Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 08 - Chương 23
Tứ đại cảnh Thần điện trong truyền thuyết đến nay chưa ai có thể vượt qua, rất nhiều người đã chết ngay tại ải đầu tiên — Cửu U. Những người dám xông vào tứ đại cảnh đều là những cường giả trong chốn võ lâm, tay ai mà không nhuốm đầy máu tươi? Vai ai không gánh đầy mạng người? Mà trong Cửu U chi cảnh, khi thấy những linh hồn chết dưới tay mình lũ lượt đến, từng người lại "chết" lần nữa trước mắt mình, ngước mắt chỉ thấy địch, xung quanh âm hồn lẩn quẩn, có mấy người có thể kiên trì đến cùng?
Người ý chí mạnh mẽ như Mạnh Phù Dao cũng sắp gục ngã.
Nàng không hề biết, mình đang ở Cửu U đại cảnh thăng cấp, nàng là người kiên trì lâu nhất từ trước tới giờ, nàng chỉ biết mình sắp kiệt sức giữa những cuộc chiến không có hồi kết này thôi.
Lẽ nào tất cả những người mình từng giết đều đến hết sao?
Thật là, sớm biết vậy lúc đầu bớt giết đi vài người...
Sau khi ra khỏi đây nhất định phải quy y cửa Phật...
Mạnh Phù Dao bay lên, nhảy qua, vung đao, né tránh... thân hình nàng xuyên qua làn sương xám đen nhanh như chớp, đao quang màu trắng ngà tạo ra những đường sáng ngang dọc trong sương mù. Tuy nhiên thế công liên tiếp không ngừng, những kẻ thù đã chết lần lượt trở về, tấn công liên tục không ngừng nghỉ. Thần trí tỉnh táo ban đầu của Mạnh Phù Dao bởi vì chiến đấu mệt mỏi, dần dần rơi vào ma tâm.
Nhiều người như vậy... Nhiều người như vậy...
Mình đã giết nhiều người như vậy, giết nhiều người như vậy...
Con đường mình đi, con đường tàn sát...
Cuộc sống như vậy... Cuộc sống nhuộm đẫm máu tươi...
Còn phải giết bao nhiêu nữa? Còn phải hại chết bao nhiêu người nữa? Con đường này xương chất thành núi, phụ trăm ngàn người, thứ bị chà đạp lại là trái tim của ai..
Nàng thở dốc, thân thể rơi dần, xuất chiêu loạn dần.
Sau lưng lại có tiếng thở nặng nề hơn.
Mạnh Phù Dao vừa quay đầu liền nhìn thấy một cái miệng máu tươi đầm đìa đang há rộng, lưỡi trong miệng đã bị cắt đứt, máu tươi theo cằm chảy xuống mặt bùn, từng giọt tí ta tí tách.
Mạnh Phù Dao đã hình thành một phản xạ có điều kiện, không nghĩ ngợi gì vung một đao chém, hành động còn trước cả ý thức, sau đó trong đầu lóe sáng, đột nhiên nhớ ra người này là ai.
Đức Vương!
Cha ruột của Trưởng Tôn Vô Cực!
Mạnh Phù Dao run run tay.
Sao nàng có thể không kiêng kị gì một đao chém nát đầu linh hồn phụ thân Trưởng Tôn Vô Cực? Cho dù đó chỉ là ảo ảnh!
Đao nàng vung ra dừng lại giữa không trung, vội vàng thu về trước khi chém nát cái đầu kia, khí lực tuôn ra nháy mắt bật ngược lại lên ngực nàng, cổ họng ngòn ngọt vị máu tươi.
Máu tươi phun ra, động tác chậm lại, Đức Vương cười gằn, kiếm quang trên đỉnh đầu đan xen rơi xuống.
Đằng sau, nàng không còn chỗ nào để tránh nữa.
Đại cảnh Cửu U linh hồn vương vấn, máu tươi tung tóe. Trường Thanh Thần điện lại yên lặng thanh tĩnh, khói nhẹ lượn lờ bay.
Góc Đông Bắc Thần điện, Ca Lâu La Điện.
"Gần đây cố gắng thể hiện cho tốt." Ca Lâu La Vương tay cầm chén trà, hài lòng nhìn Khẩn Na La Vương ngồi đầu bên dưới, "Thánh chủ tự bước vào con đường chết, hiện giờ chính là cơ hội hiếm có của ngươi, đừng bỏ lỡ."
Khẩn Na La Vương khom người trên ghế: "Vâng."
"Chúng ta mang huyết mạch thiên hành giả, chịu khổ nhiều nhất ở trong điện, địa vị lại không phải cao nhất." Ca Lâu La Vương tỏ ý bất mãn, "Với địa vị của ta và ngươi vậy mà không thể vào Thượng Tam Điện. Điện chủ lại có thể thiên vị đến mức đó! Nếu không phải lần này Thánh chủ làm chuyện bại hoại tổ tông, e là vẫn không có ngày chúng ta được xuất đầu lộ diện."
"Dù sao cũng qua hết rồi." Khẩn Na La Vương cười, "Hôm nay các Trưởng lão họp, đề cập lại chuyện cho ta quản lý Bộ Dạ Xoa. Lần này thái độ Điện chủ không còn kiên quyết như trước nữa."
"Lão già kia ít nhiều cũng phải suy nghĩ cho tương lai của Thần điện chứ." Ca Lâu La Vương cười lạnh, "Thánh chủ đã như vậy rồi, lão còn mong hắn tiếp vị? Nực cười."
Khẩn Na La Vương chỉ cười không nói gì.
"Hắn còn làm vậy, ta sẽ không để yên đâu đâu." Ca Lâu La điềm nhiên nói, "Tưởng chúng ta dễ bắt nạt lắm sao?"
"Ý ngài là?" Khẩn Na La Vương đột nhiên ngẩng đầu.
"Cứ đợi mà xem, nếu như có thể truyền ngôi cho ngươi cũng không cần phí tâm tư." Ca Lâu La Vương nghiêm túc nói, "Ta dồn hết tâm huyết bồi dưỡng ngươi, ngươi đừng phụ sự kì vọng của huyết mạch thiên hành."
"Vâng." Khẩn Na La Vương cung kính trả lời.
"Cứ như vậy đi, làm việc cho tốt." Ca Lâu La Va đứng dậy, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía đỉnh núi thần, không biết vô tình hay hữu ý nói: "Người kia... bị nhốt ở nơi đó. Tuy Điện chủ đã hạ lệnh không được làm tổn hại tính mạng hắn, nhung hắn đang bị thương nặng không chịu nổi trọng hình, có lẽ... không sống được bao lâu đâu..."
Khẩn Na La Vương chớp mắt, nghi hoặc đáp: “Có lẽ thế..."
Ca Lâu La Vương mỉm cười mãn nguyện.
"Chỉ là... nên ăn nói thế nào?"
"Dồn vào chỗ chết rồi hồi sinh." Ca Lâu La Vương cười nhạt, "Thắng làm vua, ngươi thắng rồi, Điện chủ không chọn ngươi thì chọn ai? Ngươi mà làm Điện chủ rồi, ngươi còn cần phải ăn nói với ai nữa?"
"... Vâng."
Trên đỉnh Cửu Thiên, gió gào rít không ngừng, trời cao vẫn như cũ, không trăng không sao.
Các đệ tử vội vàng thay ca xuống núi, không hề chú ý đến một bóng đen lướt qua, chui vào động băng.
“Người… vẫn ổn chứ?”
Trưởng Tôn Vô Cực mở mắt, nhìn hắn suy nhược đi nhiều nhưng vẻ mặt vẫn như trước, hắn cười nhàn nhạt: "Ừ."
Hắc y nhân đeo mặt nạ mắt nhìn lướt qua vết máu đã đóng băng ở miệng vết thương, ánh mắt hiện lên một tia đau đớn, cẩn thận dùng tay bịt lại, hơi ấm từ lòng bàn tay tỏa ra, làm nóng những cái đinh và xiềng xích lạnh lẽo trên người.
Máu tươi tan chảy, nhuốm đầy tay, người kia nắm chặt năm ngón tay, hơi thở dồn dập.
Ngược lại Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười an ủi: "... Cần gì phải làm vậy, lại đóng băng nữa mà..."
Người đeo mặt nạ không nói gì, ánh mắt lóe lên, lấy ra một viên thuốc đút cho hắn uống. Trưởng Tôn Vô Cực nghiêng đầu nói: "Đừng lãng phí…”
"Lãng phí với không lãng phí cái gì. Ta chỉ muốn người sống."
"Nàng ấy thì sao?" Trưởng Tôn Vô Cực lại chỉ quan tâm đến vấn đề này, "... có thuận lợi..."
Người đeo mặt nạ nhắm mắt, lúc sau thấp giọng nói: "Người có thể quan tâm mình nhiều hơn một chút được không?"
"Ta... sẽ chỉ thế này thôi." Trưởng Tôn Vô Cực cười, "Ngươi cứ... làm ta... thấp thỏm... Thật sự muốn ta chết ở đây sao?"
"Đại trận đã bị sửa." Người đeo mặt nạ do dự một hồi, không muốn nói, lại không chịu được ánh mắt khẩn khoản của Trưởng Tôn Vô Cực, chỉ đành bất lực nói, "Không thể xông vào. Ta cảm nhận từ xa, tình hình có vẻ không ổn lắm, đến Nguyên Bảo cũng…”
Trưởng Tôn Vô Cực chấn động, vết thương bị chạm đến liền kêu lên đau đớn. Người kia vội vàng ấn hắn xuống, nói nhỏ: "Ta nghĩ cách... Để ta nghĩ cách..."
Trưởng Tôn Vô Cực đã bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở dài nói: "Ta biết rồi... Ngươi cũng không cần phải... miễn cưỡng.”
"Không." Người kia nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, xoa xoa cho ấm: "Ta luôn... tình nguyện mà...”
Trưởng Tôn Vô Cực không động đậy, nhắm mắt lại.
"Còn có một chuyện nữa..." Người kia kiễng chân, thì thầm nói mấy câu bên tai hắn, Trưởng Tôn Vô Cực im lạng lắng nghe, " Ừm" một tiếng, hỏi: "... Phải làm thế nào?"
Người kia cắn răng, do dự không nói.
"Không sao", Trưởng Tôn Vô Cực nắm lấy bàn tay trong tay mình. Chỉ một khoảnh khắc này, lòng bàn tay ấm áp kia cũng chảy mồ hôi nhẹ, hắn trấn an nắm lấy những ngón tay, nói: "Cứ... làm đi, ta... không sao."
Sau đó hắn buông tay, người đeo mặt nạ ngơ ngẩn đứng đó, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay, dường như muốn cảm nhận sâu sắc khoảnh khắc được tiếp xúc và sự ấm áp kia.
Rất lâu sau người đó mới thì thầm: "Ta đi đây..."
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười nhàn nhạt: "Cẩn thận.''
Người đeo mặt nạ lại do dự một lúc mới vội vàng quay người rời đi. Bóng đen vừa biến mất dưới chân núi, ý cười trên mặt Trưởng Tôn Vô Cực nhạt dần.
Hắn thì thầm: "Phù Dao…”
Tình thế bất lợi với nàng như vậy, hắn không thể không liều mình một phen.
Hơi ngửa đầu ra sau, im lặng suy nghĩ một lúc lâu trong gió băng lạnh cắt da cắt thịt, hắn đột nhiên quay đầu cẩn thận đánh giá xung quanh.
Động băng trong suốt, nhìn bao quát hết thảy, ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực lại dường như đang tìm kiếm gì đó.
Ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, bao trùm giá hình, tạo ra cái bóng dài dài.
Ở vị trí và góc độ của đỉnh Cửu Thiên thì quanh năm không thấy ánh trăng, chỉ có mười lăm tháng tám hàng năm mới có ánh trăng rọi vào.
Ánh trăng kia từ trời cao xa xôi, chiếu sáng kim cổ, soi tỏ bóng người biệt ly.
Sắc mặt Trưởng Tôn Vô Cực tái nhợt, ảm đạm như ánh trăng.
Trăng sáng Trường Thiên, cả trăng và người cùng viên mãn. Nhưng hắn và Phù Dao, một người bị giam nơi đỉnh núi cao, một người mắc kẹt nơi đại cảnh Cửu U, lòng nhớ đến nhau mà không thể đoàn viên.
Thậm chí có lẽ... không còn cơ hội gặp nhau nữa.
Nguy hiểm tứ phía, sát khí bừng bừng, số mệnh hai người chỉ mỏng manh như một đường chỉ giữa trùng trùng hiểm nguy.
Nhưng vận mệnh của bản thân sao có thể để nằm trong tay người khác?
Ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực dõi theo ánh trăng một vòng cuối cùng dừng lại ở trên bức tường bên trái động.
Ở đó không biết từ lúc nào lại có một chùm ánh sáng ngày thường nhìn có vẻ chỉ là vách động bình thường, nay lại có vẻ lấp lánh kì lạ.
Mắt hắn sáng lên, lập tức nghiêng đầu nhìn giá hình.
Băng động không phải hình tròn, giá hình tuy ở ngay chính giữa, nhưng lại gần vách động bên trái hơn một chút, nhưng với vị trí của hắn bây giờ, vẫn không thể với tới.
Tay trái của hắn bị đóng đinh, nếu muốn tới gần vách động thì phải di chuyển sang ngang, có nghĩa là phải bị đinh kéo ngang, tay hắn sẽ kéo rách đến mức nhìn thấy cả xương cả thịt.
Một khi không cẩn thận hắn sẽ chết vì mất máu, hoặc nếu không cánh tay này cũng coi mất.
Hắn nhìn vị trí đó, tính toán khoảng cách, sau đó đột nhiên đập mạnh.
Máu tưoi tuôn ra, đinh dài đâm thật sâu qua vết thương, dường như thấy cả ánh sáng xuyên qua.
Cổ tay vỡ nứt, hắn đã có thể cử động đôi chút, mà cũng tránh được vị trí động mạch.
Hắn điều chỉnh vị trí cái đinh, từ từ chuyển sang ngang, đầu ngón tay từng chút từng chút tiến lại gần vách động.
Mỗi bước hắn chuyển động lại là một lần xé rách vết thương, đến vai trái cũng như muốn nứt ra, máu tươi tí tách rỏ xuống, càng chảy càng nhanh, chảy dọc xuống theo cái đinh, nhuốm đỏ cả vạt áo, để lại một mảng đỏ tươi đập thẳng vào mắt trên giá hình.
Trưởng Tôn Vô Cực lại rất bình tĩnh, không hề do dự nhằm chỗ kia mà tiến, hắn cực kì kiên trì, chịu đựng đủ mọi đau đớn do khổ hình gây ra, từ từ xé rách da thịt, từ từ đánh đổi máu thịt để tiến về phía trước, cho đến khi đầu ngón tay đột nhiên thấy lạnh, chạm đến vách động lạnh lẽo kia.
Trưởng Tôn Vô Cực thở dài một hơi, lúc này mồ hôi lạnh mới hòa với máu tuôn rơi.
Vách động bị bao trùm bởi tầng băng, với thể lực hiện tại hắn cũng không thể phá võ băng cứng. Hắn xoay tay, áp bàn tay đầy máu của mình lên vách động.
Máu nóng dần dần làm tan chảy tầng băng, dưới dấu tay màu máu, nước băng hòa với máu chảy xuống. Cuối cùng, ngón tay Trưởng Tôn Vô Cực cũng chạm được thứ gì đó.
Tay hắn nắm lấy, chầm chậm rút một vật hình vuông đã bị chôn sâu trên đỉnh Cửu Thiên hàng trăm năm nay, trừ hắn không ai biết sự tồn tại của nó - một tấm lụa được bảo quản cẩn thận.
Lau sạch tay trên vách băng, cẩn thận nắm lấy tấm lụa mềm mại trong lòng bàn tay, Trưởng Tôn Vô Cực thở dài, mỉm cười sung sướng, cuối cùng hắn cũng được đền đáp xứng đáng.
Phù Dao... tin tưởng ta...
Bất cứ lúc nào... bất kể ở đâu... Ta đều có thể bảo vệ nàng.
Ngay sau đó hắn lập tức ngất đi.
Người ý chí mạnh mẽ như Mạnh Phù Dao cũng sắp gục ngã.
Nàng không hề biết, mình đang ở Cửu U đại cảnh thăng cấp, nàng là người kiên trì lâu nhất từ trước tới giờ, nàng chỉ biết mình sắp kiệt sức giữa những cuộc chiến không có hồi kết này thôi.
Lẽ nào tất cả những người mình từng giết đều đến hết sao?
Thật là, sớm biết vậy lúc đầu bớt giết đi vài người...
Sau khi ra khỏi đây nhất định phải quy y cửa Phật...
Mạnh Phù Dao bay lên, nhảy qua, vung đao, né tránh... thân hình nàng xuyên qua làn sương xám đen nhanh như chớp, đao quang màu trắng ngà tạo ra những đường sáng ngang dọc trong sương mù. Tuy nhiên thế công liên tiếp không ngừng, những kẻ thù đã chết lần lượt trở về, tấn công liên tục không ngừng nghỉ. Thần trí tỉnh táo ban đầu của Mạnh Phù Dao bởi vì chiến đấu mệt mỏi, dần dần rơi vào ma tâm.
Nhiều người như vậy... Nhiều người như vậy...
Mình đã giết nhiều người như vậy, giết nhiều người như vậy...
Con đường mình đi, con đường tàn sát...
Cuộc sống như vậy... Cuộc sống nhuộm đẫm máu tươi...
Còn phải giết bao nhiêu nữa? Còn phải hại chết bao nhiêu người nữa? Con đường này xương chất thành núi, phụ trăm ngàn người, thứ bị chà đạp lại là trái tim của ai..
Nàng thở dốc, thân thể rơi dần, xuất chiêu loạn dần.
Sau lưng lại có tiếng thở nặng nề hơn.
Mạnh Phù Dao vừa quay đầu liền nhìn thấy một cái miệng máu tươi đầm đìa đang há rộng, lưỡi trong miệng đã bị cắt đứt, máu tươi theo cằm chảy xuống mặt bùn, từng giọt tí ta tí tách.
Mạnh Phù Dao đã hình thành một phản xạ có điều kiện, không nghĩ ngợi gì vung một đao chém, hành động còn trước cả ý thức, sau đó trong đầu lóe sáng, đột nhiên nhớ ra người này là ai.
Đức Vương!
Cha ruột của Trưởng Tôn Vô Cực!
Mạnh Phù Dao run run tay.
Sao nàng có thể không kiêng kị gì một đao chém nát đầu linh hồn phụ thân Trưởng Tôn Vô Cực? Cho dù đó chỉ là ảo ảnh!
Đao nàng vung ra dừng lại giữa không trung, vội vàng thu về trước khi chém nát cái đầu kia, khí lực tuôn ra nháy mắt bật ngược lại lên ngực nàng, cổ họng ngòn ngọt vị máu tươi.
Máu tươi phun ra, động tác chậm lại, Đức Vương cười gằn, kiếm quang trên đỉnh đầu đan xen rơi xuống.
Đằng sau, nàng không còn chỗ nào để tránh nữa.
Đại cảnh Cửu U linh hồn vương vấn, máu tươi tung tóe. Trường Thanh Thần điện lại yên lặng thanh tĩnh, khói nhẹ lượn lờ bay.
Góc Đông Bắc Thần điện, Ca Lâu La Điện.
"Gần đây cố gắng thể hiện cho tốt." Ca Lâu La Vương tay cầm chén trà, hài lòng nhìn Khẩn Na La Vương ngồi đầu bên dưới, "Thánh chủ tự bước vào con đường chết, hiện giờ chính là cơ hội hiếm có của ngươi, đừng bỏ lỡ."
Khẩn Na La Vương khom người trên ghế: "Vâng."
"Chúng ta mang huyết mạch thiên hành giả, chịu khổ nhiều nhất ở trong điện, địa vị lại không phải cao nhất." Ca Lâu La Vương tỏ ý bất mãn, "Với địa vị của ta và ngươi vậy mà không thể vào Thượng Tam Điện. Điện chủ lại có thể thiên vị đến mức đó! Nếu không phải lần này Thánh chủ làm chuyện bại hoại tổ tông, e là vẫn không có ngày chúng ta được xuất đầu lộ diện."
"Dù sao cũng qua hết rồi." Khẩn Na La Vương cười, "Hôm nay các Trưởng lão họp, đề cập lại chuyện cho ta quản lý Bộ Dạ Xoa. Lần này thái độ Điện chủ không còn kiên quyết như trước nữa."
"Lão già kia ít nhiều cũng phải suy nghĩ cho tương lai của Thần điện chứ." Ca Lâu La Vương cười lạnh, "Thánh chủ đã như vậy rồi, lão còn mong hắn tiếp vị? Nực cười."
Khẩn Na La Vương chỉ cười không nói gì.
"Hắn còn làm vậy, ta sẽ không để yên đâu đâu." Ca Lâu La điềm nhiên nói, "Tưởng chúng ta dễ bắt nạt lắm sao?"
"Ý ngài là?" Khẩn Na La Vương đột nhiên ngẩng đầu.
"Cứ đợi mà xem, nếu như có thể truyền ngôi cho ngươi cũng không cần phí tâm tư." Ca Lâu La Vương nghiêm túc nói, "Ta dồn hết tâm huyết bồi dưỡng ngươi, ngươi đừng phụ sự kì vọng của huyết mạch thiên hành."
"Vâng." Khẩn Na La Vương cung kính trả lời.
"Cứ như vậy đi, làm việc cho tốt." Ca Lâu La Va đứng dậy, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía đỉnh núi thần, không biết vô tình hay hữu ý nói: "Người kia... bị nhốt ở nơi đó. Tuy Điện chủ đã hạ lệnh không được làm tổn hại tính mạng hắn, nhung hắn đang bị thương nặng không chịu nổi trọng hình, có lẽ... không sống được bao lâu đâu..."
Khẩn Na La Vương chớp mắt, nghi hoặc đáp: “Có lẽ thế..."
Ca Lâu La Vương mỉm cười mãn nguyện.
"Chỉ là... nên ăn nói thế nào?"
"Dồn vào chỗ chết rồi hồi sinh." Ca Lâu La Vương cười nhạt, "Thắng làm vua, ngươi thắng rồi, Điện chủ không chọn ngươi thì chọn ai? Ngươi mà làm Điện chủ rồi, ngươi còn cần phải ăn nói với ai nữa?"
"... Vâng."
Trên đỉnh Cửu Thiên, gió gào rít không ngừng, trời cao vẫn như cũ, không trăng không sao.
Các đệ tử vội vàng thay ca xuống núi, không hề chú ý đến một bóng đen lướt qua, chui vào động băng.
“Người… vẫn ổn chứ?”
Trưởng Tôn Vô Cực mở mắt, nhìn hắn suy nhược đi nhiều nhưng vẻ mặt vẫn như trước, hắn cười nhàn nhạt: "Ừ."
Hắc y nhân đeo mặt nạ mắt nhìn lướt qua vết máu đã đóng băng ở miệng vết thương, ánh mắt hiện lên một tia đau đớn, cẩn thận dùng tay bịt lại, hơi ấm từ lòng bàn tay tỏa ra, làm nóng những cái đinh và xiềng xích lạnh lẽo trên người.
Máu tươi tan chảy, nhuốm đầy tay, người kia nắm chặt năm ngón tay, hơi thở dồn dập.
Ngược lại Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười an ủi: "... Cần gì phải làm vậy, lại đóng băng nữa mà..."
Người đeo mặt nạ không nói gì, ánh mắt lóe lên, lấy ra một viên thuốc đút cho hắn uống. Trưởng Tôn Vô Cực nghiêng đầu nói: "Đừng lãng phí…”
"Lãng phí với không lãng phí cái gì. Ta chỉ muốn người sống."
"Nàng ấy thì sao?" Trưởng Tôn Vô Cực lại chỉ quan tâm đến vấn đề này, "... có thuận lợi..."
Người đeo mặt nạ nhắm mắt, lúc sau thấp giọng nói: "Người có thể quan tâm mình nhiều hơn một chút được không?"
"Ta... sẽ chỉ thế này thôi." Trưởng Tôn Vô Cực cười, "Ngươi cứ... làm ta... thấp thỏm... Thật sự muốn ta chết ở đây sao?"
"Đại trận đã bị sửa." Người đeo mặt nạ do dự một hồi, không muốn nói, lại không chịu được ánh mắt khẩn khoản của Trưởng Tôn Vô Cực, chỉ đành bất lực nói, "Không thể xông vào. Ta cảm nhận từ xa, tình hình có vẻ không ổn lắm, đến Nguyên Bảo cũng…”
Trưởng Tôn Vô Cực chấn động, vết thương bị chạm đến liền kêu lên đau đớn. Người kia vội vàng ấn hắn xuống, nói nhỏ: "Ta nghĩ cách... Để ta nghĩ cách..."
Trưởng Tôn Vô Cực đã bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở dài nói: "Ta biết rồi... Ngươi cũng không cần phải... miễn cưỡng.”
"Không." Người kia nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, xoa xoa cho ấm: "Ta luôn... tình nguyện mà...”
Trưởng Tôn Vô Cực không động đậy, nhắm mắt lại.
"Còn có một chuyện nữa..." Người kia kiễng chân, thì thầm nói mấy câu bên tai hắn, Trưởng Tôn Vô Cực im lạng lắng nghe, " Ừm" một tiếng, hỏi: "... Phải làm thế nào?"
Người kia cắn răng, do dự không nói.
"Không sao", Trưởng Tôn Vô Cực nắm lấy bàn tay trong tay mình. Chỉ một khoảnh khắc này, lòng bàn tay ấm áp kia cũng chảy mồ hôi nhẹ, hắn trấn an nắm lấy những ngón tay, nói: "Cứ... làm đi, ta... không sao."
Sau đó hắn buông tay, người đeo mặt nạ ngơ ngẩn đứng đó, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay, dường như muốn cảm nhận sâu sắc khoảnh khắc được tiếp xúc và sự ấm áp kia.
Rất lâu sau người đó mới thì thầm: "Ta đi đây..."
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười nhàn nhạt: "Cẩn thận.''
Người đeo mặt nạ lại do dự một lúc mới vội vàng quay người rời đi. Bóng đen vừa biến mất dưới chân núi, ý cười trên mặt Trưởng Tôn Vô Cực nhạt dần.
Hắn thì thầm: "Phù Dao…”
Tình thế bất lợi với nàng như vậy, hắn không thể không liều mình một phen.
Hơi ngửa đầu ra sau, im lặng suy nghĩ một lúc lâu trong gió băng lạnh cắt da cắt thịt, hắn đột nhiên quay đầu cẩn thận đánh giá xung quanh.
Động băng trong suốt, nhìn bao quát hết thảy, ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực lại dường như đang tìm kiếm gì đó.
Ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, bao trùm giá hình, tạo ra cái bóng dài dài.
Ở vị trí và góc độ của đỉnh Cửu Thiên thì quanh năm không thấy ánh trăng, chỉ có mười lăm tháng tám hàng năm mới có ánh trăng rọi vào.
Ánh trăng kia từ trời cao xa xôi, chiếu sáng kim cổ, soi tỏ bóng người biệt ly.
Sắc mặt Trưởng Tôn Vô Cực tái nhợt, ảm đạm như ánh trăng.
Trăng sáng Trường Thiên, cả trăng và người cùng viên mãn. Nhưng hắn và Phù Dao, một người bị giam nơi đỉnh núi cao, một người mắc kẹt nơi đại cảnh Cửu U, lòng nhớ đến nhau mà không thể đoàn viên.
Thậm chí có lẽ... không còn cơ hội gặp nhau nữa.
Nguy hiểm tứ phía, sát khí bừng bừng, số mệnh hai người chỉ mỏng manh như một đường chỉ giữa trùng trùng hiểm nguy.
Nhưng vận mệnh của bản thân sao có thể để nằm trong tay người khác?
Ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực dõi theo ánh trăng một vòng cuối cùng dừng lại ở trên bức tường bên trái động.
Ở đó không biết từ lúc nào lại có một chùm ánh sáng ngày thường nhìn có vẻ chỉ là vách động bình thường, nay lại có vẻ lấp lánh kì lạ.
Mắt hắn sáng lên, lập tức nghiêng đầu nhìn giá hình.
Băng động không phải hình tròn, giá hình tuy ở ngay chính giữa, nhưng lại gần vách động bên trái hơn một chút, nhưng với vị trí của hắn bây giờ, vẫn không thể với tới.
Tay trái của hắn bị đóng đinh, nếu muốn tới gần vách động thì phải di chuyển sang ngang, có nghĩa là phải bị đinh kéo ngang, tay hắn sẽ kéo rách đến mức nhìn thấy cả xương cả thịt.
Một khi không cẩn thận hắn sẽ chết vì mất máu, hoặc nếu không cánh tay này cũng coi mất.
Hắn nhìn vị trí đó, tính toán khoảng cách, sau đó đột nhiên đập mạnh.
Máu tưoi tuôn ra, đinh dài đâm thật sâu qua vết thương, dường như thấy cả ánh sáng xuyên qua.
Cổ tay vỡ nứt, hắn đã có thể cử động đôi chút, mà cũng tránh được vị trí động mạch.
Hắn điều chỉnh vị trí cái đinh, từ từ chuyển sang ngang, đầu ngón tay từng chút từng chút tiến lại gần vách động.
Mỗi bước hắn chuyển động lại là một lần xé rách vết thương, đến vai trái cũng như muốn nứt ra, máu tươi tí tách rỏ xuống, càng chảy càng nhanh, chảy dọc xuống theo cái đinh, nhuốm đỏ cả vạt áo, để lại một mảng đỏ tươi đập thẳng vào mắt trên giá hình.
Trưởng Tôn Vô Cực lại rất bình tĩnh, không hề do dự nhằm chỗ kia mà tiến, hắn cực kì kiên trì, chịu đựng đủ mọi đau đớn do khổ hình gây ra, từ từ xé rách da thịt, từ từ đánh đổi máu thịt để tiến về phía trước, cho đến khi đầu ngón tay đột nhiên thấy lạnh, chạm đến vách động lạnh lẽo kia.
Trưởng Tôn Vô Cực thở dài một hơi, lúc này mồ hôi lạnh mới hòa với máu tuôn rơi.
Vách động bị bao trùm bởi tầng băng, với thể lực hiện tại hắn cũng không thể phá võ băng cứng. Hắn xoay tay, áp bàn tay đầy máu của mình lên vách động.
Máu nóng dần dần làm tan chảy tầng băng, dưới dấu tay màu máu, nước băng hòa với máu chảy xuống. Cuối cùng, ngón tay Trưởng Tôn Vô Cực cũng chạm được thứ gì đó.
Tay hắn nắm lấy, chầm chậm rút một vật hình vuông đã bị chôn sâu trên đỉnh Cửu Thiên hàng trăm năm nay, trừ hắn không ai biết sự tồn tại của nó - một tấm lụa được bảo quản cẩn thận.
Lau sạch tay trên vách băng, cẩn thận nắm lấy tấm lụa mềm mại trong lòng bàn tay, Trưởng Tôn Vô Cực thở dài, mỉm cười sung sướng, cuối cùng hắn cũng được đền đáp xứng đáng.
Phù Dao... tin tưởng ta...
Bất cứ lúc nào... bất kể ở đâu... Ta đều có thể bảo vệ nàng.
Ngay sau đó hắn lập tức ngất đi.