Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Vương Quốc Hoa không giỏi câu cá, hắn luống cuống tay chân nhấc cần nhưng cá lại thoát câu. Vương Quốc Hoa có chút buồn bực. Tằng Trạch Quang mơ hồ cảm thấy hắn không muốn nhắc đến cuộc trao đổi kia nên cũng không muốn hỏi tiếp.
Hai người cùng im lặng. Ném cần xuống, Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Ngài câu tiếp, tôi đi trước.
Vương Quốc Hoa phải đi lại làm Tằng Trạch Quang muốn lưu hắn lại. Tằng Trạch Quang hô:
- Sao? Sợ tôi liên lụy cậu ư?
Vương Quốc Hoa thầm vui vẻ. Mấy hôm nay không phải làm việc vô ích, lấy lui làm tiến luôn có hiệu quả. Tằng Trạch Quang mặc dù là cán bộ chăm chú làm việc nhưng cũng là người ở quan trường nhiều năm, dán vào quá gấp có khi không phải chuyện tốt.
- Tôi có gì phải sợ? Một nhân viên bị bỏ xó, vào huyện ủy cũng là dùng suất ở lại trường đánh đổi.
Vương Quốc Hoa một lần nữa đặt mông ngồi xuống cạnh Tằng Trạch Quang.
Tằng Trạch Quang bị giọng điệu tức giận của Vương Quốc Hoa làm ngẩn ra. Phải biết suất lưu lại trường đối với con một nhà nông dân miền núi là rất quan trọng. Có thể ở lại thành phố lớn như Thượng Hải không thua gì cá chép vượt long môn, nói quang tông diệu tổ cũng không quá đáng.
Tằng Trạch Quang đột nhiên thấy buồn cười vì mình đã quá cảnh giác. Một sinh viên mới ra trường mà mình lại đề phòng cao độ như vậy.
Sau đó Tằng Trạch Quang không hề hỏi gì, cũng không nói gì. Vương Quốc Hoa lặng lẽ ngồi bên nhìn phao chìm nổi nhưng cũng không chạm cần. Hai người không thèm để ý có thể câu cá hay không mà cứ ngồi im tại đó.
Trời dần tối, Vương Quốc Hoa đứng lên không nói gì mà đi thẳng. Tằng Trạch Quang không giữ hắn lại, y cầm cần lên rời đi. Thẩm tra đã kết thúc mặc dù không có kết luận xử lý nhưng y có thể tự do hoạt động.
Ba ngày sau đó chiều mỗi ngày Tằng Trạch Quang đều bày cần bên hồ, Vương Quốc Hoa cũng rất ăn ý đi bộ ra đó, không nói mấy câu với Tằng Trạch Quang, thi thoảng chỉ nói đến các chuyện mới xảy ra ở huyện ủy. Hắn ngồi tới khi trời tối đen liền vỗ mông rời đi.
Đến tối thứ tư Vương Quốc Hoa đứng lên định đi, Tằng Trạch Quang đột nhiên cười nói:
- Tiểu Vương, uống thế nào?
- Cũng được.
Vương Quốc Hoa nói một đằng nhưng mặt một nẻo, ý là mình uống rất tốt.
- Đi uống vài chén.
Tằng Trạch Quang chủ động mới, Vương Quốc Hoa nhìn nhưng không hề nói và nhúc nhích. Tằng Trạch Quang cười cười nhấc cần, Vương Quốc Hoa lặng lẽ đi theo sau nửa bước.
Người nhà Tằng Trạch Quang không ở huyện Nam Sơn nên tạm thời ở trong một phòng của khách sạn Nam Sơn. Chủ khách sạn – Khương Cung Ninh cũng là người biết điều nên mặc dù Tằng Trạch Quang bị đình chỉ công tác nhưng vẫn không hề chậm trễ trong phục vụ, đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà Tằng Trạch Quang vẫn ở lại đây.
Tằng Trạch Quang ở phòng thuộc diện tốt nhất của khách sạn Nam Sơn. Tằng Trạch Quang gọi điện xuống bảo nhà ăn mang mấy món tới. Bỏ máy, Tằng Trạch Quang lấy hai chai Mao đài dưới giường ra.
- Hôm nay cho cậu mở mắt biết thế nào là Mao đài 60 năm.
Vương Quốc Hoa nhìn qua chai là biết đây là thứ tốt. Mao đài 60 năm, lúc ấy còn chưa thành lập nước cộng hào Trung Hoa.
Nuốt nước bọt, Vương Quốc Hoa đưa tay ngăn Tằng Trạch Quang lại lúc y đang định mở chai. Hắn cầm lấy hai chai ôm vào lòng.
- Rượu này không thể uống.
Tằng Trạch Quang cười cười nhìn Vương Quốc Hoa cẩn thận bỏ lại hai chai xuống dưới giường. Lúc Vương Quốc Hoa quay đầu lại thì gặp ngay ánh mắt của Tằng Trạch Quang. Hắn cười ha hả nói:
- Thực ra tôi cũng thèm nhưng nghĩ lại rượu này ngài còn có việc dùng.
Tằng Trạch Quang hơi giật mình rồi nghĩ mình quá mẫn cảm. Con nhà nông dân dù học từ nhỏ cũng có tâm cơ gì chứ? Hơn nữa động tác mấy ngày nay của mình rất bí mật, hắn sao có thể biết mình lén cố gắng.
- Ha ha, như vậy uống rượu khác.
Vừa nói Tằng Trạch Quang mở tủ lấy một chai Mao đài khác, đây là chai rượu 20 năm.
Vương Quốc Hoa lần này không hề khách khí cầm lấy mở ra. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Tằng Trạch Quang trầm giọng nói:
- Vào đi.
Cửa mở ra, hai người vào, phía trước là nhân viên phục vụ của khách sạn, phía sau là Khương Cung Ninh.
Vương Quốc Hoa thấy người này liền đứng lên nói:
- Khương thúc.
Khương Cung Ninh chính là một nhân vật có tiếng ở huyện Nam Sơn, mặc kệ ai làm lãnh đạo huyện Nam Sơn nhưng đều khách khí với ông chủ có tài sản không dưới năm triệu này. Ở thời đại này khi kinh tế đứng đầu nên có tiền sẽ có địa vị.
Thực tế mấy ngày này Khương Cung Ninh vẫn quan sát chuyện xảy ra ở hồ nước. Từ tên xuống dưới của khách sạn Nam Sơn đều là người của Khương Cung Ninh, muốn không biết chuyện sau hồ nước cũng khó. Chẳng qua Khương Cung Ninh mới đầu không nghĩ Vương Quốc Hoa sẽ tiếp cận Tằng Trạch Quang.
Đối với Vương Quốc Hoa, Khương Cung Ninh thật lòng cảm kích và thưởng thức. Lúc trước Vương Quốc Hoa cứu Khương Nghĩa Quân, Khương Cung Ninh đã vài lần đến cảm ơn, mang quà thì Vương Quốc Hoa nhận, tiền thì không nhận. Chỉ riêng đó Khương Cung Ninh đã biết hắn rất tự tôn.
Lúc này thấy Vương Quốc Hoa mỗi ngày đều tiếp xúc với Tằng Trạch Quang, Khương Cung Ninh mới đầu không thèm để ý nhưng nửa tiếng trước sau khi nhận được điện của con trai, y liền bảo nhân viên chú ý hai người. Biết hai người vào phòng gọi đồ ăn, Khương Cung Ninh lập tức cầm chia Mao đài 35 năm mang lên.
- Ha ha, Quốc Hoa sao lại ở đây?
Khương Cung Ninh ra vẻ không biết Vương Quốc Hoa không ở đây nên khách khí gật đầu.
- Lão Khương, anh có ý gì thế?
Tằng Trạch Quang chỉ chỉ chai rượu trong tay Khương Cung Ninh.
Khương Cung Ninh cười ha hả nói:
- Không có ý gì, trước đây được ngài giúp không ít nên hôm nay tôi mặt dày đến mời ngài uống hai chén.
Tằng Trạch Quang thầm giật mình. Y thầm nghĩ chuyện mình làm không thể lộ ra, sao tên giảo hoạt Khương Cung Ninh lại đến chứ?
- Không sợ bị liên lụy thì cứ ngồi.
Tằng Trạch Quang lạnh nhạt nói.
Sự xuất hiện bất ngờ của Khương Cung Ninh làm không khí bữa ăn trở nên nặng nề. Mặc dù Khương Cung Ninh cố gắng tạo không khí nhưng Tằng Trạch Quang không cho mặt mũi mấy.
Khương Cung Ninh ngồi chỉ mười phút là đứng lên.
Tằng Trạch Quang cũng không lên tiếng giữ lại, chờ sau khi Khương Cung Ninh đi ra y mới khinh thường nói:
- Một tên giảo hoạt.
Vương Quốc Hoa nghe ra ý bất mãn của Tằng Trạch Quang. Hắn do dự một chút rồi nói:
- Khương thúc làm kinh doanh nhưng tóm lại là người biết điều. Nếu so với đám người lạnh lùng trong chính trị thì tính cẩn thận của Khương thúc có đáng gì.
- Tuổi còn trẻ nếu như luôn oán hận thế giới sẽ không tốt.
Tằng Trạch Quang bị thuyết phục. Mấy hôm nay ở khách sạn Nam Sơn có thể nói y cảm nhận rõ sự lạnh nhạt, nói tóm lại so sánh với một số người thì Khương Cung Ninh vẫn tốt hơn. Nghĩ vậy tâm trạng Tằng Trạch Quang tốt hơn không ít.
Một người lúc đen mà bên cạnh có một người nói chuyện sẽ dễ thân cận hơn. Lại nói theo Tằng Trạch Quang thấy thì Vương Quốc Hoa không có gì cần nhờ mình, tính tình hình như cũng lạnh nhạt. Nghĩ đến tài hoa mà hắn lộ ra trước đó, Tằng Trạch Quang càng lúc càng thấy nên bồi dưỡng hắn.
- Rượu này uống được, uống xong tối nhất định có thể ngủ ngon.
Vương Quốc Hoa vừa uống mà nói. Tằng Trạch Quang đang định lên tiếng dạy bảo một chút nhưng bị cắt ngang.
- Cậu đó, đừng uống.
Tằng Trạch Quang hừ một tiếng chặn không cho Vương Quốc Hoa rót nữa. Y nghiêm túc nói:
- Cậu có dám đi tìm Khương Cung Ninh lấy một chiếc xe rồi cùng tôi đi cả đêm lên tỉnh thành không?
Vẻ tươi cười trên mặt Vương Quốc Hoa như cứng lại. Hắn im lặng nhìn Tằng Trạch Quang một lúc rồi đứng dậy đi ra. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tằng Trạch Quang nở nụ cười châm thuốc hút.
Điện thoại bàn vang lên, Tằng Trạch Quang cầm lấy ừ ừ một tiếng. Người gọi chính là Vương Quốc Hoa:
- Chủ tịch, xe đã chuẩn bị xong, tôi sẽ tới giúp ngài dọn đồ hay là chờ ở bãi đỗ xe?
- Hỏi một câu, quan hệ giữa cậu và lão Khương là gì?
Tằng Trạch Quang giờ phút này như về lại vị trí chủ tịch, giọng nói đầy quyền uy.
- Tôi cứu con Khương thúc, coi như là bạn bè thân thiết với con Khương thúc.
Vương Quốc Hoa rất dứt khoát đưa ra câu trả lời.
Tằng Trạch Quang im lặng một lát mới nói:
- Chờ, tôi sẽ xuống.
Hai người cùng im lặng. Ném cần xuống, Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Ngài câu tiếp, tôi đi trước.
Vương Quốc Hoa phải đi lại làm Tằng Trạch Quang muốn lưu hắn lại. Tằng Trạch Quang hô:
- Sao? Sợ tôi liên lụy cậu ư?
Vương Quốc Hoa thầm vui vẻ. Mấy hôm nay không phải làm việc vô ích, lấy lui làm tiến luôn có hiệu quả. Tằng Trạch Quang mặc dù là cán bộ chăm chú làm việc nhưng cũng là người ở quan trường nhiều năm, dán vào quá gấp có khi không phải chuyện tốt.
- Tôi có gì phải sợ? Một nhân viên bị bỏ xó, vào huyện ủy cũng là dùng suất ở lại trường đánh đổi.
Vương Quốc Hoa một lần nữa đặt mông ngồi xuống cạnh Tằng Trạch Quang.
Tằng Trạch Quang bị giọng điệu tức giận của Vương Quốc Hoa làm ngẩn ra. Phải biết suất lưu lại trường đối với con một nhà nông dân miền núi là rất quan trọng. Có thể ở lại thành phố lớn như Thượng Hải không thua gì cá chép vượt long môn, nói quang tông diệu tổ cũng không quá đáng.
Tằng Trạch Quang đột nhiên thấy buồn cười vì mình đã quá cảnh giác. Một sinh viên mới ra trường mà mình lại đề phòng cao độ như vậy.
Sau đó Tằng Trạch Quang không hề hỏi gì, cũng không nói gì. Vương Quốc Hoa lặng lẽ ngồi bên nhìn phao chìm nổi nhưng cũng không chạm cần. Hai người không thèm để ý có thể câu cá hay không mà cứ ngồi im tại đó.
Trời dần tối, Vương Quốc Hoa đứng lên không nói gì mà đi thẳng. Tằng Trạch Quang không giữ hắn lại, y cầm cần lên rời đi. Thẩm tra đã kết thúc mặc dù không có kết luận xử lý nhưng y có thể tự do hoạt động.
Ba ngày sau đó chiều mỗi ngày Tằng Trạch Quang đều bày cần bên hồ, Vương Quốc Hoa cũng rất ăn ý đi bộ ra đó, không nói mấy câu với Tằng Trạch Quang, thi thoảng chỉ nói đến các chuyện mới xảy ra ở huyện ủy. Hắn ngồi tới khi trời tối đen liền vỗ mông rời đi.
Đến tối thứ tư Vương Quốc Hoa đứng lên định đi, Tằng Trạch Quang đột nhiên cười nói:
- Tiểu Vương, uống thế nào?
- Cũng được.
Vương Quốc Hoa nói một đằng nhưng mặt một nẻo, ý là mình uống rất tốt.
- Đi uống vài chén.
Tằng Trạch Quang chủ động mới, Vương Quốc Hoa nhìn nhưng không hề nói và nhúc nhích. Tằng Trạch Quang cười cười nhấc cần, Vương Quốc Hoa lặng lẽ đi theo sau nửa bước.
Người nhà Tằng Trạch Quang không ở huyện Nam Sơn nên tạm thời ở trong một phòng của khách sạn Nam Sơn. Chủ khách sạn – Khương Cung Ninh cũng là người biết điều nên mặc dù Tằng Trạch Quang bị đình chỉ công tác nhưng vẫn không hề chậm trễ trong phục vụ, đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà Tằng Trạch Quang vẫn ở lại đây.
Tằng Trạch Quang ở phòng thuộc diện tốt nhất của khách sạn Nam Sơn. Tằng Trạch Quang gọi điện xuống bảo nhà ăn mang mấy món tới. Bỏ máy, Tằng Trạch Quang lấy hai chai Mao đài dưới giường ra.
- Hôm nay cho cậu mở mắt biết thế nào là Mao đài 60 năm.
Vương Quốc Hoa nhìn qua chai là biết đây là thứ tốt. Mao đài 60 năm, lúc ấy còn chưa thành lập nước cộng hào Trung Hoa.
Nuốt nước bọt, Vương Quốc Hoa đưa tay ngăn Tằng Trạch Quang lại lúc y đang định mở chai. Hắn cầm lấy hai chai ôm vào lòng.
- Rượu này không thể uống.
Tằng Trạch Quang cười cười nhìn Vương Quốc Hoa cẩn thận bỏ lại hai chai xuống dưới giường. Lúc Vương Quốc Hoa quay đầu lại thì gặp ngay ánh mắt của Tằng Trạch Quang. Hắn cười ha hả nói:
- Thực ra tôi cũng thèm nhưng nghĩ lại rượu này ngài còn có việc dùng.
Tằng Trạch Quang hơi giật mình rồi nghĩ mình quá mẫn cảm. Con nhà nông dân dù học từ nhỏ cũng có tâm cơ gì chứ? Hơn nữa động tác mấy ngày nay của mình rất bí mật, hắn sao có thể biết mình lén cố gắng.
- Ha ha, như vậy uống rượu khác.
Vừa nói Tằng Trạch Quang mở tủ lấy một chai Mao đài khác, đây là chai rượu 20 năm.
Vương Quốc Hoa lần này không hề khách khí cầm lấy mở ra. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Tằng Trạch Quang trầm giọng nói:
- Vào đi.
Cửa mở ra, hai người vào, phía trước là nhân viên phục vụ của khách sạn, phía sau là Khương Cung Ninh.
Vương Quốc Hoa thấy người này liền đứng lên nói:
- Khương thúc.
Khương Cung Ninh chính là một nhân vật có tiếng ở huyện Nam Sơn, mặc kệ ai làm lãnh đạo huyện Nam Sơn nhưng đều khách khí với ông chủ có tài sản không dưới năm triệu này. Ở thời đại này khi kinh tế đứng đầu nên có tiền sẽ có địa vị.
Thực tế mấy ngày này Khương Cung Ninh vẫn quan sát chuyện xảy ra ở hồ nước. Từ tên xuống dưới của khách sạn Nam Sơn đều là người của Khương Cung Ninh, muốn không biết chuyện sau hồ nước cũng khó. Chẳng qua Khương Cung Ninh mới đầu không nghĩ Vương Quốc Hoa sẽ tiếp cận Tằng Trạch Quang.
Đối với Vương Quốc Hoa, Khương Cung Ninh thật lòng cảm kích và thưởng thức. Lúc trước Vương Quốc Hoa cứu Khương Nghĩa Quân, Khương Cung Ninh đã vài lần đến cảm ơn, mang quà thì Vương Quốc Hoa nhận, tiền thì không nhận. Chỉ riêng đó Khương Cung Ninh đã biết hắn rất tự tôn.
Lúc này thấy Vương Quốc Hoa mỗi ngày đều tiếp xúc với Tằng Trạch Quang, Khương Cung Ninh mới đầu không thèm để ý nhưng nửa tiếng trước sau khi nhận được điện của con trai, y liền bảo nhân viên chú ý hai người. Biết hai người vào phòng gọi đồ ăn, Khương Cung Ninh lập tức cầm chia Mao đài 35 năm mang lên.
- Ha ha, Quốc Hoa sao lại ở đây?
Khương Cung Ninh ra vẻ không biết Vương Quốc Hoa không ở đây nên khách khí gật đầu.
- Lão Khương, anh có ý gì thế?
Tằng Trạch Quang chỉ chỉ chai rượu trong tay Khương Cung Ninh.
Khương Cung Ninh cười ha hả nói:
- Không có ý gì, trước đây được ngài giúp không ít nên hôm nay tôi mặt dày đến mời ngài uống hai chén.
Tằng Trạch Quang thầm giật mình. Y thầm nghĩ chuyện mình làm không thể lộ ra, sao tên giảo hoạt Khương Cung Ninh lại đến chứ?
- Không sợ bị liên lụy thì cứ ngồi.
Tằng Trạch Quang lạnh nhạt nói.
Sự xuất hiện bất ngờ của Khương Cung Ninh làm không khí bữa ăn trở nên nặng nề. Mặc dù Khương Cung Ninh cố gắng tạo không khí nhưng Tằng Trạch Quang không cho mặt mũi mấy.
Khương Cung Ninh ngồi chỉ mười phút là đứng lên.
Tằng Trạch Quang cũng không lên tiếng giữ lại, chờ sau khi Khương Cung Ninh đi ra y mới khinh thường nói:
- Một tên giảo hoạt.
Vương Quốc Hoa nghe ra ý bất mãn của Tằng Trạch Quang. Hắn do dự một chút rồi nói:
- Khương thúc làm kinh doanh nhưng tóm lại là người biết điều. Nếu so với đám người lạnh lùng trong chính trị thì tính cẩn thận của Khương thúc có đáng gì.
- Tuổi còn trẻ nếu như luôn oán hận thế giới sẽ không tốt.
Tằng Trạch Quang bị thuyết phục. Mấy hôm nay ở khách sạn Nam Sơn có thể nói y cảm nhận rõ sự lạnh nhạt, nói tóm lại so sánh với một số người thì Khương Cung Ninh vẫn tốt hơn. Nghĩ vậy tâm trạng Tằng Trạch Quang tốt hơn không ít.
Một người lúc đen mà bên cạnh có một người nói chuyện sẽ dễ thân cận hơn. Lại nói theo Tằng Trạch Quang thấy thì Vương Quốc Hoa không có gì cần nhờ mình, tính tình hình như cũng lạnh nhạt. Nghĩ đến tài hoa mà hắn lộ ra trước đó, Tằng Trạch Quang càng lúc càng thấy nên bồi dưỡng hắn.
- Rượu này uống được, uống xong tối nhất định có thể ngủ ngon.
Vương Quốc Hoa vừa uống mà nói. Tằng Trạch Quang đang định lên tiếng dạy bảo một chút nhưng bị cắt ngang.
- Cậu đó, đừng uống.
Tằng Trạch Quang hừ một tiếng chặn không cho Vương Quốc Hoa rót nữa. Y nghiêm túc nói:
- Cậu có dám đi tìm Khương Cung Ninh lấy một chiếc xe rồi cùng tôi đi cả đêm lên tỉnh thành không?
Vẻ tươi cười trên mặt Vương Quốc Hoa như cứng lại. Hắn im lặng nhìn Tằng Trạch Quang một lúc rồi đứng dậy đi ra. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tằng Trạch Quang nở nụ cười châm thuốc hút.
Điện thoại bàn vang lên, Tằng Trạch Quang cầm lấy ừ ừ một tiếng. Người gọi chính là Vương Quốc Hoa:
- Chủ tịch, xe đã chuẩn bị xong, tôi sẽ tới giúp ngài dọn đồ hay là chờ ở bãi đỗ xe?
- Hỏi một câu, quan hệ giữa cậu và lão Khương là gì?
Tằng Trạch Quang giờ phút này như về lại vị trí chủ tịch, giọng nói đầy quyền uy.
- Tôi cứu con Khương thúc, coi như là bạn bè thân thiết với con Khương thúc.
Vương Quốc Hoa rất dứt khoát đưa ra câu trả lời.
Tằng Trạch Quang im lặng một lát mới nói:
- Chờ, tôi sẽ xuống.