Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 811
Lão gia tử ngồi trên ghế, chân đắp chăn nhung. Nhiệt độ trong phòng khá thích hợp, Vương Quốc Hoa cởi áo khoác ra vẫn thấy ấm. lão gia tử cố đưa tay lên, một ánh mắt vẫn kiên cường như trước nhìn hắn.
Vương Quốc Hoa vội vàng đi tới ân cần chào hỏi.
- Ông nội vẫn khỏe ạ?
- Không khỏe.
Giọng lão gia tử khàn khàn, bệnh đã làm ông yếu đi không ít, nói chuyện cũng mệt mỏi.
- Cháu mới tốt đó.
Câu này của lão gia tử hơi là lạ, Vương Quốc Hoa không rõ. Sở Giang Thu từ trên đi xuống, Thủy Trung Lăng dắt một đứa bé xuống theo. Sở Sở đưa lão gia tử về phòng, những người khác ở lại. Vương Sở Hằng bình thường quấn lão gia tử, quấn mẹ nhưng hôm nay bất ngờ ngồi trong lòng Vương Quốc Hoa không chịu đi.
- Sở Kế, con thấy tên này thế nào?
Chỉ chỉ con trai mình, Sở Giang Thu cười ha hả nói.
- Hay.
Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
- Nghĩ này nói kia.
Sở Giang Thu bất mãn nói. Y quay sang nói với Thủy Trung Lăng.
- Em không phải có việc muốn hỏi Quốc Hoa sao?
Trong mắt Thủy Trung Lăng hiện ra một tia tức giận, cô ả đứng lên nói.
- Không có gì, hai người nói chuyện.
Vương Quốc Hoa thấy được ở trong mắt, hắn thầm báo mình không được nói nhiều.
- Con muốn đi chơi với em.
Vương Sở Hằng kêu lên làm mọi người đều kinh ngạc.
Cũng may Sở Sở kịp thời đi ra ngắt lời.
- Đây là cậu, không phải em.
Hai người phụ nữ dẫn con vào trong phòng. Sau khi ngồi xuống Thủy Trung Lăng mới có chút bất mãn nói.
- Bố con càng lúc càng khó nắm bắt, vừa nãy không ngờ ám chỉ dì tránh ra, đừng cản trở hai đàn ông nói chuyện với nhau.
Sở Sở biết sau khi Sở Kế được sinh ra, tâm tính của Thủy Trung Lăng đã không giống như năm đó. Thủy Trung Lăng từng rất hiểu ý người, biết tình thế bây giờ đã có thay đổi. Nói như thế nào nhỉ? Thủy Trung Lăng trở nên hẹp hòi hoặc là nói muốn nắm giữ mọi thứ.
Sở Giang Thu rất phong độ, ở cương vị cao, ăn uống tốt nên nhìn qua mới tầm 40 tuổi. Người thành đạt như y có thể nói rất hấp dẫn với các cô gái trẻ. Chẳng qua Sở Sở cũng biết bố mình không bị hấp dẫn ở phương diện này. Bố cô mưu cầu là danh lợi, là muốn tiến thêm nữa.
- Ha ha, lúc Quốc Hoa nói chuyện công việc con cũng không muốn nghe, phiền lắm.
Sở Sở tìm bậc thang cho Thủy Trung Lăng.
- Nếu như dì tìm con làm việc gì, con không được đáp ứng.
Sở Giang Thu không ngờ nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa có chút giật mình nhìn ông bố vợ. Sở Giang Thu không bất ngờ với phản ứng của Vương Quốc Hoa. Y nói tiếp.
- Ả hình như bắt đầu có vấn đề, bố đang cố ước thúc nếu không sớm muộn cũng có vấn đề.
Đề tài này Vương Quốc Hoa không dám tiếp tục, hắn vội vàng nói sang chuyện khác.
- Trên đường con trùng hợp gặp một việc. Con không ngờ cùng đi về Bắc Kinh với cháu gái nhà họ Tạ.
- Ừ, Tạ gia?
Sở Giang Thu ngẩn ra rồi lập tức cười nói.
- Con gái của Tạ Tư Hoa?
- Cái này con không rõ.
Vương Quốc Hoa mỉm cười lấy thuốc ra. Hắn coi như thành công kéo cuộc nói chuyện sang chuyện khác. Sở Giang Thu cúi đầu trầm tư tầm phút mới mở miệng nói.
- Mấy hôm trước lão gia tử nói với bố, ý của ông là bố không nên quá can thiệp vào con đường của con.
Câu này Vương Quốc Hoa không hiểu mấy. Bề ngoài thoạt nhìn Vương Quốc Hoa không đi cùng phía với Sở Giang Thu nhưng trên thực tế là có cùng lợi ích.
- Giữa bố và con sao có thể phân chia rạch ròi được.
Vương Quốc Hoa nhún vai, Sở Giang Thu một lần nữa bất ngờ nhìn Vương Quốc Hoa. Y đột nhiên cười ha hả.
- Con đó, cuối cùng cũng có một câu thật lòng. Đúng, Tạ Tư Hoa có thể đến tỉnh Nam Quảng làm phó bí thư tỉnh ủy, hai người chắc là sẽ có qua lại.
- Ồ, người này như thế nào?
Vương Quốc Hoa hỏi, Sở Giang Thu xua tay nói.
- Tuyệt đối không có vấn đề, gia giáo Tạ gia rất tốt, nổi tiếng ở cao tầng đó.
- Cái này thực ra cũng đúng. Ví dụ cô gái họ Tạ kia làm cháu gái Tạ lão mà đi học ở học viện nông nghiệp Nam Quảng, còn xuống mấy khu vực khó khăn làm công tác xóa đói giảm nghèo, chịu không ít khổ, đúng là hiếm có.
- Tạ Tư Hoa cũng giống con, đều từng bước một đi lên từ cơ sở. Y còn có bằng thạc sĩ Mỹ, cán bộ đầy học vấn.
Sở Giang Thu khá thưởng thức với người Tạ gia, Vương Quốc Hoa không khỏi có suy nghĩ có phải là vì nguyên nhân nào đó khác không? Người có phẩm chất tốt sẽ làm người khác tôn kính ư?
Tết mấy năm trước Vương Quốc Hoa đều bận, năm nay hắn đã xin phép lên Bắc Kinh chúc thọ lão gia tử nên được nhàn rỗi vài ngày. Lễ mừng thọ của lão gia tử tổ chức không quá lớn, chỉ bày một vài bàn cho người nhà ngồi ôn chuyện. Sở gia cũng không có nhiều người, thêm Vương Quốc Hoa mới chỉ có một ít. Như Sở Sở nói là lão gia tử còn sống một ngày mọi người phải ở bên cho ông vui.
Mồng một tết lãnh đạo quốc gia đều tới chết lão gia tử. Vương Quốc Hoa vốn không muốn ra mặt nhưng Sở Sở lại không cho hắn đi, cô kéo hắn đẩy xe lão gia tử ra ngoài. Vương Quốc Hoa biết ý của Sở Sở khi làm thế, hắn cũng không phản cảm.
Vương Quốc Hoa lần đầu xuất hiện ở trường hợp như thế này đương nhiên làm khách tới chú ý. Trong đó vị thư ký An ở ban thư ký Trung ương Đảng là một vị khách khá đặc biệt. Y vừa thấy Vương Quốc Hoa đã nói một câu.
- Nội tham có đăng bài viết về anh, công tác xóa đói giảm nghèo của tỉnh Nam Quảng làm rất tốt, thủ trưởng rất hài lòng.
Tin về công tác xóa đói giảm nghèo của tỉnh Nam Quảng là do chủ tịch tỉnh Quách lúc làm ở ủy ban xóa đói giảm nghèo quốc gia đưa lên, hơn nữa được Hứa lão phê duyệt khẳng định “Đáng giá học tập, đáng giá phổ biến”. Bây giờ thư ký An nói một câu đủ để cho thấy Vương Quốc Hoa đã được lãnh đạo trung ương chú ý tới.
Sau khi thư ký An đi, Sở Giang Thu tiễn xong quay về nói với Vương Quốc Hoa.
- Lão gia tử quả nhiên là nhìn xa trông rộng, lần này bảo con lên Bắc Kinh cũng là ý của ông.
- Có nhiều cán bộ làm việc xuất sắc hơn con.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Sở Giang Thu cười ha hả.
- Con không cảm thấy mình có rất nhiều điểm khác với người khác ư? Cùng một việc, người khác làm không có sáng ý gì, đến tay con lại luôn có thể làm ra gì đó.
Vương Quốc Hoa đang định phản bác, Sở Giang Thu nói tiếp.
- Vẫn là câu nói kia, con có hứng thú lên Bắc Kinh một thời gian không? Bố biết con không chịu được khách khí trầm thấp ơ Bắc Kinh, nhưng không làm việc ở bộ một thời gian thì con rất khó đi lên bước quá cao.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Bây giờ còn chưa phải lúc mà. Con thực ra cũng không hy vọng xa vời gì, cứ tiếp tục công việc của mình là đủ.
Sở Giang Thu không nói gì, y lắc đầu cười khổ nói:
- Con đó, đúng là không hiểu nổi.
….
Vương Quốc Hoa về tỉnh Nam Quảng đã là mồng năm, thời tiết khá đẹp nên hắn bay thẳng về được. hắn lên máy bay rất bất ngờ lại thấy cô bé Tạ Viện Viện ngồi bên.
- Trùng hợp quá.
- Quả là trùng hợp.
Vương Quốc Hoa mỉm cười đáp lại.
Vương Quốc Hoa vội vàng đi tới ân cần chào hỏi.
- Ông nội vẫn khỏe ạ?
- Không khỏe.
Giọng lão gia tử khàn khàn, bệnh đã làm ông yếu đi không ít, nói chuyện cũng mệt mỏi.
- Cháu mới tốt đó.
Câu này của lão gia tử hơi là lạ, Vương Quốc Hoa không rõ. Sở Giang Thu từ trên đi xuống, Thủy Trung Lăng dắt một đứa bé xuống theo. Sở Sở đưa lão gia tử về phòng, những người khác ở lại. Vương Sở Hằng bình thường quấn lão gia tử, quấn mẹ nhưng hôm nay bất ngờ ngồi trong lòng Vương Quốc Hoa không chịu đi.
- Sở Kế, con thấy tên này thế nào?
Chỉ chỉ con trai mình, Sở Giang Thu cười ha hả nói.
- Hay.
Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
- Nghĩ này nói kia.
Sở Giang Thu bất mãn nói. Y quay sang nói với Thủy Trung Lăng.
- Em không phải có việc muốn hỏi Quốc Hoa sao?
Trong mắt Thủy Trung Lăng hiện ra một tia tức giận, cô ả đứng lên nói.
- Không có gì, hai người nói chuyện.
Vương Quốc Hoa thấy được ở trong mắt, hắn thầm báo mình không được nói nhiều.
- Con muốn đi chơi với em.
Vương Sở Hằng kêu lên làm mọi người đều kinh ngạc.
Cũng may Sở Sở kịp thời đi ra ngắt lời.
- Đây là cậu, không phải em.
Hai người phụ nữ dẫn con vào trong phòng. Sau khi ngồi xuống Thủy Trung Lăng mới có chút bất mãn nói.
- Bố con càng lúc càng khó nắm bắt, vừa nãy không ngờ ám chỉ dì tránh ra, đừng cản trở hai đàn ông nói chuyện với nhau.
Sở Sở biết sau khi Sở Kế được sinh ra, tâm tính của Thủy Trung Lăng đã không giống như năm đó. Thủy Trung Lăng từng rất hiểu ý người, biết tình thế bây giờ đã có thay đổi. Nói như thế nào nhỉ? Thủy Trung Lăng trở nên hẹp hòi hoặc là nói muốn nắm giữ mọi thứ.
Sở Giang Thu rất phong độ, ở cương vị cao, ăn uống tốt nên nhìn qua mới tầm 40 tuổi. Người thành đạt như y có thể nói rất hấp dẫn với các cô gái trẻ. Chẳng qua Sở Sở cũng biết bố mình không bị hấp dẫn ở phương diện này. Bố cô mưu cầu là danh lợi, là muốn tiến thêm nữa.
- Ha ha, lúc Quốc Hoa nói chuyện công việc con cũng không muốn nghe, phiền lắm.
Sở Sở tìm bậc thang cho Thủy Trung Lăng.
- Nếu như dì tìm con làm việc gì, con không được đáp ứng.
Sở Giang Thu không ngờ nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa có chút giật mình nhìn ông bố vợ. Sở Giang Thu không bất ngờ với phản ứng của Vương Quốc Hoa. Y nói tiếp.
- Ả hình như bắt đầu có vấn đề, bố đang cố ước thúc nếu không sớm muộn cũng có vấn đề.
Đề tài này Vương Quốc Hoa không dám tiếp tục, hắn vội vàng nói sang chuyện khác.
- Trên đường con trùng hợp gặp một việc. Con không ngờ cùng đi về Bắc Kinh với cháu gái nhà họ Tạ.
- Ừ, Tạ gia?
Sở Giang Thu ngẩn ra rồi lập tức cười nói.
- Con gái của Tạ Tư Hoa?
- Cái này con không rõ.
Vương Quốc Hoa mỉm cười lấy thuốc ra. Hắn coi như thành công kéo cuộc nói chuyện sang chuyện khác. Sở Giang Thu cúi đầu trầm tư tầm phút mới mở miệng nói.
- Mấy hôm trước lão gia tử nói với bố, ý của ông là bố không nên quá can thiệp vào con đường của con.
Câu này Vương Quốc Hoa không hiểu mấy. Bề ngoài thoạt nhìn Vương Quốc Hoa không đi cùng phía với Sở Giang Thu nhưng trên thực tế là có cùng lợi ích.
- Giữa bố và con sao có thể phân chia rạch ròi được.
Vương Quốc Hoa nhún vai, Sở Giang Thu một lần nữa bất ngờ nhìn Vương Quốc Hoa. Y đột nhiên cười ha hả.
- Con đó, cuối cùng cũng có một câu thật lòng. Đúng, Tạ Tư Hoa có thể đến tỉnh Nam Quảng làm phó bí thư tỉnh ủy, hai người chắc là sẽ có qua lại.
- Ồ, người này như thế nào?
Vương Quốc Hoa hỏi, Sở Giang Thu xua tay nói.
- Tuyệt đối không có vấn đề, gia giáo Tạ gia rất tốt, nổi tiếng ở cao tầng đó.
- Cái này thực ra cũng đúng. Ví dụ cô gái họ Tạ kia làm cháu gái Tạ lão mà đi học ở học viện nông nghiệp Nam Quảng, còn xuống mấy khu vực khó khăn làm công tác xóa đói giảm nghèo, chịu không ít khổ, đúng là hiếm có.
- Tạ Tư Hoa cũng giống con, đều từng bước một đi lên từ cơ sở. Y còn có bằng thạc sĩ Mỹ, cán bộ đầy học vấn.
Sở Giang Thu khá thưởng thức với người Tạ gia, Vương Quốc Hoa không khỏi có suy nghĩ có phải là vì nguyên nhân nào đó khác không? Người có phẩm chất tốt sẽ làm người khác tôn kính ư?
Tết mấy năm trước Vương Quốc Hoa đều bận, năm nay hắn đã xin phép lên Bắc Kinh chúc thọ lão gia tử nên được nhàn rỗi vài ngày. Lễ mừng thọ của lão gia tử tổ chức không quá lớn, chỉ bày một vài bàn cho người nhà ngồi ôn chuyện. Sở gia cũng không có nhiều người, thêm Vương Quốc Hoa mới chỉ có một ít. Như Sở Sở nói là lão gia tử còn sống một ngày mọi người phải ở bên cho ông vui.
Mồng một tết lãnh đạo quốc gia đều tới chết lão gia tử. Vương Quốc Hoa vốn không muốn ra mặt nhưng Sở Sở lại không cho hắn đi, cô kéo hắn đẩy xe lão gia tử ra ngoài. Vương Quốc Hoa biết ý của Sở Sở khi làm thế, hắn cũng không phản cảm.
Vương Quốc Hoa lần đầu xuất hiện ở trường hợp như thế này đương nhiên làm khách tới chú ý. Trong đó vị thư ký An ở ban thư ký Trung ương Đảng là một vị khách khá đặc biệt. Y vừa thấy Vương Quốc Hoa đã nói một câu.
- Nội tham có đăng bài viết về anh, công tác xóa đói giảm nghèo của tỉnh Nam Quảng làm rất tốt, thủ trưởng rất hài lòng.
Tin về công tác xóa đói giảm nghèo của tỉnh Nam Quảng là do chủ tịch tỉnh Quách lúc làm ở ủy ban xóa đói giảm nghèo quốc gia đưa lên, hơn nữa được Hứa lão phê duyệt khẳng định “Đáng giá học tập, đáng giá phổ biến”. Bây giờ thư ký An nói một câu đủ để cho thấy Vương Quốc Hoa đã được lãnh đạo trung ương chú ý tới.
Sau khi thư ký An đi, Sở Giang Thu tiễn xong quay về nói với Vương Quốc Hoa.
- Lão gia tử quả nhiên là nhìn xa trông rộng, lần này bảo con lên Bắc Kinh cũng là ý của ông.
- Có nhiều cán bộ làm việc xuất sắc hơn con.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Sở Giang Thu cười ha hả.
- Con không cảm thấy mình có rất nhiều điểm khác với người khác ư? Cùng một việc, người khác làm không có sáng ý gì, đến tay con lại luôn có thể làm ra gì đó.
Vương Quốc Hoa đang định phản bác, Sở Giang Thu nói tiếp.
- Vẫn là câu nói kia, con có hứng thú lên Bắc Kinh một thời gian không? Bố biết con không chịu được khách khí trầm thấp ơ Bắc Kinh, nhưng không làm việc ở bộ một thời gian thì con rất khó đi lên bước quá cao.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Bây giờ còn chưa phải lúc mà. Con thực ra cũng không hy vọng xa vời gì, cứ tiếp tục công việc của mình là đủ.
Sở Giang Thu không nói gì, y lắc đầu cười khổ nói:
- Con đó, đúng là không hiểu nổi.
….
Vương Quốc Hoa về tỉnh Nam Quảng đã là mồng năm, thời tiết khá đẹp nên hắn bay thẳng về được. hắn lên máy bay rất bất ngờ lại thấy cô bé Tạ Viện Viện ngồi bên.
- Trùng hợp quá.
- Quả là trùng hợp.
Vương Quốc Hoa mỉm cười đáp lại.