Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Việc này càng suy nghĩ càng thấy thama thúy. Tằng Trạch Quang đứng ở góc độ toàn cục sau đó dùng thủ đoạn này để hóa giải mâu thuẫn. Nói khó nghe thì đó là dùng mưu kế, nói dễ nghe đó là trí tuệ chính trị. Tằng Trạch Quang mới làm bí thư huyện ủy vài hôm, hắn cũng mới đi theo Tằng Trạch Quang vài ngày. Một huyện Nam Sơn nho nhỏ này mà đã có đủ quan hệ lợi ích đan xen vào nhau. Đối phương những người kia thì phải dùng thủ đoạn nếu không Tằng Trạch Quang dù là bí thư huyện ủy cũng không thể làm được việc gì cả.
Vương Quốc Hoa muốn phát triển trong chính trị, thủ đoạn này đối với Vương Quốc Hoa mà nói chính là những ví dụ, bài học kinh điển. Vì thế Vương Quốc Hoa vừa nãy thật lòng cảm ơn Cao Cận Giang, lại một lần nữa cho rằng bên cạnh có mấy người nhiều kinh nghiệm nhắc nhở thì mình sẽ ít phạm sai lầm hơn.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Vương Quốc Hoa cầm lấy máy nghe:- Alo, xin hỏi ai đó?
- Vương Quốc Hoa à? Tôi là Thư tỷ?Giọng Thư Vân trong điện thoại rất nhẹ nhàng làm người ta có cảm giác thân thiết. Vương Quốc Hoa lập tức có phản ứng. Hắn nói:- Thư tỷ, chị có gì phân phó? Chị muốn bí thư Tằng nghe điện không? Bí thư đang họp, để tôi đi gọi.Vương Quốc Hoa không dám trậm trễ. Lần trước theo Tằng Trạch Quang lên tỉnh thành gặp Thư Vân, hắn nhận ra Thư Vân là người có khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người phụ nữ xuất thân bình thường. Vương Quốc Hoa mơ hồ cảm thấy Tằng Trạch Quang lần này thoát khốn, lên làm bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn chính là nhờ vào Thư Vân.
Thư Vân cười nói:- Không cần khách khí, ở cơ quan có đợt ra nước ngoài khảo sát, tôi bỏ qua để đổi lấy nửa tháng nghỉ ngơi. Cậu nói với lão Tằng mai tôi tới. Cứ như vậy đi.
Bỏ máy, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút lo lắng. Tằng Trạch Quang không ít khi tự mình lái xe từ khách sạn ra lúc chập tối, nói không dễ nghe đó là Tằng Trạch Quang lén lút đi làm gì? Việc riêng của lãnh đạo, hắn làm thư ký không thể không cẩn thận.
Trước khi hết giờ làm Tằng Trạch Quang trở về, trên mặt còn hiện rõ nụ cười. Vương Quốc Hoa đang định vào phòng Tằng Trạch Quang thì Quản Nhất Vĩ đã cười cười xuất hiện trước cửa.
- Tiểu Vương, đang bận à?
Quản Nhất Vĩ tỏ vẻ rất thân thiết làm Vương Quốc Hoa run run. Quản Nhất Vĩ lúc làm phó bí thư Đảng đàn có biệt danh “Hắc diện thần”, bình thường luôn nghiêm khắc, sau khi làm chủ tịch huyện quan uy càng tăng, người bên ủy ban ai gặp y chẳng run lên.
- Chủ tịch.Vương Quốc Hoa hơi khom người chào. Quản Nhất Vĩ cười nói:- Tiểu Vương, không cần khẩn trương.Biết người ở bên ủy ban đều sợ quan uy của mình, Quản Nhất Vĩ thấy Vương Quốc Hoa biểu hiện như vậy đương nhiên là rất hài lòng. Nhất là ở vấn đề Quan Tiểu Quân, Vương Quốc Hoa không tự tiện trả thù mà báo cáo với Tằng Trạch Quang trước. Cách làm này của Vương Quốc Hoa làm Quản Nhất Vĩ phải than thở. Một thanh niên mà trung thành với sếp như vậy, bất cứ chuyện gì cũng báo cáo trước. Nếu là thư ký của mình không chừng sẽ phát tác ngay. Chẳng qua trong lòng y cũng hơi khổ sở, chuyện này Tằng Trạch Quang ra vẻ rất hào phóng đưa quyền xử lý, Quản Nhất Vĩ còn không thể không tiếp chiêu. Mà có trách thì trách thằng em mình kém cỏi, bao cửa kiếm tiền không làm lại làm chuyện thiếu đức đó.
Bãi phân chó này Quản Nhất Vĩ còn phải đi hót thay Quan Tiểu Quân. Quản Nhất Vĩ lớn hơn Quan Tiểu Quân mười tuổi nên rất thương em. Quản Nhất Vĩ muốn bỏ mặc cũng không được, hơn nữa còn bà mẹ suốt ngày ở bên nói anh cả phải bảo ban giúp đỡ em. Quản Nhất Vĩ lại nổi tiếng là người con có hiếu.
- Tiểu Vương, chuyện bố cậu tôi cũng biết. Cậu yên tâm, ủy ban nhất định có câu trả lời thuyết phục với cậu, sẽ có câu trả lời với người dân thôn Vương gia.Quản Nhất Vĩ nói chuyện rất có trình độ, lần này cũng vậy. Y lấy ủy ban ra làm cờ hiệu.
Vương Quốc Hoa không có thực lực phản đối nên gật đầu nói:- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi tin tổ chức sẽ xử lý công minh.
- Ừ, như vậy là tốt, cậu đi làm đi.Quản Nhất Vĩ cười cười đi ra nhưng vừa xoay người vẻ mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng vốn có.
Đối với Quan Tiểu Quân, Quản Nhất Vĩ có chút đau đầu. Tên này gây chuyện xong là chạy về nhà bố mẹ. Bình thường cả năm Quan Tiểu Quân không về nhà, nhưng cứ có chuyện là thế, sau đó để Quản Nhất Vĩ đi lau mông. Quan Tiểu Quân đã 40 mà vẫn còn như vậy, đúng là không lớn được. Quản Nhất Vĩ hôm qua về chỗ bố mẹ bảo Quan Tiểu Quân ra mặt xin lỗi, kết quả thằng này không ngờ lại chạy. Bố mẹ y nói lần này Quan Tiểu Quân trực tiếp lên tỉnh thành. Không dám chịu trách nhiệm còn thích gây chuyện.
Quản Nhất Vĩ vừa đi, Tằng Trạch Quang cũng từ phòng trong ra ngoài. Vương Quốc Hoa đứng lên thì Tằng Trạch Quang ra hiệu vẫy hắn vào trong phòng nói chuyện.
Vương Quốc Hoa cười nói:- Vừa nãy Thư tỷ gọi tới nói được nghỉ phép, mai sẽ tới đây.
- Ừ.Tằng Trạch Quang đang định nói gì đó đã bị câu này của Vương Quốc Hoa ngăn lại. Y hơi nhíu mày:- Không nói cái này, tôi nói với cậu về chuyện công ty giống. Trong cuộc họp Quản Nhất Vĩ đề nghị phê bình, điều chỉnh công tác của Trương Đại Minh – giám đốc công ty, ba thành viên thất trách bị khai trừ công chức, đám côn đồ đánh người sẽ bị tạm giam.Nói tới đây Tằng Trạch Quang hơi dừng lại quan sát vẻ mặt của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nhíu mày, Tằng Trạch Quang không khỏi thầm đắc ý.
- Quốc Hoa, tôi biết cậu không hài lòng với cách xử lý này cho nên đã nhấn mạnh phải bồi thường về kinh tế cho toàn bộ nông dân thôn Vương gia. Ngoài ra đồng chí Tồn Minh cũng đề cử cậu về việc làm trưởng phòng Tổng hợp, đây là tổ chức tín nhiệm cậu.Tằng Trạch Quang rất kiên nhẫn nói, trong lòng y cảm thấy dùng cách này để đổi lấy sự chủ động trong công việc về sau là đáng. Nếu Vương Quốc Hoa vẫn luẩn quẩn chuyện này trong lòng, Tằng Trạch Quang cũng không quá để ý, dù là ai khác thay vào vị trí của Vương Quốc Hoa cũng sẽ như vậy.
Có thể nói một loạt thủ đoạn của Tằng Trạch Quang giống như cao thủ đánh cờ, mỗi bước đi đều có ý nghĩa của nó. Vì sao sau khi đưa quyền xử lý ra, Hồng Tồn Minh lập tức đề nghị Vương Quốc Hoa làm trưởng phòng tổng hợp? Chính là sau khi Vương Quốc Hoa ở hiện trường gọi điện, Tằng Trạch Quang ám chỉ một chút, Hồng Tồn Minh hiểu ngay vấn đề. Nói cách khác lúc Vương Quốc Hoa gọi về, Tằng Trạch Quang cũng đã nghĩ tới kết quả xử lý cuối cùng và cơ hội trong đó. Y dùng cách này để hóa giải bất mãn trong lòng Vương Quốc Hoa.
- Cảm ơn bí thư đề bạt, cảm ơn tổ chức đã tin tưởng, tôi phục tùng an bài của tổ chức.Vương Quốc Hoa uể oải nói giống như không vui mừng vì được đề bạt. Tằng Trạch Quang càng hài lòng hơn, đây mới là phản ứng nên có của Vương Quốc Hoa. Nếu y tươi cười đáp ứng thì Tằng Trạch Quang sẽ lập tức suy nghĩ làm như thế nào đá tên này đi. Thấy lợi quên nghĩa, đãi ngộ cấp trưởng phòng đã như vậy, sau này ai biết như thế nào.
- Ừ, cái nhìn đại cuộc có tiến bộ. Tằng Trạch Quang phất tay, Vương Quốc Hoa xoay người đi ra.
Lấy đức báo oán theo Vương Quốc Hoa thấy là một thứ vô vị. Mặc dù chưa gặp Quan Tiểu Quân nhưng hắn đã lén lút bố trí nhằm vào thằng này. Nói khó nghe một chút Vương Quốc Hoa không dự định làm quân tử báo thù mười năm không muộn. Cách ba bốn tháng cho chuyện ỉm xuống rồi xử lý thằng đó.
Quan Tiểu Quân dựa vào cái gì có thể nằm ngoài vòng pháp luật. Trước đây trên mạng có một vụ việc làm xôn xao dư luận. Sinh viên đại học YJX lái xe đâm chết người, vụ án vốn rất rõ ràng nhưng sao khi xử lý lại rất lạ? Nguyên nhân chính là do quyền lực.
Chiều lại họp, Vương Quốc Hoa lần này không phải tránh mặt. Hắn vào ngồi sau Tằng Trạch Quang để nghi chép.
- Chúng ta bắt đầu họp. Hội nghị chiều nay do đồng chí Hồng Tồn Minh đề nghị tổ chức. Tôi thấy nội dung cũng được nên mời mọi người họp. Sau đây mời đồng chí Tồn Minh nói về đề nghị của mình.Tằng Trạch Quang rất dứt khoát chuyển quyền lên tiếng ra, mọi người cùng nhìn về phía Hồng Tồn Minh. Vương Quốc Hoa cũng rời ánh mắt khỏi người Tằng Trạch Quang và Quản Nhất Vĩ.
Hồng Tồn Minh cầm lấy văn bản đã phô tô sẵn cười ha hả phát cho từng vị ngồi đây sau đó về vị trí của mình.- Thưa các đồng chí, đầu tiên tôi cảm ơn bí thư Tằng đã ủng hộ kế hoạch của mình. Là một đồng chí mới tới, tôi triển khai công việc không thể không có sự ủng hộ của mọi người.
- Kế hoạch ở ngay trong tay các vị, mọi người có thể mở ra xem và nghe tôi trình bày.Hồng Tồn Minh nói rất có tiết tấu. kế hoạch này lấy huyện ủy làm trung tâm nhằm vào các cơ quan chức năng, tiến hành cuộc khảo sát cán bộ trong phạm vi toàn huyện. Khách sạn gì? Chỉ tiêu đó là tình hình phát triển kinh tế của địa phương và sự hài lòng của quần chúng. Nói cách khác anh là bí thư đảng ủy xã thì trong một năm tới xã anh phải có một kế hoạch phát triển kinh tế, nếu không lấy ra được hoặc không hoàn thành được kế hoạch thì mời anh đến trường Đảng thị xã học.
Vương Quốc Hoa muốn phát triển trong chính trị, thủ đoạn này đối với Vương Quốc Hoa mà nói chính là những ví dụ, bài học kinh điển. Vì thế Vương Quốc Hoa vừa nãy thật lòng cảm ơn Cao Cận Giang, lại một lần nữa cho rằng bên cạnh có mấy người nhiều kinh nghiệm nhắc nhở thì mình sẽ ít phạm sai lầm hơn.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Vương Quốc Hoa cầm lấy máy nghe:- Alo, xin hỏi ai đó?
- Vương Quốc Hoa à? Tôi là Thư tỷ?Giọng Thư Vân trong điện thoại rất nhẹ nhàng làm người ta có cảm giác thân thiết. Vương Quốc Hoa lập tức có phản ứng. Hắn nói:- Thư tỷ, chị có gì phân phó? Chị muốn bí thư Tằng nghe điện không? Bí thư đang họp, để tôi đi gọi.Vương Quốc Hoa không dám trậm trễ. Lần trước theo Tằng Trạch Quang lên tỉnh thành gặp Thư Vân, hắn nhận ra Thư Vân là người có khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người phụ nữ xuất thân bình thường. Vương Quốc Hoa mơ hồ cảm thấy Tằng Trạch Quang lần này thoát khốn, lên làm bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn chính là nhờ vào Thư Vân.
Thư Vân cười nói:- Không cần khách khí, ở cơ quan có đợt ra nước ngoài khảo sát, tôi bỏ qua để đổi lấy nửa tháng nghỉ ngơi. Cậu nói với lão Tằng mai tôi tới. Cứ như vậy đi.
Bỏ máy, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút lo lắng. Tằng Trạch Quang không ít khi tự mình lái xe từ khách sạn ra lúc chập tối, nói không dễ nghe đó là Tằng Trạch Quang lén lút đi làm gì? Việc riêng của lãnh đạo, hắn làm thư ký không thể không cẩn thận.
Trước khi hết giờ làm Tằng Trạch Quang trở về, trên mặt còn hiện rõ nụ cười. Vương Quốc Hoa đang định vào phòng Tằng Trạch Quang thì Quản Nhất Vĩ đã cười cười xuất hiện trước cửa.
- Tiểu Vương, đang bận à?
Quản Nhất Vĩ tỏ vẻ rất thân thiết làm Vương Quốc Hoa run run. Quản Nhất Vĩ lúc làm phó bí thư Đảng đàn có biệt danh “Hắc diện thần”, bình thường luôn nghiêm khắc, sau khi làm chủ tịch huyện quan uy càng tăng, người bên ủy ban ai gặp y chẳng run lên.
- Chủ tịch.Vương Quốc Hoa hơi khom người chào. Quản Nhất Vĩ cười nói:- Tiểu Vương, không cần khẩn trương.Biết người ở bên ủy ban đều sợ quan uy của mình, Quản Nhất Vĩ thấy Vương Quốc Hoa biểu hiện như vậy đương nhiên là rất hài lòng. Nhất là ở vấn đề Quan Tiểu Quân, Vương Quốc Hoa không tự tiện trả thù mà báo cáo với Tằng Trạch Quang trước. Cách làm này của Vương Quốc Hoa làm Quản Nhất Vĩ phải than thở. Một thanh niên mà trung thành với sếp như vậy, bất cứ chuyện gì cũng báo cáo trước. Nếu là thư ký của mình không chừng sẽ phát tác ngay. Chẳng qua trong lòng y cũng hơi khổ sở, chuyện này Tằng Trạch Quang ra vẻ rất hào phóng đưa quyền xử lý, Quản Nhất Vĩ còn không thể không tiếp chiêu. Mà có trách thì trách thằng em mình kém cỏi, bao cửa kiếm tiền không làm lại làm chuyện thiếu đức đó.
Bãi phân chó này Quản Nhất Vĩ còn phải đi hót thay Quan Tiểu Quân. Quản Nhất Vĩ lớn hơn Quan Tiểu Quân mười tuổi nên rất thương em. Quản Nhất Vĩ muốn bỏ mặc cũng không được, hơn nữa còn bà mẹ suốt ngày ở bên nói anh cả phải bảo ban giúp đỡ em. Quản Nhất Vĩ lại nổi tiếng là người con có hiếu.
- Tiểu Vương, chuyện bố cậu tôi cũng biết. Cậu yên tâm, ủy ban nhất định có câu trả lời thuyết phục với cậu, sẽ có câu trả lời với người dân thôn Vương gia.Quản Nhất Vĩ nói chuyện rất có trình độ, lần này cũng vậy. Y lấy ủy ban ra làm cờ hiệu.
Vương Quốc Hoa không có thực lực phản đối nên gật đầu nói:- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi tin tổ chức sẽ xử lý công minh.
- Ừ, như vậy là tốt, cậu đi làm đi.Quản Nhất Vĩ cười cười đi ra nhưng vừa xoay người vẻ mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng vốn có.
Đối với Quan Tiểu Quân, Quản Nhất Vĩ có chút đau đầu. Tên này gây chuyện xong là chạy về nhà bố mẹ. Bình thường cả năm Quan Tiểu Quân không về nhà, nhưng cứ có chuyện là thế, sau đó để Quản Nhất Vĩ đi lau mông. Quan Tiểu Quân đã 40 mà vẫn còn như vậy, đúng là không lớn được. Quản Nhất Vĩ hôm qua về chỗ bố mẹ bảo Quan Tiểu Quân ra mặt xin lỗi, kết quả thằng này không ngờ lại chạy. Bố mẹ y nói lần này Quan Tiểu Quân trực tiếp lên tỉnh thành. Không dám chịu trách nhiệm còn thích gây chuyện.
Quản Nhất Vĩ vừa đi, Tằng Trạch Quang cũng từ phòng trong ra ngoài. Vương Quốc Hoa đứng lên thì Tằng Trạch Quang ra hiệu vẫy hắn vào trong phòng nói chuyện.
Vương Quốc Hoa cười nói:- Vừa nãy Thư tỷ gọi tới nói được nghỉ phép, mai sẽ tới đây.
- Ừ.Tằng Trạch Quang đang định nói gì đó đã bị câu này của Vương Quốc Hoa ngăn lại. Y hơi nhíu mày:- Không nói cái này, tôi nói với cậu về chuyện công ty giống. Trong cuộc họp Quản Nhất Vĩ đề nghị phê bình, điều chỉnh công tác của Trương Đại Minh – giám đốc công ty, ba thành viên thất trách bị khai trừ công chức, đám côn đồ đánh người sẽ bị tạm giam.Nói tới đây Tằng Trạch Quang hơi dừng lại quan sát vẻ mặt của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nhíu mày, Tằng Trạch Quang không khỏi thầm đắc ý.
- Quốc Hoa, tôi biết cậu không hài lòng với cách xử lý này cho nên đã nhấn mạnh phải bồi thường về kinh tế cho toàn bộ nông dân thôn Vương gia. Ngoài ra đồng chí Tồn Minh cũng đề cử cậu về việc làm trưởng phòng Tổng hợp, đây là tổ chức tín nhiệm cậu.Tằng Trạch Quang rất kiên nhẫn nói, trong lòng y cảm thấy dùng cách này để đổi lấy sự chủ động trong công việc về sau là đáng. Nếu Vương Quốc Hoa vẫn luẩn quẩn chuyện này trong lòng, Tằng Trạch Quang cũng không quá để ý, dù là ai khác thay vào vị trí của Vương Quốc Hoa cũng sẽ như vậy.
Có thể nói một loạt thủ đoạn của Tằng Trạch Quang giống như cao thủ đánh cờ, mỗi bước đi đều có ý nghĩa của nó. Vì sao sau khi đưa quyền xử lý ra, Hồng Tồn Minh lập tức đề nghị Vương Quốc Hoa làm trưởng phòng tổng hợp? Chính là sau khi Vương Quốc Hoa ở hiện trường gọi điện, Tằng Trạch Quang ám chỉ một chút, Hồng Tồn Minh hiểu ngay vấn đề. Nói cách khác lúc Vương Quốc Hoa gọi về, Tằng Trạch Quang cũng đã nghĩ tới kết quả xử lý cuối cùng và cơ hội trong đó. Y dùng cách này để hóa giải bất mãn trong lòng Vương Quốc Hoa.
- Cảm ơn bí thư đề bạt, cảm ơn tổ chức đã tin tưởng, tôi phục tùng an bài của tổ chức.Vương Quốc Hoa uể oải nói giống như không vui mừng vì được đề bạt. Tằng Trạch Quang càng hài lòng hơn, đây mới là phản ứng nên có của Vương Quốc Hoa. Nếu y tươi cười đáp ứng thì Tằng Trạch Quang sẽ lập tức suy nghĩ làm như thế nào đá tên này đi. Thấy lợi quên nghĩa, đãi ngộ cấp trưởng phòng đã như vậy, sau này ai biết như thế nào.
- Ừ, cái nhìn đại cuộc có tiến bộ. Tằng Trạch Quang phất tay, Vương Quốc Hoa xoay người đi ra.
Lấy đức báo oán theo Vương Quốc Hoa thấy là một thứ vô vị. Mặc dù chưa gặp Quan Tiểu Quân nhưng hắn đã lén lút bố trí nhằm vào thằng này. Nói khó nghe một chút Vương Quốc Hoa không dự định làm quân tử báo thù mười năm không muộn. Cách ba bốn tháng cho chuyện ỉm xuống rồi xử lý thằng đó.
Quan Tiểu Quân dựa vào cái gì có thể nằm ngoài vòng pháp luật. Trước đây trên mạng có một vụ việc làm xôn xao dư luận. Sinh viên đại học YJX lái xe đâm chết người, vụ án vốn rất rõ ràng nhưng sao khi xử lý lại rất lạ? Nguyên nhân chính là do quyền lực.
Chiều lại họp, Vương Quốc Hoa lần này không phải tránh mặt. Hắn vào ngồi sau Tằng Trạch Quang để nghi chép.
- Chúng ta bắt đầu họp. Hội nghị chiều nay do đồng chí Hồng Tồn Minh đề nghị tổ chức. Tôi thấy nội dung cũng được nên mời mọi người họp. Sau đây mời đồng chí Tồn Minh nói về đề nghị của mình.Tằng Trạch Quang rất dứt khoát chuyển quyền lên tiếng ra, mọi người cùng nhìn về phía Hồng Tồn Minh. Vương Quốc Hoa cũng rời ánh mắt khỏi người Tằng Trạch Quang và Quản Nhất Vĩ.
Hồng Tồn Minh cầm lấy văn bản đã phô tô sẵn cười ha hả phát cho từng vị ngồi đây sau đó về vị trí của mình.- Thưa các đồng chí, đầu tiên tôi cảm ơn bí thư Tằng đã ủng hộ kế hoạch của mình. Là một đồng chí mới tới, tôi triển khai công việc không thể không có sự ủng hộ của mọi người.
- Kế hoạch ở ngay trong tay các vị, mọi người có thể mở ra xem và nghe tôi trình bày.Hồng Tồn Minh nói rất có tiết tấu. kế hoạch này lấy huyện ủy làm trung tâm nhằm vào các cơ quan chức năng, tiến hành cuộc khảo sát cán bộ trong phạm vi toàn huyện. Khách sạn gì? Chỉ tiêu đó là tình hình phát triển kinh tế của địa phương và sự hài lòng của quần chúng. Nói cách khác anh là bí thư đảng ủy xã thì trong một năm tới xã anh phải có một kế hoạch phát triển kinh tế, nếu không lấy ra được hoặc không hoàn thành được kế hoạch thì mời anh đến trường Đảng thị xã học.