Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
Điệu Waltz bất diệt.
Nhất vũ kinh thế, nhất vũ kinh tâm.
Những thanh niên thiếu nữ Diêu thành dõi mắt theo điệu vũ qua ô cửa sổ, từ đấy về sau mãi mãi ghi nhớ, chẳng thể phôi pha vũ điệu nhiếp hồn đoạt phách ấy.
Thế nên về sau, khi bóng đá cùng điệu Waltz phổ biến ở Năm châu đại lục, trở thành môn thể thao giải trí thanh cao được các quý tộc say mê nhất. Gần như mọi người đều biết, hàng năm nơi này đều long trọng tổ chức những cuộc thi nhảy điệu Waltz để chọn ra vũ nương và vũ hậu. Nhưng người Diêu thành vẫn thuỷ chung cho rằng, vũ điệu vô tiền khoáng hậu và đẹp nhất thế gian này chính là vũ điệu trong đêm hoa mãi không tàn, sau trận tuyết rơi vào ngày Năm tháng Giêng năm Chính Ninh thứ mười sáu ở Vô Cực. Từ đó về sau, không ai có thể khiêu vũ đẹp hơn thế.
Nhưng dường như mọi điều tươi đẹp mĩ miều trên thế gian này đều định trước chẳng thể tồn tại dài lâu, vũ điệu kinh thế ấy không thể nhảy đến khi kết thúc.
Đêm đó, bản nhạc "Sông Đa nuýp xanh" phiên bản đàn sáo lặng lẽ chảy dài như dòng nước xuôi, lột tả tinh tế sức quyến rũ vĩnh hằng của bản nhạc kinh điển ở thời hiện đại cách đây hằng mấy thế kỷ. Khắp vườn yên tĩnh, hơi thở bị kiềm nén như làn gió đêm khẽ khàng đang dạo chơi khắp mọi nơi.
Chợt có tiếng khoái mã phi như bay phá tan màn đêm yên tĩnh.
Kị sĩ lặng im không nói lời nào ghìm ngựa trước cửa huyện nha, trên mái tường lập tức có bóng người chớp loé, thình lình trong bóng tối xuất hiện một hắc y nhân, kị sĩ vội vàng cung kính hai tay dâng lên một phong thư, rồi lại lập tức quay đầu trở về.
Hắc y nhân nhìn chăm chú dấu xi niêm phong trên thư có kí hiệu đặc thù, chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn quay trở vào hoa viên của huyện nha.
Bóng dáng hắn vụt lướt qua mái hiên, cuối cùng nằm phục trên nóc gian tĩnh thất kia, đưa ngón tay gõ cốc cốc cốc ba tiếng.
Nguyên Chiêu Hủ đột nhiên khẽ chấn động.
Hắn ngước mắt, chỉ trong tích tắc ánh mắt đang mơ màng bay bổng liền trở nên thanh tĩnh và sắc bén.
Ba tiếng gõ kia là dấu hiệu quân báo khẩn cấp.
Mạnh Phù Dao nhận ra sự khác thường của hắn, bất giác cả người cứng đờ, bước chân rối loạn.
"Phụt"- tiếng đàn đứt dây đột ngột vang lên từ phòng kế bên.
Những cầm sư đang mê mẩn đắm đuối nhìn hai người khiêu vũ đến xuất thần, vì quá tập trung vào những động tác mê hoặc ấy nên khi Mạnh Phù Dao vừa khựng lại thì hô hấp và tay họ cũng trở nên loạn nhịp. Tựa như nước suối đang róc rách chảy bỗng có một hòn đá rơi xuống khiến nước bắn lên tung tóe, chắn ngang dòng nước chảy trôi xuôi.
Mạnh Phù Dao thở dài một hơi, buông tay ra, lùi về phía sau một bước, ra hiệu bảo họ ngừng tấu nhạc.
Nàng ngẩng đầu mỉm cười nhìn Nguyên Chiêu Hủ, cất tiếng: “Có câu cứng quá sẽ gãy, thứ gì hoàn hảo thì luôn không thể lâu dài, bản nhạc “Sông Đa-nuýp xanh” này dừng ở đây, cũng rất đúng lúc.”
Nguyên Chiêu Hủ im lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói “Phù Dao, ta mong đến một ngày nào đó, ta có thể cùng nàng nhảy hết bản nhạc này.”
Mạnh Phù Dao chỉ cười im lặng, chuyện đời như nước chảy trôi xuôi, muôn vàn ngã rẽ và biến đổi, có mấy ai ở tại hôm nay ước hẹn chuyện ngày sau?
Giống như khung cảnh ấm áp hạnh phúc đêm nay, lại bị quân tình khẩn cấp cắt đứt những phút giây lãng mạn này.
Nguyên Chiêu Hủ vung tay lên đóng lại cửa sổ, sắc mặt khẽ biến đổi khi mở ra quân báo trong tay.
Mạnh Phù Dao nhìn hắn, không hiểu có chuyện gì mà khiến cho Nguyên Chiêu Hủ biến sắc như vậy, đây nhất định không phải là chuyện nhỏ rồi. Nàng không hỏi, không nói lời nào, cũng không quấy rầy, dành cho Nguyên Chiêu Hủ không gian yên ắng để suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, Nguyên Chiêu Hủ vê ngón tay, quân báo liền hóa thành mảnh vụn. Hắn đứng dậy nói: “Phù Dao, nước láng giềng phía Bắc là Cao La gây sự, bọn họ tập hợp năm mươi vạn quân tấn công nước ta theo đường biển, ta phải chạy về Trung Châu.”
Mạnh Phù Dao cả kinh nhảy dựng lên, thù trong giặc ngoài! Bất luận đối với quốc gia nào thì điều này cũng là một tai họa!
Nguyên Chiêu Hủ đưa tay vỗ vai nàng trấn an, “Cao La vốn luôn thần phục nước ta, nhưng vài năm gần đây cán cân quyền lực trong triều bọn họ có thay đổi, xuất hiện một số người có dã tâm. Chủ nhân “Xuân Thâm các” bị niêm phong trước đây là Thác Lợi, vốn là mật thám của bọn họ. Sau sự việc này, ta biết sớm muộn gì bọn họ cũng hành động, quả nhiên là như vậy. Nhưng mà nàng hãy yên tâm, không có việc gì cả, chỉ là ta vẫn phải quay về một chuyến”
Mạnh Phù Dao chợt hiểu ra, “Huynh đã đoán được Cao La sẽ có hàng động khác thường đúng không? Lẽ ra huynh phải nên ở lại Trung Châu, nhưng mà huynh lại chạy tới nơi này…”
Nguyên Chiêu Hủ nghiêng đầu, cười khẽ, đôi mắt ngập tràn ánh sáng dưới ngọn đèn, “Ta làm chuyện nên làm, ta nghĩ điều này xứng đáng.”
Hắn tiến vài bước về phía cửa, rồi lại xoay người lại, “Phù Dao, ta chỉ mong mình là một trang nam tử, có thể sẵn sàng từ bỏ trách nhiệm với nước nhà mà ở bên cạnh giai nhân, nhưng thật xin lỗi, ta không làm được.”
Mạnh Phù Dao chớp chớp mắt nhìn hắn, “Là nam tử phải có trách nhiệm mới là một nam tử đích thực, trách nhiệm này không chỉ là trách nhiệm với bằng hữu, mà còn với nước, với nhà.”
“Nàng luôn luôn khiến cho ta cảm thán như vậy.” Nguyên Chiêu Hủ nhìn nàng đăm đăm, “Phù Dao, nàng vì nỗi khổ tâm của mình mà từ chối tất cả mọi tình cảm, nhưng nàng lại không biết chính sự xuất hiện của mình, đã khiến biết bao người không thể cự tuyệt sức hấp dẫn toát ra từ nàng.”
Mạnh Phù Dao im lặng hồi lâu, cười khổ nói: “Đó là bởi vì sự xuất hiện của ta vốn dĩ là một sai lầm.”
“Cô gái nhỏ bướng bỉnh ngốc nghếch…” Nguyên Chiêu Hủ không giận mà phì cười, hắn đột nhiên dấn về phía trước, đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ.
Khi hắn cử động toát ra hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng, quyện với con gió lành lạnh lúc trời vừa tảng sáng tản ra khắp gian phòng yên tĩnh, khiến hô hấp người ta bỗng nhiên rối bời. Nơi phương trời xa những chú chim con dậy sớm vẫy cánh, líu lo trầm bổng, từng tiếng từng tiếng truyền tới, tựa như tiếp nối cho bản nhạc bị gián đoạn trong đêm vừa qua.
“Phù Dao”
“hả?”
“Đêm nay nàng thật đẹp.”
Nguyên Chiêu Hủ mang theo vài kị binh cưỡi khoái mã vội vã rời khỏi Diêu thành, trước khi đi hắn để lại cho Mạnh Phù Dao một bức thư, Mạnh Phù Dao xem xong thì trầm tư một lúc thật lâu, sau đó đốt đi.
Nhất vũ kinh thế, nhất vũ kinh tâm.
Những thanh niên thiếu nữ Diêu thành dõi mắt theo điệu vũ qua ô cửa sổ, từ đấy về sau mãi mãi ghi nhớ, chẳng thể phôi pha vũ điệu nhiếp hồn đoạt phách ấy.
Thế nên về sau, khi bóng đá cùng điệu Waltz phổ biến ở Năm châu đại lục, trở thành môn thể thao giải trí thanh cao được các quý tộc say mê nhất. Gần như mọi người đều biết, hàng năm nơi này đều long trọng tổ chức những cuộc thi nhảy điệu Waltz để chọn ra vũ nương và vũ hậu. Nhưng người Diêu thành vẫn thuỷ chung cho rằng, vũ điệu vô tiền khoáng hậu và đẹp nhất thế gian này chính là vũ điệu trong đêm hoa mãi không tàn, sau trận tuyết rơi vào ngày Năm tháng Giêng năm Chính Ninh thứ mười sáu ở Vô Cực. Từ đó về sau, không ai có thể khiêu vũ đẹp hơn thế.
Nhưng dường như mọi điều tươi đẹp mĩ miều trên thế gian này đều định trước chẳng thể tồn tại dài lâu, vũ điệu kinh thế ấy không thể nhảy đến khi kết thúc.
Đêm đó, bản nhạc "Sông Đa nuýp xanh" phiên bản đàn sáo lặng lẽ chảy dài như dòng nước xuôi, lột tả tinh tế sức quyến rũ vĩnh hằng của bản nhạc kinh điển ở thời hiện đại cách đây hằng mấy thế kỷ. Khắp vườn yên tĩnh, hơi thở bị kiềm nén như làn gió đêm khẽ khàng đang dạo chơi khắp mọi nơi.
Chợt có tiếng khoái mã phi như bay phá tan màn đêm yên tĩnh.
Kị sĩ lặng im không nói lời nào ghìm ngựa trước cửa huyện nha, trên mái tường lập tức có bóng người chớp loé, thình lình trong bóng tối xuất hiện một hắc y nhân, kị sĩ vội vàng cung kính hai tay dâng lên một phong thư, rồi lại lập tức quay đầu trở về.
Hắc y nhân nhìn chăm chú dấu xi niêm phong trên thư có kí hiệu đặc thù, chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn quay trở vào hoa viên của huyện nha.
Bóng dáng hắn vụt lướt qua mái hiên, cuối cùng nằm phục trên nóc gian tĩnh thất kia, đưa ngón tay gõ cốc cốc cốc ba tiếng.
Nguyên Chiêu Hủ đột nhiên khẽ chấn động.
Hắn ngước mắt, chỉ trong tích tắc ánh mắt đang mơ màng bay bổng liền trở nên thanh tĩnh và sắc bén.
Ba tiếng gõ kia là dấu hiệu quân báo khẩn cấp.
Mạnh Phù Dao nhận ra sự khác thường của hắn, bất giác cả người cứng đờ, bước chân rối loạn.
"Phụt"- tiếng đàn đứt dây đột ngột vang lên từ phòng kế bên.
Những cầm sư đang mê mẩn đắm đuối nhìn hai người khiêu vũ đến xuất thần, vì quá tập trung vào những động tác mê hoặc ấy nên khi Mạnh Phù Dao vừa khựng lại thì hô hấp và tay họ cũng trở nên loạn nhịp. Tựa như nước suối đang róc rách chảy bỗng có một hòn đá rơi xuống khiến nước bắn lên tung tóe, chắn ngang dòng nước chảy trôi xuôi.
Mạnh Phù Dao thở dài một hơi, buông tay ra, lùi về phía sau một bước, ra hiệu bảo họ ngừng tấu nhạc.
Nàng ngẩng đầu mỉm cười nhìn Nguyên Chiêu Hủ, cất tiếng: “Có câu cứng quá sẽ gãy, thứ gì hoàn hảo thì luôn không thể lâu dài, bản nhạc “Sông Đa-nuýp xanh” này dừng ở đây, cũng rất đúng lúc.”
Nguyên Chiêu Hủ im lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói “Phù Dao, ta mong đến một ngày nào đó, ta có thể cùng nàng nhảy hết bản nhạc này.”
Mạnh Phù Dao chỉ cười im lặng, chuyện đời như nước chảy trôi xuôi, muôn vàn ngã rẽ và biến đổi, có mấy ai ở tại hôm nay ước hẹn chuyện ngày sau?
Giống như khung cảnh ấm áp hạnh phúc đêm nay, lại bị quân tình khẩn cấp cắt đứt những phút giây lãng mạn này.
Nguyên Chiêu Hủ vung tay lên đóng lại cửa sổ, sắc mặt khẽ biến đổi khi mở ra quân báo trong tay.
Mạnh Phù Dao nhìn hắn, không hiểu có chuyện gì mà khiến cho Nguyên Chiêu Hủ biến sắc như vậy, đây nhất định không phải là chuyện nhỏ rồi. Nàng không hỏi, không nói lời nào, cũng không quấy rầy, dành cho Nguyên Chiêu Hủ không gian yên ắng để suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, Nguyên Chiêu Hủ vê ngón tay, quân báo liền hóa thành mảnh vụn. Hắn đứng dậy nói: “Phù Dao, nước láng giềng phía Bắc là Cao La gây sự, bọn họ tập hợp năm mươi vạn quân tấn công nước ta theo đường biển, ta phải chạy về Trung Châu.”
Mạnh Phù Dao cả kinh nhảy dựng lên, thù trong giặc ngoài! Bất luận đối với quốc gia nào thì điều này cũng là một tai họa!
Nguyên Chiêu Hủ đưa tay vỗ vai nàng trấn an, “Cao La vốn luôn thần phục nước ta, nhưng vài năm gần đây cán cân quyền lực trong triều bọn họ có thay đổi, xuất hiện một số người có dã tâm. Chủ nhân “Xuân Thâm các” bị niêm phong trước đây là Thác Lợi, vốn là mật thám của bọn họ. Sau sự việc này, ta biết sớm muộn gì bọn họ cũng hành động, quả nhiên là như vậy. Nhưng mà nàng hãy yên tâm, không có việc gì cả, chỉ là ta vẫn phải quay về một chuyến”
Mạnh Phù Dao chợt hiểu ra, “Huynh đã đoán được Cao La sẽ có hàng động khác thường đúng không? Lẽ ra huynh phải nên ở lại Trung Châu, nhưng mà huynh lại chạy tới nơi này…”
Nguyên Chiêu Hủ nghiêng đầu, cười khẽ, đôi mắt ngập tràn ánh sáng dưới ngọn đèn, “Ta làm chuyện nên làm, ta nghĩ điều này xứng đáng.”
Hắn tiến vài bước về phía cửa, rồi lại xoay người lại, “Phù Dao, ta chỉ mong mình là một trang nam tử, có thể sẵn sàng từ bỏ trách nhiệm với nước nhà mà ở bên cạnh giai nhân, nhưng thật xin lỗi, ta không làm được.”
Mạnh Phù Dao chớp chớp mắt nhìn hắn, “Là nam tử phải có trách nhiệm mới là một nam tử đích thực, trách nhiệm này không chỉ là trách nhiệm với bằng hữu, mà còn với nước, với nhà.”
“Nàng luôn luôn khiến cho ta cảm thán như vậy.” Nguyên Chiêu Hủ nhìn nàng đăm đăm, “Phù Dao, nàng vì nỗi khổ tâm của mình mà từ chối tất cả mọi tình cảm, nhưng nàng lại không biết chính sự xuất hiện của mình, đã khiến biết bao người không thể cự tuyệt sức hấp dẫn toát ra từ nàng.”
Mạnh Phù Dao im lặng hồi lâu, cười khổ nói: “Đó là bởi vì sự xuất hiện của ta vốn dĩ là một sai lầm.”
“Cô gái nhỏ bướng bỉnh ngốc nghếch…” Nguyên Chiêu Hủ không giận mà phì cười, hắn đột nhiên dấn về phía trước, đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ.
Khi hắn cử động toát ra hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng, quyện với con gió lành lạnh lúc trời vừa tảng sáng tản ra khắp gian phòng yên tĩnh, khiến hô hấp người ta bỗng nhiên rối bời. Nơi phương trời xa những chú chim con dậy sớm vẫy cánh, líu lo trầm bổng, từng tiếng từng tiếng truyền tới, tựa như tiếp nối cho bản nhạc bị gián đoạn trong đêm vừa qua.
“Phù Dao”
“hả?”
“Đêm nay nàng thật đẹp.”
Nguyên Chiêu Hủ mang theo vài kị binh cưỡi khoái mã vội vã rời khỏi Diêu thành, trước khi đi hắn để lại cho Mạnh Phù Dao một bức thư, Mạnh Phù Dao xem xong thì trầm tư một lúc thật lâu, sau đó đốt đi.