Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-253
Chương 253
Chương 253: Chỉ làm ham muốn chiếm hữu mà thôi “,”Cô nghĩ rằng mình rời khỏi Dành Dành thì Tống Lâm sẽ không ra tay với nó nữa.
Thế nhưng cô thật sự quá ngây thơ rồi, con người anh có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trong con người cô.
Chỉ cần Dành Dành vẫn còn tồn tại thì làm gì có chuyện anh bỏ qua cho cái tử huyệt đó?
Mộ Cẩm Vân nhìn anh và cả người run lên, cánh cửa dám vào lưng lạnh như băng và cái lạnh cứ lan ra khắp người.
Ngón tay cứ liên tục run rẩy, cô siết chặt lấy ống tay áo mới giúp mình bình tĩnh không xúc động tát cho anh một cái.
Anh là cái thá gì mà lại dám hành động như thế?
“”Tôi đã nói rồi, sẽ có một ngày em trở về cầu xin tôi.””
Anh bước về phía trước và giữ lấy người cô, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Mộ Cẩm Vân: “”Lục Hoài Cẩn đi rồi chắc em khó chịu lắm hả?””
Anh ta nói xong thì đột nhiên cười khẩy: “”Thế nhưng đó chỉ mới là bắt đầu thôi Mộ Cẩm Vân.””
Nói xong thì anh buông lỏng tay ra và xoay người bỏ đi.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy cằm mình bị anh bóp sắp nát đến nơi rồi, nhìn anh đi và biến mất ở ngã rẽ, cả người cô không còn sức nữa và bắt đầu trượt dài xuống.
Cô che kín mặt mình ngồi dưới đất và cả người run run.
Nước mắt cứ chảy dọc theo nhưng khe hở, bấy giờ, cánh cửa sau lưng có tiếng động khiến Mộ Cẩm Vân nhanh chóng tỉnh táo lau mặt mình đi.
Cửa được mở và Hứa Thanh Nga bước ra giơ tay đỡ cô dậy: “”Dưới đất lạnh thế này mà cậu ngồi đó làm gì thế?””
Cô ấy nói xong thì nhìn cô và đỡ cô vào trong nhà.
Mộ Cẩm Vân cực kì nhếch nhác, trên mặt chỉ có mỗi nước mắt và hai gò má bị Tống Lâm bóp in hằn những dấu ngón tay.
Thế nhưng Hứa Thanh Nga vẫn làm như không thấy gì, cứ đỡ cô vào trong.
Mãi cho đến khi phòng ngủ đóng lại cô mới buông lỏng tay: “”Cậu tỉnh táo lại chưa? Có cần mình đỡ cậu đi tắm không?””
Mộ Cẩm Vân hít hít rồi nhìn cô ấy cười: “”Mình tỉnh mà, cậu về đi, mình tắm xong rồi đi ngủ.””
“”Thế cậu đợi chút nhé, mình rót chút nước mật ong cho.””
Mộ Cẩm Vân gật đầu đi tới tủ quần áo lấy đồ ra và đứng bên cạnh giường chờ cô ấy.
Hứa Thanh Nga nhanh chóng rót một ly nước mật ong vào, cô giơ tay nhận lấy và uống cạn.
“”Mình về đây, lúc đi tắm cậu nhớ phải cẩn thận.””
Mộ Cẩm Vân đáp lời rồi nhìn cô ấy ra khỏi phòng, đóng cửa lại mới đặt cái ly trong tay xuống.
Cô ôm quần áo vào phòng tắm, dòng nước ấm áp dội xuống thì Mộ Cẩm Vân cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình dần ấm lại.
Lời nói của Tống Lâm cứ quanh quẩn trong đầu cô, nghĩ tới lại thấy sợ, thậm chí cô còn không biết mình phải mở miệng nói với Hứa Thanh Nga thế nào.
Anh tài giỏi thật, từng bước ép cô phải ngã quỵ.
Ra khỏi chung cư, Tống Lâm châm một điếu thuốc.
Thật ra hôm nay anh không định tới nhưng Hạ Như Mộng cứ ầm ĩ khiến anh đau đầu.
Anh nghĩ tới chuyện Lục Hoài Cẩn ra nước ngoài, Mộ Cẩm Vân còn trở về Hà Nội một chuyến nhưng đã qua một tháng rồi, dường như chỉ cần anh không xuất hiện trong cuộc sống của cô thì cô có thể ném anh ra khỏi đầu vậy/
Cô nghĩ hay thật, quên anh đi á?
Đừng hòng.
Anh hút hai điếu thuốc và dập tắt để bước lên xe.
Lý Minh Việt quay đầu lại nhìn anh, khẽ chào rồi khởi động xe quay về khách sạn.
Mộ Cẩm Vân tắm rửa xong bèn bước ra và chẳng còn một tí men say nào.
Cô nằm trên giường và không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Tống Lâm dã thành công, ít nhất thì anh đã khiến cô dao động.
Lục Hoài Cẩn chỉ là bắt đầu, Dành Dành là bước thứ hai, thế tiếp theo thì sao?
Mộ Cẩm Vân che mặt, với tay mở tủ đầu giường lấy gói thuốc ra.
Chiếc bật lửa sáng lên trong bóng đêm, Mộ Cẩm Vân nhìn nó cho tới khi nó dần nóng lên mới ngậm điếu thuốc kê vào.
Con người ta đang chán ngán thì thuốc lá và rượu luôn là đôi bạn thân không cách nào xa rời.
Cô hút hết một hộp thuốc, mãi đến ba giờ sáng mới ngủ thiếp đi.
Hứa Thanh Nga gõ cửa mãi vẫn không nghe thấy giọng Mộ Cẩm Vân, cô ấy bèn đẩy cửa bước vào.
Cửa vừa mới mở ra thì mùi thuốc lá đã xộc vào mũi.
Cô ấy cau mày nhìn đống tàn thuốc trong gạt tàn thì giật mình.
Cả hộp thuốc tròn.
Mộ Cẩm Vân tỉnh lại thì đã là mười một giờ trưa, cô tròn mắt nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ đang làm đau mắt mình.
Bên ngoài là mùi thức ăn, cô ấn huyệt Thái Dương đau nhức rồi ngồi dậy, mất rất lâu mới hắng giọng gọi: “”Thanh Nga?””
“”Rửa mặt đi rồi chờ một lát là có cơm ăn rồi.””
Cô không đáp lời mà chỉ xoa đầu trong chốc lát rồi mới mặc quần áo xuống giường rửa mặt.
Ra ngoài thì bàn cơm đã có đầy đủ thức ăn.
“”Ăn cơm đi.””
Hứa Thanh Nga nhìn cô và chẳng nói gì.
Mộ Cẩm Vân cũng không nói gì, kéo ghế ra ngồi đối diện cô ấy.
Bữa cơm này cực kì im lặng, không ai mở miệng.
Cô vừa mới tỉnh ngủ nên cũng không muốn ăn lắm, chẳng mấy chốc đã không nuốt nổi.
Vừa để đũa xuống thì Hứa Thanh Nga đã ngẩng đầu lên nhìn cô: “”Tối hôm qua Tống Lâm đã nói gì?””
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn đôi đũa trước mặt, mím môi và mất rất lâu mới mở miệng: “”Sang năm anh ta sẽ ra tay với Dành Dành.””
“”Anh ta đã ra tay với nó một lần rồi cơ mà?””
“”Mỹ phẩm trang điểm.””
Hứa Thanh Nga cười lạnh: “”Thế thì để cho anh ta làm.””
“”Thanh Nga.”” Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Nga: “”Thật lòng xin lỗi.””
Cô thật sự không ngờ Tống Lâm lại bám riết mãi không tha như thế.
Nếu trước kia biết anh sẽ cắn chặt lấy mình không buông thì cô đã trốn luôn không ra mặt rồi.
Thế nhưng trên đời không có chữ nếu.
“”Xin lỗi cái gì cơ?””
Hứa Thanh Nga cười lạnh: “”Anh ta luôn chạy tới tìm cậu hết lần này tới lần khác, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng là anh ta yêu nhưng không thể chiếm được nên mới hận đời như thế.””
Mộ Cẩm Vân cười: “”Tiếc là anh ta chỉ thích chiếm hữu thôi.””
Thỉnh thoảng cô lại tự kỷ nghĩ rằng Tống Lâm cố chấp như thế vì lí do gì, có phải là như lời Hứa Thanh Nga nói không.
Nhưng tỉnh táo lại thì cô phát hiện người đàn ông Tống Lâm này trời sinh ra đã không có tình yêu.
Cô có yêu nên mới biết đâu là dáng vẻ của người đang yêu.
Hứa Thanh Nga nhíu mày: “”Lần đầu tiên mình thấy một tên đàn ông vô liêm sỉ như thế.””
Mộ Cẩm Vân cười: “”Mình cũng thế.””
Nói thế nào thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng Tống Lâm sẽ ra tay với Dành Dành.
Khoảng thời gian này Mộ Cẩm Vân cực kì bất an, cô thường xuyên mất tập trung trong buổi họp.
May mắn là những ngày tháng đó không kéo dài quá lâu bởi vì Tết Âm lịch sắp tới và cuối cùng cô cũng được nghỉ.
Năm ngoái cô và Hứa Thanh Nga đã bàn là sẽ ra biển để đón Tết, Hứa Thanh Nga nghỉ sớm hơn cô vài ngày nên đã chuẩn bị xong hết đồ đạc cần thiết rồi.
Mộ Cẩm Vân vừa nghỉ thì hôm sau đã theo hai người lên máy bay đi biển chơi.
Ba năm trước cô cũng trải qua cái Tết của mình ở vùng biển này, thế nhưng khi đó cô chỉ muốn trốn tránh tất cả mọi thứ ở Hà Nội.
Có thể nói năm nay không giống như ba năm trước nữa rồi, tâm trạng Mộ Cẩm Vân cũng khá hơn trước kia nhiều.
Hứa Thanh Nga là người lên kế hoạch du lịch, ba người không đi theo đoàn, ra khỏi sân bay thì đã là giữa trưa, mặt trời lớn chói mắt.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn sang Hứa Thanh Nga: “”Nóng nhỉ?””
Cô ấy vừa cởi áo khoác vừa trả lời: “”Mình nghĩ dù có ấm áp hơn tới cỡ nào cũng phải mặc áo khoác nhưng không ngờ mình đã suy nghĩ quá nhiều.””
Mộ Cẩm Vân đã tới một lần rồi nên cũng hiểu biết sơ sơ.
Cô giơ tay nhận lấy áo mẹ Hứa Thanh Nga cởi ra: “”Dì, mặc một lớp áo là được rồi.””
“”Ầy, biết thế đã nghe Cẩm Vân từ đâu.””
Bọn họ sửa soạn lại quần áo, Mộ Cẩm Vân đi đón taxi.
Bên khách sạn có cử xe tới đây đưa đón nhưng có thời gian xác định, bọn họ ra thì vừa mới đưa một đoàn khách đi, nếu đợi thêm chuyến sau chắc phải mất tầm ba mươi phút nữa.
Hứa Thanh Nga chọn khách sạn theo tiêu chuẩn đắt tiền, thấy kha khá thì đặt luôn trên mạng.
Bọn họ đến khách sạn thì đã là một giờ rồi, bây giờ không phải là giờ ăn trưa mà cũng không tới giờ ăn chiều, vả lại ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ khiến họ cũng khá mệt mỏi.
Mộ Cẩm Vân muốn gọi điện thoại để đặt một ít trái cây và thức ăn nhẹ, ba người ăn một ít rồi đi nghỉ ngơi.
Trước đó Mộ Cẩm Vân luôn bận rộn tăng ca, vừa được nghỉ đã chạy tới đây nên cô cực kì mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống đã ngủ tới hơn năm giờ chiều, mở mắt ra cô thấy hơi hoảng hốt, nhìn khung cảnh xa lạ thật lâu rồi mới nhớ ra.
Màn hình điện thoại sáng lên, cô nhíu mày với tay lấy điện thoại, thấy tin nhắn Hứa Thanh Nga gửi tới.
Bọn họ dậy từ hơn ba giờ, bây giờ đang ở chỗ bãi tắm sau để nghịch nước, bảo cô dậy rồi thì mò đường tới đó.
Mộ Cẩm Vân cười, trả lời bằng một biểu cảm rồi nhanh chóng đặt điện thoại xuống, đứng dậy thay chiếc váy yếm đen dài và áo khoác dệt kim mỏng rồi cầm điện thoại ra ngoài tìm bọn họ.
Bây giờ cô đang đi du lịch nhưng không muốn chạy tới những nơi đông đúc là mấy nên mang đôi dép lê và định tìm chỗ nào đó trong khách sạn có thể ngắm phong cảnh và uống nước trái cây.
Trong khoảng thời gian này có rất nhiều người tới đây để du lịch, Mộ Cẩm Vân vừa ra khỏi trạm kiểm soát thì đã thấy một đống người ngoài bờ biển.
Cũng chạng vạng rồi nên gió thổi qua có hơi lạnh.
Cô đi một vòng, khó lắm mới tìm thấy Mộ Cẩm Vân đang ngồi trên chiếc ghế trên bờ cát.
“”Dì đâu rồi?””
Nghe giọng cô, Hứa Thanh Nga quay sang nhìn về phía này và hất cằm về phía trước: “”Đang chụp ảnh bên kia kìa.””
Bấy giờ là lúc mặt trời chiều ngả về tây, mặt biển cực kì đẹp.
Mộ Cẩm Vân nhìn sang rồi nằm lên chiếc ghế bên cạnh cô ấy.
“”Uống nước trái cây không?””
Hứa Thanh Nga uống một ngụm nước dừa rồi mới hỏi cô.
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “”Lười đi.””
Quầy bán hàng nằm ở cách đó một trăm mét lận nên cô không muốn qua đó.””
“”Lười thật sự.””
“”Du lịch còn chưa chịu lười thì khi nào mới được lười?”” Cô nhíu mày.
Bấy giờ, mẹ Hứa Thanh Nga đột nhiên đi tới: “”Cẩm Vân, con dậy rồi đấy hả?””
“”Dậy rồi dì ạ, phong cảnh bên này đẹp nên dì có muốn con chụp cho dì vài tấm không?””
Nghe Mộ Cẩm Vân nói thế, mẹ Hứa Thanh Nga nhìn cô ấy: “”Con nhìn Cẩm Vân xem, con vừa tới đã nằm dài ở đây rồi, nhờ con chụp giúp vài tấm hình cứ như là lấy mạng con vậy!””
Hứa Thanh Nga miễn cưỡng trả lời: “”Nằm đây thoải mái!””
“”Lười biếng!””
“”Du lịch không lười thì khi nào mới được lười?”” Hứa Thanh Nga nói xong bèn chỉ sang Mộ Cẩm Vân: “”Đây là lời cậu ấy nói!””
Mẹ Hứa Thanh Nga vỗ vào người cô ấy rồi giơ tay kéo Hứa Thanh Nga dậy: Đứng dậy đi, phong cảnh ở đây đang đẹp nên chúng ta chụp tấm hình thật xinh nào!””
Hứa Thanh Nga nhìn sang Mộ Cẩm Vân rồi đành phải ngồi dậy chụp ảnh.
Mẹ Hứa Thanh Nga đầy sức sống, không hề mệt mỏi tí nào, kéo bọn họ đi chụp ảnh chung rồi lại chụp cả hình riêng.
Mộ Cẩm Vân hỗ trợ chụp hình, Hứa Thanh Nga cũng hỗ trợ chụp hình, sau đó mẹ cô ấy tự cầm điện thoại tự chụp phong cảnh.”
Chương 253: Chỉ làm ham muốn chiếm hữu mà thôi “,”Cô nghĩ rằng mình rời khỏi Dành Dành thì Tống Lâm sẽ không ra tay với nó nữa.
Thế nhưng cô thật sự quá ngây thơ rồi, con người anh có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trong con người cô.
Chỉ cần Dành Dành vẫn còn tồn tại thì làm gì có chuyện anh bỏ qua cho cái tử huyệt đó?
Mộ Cẩm Vân nhìn anh và cả người run lên, cánh cửa dám vào lưng lạnh như băng và cái lạnh cứ lan ra khắp người.
Ngón tay cứ liên tục run rẩy, cô siết chặt lấy ống tay áo mới giúp mình bình tĩnh không xúc động tát cho anh một cái.
Anh là cái thá gì mà lại dám hành động như thế?
“”Tôi đã nói rồi, sẽ có một ngày em trở về cầu xin tôi.””
Anh bước về phía trước và giữ lấy người cô, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Mộ Cẩm Vân: “”Lục Hoài Cẩn đi rồi chắc em khó chịu lắm hả?””
Anh ta nói xong thì đột nhiên cười khẩy: “”Thế nhưng đó chỉ mới là bắt đầu thôi Mộ Cẩm Vân.””
Nói xong thì anh buông lỏng tay ra và xoay người bỏ đi.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy cằm mình bị anh bóp sắp nát đến nơi rồi, nhìn anh đi và biến mất ở ngã rẽ, cả người cô không còn sức nữa và bắt đầu trượt dài xuống.
Cô che kín mặt mình ngồi dưới đất và cả người run run.
Nước mắt cứ chảy dọc theo nhưng khe hở, bấy giờ, cánh cửa sau lưng có tiếng động khiến Mộ Cẩm Vân nhanh chóng tỉnh táo lau mặt mình đi.
Cửa được mở và Hứa Thanh Nga bước ra giơ tay đỡ cô dậy: “”Dưới đất lạnh thế này mà cậu ngồi đó làm gì thế?””
Cô ấy nói xong thì nhìn cô và đỡ cô vào trong nhà.
Mộ Cẩm Vân cực kì nhếch nhác, trên mặt chỉ có mỗi nước mắt và hai gò má bị Tống Lâm bóp in hằn những dấu ngón tay.
Thế nhưng Hứa Thanh Nga vẫn làm như không thấy gì, cứ đỡ cô vào trong.
Mãi cho đến khi phòng ngủ đóng lại cô mới buông lỏng tay: “”Cậu tỉnh táo lại chưa? Có cần mình đỡ cậu đi tắm không?””
Mộ Cẩm Vân hít hít rồi nhìn cô ấy cười: “”Mình tỉnh mà, cậu về đi, mình tắm xong rồi đi ngủ.””
“”Thế cậu đợi chút nhé, mình rót chút nước mật ong cho.””
Mộ Cẩm Vân gật đầu đi tới tủ quần áo lấy đồ ra và đứng bên cạnh giường chờ cô ấy.
Hứa Thanh Nga nhanh chóng rót một ly nước mật ong vào, cô giơ tay nhận lấy và uống cạn.
“”Mình về đây, lúc đi tắm cậu nhớ phải cẩn thận.””
Mộ Cẩm Vân đáp lời rồi nhìn cô ấy ra khỏi phòng, đóng cửa lại mới đặt cái ly trong tay xuống.
Cô ôm quần áo vào phòng tắm, dòng nước ấm áp dội xuống thì Mộ Cẩm Vân cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình dần ấm lại.
Lời nói của Tống Lâm cứ quanh quẩn trong đầu cô, nghĩ tới lại thấy sợ, thậm chí cô còn không biết mình phải mở miệng nói với Hứa Thanh Nga thế nào.
Anh tài giỏi thật, từng bước ép cô phải ngã quỵ.
Ra khỏi chung cư, Tống Lâm châm một điếu thuốc.
Thật ra hôm nay anh không định tới nhưng Hạ Như Mộng cứ ầm ĩ khiến anh đau đầu.
Anh nghĩ tới chuyện Lục Hoài Cẩn ra nước ngoài, Mộ Cẩm Vân còn trở về Hà Nội một chuyến nhưng đã qua một tháng rồi, dường như chỉ cần anh không xuất hiện trong cuộc sống của cô thì cô có thể ném anh ra khỏi đầu vậy/
Cô nghĩ hay thật, quên anh đi á?
Đừng hòng.
Anh hút hai điếu thuốc và dập tắt để bước lên xe.
Lý Minh Việt quay đầu lại nhìn anh, khẽ chào rồi khởi động xe quay về khách sạn.
Mộ Cẩm Vân tắm rửa xong bèn bước ra và chẳng còn một tí men say nào.
Cô nằm trên giường và không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Tống Lâm dã thành công, ít nhất thì anh đã khiến cô dao động.
Lục Hoài Cẩn chỉ là bắt đầu, Dành Dành là bước thứ hai, thế tiếp theo thì sao?
Mộ Cẩm Vân che mặt, với tay mở tủ đầu giường lấy gói thuốc ra.
Chiếc bật lửa sáng lên trong bóng đêm, Mộ Cẩm Vân nhìn nó cho tới khi nó dần nóng lên mới ngậm điếu thuốc kê vào.
Con người ta đang chán ngán thì thuốc lá và rượu luôn là đôi bạn thân không cách nào xa rời.
Cô hút hết một hộp thuốc, mãi đến ba giờ sáng mới ngủ thiếp đi.
Hứa Thanh Nga gõ cửa mãi vẫn không nghe thấy giọng Mộ Cẩm Vân, cô ấy bèn đẩy cửa bước vào.
Cửa vừa mới mở ra thì mùi thuốc lá đã xộc vào mũi.
Cô ấy cau mày nhìn đống tàn thuốc trong gạt tàn thì giật mình.
Cả hộp thuốc tròn.
Mộ Cẩm Vân tỉnh lại thì đã là mười một giờ trưa, cô tròn mắt nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ đang làm đau mắt mình.
Bên ngoài là mùi thức ăn, cô ấn huyệt Thái Dương đau nhức rồi ngồi dậy, mất rất lâu mới hắng giọng gọi: “”Thanh Nga?””
“”Rửa mặt đi rồi chờ một lát là có cơm ăn rồi.””
Cô không đáp lời mà chỉ xoa đầu trong chốc lát rồi mới mặc quần áo xuống giường rửa mặt.
Ra ngoài thì bàn cơm đã có đầy đủ thức ăn.
“”Ăn cơm đi.””
Hứa Thanh Nga nhìn cô và chẳng nói gì.
Mộ Cẩm Vân cũng không nói gì, kéo ghế ra ngồi đối diện cô ấy.
Bữa cơm này cực kì im lặng, không ai mở miệng.
Cô vừa mới tỉnh ngủ nên cũng không muốn ăn lắm, chẳng mấy chốc đã không nuốt nổi.
Vừa để đũa xuống thì Hứa Thanh Nga đã ngẩng đầu lên nhìn cô: “”Tối hôm qua Tống Lâm đã nói gì?””
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn đôi đũa trước mặt, mím môi và mất rất lâu mới mở miệng: “”Sang năm anh ta sẽ ra tay với Dành Dành.””
“”Anh ta đã ra tay với nó một lần rồi cơ mà?””
“”Mỹ phẩm trang điểm.””
Hứa Thanh Nga cười lạnh: “”Thế thì để cho anh ta làm.””
“”Thanh Nga.”” Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Nga: “”Thật lòng xin lỗi.””
Cô thật sự không ngờ Tống Lâm lại bám riết mãi không tha như thế.
Nếu trước kia biết anh sẽ cắn chặt lấy mình không buông thì cô đã trốn luôn không ra mặt rồi.
Thế nhưng trên đời không có chữ nếu.
“”Xin lỗi cái gì cơ?””
Hứa Thanh Nga cười lạnh: “”Anh ta luôn chạy tới tìm cậu hết lần này tới lần khác, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng là anh ta yêu nhưng không thể chiếm được nên mới hận đời như thế.””
Mộ Cẩm Vân cười: “”Tiếc là anh ta chỉ thích chiếm hữu thôi.””
Thỉnh thoảng cô lại tự kỷ nghĩ rằng Tống Lâm cố chấp như thế vì lí do gì, có phải là như lời Hứa Thanh Nga nói không.
Nhưng tỉnh táo lại thì cô phát hiện người đàn ông Tống Lâm này trời sinh ra đã không có tình yêu.
Cô có yêu nên mới biết đâu là dáng vẻ của người đang yêu.
Hứa Thanh Nga nhíu mày: “”Lần đầu tiên mình thấy một tên đàn ông vô liêm sỉ như thế.””
Mộ Cẩm Vân cười: “”Mình cũng thế.””
Nói thế nào thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng Tống Lâm sẽ ra tay với Dành Dành.
Khoảng thời gian này Mộ Cẩm Vân cực kì bất an, cô thường xuyên mất tập trung trong buổi họp.
May mắn là những ngày tháng đó không kéo dài quá lâu bởi vì Tết Âm lịch sắp tới và cuối cùng cô cũng được nghỉ.
Năm ngoái cô và Hứa Thanh Nga đã bàn là sẽ ra biển để đón Tết, Hứa Thanh Nga nghỉ sớm hơn cô vài ngày nên đã chuẩn bị xong hết đồ đạc cần thiết rồi.
Mộ Cẩm Vân vừa nghỉ thì hôm sau đã theo hai người lên máy bay đi biển chơi.
Ba năm trước cô cũng trải qua cái Tết của mình ở vùng biển này, thế nhưng khi đó cô chỉ muốn trốn tránh tất cả mọi thứ ở Hà Nội.
Có thể nói năm nay không giống như ba năm trước nữa rồi, tâm trạng Mộ Cẩm Vân cũng khá hơn trước kia nhiều.
Hứa Thanh Nga là người lên kế hoạch du lịch, ba người không đi theo đoàn, ra khỏi sân bay thì đã là giữa trưa, mặt trời lớn chói mắt.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn sang Hứa Thanh Nga: “”Nóng nhỉ?””
Cô ấy vừa cởi áo khoác vừa trả lời: “”Mình nghĩ dù có ấm áp hơn tới cỡ nào cũng phải mặc áo khoác nhưng không ngờ mình đã suy nghĩ quá nhiều.””
Mộ Cẩm Vân đã tới một lần rồi nên cũng hiểu biết sơ sơ.
Cô giơ tay nhận lấy áo mẹ Hứa Thanh Nga cởi ra: “”Dì, mặc một lớp áo là được rồi.””
“”Ầy, biết thế đã nghe Cẩm Vân từ đâu.””
Bọn họ sửa soạn lại quần áo, Mộ Cẩm Vân đi đón taxi.
Bên khách sạn có cử xe tới đây đưa đón nhưng có thời gian xác định, bọn họ ra thì vừa mới đưa một đoàn khách đi, nếu đợi thêm chuyến sau chắc phải mất tầm ba mươi phút nữa.
Hứa Thanh Nga chọn khách sạn theo tiêu chuẩn đắt tiền, thấy kha khá thì đặt luôn trên mạng.
Bọn họ đến khách sạn thì đã là một giờ rồi, bây giờ không phải là giờ ăn trưa mà cũng không tới giờ ăn chiều, vả lại ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ khiến họ cũng khá mệt mỏi.
Mộ Cẩm Vân muốn gọi điện thoại để đặt một ít trái cây và thức ăn nhẹ, ba người ăn một ít rồi đi nghỉ ngơi.
Trước đó Mộ Cẩm Vân luôn bận rộn tăng ca, vừa được nghỉ đã chạy tới đây nên cô cực kì mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống đã ngủ tới hơn năm giờ chiều, mở mắt ra cô thấy hơi hoảng hốt, nhìn khung cảnh xa lạ thật lâu rồi mới nhớ ra.
Màn hình điện thoại sáng lên, cô nhíu mày với tay lấy điện thoại, thấy tin nhắn Hứa Thanh Nga gửi tới.
Bọn họ dậy từ hơn ba giờ, bây giờ đang ở chỗ bãi tắm sau để nghịch nước, bảo cô dậy rồi thì mò đường tới đó.
Mộ Cẩm Vân cười, trả lời bằng một biểu cảm rồi nhanh chóng đặt điện thoại xuống, đứng dậy thay chiếc váy yếm đen dài và áo khoác dệt kim mỏng rồi cầm điện thoại ra ngoài tìm bọn họ.
Bây giờ cô đang đi du lịch nhưng không muốn chạy tới những nơi đông đúc là mấy nên mang đôi dép lê và định tìm chỗ nào đó trong khách sạn có thể ngắm phong cảnh và uống nước trái cây.
Trong khoảng thời gian này có rất nhiều người tới đây để du lịch, Mộ Cẩm Vân vừa ra khỏi trạm kiểm soát thì đã thấy một đống người ngoài bờ biển.
Cũng chạng vạng rồi nên gió thổi qua có hơi lạnh.
Cô đi một vòng, khó lắm mới tìm thấy Mộ Cẩm Vân đang ngồi trên chiếc ghế trên bờ cát.
“”Dì đâu rồi?””
Nghe giọng cô, Hứa Thanh Nga quay sang nhìn về phía này và hất cằm về phía trước: “”Đang chụp ảnh bên kia kìa.””
Bấy giờ là lúc mặt trời chiều ngả về tây, mặt biển cực kì đẹp.
Mộ Cẩm Vân nhìn sang rồi nằm lên chiếc ghế bên cạnh cô ấy.
“”Uống nước trái cây không?””
Hứa Thanh Nga uống một ngụm nước dừa rồi mới hỏi cô.
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “”Lười đi.””
Quầy bán hàng nằm ở cách đó một trăm mét lận nên cô không muốn qua đó.””
“”Lười thật sự.””
“”Du lịch còn chưa chịu lười thì khi nào mới được lười?”” Cô nhíu mày.
Bấy giờ, mẹ Hứa Thanh Nga đột nhiên đi tới: “”Cẩm Vân, con dậy rồi đấy hả?””
“”Dậy rồi dì ạ, phong cảnh bên này đẹp nên dì có muốn con chụp cho dì vài tấm không?””
Nghe Mộ Cẩm Vân nói thế, mẹ Hứa Thanh Nga nhìn cô ấy: “”Con nhìn Cẩm Vân xem, con vừa tới đã nằm dài ở đây rồi, nhờ con chụp giúp vài tấm hình cứ như là lấy mạng con vậy!””
Hứa Thanh Nga miễn cưỡng trả lời: “”Nằm đây thoải mái!””
“”Lười biếng!””
“”Du lịch không lười thì khi nào mới được lười?”” Hứa Thanh Nga nói xong bèn chỉ sang Mộ Cẩm Vân: “”Đây là lời cậu ấy nói!””
Mẹ Hứa Thanh Nga vỗ vào người cô ấy rồi giơ tay kéo Hứa Thanh Nga dậy: Đứng dậy đi, phong cảnh ở đây đang đẹp nên chúng ta chụp tấm hình thật xinh nào!””
Hứa Thanh Nga nhìn sang Mộ Cẩm Vân rồi đành phải ngồi dậy chụp ảnh.
Mẹ Hứa Thanh Nga đầy sức sống, không hề mệt mỏi tí nào, kéo bọn họ đi chụp ảnh chung rồi lại chụp cả hình riêng.
Mộ Cẩm Vân hỗ trợ chụp hình, Hứa Thanh Nga cũng hỗ trợ chụp hình, sau đó mẹ cô ấy tự cầm điện thoại tự chụp phong cảnh.”