tiếp đó cánh tay bị lực mạnh đẩy ngang.
Mạc Oánh té ngã xuống đất, nhưng lại không thấy đau, cảm thấy thân thể chạm vào vật mềm, giống như cái gối hơi.
Ven đường có người tốt bụng đỡ cho cô: “Nguy hiểm thật a, người nọ lái xe kiểu gì, rõ ràng là đèn đỏ còn đạp ga, muốn đụng chết người a!”
Mạc Oánh ngẩng đầu nhìn hướng chiếc Audi chạy, cô nhìn bảng số xe mơ hồ nhớ không lầm là bốn số tám….
“Cô gái, cô không sao chứ?”
Mạc Oánh quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Diệp Phong đã té xuống đất, tay bị trầy, dường như rất đau.
“Diệp Phong, anh không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe không? Tay đau lắm hả? Để em xem một chút. . . . . .” Cô luống cuống tay chân, muốn xem anh bị thương nặng không, nhưng không dám đụng vào.
“Anh không sao. . . . . .” Diệp Phong cố chịu đau đớn.
“Cô gái, phía trước có bệnh viện, mau đỡ anh ta đến đó khám, không chừng là trật khớp. . . . . .”
“Cám ơn anh!”
Người tốt bụng phụ cô đỡ Diệp Phong đi tới bệnh viện.
Ngày quay phim thứ nhất, Mạc Oánh tới trễ!
Thời điểm cô chạy thục mạng tới phim trường, sắc mặt đạo diễn đen không khác gì Bao Thanh Thiên.
“Rất xin lỗi, do kẹt xe nên tôi tới trễ.” Mạc Oánh cúi đầu nhận lội, đã sớm nghe nói Trương đạo diễn là một người rất nghiêm khắc, ghét nhất diễn viên trễ nãi thiếu trách nhiệm nghề nghiệp!
Nay là ngày đầu tiên bấm máy cô lại lựa đúng ngày để đi trễ, khẳng định để lại cho ông ấn tượng xấu rồi.
Trương đạo diễn thấy mặt cô liền mắng một trận, cũng may chưa đuổi cô ra khỏi phim trường: “Còn không mau cút đi trang điểm!”
Chương 26: Phòng hóa trang
“Dạ, đạo diễn!” Mạc Oánh vội vàng gật đầu, chạy nhanh vào phòng hóa trang.
Vào tới đã đụng phải Đỗ Phi Phi đã sớm ăn vận chỉnh chu, cầm điện thoại di động lướt weibo, vừa thấy bộ dạng chật vật của cô tới trễ, khóe miệng nâng lên nụ cười hả hê, “Chen xe buýt để tới, tôi là lần đầu tiên mới thấy nữ chính chen xe buýt để tới phim trường! Chuyện này nếu truyền tới tai báo chí, còn tưởng rằng đoàn làm phim keo kiệt không trả lương cho diễn viên!”
“Oh, quên nữa không phải cô có kim chủ rồi sao ! Đi theo Lục Minh hiên, ngay cả xe đưa rước cũng không có? Mạc Oánh, xem ra sức quyến rũ của cô còn chưa đủ a!”
Tôi không nói gì, sau khi trang điểm, cầm quần áo đi thay.
Thay đổi trang phục xong, giày cũng được chuẩn bị từ sớm, không biết do cô hấp tấp chạy bộ khi nãy, hay đã xảy ra chuyện gì, khi mới vừa mang giày vào các đầu ngón chân đau vô cùng.
“A. . . . . .” Mạc Oánh cắn chặt môi, nhịn đau cởi giày ra đã thấy máu nhuộm đỏ chân.
Ngón chân bị xước một đường dài khiến máu chảy không ngừng, từng giọt đỏ chảy xuống đất.
Mạc Oánh úp ngược đôi giày liền rớt mảnh thủy tinh vụng, có miếng bị dính máu chiếu dưới ánh đèn giống như Hồng Phỉ Thúy .
“Rầm rầm rầm!” Tiếng gõ cửa truyền đến: “Mạc tiểu thư, Trương đạo diễn thúc giục, bảo cô nhanh lên một chút, tất cả mọi người đang chờ cô đấy!”
“Tôi lập tức tới ngay!” Mạc Oánh trả lời một câu, tiện tay cầm khăn giấy lau khô máu trên chân, rồi mang lại đôi giày, chân đau như bị xát muối khiến cô phải đổ mồ hôi hột.
Đi ngang gương chỉnh lại trang phục, liền chạy tới studio, bắt đầu quay phim rồi.
Trên đường đi, mồ hôi lạnh đổ không ngừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thái độ lại như thường ngày, Mạc Oánh giả bộ rất tốt, diễn xuất rất có thần thái, lời thoại sớm thuộc làu làu.
Có lẽ bản thân sớm có thiên phú với nghề, các cảnh quay hầu như không cần quay lại nhiều lần.
Mặc dù biểu hiện của cô cực kì xuất sắc, đạo diễn cũng không nhìn ra điểm khác thường, tuy nhiên lại bị Tô Quân phát hiện!
“Sắc mặt cô giống như không tốt lắm, nơi nào không thoải mái à?” Tô quân hỏi.
“Vậy sao? Có lẽ do hóa trang trắng quá, để tôi trang điểm lại.”
Thừa dịp nghỉ ngơi, Mạc Oánh chạy đến phòng hóa trang trang điểm lại, đang muốn cởi giày ra xem vết thương, đúng lúc có người đẩy cửa tiến vào, cô vội vàng làm bộ trang điểm lại.
Dứt lời, Mạc Oánh hất tay anh ra đi nhanh về phía trước.
“Mạc Oánh, em đừng đi, đừng đi. . . . . .”
Diệp Phong chạy đuổi theo, ngay cả cái ngoảnh mặt lại cô cũng không có, Mạc Oánh cố gắng để bản thân không quay đầu lại, chỉ sợ nhìn anh chỉ thêm mềm lòng, bản thân không thể mềm lòng, bản thân phải cứng rắn hơn nữa, đối với anh như vậy mới tốt cho đôi bên.
Gần tới làn đường dành cho người đi bộ, còn 5 giây nữa đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, chân Mạc Oánh vừa chạm vạch trắng, một chiếc Audi màu trắng A5 vọt tới ——
“Mạc Oánh cẩn thận!” Giọng nói của Diệp Phong vang lên sau lưng, tiếp đó cánh tay bị lực mạnh đẩy ngang.
Mạc Oánh té ngã xuống đất, nhưng lại không thấy đau, cảm thấy thân thể chạm vào vật mềm, giống như cái gối hơi.
Ven đường có người tốt bụng đỡ cho cô: “Nguy hiểm thật a, người nọ lái xe kiểu gì, rõ ràng là đèn đỏ còn đạp ga, muốn đụng chết người a!”
Mạc Oánh ngẩng đầu nhìn hướng chiếc Audi chạy, cô nhìn bảng số xe mơ hồ nhớ không lầm là bốn số tám….
“Cô gái, cô không sao chứ?”
Mạc Oánh quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Diệp Phong đã té xuống đất, tay bị trầy, dường như rất đau.
“Diệp Phong, anh không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe không? Tay đau lắm hả? Để em xem một chút. . . . . .” Cô luống cuống tay chân, muốn xem anh bị thương nặng không, nhưng không dám đụng vào.
“Anh không sao. . . . . .” Diệp Phong cố chịu đau đớn.
“Cô gái, phía trước có bệnh viện, mau đỡ anh ta đến đó khám, không chừng là trật khớp. . . . . .”
“Cám ơn anh!”
Người tốt bụng phụ cô đỡ Diệp Phong đi tới bệnh viện.
Ngày quay phim thứ nhất, Mạc Oánh tới trễ!
Thời điểm cô chạy thục mạng tới phim trường, sắc mặt đạo diễn đen không khác gì Bao Thanh Thiên.
“Rất xin lỗi, do kẹt xe nên tôi tới trễ.” Mạc Oánh cúi đầu nhận lội, đã sớm nghe nói Trương đạo diễn là một người rất nghiêm khắc, ghét nhất diễn viên trễ nãi thiếu trách nhiệm nghề nghiệp!
Nay là ngày đầu tiên bấm máy cô lại lựa đúng ngày để đi trễ, khẳng định để lại cho ông ấn tượng xấu rồi.
Trương đạo diễn thấy mặt cô liền mắng một trận, cũng may chưa đuổi cô ra khỏi phim trường: “Còn không mau cút đi trang điểm!”
Chương 26: Phòng hóa trang
“Dạ, đạo diễn!” Mạc Oánh vội vàng gật đầu, chạy nhanh vào phòng hóa trang.
Vào tới đã đụng phải Đỗ Phi Phi đã sớm ăn vận chỉnh chu, cầm điện thoại di động lướt weibo, vừa thấy bộ dạng chật vật của cô tới trễ, khóe miệng nâng lên nụ cười hả hê, “Chen xe buýt để tới, tôi là lần đầu tiên mới thấy nữ chính chen xe buýt để tới phim trường! Chuyện này nếu truyền tới tai báo chí, còn tưởng rằng đoàn làm phim keo kiệt không trả lương cho diễn viên!”
“Oh, quên nữa không phải cô có kim chủ rồi sao ! Đi theo Lục Minh hiên, ngay cả xe đưa rước cũng không có? Mạc Oánh, xem ra sức quyến rũ của cô còn chưa đủ a!”
Tôi không nói gì, sau khi trang điểm, cầm quần áo đi thay.
Thay đổi trang phục xong, giày cũng được chuẩn bị từ sớm, không biết do cô hấp tấp chạy bộ khi nãy, hay đã xảy ra chuyện gì, khi mới vừa mang giày vào các đầu ngón chân đau vô cùng.
“A. . . . . .” Mạc Oánh cắn chặt môi, nhịn đau cởi giày ra đã thấy máu nhuộm đỏ chân.
Ngón chân bị xước một đường dài khiến máu chảy không ngừng, từng giọt đỏ chảy xuống đất.
Mạc Oánh úp ngược đôi giày liền rớt mảnh thủy tinh vụng, có miếng bị dính máu chiếu dưới ánh đèn giống như Hồng Phỉ Thúy .
“Rầm rầm rầm!” Tiếng gõ cửa truyền đến: “Mạc tiểu thư, Trương đạo diễn thúc giục, bảo cô nhanh lên một chút, tất cả mọi người đang chờ cô đấy!”
“Tôi lập tức tới ngay!” Mạc Oánh trả lời một câu, tiện tay cầm khăn giấy lau khô máu trên chân, rồi mang lại đôi giày, chân đau như bị xát muối khiến cô phải đổ mồ hôi hột.
Đi ngang gương chỉnh lại trang phục, liền chạy tới studio, bắt đầu quay phim rồi.
Trên đường đi, mồ hôi lạnh đổ không ngừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thái độ lại như thường ngày, Mạc Oánh giả bộ rất tốt, diễn xuất rất có thần thái, lời thoại sớm thuộc làu làu.
Có lẽ bản thân sớm có thiên phú với nghề, các cảnh quay hầu như không cần quay lại nhiều lần.
Mặc dù biểu hiện của cô cực kì xuất sắc, đạo diễn cũng không nhìn ra điểm khác thường, tuy nhiên lại bị Tô Quân phát hiện!
“Sắc mặt cô giống như không tốt lắm, nơi nào không thoải mái à?” Tô quân hỏi.
“Vậy sao? Có lẽ do hóa trang trắng quá, để tôi trang điểm lại.”
Thừa dịp nghỉ ngơi, Mạc Oánh chạy đến phòng hóa trang trang điểm lại, đang muốn cởi giày ra xem vết thương, đúng lúc có người đẩy cửa tiến vào, cô vội vàng làm bộ trang điểm lại.