Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-292
Chương 292
Chương 292: Cô sẽ không trở về nữa “,”Cô hết thảy, cũng chôn vùi ở đây.
Gió thật to, Mộ Cẩm Vân sải từng bước dài, cô đi cũng không quay đầu lại, giống như bốn năm qua.
Cô không quay đầu lại, cho nên không thấy được, cách đó không xa, người cô chờ kia, vẫn đang ở đó.
Tống Lâm tay kẹp thuốc lá đang phát run, nhìn Mộ Cẩm Vân dần dần đi xa, chân anh giống như bị đóng đinh, làm sao cũng không nhấc lên được.
Tuyết càng rơi càng nhiều, áo choàng dài màu mực đều là bông tuyết màu trắng.
Cũng không biết bao lâu, thân ảnh kia đi qua đường xe chạy, cuối cùng biến mất ở một khúc cua.
Đèn đường trên đỉnh đầu đột nhiên lóe lên, anh giơ tay lên ấn ngực bên trái.
Đau, rất đau.
Mộ Cẩm Vân bị gió thổi nhức đầu, cô hứng một ấm nước nóng, dung hai mươi phút, sau đó chế một gói trà giải cảm, sau khi uống xong, mới lên giường.
Cô đã khó chịu như vậy, cũng không cần bị cảm thêm.
Đêm khuya này, ngủ ngon hơn so với thường ngày.
Cô không có nằm mơ, vừa cảm thấy trời sáng.
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cô hơi giật giật, hồi lâu đứng dậy rửa mặt.
Tối hôm qua một trận tuyết, Hà Nội thay áo mới.
Mới vừa bước ra, trên ngọn cây, trên nắp xe không ai lái đi là một tầng tuyết mỏng.
Thời tiết như vậy, xe cũng không dễ lái.
Cô ở trong gió tuyết che dù đợi mười mấy phút, mới bắt được một chiếc taxi.
“”Bệnh viện số Một, cám ơn.””
Tài xế quay đầu nhìn cô, tựa hồ muốn đáp lời, nhưng mà thấy biểu cảm trên mặt cô, cuối cùng vẫn nhịn được.
Mười lăm phút sau, xe dừng ở cửa bệnh viện.
Một trận tuyết tối ngày hôm qua, đường xá không tốt, cửa bệnh viện toàn tuyết đọng, xe kín lối, Mộ Cẩm Vân xuống xe, vòng qua dòng xe đi vào.
Hộ lý thấy cô, sửng sốt, do dự, cuối cùng vẫn gọi cô một tiếng: “”Cô Cẩm Vân.””
Cô gật đầu: “”Mộ Đình Nam đâu?””
Hộ lý chỉ chỉ trong phòng bệnh, Mộ Cẩm Vân nói tiếng cám ơn.
Cô mới vừa nhấc chân, hộ lý liền gọi cô lại: “”Cô Cẩm Vân.””
Cô nhíu mày, hơi không hiểu: “”Sao vậy?””
“”Mấy ngày trước sau khi cô đi, vợ ông Mộ Đình Nam đã tới náo loạn một trận, ông ấy đột nhiên té xỉu, đưa vào ICU, bác sĩ nói tâm lực ông ấy đã suy kiệt, có thể, không được mấy ngày.””
Nghe thấy lời hộ lý, Mộ Cẩm Vân sửng sốt, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại: “”Tôi biết, cám ơn chị, tôi hôm nay không đến chọc giận ông ta.””
Ông ta không còn sống được bao lâu, cô không cần thiết chọc giận ông ta nữa.
Hộ lý gật đầu, đưa cô đi về phía phòng bệnh.
Mộ Đình Nam cắm ống dưỡng khí, cả người gầy rất nhiều, đôi mắt đã hơi đục ngầu.
Nhưng mà ý thức rất thanh tỉnh, thấy Mộ Cẩm Vân lúc, ông ta nháy mắt, khóc.
Mộ Cẩm Vân mặt không thay đổi nhìn anh: “”Tôi tới hôm nay, không có ý gì.””
Cô vừa nói, vừa nhấp môi: “”Chuyện trước kia ông làm, tôi sẽ không tha thứ, nhưng tôi cũng không hận ông.””
Hận một người quá mệt mỏi, cô không muốn mệt mỏi như vậy.
Cô sống hai mươi bảy năm, vui sướng duy nhất cũng chỉ đến sáu tuổi đầu đời, trước ba tuổi chuyện gì cô cũng không nhớ được, sau ba tuổi cô cũng không có bao nhiêu chuyện để nhớ.
Nghe thấy cô nói, tay Mộ Đình Nam đột nhiên giơ lên.
Hộ lý gọi cô một tiếng: “”Cô Cẩm Vân.””
Cô không nhúc nhích, đứng im lặng nhìn ông ta: “”Ông sinh tôi, nhưng ông không nuôi tôi, Mộ Đình Nam, tôi không nợ ông cái gì. Dĩ nhiên! “”
Cô nói: “”Ông cũng không nợ tôi cái gì, bởi vì tôi cũng không tiễn ông bước cuối cùng, nên tương lai ông chết, người đeo tang cho ông, cũng sẽ không phải là tôi.””
“”Cẩm Vân! “”
Mộ Đình Nam đột nhiên mở miệng, lúc này, ông ta mở miệng nói đã rất khó khăn.
Bệnh tật hành hạ ông ta sống không bằng chết, có lẽ, chết cũng là một loại giải thoát.
Mộ Cẩm Vân nhấp môi, biết ông ta muốn nói gì, nhưng mà cô nhưng không muốn nghe: “”Ông đừng bảo là thật xin lỗi, giữa chúng ta, ân đoạn nghĩa tuyệt, ông không có lỗi với tôi, tôi cũng không có lỗi với ông, như vậy là tốt nhất.””
Cô vừa nói, nhìn hộ lý, nói câu sau cùng: “”Mấy ngày nữa tôi đi, tôi sẽ không trở về nữa. Ban đầu ông muốn tôi đi xa xa, tôi không biết phải trái trở về, kết quả làm thành như vậy. Bây giờ tôi như ôngi mong muốn, nơi này, tôi cũng sẽ không quấy rầy nữa.””
“”Tạm biệt.””
Cô nhìn ông, xoay người rời đi.
Mộ Cẩm Vân mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, hộ lý đột nhiên quát to lên: “”Cô Cẩm Vân! Cô Cẩm Vân!””
Cô cứng người, nói mình không thể quay đầu, không thể.
Nhưng cô rốt cuộc không làm được, đó là cha ruột cô, lúc chết, cô cũng không thèm nhìn, cô không làm được.
Hộ lý đi lên kéo cô, cô bị kéo theo hộ lý trở về giường bệnh.
Mộ Đình Nam đang thở hào hển, thở hổn hển lấy hơi lên, ông ta tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cổ họng tắc rồi, ông nói không ra tiếng.
Mộ Cẩm Vân nhớ tới ngày Tần Sinh Dung đi, tựa hồ cũng là như vậy, chỉ là trước mặt cô, Tần Sinh Dung một mực chịu đựng.
Bà đi rất an tường, khi đó, cô cho rằng mẹ mình chỉ ngủ mà thôi.
Mộ Đình Nam đi cũng không tốt, thở hổn hển hồi lâu, trước khi chết, ông ta chỉ khóc, nước mắt không ngừng rớt xuống.
Mộ Cẩm Vân ngồi trong phòng bệnh, từ hơn chín giờ sáng, mãi đến bốn giờ nhiều, bốn giờ bốn mươi tám phút, Mộ Đình Nam rốt cuộc tắt thở.
Bên cạnh, hộ lý lau nước mắt, xoay người từ trong ngăn tủ cầm cái gì đó đưa cho cô: “”Cô Cẩm Vân, đây là di thư của ông Mộ Đình Nam, ông bảo tôi đưa cho cô, ông nói, luật sư Vạn còn giữ một phần.””
Mộ Cẩm Vân nhìn, cười lạnh: “”Người đều chết hết, còn không muốn buông tha tôi sao?””
Cô không đưa tay nhận lấy: “”Để cho luật sư Vạn góp hết cho quỹ từ thiện đi, tôi không cần.””
Trước đây lúc cô cần ông ta không cho, bây giờ cô không cần, nhưng ông ta nhất định phải cho.
Tại sao bọn họ đều như vậy?
Từ bệnh viện đi ra, sắc trời đã tối.
Mộ Cẩm Vân đứng ở cửa một lúc, nhìn người ra ra vào vào, cô nhắm hai mắt, hồi lâu, cô mới ra khỏi giơ tay lên đón một chiếc xe taxi.
“”Chào cô, cô đi đâu?””
“”Đi đâu?””
Cô sửng sốt, muốn nói về nhà, cũng lại suy nghĩ, cô không có nhà.
“”Chung cư Hoàng Dương, cám ơn.””
Cô không có nhà, cô chỉ có một chỗ ở mà thôi.
Trở về rồi, cô nấu cháo ăn.
Trời lạnh như thế này, rất thích hợp ngủ.
Còn chưa tới tám giờ, Mộ Cẩm Vân bò lên giường.
Cô tỉnh lại lúc nửa đêm, mở mắt xem điện thoại di động, phát hiện mới hơn ba giờ sáng.
Cô không buồn ngủ, không thể làm gì khác hơn là từ trên giường ngồi dậy, mở đèn ngủ, sau đó đưa tay rút một điếu thuốc.
Thật thì cô không hút thuốc lá, nhưng mà cô không nhịn được.
Chuyện con người không nhịn được, luôn có rất nhiều.
Giống như hôm nay, thật ra thì cô phải nhẫn tâm, nhẫn tâm là tốt.
Nhìn tận mắt một người tắt thở, đây không phải là chuyện gì tốt.
Đã từng có lúc cô cho rằng mình hận Mộ Đình Nam, nhưng khi nhìn ông ta hôm nay vật vã suốt sáu bảy giờ mới tắt thở, cô đột nhiên cảm thấy, mình thật ra cũng không hận ông ta như vậy.
Khói lan man, cô híp mắt, đưa tay bắt, phát hiện bắt không trúng.
Mãi đến hơn bốn giờ sáng, cô mới ngủ lại.
Căn hộ đã treo bảng bán, mấy ngày nay cô đều ở nhà gặp khách hàng.
Sau khi bán căn hộ, cô có thể đi.
Chuông cửa vang lên, cô mới vừa tỉnh ngủ, tóc rối bời, Mộ Cẩm Vân túm gọn tóc, đưa tay kéo áo choàng dài một bên trùm lên, mang dép đi ra mở cửa.
“”Cô Cẩm Vân, xin chào, tôi là Vạn Gia Hòa, là luật sư ông Mộ Đình Nam ủy thác.””
Cô nhíu mày, nghiêng người sang: “”Luật sư Vạn chờ tôi một lát.””
Cô nói xong, tránh ra một bước, xoay người lên lầu.
Mộ Cẩm Vân thay quần áo xuống lầu, rót cho Vạn Gia Hòa một ly nước nóng: “”Xin lỗi, mới vừa dậy.””
“”Là tôi tới sớm quấy rầy.””
Vạn Gia Hòa nói xong, liền trực tiếp cầm di chúc ra: “”Cô Cẩm Vân, đây là di chúc của ông Mộ Đình Nam, còn có sổ đỏ cùng với giấy tờ sang tên nhà…””
Cô không xem, giơ tay lên trực tiếp ngăn cản ông ta nói tiếp: “”Luật sư Vạn, ý nguyện của tôi, hộ lý của ông ta hẳn đã nói với anh rồi đúng không?””
Vạn Gia Hòa gật đầu: “”Cô Cẩm Vân, đây là thứ ông Mộ Đình Nam để lại cho cô, cô xử lý như thế nào, tôi không có quyền hỏi tới, nhưng bảo đảm đưa đến tận tay cô, là chức trách của tôi.””
“”À, không cần hỏi tôi, tôi tin luật sư Vạn biết làm gì.””
Những thứ của Mộ Đình Nam, cô không cần cái gì hết.
Vạn Gia Hòa trầm mặc hồi lâu: “”Cô Cẩm Vân, đây là thứ ông Mộ Đình Nam bảo tôi giao cho cô, ông ấy bảo tôi nhất định phải tự tay giao cho cô.””
Mộ Cẩm Vân mới vừa định mở miệng cự tuyệt, Vạn Gia Hòa đã mở miệng trước: “”Cô Cẩm Vân, Ông Mộ Đình Nam nói, đây là di vật của mẹ cô.””
Cô cứng người, đưa tay nhận lấy: “”Cám ơn. Luật sư Vạn nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cũng không lưu anh lại nữa, lát nữa có khách hàng đến tham quan căn hộ.””
Vạn Gia Hòa gật đầu: “”Được, vậy tôi không quấy rầy.””
Anh nói xong, đứng dậy cúi mình chào Mộ Cẩm Vân: “”Cô Cẩm Vân, đây là thứ ông ấy bảo tôi thay mặt giao cho cô, ông nói, ông rất xin lỗi cô.””
Mộ Cẩm Vân sắc mặt lạnh lẽo: “”Luật sư Vạn!””
Lần này, Vạn Gia Hòa đi thật.
Trong phòng còn lại mình cô, cô mở cái hộp Vạn Gia Hòa đưa cho cô ra.
Bên trong là để một bộ dây chuyền cùng với bông tai, phía dưới còn có một phong thư.
Mộ Cẩm Vân tay run rẩy, mở ra, là Tần Sinh Dung viết thư cho cô.
Nhiều năm như vậy, cô đọc lại, thật ra thì đã không còn cảm giác gì, giống như rất nhiều chuyện, đã không còn như năm đó.
Căn hộ nhanh chóng bán được, buổi tối ngày bán nhà, cô đặt vé máy bay trở về Hòa Bình.
Buổi sáng mười giờ lên máy bay, không tới bảy giờ cô đã thức dậy, sắc trời bên ngoài âm trầm, giống như ngày cô trở về.
Hành lý cô rất ít ỏi, va ly trống rỗng, chỉ có mấy bộ quần áo, còn có hai đôi giày.
Sân bay đông người hơn rất nhiều so với lúc cô tới, kiểm tra an ninh xong, cô chỉ còn nửa giờ lên máy bay.
Bốn năm trước lúc cô đi là một mình, bây giờ lúc cô đi cũng là một mình.
“”Được rồi.”””
Chương 292: Cô sẽ không trở về nữa “,”Cô hết thảy, cũng chôn vùi ở đây.
Gió thật to, Mộ Cẩm Vân sải từng bước dài, cô đi cũng không quay đầu lại, giống như bốn năm qua.
Cô không quay đầu lại, cho nên không thấy được, cách đó không xa, người cô chờ kia, vẫn đang ở đó.
Tống Lâm tay kẹp thuốc lá đang phát run, nhìn Mộ Cẩm Vân dần dần đi xa, chân anh giống như bị đóng đinh, làm sao cũng không nhấc lên được.
Tuyết càng rơi càng nhiều, áo choàng dài màu mực đều là bông tuyết màu trắng.
Cũng không biết bao lâu, thân ảnh kia đi qua đường xe chạy, cuối cùng biến mất ở một khúc cua.
Đèn đường trên đỉnh đầu đột nhiên lóe lên, anh giơ tay lên ấn ngực bên trái.
Đau, rất đau.
Mộ Cẩm Vân bị gió thổi nhức đầu, cô hứng một ấm nước nóng, dung hai mươi phút, sau đó chế một gói trà giải cảm, sau khi uống xong, mới lên giường.
Cô đã khó chịu như vậy, cũng không cần bị cảm thêm.
Đêm khuya này, ngủ ngon hơn so với thường ngày.
Cô không có nằm mơ, vừa cảm thấy trời sáng.
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cô hơi giật giật, hồi lâu đứng dậy rửa mặt.
Tối hôm qua một trận tuyết, Hà Nội thay áo mới.
Mới vừa bước ra, trên ngọn cây, trên nắp xe không ai lái đi là một tầng tuyết mỏng.
Thời tiết như vậy, xe cũng không dễ lái.
Cô ở trong gió tuyết che dù đợi mười mấy phút, mới bắt được một chiếc taxi.
“”Bệnh viện số Một, cám ơn.””
Tài xế quay đầu nhìn cô, tựa hồ muốn đáp lời, nhưng mà thấy biểu cảm trên mặt cô, cuối cùng vẫn nhịn được.
Mười lăm phút sau, xe dừng ở cửa bệnh viện.
Một trận tuyết tối ngày hôm qua, đường xá không tốt, cửa bệnh viện toàn tuyết đọng, xe kín lối, Mộ Cẩm Vân xuống xe, vòng qua dòng xe đi vào.
Hộ lý thấy cô, sửng sốt, do dự, cuối cùng vẫn gọi cô một tiếng: “”Cô Cẩm Vân.””
Cô gật đầu: “”Mộ Đình Nam đâu?””
Hộ lý chỉ chỉ trong phòng bệnh, Mộ Cẩm Vân nói tiếng cám ơn.
Cô mới vừa nhấc chân, hộ lý liền gọi cô lại: “”Cô Cẩm Vân.””
Cô nhíu mày, hơi không hiểu: “”Sao vậy?””
“”Mấy ngày trước sau khi cô đi, vợ ông Mộ Đình Nam đã tới náo loạn một trận, ông ấy đột nhiên té xỉu, đưa vào ICU, bác sĩ nói tâm lực ông ấy đã suy kiệt, có thể, không được mấy ngày.””
Nghe thấy lời hộ lý, Mộ Cẩm Vân sửng sốt, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại: “”Tôi biết, cám ơn chị, tôi hôm nay không đến chọc giận ông ta.””
Ông ta không còn sống được bao lâu, cô không cần thiết chọc giận ông ta nữa.
Hộ lý gật đầu, đưa cô đi về phía phòng bệnh.
Mộ Đình Nam cắm ống dưỡng khí, cả người gầy rất nhiều, đôi mắt đã hơi đục ngầu.
Nhưng mà ý thức rất thanh tỉnh, thấy Mộ Cẩm Vân lúc, ông ta nháy mắt, khóc.
Mộ Cẩm Vân mặt không thay đổi nhìn anh: “”Tôi tới hôm nay, không có ý gì.””
Cô vừa nói, vừa nhấp môi: “”Chuyện trước kia ông làm, tôi sẽ không tha thứ, nhưng tôi cũng không hận ông.””
Hận một người quá mệt mỏi, cô không muốn mệt mỏi như vậy.
Cô sống hai mươi bảy năm, vui sướng duy nhất cũng chỉ đến sáu tuổi đầu đời, trước ba tuổi chuyện gì cô cũng không nhớ được, sau ba tuổi cô cũng không có bao nhiêu chuyện để nhớ.
Nghe thấy cô nói, tay Mộ Đình Nam đột nhiên giơ lên.
Hộ lý gọi cô một tiếng: “”Cô Cẩm Vân.””
Cô không nhúc nhích, đứng im lặng nhìn ông ta: “”Ông sinh tôi, nhưng ông không nuôi tôi, Mộ Đình Nam, tôi không nợ ông cái gì. Dĩ nhiên! “”
Cô nói: “”Ông cũng không nợ tôi cái gì, bởi vì tôi cũng không tiễn ông bước cuối cùng, nên tương lai ông chết, người đeo tang cho ông, cũng sẽ không phải là tôi.””
“”Cẩm Vân! “”
Mộ Đình Nam đột nhiên mở miệng, lúc này, ông ta mở miệng nói đã rất khó khăn.
Bệnh tật hành hạ ông ta sống không bằng chết, có lẽ, chết cũng là một loại giải thoát.
Mộ Cẩm Vân nhấp môi, biết ông ta muốn nói gì, nhưng mà cô nhưng không muốn nghe: “”Ông đừng bảo là thật xin lỗi, giữa chúng ta, ân đoạn nghĩa tuyệt, ông không có lỗi với tôi, tôi cũng không có lỗi với ông, như vậy là tốt nhất.””
Cô vừa nói, nhìn hộ lý, nói câu sau cùng: “”Mấy ngày nữa tôi đi, tôi sẽ không trở về nữa. Ban đầu ông muốn tôi đi xa xa, tôi không biết phải trái trở về, kết quả làm thành như vậy. Bây giờ tôi như ôngi mong muốn, nơi này, tôi cũng sẽ không quấy rầy nữa.””
“”Tạm biệt.””
Cô nhìn ông, xoay người rời đi.
Mộ Cẩm Vân mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, hộ lý đột nhiên quát to lên: “”Cô Cẩm Vân! Cô Cẩm Vân!””
Cô cứng người, nói mình không thể quay đầu, không thể.
Nhưng cô rốt cuộc không làm được, đó là cha ruột cô, lúc chết, cô cũng không thèm nhìn, cô không làm được.
Hộ lý đi lên kéo cô, cô bị kéo theo hộ lý trở về giường bệnh.
Mộ Đình Nam đang thở hào hển, thở hổn hển lấy hơi lên, ông ta tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cổ họng tắc rồi, ông nói không ra tiếng.
Mộ Cẩm Vân nhớ tới ngày Tần Sinh Dung đi, tựa hồ cũng là như vậy, chỉ là trước mặt cô, Tần Sinh Dung một mực chịu đựng.
Bà đi rất an tường, khi đó, cô cho rằng mẹ mình chỉ ngủ mà thôi.
Mộ Đình Nam đi cũng không tốt, thở hổn hển hồi lâu, trước khi chết, ông ta chỉ khóc, nước mắt không ngừng rớt xuống.
Mộ Cẩm Vân ngồi trong phòng bệnh, từ hơn chín giờ sáng, mãi đến bốn giờ nhiều, bốn giờ bốn mươi tám phút, Mộ Đình Nam rốt cuộc tắt thở.
Bên cạnh, hộ lý lau nước mắt, xoay người từ trong ngăn tủ cầm cái gì đó đưa cho cô: “”Cô Cẩm Vân, đây là di thư của ông Mộ Đình Nam, ông bảo tôi đưa cho cô, ông nói, luật sư Vạn còn giữ một phần.””
Mộ Cẩm Vân nhìn, cười lạnh: “”Người đều chết hết, còn không muốn buông tha tôi sao?””
Cô không đưa tay nhận lấy: “”Để cho luật sư Vạn góp hết cho quỹ từ thiện đi, tôi không cần.””
Trước đây lúc cô cần ông ta không cho, bây giờ cô không cần, nhưng ông ta nhất định phải cho.
Tại sao bọn họ đều như vậy?
Từ bệnh viện đi ra, sắc trời đã tối.
Mộ Cẩm Vân đứng ở cửa một lúc, nhìn người ra ra vào vào, cô nhắm hai mắt, hồi lâu, cô mới ra khỏi giơ tay lên đón một chiếc xe taxi.
“”Chào cô, cô đi đâu?””
“”Đi đâu?””
Cô sửng sốt, muốn nói về nhà, cũng lại suy nghĩ, cô không có nhà.
“”Chung cư Hoàng Dương, cám ơn.””
Cô không có nhà, cô chỉ có một chỗ ở mà thôi.
Trở về rồi, cô nấu cháo ăn.
Trời lạnh như thế này, rất thích hợp ngủ.
Còn chưa tới tám giờ, Mộ Cẩm Vân bò lên giường.
Cô tỉnh lại lúc nửa đêm, mở mắt xem điện thoại di động, phát hiện mới hơn ba giờ sáng.
Cô không buồn ngủ, không thể làm gì khác hơn là từ trên giường ngồi dậy, mở đèn ngủ, sau đó đưa tay rút một điếu thuốc.
Thật thì cô không hút thuốc lá, nhưng mà cô không nhịn được.
Chuyện con người không nhịn được, luôn có rất nhiều.
Giống như hôm nay, thật ra thì cô phải nhẫn tâm, nhẫn tâm là tốt.
Nhìn tận mắt một người tắt thở, đây không phải là chuyện gì tốt.
Đã từng có lúc cô cho rằng mình hận Mộ Đình Nam, nhưng khi nhìn ông ta hôm nay vật vã suốt sáu bảy giờ mới tắt thở, cô đột nhiên cảm thấy, mình thật ra cũng không hận ông ta như vậy.
Khói lan man, cô híp mắt, đưa tay bắt, phát hiện bắt không trúng.
Mãi đến hơn bốn giờ sáng, cô mới ngủ lại.
Căn hộ đã treo bảng bán, mấy ngày nay cô đều ở nhà gặp khách hàng.
Sau khi bán căn hộ, cô có thể đi.
Chuông cửa vang lên, cô mới vừa tỉnh ngủ, tóc rối bời, Mộ Cẩm Vân túm gọn tóc, đưa tay kéo áo choàng dài một bên trùm lên, mang dép đi ra mở cửa.
“”Cô Cẩm Vân, xin chào, tôi là Vạn Gia Hòa, là luật sư ông Mộ Đình Nam ủy thác.””
Cô nhíu mày, nghiêng người sang: “”Luật sư Vạn chờ tôi một lát.””
Cô nói xong, tránh ra một bước, xoay người lên lầu.
Mộ Cẩm Vân thay quần áo xuống lầu, rót cho Vạn Gia Hòa một ly nước nóng: “”Xin lỗi, mới vừa dậy.””
“”Là tôi tới sớm quấy rầy.””
Vạn Gia Hòa nói xong, liền trực tiếp cầm di chúc ra: “”Cô Cẩm Vân, đây là di chúc của ông Mộ Đình Nam, còn có sổ đỏ cùng với giấy tờ sang tên nhà…””
Cô không xem, giơ tay lên trực tiếp ngăn cản ông ta nói tiếp: “”Luật sư Vạn, ý nguyện của tôi, hộ lý của ông ta hẳn đã nói với anh rồi đúng không?””
Vạn Gia Hòa gật đầu: “”Cô Cẩm Vân, đây là thứ ông Mộ Đình Nam để lại cho cô, cô xử lý như thế nào, tôi không có quyền hỏi tới, nhưng bảo đảm đưa đến tận tay cô, là chức trách của tôi.””
“”À, không cần hỏi tôi, tôi tin luật sư Vạn biết làm gì.””
Những thứ của Mộ Đình Nam, cô không cần cái gì hết.
Vạn Gia Hòa trầm mặc hồi lâu: “”Cô Cẩm Vân, đây là thứ ông Mộ Đình Nam bảo tôi giao cho cô, ông ấy bảo tôi nhất định phải tự tay giao cho cô.””
Mộ Cẩm Vân mới vừa định mở miệng cự tuyệt, Vạn Gia Hòa đã mở miệng trước: “”Cô Cẩm Vân, Ông Mộ Đình Nam nói, đây là di vật của mẹ cô.””
Cô cứng người, đưa tay nhận lấy: “”Cám ơn. Luật sư Vạn nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cũng không lưu anh lại nữa, lát nữa có khách hàng đến tham quan căn hộ.””
Vạn Gia Hòa gật đầu: “”Được, vậy tôi không quấy rầy.””
Anh nói xong, đứng dậy cúi mình chào Mộ Cẩm Vân: “”Cô Cẩm Vân, đây là thứ ông ấy bảo tôi thay mặt giao cho cô, ông nói, ông rất xin lỗi cô.””
Mộ Cẩm Vân sắc mặt lạnh lẽo: “”Luật sư Vạn!””
Lần này, Vạn Gia Hòa đi thật.
Trong phòng còn lại mình cô, cô mở cái hộp Vạn Gia Hòa đưa cho cô ra.
Bên trong là để một bộ dây chuyền cùng với bông tai, phía dưới còn có một phong thư.
Mộ Cẩm Vân tay run rẩy, mở ra, là Tần Sinh Dung viết thư cho cô.
Nhiều năm như vậy, cô đọc lại, thật ra thì đã không còn cảm giác gì, giống như rất nhiều chuyện, đã không còn như năm đó.
Căn hộ nhanh chóng bán được, buổi tối ngày bán nhà, cô đặt vé máy bay trở về Hòa Bình.
Buổi sáng mười giờ lên máy bay, không tới bảy giờ cô đã thức dậy, sắc trời bên ngoài âm trầm, giống như ngày cô trở về.
Hành lý cô rất ít ỏi, va ly trống rỗng, chỉ có mấy bộ quần áo, còn có hai đôi giày.
Sân bay đông người hơn rất nhiều so với lúc cô tới, kiểm tra an ninh xong, cô chỉ còn nửa giờ lên máy bay.
Bốn năm trước lúc cô đi là một mình, bây giờ lúc cô đi cũng là một mình.
“”Được rồi.”””