Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
Mạnh Phù Dao ngồi bật dậy, trợn mắt há miệng nhìn ra ngoài.
Chết tiệt, sao Chiến Nam Thành lại quay trở lại? Có vấn đề gì sao?
Tiến thoái lưỡng nan, nên làm gì bây giờ?
Mạnh Phù Dao ngồi trên giường ngây ngô một khắc, sau đó quyết định, hoặc là không làm, hoặc là phải làm đến cùng, thịt Chiến Nam Thành luôn.
Mạnh Phù Dao giải huyệt cho hai cung nữ, kế đó quay lưng về phía họ, vờ như đang ngủ.
Hai cung nữ này dụi mắt đứng dậy, có chút mơ hồ không biết tại sao mình lại nằm ở mép giường ngủ thiếp đi, nhìn thấy Mạnh thái phi đang nằm ngủ thì cẩn thận lui ra ngoài.
Chẳng mấy chốc Chiến Nam Thành đã bước vào trong điện.
Vẻ mặt y đầy tâm sự nặng nề, mi tâm nhíu chặt, chắp tay phía sau, mới vừa rồi y nhận được tin đã tìm thấy xác của Chiến Bắc Dã ở núi Trường Hãn, hắn đang ngủ lập tức tỉnh dậy, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng không kìm lòng được lại đi đến Tây Hoa cung này.
Manh Phù Dao nằm nghiêng người, nhìn bức tường trắng phản chiếu lờ mờ bóng người, toàn thân nàng căng cứng, chờ y tiến thêm một bước nữa liền ra tay.
Nhưng Chiến Nam Thành lại dừng lại.
Hắn mê mẩn nhìn đường cong quyến rũ của người trên giường, trong ánh mắt lóe lên cảm xúc quái dị, phất tay ra lệnh cho cung nữ lui ra.
Trong điện lúc này chỉ còn lại hai người, một người nằm một người đứng, một người hít thở nhè nhẹ một người đứng yên bất động, hương khói trong chiếc lư đồng bồng bềnh lượn lờ, tựa như tấm màn sa mỏng mờ ảo lả lướt, quấn quýt hai người.
Mạnh Phù Dao cứng đờ, cảm thấy ánh mắt của người sau lưng thật nóng bỏng, đang xem xét tỉ mỉ toàn thân nàng, nhưng trước sau vẫn không tiến thêm bước nào. Nàng rất nóng lòng, sợ Chiến Bắc Dã lo lắng sốt ruột quá sẽ liều lĩnh xông vào, không nhịn được liền mắng thầm trong bụng.
Ngươi mà không bước tới cho ta bắt... thì ngươi không sinh được con trai có YY...
Đột nhiên Chiến Nam Thành lên tiếng.
Y thở dài, khẽ gọi:
"Tĩnh phi..”
Mạnh Phù Dao giật mình, nàng hiểu đại khái Thái phi là phi tử của tiền triều, nhưng sao Chiến Nam Thành không gọi là Tĩnh thái phi mà lại gọi là Tĩnh phi?
"Trẫm nhận được tin... tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đã buông xuống."
Tin gì?
Chiến Nam Thành lại thở dài, "... Chỉ còn lại một mình nàng mà thôi."
Hả?
Chiến Nam Thành yên lặng lâu thật lâu rồi đột nhiên lui về phía sau một bước, Mạnh Phù Dao hốt hoảng cử động, nhưng lại cảm thấy được Chiến Nam Thành kéo một cái ghế đến gần rồi ngồi xuống.
Gần chút nữa đi! Ngươi muốn kháng chiến trường kì sao!
Mạnh Phù Dao bị ánh mắt bỏng rát sau lưng làm cho hết sức khó chịu, thầm cầu mong y mau mau đến gần hơn nữa, lại sợ Chiến Bắc Dã chờ lâu quá sẽ xông vào, trong lòng nóng như lửa đốt mà không thể nào nhúc nhích được, cảm thấy cả người tựa như con rết sắp chết, tâm trạng hồi hộp khôn cùng.
Chiến Nam Thành lại thở dài lần nữa, khiến Mạnh Phù Dao sởn cả gai óc - Người đàn ông này đang ở giai đoạn tiền mãn kinh hay sao vậy!!!
"... Trẫm nhớ rất rõ, dáng vẻ nàng ngày Kim quốc sụp đổ..." Chiến Nam Thành bỗng dưng nói vòng vo, giọng điệu trầm lắng như đang kể lại hồi ức đẹp đẽ nhất, "Khi đó trẫm là người đầu tiên đánh vào Hoàng cung Kim quốc, lúc cánh cửa Thịnh Nghi cung bị kéo ra, ta liền nhìn thấy nàng trong bộ quần áo trắng rất đỗi tinh khiết đang đứng yên lặng, chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng nói: "Tướng quân đường xa cực nhọc."
Y chợt dừng lại, khe khẽ thầm thì: "Bóng nến phá vỡ tuyết trong hoa, ngoài hiên trăng sáng vượt đèn lồng...”(*)
(*) Lấy từ ý thơ “Giá Cô Thiên” của tác giả Liễu Vĩnh thời Tống.
Hoa tuyết trắng trời, trăng sáng vằng vặc, nhiều năm trước có một Hoàng hậu tuyệt sắc khuynh thành, Chiến Nam Thành tựa như trở về thời điểm khi xưa ấy, chăm chú nhìn bóng dáng nữ tử đã khắc sâu vĩnh hằng trong tâm trí mình, ánh mắt dập dềnh như sóng nước hồ thu.
"... Khi nhìn thấy nàng lúc ấy, ta cảm thấy nàng không giống một quốc mẫu, mà tựa như một nhi nữ đương độ xuân thì ở nhà bên cạnh, thanh tú, hoạt bát, cao quý và sáng trong, song vẫn toát ra sự trang nghiêm, ngoài nàng ra không ai xứng đáng làm quốc mẫu."
Mạnh Phù Dao phát run, aizz, có "con riêng" nào mà nói với "mẹ kế" mình những lời như vậy không nhỉ?
"... Nàng vốn không bị điên. Đối mặt với tình huống đại quân bức vua thoái vị mà vẫn điềm tĩnh mỉm cười chào hỏi kẻ thù, như thể Hoàng hậu úy lạo con dân, như một cô gái dùng phong thái tài hoa của mình chiêu dụ quân địch, há sao có thể bị điên? Nếu không phải bởi vì nàng quá kiên cường - Phụ hoàng cưỡng bức nàng, khiến nàng hoài thai..."
Tiếng nói như âm thanh vỡ vụn của một tấm gương, từ từ rạn nứt rồi tan nát thành từng mảnh nhọn sắc bén...
Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại... thì ra là vậy, thì ra là vậy...
Bóng người phía sau lưng nàng bất chợt cử động, Chiến Nam Thành dường như muốn đứng dậy, Mạnh Phù Dao thầm mở cờ trong bụng, thình lình bên ngoài điện truyền tới tiếng gõ cửa hoảng hốt.
Giờ phút này Chiến Nam Thành đang bị lẩn quẩn trong mớ bòng bong giữa những hồi ức cũ và mới đan xen, tâm trạng hoang mang, nghe tiếng gõ cửa liền tức tối quát: "Cút! Đừng quấy rầy Trẫm."
Thái giám ngoài cửa lập tức khom người lui xuống, rời khỏi Tây Hoa cung, nói với Thái giám truyền tin đang đứng đợi bên ngoài, "Không có gì quan trọng, hại chúng ta bị mắng, bảo hắn cút đi."
Thái giám kia nói thật nhỏ, "Người kia nói là có tin khẩn cấp về Liệt Vương, Liệt Vương vào rồi…”
"Đừng nói là Liệt Vương, cho dù là Liệt Hoàng đế cũng vậy, bệ hạ đang giận đó!" Lão thái giám phất tay áo, lên tiếng mắng: "Bảo hắn cút đi."
Ông ta giậm chân bỏ đi, thái giám truyền tin không dám nói gì thêm nữa, thối lui ra khỏi cung, đóng cửa lại, ngửa đầu thở dài nói với kẻ bị thương ở ngón tay đang chờ bên ngoài, "Ý trời..."
Kẻ kia nghe xong thì vội vã xoay người bỏ đi, chưa đi được hai dặm, ngang qua một lối nhỏ gã đột nhiên nhìn thấy một đôi giày màu đen, hiển hiện ngay trước mắt.
Gã chầm chậm giương mắt nhìn, một tia sáng lóe lên vào giây phút cuối cùng của cuộc đời gã.
Ánh đao.
Lúc ngã xuống, gã nghe được câu nói cuối cùng.
"Phản bội Vương gia, giết!"
Bốn bề vắng vẻ, thi thể bị ném vào trong một hồ nước, chìm xuống không một tiếng động. Sự việc lặng lẽ diễn ra ở một lối nhỏ, tưởng chừng như chẳng có gì quan trọng, kì thực lại ảnh hưởng cực kì sâu sắc. Bởi lẽ đã bỏ mất cơ hội diệt trừ ai đó, người mà khiến cho vận mệnh và lịch sử của một đất nước đổi thay, đây cũng là bước ngoặt giúp người này lật đổ Vương triều đương đại, trở thành Đế Vương lẫy lừng thiên hạ.
Do Chiến Nam Thành không chịu nghe tin báo, nên đã mất đi cơ hội duy nhất để giết Chiến Bắc Dã.
Bởi vậy mà Chiến Bắc Dã thoát được một kiếp nạn.
Giờ phút này, lòng Mạnh Phù Dao vẫn còn hồi hộp không thôi, nàng nhìn chòng chọc Chiến Nam Thành đuổi thái giám đi, không dám thở ra.
Mới vừa nãy, khi thái giám đến gõ cửa, lòng nàng không khỏi nhảy dựng lên, ngập tràn cảm giác bất an, suýt chút nữa đã ra tay.
Tâm trạng Chiến Nam Thành như đang rất nóng vội, y đứng dậy đi tới đi lui mấy vòng, sau đó đột nhiên dứt khoát đi đến chỗ "Thái phi".
Chiến Bắc Dã đang ở trong nhà xí.
Nhà xí nữ rất nhỏ, hắn nằm trên nóc của nhà xí nam chờ đợi, nhìn chòng chọc cửa nhà xí nữ không chớp mắt.
Giờ phút này đây nhịp đập tim hắn vô cùng hỗn loạn, hắn nhớ là mình chưa bao giờ nôn nóng như lúc này. Nhiều năm trước đây, dù ở trong tình cảnh cạn kiệt lương thực và vũ khí, hơn nữa còn bị kỵ binh La Ma bao vây trùng điệp, phải chiến đấu trực tiếp bằng tay không, hắn cũng không nóng lòng như thế này.
Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi - tận mắt nhìn thấy Mạnh Phù Dao bước vào trong điện, rồi lặng im không một tiếng động, tim hắn như lập tức vọt lên cổ họng, hắn quả thật rất muốn xông ra, kéo nàng trở lại.
Hắn bất lực, để cho một cô gái yếu ớt mảnh mai mạo hiểm vì mình, thế nhưng cô gái kia chẳng chút do dự, kiên quyết rời đi, nàng còn nói với hắn: tin tưởng nàng.
Hắn đã cùng cô gái này trải qua bao hiểm nguy...
Hắn có thói quen luôn bảo vệ các nhi nữ - tựa như hắn đối với Mẫu phi mình. Hắn cho rằng nữ nhi là những người yếu ớt mà trang nam tử phải hết lòng bảo vệ, thế nhưng Mạnh Phù Dao lại cho hắn thấy, trên thế gian này còn có những cô gái kiên cường mạnh mẽ, độc lập tự tin, không bao giờ nép mình phụ thuộc vào bất kì ai cả.
Chiến Bắc Dã cong khóe môi, nhìn đăm đăm vào bóng tối phía trước mặt, mồ hôi trong lòng bàn tay hắn từ từ khô lại, ánh mắt hắn cũng dần trở nên bình tĩnh hơn.
Đúng vậy, tin tưởng nàng.
Hắn nhìn thấy một cung nữ đang cúi đầu, dùng tay túm chặt váy, bước từng bước ra khỏi cửa điện, dáng vẻ rất giống người vừa tiếp cận Mạnh Phù Dao ở bên trong, chậm rãi đi về hướng nhà xí.
Nước mắt Chiến Bắc Dã đột nhiên chực trào nơi khóe mắt.
Kia là Mẫu phi hắn.
Bà chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng về phía hắn, Chiến Bắc Dã cắn chặt môi, nhìn theo không chớp mắt.
Mẫu phi hắn không hay biết gì vẫn thong thả bước đi, bà không biết giờ phút này đang chập chùng nguy hiểm, không hề lo lắng, cũng không biết Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao đang rất đỗi nóng lòng. Một người đang ở nhà xí, một người đang dõi mắt qua cửa sổ dõi theo bà, dùng hết tâm trí và sự kiên định của mình đếm từng bước một.
Bà chỉ nhớ rất rõ lời Mạnh Phù Dao, cúi đầu im lặng, đến nhà xí nữ, gặp Tiểu Dã.
Cuối cùng cũng đến được.
Vừa ngẩng đầu lên, bà liền nhìn thấy khuôn mặt nhi tử lộ ra nơi cửa sổ đối diện.
Bà ngây ngốc nhìn, không nói được lời nào, đôi mắt ửng đỏ.
Tĩnh thái phi kiễng chân lên, với tay xuyên qua ô cửa sổ nhỏ đầy bụi bặm, cố gắng vươn tay về phía nhà xí nam, để sờ mặt nhi tử mình.
Chiến Bắc Dã khẽ khàng bẻ gãy thanh chắn cửa sổ, đặt mặt mình lên bệ ô cửa.
Khoảnh khắc này, hai mẹ con không thể nào kìm được nước mắt, Chiến Bắc Dã đưa tay lau nước mắt trên mặt mẹ mình, cảm thấy phút giây này vui mừng không tả xiết, để mặc nước mắt tuôn rơi.
Hai mẹ con cùng khóc rồi cùng nhìn nhau cười.
Đúng lúc này vọng đến tiếng hô: "Bệ hạ giá lâm!"
Chiến Bắc Dã đột nhiên giật mình, Mẫu phi hắn cũng lập tức hốt hoảng, dù bà không hiểu chuyện gì song cũng vô cùng hoảng sợ.
Chiến Bắc Dã nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của Mẫu phi mình liền hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế.
Không thể xung động.
Vẫn chưa đến thời khắc cuối cùng, Mạnh Phù Dao thông minh ranh mãnh, võ công cũng cao, chắc hẳn sẽ đối phó được với Chiến Nam Thành. Nếu lúc này hắn mạo hiểm xông ra, có khi sẽ khiến nàng gặp nguy hiểm.
Nàng bảo hắn, tin tưởng nàng.
Chiến Bắc Dã hít một hơi thật sâu, mùi ô uế của nhà xí xộc vào mũi, hắn nắm tay Mẫu phi, vỗ về trấn an bà.
Tiếp đó chờ đợi.
Ánh đao chợt lóe!
Tựa như ánh chớp phát sáng nơi chân trời, chỉ trong thoáng chốc đã vượt qua không gian bao la, vạch nên chín vạn dặm ráng hồng trong bóng đêm dày đặc, hướng thẳng tới kẻ địch!
Mạnh Phù Dao dùng toàn bộ sức lực của mình, ra một chiêu nhanh nhất.
Tuyết quang bừng sáng khắp cả phòng, người bên ngoài ai cũng sợ hãi, Mạnh Phù Dao hung hãn nhanh nhẹn tựa như chim Ưng, quát khẽ: "Vương gia báo thù!"
"Xoẹt-" Cơ hồ ánh đao vừa lóe lên thì đã quét về phía ngực Chiến Nam Thành, Chiến Nam Thành hết sức bình tĩnh nhanh chóng thoái lui, y giận dữ vô cùng, song lại không giao đấu với Mạnh Phù Dao mà lùi thật nhanh vào trong phòng.
Mạnh Phù Dao cười lạnh, "Cơ quan?" Đao trong tay nàng đột nhiên sáng bừng ánh sáng xanh, bổ về phía đỉnh đầu Chiến Nam Thành, y theo bản năng nghiêng đầu qua một bên, trong tích tắc ấy thì đao khí đã quét ngang cổ y, Mạnh Phù Dao nhanh tay túm chặt cổ Chiến Nam Thành.
"Ngốc quá, đây là hư chiêu, hư chiêu mà ngươi cũng không biết à?" Nàng cười ha ha ha. Chiến Nam Thành hừ lạnh, đột nhiên giơ ngón tay.
Mạnh Phù Dao liền siết chặt cổ y hơn nữa, khiến cả người y mềm nhũn, nhưng ngón tay kia của y cực kì mau lẹ đã bắn ra một thứ gì đó phát ra tiếng vang "đùng", trong khói mù lan tỏa đột ngột xuất hiện một người, xông tới giao chiến với Mạnh Phù Dao. Ánh lửa trong tay người này phát ra tiếng "khì khì" đánh dội lên vách tường phát ra tia sáng khắp phòng, đồng thời cũng tạo nên tiếng ầm ầm vang dội.
Các thủ vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động lập tức chạy vào.
Chiến Bắc Dã cũng quát lên một tiếng chói tai, đạp bay nóc nhà xí nam, liên tiếp giết chết mấy thủ vệ chỉ trong thoáng chốc, thân hình họ rơi xuống mặt đất liền chạm trúng phải cơ quan nào đó, tiếng nổ bùm bùm bùm rền vang, một trận mưa tên bắn ra khắp bốn phía, lại khiến các thủ vệ vòng ngoài chết thêm một lượt.
Chiến Bắc Dã ôm Mẫu phi mình trong ngực, để bà bám chặt cổ hắn, dùng vải mỏng bịt mắt bà lại, nói thật nhỏ: "Mẹ đừng nhìn, ôm chặt con."
Tĩnh thái phi tựa vào vòm ngực to rộng của con trai, mỉm cười gật đầu.
"Bụp," Chiến Bắc Dã đá văng vách gỗ cửa nhà xí, lạnh lẽo cười bay ra từ đám bụi mịt mù, nhưng không xông về phía cửa Hoàng cung mà xách một hai thi thể gần kề lên để che chắn trước người, xoay người thẳng tiến vào phía trong đại điện.
Phù Dao, ta tới đón nàng.
Điện Trùng Liên đèn đuốc bừng sáng, tiếng bước chân vội vã lộn xộn vang lên, cung nỏ trên tường bắn ra tên bay đen kịt, cửa hai bên thiên điện được mở ra, một khẩu pháo to kềnh xuất hiện.
Chiến Bắc Dã vẫn một đường xông thẳng về phía trước, thủ vệ không ngừng ngã xuống theo từng bước chân hắn.
"Chặn hắn lại, bệ hạ ở bên trong!" Vô số thủ vệ xông tới, tạo thành một bức tường người, ánh đao bóng kiếm dày đặc tựa như rừng rậm lạnh lẽo âm u, cùng chĩa thẳng về phía Chiến Bắc Dã.
"Ầm", Chiến Bắc Dã vừa mới bước lên bậc thang cửa điện, bậc thang này đột nhiên sụp xuống.
Chiến Bắc Dã hét lên, phóng mình lên không trung như Diều Hâu giang rộng cánh bay vút lên cao, vững chắc mạnh mẽ.
Tiếng quát khẽ từ điện Trùng Liên vọng ra: "Bắn!"
"Vù vù!"
Những mũi tên đen như mây mù vần vũ, tựa như một đạo thiên lôi từ trên trời cao đánh xuống Chiến Bắc Dã.
Bên ngoài điện giao tranh kịch liệt, máu tươi lai láng.
Bên trong điện hai cao thủ không ngừng đấu trí đấu dũng.
Khói độc màu vàng không ngừng lan tỏa, phả vào mặt Mạnh Phù Dao.
Nàng chẳng hề chớp mắt, thờ ơ như không, túm chặt Chiến Nam Thành chắn trước mặt mình.
Ánh mắt Chiến Nam Thành trở nên đỏ ngầu, hắn không ngờ cô gái này lại ứng biến nhanh nhẹn và quyết liệt như vậy, người bình thường trong tình cảnh này đều trốn chạy, vậy mà cô gái này lại muốn cùng hắn chết chung.
Mạnh Phù Dao vẫn không chịu buông tay, rất bỉ ổi cười hà hà nói: "Đồng quy vu tận với Hoàng đế Thiên Sát là một vinh quang."
Phía bên trên lại phát ra tiếng hừ lạnh, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa nhạt nhẽo, như có như không, như mây trôi bồng bềnh lơ lững.
Tiếng hừ lạnh vừa thốt ra, sương mù vàng liền tản mát.
Sắc mặt Chiến Nam Thành đang xám xịt như tro tàn bỗng chốc liền sáng rỡ, nếu không phải Mạnh Phù Dao đang siết chặt cổ họng hắn, có lẽ hắn sẽ mừng đến nỗi hét toáng lên.
Ánh mắt Mạnh Phù Dao rất đỗi lạnh lẽo, nàng nhanh chóng giơ đao lên, ánh đao lóe sáng, trên đao loáng thoáng in bóng một nữ nhân tóc dài hoa râm, trường bào màu xám trắng, khí chất thanh thoát nhẹ nhàng như mây bay. Mặc dù vẫn bất động, nhưng người nhìn lại cảm thấy như đang lướt trôi, khiến người ta hoa mắt.
Bà uể oải "di chuyển" trên xà nhà, vẻ như vô cùng chán nản, tiện tay nhổ một sợi tóc bạc đặt trong lòng bàn tay nhìn đến thất thần, nhàn nhạt nói: "Hoàng đế Thiên Sát thật vô dụng, ta chỉ vừa đến chậm một chút, cư nhiên lại suýt bị một tiểu nữ tử giết chết."
Chiến Nam Thành sắc mặt tái xanh, Mạnh Phù Dao thì cười hì hì, "À, vị tiền bối yêu quý trên xà nhà kia, đừng xem thường Hoàng đế Thiên Sát nha, người ta đánh nhau không được, nhưng bản lĩnh khác không có nhỏ đâu. Âm mưu quý kế đầy người, ngầm mai phục thủ vệ khắp nơi để thủ tiêu em trai của mình, nhỏ nhen ích kỉ."
Sắc mặt Chiến Nam Thành chẳng còn màu gì nữa, nghiến răng ken két, nhìn Mạnh Phù Dao như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, Mạnh Phù Dao cũng chòng chọc nhìn hắn không chút nhượng bộ, chẳng hề che giấu nét căm hận trong đôi mắt mình, điềm nhiên nói: "Thế nào? Muốn giết ta à? Thật ra ta cũng rất là muốn giết chết ngươi, nếu không phải mạng ngươi còn chút hữu dụng, một đao vừa rồi của ta đã giết chết ngươi rồi, ngươi đúng là đồ ghê tởm còn không bằng heo chó nữa đó!"
Nàng càng nói càng tức, hình ảnh Hắc Phượng kị bị chết vô số, Chiếc Bắc Dã lệ rơi đầy mặt nằm trên bờ tường nghe mẫu thân hát hiển hiện trong đầu nàng, khiến lòng nàng đau như cắt, không kìm được giơ tay lên tát vào mặt Chiến Nam Thành, "Mẹ kiếp, nhìn thấy ngươi liền tức chết đi được, đánh ngươi trước rồi nói sau!"
Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, binh lính hộ giá vừa xông tới thấy vậy thì sắc mặt trắng bệch, hai chân nhũn ra, Mạnh Phù Dao nghiêng đầu liếc xéo Chiến Nam Thành, nham hiểm cười, "Hét đi, hét to lên, để bọn chúng vào đây càng đông càng vui, nhìn Hoàng đế Thiên Sát bị ta tát tai, mau đến đây xem đi, một người vào ta tát một cái, tặng không miễn phí, không cần mua vé vào cửa."
Cả người Chiến Nam Thành không ngừng run rẩy, sắc mặt thoạt đầu là đỏ bừng, sau đó lập tức trắng bệch, rồi lại từ trắng bệch chuyển thành xanh mét - Y nhìn ra được Phù Dao là một kẻ lưu manh, nói được làm được. Y đường đường là Hoàng đế Thiên Sát, trước mặt mọi người lại bị một kẻ hèn mọn tát tai, hỏi sau này y còn mặt mũi nào làm người nữa? Y bất đắc dĩ phải dùng ánh mắt ra hiệu: "Lui ra ngoài!"
Thủ vệ thấy vậy thì như gặp được đại xá, mặt đầy mồ hôi lạnh lui ra ngoài điện, nữ nhân thanh thoát như mây trên xà ngang lười nhác lên tiếng: "Tiểu cô nương, đừng có kiêu ngạo quá, ở ngay trước mặt lão nhân gia ta mà đập trái đập phải coi như không hề nể mặt ta, tát một hai cái là đủ rồi."
"Tiền bối à, ta nghe người nói vậy thì càng thích người hơn." Mạnh Phù Dao hớn hở, "Ta nghe lời người, tát hai cái nhé."
Nàng giơ tay giáng "bốp" lên mặt Chiến Nam Thành, mạnh đến nỗi gân xanh trên mặt cũng nổi lên, nhìn vẻ mặt tức giận cực độ của Chiến Nam Thành, vô tội nói: "Tiền bối bảo ta tát ngươi hai cái."
Nữ nhân trên xà nhà lại nở nụ cười, bà hất mái tóc hoa râm thoạt nhìn rất già nua, giọng nói lười nhác khiến người nghe cảm thấy buồn ngủ, song tiếng cười lại trong trẻo giòn giã mang theo khí thế bức người, "Ta thật thích tiểu cô nương này, đáng tiếc..."
Bà ta vừa nói xong, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài khe khẽ, tay áo bất ngờ lay động.
Ống tay áo phất lên, Mạnh Phù Dao cũng lập tức đưa đao ra cản, một tiếng nổ vang rền, ánh sáng màu xanh lam va chạm mạnh mẽ với ánh sáng màu xám tối quỷ mị, Mạnh Phù Dao lui sang một bên, nàng nắm chặt thanh đao "Thí Thiên" cố gắng đứng vững lại. Ánh sáng màu xám tối như mây vần cuồn cuộn, không ngừng dồn dập lao về phía nàng.
Hai luồng ánh sáng va chạm vào nhau vô số lần rồi ngừng hẳn, một đoạn sau đó, một lọn tóc đen mun bị luồng kình khí cắt đứt rơi xuống.
Đao phong dồn dập vun vút lướt sát mi tâm nàng, chỉ chừng xíu xiu nữa thôi dường như sẽ cắt nát mặt nàng.
Mạnh Phù Dao chẳng hề chớp mắt, mặt không đổi sắc hạ đao xuống, cười nói: "Ai da, tiền bối à, đa tạ người đã giúp ta cắt bớt mái tóc dài lôi thôi này."
Khuôn mặt nữ nhân áo xám lộ vẻ dò xét, sắc mặt trắng bệch, ngũ quan thanh tú, hàng mày hơi chênh chếch, tựa như chữ "Nhất" do các học giả tiếng tăm viết thư pháp, ánh nhìn hời hợt không đoán được bất kì điều gì.
Mạnh Phù Dao đảo mắt, lòng thầm nói - theo giọng điệu và võ công của người này, chẳng lẽ là một trong Thập đại cường giả? Trong Thập đại cường giả, Ngọc Hành không biết là nam hay nữ, Vân Hồn và Vụ Ẩn đều là nữ, không biết người này là ai đây?
Nàng vẫn tiếp tục kề đao lên cổ Chiến Nam Thành, cười hì hì, nhìn thẳng vào mắt người trước mặt.
Nữ nhân áo xám nhìn Mạnh Phủ Dao chăm chú, lên tiếng: "Căn cốt rất tốt, đáng tiếc..”
Mạnh Phù Dao lập tức giương đao.
"Vù-“
Một luồng sóng nước thình lình cuồn cuộn dưới chân nàng, tựa như nước sông bỗng dưng dâng lên đến tận trời cao, tựa như có một sức mạnh siêu nhiên giữ chặt chân nàng. Manh Phù Dao cảm thấy cổ chân căng cứng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sức mạnh siêu nhiên kia hất văng ra ngoài.
Nàng té nhào, lăn tròn mấy vòng dưới đất, đập vào vách tường phát ra một tiếng ầm thật mạnh, sau đó thì ho khan rồi khạc ra một ngụm máu tươi.
Nữ nhân áo xám kia lại nói: "Đáng tiếc..."
Ầm một tiếng, Mạnh Phù Dao bị hất đụng vào góc bàn, gãy mất một nửa chiếc răng.
"Đáng tiếc..."
Ầm, Mạnh Phù Dao lại bị hất văng lần nữa, cánh tay cọ xát trên mặt đất bong ra một mảng da.
"Đáng tiếc..”
"Rắc rắc!" Ngón tay đang cầm đao của Mạnh Phù Dao đột nhiên bị gãy.
Thế nhưng, trước sau tay nàng vẫn nắm chặt Chiến Nam Thành.
Cho dù bị đánh đến thương tích đầy mình, chảy máu, bong da, xương gãy, thế nhưng Mạnh Phù Dao cũng không buông tay.
Chủy thủ trên tay nàng vẫn kề trên cổ Chiến Nam Thành khi nàng ngã té thì y cũng vậy, khi nàng chảy máu thì y cũng chảy máu, không nhiều hơn cũng không kém hơn nàng dù chỉ một giọt, khiến Chiến Nam Thành thất kinh hồn vía.
Nữ nhân áo xám cuối cùng cũng ngừng tay, nhìn Mạnh Phù Dao lâu thật lâu, lắc đầu nói: "Ta thật sự chưa bao giờ thấy nữ tử nào vừa mạnh mẽ lại vừa ngoan cố như vậy."
"Tiền bối." Mạnh Phù Dao phun một ngụm máu tươi lên mặt Chiến Nam Thành, sau đó lấy Hoàng bào thêu rồng của y lau miệng, trên mặt vẫn treo nụ cười, "Tiền bối biết rõ là ta không đánh thắng người được, song với thực lực của ta, chỉ cần ta không sợ chết thì y không thể nào thoát được. Nếu ta bị tiền bối giết chết, ta sẽ kéo y cùng chết theo."
"Ngươi cần gì làm thế?" Nữ nhân áo xám trên xà nhà nhíu mày nhìn nàng, "Có đáng không? Tại sao?"
Mạnh Phù Dao im lặng, chủy thủ trên cổ Chiến Nam Thành vạch một đường, máu tươi chảy xuống, đáy mắt nàng lộ rõ sự lạnh lùng, cười khẩy đáp, "Vì những người đã chết."
Nữ nhân áo xám nhìn nàng, lâu thật lâu sau lên tiếng, "Ngươi là một nhân tài, vì sao lại liều mạng như vậy? Ngươi thả y ra, ta cam đoan y sẽ tha cho ngươi."
"Bây giờ là ta không thả y, không phải là y tha mạng cho ta." Mạnh Phù Dao cười nhẹ bẫng, "Tiền bối sai rồi."
Nữ nhân áo xám bất đắc dĩ liếc nhìn Chiến Nam Thành, lẩm bẩm, "Lẽ ra ban đầu ta không nên nhận lễ vật của nhà họ Chiến..." Suy nghĩ một đoạn bà nói tiếp, "Ta cho ngươi một sợi tóc trắng của ta, sau này có thể nó sẽ cứu ngươi một mạng.""
Mạnh Phù Dao nhìn đăm đăm vị cường giả vừa ngây thơ vừa võ công cao cường trước mặt, lễ phép đáp, "Tiền bối, sau này tóc ta cũng sẽ bạc trắng và dài, không chừng còn sẽ nhiều hơn cả người, nên không cần tặng cho ta đâu."
"Ừm..." Nữ nhân áo xám bực bội đứng lên, đưa tay vuốt mái tóc dài của mình, "Vậy ta không thể làm gì khác hơn là giết chết ngươi."
Chiến Bắc Dã ở trong không trung.
Trước mặt hắn là một hố sâu, sau lưng hắn tên bắn như mưa, hơn nữa hắn còn ôm Mẫu phi trước ngực, chỉ còn lại một tay chống địch.
Nếu không phải vì đang ôm Mẫu phi thì chỉ cần hắn tung người một cái là đã có thể thoát thân.
Tuy nhiên hắn lại siết chặt Mẫu phi vào lòng hơn nữa, quát to:
"Lên."
Sau đó một đường giết chóc xông thẳng vào bên trong điện, thị vệ tập hợp nơi cửa điện càng lúc càng đông hơn, ngăn cản Chiến Bắc Dã.
"Ai cản ta sẽ chết!"
Chiến Bắc Dã xưa nay luôn lời ít ý nhiều, cũng luôn nói được là làm được, trường kiếm trong tay chỉ một chiêu đã xuyên qua ba người, máu tươi bắn ra vấy khắp người hắn, Chiến Bắc Dã cười lạnh nói: "Ta rất thích giết người, cám ơn các ngươi đã giúp ta toại nguyện."
Máu tươi bắn tung tóe hòa những mảnh xương vỡ vụn phát ra tiếng kêu răng rắc, số người chết không ngừng tăng lên.
Chỉ có cảnh chém giết mãi không ngừng.
Mắt hắn đã hóa màu đỏ thẫm.
Nhưng hắn vẫn thấy được Mạnh Phù Dao thân hình nhếch nhác dính đầy máu đang uy hiếp Chiến Nam Thành nghe thấy nữ nhân áo xám trên xà nhà nói: "Ta đành phải giết ngươi."
Hắn tức thì xông vào với khí mãnh liệt, cuồn cuộn như một cơn gió lốc, tập kích nữ nhân áo xám trên xà nhà. Nữ nhân áo xám liếc mắt nhìn hắn, lười nhác cất tiếng, "Đến một người thì giết thêm một người, không phải tốn thời gian của ta."
Chiến Bắc Dã cười lạnh, hét vang:
"Muốn giết nàng, trước hết giết ta!"
Chết tiệt, sao Chiến Nam Thành lại quay trở lại? Có vấn đề gì sao?
Tiến thoái lưỡng nan, nên làm gì bây giờ?
Mạnh Phù Dao ngồi trên giường ngây ngô một khắc, sau đó quyết định, hoặc là không làm, hoặc là phải làm đến cùng, thịt Chiến Nam Thành luôn.
Mạnh Phù Dao giải huyệt cho hai cung nữ, kế đó quay lưng về phía họ, vờ như đang ngủ.
Hai cung nữ này dụi mắt đứng dậy, có chút mơ hồ không biết tại sao mình lại nằm ở mép giường ngủ thiếp đi, nhìn thấy Mạnh thái phi đang nằm ngủ thì cẩn thận lui ra ngoài.
Chẳng mấy chốc Chiến Nam Thành đã bước vào trong điện.
Vẻ mặt y đầy tâm sự nặng nề, mi tâm nhíu chặt, chắp tay phía sau, mới vừa rồi y nhận được tin đã tìm thấy xác của Chiến Bắc Dã ở núi Trường Hãn, hắn đang ngủ lập tức tỉnh dậy, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng không kìm lòng được lại đi đến Tây Hoa cung này.
Manh Phù Dao nằm nghiêng người, nhìn bức tường trắng phản chiếu lờ mờ bóng người, toàn thân nàng căng cứng, chờ y tiến thêm một bước nữa liền ra tay.
Nhưng Chiến Nam Thành lại dừng lại.
Hắn mê mẩn nhìn đường cong quyến rũ của người trên giường, trong ánh mắt lóe lên cảm xúc quái dị, phất tay ra lệnh cho cung nữ lui ra.
Trong điện lúc này chỉ còn lại hai người, một người nằm một người đứng, một người hít thở nhè nhẹ một người đứng yên bất động, hương khói trong chiếc lư đồng bồng bềnh lượn lờ, tựa như tấm màn sa mỏng mờ ảo lả lướt, quấn quýt hai người.
Mạnh Phù Dao cứng đờ, cảm thấy ánh mắt của người sau lưng thật nóng bỏng, đang xem xét tỉ mỉ toàn thân nàng, nhưng trước sau vẫn không tiến thêm bước nào. Nàng rất nóng lòng, sợ Chiến Bắc Dã lo lắng sốt ruột quá sẽ liều lĩnh xông vào, không nhịn được liền mắng thầm trong bụng.
Ngươi mà không bước tới cho ta bắt... thì ngươi không sinh được con trai có YY...
Đột nhiên Chiến Nam Thành lên tiếng.
Y thở dài, khẽ gọi:
"Tĩnh phi..”
Mạnh Phù Dao giật mình, nàng hiểu đại khái Thái phi là phi tử của tiền triều, nhưng sao Chiến Nam Thành không gọi là Tĩnh thái phi mà lại gọi là Tĩnh phi?
"Trẫm nhận được tin... tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đã buông xuống."
Tin gì?
Chiến Nam Thành lại thở dài, "... Chỉ còn lại một mình nàng mà thôi."
Hả?
Chiến Nam Thành yên lặng lâu thật lâu rồi đột nhiên lui về phía sau một bước, Mạnh Phù Dao hốt hoảng cử động, nhưng lại cảm thấy được Chiến Nam Thành kéo một cái ghế đến gần rồi ngồi xuống.
Gần chút nữa đi! Ngươi muốn kháng chiến trường kì sao!
Mạnh Phù Dao bị ánh mắt bỏng rát sau lưng làm cho hết sức khó chịu, thầm cầu mong y mau mau đến gần hơn nữa, lại sợ Chiến Bắc Dã chờ lâu quá sẽ xông vào, trong lòng nóng như lửa đốt mà không thể nào nhúc nhích được, cảm thấy cả người tựa như con rết sắp chết, tâm trạng hồi hộp khôn cùng.
Chiến Nam Thành lại thở dài lần nữa, khiến Mạnh Phù Dao sởn cả gai óc - Người đàn ông này đang ở giai đoạn tiền mãn kinh hay sao vậy!!!
"... Trẫm nhớ rất rõ, dáng vẻ nàng ngày Kim quốc sụp đổ..." Chiến Nam Thành bỗng dưng nói vòng vo, giọng điệu trầm lắng như đang kể lại hồi ức đẹp đẽ nhất, "Khi đó trẫm là người đầu tiên đánh vào Hoàng cung Kim quốc, lúc cánh cửa Thịnh Nghi cung bị kéo ra, ta liền nhìn thấy nàng trong bộ quần áo trắng rất đỗi tinh khiết đang đứng yên lặng, chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng nói: "Tướng quân đường xa cực nhọc."
Y chợt dừng lại, khe khẽ thầm thì: "Bóng nến phá vỡ tuyết trong hoa, ngoài hiên trăng sáng vượt đèn lồng...”(*)
(*) Lấy từ ý thơ “Giá Cô Thiên” của tác giả Liễu Vĩnh thời Tống.
Hoa tuyết trắng trời, trăng sáng vằng vặc, nhiều năm trước có một Hoàng hậu tuyệt sắc khuynh thành, Chiến Nam Thành tựa như trở về thời điểm khi xưa ấy, chăm chú nhìn bóng dáng nữ tử đã khắc sâu vĩnh hằng trong tâm trí mình, ánh mắt dập dềnh như sóng nước hồ thu.
"... Khi nhìn thấy nàng lúc ấy, ta cảm thấy nàng không giống một quốc mẫu, mà tựa như một nhi nữ đương độ xuân thì ở nhà bên cạnh, thanh tú, hoạt bát, cao quý và sáng trong, song vẫn toát ra sự trang nghiêm, ngoài nàng ra không ai xứng đáng làm quốc mẫu."
Mạnh Phù Dao phát run, aizz, có "con riêng" nào mà nói với "mẹ kế" mình những lời như vậy không nhỉ?
"... Nàng vốn không bị điên. Đối mặt với tình huống đại quân bức vua thoái vị mà vẫn điềm tĩnh mỉm cười chào hỏi kẻ thù, như thể Hoàng hậu úy lạo con dân, như một cô gái dùng phong thái tài hoa của mình chiêu dụ quân địch, há sao có thể bị điên? Nếu không phải bởi vì nàng quá kiên cường - Phụ hoàng cưỡng bức nàng, khiến nàng hoài thai..."
Tiếng nói như âm thanh vỡ vụn của một tấm gương, từ từ rạn nứt rồi tan nát thành từng mảnh nhọn sắc bén...
Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại... thì ra là vậy, thì ra là vậy...
Bóng người phía sau lưng nàng bất chợt cử động, Chiến Nam Thành dường như muốn đứng dậy, Mạnh Phù Dao thầm mở cờ trong bụng, thình lình bên ngoài điện truyền tới tiếng gõ cửa hoảng hốt.
Giờ phút này Chiến Nam Thành đang bị lẩn quẩn trong mớ bòng bong giữa những hồi ức cũ và mới đan xen, tâm trạng hoang mang, nghe tiếng gõ cửa liền tức tối quát: "Cút! Đừng quấy rầy Trẫm."
Thái giám ngoài cửa lập tức khom người lui xuống, rời khỏi Tây Hoa cung, nói với Thái giám truyền tin đang đứng đợi bên ngoài, "Không có gì quan trọng, hại chúng ta bị mắng, bảo hắn cút đi."
Thái giám kia nói thật nhỏ, "Người kia nói là có tin khẩn cấp về Liệt Vương, Liệt Vương vào rồi…”
"Đừng nói là Liệt Vương, cho dù là Liệt Hoàng đế cũng vậy, bệ hạ đang giận đó!" Lão thái giám phất tay áo, lên tiếng mắng: "Bảo hắn cút đi."
Ông ta giậm chân bỏ đi, thái giám truyền tin không dám nói gì thêm nữa, thối lui ra khỏi cung, đóng cửa lại, ngửa đầu thở dài nói với kẻ bị thương ở ngón tay đang chờ bên ngoài, "Ý trời..."
Kẻ kia nghe xong thì vội vã xoay người bỏ đi, chưa đi được hai dặm, ngang qua một lối nhỏ gã đột nhiên nhìn thấy một đôi giày màu đen, hiển hiện ngay trước mắt.
Gã chầm chậm giương mắt nhìn, một tia sáng lóe lên vào giây phút cuối cùng của cuộc đời gã.
Ánh đao.
Lúc ngã xuống, gã nghe được câu nói cuối cùng.
"Phản bội Vương gia, giết!"
Bốn bề vắng vẻ, thi thể bị ném vào trong một hồ nước, chìm xuống không một tiếng động. Sự việc lặng lẽ diễn ra ở một lối nhỏ, tưởng chừng như chẳng có gì quan trọng, kì thực lại ảnh hưởng cực kì sâu sắc. Bởi lẽ đã bỏ mất cơ hội diệt trừ ai đó, người mà khiến cho vận mệnh và lịch sử của một đất nước đổi thay, đây cũng là bước ngoặt giúp người này lật đổ Vương triều đương đại, trở thành Đế Vương lẫy lừng thiên hạ.
Do Chiến Nam Thành không chịu nghe tin báo, nên đã mất đi cơ hội duy nhất để giết Chiến Bắc Dã.
Bởi vậy mà Chiến Bắc Dã thoát được một kiếp nạn.
Giờ phút này, lòng Mạnh Phù Dao vẫn còn hồi hộp không thôi, nàng nhìn chòng chọc Chiến Nam Thành đuổi thái giám đi, không dám thở ra.
Mới vừa nãy, khi thái giám đến gõ cửa, lòng nàng không khỏi nhảy dựng lên, ngập tràn cảm giác bất an, suýt chút nữa đã ra tay.
Tâm trạng Chiến Nam Thành như đang rất nóng vội, y đứng dậy đi tới đi lui mấy vòng, sau đó đột nhiên dứt khoát đi đến chỗ "Thái phi".
Chiến Bắc Dã đang ở trong nhà xí.
Nhà xí nữ rất nhỏ, hắn nằm trên nóc của nhà xí nam chờ đợi, nhìn chòng chọc cửa nhà xí nữ không chớp mắt.
Giờ phút này đây nhịp đập tim hắn vô cùng hỗn loạn, hắn nhớ là mình chưa bao giờ nôn nóng như lúc này. Nhiều năm trước đây, dù ở trong tình cảnh cạn kiệt lương thực và vũ khí, hơn nữa còn bị kỵ binh La Ma bao vây trùng điệp, phải chiến đấu trực tiếp bằng tay không, hắn cũng không nóng lòng như thế này.
Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi - tận mắt nhìn thấy Mạnh Phù Dao bước vào trong điện, rồi lặng im không một tiếng động, tim hắn như lập tức vọt lên cổ họng, hắn quả thật rất muốn xông ra, kéo nàng trở lại.
Hắn bất lực, để cho một cô gái yếu ớt mảnh mai mạo hiểm vì mình, thế nhưng cô gái kia chẳng chút do dự, kiên quyết rời đi, nàng còn nói với hắn: tin tưởng nàng.
Hắn đã cùng cô gái này trải qua bao hiểm nguy...
Hắn có thói quen luôn bảo vệ các nhi nữ - tựa như hắn đối với Mẫu phi mình. Hắn cho rằng nữ nhi là những người yếu ớt mà trang nam tử phải hết lòng bảo vệ, thế nhưng Mạnh Phù Dao lại cho hắn thấy, trên thế gian này còn có những cô gái kiên cường mạnh mẽ, độc lập tự tin, không bao giờ nép mình phụ thuộc vào bất kì ai cả.
Chiến Bắc Dã cong khóe môi, nhìn đăm đăm vào bóng tối phía trước mặt, mồ hôi trong lòng bàn tay hắn từ từ khô lại, ánh mắt hắn cũng dần trở nên bình tĩnh hơn.
Đúng vậy, tin tưởng nàng.
Hắn nhìn thấy một cung nữ đang cúi đầu, dùng tay túm chặt váy, bước từng bước ra khỏi cửa điện, dáng vẻ rất giống người vừa tiếp cận Mạnh Phù Dao ở bên trong, chậm rãi đi về hướng nhà xí.
Nước mắt Chiến Bắc Dã đột nhiên chực trào nơi khóe mắt.
Kia là Mẫu phi hắn.
Bà chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng về phía hắn, Chiến Bắc Dã cắn chặt môi, nhìn theo không chớp mắt.
Mẫu phi hắn không hay biết gì vẫn thong thả bước đi, bà không biết giờ phút này đang chập chùng nguy hiểm, không hề lo lắng, cũng không biết Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao đang rất đỗi nóng lòng. Một người đang ở nhà xí, một người đang dõi mắt qua cửa sổ dõi theo bà, dùng hết tâm trí và sự kiên định của mình đếm từng bước một.
Bà chỉ nhớ rất rõ lời Mạnh Phù Dao, cúi đầu im lặng, đến nhà xí nữ, gặp Tiểu Dã.
Cuối cùng cũng đến được.
Vừa ngẩng đầu lên, bà liền nhìn thấy khuôn mặt nhi tử lộ ra nơi cửa sổ đối diện.
Bà ngây ngốc nhìn, không nói được lời nào, đôi mắt ửng đỏ.
Tĩnh thái phi kiễng chân lên, với tay xuyên qua ô cửa sổ nhỏ đầy bụi bặm, cố gắng vươn tay về phía nhà xí nam, để sờ mặt nhi tử mình.
Chiến Bắc Dã khẽ khàng bẻ gãy thanh chắn cửa sổ, đặt mặt mình lên bệ ô cửa.
Khoảnh khắc này, hai mẹ con không thể nào kìm được nước mắt, Chiến Bắc Dã đưa tay lau nước mắt trên mặt mẹ mình, cảm thấy phút giây này vui mừng không tả xiết, để mặc nước mắt tuôn rơi.
Hai mẹ con cùng khóc rồi cùng nhìn nhau cười.
Đúng lúc này vọng đến tiếng hô: "Bệ hạ giá lâm!"
Chiến Bắc Dã đột nhiên giật mình, Mẫu phi hắn cũng lập tức hốt hoảng, dù bà không hiểu chuyện gì song cũng vô cùng hoảng sợ.
Chiến Bắc Dã nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của Mẫu phi mình liền hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế.
Không thể xung động.
Vẫn chưa đến thời khắc cuối cùng, Mạnh Phù Dao thông minh ranh mãnh, võ công cũng cao, chắc hẳn sẽ đối phó được với Chiến Nam Thành. Nếu lúc này hắn mạo hiểm xông ra, có khi sẽ khiến nàng gặp nguy hiểm.
Nàng bảo hắn, tin tưởng nàng.
Chiến Bắc Dã hít một hơi thật sâu, mùi ô uế của nhà xí xộc vào mũi, hắn nắm tay Mẫu phi, vỗ về trấn an bà.
Tiếp đó chờ đợi.
Ánh đao chợt lóe!
Tựa như ánh chớp phát sáng nơi chân trời, chỉ trong thoáng chốc đã vượt qua không gian bao la, vạch nên chín vạn dặm ráng hồng trong bóng đêm dày đặc, hướng thẳng tới kẻ địch!
Mạnh Phù Dao dùng toàn bộ sức lực của mình, ra một chiêu nhanh nhất.
Tuyết quang bừng sáng khắp cả phòng, người bên ngoài ai cũng sợ hãi, Mạnh Phù Dao hung hãn nhanh nhẹn tựa như chim Ưng, quát khẽ: "Vương gia báo thù!"
"Xoẹt-" Cơ hồ ánh đao vừa lóe lên thì đã quét về phía ngực Chiến Nam Thành, Chiến Nam Thành hết sức bình tĩnh nhanh chóng thoái lui, y giận dữ vô cùng, song lại không giao đấu với Mạnh Phù Dao mà lùi thật nhanh vào trong phòng.
Mạnh Phù Dao cười lạnh, "Cơ quan?" Đao trong tay nàng đột nhiên sáng bừng ánh sáng xanh, bổ về phía đỉnh đầu Chiến Nam Thành, y theo bản năng nghiêng đầu qua một bên, trong tích tắc ấy thì đao khí đã quét ngang cổ y, Mạnh Phù Dao nhanh tay túm chặt cổ Chiến Nam Thành.
"Ngốc quá, đây là hư chiêu, hư chiêu mà ngươi cũng không biết à?" Nàng cười ha ha ha. Chiến Nam Thành hừ lạnh, đột nhiên giơ ngón tay.
Mạnh Phù Dao liền siết chặt cổ y hơn nữa, khiến cả người y mềm nhũn, nhưng ngón tay kia của y cực kì mau lẹ đã bắn ra một thứ gì đó phát ra tiếng vang "đùng", trong khói mù lan tỏa đột ngột xuất hiện một người, xông tới giao chiến với Mạnh Phù Dao. Ánh lửa trong tay người này phát ra tiếng "khì khì" đánh dội lên vách tường phát ra tia sáng khắp phòng, đồng thời cũng tạo nên tiếng ầm ầm vang dội.
Các thủ vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động lập tức chạy vào.
Chiến Bắc Dã cũng quát lên một tiếng chói tai, đạp bay nóc nhà xí nam, liên tiếp giết chết mấy thủ vệ chỉ trong thoáng chốc, thân hình họ rơi xuống mặt đất liền chạm trúng phải cơ quan nào đó, tiếng nổ bùm bùm bùm rền vang, một trận mưa tên bắn ra khắp bốn phía, lại khiến các thủ vệ vòng ngoài chết thêm một lượt.
Chiến Bắc Dã ôm Mẫu phi mình trong ngực, để bà bám chặt cổ hắn, dùng vải mỏng bịt mắt bà lại, nói thật nhỏ: "Mẹ đừng nhìn, ôm chặt con."
Tĩnh thái phi tựa vào vòm ngực to rộng của con trai, mỉm cười gật đầu.
"Bụp," Chiến Bắc Dã đá văng vách gỗ cửa nhà xí, lạnh lẽo cười bay ra từ đám bụi mịt mù, nhưng không xông về phía cửa Hoàng cung mà xách một hai thi thể gần kề lên để che chắn trước người, xoay người thẳng tiến vào phía trong đại điện.
Phù Dao, ta tới đón nàng.
Điện Trùng Liên đèn đuốc bừng sáng, tiếng bước chân vội vã lộn xộn vang lên, cung nỏ trên tường bắn ra tên bay đen kịt, cửa hai bên thiên điện được mở ra, một khẩu pháo to kềnh xuất hiện.
Chiến Bắc Dã vẫn một đường xông thẳng về phía trước, thủ vệ không ngừng ngã xuống theo từng bước chân hắn.
"Chặn hắn lại, bệ hạ ở bên trong!" Vô số thủ vệ xông tới, tạo thành một bức tường người, ánh đao bóng kiếm dày đặc tựa như rừng rậm lạnh lẽo âm u, cùng chĩa thẳng về phía Chiến Bắc Dã.
"Ầm", Chiến Bắc Dã vừa mới bước lên bậc thang cửa điện, bậc thang này đột nhiên sụp xuống.
Chiến Bắc Dã hét lên, phóng mình lên không trung như Diều Hâu giang rộng cánh bay vút lên cao, vững chắc mạnh mẽ.
Tiếng quát khẽ từ điện Trùng Liên vọng ra: "Bắn!"
"Vù vù!"
Những mũi tên đen như mây mù vần vũ, tựa như một đạo thiên lôi từ trên trời cao đánh xuống Chiến Bắc Dã.
Bên ngoài điện giao tranh kịch liệt, máu tươi lai láng.
Bên trong điện hai cao thủ không ngừng đấu trí đấu dũng.
Khói độc màu vàng không ngừng lan tỏa, phả vào mặt Mạnh Phù Dao.
Nàng chẳng hề chớp mắt, thờ ơ như không, túm chặt Chiến Nam Thành chắn trước mặt mình.
Ánh mắt Chiến Nam Thành trở nên đỏ ngầu, hắn không ngờ cô gái này lại ứng biến nhanh nhẹn và quyết liệt như vậy, người bình thường trong tình cảnh này đều trốn chạy, vậy mà cô gái này lại muốn cùng hắn chết chung.
Mạnh Phù Dao vẫn không chịu buông tay, rất bỉ ổi cười hà hà nói: "Đồng quy vu tận với Hoàng đế Thiên Sát là một vinh quang."
Phía bên trên lại phát ra tiếng hừ lạnh, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa nhạt nhẽo, như có như không, như mây trôi bồng bềnh lơ lững.
Tiếng hừ lạnh vừa thốt ra, sương mù vàng liền tản mát.
Sắc mặt Chiến Nam Thành đang xám xịt như tro tàn bỗng chốc liền sáng rỡ, nếu không phải Mạnh Phù Dao đang siết chặt cổ họng hắn, có lẽ hắn sẽ mừng đến nỗi hét toáng lên.
Ánh mắt Mạnh Phù Dao rất đỗi lạnh lẽo, nàng nhanh chóng giơ đao lên, ánh đao lóe sáng, trên đao loáng thoáng in bóng một nữ nhân tóc dài hoa râm, trường bào màu xám trắng, khí chất thanh thoát nhẹ nhàng như mây bay. Mặc dù vẫn bất động, nhưng người nhìn lại cảm thấy như đang lướt trôi, khiến người ta hoa mắt.
Bà uể oải "di chuyển" trên xà nhà, vẻ như vô cùng chán nản, tiện tay nhổ một sợi tóc bạc đặt trong lòng bàn tay nhìn đến thất thần, nhàn nhạt nói: "Hoàng đế Thiên Sát thật vô dụng, ta chỉ vừa đến chậm một chút, cư nhiên lại suýt bị một tiểu nữ tử giết chết."
Chiến Nam Thành sắc mặt tái xanh, Mạnh Phù Dao thì cười hì hì, "À, vị tiền bối yêu quý trên xà nhà kia, đừng xem thường Hoàng đế Thiên Sát nha, người ta đánh nhau không được, nhưng bản lĩnh khác không có nhỏ đâu. Âm mưu quý kế đầy người, ngầm mai phục thủ vệ khắp nơi để thủ tiêu em trai của mình, nhỏ nhen ích kỉ."
Sắc mặt Chiến Nam Thành chẳng còn màu gì nữa, nghiến răng ken két, nhìn Mạnh Phù Dao như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, Mạnh Phù Dao cũng chòng chọc nhìn hắn không chút nhượng bộ, chẳng hề che giấu nét căm hận trong đôi mắt mình, điềm nhiên nói: "Thế nào? Muốn giết ta à? Thật ra ta cũng rất là muốn giết chết ngươi, nếu không phải mạng ngươi còn chút hữu dụng, một đao vừa rồi của ta đã giết chết ngươi rồi, ngươi đúng là đồ ghê tởm còn không bằng heo chó nữa đó!"
Nàng càng nói càng tức, hình ảnh Hắc Phượng kị bị chết vô số, Chiếc Bắc Dã lệ rơi đầy mặt nằm trên bờ tường nghe mẫu thân hát hiển hiện trong đầu nàng, khiến lòng nàng đau như cắt, không kìm được giơ tay lên tát vào mặt Chiến Nam Thành, "Mẹ kiếp, nhìn thấy ngươi liền tức chết đi được, đánh ngươi trước rồi nói sau!"
Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, binh lính hộ giá vừa xông tới thấy vậy thì sắc mặt trắng bệch, hai chân nhũn ra, Mạnh Phù Dao nghiêng đầu liếc xéo Chiến Nam Thành, nham hiểm cười, "Hét đi, hét to lên, để bọn chúng vào đây càng đông càng vui, nhìn Hoàng đế Thiên Sát bị ta tát tai, mau đến đây xem đi, một người vào ta tát một cái, tặng không miễn phí, không cần mua vé vào cửa."
Cả người Chiến Nam Thành không ngừng run rẩy, sắc mặt thoạt đầu là đỏ bừng, sau đó lập tức trắng bệch, rồi lại từ trắng bệch chuyển thành xanh mét - Y nhìn ra được Phù Dao là một kẻ lưu manh, nói được làm được. Y đường đường là Hoàng đế Thiên Sát, trước mặt mọi người lại bị một kẻ hèn mọn tát tai, hỏi sau này y còn mặt mũi nào làm người nữa? Y bất đắc dĩ phải dùng ánh mắt ra hiệu: "Lui ra ngoài!"
Thủ vệ thấy vậy thì như gặp được đại xá, mặt đầy mồ hôi lạnh lui ra ngoài điện, nữ nhân thanh thoát như mây trên xà ngang lười nhác lên tiếng: "Tiểu cô nương, đừng có kiêu ngạo quá, ở ngay trước mặt lão nhân gia ta mà đập trái đập phải coi như không hề nể mặt ta, tát một hai cái là đủ rồi."
"Tiền bối à, ta nghe người nói vậy thì càng thích người hơn." Mạnh Phù Dao hớn hở, "Ta nghe lời người, tát hai cái nhé."
Nàng giơ tay giáng "bốp" lên mặt Chiến Nam Thành, mạnh đến nỗi gân xanh trên mặt cũng nổi lên, nhìn vẻ mặt tức giận cực độ của Chiến Nam Thành, vô tội nói: "Tiền bối bảo ta tát ngươi hai cái."
Nữ nhân trên xà nhà lại nở nụ cười, bà hất mái tóc hoa râm thoạt nhìn rất già nua, giọng nói lười nhác khiến người nghe cảm thấy buồn ngủ, song tiếng cười lại trong trẻo giòn giã mang theo khí thế bức người, "Ta thật thích tiểu cô nương này, đáng tiếc..."
Bà ta vừa nói xong, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài khe khẽ, tay áo bất ngờ lay động.
Ống tay áo phất lên, Mạnh Phù Dao cũng lập tức đưa đao ra cản, một tiếng nổ vang rền, ánh sáng màu xanh lam va chạm mạnh mẽ với ánh sáng màu xám tối quỷ mị, Mạnh Phù Dao lui sang một bên, nàng nắm chặt thanh đao "Thí Thiên" cố gắng đứng vững lại. Ánh sáng màu xám tối như mây vần cuồn cuộn, không ngừng dồn dập lao về phía nàng.
Hai luồng ánh sáng va chạm vào nhau vô số lần rồi ngừng hẳn, một đoạn sau đó, một lọn tóc đen mun bị luồng kình khí cắt đứt rơi xuống.
Đao phong dồn dập vun vút lướt sát mi tâm nàng, chỉ chừng xíu xiu nữa thôi dường như sẽ cắt nát mặt nàng.
Mạnh Phù Dao chẳng hề chớp mắt, mặt không đổi sắc hạ đao xuống, cười nói: "Ai da, tiền bối à, đa tạ người đã giúp ta cắt bớt mái tóc dài lôi thôi này."
Khuôn mặt nữ nhân áo xám lộ vẻ dò xét, sắc mặt trắng bệch, ngũ quan thanh tú, hàng mày hơi chênh chếch, tựa như chữ "Nhất" do các học giả tiếng tăm viết thư pháp, ánh nhìn hời hợt không đoán được bất kì điều gì.
Mạnh Phù Dao đảo mắt, lòng thầm nói - theo giọng điệu và võ công của người này, chẳng lẽ là một trong Thập đại cường giả? Trong Thập đại cường giả, Ngọc Hành không biết là nam hay nữ, Vân Hồn và Vụ Ẩn đều là nữ, không biết người này là ai đây?
Nàng vẫn tiếp tục kề đao lên cổ Chiến Nam Thành, cười hì hì, nhìn thẳng vào mắt người trước mặt.
Nữ nhân áo xám nhìn Mạnh Phủ Dao chăm chú, lên tiếng: "Căn cốt rất tốt, đáng tiếc..”
Mạnh Phù Dao lập tức giương đao.
"Vù-“
Một luồng sóng nước thình lình cuồn cuộn dưới chân nàng, tựa như nước sông bỗng dưng dâng lên đến tận trời cao, tựa như có một sức mạnh siêu nhiên giữ chặt chân nàng. Manh Phù Dao cảm thấy cổ chân căng cứng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sức mạnh siêu nhiên kia hất văng ra ngoài.
Nàng té nhào, lăn tròn mấy vòng dưới đất, đập vào vách tường phát ra một tiếng ầm thật mạnh, sau đó thì ho khan rồi khạc ra một ngụm máu tươi.
Nữ nhân áo xám kia lại nói: "Đáng tiếc..."
Ầm một tiếng, Mạnh Phù Dao bị hất đụng vào góc bàn, gãy mất một nửa chiếc răng.
"Đáng tiếc..."
Ầm, Mạnh Phù Dao lại bị hất văng lần nữa, cánh tay cọ xát trên mặt đất bong ra một mảng da.
"Đáng tiếc..”
"Rắc rắc!" Ngón tay đang cầm đao của Mạnh Phù Dao đột nhiên bị gãy.
Thế nhưng, trước sau tay nàng vẫn nắm chặt Chiến Nam Thành.
Cho dù bị đánh đến thương tích đầy mình, chảy máu, bong da, xương gãy, thế nhưng Mạnh Phù Dao cũng không buông tay.
Chủy thủ trên tay nàng vẫn kề trên cổ Chiến Nam Thành khi nàng ngã té thì y cũng vậy, khi nàng chảy máu thì y cũng chảy máu, không nhiều hơn cũng không kém hơn nàng dù chỉ một giọt, khiến Chiến Nam Thành thất kinh hồn vía.
Nữ nhân áo xám cuối cùng cũng ngừng tay, nhìn Mạnh Phù Dao lâu thật lâu, lắc đầu nói: "Ta thật sự chưa bao giờ thấy nữ tử nào vừa mạnh mẽ lại vừa ngoan cố như vậy."
"Tiền bối." Mạnh Phù Dao phun một ngụm máu tươi lên mặt Chiến Nam Thành, sau đó lấy Hoàng bào thêu rồng của y lau miệng, trên mặt vẫn treo nụ cười, "Tiền bối biết rõ là ta không đánh thắng người được, song với thực lực của ta, chỉ cần ta không sợ chết thì y không thể nào thoát được. Nếu ta bị tiền bối giết chết, ta sẽ kéo y cùng chết theo."
"Ngươi cần gì làm thế?" Nữ nhân áo xám trên xà nhà nhíu mày nhìn nàng, "Có đáng không? Tại sao?"
Mạnh Phù Dao im lặng, chủy thủ trên cổ Chiến Nam Thành vạch một đường, máu tươi chảy xuống, đáy mắt nàng lộ rõ sự lạnh lùng, cười khẩy đáp, "Vì những người đã chết."
Nữ nhân áo xám nhìn nàng, lâu thật lâu sau lên tiếng, "Ngươi là một nhân tài, vì sao lại liều mạng như vậy? Ngươi thả y ra, ta cam đoan y sẽ tha cho ngươi."
"Bây giờ là ta không thả y, không phải là y tha mạng cho ta." Mạnh Phù Dao cười nhẹ bẫng, "Tiền bối sai rồi."
Nữ nhân áo xám bất đắc dĩ liếc nhìn Chiến Nam Thành, lẩm bẩm, "Lẽ ra ban đầu ta không nên nhận lễ vật của nhà họ Chiến..." Suy nghĩ một đoạn bà nói tiếp, "Ta cho ngươi một sợi tóc trắng của ta, sau này có thể nó sẽ cứu ngươi một mạng.""
Mạnh Phù Dao nhìn đăm đăm vị cường giả vừa ngây thơ vừa võ công cao cường trước mặt, lễ phép đáp, "Tiền bối, sau này tóc ta cũng sẽ bạc trắng và dài, không chừng còn sẽ nhiều hơn cả người, nên không cần tặng cho ta đâu."
"Ừm..." Nữ nhân áo xám bực bội đứng lên, đưa tay vuốt mái tóc dài của mình, "Vậy ta không thể làm gì khác hơn là giết chết ngươi."
Chiến Bắc Dã ở trong không trung.
Trước mặt hắn là một hố sâu, sau lưng hắn tên bắn như mưa, hơn nữa hắn còn ôm Mẫu phi trước ngực, chỉ còn lại một tay chống địch.
Nếu không phải vì đang ôm Mẫu phi thì chỉ cần hắn tung người một cái là đã có thể thoát thân.
Tuy nhiên hắn lại siết chặt Mẫu phi vào lòng hơn nữa, quát to:
"Lên."
Sau đó một đường giết chóc xông thẳng vào bên trong điện, thị vệ tập hợp nơi cửa điện càng lúc càng đông hơn, ngăn cản Chiến Bắc Dã.
"Ai cản ta sẽ chết!"
Chiến Bắc Dã xưa nay luôn lời ít ý nhiều, cũng luôn nói được là làm được, trường kiếm trong tay chỉ một chiêu đã xuyên qua ba người, máu tươi bắn ra vấy khắp người hắn, Chiến Bắc Dã cười lạnh nói: "Ta rất thích giết người, cám ơn các ngươi đã giúp ta toại nguyện."
Máu tươi bắn tung tóe hòa những mảnh xương vỡ vụn phát ra tiếng kêu răng rắc, số người chết không ngừng tăng lên.
Chỉ có cảnh chém giết mãi không ngừng.
Mắt hắn đã hóa màu đỏ thẫm.
Nhưng hắn vẫn thấy được Mạnh Phù Dao thân hình nhếch nhác dính đầy máu đang uy hiếp Chiến Nam Thành nghe thấy nữ nhân áo xám trên xà nhà nói: "Ta đành phải giết ngươi."
Hắn tức thì xông vào với khí mãnh liệt, cuồn cuộn như một cơn gió lốc, tập kích nữ nhân áo xám trên xà nhà. Nữ nhân áo xám liếc mắt nhìn hắn, lười nhác cất tiếng, "Đến một người thì giết thêm một người, không phải tốn thời gian của ta."
Chiến Bắc Dã cười lạnh, hét vang:
"Muốn giết nàng, trước hết giết ta!"