Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Đại hán kia ôm quyền hành lễ ngẩng đầu ưỡn ngực tuyệt không khiêm nhượng.
Điền Phong lơ đễnh cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng hắn ở cạnh Trương Lãng lâu rồi cho nên cũng nhiễm lòng dạ khoáng đạt của Trương Lãng tuy Điền Phong sinh ra ở trong hào môn vọng tộc nhưng không hiểu tại sao từ khi đi theo Trương Lãng trong lòng thay đổi rất nhiều.
Điền Phong mở miệng hỏi:
- Không biết vị tráng sĩ này là người phương nào, cao tính đại danh là gì?
Đại hán mỉm cười thần sắc tự nhiên nói:
- Tại hạ họ Tưởng tên Khâm tự là Công Dịch là người Cửu Giang Thọ Xuân, trên đường đi qua đây thấy quý quân chiêu bảng dán văn cho nên tới dự thi.
Điền Phong tất nhiên không biết Tưởng Khâm liền hỏi tiếp:
- Không biết tráng sĩ ngoài giết địch còn tinh thông cái gì?
Tưởng Khâm đi tới bên cạnh binh khí khung vuốt ve đám binh khí rồi nói:
- Tại hạ năm tuổi đã bái sư sáu tuổi tập võ, mười bốn tuổi đã tinh thông mọi binh khí, Khâm ở dưới nước có thể bày trận thủy chiến, huấn luyện binh sĩ ở trên thuyền giống như ở trên mặt đất.
Điền Phong vui mừng quá dỗi, người này tự phụ hẳn không nói dối mình đợi ba ngày cuối cùng cũng tìm được người tinh thông thủy chiến rồi hắn liền bưng một cái hộp trên bàn rồi hưng phấn nói:
- Đại quân Từ Châu chúng ta muốn nam chinh, tuy nhiên không tập được thủy chiến, nay tráng sĩ tới đây xin nhận hộp vàng này.
Tưởng Khâm lơ đễnh nhìn cũng không nhận hộp mà thản nhiên nói:
- Còn chưa gặp được chúa công nhà tiên sinh.
Điền Phong hơi sững sờ người này thật hiếm thấy hắn liền mỉm cười:
- Được để tại hạ dẫn kiến tới chúa công.
Sau đó hắn mệnh cho binh sĩ chiêu mộ chi sĩ, rồi mang Tưởng Khâm rời đi.
Trương Lãng mấy ngày nay phải xử lý quân vụ, tuy đa phần mọi chuyện đều giao cho Thái Sử Từ Trình Dục nhưng mà những chuyện trọng đại hắn phải đích thân làm.
Lúc khó chịu thì hắn tìm Dương Dung Triệu Vũ lên đồng cỏ nói chuyện.
Trương Lãng từ sau khi cùng với Tôn Sách đấu với nhau trong lòng vô cùng xúc động hắn thầm nghĩ ở thời điểm này quần hùng nổi lên, mình cần phải siêng năng khổ luyện.
Đại quân Từ Châu được Hoành Giang thành nhưng Trương Lãng lại để cho binh sĩ hạ trại bên ngoài, lúc này Điền Phong vừa vặn mang Tưởng Khâm ra khỏi thành tới trại.
Sau khi tiến vào trong trại đến đại trướng trung quân vừa vặn chạm phải Thái Sử Từ đi tuần thiết biết được Trương Lãng đang luyện võ liền mang Tưởng Khâm tới.
Tưởng Khâm hơi kinh ngạc, hắn đi tới đây thì phát hiện ra binh sĩ Từ Châu ai cũng tinh thần no đủ, áo giáp tươi sáng rõ nét, quân luật chặt chẽ, cho thấy mỗi người đều kinh thiên bách chiến, huấn luyện vô cùng nghiêm cẩn, cho thấy chủ soái bên trong nhất định có tài đại tướng.
Hai người nanhnh chóng đi tới chỉ thấy phía xa xa có hai nữ đang giao chiến với một nam.
Điền Phong dừng ở trước chỗ đánh nhau ba mươi bước, chỉ vào trong trường nói với Tưởng Khâm:
- Chúa công nhà ta đang luyện võ ở sân sau, đợi Phong tới thông báo một tiếng.
Sau đó hắn chuẩn bị bước tới.
Tưởng Khâm vừa vặn cũng muốn xem thử võ nghệ của Trương Lãng, liền ngăn cánh tay của Điền Phong lại không cho hắn tiến lêm mà nói:- Khoan đã đừng vội.
Mắt hổ của hắn nhìn vào cảnh tượng trong trường cẩn thận ba người bên trong, Điền Phong làm sao không biết suy nghĩ của hắn, cũng ở bên cạnh cười cười.
Tưởng Khâm mới đầu xem không cho là đúng thấy Trương Lãng bị hai nữ tướng đánh giết tránh phải né trái, không có sức hoàn thủ, lại nghe đồn Từ Châu Trương Lãng võ nghệ cao minh hôm nay nhìn thấy thì lộ ra vẻ khinh thị, tuy nhiên sau khi nhìn kỹ thì phát hiện ra hai nữ tướng kia vô cùng không đơn giản một người thương pháp quỷ dị, tinh diệu tuyệt luân vô luận tốc độ hay góc độ đều âm hiểm, có phong phạm của đại sư, động tác như nước chảy mây trôi, vừa đẹp mắt lại vừa có uy lực mười phần vừa có khí lực lại vừa có sự tinh xảo mà nam nhân không có. Mà một vị nữ tử khác thì dùng song đao thế đao như nước sông không dứt, mặc dù đao pháp có chút non trẻ nhưng động tác vô cùng cân đối, ngay cả khuỷu tay cánh tay cho tới đầu gối đều trở thành lợi khí phá địch, hơn nữa hai đao thỉnh thoảng phát ra thế thiên mã hành không không có dấu vết, vô cùng sáng tạo, cho người ta cảm giác thần bí, hơn nữa hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, một thương song đao hoàn toàn kết hợp lợi hại, nếu như mà mình rơi vào trong đó thì không đầy ba mươi chiêu nhất định sẽ bại.
Chút khinh thị lúc đầu của Tưởng Khâm đã trở thành ngưng trọng trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Điền Phong dừng ở trước chỗ đánh nhau ba mươi bước, chỉ vào trong trường nói với Tưởng Khâm:
- Chúa công nhà ta đang luyện võ ở sân sau, đợi Phong tới thông báo một tiếng.
Sau đó hắn chuẩn bị bước tới.
Tưởng Khâm vừa vặn cũng muốn xem thử võ nghệ của Trương Lãng, liền ngăn cánh tay của Điền Phong lại không cho hắn tiến lêm mà nói:
- Khoan đã đừng vội.
Mắt hổ của hắn nhìn vào cảnh tượng trong trường cẩn thận ba người bên trong, Điền Phong làm sao không biết suy nghĩ của hắn, cũng ở bên cạnh cười cười.
Tưởng Khâm mới đầu xem không cho là đúng thấy Trương Lãng bị hai nữ tướng đánh giết tránh phải né trái, không có sức hoàn thủ, lại nghe đồn Từ Châu Trương Lãng võ nghệ cao minh hôm nay nhìn thấy thì lộ ra vẻ khinh thị, tuy nhiên sau khi nhìn kỹ thì phát hiện ra hai nữ tướng kia vô cùng không đơn giản một người thương pháp quỷ dị, tinh diệu tuyệt luân vô luận tốc độ hay góc độ đều âm hiểm, có phong phạm của đại sư, động tác như nước chảy mây trôi, vừa đẹp mắt lại vừa có uy lực mười phần vừa có khí lực lại vừa có sự tinh xảo mà nam nhân không có. Mà một vị nữ tử khác thì dùng song đao thế đao như nước sông không dứt, mặc dù đao pháp có chút non trẻ nhưng động tác vô cùng cân đối, ngay cả khuỷu tay cánh tay cho tới đầu gối đều trở thành lợi khí phá địch, hơn nữa hai đao thỉnh thoảng phát ra thế thiên mã hành không không có dấu vết, vô cùng sáng tạo, cho người ta cảm giác thần bí, hơn nữa hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, một thương song đao hoàn toàn kết hợp lợi hại, nếu như mà mình rơi vào trong đó thì không đầy ba mươi chiêu nhất định sẽ bại.
Chút khinh thị lúc đầu của Tưởng Khâm đã trở thành ngưng trọng trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Điền Phong lơ đễnh cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng hắn ở cạnh Trương Lãng lâu rồi cho nên cũng nhiễm lòng dạ khoáng đạt của Trương Lãng tuy Điền Phong sinh ra ở trong hào môn vọng tộc nhưng không hiểu tại sao từ khi đi theo Trương Lãng trong lòng thay đổi rất nhiều.
Điền Phong mở miệng hỏi:
- Không biết vị tráng sĩ này là người phương nào, cao tính đại danh là gì?
Đại hán mỉm cười thần sắc tự nhiên nói:
- Tại hạ họ Tưởng tên Khâm tự là Công Dịch là người Cửu Giang Thọ Xuân, trên đường đi qua đây thấy quý quân chiêu bảng dán văn cho nên tới dự thi.
Điền Phong tất nhiên không biết Tưởng Khâm liền hỏi tiếp:
- Không biết tráng sĩ ngoài giết địch còn tinh thông cái gì?
Tưởng Khâm đi tới bên cạnh binh khí khung vuốt ve đám binh khí rồi nói:
- Tại hạ năm tuổi đã bái sư sáu tuổi tập võ, mười bốn tuổi đã tinh thông mọi binh khí, Khâm ở dưới nước có thể bày trận thủy chiến, huấn luyện binh sĩ ở trên thuyền giống như ở trên mặt đất.
Điền Phong vui mừng quá dỗi, người này tự phụ hẳn không nói dối mình đợi ba ngày cuối cùng cũng tìm được người tinh thông thủy chiến rồi hắn liền bưng một cái hộp trên bàn rồi hưng phấn nói:
- Đại quân Từ Châu chúng ta muốn nam chinh, tuy nhiên không tập được thủy chiến, nay tráng sĩ tới đây xin nhận hộp vàng này.
Tưởng Khâm lơ đễnh nhìn cũng không nhận hộp mà thản nhiên nói:
- Còn chưa gặp được chúa công nhà tiên sinh.
Điền Phong hơi sững sờ người này thật hiếm thấy hắn liền mỉm cười:
- Được để tại hạ dẫn kiến tới chúa công.
Sau đó hắn mệnh cho binh sĩ chiêu mộ chi sĩ, rồi mang Tưởng Khâm rời đi.
Trương Lãng mấy ngày nay phải xử lý quân vụ, tuy đa phần mọi chuyện đều giao cho Thái Sử Từ Trình Dục nhưng mà những chuyện trọng đại hắn phải đích thân làm.
Lúc khó chịu thì hắn tìm Dương Dung Triệu Vũ lên đồng cỏ nói chuyện.
Trương Lãng từ sau khi cùng với Tôn Sách đấu với nhau trong lòng vô cùng xúc động hắn thầm nghĩ ở thời điểm này quần hùng nổi lên, mình cần phải siêng năng khổ luyện.
Đại quân Từ Châu được Hoành Giang thành nhưng Trương Lãng lại để cho binh sĩ hạ trại bên ngoài, lúc này Điền Phong vừa vặn mang Tưởng Khâm ra khỏi thành tới trại.
Sau khi tiến vào trong trại đến đại trướng trung quân vừa vặn chạm phải Thái Sử Từ đi tuần thiết biết được Trương Lãng đang luyện võ liền mang Tưởng Khâm tới.
Tưởng Khâm hơi kinh ngạc, hắn đi tới đây thì phát hiện ra binh sĩ Từ Châu ai cũng tinh thần no đủ, áo giáp tươi sáng rõ nét, quân luật chặt chẽ, cho thấy mỗi người đều kinh thiên bách chiến, huấn luyện vô cùng nghiêm cẩn, cho thấy chủ soái bên trong nhất định có tài đại tướng.
Hai người nanhnh chóng đi tới chỉ thấy phía xa xa có hai nữ đang giao chiến với một nam.
Điền Phong dừng ở trước chỗ đánh nhau ba mươi bước, chỉ vào trong trường nói với Tưởng Khâm:
- Chúa công nhà ta đang luyện võ ở sân sau, đợi Phong tới thông báo một tiếng.
Sau đó hắn chuẩn bị bước tới.
Tưởng Khâm vừa vặn cũng muốn xem thử võ nghệ của Trương Lãng, liền ngăn cánh tay của Điền Phong lại không cho hắn tiến lêm mà nói:- Khoan đã đừng vội.
Mắt hổ của hắn nhìn vào cảnh tượng trong trường cẩn thận ba người bên trong, Điền Phong làm sao không biết suy nghĩ của hắn, cũng ở bên cạnh cười cười.
Tưởng Khâm mới đầu xem không cho là đúng thấy Trương Lãng bị hai nữ tướng đánh giết tránh phải né trái, không có sức hoàn thủ, lại nghe đồn Từ Châu Trương Lãng võ nghệ cao minh hôm nay nhìn thấy thì lộ ra vẻ khinh thị, tuy nhiên sau khi nhìn kỹ thì phát hiện ra hai nữ tướng kia vô cùng không đơn giản một người thương pháp quỷ dị, tinh diệu tuyệt luân vô luận tốc độ hay góc độ đều âm hiểm, có phong phạm của đại sư, động tác như nước chảy mây trôi, vừa đẹp mắt lại vừa có uy lực mười phần vừa có khí lực lại vừa có sự tinh xảo mà nam nhân không có. Mà một vị nữ tử khác thì dùng song đao thế đao như nước sông không dứt, mặc dù đao pháp có chút non trẻ nhưng động tác vô cùng cân đối, ngay cả khuỷu tay cánh tay cho tới đầu gối đều trở thành lợi khí phá địch, hơn nữa hai đao thỉnh thoảng phát ra thế thiên mã hành không không có dấu vết, vô cùng sáng tạo, cho người ta cảm giác thần bí, hơn nữa hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, một thương song đao hoàn toàn kết hợp lợi hại, nếu như mà mình rơi vào trong đó thì không đầy ba mươi chiêu nhất định sẽ bại.
Chút khinh thị lúc đầu của Tưởng Khâm đã trở thành ngưng trọng trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Điền Phong dừng ở trước chỗ đánh nhau ba mươi bước, chỉ vào trong trường nói với Tưởng Khâm:
- Chúa công nhà ta đang luyện võ ở sân sau, đợi Phong tới thông báo một tiếng.
Sau đó hắn chuẩn bị bước tới.
Tưởng Khâm vừa vặn cũng muốn xem thử võ nghệ của Trương Lãng, liền ngăn cánh tay của Điền Phong lại không cho hắn tiến lêm mà nói:
- Khoan đã đừng vội.
Mắt hổ của hắn nhìn vào cảnh tượng trong trường cẩn thận ba người bên trong, Điền Phong làm sao không biết suy nghĩ của hắn, cũng ở bên cạnh cười cười.
Tưởng Khâm mới đầu xem không cho là đúng thấy Trương Lãng bị hai nữ tướng đánh giết tránh phải né trái, không có sức hoàn thủ, lại nghe đồn Từ Châu Trương Lãng võ nghệ cao minh hôm nay nhìn thấy thì lộ ra vẻ khinh thị, tuy nhiên sau khi nhìn kỹ thì phát hiện ra hai nữ tướng kia vô cùng không đơn giản một người thương pháp quỷ dị, tinh diệu tuyệt luân vô luận tốc độ hay góc độ đều âm hiểm, có phong phạm của đại sư, động tác như nước chảy mây trôi, vừa đẹp mắt lại vừa có uy lực mười phần vừa có khí lực lại vừa có sự tinh xảo mà nam nhân không có. Mà một vị nữ tử khác thì dùng song đao thế đao như nước sông không dứt, mặc dù đao pháp có chút non trẻ nhưng động tác vô cùng cân đối, ngay cả khuỷu tay cánh tay cho tới đầu gối đều trở thành lợi khí phá địch, hơn nữa hai đao thỉnh thoảng phát ra thế thiên mã hành không không có dấu vết, vô cùng sáng tạo, cho người ta cảm giác thần bí, hơn nữa hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, một thương song đao hoàn toàn kết hợp lợi hại, nếu như mà mình rơi vào trong đó thì không đầy ba mươi chiêu nhất định sẽ bại.
Chút khinh thị lúc đầu của Tưởng Khâm đã trở thành ngưng trọng trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.