Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 08 - Chương 43
Thế nhưng, đúng như Chiến Bắc Dã đã lo lắng, tám chín ngày ở Thiên Vực, ở bên ngoài đã là tám chín tháng rồi. Trong tám chín tháng này, vì Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao sống chết không rõ, nên Năm châu đã xảy ra đại loạn.
Quân đội của Đại Uyển đã sẵn sàng, gươm giáo chỉnh tề, Đại nguyên sư binh mã Kỉ Vũ muốn tấn công Thương Khung nhưng lại vấp phải sự phản đối của Tể tướng Phượng Ngũ - lão tướng dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, văn võ song toàn, quyền cao chức trọng. Nữ vương, người đứng đầu triều đình lại không nói gì khiến văn võ bá quan rơi vào cảnh xung đột ngầm. Kể từ khi nhậm chức, thói hống hách và tinh nghịch xưa kia của nữ vương gần như đã biến mất. Đại Uyển vừa ổn định được triều chính, nay xem ra lại có xu hướng bất ổn.
Là người ngoại quốc, dù nắm quyền nhung lại phải chịu sự phản đối của đại đa số các triều thần, Kỉ Đại nguyên sư hết sức tức giận, tập hợp toàn bộ binh lực, cùng hô lên ba tiếng rồi làm phản.
Hắn không phản lại Đại Uyển, mà chỉ đem theo binh lực đến Phù Phong nhằm mục đích mượn đường, hợp tác cùng Nữ vương Nhã Lan Châu.
Quần lực ở Ngạc Hải Phù Phong đã tập luyện sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, binh lực hùng hậu, chỉ còn cách Thương Khung một eo biển.
Phượng Ngũ không thể để Đại tướng của nước mình làm phản như vậy được, vội vàng tiến cung yêu cầu chuyển giao quân lực. Trước đây, Kỉ Vũ từng là niềm tin đầu tiên tuyệt đối của Nữ vương trong việc giữ cho triều đình được yên ổn. Nay Kỉ Vũ không còn, hắn mới có cơ hội đơn độc đến gặp Nữ vương, nhưng sau lần yết kiến này, lúc hắn đi ra mặt chợt lạnh ngắt, toàn thân toát mồ hôi.
Buổi tối đó, Phượng Thừa tướng không chợp mắt được một chút nào, trong thư phòng ở mật thất, trầm tư rất lâu, đối diện với những bài vị của tổ tiên Phượng thị đang được cất giữ ở đó. Ánh nến lập lòe chiếu lên dáng hình lúc ẩn lúc hiện của hắn. Ánh mắt hắn lúc thì hứng khởi lúc lại do dự. Hai tay đan vào nhau, dường như đang còn có chuyện do đự chưa quyết định được.
Đến lúc trời sáng, Phượng Ngũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bản đồ vẽ Đại lục Năm châu treo trong phòng mắt hắn liền tối lại, thở dài rồi từ từ đứng dậy.
Đại Uyển từ trước tới nay cũng chưa từng có chuyện điều binh tướng như thế này, đối với việc tạo phản của Kỉ Vũ, Phượng Tể tướng đã đưa ra quyết định, để Kỉ tướng quân đem theo đại bộ phận binh mã của nước mình đi, chỉ để lại ít quân lực để bảo vệ kinh thành, không được để chiến tranh xảy ra ở đất nước của hắn, bách tính lưu lạc nhiều năm, cũng đến lúc phải an cư lạc nghiệp.
Quyết định này vừa đưa ra, bách quan tuy có chút phản ứng kì quái nhưng cuối cùng cũng đồng loạt gật đầu đồng ý quan điểm của Thừa tướng là lấy dân làm trọng. Đối mặt với một vị tướng anh dũng vì Đại Hãn mà đã bỏ ra không ít tâm huyết như Kỉ Vũ, các tướng quân ở Đại Uyển nhiều năm rồi chưa đánh trận cũng không muốn đi nộp mạng.
Đại Uyển xuất hiện biến động, mà Tiểu Thất lại nhận được tin Chiến Bắc Dã lệnh cho hắn tiến vào Thương Khung.
Tiểu Thất cũng đã mở thư mà Chiến Bắc Dã để lại cho hắn.
Hành động của Tiểu Thất đương nhiên sẽ là dựa theo thánh chỉ của Bệ hạ đi làm, nhưng có thể thuận lợi mà tiến vào Thương Khung hay không chỉ có sau khi đi qua Tuyệt Vực Hải Cốc ớ Phù Phong mới biết được. Mà Hải Cốc này mỗi năm chỉ có vào tháng sáu mới có biển yên gió lặng. Tiểu Thất cho dù có tạo thành cả một đoàn quân phía Bắc cũng không có cách nào qua được.
Cũng đúng vào lúc này, Trường Thanh Điện chủ lại phá lệ thông cáo toàn thiên hạ, tuyên bố mối quan hệ giữa ông ta và Trưởng Tôn Vô Cực, rồi chỉ định Trưởng Tôn Vô Cực là người kế vị trí Điện chủ tiếp theo.
Trong sắc thư không hề nói rõ ràng Trưởng Tôn Vô Cực đã tính toán thế nào, tài văn thao võ lược vô song của hắn ra sao, làm thế nào để từng bước từng bước chấn chỉnh đại cục, nhưng toàn bộ những người biết nội tình, những người có chút đầu óc ở Đại Hãn đều có thể đoán ra được: Trưởng Tôn Vô Cực đã hại chết Chiến Bắc Dã.
Chuyện này nếu đổi cho người khác có thể sẽ cần nghĩ đến hậu quả trước rồi mới dám đưa ra quyết định, nhưng với Tiểu Thất, người chỉ trung thành với một mình Đại Hãn Hoàng đế, chỉ nghe theo mệnh lệnh duy nhất của Bệ hạ, và đương nhiên y biết rất rõ mối quan hệ mật thiết giữa Trưởng Tôn Vô Cực và Chiến Bắc Dã - Hai kẻ đứng đầu hai quốc gia, cũng từng có ý định xâm lấn lãnh thổ của đối phương. Trưởng Tôn Vô Cực đã từng âm thầm chiếm hữu dãy núi Trường Hãn của Đại Hãn. Nên nếu nói Trưởng Tôn Vô Cực hại chết Chiến Bắc Dã, y hoàn toàn có thể tin điều đó là có thực.
Tiểu Thất đọc hết thư Chiến Bắc Dã để lại, nhưng dù sao y cũng không phải là một kẻ ngốc, một tướng lĩnh đã từng chinh chiến bao lâu nay như y, hoàn toàn biết rõ dạo dùng binh, y không hề nói cho bất kì ai chuyện mất tích của Chiến Bắc Dã, cũng không vội tìm Vô Cực mà báo thù hay hỏi nguyên nhân. Y đến nhà lao bắt một đám tử tù, giả là bị giết chết ở ranh giới giữa hai nước. Sau đó, tung tin đám người này là trinh thám của Trưởng Tôn Vô Cực, ý đồ làm loạn ở đất Đại Hãn. Khi biết tin này, tướng quân Đại Hãn sẽ vô cùng tức giận, nhất định sẽ dạy cho Vô Cực quốc một bài học.
Đại Hãn tháng hai năm Vĩnh Kế thứ hai, quân binh Đại Hãn tràn xuống phía nam quyết phân định ranh giới.
Cũng cùng lúc đó, Thượng Uyên lúc nào cũng bị nước Vô Cực khống chế đến thảm hại đã kết hợp cùng tộc Lưỡng ở biên giới phía nam nước Vô Cực, tập hợp binh lực, trong vòng ba ngày xuất binh tấn công Diêu Thành. Trong thời gian ngắn, nước Vô Cực trong cùng một lúc phải đối mặt với kẻ địch ở ba phía, rơi vào khốn cảnh trong ngoài đều bị phục kích.
Thượng Uyên và tộc Lưỡng vốn cho rằng việc Đại Hãn cùng lúc xuất binh thì cũng coi Đại Hãn là liên minh, nhân thời cơ đó có thể chiếm được mấy phần phía nam nước Vô Cực. Nhưng không ngờ, lần này Tiểu Thất lại không hề nghe theo. Theo như hắn nghĩ, Diêu Thành không phải Vô Cực, Diêu Thành giống như Mạnh Phù Dao, Diêu Thành chính là địa bàn của Mạnh Phù Dao, làm sao có thể để mấy con côn trùng phía nam truyền nhiễm vào đất Diêu Thành được chứ? Kết quả là, Tiểu Thất cũng không vội đánh vào biên giới Vô Cực, mà hắn đi chiếm Diêu Thành trước, muốn giúp Mạnh Phù Dao lấy Diêu Thành lại đã. Vô Cực tướng quân không hiểu ý đồ của Tiểu Thất, nên suốt một đường cứ đánh chiến để ngăn chặn hắn, đánh đến mức chỉ còn cứu thành chứ không cứu người. Và thế là, Đại Hãn, Vô Cực, Thượng Uyên, Lưỡng tộc, tất cả bu lại hỗn chiến với nhau.
Lúc này, nước Vô Cực ra thông cáo rằng Bệ hạ lâm bệnh không thể chăm lo triều chính, Vô Cực thái sư đích thân chủ trì chiến sự. Việc rút quân của Lưỡng tộc đã đảo lộn hết kế hoạch của Thượng Uyên, tình trạng hỗn chiến cũng nằm ngoài dự tính. Cuộc chiến đi đến giai đoạn bế tắc không lối thoát.
Đại Uyển và Phù Phong hùng dũng tiến vào Thương Khung. Hai cường quốc Đại Hãn và Vô Cực chính thức nghênh chiến, Đại lục Năm châu đang rơi vào tình trạng hỗn chiến, nhưng việc bạo loạn này, hai người đứng đầu để chỉ đạo là Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao đều không hay biết gì.
Chiến Bắc Dã và Phù Dao từ Thiên Vực quay về, ngạc nhiên phát hiện ra, tất cả đã ở đây rồi, Vân Ngấn, Diêu Tấn, Thiết Thành, ngay đến cả con chim và Cửu Vĩ cũng ở đây, đều đông đủ cả.
Lúc trận ở Vân Phù được phá, Thiết Thành liền bị rơi xuống, vốn dĩ là sống chết không rõ, nhưng ở nơi Vân Phù đó, đỉnh núi mà bọn họ leo lên chợt nghiêng xuống, cái gọi là "đỉnh núi" cực kì dị thường, lúc ngọn núi đổ xuống, bên trong lại mỏng mềm chứ không cứng như đá, vừa khéo lúc đó ngọn núi đã đỡ được Thiết Thành, cứu hắn một mạng. Nhưng Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao lại không thấy đâu, Vân Ngấn đợi hai người bọn họ mãi, đoán là họ rơi vào trận ở Thiên Vực, nên hắn liền trốn trong băng thiên tuyết địa ở sơn cốc, không rời nơi đó suốt hơn nửa năm, phải chịu đựng gió lạnh, đói khát, nhưng đấy cũng chỉ là chuyện nhỏ, Bát Bộ điện quân của Trường Thanh Thần điện lúc nào cũng truy tìm, tuần tinh tứ chủ của Lạc Gia Bộ cũng đi tìm, Vân Ngấn phải đem theo mấy người trốn đông trốn tây, mấy lần suýt thì bị phát hiện. Cũng may là dãy núi Trường Thanh thật sự rất rộng lớn, quanh năm tuyết rơi, dưới hang băng chỗ nào cũng có nơi để ẩn náu, mà trong thời gian Vân Ngấn ở đây, hắn đã ngày đêm khổ luyện Phá Cửu Tiêu, võ công của hắn vốn đã có thể tương đương với Mạnh Phù Dao, về cơ bản thì sớm đã đánh chiến được lâu dài, giờ lại luyện thêm võ công này, có được một nửa công lực, trong một thời gian ngắn, Phá Cửu Tiêu đã luyện đến tầng thứ sáu, mặc dù không thể so sánh với Mạnh Phù Dao, nhưng kết hợp võ công trên mấy tấm vàng mà Mạnh Phù Dao đưa cho hắn, cộng thêm cả việc luyện kiếm vốn có của bản thân, võ công của hắn hiện giờ có thể được liệt vào hàng ngũ những cao thủ hàng đầu trong thiên hạ rồi.
Có Vân Ngấn bên cạnh, việc đảm bảo an toàn cho mấy người dưới sự truy lùng của Trường Thanh Thần điện không phải không thể, thực ra hiện giờ rời núi Trường Thanh là cách thuận tiện và tiết kiệm công lực nhất, nhưng mà không hề có ai từng nghĩ đến việc rời đi.
Cho dù nghĩ lại những ngày tháng lưu lạc đã qua có thể khiến mọi người kinh hoàng, hy vọng ngày một bị bào mòn, nhưng tất cả mọi người đều vẫn kiên trì không nản chí.
Quân đội của Đại Uyển đã sẵn sàng, gươm giáo chỉnh tề, Đại nguyên sư binh mã Kỉ Vũ muốn tấn công Thương Khung nhưng lại vấp phải sự phản đối của Tể tướng Phượng Ngũ - lão tướng dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, văn võ song toàn, quyền cao chức trọng. Nữ vương, người đứng đầu triều đình lại không nói gì khiến văn võ bá quan rơi vào cảnh xung đột ngầm. Kể từ khi nhậm chức, thói hống hách và tinh nghịch xưa kia của nữ vương gần như đã biến mất. Đại Uyển vừa ổn định được triều chính, nay xem ra lại có xu hướng bất ổn.
Là người ngoại quốc, dù nắm quyền nhung lại phải chịu sự phản đối của đại đa số các triều thần, Kỉ Đại nguyên sư hết sức tức giận, tập hợp toàn bộ binh lực, cùng hô lên ba tiếng rồi làm phản.
Hắn không phản lại Đại Uyển, mà chỉ đem theo binh lực đến Phù Phong nhằm mục đích mượn đường, hợp tác cùng Nữ vương Nhã Lan Châu.
Quần lực ở Ngạc Hải Phù Phong đã tập luyện sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, binh lực hùng hậu, chỉ còn cách Thương Khung một eo biển.
Phượng Ngũ không thể để Đại tướng của nước mình làm phản như vậy được, vội vàng tiến cung yêu cầu chuyển giao quân lực. Trước đây, Kỉ Vũ từng là niềm tin đầu tiên tuyệt đối của Nữ vương trong việc giữ cho triều đình được yên ổn. Nay Kỉ Vũ không còn, hắn mới có cơ hội đơn độc đến gặp Nữ vương, nhưng sau lần yết kiến này, lúc hắn đi ra mặt chợt lạnh ngắt, toàn thân toát mồ hôi.
Buổi tối đó, Phượng Thừa tướng không chợp mắt được một chút nào, trong thư phòng ở mật thất, trầm tư rất lâu, đối diện với những bài vị của tổ tiên Phượng thị đang được cất giữ ở đó. Ánh nến lập lòe chiếu lên dáng hình lúc ẩn lúc hiện của hắn. Ánh mắt hắn lúc thì hứng khởi lúc lại do dự. Hai tay đan vào nhau, dường như đang còn có chuyện do đự chưa quyết định được.
Đến lúc trời sáng, Phượng Ngũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bản đồ vẽ Đại lục Năm châu treo trong phòng mắt hắn liền tối lại, thở dài rồi từ từ đứng dậy.
Đại Uyển từ trước tới nay cũng chưa từng có chuyện điều binh tướng như thế này, đối với việc tạo phản của Kỉ Vũ, Phượng Tể tướng đã đưa ra quyết định, để Kỉ tướng quân đem theo đại bộ phận binh mã của nước mình đi, chỉ để lại ít quân lực để bảo vệ kinh thành, không được để chiến tranh xảy ra ở đất nước của hắn, bách tính lưu lạc nhiều năm, cũng đến lúc phải an cư lạc nghiệp.
Quyết định này vừa đưa ra, bách quan tuy có chút phản ứng kì quái nhưng cuối cùng cũng đồng loạt gật đầu đồng ý quan điểm của Thừa tướng là lấy dân làm trọng. Đối mặt với một vị tướng anh dũng vì Đại Hãn mà đã bỏ ra không ít tâm huyết như Kỉ Vũ, các tướng quân ở Đại Uyển nhiều năm rồi chưa đánh trận cũng không muốn đi nộp mạng.
Đại Uyển xuất hiện biến động, mà Tiểu Thất lại nhận được tin Chiến Bắc Dã lệnh cho hắn tiến vào Thương Khung.
Tiểu Thất cũng đã mở thư mà Chiến Bắc Dã để lại cho hắn.
Hành động của Tiểu Thất đương nhiên sẽ là dựa theo thánh chỉ của Bệ hạ đi làm, nhưng có thể thuận lợi mà tiến vào Thương Khung hay không chỉ có sau khi đi qua Tuyệt Vực Hải Cốc ớ Phù Phong mới biết được. Mà Hải Cốc này mỗi năm chỉ có vào tháng sáu mới có biển yên gió lặng. Tiểu Thất cho dù có tạo thành cả một đoàn quân phía Bắc cũng không có cách nào qua được.
Cũng đúng vào lúc này, Trường Thanh Điện chủ lại phá lệ thông cáo toàn thiên hạ, tuyên bố mối quan hệ giữa ông ta và Trưởng Tôn Vô Cực, rồi chỉ định Trưởng Tôn Vô Cực là người kế vị trí Điện chủ tiếp theo.
Trong sắc thư không hề nói rõ ràng Trưởng Tôn Vô Cực đã tính toán thế nào, tài văn thao võ lược vô song của hắn ra sao, làm thế nào để từng bước từng bước chấn chỉnh đại cục, nhưng toàn bộ những người biết nội tình, những người có chút đầu óc ở Đại Hãn đều có thể đoán ra được: Trưởng Tôn Vô Cực đã hại chết Chiến Bắc Dã.
Chuyện này nếu đổi cho người khác có thể sẽ cần nghĩ đến hậu quả trước rồi mới dám đưa ra quyết định, nhưng với Tiểu Thất, người chỉ trung thành với một mình Đại Hãn Hoàng đế, chỉ nghe theo mệnh lệnh duy nhất của Bệ hạ, và đương nhiên y biết rất rõ mối quan hệ mật thiết giữa Trưởng Tôn Vô Cực và Chiến Bắc Dã - Hai kẻ đứng đầu hai quốc gia, cũng từng có ý định xâm lấn lãnh thổ của đối phương. Trưởng Tôn Vô Cực đã từng âm thầm chiếm hữu dãy núi Trường Hãn của Đại Hãn. Nên nếu nói Trưởng Tôn Vô Cực hại chết Chiến Bắc Dã, y hoàn toàn có thể tin điều đó là có thực.
Tiểu Thất đọc hết thư Chiến Bắc Dã để lại, nhưng dù sao y cũng không phải là một kẻ ngốc, một tướng lĩnh đã từng chinh chiến bao lâu nay như y, hoàn toàn biết rõ dạo dùng binh, y không hề nói cho bất kì ai chuyện mất tích của Chiến Bắc Dã, cũng không vội tìm Vô Cực mà báo thù hay hỏi nguyên nhân. Y đến nhà lao bắt một đám tử tù, giả là bị giết chết ở ranh giới giữa hai nước. Sau đó, tung tin đám người này là trinh thám của Trưởng Tôn Vô Cực, ý đồ làm loạn ở đất Đại Hãn. Khi biết tin này, tướng quân Đại Hãn sẽ vô cùng tức giận, nhất định sẽ dạy cho Vô Cực quốc một bài học.
Đại Hãn tháng hai năm Vĩnh Kế thứ hai, quân binh Đại Hãn tràn xuống phía nam quyết phân định ranh giới.
Cũng cùng lúc đó, Thượng Uyên lúc nào cũng bị nước Vô Cực khống chế đến thảm hại đã kết hợp cùng tộc Lưỡng ở biên giới phía nam nước Vô Cực, tập hợp binh lực, trong vòng ba ngày xuất binh tấn công Diêu Thành. Trong thời gian ngắn, nước Vô Cực trong cùng một lúc phải đối mặt với kẻ địch ở ba phía, rơi vào khốn cảnh trong ngoài đều bị phục kích.
Thượng Uyên và tộc Lưỡng vốn cho rằng việc Đại Hãn cùng lúc xuất binh thì cũng coi Đại Hãn là liên minh, nhân thời cơ đó có thể chiếm được mấy phần phía nam nước Vô Cực. Nhưng không ngờ, lần này Tiểu Thất lại không hề nghe theo. Theo như hắn nghĩ, Diêu Thành không phải Vô Cực, Diêu Thành giống như Mạnh Phù Dao, Diêu Thành chính là địa bàn của Mạnh Phù Dao, làm sao có thể để mấy con côn trùng phía nam truyền nhiễm vào đất Diêu Thành được chứ? Kết quả là, Tiểu Thất cũng không vội đánh vào biên giới Vô Cực, mà hắn đi chiếm Diêu Thành trước, muốn giúp Mạnh Phù Dao lấy Diêu Thành lại đã. Vô Cực tướng quân không hiểu ý đồ của Tiểu Thất, nên suốt một đường cứ đánh chiến để ngăn chặn hắn, đánh đến mức chỉ còn cứu thành chứ không cứu người. Và thế là, Đại Hãn, Vô Cực, Thượng Uyên, Lưỡng tộc, tất cả bu lại hỗn chiến với nhau.
Lúc này, nước Vô Cực ra thông cáo rằng Bệ hạ lâm bệnh không thể chăm lo triều chính, Vô Cực thái sư đích thân chủ trì chiến sự. Việc rút quân của Lưỡng tộc đã đảo lộn hết kế hoạch của Thượng Uyên, tình trạng hỗn chiến cũng nằm ngoài dự tính. Cuộc chiến đi đến giai đoạn bế tắc không lối thoát.
Đại Uyển và Phù Phong hùng dũng tiến vào Thương Khung. Hai cường quốc Đại Hãn và Vô Cực chính thức nghênh chiến, Đại lục Năm châu đang rơi vào tình trạng hỗn chiến, nhưng việc bạo loạn này, hai người đứng đầu để chỉ đạo là Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao đều không hay biết gì.
Chiến Bắc Dã và Phù Dao từ Thiên Vực quay về, ngạc nhiên phát hiện ra, tất cả đã ở đây rồi, Vân Ngấn, Diêu Tấn, Thiết Thành, ngay đến cả con chim và Cửu Vĩ cũng ở đây, đều đông đủ cả.
Lúc trận ở Vân Phù được phá, Thiết Thành liền bị rơi xuống, vốn dĩ là sống chết không rõ, nhưng ở nơi Vân Phù đó, đỉnh núi mà bọn họ leo lên chợt nghiêng xuống, cái gọi là "đỉnh núi" cực kì dị thường, lúc ngọn núi đổ xuống, bên trong lại mỏng mềm chứ không cứng như đá, vừa khéo lúc đó ngọn núi đã đỡ được Thiết Thành, cứu hắn một mạng. Nhưng Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao lại không thấy đâu, Vân Ngấn đợi hai người bọn họ mãi, đoán là họ rơi vào trận ở Thiên Vực, nên hắn liền trốn trong băng thiên tuyết địa ở sơn cốc, không rời nơi đó suốt hơn nửa năm, phải chịu đựng gió lạnh, đói khát, nhưng đấy cũng chỉ là chuyện nhỏ, Bát Bộ điện quân của Trường Thanh Thần điện lúc nào cũng truy tìm, tuần tinh tứ chủ của Lạc Gia Bộ cũng đi tìm, Vân Ngấn phải đem theo mấy người trốn đông trốn tây, mấy lần suýt thì bị phát hiện. Cũng may là dãy núi Trường Thanh thật sự rất rộng lớn, quanh năm tuyết rơi, dưới hang băng chỗ nào cũng có nơi để ẩn náu, mà trong thời gian Vân Ngấn ở đây, hắn đã ngày đêm khổ luyện Phá Cửu Tiêu, võ công của hắn vốn đã có thể tương đương với Mạnh Phù Dao, về cơ bản thì sớm đã đánh chiến được lâu dài, giờ lại luyện thêm võ công này, có được một nửa công lực, trong một thời gian ngắn, Phá Cửu Tiêu đã luyện đến tầng thứ sáu, mặc dù không thể so sánh với Mạnh Phù Dao, nhưng kết hợp võ công trên mấy tấm vàng mà Mạnh Phù Dao đưa cho hắn, cộng thêm cả việc luyện kiếm vốn có của bản thân, võ công của hắn hiện giờ có thể được liệt vào hàng ngũ những cao thủ hàng đầu trong thiên hạ rồi.
Có Vân Ngấn bên cạnh, việc đảm bảo an toàn cho mấy người dưới sự truy lùng của Trường Thanh Thần điện không phải không thể, thực ra hiện giờ rời núi Trường Thanh là cách thuận tiện và tiết kiệm công lực nhất, nhưng mà không hề có ai từng nghĩ đến việc rời đi.
Cho dù nghĩ lại những ngày tháng lưu lạc đã qua có thể khiến mọi người kinh hoàng, hy vọng ngày một bị bào mòn, nhưng tất cả mọi người đều vẫn kiên trì không nản chí.