Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 472
Lúc này bỗng nhiên lao ra một đội ngũ binh sĩ dẫn đầu quát to:
- Người đến là ai mau mau xưng tên họ.
Triệu Vân biết rõ là binh mã canh gác, rơi vào đường cùng hắn liền chậm tốc độ lại.
Ngũ trưởng kia cầm đuốc tiến lên dò xét nhìn Triệu Vân mà hỏi:
- Ngươi là ai?
Triệu Vân cái khó ló cái khôn lớn tiếng trách mắng:
- Các ngươi đúng là đám túi cơm, còn không mau mở đường cho bổn tướng quân, ta có lệnh của Lý Thống tướng quân,nếu như Minh A thất bại chỉ sợ các ngươi có mười tám cái đầu cũng bị chém hết.
Ngũ trưởng kia không ngờ Triệu Vân không nói lý, chỉ nói quân tình khẩn cấp ngay cả khẩu lệnh cũng không hỏi liền để cho Triệu Vân lao về phía trước.
Triệu Vân mừng thầm lại thúc ngựa chạy như điên.
Phía trước ánh đuốc tươi sáng, một đoàn binh lính dang làm thành một vòng vây tiếng chém giết không ngừng.
- Chẳng lẽ là Lục Tốn?
Triệu Vân cả kinh trong lòng.
- Người kia dừng bước.
Cùng lúc này mấy binh sĩ tiến lên ngăn cản Triệu Vân.
Triệu Vân hô to hỏi:
- Phía trước có phải là đang vây công binh mã Giang Đông không?
Một binh sĩ không rõ ảo diệu trong đó liền trả lời:
- Đúng thế.
Triệu Vân rút thương, đâm binh lính kia ngã xuống ngựa đồng thời gạt đám người ra mà quát lớn:
- Bá Ngôn đừng sợ Triệu Vân tới đây.
Kỳ thật làm như vậy Triệu Vân có mục đích một làm muốn biết Lục Tốn có bình yên vô sự hay không thứ hai là muốn cho các binh sĩ biết mình vẫn y nguyên khỏe mạnh, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ mà còn tới giải cứu bọn họ.
Thanh âm hùng hậu của Triệu Vân vang lên, Lục Tốn cũng ứng tiếng:
- Triệu tướng quân ta ở chỗ này.
Quân Giang Đông thấy Lục Tốn gọi to Triệu Vân thì cũng đại chấn tinh thần, cho rằng Triệu Vân đã đánh bại quân địch thành công, ai cũng dâng sĩ khí lên cao ngất.
Bởi vì quân Giang Đông lực lượng kinh người, trong nhất thời thanh âm thê thảm vang lên bốn phía, máu chảy không ngừng.
Triệu Vân không biết lấy được khí lực từ đâu, cả gan làm loạn một lần nữa thúc ngựa chạy như bay vào trong quân địch, mà Lục Tốn toàn thân đã pha đầy máu me, mũ cũng bị đánh rơi, cũng may rằng hắn có tâm trí hướng về phía Triệu Vân mà xung phong tới.
Triệu Vân giết rất nhiều người rồi cánh tay như muốn tê liệt nhưng vẫn theo bản năng mà chém giết, mặc dù như vậy Triệu Vân vẫn y nguyên dũng mãnh không thể đỡ, thần cản giết thần phật cản giết phật.
Quân Tào Tháo bắt đầu xuất hiện sự bối rối, chỉ một mình Triệu Vân gia nhập đã khiến cho quân Giang Đông trở nên có năng lực chiến đấu cường ngạnh, làm nên một đám hổ lang chi sư.
Lục Tốn thừa dịp sĩ khí xuất hiện thì lập tức dẫn binh sĩ xung phong ra khỏi vòng vây.
Chiến trường phảng phất mùi địa ngục của nhân gian, thi cốt như núi.
Triệu Vân sớm đã đạt tới cực hạn, không biết từ lúc nào trên người của hắn đã sớm thêm mấy vết thương máu tươi bắt đầu chảy ào ra hắn cũng không biết mình có thể chèo chống đến khi nào may mà hắn hội hợp với Lục Tốn một chỗ.
Quân Tào vẫn còn tủy kích nhưng quân Giang Đông chạy trốn, mỗi binh sĩ đều liều mạng tình inhfnh này phảng phất như vẫn chưa qua chiến đấu tinh lực dồi dào, Tào binh tuy truy kích nhưng chỉ có thể chém giết một số binh sĩ có thương tích và lạc bầy.
Không biết bao lâu, ngựa của Triệu Vân đã không nhịn được nữa, ở trên sườn núi sùi bọt mép, mệt chết mà ngã xuống đất, mà Triệu Vân tinh thần hốt hoảng nương theo ngựa mà ngã xuống mặt đất.
Lục Tốn vội vàng tiến tới đỡ Triệu Vân dậy mà kêu lên:
- Tướng quân tướng quân người làm sao vậy
Triệu Vân miễn cưỡng yếu ớt nói:
- Truy binh còn ở đây không?
Lục Tốn vội vàng lắc đầu an ủi:
- Truy binh đã bị bỏ qua rồi đại bộ phận binh sĩ đều đã thoát.
Triệu Vân ngẩng đầu lên trong bóng tối nhìn không rõ lắm đại khái chỉ có khoảng trăm binh sĩ tả hữu liền đứng lên nói:
- Hiện tại còn rất nguy hiểm, nếu như tiếp tục dừng lại ở đây thì chỉ sợ truy binh lại tới, chúng ta đi thêm một đoạn đường nữa.
Lục Tốn hơi do dự:
- Tướng quân người...
Triệu Vân hừ lạnh một tiếng cảm thấy mình không có chút sức lực nào liền ngã sấp xuống.
Lục Tốn bước lên phía trước, nào ngờ Triệu Vân vươn tay ngăn lại mà nói:
- Không cần ngươi dìu bổn tướng quân có thể đứng được ngươi đi phân phó cho binh sĩ chúng ta tiếp tục đi về phía trước, tìm dân mà hỏi lộ trình.
Lục Tốn chuyển động khóe miệng nhìn Triệu Vân đang hơi lảo đảo mà trong lòng đau xót.
Triệu Vân bỗng nhiên quỳ xuống mặt đất, vỗ vỗ ngựa thấy nó không phản ứng chút nào thì mặt mũi tràn ngập bi thương mà nói:
- Ngựa ơi ngựa, ngươi theo bổn tướng quân nam chinh bắc chiến nhiều năm, sớm đã kết tình thâm hậu bất kể tới đâu, đều có tư thế oai hùng của ngươi hôm nay ngươi xa ta ta mất đi phụ tá đắc lực aizzz...
Lục Tốn xúc động hắn nắm lấy ngựa của mình mà đưa cho Triệu Vân:
- Không bằng tướng quân cùng thuộc hạ cùng cưỡi chung ngựa.
Triệu Vân từ từ gật đầu lại cố gắng hết sức mà đứng lên liếc mắt nhìn thi thể ngân mã một cái cuối cùng rồi dứt khoát quay đầu ngồi lên trên tọa kỵ của Lục Tốn rồi hai người cùng cưỡi đi khỏi.
Cứ như vậy Triệu Vân mang theo một trăm tên lính rời khỏi núi hoang.
Khi bọn họ tới trung tâm núi thì Phan Chương chúng tướng sĩ đã sớm chờ ở đây mấy ngày.
Triệu Vân mang theo Lục Tốn đi tới, mỗi người đều lộ ra biểu lộ kích động.
Trò chuyện một lát Triệu Vân thở dài Phan Chương liền kỳ quái hỏi:
- Tướng quân sao vậy?
Triệu vân thương cảm:
- Lần này ta mang theo hai vạn tướng sĩ đến bây giờ chỉ còn mấy nghìn, cho dù có thể đánh lui quân địch thì ta cũng thắng thảm nhớ tới Tào Tháo ở sau lưng còn có đất Hà Bắc Quan Trung, nếu như ở đây bền bỉ tương chiến chỉ sợ chúa công cứ bị mài mòn sớm muộn gì cũng thất thủ.
Phan Chương đồng cảm, không vui sướng nữa mà biến tâm tình thành trầm trọng.
Triệu Vân lại nói:
- Bởi vì trung lộ bị áp chế, chỉ hi vọng hai cánh quân này có thể đột phá nói cách khác quân ta toàn bộ lâm vào bị động, chiến cuộc bất lợi.
Phan Chương nghe vậy thì nhớ tới cái gì, tinh thân trở nên tỏa sáng, lại lộ ra vẻ vui mừng:
- Quên mất chưa nói một tin tức tốt cho tướng quân nghe.
Triệu Vân hỏi:
- Tin tức gì?
Phan Chương hưng phấn:
- Mấy ngày trước Chu du tướng quân đã phá được Tương thành Tào Nhân chạy trối chết, hiện tại đã tới dĩnh Dương Dĩnh Xuyên, nếu như Dĩnh Xuyên rung chuyển, Hứa Xương cũng không ổn Nhạc Tiến rơi vào đường cùng, đã triệt trừ đại bộ phân binh lực Nhữ Nam quay trở về làm viện binh cho Dĩnh Xuyên Từ Hoảng tướng quân thấy vậy liền mang binh ra Tân Thái, chuẩn bị phản công Dĩnh Âm, tình thế bây giờ, Thận huyện bị phá, Dĩnh Âm gặp nguy, bọn chúng mười phần lui binh rồi.
- Người đến là ai mau mau xưng tên họ.
Triệu Vân biết rõ là binh mã canh gác, rơi vào đường cùng hắn liền chậm tốc độ lại.
Ngũ trưởng kia cầm đuốc tiến lên dò xét nhìn Triệu Vân mà hỏi:
- Ngươi là ai?
Triệu Vân cái khó ló cái khôn lớn tiếng trách mắng:
- Các ngươi đúng là đám túi cơm, còn không mau mở đường cho bổn tướng quân, ta có lệnh của Lý Thống tướng quân,nếu như Minh A thất bại chỉ sợ các ngươi có mười tám cái đầu cũng bị chém hết.
Ngũ trưởng kia không ngờ Triệu Vân không nói lý, chỉ nói quân tình khẩn cấp ngay cả khẩu lệnh cũng không hỏi liền để cho Triệu Vân lao về phía trước.
Triệu Vân mừng thầm lại thúc ngựa chạy như điên.
Phía trước ánh đuốc tươi sáng, một đoàn binh lính dang làm thành một vòng vây tiếng chém giết không ngừng.
- Chẳng lẽ là Lục Tốn?
Triệu Vân cả kinh trong lòng.
- Người kia dừng bước.
Cùng lúc này mấy binh sĩ tiến lên ngăn cản Triệu Vân.
Triệu Vân hô to hỏi:
- Phía trước có phải là đang vây công binh mã Giang Đông không?
Một binh sĩ không rõ ảo diệu trong đó liền trả lời:
- Đúng thế.
Triệu Vân rút thương, đâm binh lính kia ngã xuống ngựa đồng thời gạt đám người ra mà quát lớn:
- Bá Ngôn đừng sợ Triệu Vân tới đây.
Kỳ thật làm như vậy Triệu Vân có mục đích một làm muốn biết Lục Tốn có bình yên vô sự hay không thứ hai là muốn cho các binh sĩ biết mình vẫn y nguyên khỏe mạnh, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ mà còn tới giải cứu bọn họ.
Thanh âm hùng hậu của Triệu Vân vang lên, Lục Tốn cũng ứng tiếng:
- Triệu tướng quân ta ở chỗ này.
Quân Giang Đông thấy Lục Tốn gọi to Triệu Vân thì cũng đại chấn tinh thần, cho rằng Triệu Vân đã đánh bại quân địch thành công, ai cũng dâng sĩ khí lên cao ngất.
Bởi vì quân Giang Đông lực lượng kinh người, trong nhất thời thanh âm thê thảm vang lên bốn phía, máu chảy không ngừng.
Triệu Vân không biết lấy được khí lực từ đâu, cả gan làm loạn một lần nữa thúc ngựa chạy như bay vào trong quân địch, mà Lục Tốn toàn thân đã pha đầy máu me, mũ cũng bị đánh rơi, cũng may rằng hắn có tâm trí hướng về phía Triệu Vân mà xung phong tới.
Triệu Vân giết rất nhiều người rồi cánh tay như muốn tê liệt nhưng vẫn theo bản năng mà chém giết, mặc dù như vậy Triệu Vân vẫn y nguyên dũng mãnh không thể đỡ, thần cản giết thần phật cản giết phật.
Quân Tào Tháo bắt đầu xuất hiện sự bối rối, chỉ một mình Triệu Vân gia nhập đã khiến cho quân Giang Đông trở nên có năng lực chiến đấu cường ngạnh, làm nên một đám hổ lang chi sư.
Lục Tốn thừa dịp sĩ khí xuất hiện thì lập tức dẫn binh sĩ xung phong ra khỏi vòng vây.
Chiến trường phảng phất mùi địa ngục của nhân gian, thi cốt như núi.
Triệu Vân sớm đã đạt tới cực hạn, không biết từ lúc nào trên người của hắn đã sớm thêm mấy vết thương máu tươi bắt đầu chảy ào ra hắn cũng không biết mình có thể chèo chống đến khi nào may mà hắn hội hợp với Lục Tốn một chỗ.
Quân Tào vẫn còn tủy kích nhưng quân Giang Đông chạy trốn, mỗi binh sĩ đều liều mạng tình inhfnh này phảng phất như vẫn chưa qua chiến đấu tinh lực dồi dào, Tào binh tuy truy kích nhưng chỉ có thể chém giết một số binh sĩ có thương tích và lạc bầy.
Không biết bao lâu, ngựa của Triệu Vân đã không nhịn được nữa, ở trên sườn núi sùi bọt mép, mệt chết mà ngã xuống đất, mà Triệu Vân tinh thần hốt hoảng nương theo ngựa mà ngã xuống mặt đất.
Lục Tốn vội vàng tiến tới đỡ Triệu Vân dậy mà kêu lên:
- Tướng quân tướng quân người làm sao vậy
Triệu Vân miễn cưỡng yếu ớt nói:
- Truy binh còn ở đây không?
Lục Tốn vội vàng lắc đầu an ủi:
- Truy binh đã bị bỏ qua rồi đại bộ phận binh sĩ đều đã thoát.
Triệu Vân ngẩng đầu lên trong bóng tối nhìn không rõ lắm đại khái chỉ có khoảng trăm binh sĩ tả hữu liền đứng lên nói:
- Hiện tại còn rất nguy hiểm, nếu như tiếp tục dừng lại ở đây thì chỉ sợ truy binh lại tới, chúng ta đi thêm một đoạn đường nữa.
Lục Tốn hơi do dự:
- Tướng quân người...
Triệu Vân hừ lạnh một tiếng cảm thấy mình không có chút sức lực nào liền ngã sấp xuống.
Lục Tốn bước lên phía trước, nào ngờ Triệu Vân vươn tay ngăn lại mà nói:
- Không cần ngươi dìu bổn tướng quân có thể đứng được ngươi đi phân phó cho binh sĩ chúng ta tiếp tục đi về phía trước, tìm dân mà hỏi lộ trình.
Lục Tốn chuyển động khóe miệng nhìn Triệu Vân đang hơi lảo đảo mà trong lòng đau xót.
Triệu Vân bỗng nhiên quỳ xuống mặt đất, vỗ vỗ ngựa thấy nó không phản ứng chút nào thì mặt mũi tràn ngập bi thương mà nói:
- Ngựa ơi ngựa, ngươi theo bổn tướng quân nam chinh bắc chiến nhiều năm, sớm đã kết tình thâm hậu bất kể tới đâu, đều có tư thế oai hùng của ngươi hôm nay ngươi xa ta ta mất đi phụ tá đắc lực aizzz...
Lục Tốn xúc động hắn nắm lấy ngựa của mình mà đưa cho Triệu Vân:
- Không bằng tướng quân cùng thuộc hạ cùng cưỡi chung ngựa.
Triệu Vân từ từ gật đầu lại cố gắng hết sức mà đứng lên liếc mắt nhìn thi thể ngân mã một cái cuối cùng rồi dứt khoát quay đầu ngồi lên trên tọa kỵ của Lục Tốn rồi hai người cùng cưỡi đi khỏi.
Cứ như vậy Triệu Vân mang theo một trăm tên lính rời khỏi núi hoang.
Khi bọn họ tới trung tâm núi thì Phan Chương chúng tướng sĩ đã sớm chờ ở đây mấy ngày.
Triệu Vân mang theo Lục Tốn đi tới, mỗi người đều lộ ra biểu lộ kích động.
Trò chuyện một lát Triệu Vân thở dài Phan Chương liền kỳ quái hỏi:
- Tướng quân sao vậy?
Triệu vân thương cảm:
- Lần này ta mang theo hai vạn tướng sĩ đến bây giờ chỉ còn mấy nghìn, cho dù có thể đánh lui quân địch thì ta cũng thắng thảm nhớ tới Tào Tháo ở sau lưng còn có đất Hà Bắc Quan Trung, nếu như ở đây bền bỉ tương chiến chỉ sợ chúa công cứ bị mài mòn sớm muộn gì cũng thất thủ.
Phan Chương đồng cảm, không vui sướng nữa mà biến tâm tình thành trầm trọng.
Triệu Vân lại nói:
- Bởi vì trung lộ bị áp chế, chỉ hi vọng hai cánh quân này có thể đột phá nói cách khác quân ta toàn bộ lâm vào bị động, chiến cuộc bất lợi.
Phan Chương nghe vậy thì nhớ tới cái gì, tinh thân trở nên tỏa sáng, lại lộ ra vẻ vui mừng:
- Quên mất chưa nói một tin tức tốt cho tướng quân nghe.
Triệu Vân hỏi:
- Tin tức gì?
Phan Chương hưng phấn:
- Mấy ngày trước Chu du tướng quân đã phá được Tương thành Tào Nhân chạy trối chết, hiện tại đã tới dĩnh Dương Dĩnh Xuyên, nếu như Dĩnh Xuyên rung chuyển, Hứa Xương cũng không ổn Nhạc Tiến rơi vào đường cùng, đã triệt trừ đại bộ phân binh lực Nhữ Nam quay trở về làm viện binh cho Dĩnh Xuyên Từ Hoảng tướng quân thấy vậy liền mang binh ra Tân Thái, chuẩn bị phản công Dĩnh Âm, tình thế bây giờ, Thận huyện bị phá, Dĩnh Âm gặp nguy, bọn chúng mười phần lui binh rồi.