Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 08 - Chương 62
"Đại quân không biết có quay lại hay không, chỗ Chiến Bắc Dã, tin rằng sớm muộn cũng sẽ lui binh thôi." Mạnh Phù Dao nhẹ nhàng dựa lên lưng Trưởng Tôn Vô Cực, nhỏ giọng nói, "Ta giờ lại hy vọng, Kỉ Vũ chưa gây nên tổn hại quá lớn cho Thương Khung."
"Đế vương một khi nổi giận, máu chảy thành sông. " Trưởng Tôn Vô Cực nắm chặt tay nàng, "Vậy nên chúng ta từ nay về sau phải tu tâm dưỡng tính, nhất là nàng."
Mạnh Phù Dao vốn đang ảm đạm, không nhịn được bật cười, tiếp lời: "Ngươi nói Sư phụ ở Thần điện, nhưng ta tìm không thấy."
"Thánh Linh đại nhân đã rời đi rồi." Trưởng Tôn Vô Cực nói, "Ông ta nói nhìn thấy nàng liền không vui, bởi vì nàng đã mạnh hơn ông ta rồi, vì để tránh xuất hiện tình huống sư phụ còn chẳng bằng đệ tử, sau này nàng cũng không cần gặp lại ông ta nữa."
Mạnh Phù Dao mắng: "Già đầu còn vô liêm sỉ, lòng dạ nhỏ nhen," Suy nghĩ một chút nàng lại hỏi, "Tại sao Sư phụ lại ở trong Thần điện?"
"Ta cũng không rõ lắm." Trưởng Tôn Vô Cực nói, "Lúc ông ta ở Thần điện thì ta không ở đó, có lẽ ông ta vì nàng mới đến đây, cây châm dưới chân Điện chủ thật sự là rất lợi hại, nếu không chưa chắc ta đã có thể cầm cự lâu như vậy. Ta ngờ rằng Sư phụ nàng là một nhánh của thần bộc đời đầu tiên tại Thần điện năm đó."
"Thần bộc?"
"Các đời Điện chủ, đều có thần bộc cho riêng mình." Trưởng Tôn Vô Cực nhớ tới A Đại sau khi Điện chủ qua đời đã tự sát, thở dài, "Chỉ có thần bộc của Sư tổ sáng lập tông giáo, sau khi Sư tổ qua đời người đó liền không rõ tung tích, thế nhưng trước khi Sư tổ lâm chung người đó nhất định đã nhận được dặn dò của người, thế nên Thánh Linh đại nhân mới trở thành sư phụ của nàng."
"Phù Dao..." Trưởng Tôn Vô Cực nắm lấy tay nàng, chầm chậm xoay người, ôm cơ thể hơi lạnh của nàng vào lòng. "Ta rất vui... vì nàng đã chọn ta."
Những ngày tiếp theo, dường như đều trôi qua vô cùng mỹ mãn, Đại Uyển Phù Phong lui binh, Đại Hãn và Vô Cực cũng đã đình chiến. Tiểu Thất một chút cũng không cam lòng, lần này xuất binh một chuyến vô ích, dưới sự đồng ý ngầm của Chiến Bắc Dã, chuyển sang đánh Thượng Uyên thừa dịp cháy nhà hôi của.
Vân Ngấn lúc đó cũng trong quân đội, sau khi hắn xuống núi báo tin, cũng không trở về Trường Thanh Thần điện, Phù Dao đang yên ổn, hắn không muốn quấy rầy cuộc sống của nàng, con đường nàng đi vốn đã rất gian khổ rồi, cần gì phải tăng thêm gánh nặng không đáng có cho nàng đây? Vừa lúc đó, kẻ cầm binh phía Thượng Uyên là Yến Liệt bày mưu lừa gạt, đánh lén Tiểu Thất, bị Vân Ngấn trong lúc vô tình phát hiện, hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn phải ra tay.
Yến Liệt nhìn thấy Vân Ngấn thì vô cùng vui mừng, ngay lúc đó yêu cầu hắn nhận tổ quy tông, lại hỏi thăm tung tích của Yến Kinh Trần, Vân Ngấn từ chối yêu cầu của ông ta, nói cho ông ta biết về cái chết của Yến Kinh Trần. Yến Liệt vì thế thất hồn lạc phách, liên tục đại bại, bị Thượng Uyên Hoàng đế hạ lệnh áp giải về kinh, truy cứu trách nhiệm chủ soái dẫn binh gây nguy hại đến quốc gia. Vân Ngấn vốn không muốn cứu ông ta, thế nhưng nhớ đến lời Yến Kinh Trần nhắc nhờ trước lâm chung, đành phải miễn cưỡng đi theo, dự định khi Thượng Uyên Hoàng đế xử tử Yến Liệt, hắn sẽ nế mặt Yến Kinh Trần, mà lưu lại cho ông ta một mạng.
Ai ngờ được Yến Liệt vốn không phải là người dầu hết đèn tắt, Hoàng đế muốn xử ông ta, nhưng ông ta tay nắm binh quyền, chỉ một câu "Tướng ở bên ngoài, có thể không nghe lệnh vua", dứt khoát làm phản, Thượng Uyên một mặt phải đối mặt với công kích của Đại Hãn, một mặt lại phải giải quyết nội loạn, mấy năm nay lại vẫn luôn phải chịu chèn ép của Vô Cực, khó lắm mới thừa dịp Đại Hãn xuất binh đánh Vô Cực để giành lại chút lợi ích, nay lại xuất hiện chuyện này, dưới tình hình nội ngoại giao tranh, chính quyền Tề Tầm Ý vốn đã lung lay bấp bênh, nay ầm ầm sụp đổ.
Mùa đông năm ấy, trận chiến cuối cùng tranh giành Hoàng quyền, Tề Tâm Ý bị đại quân của Yến Xích vây khốn trong Hoàng cung, tự thiêu mà chết, song Yến Liệt vì thắng mà kiêu, vừa mới ngồi trên ngôi vị Hoàng đế được ba ngày, liền chết bất đắc kỳ tử, chúng thần cạnh tranh ngôi vị, loạn thành một đống, Thượng Uyên trong nháy mắt liền rơi vào trong tay Đại Hãn.
Tiểu Thất lập tức thừa thắng xông lên, trắng trợn tuyên bố sẽ đồ sát hàng loạt dân chúng trong thành đối với quốc gia bại trận, Vân Ngấn làm sao có thể ngồi yên nhìn dân chúng trong thành bị tàn sát hàng loạt được, bèn lập tức ngăn cản. Tiểu Thất chưa làm đã bị cản, liền yêu cầu cùng Thượng Uyên đấu một trận cả văn cả võ, nếu như thua, Đại Hãn lập tức lui binh, nếu như thắng, phải giết hết cả nhà người tham chiến.
Văn võ bá quan của Thượng Uyên đối với yêu cầu vô lý này mừng rỡ không thôi nhưng cũng lại mặt ủ mày chau, tướng quân Tiểu Thất của Đại Hãn dũng mãnh nổi tiếng thiên hạ ai có thể đỡ được một chiêu của hắn đây? Ánh mắt đảo tới đảo lui, lại chuyển đến trên người Vân Ngấn. Vị này mặc dù là thần tử của Thái Uyên, nhưng Yến Liệt trước khi chết đã lập hắn làm người kế vị, tuy hắn không chịu, nhưng dù sao trên danh nghĩa cũng là đế quân tương lai của Thượng Uyên. Vị đế quân tương lai này lại vốn là cao thủ trong thiên hạ, vì lý do gì không thể xuất chiến vì thần dân của hắn đây? Chúng thần liên tiếp khẩn cầu, xin vua mới kế vị cứu lấy bách tính khỏi cảnh lầm than, Vân Ngấn không cách nào từ chối, chấp nhận lời thách đấu của nguyên soái Đại Hãn, trận này vừa đánh, khỏi cần phải nói, Tiểu Thất thua.
Khi lui binh, Tiểu Thất phẩy tay đầy sảng khoái, thiên quân vạn mã tất cả đều đồng loạt kéo cương quay đầu, vừa quay người, Tiểu Thất liền bĩu môi lẩm bẩm: "Tàn sát dân chúng trong thành cái gì chứ, không phải là để cho ngươi làm chủ sao." Vân Ngấn không hề hay biết, Tề Tầm Ý chưa chắc đã bại trận nhanh đến thế, mà ngay cả Yến Liệt đang độ tráng niên cũng không thể chết bất đắc kỳ tử như vậy được, khi mà hai đại nữ vương trong thiên hạ cùng liên thủ muốn san bằng chướng ngại chắn đường hắn, thì bất kẽ là ai đều sẽ bị đạp văng, Tề Tâm Ý có thể bị mật quân Đại Uyển được Kỉ Vũ huấn luyện vây khốn trong chớp mắt, thì Yến Liệt cũng có thể không ai hay biết mà chết trong tay vu sư Phù Phong.
Ở những năm tháng thiếu niên, hắn đã từng mong muốn có một cuộc sống như nước chày bèo trôi, không màng tranh đoạt. Nhưng tới cuối cùng, hắn lại bước đến nơi cao nhất mà lạnh lẽo nhất, ngang hàng với Đế vương của các nước, đứng trên đỉnh nhân gian, ngồi trên ngai vàng cửu long trong điện Kim Loan, dõi mắt nhìn về cực Bắc xa xăm, núi cao hơn mây tuyết phủ bốn mùa, nữ chủ nhân xinh đẹp nơi đó, phải chăng đang mỉm cười.
Những biến động thời thế ở Đại lục Năm châu tạm thời vẫn chưa ảnh hưởng đến cuộc sống an yên khó có được của Mạnh Phù Dao. Nàng làm bạn bên cạnh Trưởng Tôn Vô Cực, du sơn ngoạn thủy. Núi thần Trường Thanh vốn được tạo nên từ những dãy núi tuyết nối tiếp nhau trập trừng, cũng chẳng có gì lạ lẫm. Thế nhưng hai người vẫn rất hăng hái đi qua tất cả các sơn mạch, đào từng cụm tuyết để tìm dị thảo, leo xuống tận sơn cốc để tìm dị thú. Nếu tìm không thấy, bèn đi thưởng ngoạn thế núi như Ngân long bay lượn, hoặc đắm mình trong biển mây bồng bềnh, cùng ngắm vầng dương nhô lên trên đỉnh núi tuyết, chiếu rọi ánh sáng xuống khắp đất trời, khiến cả không gian chìm trong ánh bạc lấp lánh, sau đó lại trao cho nhau những ánh nhìn trong suốt.
Bước chân của cả hai như thể thờ ơ vô tình, vậy mà lại như có như không hòa cùng một nhịp đi về phía trước, có lúc hai người bất chợt dừng lại ở một nơi nào đó, hoặc đứng trước dãy núi đá lởm chởm, nhìn xuống biển mây, rồi lại nhìn nhau mà cười.
"Đế vương một khi nổi giận, máu chảy thành sông. " Trưởng Tôn Vô Cực nắm chặt tay nàng, "Vậy nên chúng ta từ nay về sau phải tu tâm dưỡng tính, nhất là nàng."
Mạnh Phù Dao vốn đang ảm đạm, không nhịn được bật cười, tiếp lời: "Ngươi nói Sư phụ ở Thần điện, nhưng ta tìm không thấy."
"Thánh Linh đại nhân đã rời đi rồi." Trưởng Tôn Vô Cực nói, "Ông ta nói nhìn thấy nàng liền không vui, bởi vì nàng đã mạnh hơn ông ta rồi, vì để tránh xuất hiện tình huống sư phụ còn chẳng bằng đệ tử, sau này nàng cũng không cần gặp lại ông ta nữa."
Mạnh Phù Dao mắng: "Già đầu còn vô liêm sỉ, lòng dạ nhỏ nhen," Suy nghĩ một chút nàng lại hỏi, "Tại sao Sư phụ lại ở trong Thần điện?"
"Ta cũng không rõ lắm." Trưởng Tôn Vô Cực nói, "Lúc ông ta ở Thần điện thì ta không ở đó, có lẽ ông ta vì nàng mới đến đây, cây châm dưới chân Điện chủ thật sự là rất lợi hại, nếu không chưa chắc ta đã có thể cầm cự lâu như vậy. Ta ngờ rằng Sư phụ nàng là một nhánh của thần bộc đời đầu tiên tại Thần điện năm đó."
"Thần bộc?"
"Các đời Điện chủ, đều có thần bộc cho riêng mình." Trưởng Tôn Vô Cực nhớ tới A Đại sau khi Điện chủ qua đời đã tự sát, thở dài, "Chỉ có thần bộc của Sư tổ sáng lập tông giáo, sau khi Sư tổ qua đời người đó liền không rõ tung tích, thế nhưng trước khi Sư tổ lâm chung người đó nhất định đã nhận được dặn dò của người, thế nên Thánh Linh đại nhân mới trở thành sư phụ của nàng."
"Phù Dao..." Trưởng Tôn Vô Cực nắm lấy tay nàng, chầm chậm xoay người, ôm cơ thể hơi lạnh của nàng vào lòng. "Ta rất vui... vì nàng đã chọn ta."
Những ngày tiếp theo, dường như đều trôi qua vô cùng mỹ mãn, Đại Uyển Phù Phong lui binh, Đại Hãn và Vô Cực cũng đã đình chiến. Tiểu Thất một chút cũng không cam lòng, lần này xuất binh một chuyến vô ích, dưới sự đồng ý ngầm của Chiến Bắc Dã, chuyển sang đánh Thượng Uyên thừa dịp cháy nhà hôi của.
Vân Ngấn lúc đó cũng trong quân đội, sau khi hắn xuống núi báo tin, cũng không trở về Trường Thanh Thần điện, Phù Dao đang yên ổn, hắn không muốn quấy rầy cuộc sống của nàng, con đường nàng đi vốn đã rất gian khổ rồi, cần gì phải tăng thêm gánh nặng không đáng có cho nàng đây? Vừa lúc đó, kẻ cầm binh phía Thượng Uyên là Yến Liệt bày mưu lừa gạt, đánh lén Tiểu Thất, bị Vân Ngấn trong lúc vô tình phát hiện, hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn phải ra tay.
Yến Liệt nhìn thấy Vân Ngấn thì vô cùng vui mừng, ngay lúc đó yêu cầu hắn nhận tổ quy tông, lại hỏi thăm tung tích của Yến Kinh Trần, Vân Ngấn từ chối yêu cầu của ông ta, nói cho ông ta biết về cái chết của Yến Kinh Trần. Yến Liệt vì thế thất hồn lạc phách, liên tục đại bại, bị Thượng Uyên Hoàng đế hạ lệnh áp giải về kinh, truy cứu trách nhiệm chủ soái dẫn binh gây nguy hại đến quốc gia. Vân Ngấn vốn không muốn cứu ông ta, thế nhưng nhớ đến lời Yến Kinh Trần nhắc nhờ trước lâm chung, đành phải miễn cưỡng đi theo, dự định khi Thượng Uyên Hoàng đế xử tử Yến Liệt, hắn sẽ nế mặt Yến Kinh Trần, mà lưu lại cho ông ta một mạng.
Ai ngờ được Yến Liệt vốn không phải là người dầu hết đèn tắt, Hoàng đế muốn xử ông ta, nhưng ông ta tay nắm binh quyền, chỉ một câu "Tướng ở bên ngoài, có thể không nghe lệnh vua", dứt khoát làm phản, Thượng Uyên một mặt phải đối mặt với công kích của Đại Hãn, một mặt lại phải giải quyết nội loạn, mấy năm nay lại vẫn luôn phải chịu chèn ép của Vô Cực, khó lắm mới thừa dịp Đại Hãn xuất binh đánh Vô Cực để giành lại chút lợi ích, nay lại xuất hiện chuyện này, dưới tình hình nội ngoại giao tranh, chính quyền Tề Tầm Ý vốn đã lung lay bấp bênh, nay ầm ầm sụp đổ.
Mùa đông năm ấy, trận chiến cuối cùng tranh giành Hoàng quyền, Tề Tâm Ý bị đại quân của Yến Xích vây khốn trong Hoàng cung, tự thiêu mà chết, song Yến Liệt vì thắng mà kiêu, vừa mới ngồi trên ngôi vị Hoàng đế được ba ngày, liền chết bất đắc kỳ tử, chúng thần cạnh tranh ngôi vị, loạn thành một đống, Thượng Uyên trong nháy mắt liền rơi vào trong tay Đại Hãn.
Tiểu Thất lập tức thừa thắng xông lên, trắng trợn tuyên bố sẽ đồ sát hàng loạt dân chúng trong thành đối với quốc gia bại trận, Vân Ngấn làm sao có thể ngồi yên nhìn dân chúng trong thành bị tàn sát hàng loạt được, bèn lập tức ngăn cản. Tiểu Thất chưa làm đã bị cản, liền yêu cầu cùng Thượng Uyên đấu một trận cả văn cả võ, nếu như thua, Đại Hãn lập tức lui binh, nếu như thắng, phải giết hết cả nhà người tham chiến.
Văn võ bá quan của Thượng Uyên đối với yêu cầu vô lý này mừng rỡ không thôi nhưng cũng lại mặt ủ mày chau, tướng quân Tiểu Thất của Đại Hãn dũng mãnh nổi tiếng thiên hạ ai có thể đỡ được một chiêu của hắn đây? Ánh mắt đảo tới đảo lui, lại chuyển đến trên người Vân Ngấn. Vị này mặc dù là thần tử của Thái Uyên, nhưng Yến Liệt trước khi chết đã lập hắn làm người kế vị, tuy hắn không chịu, nhưng dù sao trên danh nghĩa cũng là đế quân tương lai của Thượng Uyên. Vị đế quân tương lai này lại vốn là cao thủ trong thiên hạ, vì lý do gì không thể xuất chiến vì thần dân của hắn đây? Chúng thần liên tiếp khẩn cầu, xin vua mới kế vị cứu lấy bách tính khỏi cảnh lầm than, Vân Ngấn không cách nào từ chối, chấp nhận lời thách đấu của nguyên soái Đại Hãn, trận này vừa đánh, khỏi cần phải nói, Tiểu Thất thua.
Khi lui binh, Tiểu Thất phẩy tay đầy sảng khoái, thiên quân vạn mã tất cả đều đồng loạt kéo cương quay đầu, vừa quay người, Tiểu Thất liền bĩu môi lẩm bẩm: "Tàn sát dân chúng trong thành cái gì chứ, không phải là để cho ngươi làm chủ sao." Vân Ngấn không hề hay biết, Tề Tầm Ý chưa chắc đã bại trận nhanh đến thế, mà ngay cả Yến Liệt đang độ tráng niên cũng không thể chết bất đắc kỳ tử như vậy được, khi mà hai đại nữ vương trong thiên hạ cùng liên thủ muốn san bằng chướng ngại chắn đường hắn, thì bất kẽ là ai đều sẽ bị đạp văng, Tề Tâm Ý có thể bị mật quân Đại Uyển được Kỉ Vũ huấn luyện vây khốn trong chớp mắt, thì Yến Liệt cũng có thể không ai hay biết mà chết trong tay vu sư Phù Phong.
Ở những năm tháng thiếu niên, hắn đã từng mong muốn có một cuộc sống như nước chày bèo trôi, không màng tranh đoạt. Nhưng tới cuối cùng, hắn lại bước đến nơi cao nhất mà lạnh lẽo nhất, ngang hàng với Đế vương của các nước, đứng trên đỉnh nhân gian, ngồi trên ngai vàng cửu long trong điện Kim Loan, dõi mắt nhìn về cực Bắc xa xăm, núi cao hơn mây tuyết phủ bốn mùa, nữ chủ nhân xinh đẹp nơi đó, phải chăng đang mỉm cười.
Những biến động thời thế ở Đại lục Năm châu tạm thời vẫn chưa ảnh hưởng đến cuộc sống an yên khó có được của Mạnh Phù Dao. Nàng làm bạn bên cạnh Trưởng Tôn Vô Cực, du sơn ngoạn thủy. Núi thần Trường Thanh vốn được tạo nên từ những dãy núi tuyết nối tiếp nhau trập trừng, cũng chẳng có gì lạ lẫm. Thế nhưng hai người vẫn rất hăng hái đi qua tất cả các sơn mạch, đào từng cụm tuyết để tìm dị thảo, leo xuống tận sơn cốc để tìm dị thú. Nếu tìm không thấy, bèn đi thưởng ngoạn thế núi như Ngân long bay lượn, hoặc đắm mình trong biển mây bồng bềnh, cùng ngắm vầng dương nhô lên trên đỉnh núi tuyết, chiếu rọi ánh sáng xuống khắp đất trời, khiến cả không gian chìm trong ánh bạc lấp lánh, sau đó lại trao cho nhau những ánh nhìn trong suốt.
Bước chân của cả hai như thể thờ ơ vô tình, vậy mà lại như có như không hòa cùng một nhịp đi về phía trước, có lúc hai người bất chợt dừng lại ở một nơi nào đó, hoặc đứng trước dãy núi đá lởm chởm, nhìn xuống biển mây, rồi lại nhìn nhau mà cười.