Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 798
Vừa nói Lý Thanh vừa lộ vẻ hoảng hốt. Vương Quốc Hoa lặng lẽ đến thị xã còn không tính. Vấn đề là đến khách sạn ở lại xảy ra chuyện, còn có người nổ súng. Việc này rất nghiêm trọng, chẳng may xảy ra chuyện thì cả bộ máy thị ủy Lưỡng Thủy đều bị liên quan. Đen đủi đầu tiên là bí thư Lý Thanh này. Thị trưởng cũng không thoát khỏi trách nhiệm, ngay cả bí thư đảng ủy chính pháp, hệ thống cảnh sát cũng muốn xui xẻo.
- Cái này, bí thư Lý, đồng chí Quốc Hoa rất hiểu lý lẽ.
Hồng Tồn Minh quyết đoán nhắc một câu. Lý Thanh đang đi vòng trong phòng khách để suy nghĩ xem xử lý việc này như thế nào nghe vậy ngừng lại. Ả kinh ngạc nói.
- Anh nói gì?
Hồng Tồn Minh cười lập lại một câu, hắn còn bổ sung thêm.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa năm đó là cán bộ từ thị xã Lưỡng Thủy đi ra, có tình cảm sâu với thị xã.
Lý Thanh thoáng hiểu, ả nói.
- Được rồi, chúng ta bây giờ sang gặp đồng chí Vương Quốc Hoa. Anh cũng báo với thị trưởng, nói là ý của tôi bảo y đến một chuyến. Đúng rồi, có cần báo cáo với tỉnh không?
Lý Thanh có ưu điểm là tiếp nhận ý kiến chính xác, đương nhiên đây là cái nhìn của các đồng chí. Còn ý kiến của lãnh đạo cấp trên, Lý Thanh không bao giờ có ý đặt nghi vấn.
Hồng Tồn Minh cười lắc đầu nói:
- Cái này không cần, nếu báo cáo không chừng pản hiệu quả. Chuyện này tôi nghĩ phải được đồng chí Vương Quốc Hoa thông cảm, giải thích rồi xem tiếp.
- Ừ, chúng ta sang đó.
Lý Thanh lúc cần quyết định cũng rất quyết đoán.
Vương Quốc Hoa ngồi trong phòng lên mạng chờ mì, ai ngờ mì chưa đến lại có người gõ cửa. Hắn mở cửa còn tưởng là khách sạn mang mì lên. Hắn ra thấy Hồng Tồn Minh đi theo sau một người, hắn lập tức biết là bí thư thị ủy Lưỡng Thủy đến.
- Là bí thư Lý ư? Tôi là Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa cấp bậc cao hơn mà đưa tay ra trước, Lý Thanh không khỏi ngạc nhiên.
- Tôi là Lý Thanh, không biết tin lãnh đạo về quê nên không kịp ra đón, thật sự là thất lễ.
Lý Thanh vội vàng tỏ thái độ, không phải mình không ra tiếp mà là đối phương lặng lẽ về.
Vương Quốc Hoa nhưng thật ra không quá để ý cái này, hắn mỉm cười mời hai người vào. Có thể là do thấy Vương Quốc Hoa vui vẻ, Lý Thanh biết mình gặp một người rộng lượng, nếu không chỉ riêng có tiếng súng nổ thì ai có thể cho cô mặt tốt được. Không xem thân phận của người ta là gì?
- Bí thư Lý cứ gọi tôi là đồng chí Quốc Hoa đi, cách gọi lãnh đạo hơi chói tai.
Vương Quốc Hoa cười nói, hắn đi sang tự mình chủ động lấy nước. Mặt Lý Thanh hơi đổi nhìn lướt qua thư ký đứng ngẩn bên cạnh mình với vẻ trách móc.
Thư ký là một cô gái khoảng 26, 27 tuổi, mặt cô ả nóng rần lên vội vàng đi tới.
- Thủ trưởng, để tôi.
Thư ký thấy cách xưng hô này khá thích hợp, Vương Quốc Hoa cũng không khách khí, hắn chỉ chỉ túi chè.
- Pha loại này, chè tôi mang theo.
Vừa nói hắn xoay người mời hai người ngồi xuống. Lúc lấy thuốc ra hắn còn hỏi ý kiến.
- Có thể chứ?
Lý Thanh vội vàng tỏ vẻ không thành vấn đề, trong lòng càng đánh giá cao hơn khí độ của Vương Quốc Hoa.
- Đồng chí Quốc Hoa, chuyện hôm nay tôi phải đến xin lỗi ngài, hơn nữa nhận sai lầm. Chúng tôi không làm tốt công việc của mình nên xảy ra sự kiện này, tôi muốn tự kiểm điểm.
Lý Thanh đặt vị trí của mình rất thấp.
Vương Quốc Hoa mỉm cười lắc đầu.
- Chuyện này ai có thể nghĩ nó sẽ xảy ra chứ. Nhưng nói đi cũng nói lại, địa phương thoáng cái xuất hiện nhiều đối tượng côn đồ cầm vũ khí nóng, lạnh trong tay thì không thể không chú ý, phải coi trọng. Kinh tế Lưỡng Thủy phát triển rất nhanh, tôi thấy tình hình như vậy cũng vui vẻ. Nhưng trong quá trình phát triển kinh tế đồng thời cũng phải cam đoan một hoàn cảnh xã hội ổn định. Cụ thể tôi không nói nhiều.
Vương Quốc Hoa không có ý làm quá, chỉ thoáng điểm tới là dừng. Lý Thanh không nghĩ chuyện dễ dàng được giải quyết như vậy, ả liên tục gật đầu tỏ vẻ.
- Chỉ thị của đồng chí Quốc Hoa, bộ máy thị xã nhất định sẽ chú trọng. Tôi đến Lưỡng Thủy chưa được lâu nên có vài vấn đề vẫn chưa thấy. Xin mời ngài yên tâm, chuyện hôm nay tôi nhất định có câu trả lời thuyết phục với ngài.
- Tôi hài lòng hay không không quan trọng, quan trọng là quần chúng nhân dân hài lòng. Nói không dễ nghe là không cần phải làm trong sạch, ít nhất tối quần chúng cũng dám đi ra ngoài chứ?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Lý Thanh nghe xong mà có chút khẩn trương. Trước đó hắn khách khí nhưng câu này lại mang theo bất mãn. Đương nhiên Vương Quốc Hoa nếu không có chút bất mãn gì thì Lý Thanh tối về sẽ mất ngủ.
Lúc này nhân viên phục vụ đến gõ cửa, thư ký ra mở cửa thấy là bát mì nên có chút khó hiểu hỏi:
- Mang nhầm phòng không vậy?
Vương Quốc Hoa nói vọng ra.
- Không nhầm, là tôi gọi mì.
Hắn vừa nói vừa đứng dậy:
- Hai người đợi chút, tôi ăn xong ra ngay.
Hắn đứng lên đi ra nhận mì. Phòng này không quá rộng, phòng đơn nên lúc hắn ăn hai vị kia cũng thấy.
Mì khá ngon, Vương Quốc Hoa ăn cũng ngon. Lý Thanh ở bên nhìn mà trong lòng có chút buồn bực. Lãnh đạo lớn như Vương Quốc Hoa đến Lưỡng Thủy mà lại phải ăn mì sao? Truyền ra ngoài thì người khác nghĩ mình như thế nào?
Không đầy năm phút sau Vương Quốc Hoa bỏ đũa, lau miệng.
- Xin lỗi làm mọi người phải đợi.
Lý Thanh và Hồng Tồn Minh hơi hạ thấp người, Vương Quốc Hoa ngồi xuống Hồng Tồn Minh nói:
- Đồng chí Quốc Hoa, bên Cục công an lát nữa sẽ cho người đến lấy chút thông tin, ngài không có ý kiến chứ?
Hồng Tồn Minh lặng lẽ đưa máy sang cho Lý Thanh xem rồi mới hỏi như vậy.
- Bảo bọn họ đến đi, tôi không vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa nói, Lý Thanh cười nói:
- Ngài còn chỉ thị gì không?
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Tôi không còn ý kiến gì. Trung Quốc là xã hội pháp chế, xảy ra chuyện thì cứ xử lý trên pháp luật. Không nên vì thân phận của tôi mà ảnh hưởng đến sự công chính của pháp luật. Cần xử lý như thế nào thì cứ xử lý, đi trình tự bình thường là được.
Trước đó Lý Thanh còn không quá phục Vương Quốc Hoa, nghe nói vậy coi như hoàn toàn phục. nếu là mình nhất định không làm được như vậy. Chẳng qua nói đi cũng nói lại, Lý Thanh cũng không coi Vương Quốc Hoa là một người tốt bụng.
- Ngài nói rất có lý, sau này nhất định dựa theo tiêu chuẩn này để yêu cầu mình.
Lý Thanh hơi nịnh bợ một chút, Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.
- Uống trà thôi, tôi vốn không định kinh động mọi người không ngờ lại để các đồng chí biết.
Hai người nói chuyện vài câu với không khí rất vui vẻ. Ở bệnh viện lại là một cảnh khác. Ninh Hoàng coi như may mắn, đạn không xuyên vào xương, phẫu thuật lấy đạn ra về cơ bản không vấn đề gì nhưng cần tĩnh dưỡng một thời gian. Bố hắn – Ninh Vĩ Cương lại đang rất lo lắng. Lúc đợi phẫu thuật Ninh Vĩ Cương gọi điện đến hỏi Cục công an, biết được tin bên kia mà Ninh Vĩ Cương thiếu chút nữa làm rơi máy xuống mặt đất.
Vợ hắn còn ở bên kêu gào, nói nhất định thế này, nhất định thế kia. Ninh Vĩ Cương lại ngồi trên ghế nửa tiếng, mãi đến khi phẫu thuật xong, người được đưa ra hắn mới tỉnh táo.
Ninh Vĩ Cương không thèm nhìn con mà cứ thế đi ra. Ả vợ thấy thế tức giận nói:
- Ông đi đâu? Con sắp chết đến nơi mà ông cũng không thể ở bên được sao?
Ninh Vĩ Cương quay đầu lại, ánh mắt vô thần nói:
- Tôi bây giờ phải đi cứu mạng con cô đó. Cô biết hắn hôm nay đã làm gì không? Bỏ đi, tôi nói cô cũng không rõ. Tôi phải đi ngay nếu không sẽ chậm.
- Không được, anh phải nói rõ.
Ả phụ nữ không đáp ứng, giữ chặt không cho đi. Ninh Vĩ Cương khẽ hét lên.
- Hồng Tồn Minh cũng không nghe điện, cô còn không biết sống chết sao?
- Ông không phải rất quen với thị trưởng ư? Thường ăn cơm với nhau, còn hay nói gì trước mặt tôi là ở thị xã Lưỡng Thủy này không có việc gì ông không làm được.
Câu nói quá chói tai, Ninh Vĩ Cương vung tay tát mạnh, ả phụ nữ kia quay một vòng ngồi bệt xuống mặt đất. Ninh Vĩ Cương hung dữ lao lên túm áo ả vợ.
- Cô nghe cho kỹ đây, đừng nói là thị trưởng, bây giờ dù là bí thư Lý Thanh cũng đang làm con làm cháu ở phòng kẻ mà thằng con cô muốn giết đó.
- Trời ạ.
Trừ khi là kẻ điên, đầu óc có vấn đề ra thì chỉ cần nghe vậy là biết có vấn đề.
Ninh Vĩ Cương vừa biến mất khỏi hành lang, vợ ả đột nhiên gào lên.
- Con ơi là con, con gây họa lớn rồi.
Đáng tiếc Ninh Hoàng giờ phút này đang bị mấy tên cảnh sát lấy khẩu cung. Hắn không chịu phối hợp mà cứ lớn tiếng nói.
- Tôi muốn gặp bố mẹ.
Hai tên cảnh sát cười lạnh một tiếng nhìn hắn. Một tên còn thở dài một tiếng khuyên.
- Đừng kêu gào, chuyện là do cậu làm, bố cậu có là bí thư thị ủy cũng không cứu được cậu. May thì vào ngồi tám năm mười năm, đen thì phán xử không hẹn ngày về cũng là nhẹ. Không chừng người đang ở trại tạm giam đã thành tàn phế.
Tên cảnh sát nói rất lạnh lùng, Ninh Hoàng run lên. Hắn vô thức hỏi.
- Tên kia rốt cuộc là ai?
Một tên còn lại tức giận nói.
- Là mày đang thẩm vấn bọn tao, hay bọn tao thẩm vấn mày. Mẹ nó chứ, đừng nói nhiều, mày muốn ăn đòn thì nói rõ, tao chiều.
Tên cảnh sát còn lại vội vàng ngăn lại.
- Bỏ đi, bỏ đi, hắn nói gì cũng không quan trọng, chờ chỉ thị của lãnh đạo đã.
Nói xong hắn đưa tay sờ sờ túi áo, bên trong có hai phong bì dầy. Kéo đồng nghiệp ra ngoài, hắn đưa một phong bì tới.
- Lão Ninh đưa, đối tốt với thằng kia một chút.
Cầm phong bì, mặt tên còn lại tốt hơn, hắn nói thầm.
- Lát lãnh đạo hỏi thì nói như thế nào?
- Nói là phẫu thuật hôn mê chưa tỉnh.
Chuyện rất đơn giản nhưng Cục công an lại coi như gặp đại địch. Thân phận đương sự quá đáng sợ, bộ máy Cục công an có bị thay toàn bộ cũng không chắc dẹp lửa giận của người ta. Lãnh đạo thị xã nào cũng gọi tới, vừa gọi là mắng cho một trận rồi mới nói chuyện tiếp.
Hôm nay là trời nhiều tuyết mà tất cả bộ máy Cục công an đều phải đến trực ban. Bây giờ không biểu hiện, sau đây muốn biểu hiện thì lãnh đạo cũng không cho anh cơ hội, có khi còn bị đá ra rìa.
- Cái này, bí thư Lý, đồng chí Quốc Hoa rất hiểu lý lẽ.
Hồng Tồn Minh quyết đoán nhắc một câu. Lý Thanh đang đi vòng trong phòng khách để suy nghĩ xem xử lý việc này như thế nào nghe vậy ngừng lại. Ả kinh ngạc nói.
- Anh nói gì?
Hồng Tồn Minh cười lập lại một câu, hắn còn bổ sung thêm.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa năm đó là cán bộ từ thị xã Lưỡng Thủy đi ra, có tình cảm sâu với thị xã.
Lý Thanh thoáng hiểu, ả nói.
- Được rồi, chúng ta bây giờ sang gặp đồng chí Vương Quốc Hoa. Anh cũng báo với thị trưởng, nói là ý của tôi bảo y đến một chuyến. Đúng rồi, có cần báo cáo với tỉnh không?
Lý Thanh có ưu điểm là tiếp nhận ý kiến chính xác, đương nhiên đây là cái nhìn của các đồng chí. Còn ý kiến của lãnh đạo cấp trên, Lý Thanh không bao giờ có ý đặt nghi vấn.
Hồng Tồn Minh cười lắc đầu nói:
- Cái này không cần, nếu báo cáo không chừng pản hiệu quả. Chuyện này tôi nghĩ phải được đồng chí Vương Quốc Hoa thông cảm, giải thích rồi xem tiếp.
- Ừ, chúng ta sang đó.
Lý Thanh lúc cần quyết định cũng rất quyết đoán.
Vương Quốc Hoa ngồi trong phòng lên mạng chờ mì, ai ngờ mì chưa đến lại có người gõ cửa. Hắn mở cửa còn tưởng là khách sạn mang mì lên. Hắn ra thấy Hồng Tồn Minh đi theo sau một người, hắn lập tức biết là bí thư thị ủy Lưỡng Thủy đến.
- Là bí thư Lý ư? Tôi là Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa cấp bậc cao hơn mà đưa tay ra trước, Lý Thanh không khỏi ngạc nhiên.
- Tôi là Lý Thanh, không biết tin lãnh đạo về quê nên không kịp ra đón, thật sự là thất lễ.
Lý Thanh vội vàng tỏ thái độ, không phải mình không ra tiếp mà là đối phương lặng lẽ về.
Vương Quốc Hoa nhưng thật ra không quá để ý cái này, hắn mỉm cười mời hai người vào. Có thể là do thấy Vương Quốc Hoa vui vẻ, Lý Thanh biết mình gặp một người rộng lượng, nếu không chỉ riêng có tiếng súng nổ thì ai có thể cho cô mặt tốt được. Không xem thân phận của người ta là gì?
- Bí thư Lý cứ gọi tôi là đồng chí Quốc Hoa đi, cách gọi lãnh đạo hơi chói tai.
Vương Quốc Hoa cười nói, hắn đi sang tự mình chủ động lấy nước. Mặt Lý Thanh hơi đổi nhìn lướt qua thư ký đứng ngẩn bên cạnh mình với vẻ trách móc.
Thư ký là một cô gái khoảng 26, 27 tuổi, mặt cô ả nóng rần lên vội vàng đi tới.
- Thủ trưởng, để tôi.
Thư ký thấy cách xưng hô này khá thích hợp, Vương Quốc Hoa cũng không khách khí, hắn chỉ chỉ túi chè.
- Pha loại này, chè tôi mang theo.
Vừa nói hắn xoay người mời hai người ngồi xuống. Lúc lấy thuốc ra hắn còn hỏi ý kiến.
- Có thể chứ?
Lý Thanh vội vàng tỏ vẻ không thành vấn đề, trong lòng càng đánh giá cao hơn khí độ của Vương Quốc Hoa.
- Đồng chí Quốc Hoa, chuyện hôm nay tôi phải đến xin lỗi ngài, hơn nữa nhận sai lầm. Chúng tôi không làm tốt công việc của mình nên xảy ra sự kiện này, tôi muốn tự kiểm điểm.
Lý Thanh đặt vị trí của mình rất thấp.
Vương Quốc Hoa mỉm cười lắc đầu.
- Chuyện này ai có thể nghĩ nó sẽ xảy ra chứ. Nhưng nói đi cũng nói lại, địa phương thoáng cái xuất hiện nhiều đối tượng côn đồ cầm vũ khí nóng, lạnh trong tay thì không thể không chú ý, phải coi trọng. Kinh tế Lưỡng Thủy phát triển rất nhanh, tôi thấy tình hình như vậy cũng vui vẻ. Nhưng trong quá trình phát triển kinh tế đồng thời cũng phải cam đoan một hoàn cảnh xã hội ổn định. Cụ thể tôi không nói nhiều.
Vương Quốc Hoa không có ý làm quá, chỉ thoáng điểm tới là dừng. Lý Thanh không nghĩ chuyện dễ dàng được giải quyết như vậy, ả liên tục gật đầu tỏ vẻ.
- Chỉ thị của đồng chí Quốc Hoa, bộ máy thị xã nhất định sẽ chú trọng. Tôi đến Lưỡng Thủy chưa được lâu nên có vài vấn đề vẫn chưa thấy. Xin mời ngài yên tâm, chuyện hôm nay tôi nhất định có câu trả lời thuyết phục với ngài.
- Tôi hài lòng hay không không quan trọng, quan trọng là quần chúng nhân dân hài lòng. Nói không dễ nghe là không cần phải làm trong sạch, ít nhất tối quần chúng cũng dám đi ra ngoài chứ?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Lý Thanh nghe xong mà có chút khẩn trương. Trước đó hắn khách khí nhưng câu này lại mang theo bất mãn. Đương nhiên Vương Quốc Hoa nếu không có chút bất mãn gì thì Lý Thanh tối về sẽ mất ngủ.
Lúc này nhân viên phục vụ đến gõ cửa, thư ký ra mở cửa thấy là bát mì nên có chút khó hiểu hỏi:
- Mang nhầm phòng không vậy?
Vương Quốc Hoa nói vọng ra.
- Không nhầm, là tôi gọi mì.
Hắn vừa nói vừa đứng dậy:
- Hai người đợi chút, tôi ăn xong ra ngay.
Hắn đứng lên đi ra nhận mì. Phòng này không quá rộng, phòng đơn nên lúc hắn ăn hai vị kia cũng thấy.
Mì khá ngon, Vương Quốc Hoa ăn cũng ngon. Lý Thanh ở bên nhìn mà trong lòng có chút buồn bực. Lãnh đạo lớn như Vương Quốc Hoa đến Lưỡng Thủy mà lại phải ăn mì sao? Truyền ra ngoài thì người khác nghĩ mình như thế nào?
Không đầy năm phút sau Vương Quốc Hoa bỏ đũa, lau miệng.
- Xin lỗi làm mọi người phải đợi.
Lý Thanh và Hồng Tồn Minh hơi hạ thấp người, Vương Quốc Hoa ngồi xuống Hồng Tồn Minh nói:
- Đồng chí Quốc Hoa, bên Cục công an lát nữa sẽ cho người đến lấy chút thông tin, ngài không có ý kiến chứ?
Hồng Tồn Minh lặng lẽ đưa máy sang cho Lý Thanh xem rồi mới hỏi như vậy.
- Bảo bọn họ đến đi, tôi không vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa nói, Lý Thanh cười nói:
- Ngài còn chỉ thị gì không?
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Tôi không còn ý kiến gì. Trung Quốc là xã hội pháp chế, xảy ra chuyện thì cứ xử lý trên pháp luật. Không nên vì thân phận của tôi mà ảnh hưởng đến sự công chính của pháp luật. Cần xử lý như thế nào thì cứ xử lý, đi trình tự bình thường là được.
Trước đó Lý Thanh còn không quá phục Vương Quốc Hoa, nghe nói vậy coi như hoàn toàn phục. nếu là mình nhất định không làm được như vậy. Chẳng qua nói đi cũng nói lại, Lý Thanh cũng không coi Vương Quốc Hoa là một người tốt bụng.
- Ngài nói rất có lý, sau này nhất định dựa theo tiêu chuẩn này để yêu cầu mình.
Lý Thanh hơi nịnh bợ một chút, Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.
- Uống trà thôi, tôi vốn không định kinh động mọi người không ngờ lại để các đồng chí biết.
Hai người nói chuyện vài câu với không khí rất vui vẻ. Ở bệnh viện lại là một cảnh khác. Ninh Hoàng coi như may mắn, đạn không xuyên vào xương, phẫu thuật lấy đạn ra về cơ bản không vấn đề gì nhưng cần tĩnh dưỡng một thời gian. Bố hắn – Ninh Vĩ Cương lại đang rất lo lắng. Lúc đợi phẫu thuật Ninh Vĩ Cương gọi điện đến hỏi Cục công an, biết được tin bên kia mà Ninh Vĩ Cương thiếu chút nữa làm rơi máy xuống mặt đất.
Vợ hắn còn ở bên kêu gào, nói nhất định thế này, nhất định thế kia. Ninh Vĩ Cương lại ngồi trên ghế nửa tiếng, mãi đến khi phẫu thuật xong, người được đưa ra hắn mới tỉnh táo.
Ninh Vĩ Cương không thèm nhìn con mà cứ thế đi ra. Ả vợ thấy thế tức giận nói:
- Ông đi đâu? Con sắp chết đến nơi mà ông cũng không thể ở bên được sao?
Ninh Vĩ Cương quay đầu lại, ánh mắt vô thần nói:
- Tôi bây giờ phải đi cứu mạng con cô đó. Cô biết hắn hôm nay đã làm gì không? Bỏ đi, tôi nói cô cũng không rõ. Tôi phải đi ngay nếu không sẽ chậm.
- Không được, anh phải nói rõ.
Ả phụ nữ không đáp ứng, giữ chặt không cho đi. Ninh Vĩ Cương khẽ hét lên.
- Hồng Tồn Minh cũng không nghe điện, cô còn không biết sống chết sao?
- Ông không phải rất quen với thị trưởng ư? Thường ăn cơm với nhau, còn hay nói gì trước mặt tôi là ở thị xã Lưỡng Thủy này không có việc gì ông không làm được.
Câu nói quá chói tai, Ninh Vĩ Cương vung tay tát mạnh, ả phụ nữ kia quay một vòng ngồi bệt xuống mặt đất. Ninh Vĩ Cương hung dữ lao lên túm áo ả vợ.
- Cô nghe cho kỹ đây, đừng nói là thị trưởng, bây giờ dù là bí thư Lý Thanh cũng đang làm con làm cháu ở phòng kẻ mà thằng con cô muốn giết đó.
- Trời ạ.
Trừ khi là kẻ điên, đầu óc có vấn đề ra thì chỉ cần nghe vậy là biết có vấn đề.
Ninh Vĩ Cương vừa biến mất khỏi hành lang, vợ ả đột nhiên gào lên.
- Con ơi là con, con gây họa lớn rồi.
Đáng tiếc Ninh Hoàng giờ phút này đang bị mấy tên cảnh sát lấy khẩu cung. Hắn không chịu phối hợp mà cứ lớn tiếng nói.
- Tôi muốn gặp bố mẹ.
Hai tên cảnh sát cười lạnh một tiếng nhìn hắn. Một tên còn thở dài một tiếng khuyên.
- Đừng kêu gào, chuyện là do cậu làm, bố cậu có là bí thư thị ủy cũng không cứu được cậu. May thì vào ngồi tám năm mười năm, đen thì phán xử không hẹn ngày về cũng là nhẹ. Không chừng người đang ở trại tạm giam đã thành tàn phế.
Tên cảnh sát nói rất lạnh lùng, Ninh Hoàng run lên. Hắn vô thức hỏi.
- Tên kia rốt cuộc là ai?
Một tên còn lại tức giận nói.
- Là mày đang thẩm vấn bọn tao, hay bọn tao thẩm vấn mày. Mẹ nó chứ, đừng nói nhiều, mày muốn ăn đòn thì nói rõ, tao chiều.
Tên cảnh sát còn lại vội vàng ngăn lại.
- Bỏ đi, bỏ đi, hắn nói gì cũng không quan trọng, chờ chỉ thị của lãnh đạo đã.
Nói xong hắn đưa tay sờ sờ túi áo, bên trong có hai phong bì dầy. Kéo đồng nghiệp ra ngoài, hắn đưa một phong bì tới.
- Lão Ninh đưa, đối tốt với thằng kia một chút.
Cầm phong bì, mặt tên còn lại tốt hơn, hắn nói thầm.
- Lát lãnh đạo hỏi thì nói như thế nào?
- Nói là phẫu thuật hôn mê chưa tỉnh.
Chuyện rất đơn giản nhưng Cục công an lại coi như gặp đại địch. Thân phận đương sự quá đáng sợ, bộ máy Cục công an có bị thay toàn bộ cũng không chắc dẹp lửa giận của người ta. Lãnh đạo thị xã nào cũng gọi tới, vừa gọi là mắng cho một trận rồi mới nói chuyện tiếp.
Hôm nay là trời nhiều tuyết mà tất cả bộ máy Cục công an đều phải đến trực ban. Bây giờ không biểu hiện, sau đây muốn biểu hiện thì lãnh đạo cũng không cho anh cơ hội, có khi còn bị đá ra rìa.