Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Điền Phong cũng vui vẻ tiếp lời:
- Hắn đương nhiên không biết. Chính vì hắn nghi thần nghi quỷ, nên mới do dự không đưa ra quyết sách. Lừa gạt ba vạn binh Tuân Chính không tính, ngay cả Trương Huân cũng mang binh đi. Lần này thật sự là đặc sắc tuyệt luân. Lúc đến dưới thành, chọn một khoảng đất bằng, quân ta xuất động thiết giáp liên hoàn mã. Xem bộ dạng giật mình của bọn chúng nhất định là rất có ý tứ.
Trương Liêu bởi vì đánh thắng trận mấy ngày nay nên sinh ra tâm tình khoái đạo:
- Đương nhiên miệng lớn có thể nuốt cả cái đầu bò.
Quách Gia đối với lời nói khoa trương của Trương Liêu không thèm để ý, nhẹ gật đầu, bỗng nhiên nở nụ cười giả tạo nói:
- Nếu trước đó lại bị đánh một phen, ta tin Viên Thuật nhất định là xanh mặt, so với lão mẫu trong nhà chết còn khó coi hơn.
Mọi người đồng thời cười to, hào khí ngất trời.
Trình Dục trên mặt lại hiện lên một tia gian sắc, dương dương tự đắc nói:
- Mẹ của Viên Thuật chết, tối đa cũng chỉ khóc rống, nghẹn ngào vài giọt nước mắt. Nếu như mất đi Hoài Nam Thọ Xuân thì cái đó thật muốn chui đầu vào rọ, chết đi còn hơn.
Mọi người ánh mắt sáng ngời, đồng thời minh bạch ý tứ trong lời nói. Chỉ có Quách Gia là chỉ cười tương đối.
Trương Lãng thấy mọi người chê cười, không coi Viên Thuật ra gì thì thật sự cảm thán, cũng lên tiếng nói:
- Viên Thuật lần này thảm rồi. Không biết hắn ta có chuẩn bị châu báu nữ trang gì không, hay là muốn chuẩn bị dao cạo để xuất gia làm hòa thượng?
Dương Dung thấy Trương Lãng nói rất hay, bên cạnh phụ họa, dịu dàng nói:
- Đương nhiên là không có khả năng. Nhưng lão công có thể tự mình cạo đầu, dùng những thịt cá của hắn, hàng đêm hát hò. Tất nhiên cũng là một loại hòa thượng rượu thịt, bại hoại thanh quy.
Mọi người cười to, có mấy người còn không thở nổi. Điền Phong thật vất vả mới khống chế được cảm xúc vui vẻ của mình, tinh thần tăng vọt:
- Đã quyết định chiến đấu với Viên Thuật đến cùng. Chúng ta đây hãy đến Thọ Xuân nấu thịt bọn chúng.
Quách Gia cười hắc hắc hai tiếng, hai mắt lóe lên hào quang:
- Làm gì mà phải đi Thọ Xuân. Chỉ cần điều mười mấy tiểu binh giả làm dân chúng. Nghe nói đại quân Lưu Biểu đang trấn áp vào bốn phía thành, để xem hắn sẽ còn làm như thế nào?
Mọi người đồng thời vỗ tay tán dương. Viên Thuật lần này xem ra thật sự khó khăn.
Lưu Biểu và Viên Thuật có mối hận cũ đã lâu. Hai người đánh trận nhiều năm. Viên Thuật luôn ở thế hạ phong. Nay thối lui đến Thọ Xuân, cũng là ban tặng mình cho Lưu Biểu. Còn Lưu Biểu thì phái Hoàng Tổ đóng binh tại Giang Hạ, tùy thời điểm mà đào nội địa đến vùng ven sông trên xuống Hoàn thành.
- Nhưng, sau khi quân ta chiếm được Hu Dị, có người tất sẽ ngắm nghía. Hơn nữa sẽ nắm chân của chúng ta.
Mọi người ở đây đều cho rằng sự việc đã nắm trong tay. Quách gia bỗng nhiên đưa ra một nan đề cho mọi người. Hơn nữa còn là một nan đề vô cùng có khả năng xuất hiện.
Trình Dục sắc mặt trầm trọng, bắt đầu nói:
- Dục trong nội tâm cũng có chút lo lắng. Chỉ là không có khẳng định như Phụng Hiếu.
Điền Phong tỏ ra trí tuệ hơn người, nét mặt hơi đổi nói:
- Xem ra vấn đề này rất đơn giản.
Từ Thứ cũng giống như là minh bạch được điều gì, vẻ mặt trầm tư nói:
- Không sai, Hu Dị chính diện tiếp Hoài An, phía tây tiếp Thọ Xuân, phía nam giáp Mạt Lăng, phải thông Quảng Lăng. Đại quân Viên Thuật trú đồn ở Hu Dị phải chờ đợi thời cơ tốt nhất để bắc phạt Từ Châu, hoặc xuôi nam Mạt Lăng, hoặc phía tây để chiếm lấy Giang Đô. Một khi quân ta đánh hạ nơi đây, tình thế sẽ có sự biến hóa. Tướng quân trước được Từ Châu, lại gần với Hu Dị. Nếu như bình Thọ Xuân, thần tin tưởng tiếp theo sẽ là Mạt Lăng. Lưu Diêu như thế nào cũng sẽ không để cho chúng ta an toàn. Nếu quân ta đánh với quân Viên Thuật, hắn bỗng nhiên ngáng chân, giống như bọ ngựa săn mồi, chim sẻ núp đằng sau mà tấn công Mạt Lăng thì quân ta tất nhiên là bị giáp công hai mặt. Khi đó lại càng nguy hiểm.
Chúng tướng đều cảm thấy sợ hãi.
- Như thế thì quân ta phải chia ra làm hai tuyến mà chiến đấu. Quân ta không có nhiều binh mã có thể đồng thời khai chiến với Mạt Lăng. Phải làm thế nào đây?
Trương Liêu nghe xong có chút lo lắng.
Mọi người nghe thấy việc này đều không khỏi có chút bận tâm.
Lúc này, bỗng nhiên từ Quảng Lăng có người suốt đêm đưa tin đến.
Hạ Bi cùng Trách Dung, lợi dụng Trương Lãng nam chinh chi tế, lãnh ba ngàn kỵ binh cùng vạn người đến Quảng Lăng, đồng thời mưu sát Thái thú Quảng Lăng là Triệu Dục tại bữa tiệc, phát động binh biến, chiếm lĩnh Quảng Lăng. Sợ quân Từ Châu xuất binh, Toại Hựu hiến Quảng Lăng cho Lưu Diêu. Liêu Diêu vui mừng, từ thành Mạt Lăng, cho quân đóng tại huyện nam lên đường.
Mọi người sau khi nghe được tin tức liền lâm vào trầm tư. Không thể tưởng tượng được ngay trong thời điểm mấu chốt như thế này, chính mình hậu viện lửa cháy, Quảng Lăng bị mất, ba mặt thụ địch thì thập phần nguy hiểm. Hiện tại tình thế tương đương nghiêm trọng.
Trình Dục biến sắc, lửa giận nổi lên, gào thét nói với Điền Phong:
- Trách Dung, Tiết Lễ thật là đáng giận. Chiếm lấy ba thành Quảng Lăng, Hạ Bỉ, Bành Thành cho Tào, dã tâm bừng bừng, lại ngang ngược kiêu ngạo phóng túng, lạm sát kẻ vô tội. Mấy ngày nay hạ thần đã muốn sớm tấu với chúa công, lâu ngày tất sẽ trở thành hậu hoạn. Từ Châu mới định, tất không thể lộn xộn. Vừa mới có được cục diện ngày hôm nay nay toàn bộ bị phá hủy, làm cho quân ta tiến thoái lưỡng nan, ba mặt thụ địch.
Điền Phong sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh, biết rõ y đã nhìn không đúng người, nhưng cũng là vì Trương Lãng mà suy nghĩ thôi. Chỉ là trong thời khắc mấu chốt lại xảy ra sơ suất như vậy, thật sự là không chuẩn bị kịp. Y cảm giác có chút tội lỗi nên chỉ duy trì trầm mặc không nói.
Trương Lãng mở miệng an ủi mọi người:
- Mọi người đừng lo lắng như vậy. Có chuyện gì thì chúng ta cứ thương lượng thật kỹ. Trời không tuyệt đường con người.
Chính mình cũng không hy vọng thủ hạ vì một chút chuyện mà nảy sinh mâu thuẫn với nhau. Mặc dù nói Điền Phong và Trình Dục có mối quan hệ tương giao rất tốt. Nhưng hai người đều tính tình cương trực, khó tránh khỏi miệng lưỡi giao tranh. Tốt hơn hết là nên biến chiến tranh thành tơ lụa.
Từ Thứ thì giống như đang bị nạn, đi qua đi lại, cúi đầu như có điều suy nghĩ, trong miệng lẩm bẩm:
- Có phiền toái lớn rồi.
- Hắn đương nhiên không biết. Chính vì hắn nghi thần nghi quỷ, nên mới do dự không đưa ra quyết sách. Lừa gạt ba vạn binh Tuân Chính không tính, ngay cả Trương Huân cũng mang binh đi. Lần này thật sự là đặc sắc tuyệt luân. Lúc đến dưới thành, chọn một khoảng đất bằng, quân ta xuất động thiết giáp liên hoàn mã. Xem bộ dạng giật mình của bọn chúng nhất định là rất có ý tứ.
Trương Liêu bởi vì đánh thắng trận mấy ngày nay nên sinh ra tâm tình khoái đạo:
- Đương nhiên miệng lớn có thể nuốt cả cái đầu bò.
Quách Gia đối với lời nói khoa trương của Trương Liêu không thèm để ý, nhẹ gật đầu, bỗng nhiên nở nụ cười giả tạo nói:
- Nếu trước đó lại bị đánh một phen, ta tin Viên Thuật nhất định là xanh mặt, so với lão mẫu trong nhà chết còn khó coi hơn.
Mọi người đồng thời cười to, hào khí ngất trời.
Trình Dục trên mặt lại hiện lên một tia gian sắc, dương dương tự đắc nói:
- Mẹ của Viên Thuật chết, tối đa cũng chỉ khóc rống, nghẹn ngào vài giọt nước mắt. Nếu như mất đi Hoài Nam Thọ Xuân thì cái đó thật muốn chui đầu vào rọ, chết đi còn hơn.
Mọi người ánh mắt sáng ngời, đồng thời minh bạch ý tứ trong lời nói. Chỉ có Quách Gia là chỉ cười tương đối.
Trương Lãng thấy mọi người chê cười, không coi Viên Thuật ra gì thì thật sự cảm thán, cũng lên tiếng nói:
- Viên Thuật lần này thảm rồi. Không biết hắn ta có chuẩn bị châu báu nữ trang gì không, hay là muốn chuẩn bị dao cạo để xuất gia làm hòa thượng?
Dương Dung thấy Trương Lãng nói rất hay, bên cạnh phụ họa, dịu dàng nói:
- Đương nhiên là không có khả năng. Nhưng lão công có thể tự mình cạo đầu, dùng những thịt cá của hắn, hàng đêm hát hò. Tất nhiên cũng là một loại hòa thượng rượu thịt, bại hoại thanh quy.
Mọi người cười to, có mấy người còn không thở nổi. Điền Phong thật vất vả mới khống chế được cảm xúc vui vẻ của mình, tinh thần tăng vọt:
- Đã quyết định chiến đấu với Viên Thuật đến cùng. Chúng ta đây hãy đến Thọ Xuân nấu thịt bọn chúng.
Quách Gia cười hắc hắc hai tiếng, hai mắt lóe lên hào quang:
- Làm gì mà phải đi Thọ Xuân. Chỉ cần điều mười mấy tiểu binh giả làm dân chúng. Nghe nói đại quân Lưu Biểu đang trấn áp vào bốn phía thành, để xem hắn sẽ còn làm như thế nào?
Mọi người đồng thời vỗ tay tán dương. Viên Thuật lần này xem ra thật sự khó khăn.
Lưu Biểu và Viên Thuật có mối hận cũ đã lâu. Hai người đánh trận nhiều năm. Viên Thuật luôn ở thế hạ phong. Nay thối lui đến Thọ Xuân, cũng là ban tặng mình cho Lưu Biểu. Còn Lưu Biểu thì phái Hoàng Tổ đóng binh tại Giang Hạ, tùy thời điểm mà đào nội địa đến vùng ven sông trên xuống Hoàn thành.
- Nhưng, sau khi quân ta chiếm được Hu Dị, có người tất sẽ ngắm nghía. Hơn nữa sẽ nắm chân của chúng ta.
Mọi người ở đây đều cho rằng sự việc đã nắm trong tay. Quách gia bỗng nhiên đưa ra một nan đề cho mọi người. Hơn nữa còn là một nan đề vô cùng có khả năng xuất hiện.
Trình Dục sắc mặt trầm trọng, bắt đầu nói:
- Dục trong nội tâm cũng có chút lo lắng. Chỉ là không có khẳng định như Phụng Hiếu.
Điền Phong tỏ ra trí tuệ hơn người, nét mặt hơi đổi nói:
- Xem ra vấn đề này rất đơn giản.
Từ Thứ cũng giống như là minh bạch được điều gì, vẻ mặt trầm tư nói:
- Không sai, Hu Dị chính diện tiếp Hoài An, phía tây tiếp Thọ Xuân, phía nam giáp Mạt Lăng, phải thông Quảng Lăng. Đại quân Viên Thuật trú đồn ở Hu Dị phải chờ đợi thời cơ tốt nhất để bắc phạt Từ Châu, hoặc xuôi nam Mạt Lăng, hoặc phía tây để chiếm lấy Giang Đô. Một khi quân ta đánh hạ nơi đây, tình thế sẽ có sự biến hóa. Tướng quân trước được Từ Châu, lại gần với Hu Dị. Nếu như bình Thọ Xuân, thần tin tưởng tiếp theo sẽ là Mạt Lăng. Lưu Diêu như thế nào cũng sẽ không để cho chúng ta an toàn. Nếu quân ta đánh với quân Viên Thuật, hắn bỗng nhiên ngáng chân, giống như bọ ngựa săn mồi, chim sẻ núp đằng sau mà tấn công Mạt Lăng thì quân ta tất nhiên là bị giáp công hai mặt. Khi đó lại càng nguy hiểm.
Chúng tướng đều cảm thấy sợ hãi.
- Như thế thì quân ta phải chia ra làm hai tuyến mà chiến đấu. Quân ta không có nhiều binh mã có thể đồng thời khai chiến với Mạt Lăng. Phải làm thế nào đây?
Trương Liêu nghe xong có chút lo lắng.
Mọi người nghe thấy việc này đều không khỏi có chút bận tâm.
Lúc này, bỗng nhiên từ Quảng Lăng có người suốt đêm đưa tin đến.
Hạ Bi cùng Trách Dung, lợi dụng Trương Lãng nam chinh chi tế, lãnh ba ngàn kỵ binh cùng vạn người đến Quảng Lăng, đồng thời mưu sát Thái thú Quảng Lăng là Triệu Dục tại bữa tiệc, phát động binh biến, chiếm lĩnh Quảng Lăng. Sợ quân Từ Châu xuất binh, Toại Hựu hiến Quảng Lăng cho Lưu Diêu. Liêu Diêu vui mừng, từ thành Mạt Lăng, cho quân đóng tại huyện nam lên đường.
Mọi người sau khi nghe được tin tức liền lâm vào trầm tư. Không thể tưởng tượng được ngay trong thời điểm mấu chốt như thế này, chính mình hậu viện lửa cháy, Quảng Lăng bị mất, ba mặt thụ địch thì thập phần nguy hiểm. Hiện tại tình thế tương đương nghiêm trọng.
Trình Dục biến sắc, lửa giận nổi lên, gào thét nói với Điền Phong:
- Trách Dung, Tiết Lễ thật là đáng giận. Chiếm lấy ba thành Quảng Lăng, Hạ Bỉ, Bành Thành cho Tào, dã tâm bừng bừng, lại ngang ngược kiêu ngạo phóng túng, lạm sát kẻ vô tội. Mấy ngày nay hạ thần đã muốn sớm tấu với chúa công, lâu ngày tất sẽ trở thành hậu hoạn. Từ Châu mới định, tất không thể lộn xộn. Vừa mới có được cục diện ngày hôm nay nay toàn bộ bị phá hủy, làm cho quân ta tiến thoái lưỡng nan, ba mặt thụ địch.
Điền Phong sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh, biết rõ y đã nhìn không đúng người, nhưng cũng là vì Trương Lãng mà suy nghĩ thôi. Chỉ là trong thời khắc mấu chốt lại xảy ra sơ suất như vậy, thật sự là không chuẩn bị kịp. Y cảm giác có chút tội lỗi nên chỉ duy trì trầm mặc không nói.
Trương Lãng mở miệng an ủi mọi người:
- Mọi người đừng lo lắng như vậy. Có chuyện gì thì chúng ta cứ thương lượng thật kỹ. Trời không tuyệt đường con người.
Chính mình cũng không hy vọng thủ hạ vì một chút chuyện mà nảy sinh mâu thuẫn với nhau. Mặc dù nói Điền Phong và Trình Dục có mối quan hệ tương giao rất tốt. Nhưng hai người đều tính tình cương trực, khó tránh khỏi miệng lưỡi giao tranh. Tốt hơn hết là nên biến chiến tranh thành tơ lụa.
Từ Thứ thì giống như đang bị nạn, đi qua đi lại, cúi đầu như có điều suy nghĩ, trong miệng lẩm bẩm:
- Có phiền toái lớn rồi.